Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 23: Đô Đô phá án và đàm phán!

Trước Sau
Mạc Dịch Trình nhận được tin nhắn từ Trần Củ, nửa trước là xin lỗi, nửa sau là giải thích mình không hề chủ động khiêu khích. Có thể thấy rõ rằng đối với chuyện này, cậu thấy hổ thẹn còn nhiều hơn là tủi thân.

Đương nhiên Mạc Dịch Trình rất hiểu con người Trần Củ ra sao. Tiền Hà này thật ra cũng thông minh, ức hiếp Trần Củ bất thành thì tương kế tựu kế xào ra tin tức, kéo độ nóng sốt của đợt tuyên truyền phim lên người mình luôn. Phen này mà kéo cậu ta đến bệnh viện thật, e là đến một vết trầy da tìm cũng không thấy, chứ không thì Trần Củ kiểu gì cũng phải nhận thư mời từ luật sư rồi.

Mạc Dịch Trình trả lời lại bằng một tin nhắn an ủi, sau đó đi liên lạc với công ty.

Hôm nay Nguyện Tác làm điểm tâm ngọt đến mấy lần mà vẫn không thành công cho lắm, cũng ngại kêu Mạc Dịch Trình nếm thử bèn len lén cất vào tủ lạnh định để đó làm điểm tâm cho mình.

Sửa sang đây đó xong xuôi, Nguyện Tác xách bàn vẽ ra chuẩn bị vẽ tranh. Cậu ngẩng đầu lên lại bắt gặp hình ảnh Mạc Dịch Trình đang cau mày, bèn thận trọng hỏi thử, “Mạc Dịch Trình, anh gặp chuyện gì không vui à?”

Mạc Dịch Trình cúi đầu, trong điện thoại, Nguyện Tác mặc bộ áo ngủ hình thỏ con, mũ đội trên đầu, ôm bàn vẽ ngồi ở sô pha, đang ngẩng đầu lên nhìn mình đầy quan tâm.

Đột nhiên Mạc Dịch Trình cảm thấy thật tiếc vì bé con không phải là thực thể, bằng không… thì sẽ xoa nắn gương mặt mũm mĩm này, chắc chắn sẽ rất giải tỏa căng thẳng.

Mạc Dịch Trình trả lời: “Là chuyện làm ăn thôi.” Nghĩ nghĩ rồi lại sợ Nguyện Tác lo lắng bèn bổ sung, “Trần Củ gặp phải vài chuyện phiền phức.”

Nguyện Tác biết Trần Củ, mặc dù chưa giao lưu trực tiếp bao giờ nhưng Mạc Dịch Trình từng nói với cậu Trần Củ là trợ lý của hắn, là người tốt. Mạc Dịch Trình đã nói là người tốt, vậy thì cái cậu mập mập đó chắc chắn là người tốt.

Bình thường Nguyện Tác sẽ không hỏi đến công việc của Mạc Dịch Trình, thế nhưng cậu mang máng nhận thấy việc Trần Củ gặp phiền phức có liên quan đến người đàn ông cực kì hung hăng ở trong hậu trường ngày hôm nay.

“Có phải là tại cái người bị té trong hậu trường kia không?” Nguyện Tác hỏi thử.

Mạc Dịch Trình bất ngờ, mới nhớ ra lúc đó mình không thoát khỏi trò chơi, màn hình tuy bị khóa nhưng Nguyện Tác thì vẫn có thể nhìn thấy được chuyện xảy ra ngoài này.

” Nguyện Tác đã nhìn thấy cái gì à?” Mạc Dịch Trình lần tìm chứng cứ.

Nguyện Tác buông bàn vẽ, kể lại đầu đuôi ngọn ngành những chuyện đã xảy ra ở hậu trường bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc, cuối cùng còn vung cánh tay ngắn ngủn của mình vẽ một vòng trên không trung, thanh tình tịnh mậu (*), “Cứ như vậy, Đùng một cái, té ra đất luôn!”

(Thanh tình tịnh mậu là một thành ngữ tiếng Hoa, có âm đọc là /shēng qíng bìng mào/, mang nghĩa tốt, ý nghĩa của nó là âm thanh được diễn xướng và tình cảm được biểu đạt ra một cách rất động lòng người. Còn ở đây, tức là màn kể chuyện của Nguyện Tác rất “rúng động tâm can” và “đi vào lòng người” đó=)))

Mạc Dịch Trình xem Nguyện Tác mô phỏng lại điệu bộ của Tiền Hà lúc té xuống mà buồn cười, cậu nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon, một cái chân nhỏ còn giật giật vài cái, đầy tính hình tượng ~

Đồng thời hắn cũng hiểu hoàn toàn chuyện đã xảy ra ở hậu trường, muốn làm cho tin này lắng xuống không phải là khó, nhưng Mạc Dịch Trình lại không đành lòng khi để mặc Trần Củ bị hắt một bát nước bẩn như vậy, thứ người như Tiền Hà mà để ở bên cạnh anh trai mình thì sớm muộn gì cũng thành tai họa.

Bấy giờ Nguyện Tác đứng dậy khỏi ghế sa lon, do diễn xuất quá nhập thần mà ống quần cũng bị cuộn lên bắp chân, “Mạc Dịch Trình ơi, tui có quay lại chuyện hồi xế chiều nay đó, nếu mà anh cần…”

Mắt Mạc Dịch Trình không khỏi sáng lên, sao bé con lại lanh trí quá vậy nè?

“Cái đó… Lưu trong thư viện ảnh của anh đó.”

Bàn tay đang vươn ra giữa không trung của Mạc Dịch Trình chợt dừng lại, hình như vừa nhớ đến điều gì, hắn không lục xem điện thoại trước mà hỏi: “Nhóc còn có chức năng ghi hình nữa à?”

Nguyện Tác gật đầu, “Có nha, Đô Đô lên cấp nên có thể quay phim, chụp lại hình ảnh ở bên ngoài, còn lưu trữ lại được nữa, tui cũng có thư viện ảnh á…” Nói đến đoạn sau thì hình như thình lình ý thức được điều gì, vội ngậm miệng lại, tầm mắt bất chợt lẩn đi chỗ khác.

Mạc Dịch Trình thiệt bình tĩnh nhìn vào hai mắt Nguyện Tác, sau đó tạm thời thoát khỏi trò chơi, mở thư viện ảnh ra xem, quả nhiên nhìn thấy một đoạn video dài không tới ba phút trong đó.

Hình ảnh khá rõ nét, quay lại toàn bộ cảnh Tiền Hà xô người như thế nào, to tiếng quát tháo trợ lý không chút hình tượng như thế nào, lại còn chửi mắng Trần Củ cay nghiệt như thế nào. Mạc Dịch Trình sớm đã biết nhâm phẩm của Tiền Hà không ra gì mà thấy video như vậy cũng không khỏi nhíu mày.

Chờ đã!

Bấm tạm dừng, tua lại, Mạc Dịch Trình đổi góc độ, cẩn thận xem lại từ đầu video, lúc Tiền Hà nhào qua, rõ ràng là tầm mắt đã dừng tại chỗ chiếc điện thoại mà Trần Củ đang cầm trên tay. Cậu ta lại dám nghĩ đến chuyện va rớt chiếc điện thoại trong tay Trần Củ? Nếu như điện thoại bị rơi hỏng, Mạc Dịch Trình không dám tưởng tượng đến chuyện gì sẽ xảy ra với Nguyện Tác nữa, nghĩ lại mà sợ, cứ như có sương lạnh từ lòng bàn chân lủi thẳng một đường lên đến cổ.

Tiền Hà, lần này cậu thật sự đã đi quá giới hạn rồi.



Mạc Dịch Trình nhăn mày gửi video đó cho người đại diện của mình không chút do dự, chuyện còn lại tự khắc sẽ có ban tuyên truyền xử lý. Nghĩ nghĩ một lúc, lại gửi thêm một phần cho Mạc Dịch Nghiêm.

Vài phút sau khi video được gửi đi.

Mạc Dịch Nghiêm chỉ trả lời lại một chữ: Được.

Mạc Dịch Trình nhướn mày, Mạc Dịch Nghiêm như thế này tức là đã nổi giận thật rồi, thường thường lúc hắn chỉ nói có một chữ thì ý định cũng đã hết sức rõ ràng.

Giải quyết xong vấn đề liên quan đến Tiền Hà, Mạc Dịch Trình lại vào trò chơi, quả nhiên Nguyện Tác vẫn còn ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên ghế sa lon. Chỉ là lần này không còn ôm bàn vẽ nữa mà mở TV, chuyển kênh lung ta lung tung, thấy Mạc Dịch Trình đến thì vội chào rồi lại tiếp tục quay đầu về lại TV, rành rành một vẻ có tật giật mình.

Mạc Dịch Trình zoom màn hình điện thoại lên một chút, híp mắt, lẳng lặng nhìn bóng lưng hơi hơi cương lên của Nguyện Tác.

Bàn tay nhỏ mập mập của Nguyện Tác nắm chặt lấy chiếc điều khiển từ xa, hai lỗ tai ẩn bên trong mũ áo ngủ cũng dựng đứng cả lên, căng thẳng đến nỗi không dám cả thở mạnh. Hưm… Mạc Dịch Trình thông minh như vậy, có khi nào đã đoán ra rồi không ta? Vậy thì… Có nên chủ động khai báo trước không đây, lúc trước có xem bộ phim kia, người trong đó đã nói thế giới này là nơi: Chống cự thì bị nghiêm trị, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!

“Đô Đô, tắt TV.” Mạc Dịch Trình bình thản mở lời.

Nguyện Tác ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi tắt TV vốn không hề xem đi, cũng không nhìn Mạc Dịch Trình, đầu hơi cúi xuống gảy gảy cúc áo ngủ.

Khóe miệng Mạc Dịch Trình giật giật, kìm lại nụ cười, hỏi với giọng vô cảm: “Nhóc có thư viện ảnh à?”

Tay Nguyện Tác run lên, lá xanh nho nhỏ trên cúc áo hình củ cà rốt rớt mất một cái, “Tui tui… tui tui tui… tui cũng chỉ có một cái thư viện sơ cấp thôi hà.”

“Sơ cấp là sao?”

“Là chỉ lưu được có 10 ảnh thôi á.” Nguyện Tác nói rồi trong đôi mắt lại ánh lên sự thất vọng, dễ thấy là đang lấy làm tiếc vì không gian lưu trữ có hạn.

“Trong thư viện đó gồm ảnh do nhóc chụp à?”

Hai ngón tay của Nguyện Tác xoắn lại với nhau, cậu hơi chút do dự rồi lại tựa như quả bóng bị xì hơi, quyết định thẳng thắn để được khoan hồng, “Thì… Tui… Tui chỉ chụp có chút hà. Không… không hề chụp mấy ảnh riêng tư của Mạc Dịch Trình đâu, à… cũng không phải ảnh riêng tư lắm… Thiệt ra, cũng có hơi riêng tư xíu xíu á, mà có tí xíu thôi.”

Mạc Dịch Trình đã xác định được phần nào nội dung bên trong cái thư viện ảnh kia, ngón tay đặt hờ trên đùi không kìm được gõ gõ theo nhịp, ngón trỏ tay còn lại hơi cong, đỡ lên vị trí huyệt Thái Dương, ánh đèn vàng ấm áp từ sau chiếu tới làm cả cơ thể hắn như được mạ thêm một tầng sáng đẹp đẽ, sự cưng chiều và sung sướng trong mắt hắn cũng không cách nào che giấu nổi nữa.

“Thư viện ảnh của Đô Đô có cho xem được không?”

Ớ? Mạc Dịch Trình đang hỏi ý kiến của mình đó sao? Cứ tưởng đâu Mạc Dịch Trình sẽ trực tiếp vận dụng quyền hạn của người chơi để mở thư viện, sau khi ngây người xong, Nguyện Tác đã hiểu đây chính là một sự tôn trọng mà Mạc Dịch Trình dành cho mình. Cậu không được thông minh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thiện chí xung quanh, cảm nhận được những sự ấm áp mà mình được trao cho.

Nguyện Tác vốn đang cực kì căng thẳng vì bị nắm túi sau (bị người ta nắm được nhược điểm) trở nên bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mạc Dịch Trình mà gật đầu, “Mạc Dịch Trình thì được xem.”

Nguyện Tác chủ động bật số ảnh chụp lên.

Nhìn từ phía của Nguyện Tác thì đó là thư viện điện tử được hiển thị bên trên một mặt tường, còn từ góc nhìn của Mạc Dịch Trình lại là một hình ảnh thu nhỏ ở góc dưới bên phải màn hình điện thoại, có thể dùng tay để điều chỉnh kích thước ảnh.

Mạc Dịch Trình lật xem từng tấm một, ngón tay trượt trên màn hình, cứ qua mỗi một động tác thì tim của Nguyện Tác cũng nảy mạnh lên theo, khuôn mặt nhỏ trắng bóc cũng trở nên ửng đỏ, tiếp đến nữa huyệt Thái Dương cũng giật giật, chợt thấy hơi hối hận, không nên để cho Mạc Dịch Trình xem ảnh mới đúng, có khi nào Mạc Dịch Trình sẽ cảm thấy mình là người xấu không ta!?

Mạc Dịch Trình xem từng tấm từng tấm hình của mình.

Một bức chụp bên gò má dưới ánh đèn bàn chú tâm vào kịch bản, một bức chụp trong phục trang ở trường quay, một bức sáng sớm thức dậy hai mắt buồn ngủ lờ mờ, một bức… vẻ mặt dịu dàng, chắc là đang thao tác trên điện thoại để làm bữa sáng cho Nguyện Tác, ánh nắng ban mai ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, màu sắc ảnh chụp trông mềm mại đến không ngờ…

Mạc Dịch Trình xem ảnh chụp, ngực được nhồi đầy ắp đến mức muốn tràn ra đến nơi, một… cảm giác xa lạ.

“Mạc… Mạc Dịch Trình.” Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình đã một lúc lâu mà vẫn không nói lời nào thì rất chi là thấp thỏm.



Mạc Dịch Trình bị giọng nói của Nguyện Tác kéo về, tay lật đến trang cuối cùng trong thư viện ảnh, lại sửng sốt thêm lần nữa, đây vậy mà lại là một bức ảnh chụp lúc hắn đã ngủ say. Chắc là vào thời điểm công việc bận rộn của mấy ngày trước, ngủ rất say, động tác hơi… tùy tiện, nửa khuôn mặt chôn vào gối, tóc rối tung lên, miệng hơi há ra, thậm chí vì lí do góc độ, còn hơi có chút ảo giác là đang trợn trắng mắt…

Nhóc con này, thật là to gan! Mạc Dịch Trình nhắm chặt mắt lại. Đây có lẽ chính là tấm hình thiếu “đứng đắn” nhất trong suốt 28 năm qua của hắn!!! Dù có là ảnh chụp hồi còn nhỏ đi chăng nữa thì trên gương mặt của Mạc Dịch Trình bé nhỏ vẫn đầy vẻ nghiêm trang, như bức tượng mặc quần áo vậy.

(Hôm bữa tui nói điêu vậy mà hơn 10 tuổi thật kìa XDD Bé cưng ơi ra đây gọi chú đi nào:v)

“Đô Đô.”

“Dạ.” Nguyện Tác căng thẳng tiến lên phía trước.

“… Ảnh này.”

“Giữ… giữ lại hở.” Giọng Nguyện Tác nhỏ xíu, cậu rất sợ Mạc Dịch Trình không vui một cái, sẽ thủ tiêu hết sạch mớ ảnh mà mình trăm cay nghìn đắng tích góp, sàng lọc từng ảnh từng ảnh suốt bấy lâu nay.

“Không được giữ.” Ý Mạc Dịch Trình là hình cuối cùng không được để lại.

Viền mắt Nguyện Tác thoắt cái đã đỏ au, đôi tay nhỏ rũ xuống hai bên nắm thật chặt áo ngủ mềm mại, “Ư…”

Mạc Dịch Trình hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn cho rằng xóa bỏ một tấm hình không chút hình tượng nào như vậy vẫn là tốt hơn. Trong tiềm thức của hắn, hình tượng của mình trong lòng bé con không được có dù chỉ một chút tì vết nào!

Đứng nhìn Mạc Dịch Trình sắp sửa nhấn vào chỗ “Xóa bỏ”, trong lòng Nguyện Tác quýnh lên, khí huyết dâng trào, lá gan chợt phình to ra, đột phá về phía chân trời.

“Đừng… đừng xóa mà!”

Tay Mạc Dịch Trình ngưng lại, chỉ thấy bên trong điện thoại, vành mắt của Nguyện Tác đã đỏ hoe, quả đấm nhỏ nắm lại, đầy một vẻ dũng sĩ nhỏ phản kháng bạo quân.

“Vì sao lại không được xóa hửm?” Nếu bé con đã thích thì giữ lại… cũng không hề gì, có điều Mạc Dịch Trình vẫn hỏi, chẳng biết là đang chờ đợi đáp án như thế nào nữa.

Thế nhưng sau khi Nguyện Tác đã cho biết đáp án rồi, thì đó lại chắc chắn không phải cái mà Mạc Dịch Trình muốn nghe.

“Tại… tại vì… Mạc Dịch Trình cũng có chụp lén mà!”

“Hử?” Mạc Dịch Trình ngẩn người trong thoáng chốc, mình chụp lén hồi nào vậy ta?

“Chụp… chụp màn hình, chụp màn hình quá trời luôn.” Nguyện Tác nói xong cũng vểnh môi lên, hình như đã biết mình vừa kích động quá mức nên hơi sờ sợ, nhưng ảnh chụp thì vẫn cần phải bảo vệ, nhất định phải giữ vững đến cùng. Trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ cố chấp mà kiên định, đôi mắt to tròn trơn ướt.

Chỉ trong nháy mắt Mạc Dịch Trình đã hiểu ý của bé con, sau đó hiếm khi hơi quẫn bách, ho nhẹ một tiếng hòng che giấu. Có thể nói Nguyện Tác đã chọc thẳng vào điểm yếu hại, sự thật là Mạc Dịch Trình có âm thầm chụp lại không ít ảnh của Nguyện Tác lưu trong điện thoại, còn trữ một phần trên đám mây (*), cứ ngỡ là thần không biết quỷ không hay.

(Đám mây ở đây là điện toán đám mây, là mô hình điện toán sử dụng các công nghệ máy tính và phát triển dựa vào mạng Internet. Điện toán đám mây có một chức năng là lưu trữ dữ liệu trên Internet thay vì trong thiết bị để người dùng có thể kết nối và sử dụng bất cứ lúc nào, không bị giới hạn trong một thiết bị.)

“Đô Đô muốn giữ ảnh chụp lại à?” Sau mấy giây giảm xóc, Mạc Dịch Trình đã quyết định dùng trí.

Nguyện Tác gật đầu như gà con mổ thóc, “Đúng vậy!”

“Vậy thì… chúng ta nên cùng đàm phán để đảm bảo công bằng.”

Nguyện Tác tiêu hóa một lát, sau đó gật đầu, vẻ mặt đầy tín nhiệm, “Vâng, đàm phán đi!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đô Đô hùng dũng oai vệ khí phách vô song: Tui sắp sửa đàm phán với Mạc Dịch Trình đó nha! Tui siêu lợi hại, siêu đáng tin luôn nè! Mời mọi người cho tui một tràng pháo tay nào (*) 666

(Từ dùng ở đây là 双击, nghĩa là nhấn đúp chuột, theo tui nghĩ khi mọi người đang dùng internet, thì nhấn đúp chuột đại ý cũng giống như việc vỗ tay hoan nghênh.

666 là hài âm của 牛牛牛 [niú niú niú], 牛 là trâu, bò (nghĩa gốc), 666 dùng để hình dung một người nào đó rất tài giỏi, hay bọn mình cũng thường dùng là rất “trâu bò” í.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau