Chương 3
Qua một trận mưa lớn, sang đến hôm sau không khí rất trong lành.
Bầu trời xanh biếc, không chút bóng mây.
Hôm nay Mạc Dịch Trình có quay một cảnh đánh nhau, đối phương là một người mới chưa có kinh nghiệm gì, tuy đã rất cố gắng nhưng vẫn phải quay lại nhiều lần.
"Mạc ca, xin lỗi anh nhiều, em... em thật sự không cố ý." Cô gái đã sắp khóc đến nơi, sắc mặt của đạo diễn bên kia cũng rất khó coi, phải đối mặt với Mạc Dịch Trình xưa nay nghiêm cẩn, đã vậy còn đặt yêu cầu rất cao, cô gái kia phải chịu áp lực trước giờ chưa từng có.
Mạc Dịch Trình còn đang nhập diễn mặt lạnh như sương, chỉ gật đầu một cái, "Không sao, đừng căng thẳng."
Nhận được sự an ủi của Mạc Dịch Trình, cô gái điều chỉnh lại trạng thái, cuối cùng cũng qua được cảnh này trong lần quay tiếp theo. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc nghỉ ngơi, Trần Củ đưa một hộp trái cây đã được cắt gọt đẹp đẽ qua.
"Ừm, Mạc ca, anh lên hot search rồi."
Mạc Dịch Trình không bất ngờ lắm, "Lại là tin tức gì?"
"Là về bức tranh anh vẽ một nhân vật trò chơi mà anh thấy ấn tượng trong buổi họp báo ngày hôm qua, mọi người đều bảo... Bức tranh của anh..." Trần Củ ấp a ấp úng.
Mạc Dịch Trình hỏi: "Thế nào?"
"Mọi người đã bắt đầu gọi anh là Mạc Gia Tác (*) rồi."
(*) Gia Tác là từ trong tên phiên âm tiếng Trung của danh họa Pablo Picasso, ông là một họa sĩ và nhà điêu khắc người Tây Ban Nha. Picasso được coi là một trong những họa sĩ nổi bật nhất của thế kỷ 20 và một trong hai người sáng lập trường phái lập thể trong hội họa và điêu khắc. Picasso phiên âm ra tiếng Trung là 毕加索, Gia Tác chính là hai chữ 加索, còn Mạc chính là họ của Mạc ca. Ở đây tài vẽ tranh của Mạc ca được ví với những bức tranh theo trường phái hội họa lập thể của Picasso, nhưng tranh của người ta thì vô giá, còn tranh của ổng thì thấy gớm._.
Mạc Dịch Trình: "..."
Thật sự vẽ tệ đến vậy sao? Không phải Mạc Dịch Trình không thừa nhận mình không hề có chút năng khiếu nào ở mặt này, nhưng hắn vẫn đánh giá cao một số họa sĩ, cảm thấy họ có thể dùng một cây bút để vẽ ra những thứ trong thế giới nội tâm của mình quả là một điều rất kì diệu và tuyệt vời.
Sau khi hoàn thành tác phẩm trên đất của ngày hôm nay, Nguyện Tác chống tay nhỏ đứng dậy, đi tới bên giường, chóp mũi dán vào trên cửa sổ, nỗ lực muốn xem rõ phong cảnh bên ngoài. Biết rõ là dù cố gắng thế cũng không thể nhìn rõ bên ngoài được, những vẫn muốn thử một lần, có lẽ làm vậy thì có thể quên đi cơn đói.
Trước khi được người chơi nhận nuôi, mỗi ngày Nguyện Tác sẽ được hệ thống tặng một bình cơm dinh dưỡng để bổ sung dinh dưỡng, tuy chẳng có vị gì, nhưng nếu dùng thật tiết kiệm thì cũng sẽ không đói lắm. Giờ cậu là tinh linh đã có chủ, hệ thống sẽ không phát thức ăn, chỉ có thể đợi người chơi đến cho mình ăn thôi.
Trên thực tế hệ thống có cho phép tiểu tinh linh send message đến người chơi thông qua cửa sổ tin nhắn để nhắc nhở người chơi cần phải cho ăn hoặc làm những chuyện tương tự. Nhưng Nguyện Tác nhớ lại hôm qua mình đã cam kết sẽ "Ăn rất ít", nên cũng không dám sử dụng chức năng này. Rõ ràng đã hứa sẽ ăn thật ít, thật dễ nuôi nên người chơi mới không gỡ cài đặt, giờ lại đi quấy rối, lỡ như làm cho người đàn ông dễ nhìn kia không vui, có phải là mình sẽ bị gỡ bỏ?
"Mạc ca?" Trần Củ thấy Mạc Dịch Trình ngẩn người.
Mạc Dịch Trình lấy lại tinh thần, "Không có chuyện gì, chỉ đang nhớ lại lúc vẽ tranh trong buổi họp báo trò chơi ngày hôm qua..." Nói đến trò chơi, Mạc Dịch Trình đột nhiên nhớ ra, trừ "Gió nổi mây vần", ngày hôm qua mình còn tải xuống một trò chơi khác nữa.
Nghĩ tới đây, Mạc Dịch Trình lấy điện thoại di động ra.
Click vào icon ứng dụng hình khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của Nguyện Tác, tiến vào trò chơi.
Trò chơi tải rất nhanh, giao diện vẫn giống như ngày hôm qua.
Mạc Dịch Trình nhìn qua, cười một cái, thiếu niên phiên bản chibi đang gắng sức kề sát khuôn mặt nhỏ vào trên cửa sổ, nỗ lực xem bên ngoài, thế nhưng cửa sổ hình như là thủy tinh mờ, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ phong cảnh bên ngoài.
Cái người sáng tạo trò chơi này... Thật tẻ nhạt.
Mạc Dịch Trình thử chọt con người be bé trên màn hình một cái.
Nguyện Tác đang đói đến hoa mắt, cảm thấy vai bị người ta đụng một cái, quay người, khuôn mặt của Mạc Dịch Trình đập vào trong mắt.
"Chào... Chào anh." Nguyện Tác sợ hết hồn, thận trọng mở miệng.
Mạc Dịch Trình chỉ coi đây là lời chào hỏi tự động của hệ thống, không để ý tới. Ngày hôm qua hắn mới chỉ xem sơ qua trò chơi này một chút, giờ mới có thời gian đọc cẩn thận lại những giới thiệu liên quan một lần.
Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình không để ý tới mình, cũng không có biểu cảm gì, thấy hơi luống cuống, lòng thầm cầu nguyện bụng mình dù có ra sao cũng không được kêu.
"Mỗi tiểu tinh linh đều là độc nhất vô nhị, trong quá trình nuôi nấng cần phải chăm sóc tỉ mỉ, tiểu tinh linh khác nhau sẽ có thể chất khác nhau, một khi chết vì bị bệnh hoặc vì lí do ngoài ý muốn nào đó, thì tinh linh cũng sẽ biến mất hoàn toàn khỏi game, không thể phục hồi."
Đọc được đoạn giới thiệu này, Mạc Dịch Trình hơi nhíu mày, thiết kế cho mỗi người chơi một nhân vật duy nhất, đây gần như là điều không thể thực hiện, bất kể là về kỹ thuật hay là về tài chính đều không thể chịu nổi. Mạc Dịch Trình tự động xem nhẹ, tiếp tục xem lướt qua phía dưới.
Ùng ục, Nguyện Tác nuốt ngụm nước miếng, căng thẳng quan sát từng cử động của Mạc Dịch Trình.
Nuôi dưỡng cần phải biết:
【 Cho ăn 】 Hệ thống cung cấp hai loại thức ăn. 1, Phối hợp tự do: Có thể vào cửa hàng mua nguyên liệu, người chơi sẽ tự thao tác để chế biến thức ăn. 2, Bữa ăn do hệ thống phối hợp: Bảo đảm mức tiêu hao (năng lượng cơ thể, editor chú thích) thấp nhất của vật nuôi.
【 Chỗ ở 】 Người chơi cần phải lên cấp để mở khóa thêm phạm vi hoạt động, tinh linh chỉ có thể hoạt động ở trong phạm vi đã được mở khóa. Đã mở khóa: Phòng ngủ, phòng vệ sinh. Cần mở khóa: Sân, công viên, khu vui chơi, trường học, vân vân.
【 Việc học 】 Việc học lên cấp có thể mở rộng tầm mắt của tinh linh. Học lực hiện tại của tinh linh: Mù chữ Danh sách môn học: Không có
【 Cửa hàng 】 Hệ thống mua sắm vạn năng: Có thể mua được tất cả các hàng hóa có mặt trong hiện thực.
【 Chữa bệnh 】 Hệ thống cung cấp hai kiểu chữa bệnh. 1, Tự chữa bệnh: Người chơi tự chọn thuốc thang và hình thức trị liệu 2, Cấp cứu tự động của hệ thống (cần phải xếp hàng) Trạng thái cơ thể hiện tại của tinh linh: Đói
Từ "Đói" ở đây gốc là 良 [liáng], từ này tui tra thì thấy không có nghĩa nào liên quan đến ngữ cảnh này cả, nhưng khi tìm đồng âm [liáng] thì thấy có chữ 涼 mang nghĩa là mỏng/ vắng vẻ/ lạnh nhạt, đạm bạc, v.v... nói chung là phù hợp hơn, nên chém theo từ này
Click trở về, Mạc Dịch Trình liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi trắng bệch vì căng thẳng của Nguyện Tác.
Tại sao tình trạng thân thể lại là đói? Lẽ nào là tại mình liên tục không cho ăn?
Mạc Dịch Trình mở quầy thức ăn ra, phát hiện bên trong trống không. Quả như hệ thống giới thiệu, có hai lựa chọn, Mạc Dịch Trình lớn đến giờ này, số lần tự mình xuống bếp chỉ dùng một tay cũng đếm được, cho nên không suy xét đến chuyện mua nguyên liệu rồi tự mình nấu ăn. Click chọn bữa ăn do hệ thống phối hợp.
Một ống thức ăn hình tuýp kem đánh răng rơi ra từ trong quầy thức ăn.
【 Giá của bữa ăn chay dinh dưỡng: Mỗi chai 5 đồng vàng 】
(Ở đây vốn là "tốc thực" 速食, tức là thức ăn nhanh, nhưng bên dưới lại thành "tố thực" 素食, tức là thức ăn chay. Hai từ này có âm đọc giống nhau, nên chắc là viết nhầm)
Click mua.
【 Trong túi tiền của ngài có 5 đồng vàng được tặng lúc đăng kí, có sử dụng để mua một chai thức ăn chay dinh dưỡng hay không? 】
Click có.
Trong chớp mắt, trước mặt của Nguyện Tác có thêm một chai cơm dinh dưỡng.
Nguyện Tác còn đang sợ hãi không biết phải làm sao thì lại thấy người đàn ông kia mua thức ăn cho mình, dù chỉ là cơm dinh dưỡng do hệ thống phối thôi thì cũng đã cảm động lắm rồi.
Nguyện Tác cong mông nhặt tuýp cơm dinh dưỡng hình ống lên, nắm trong tay thật chặt như sợ bị cướp mất. Khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nói một cách chân thành: "Cảm ơn, anh đúng là một người tốt."
Mạc Dịch Trình đột nhiên cảm thấy, khi bé con này cười rộ lên... rất đáng yêu.
"Đừng khách sáo." Nói theo bản năng. Nói xong lại tự ngẩn người, sao tự nhiên lại đi nói chuyện với một nhân vật trò chơi hư cấu, lắc đầu bất đắc dĩ.
"Cái này... Có thể cho hỏi tên anh là gì không?" Nguyện Tác thấy người đàn ông đó cuối cùng cũng nói chuyện với mình, lấy dũng khí hỏi.
Mặc dù có hơi ngốc, Mạc Dịch Trình vẫn mở miệng lần nữa như bị quỷ thần xui khiến: "Mạc Dịch Trình."
"Mạc, Dịch, Trình tui nhớ kỹ rồi, vậy sau này tui có thể gọi anh là Mạc Dịch Trình không?" Nguyện Tác ghi nhớ cái tên này một cách rất nghiêm túc.
Mạc Dịch Trình bất ngờ, trò chơi này còn có cả chức năng tự động phân biệt giọng nói? Hắn thử di chuyển, phát hiện ánh mắt của nhóc con trong game cũng chuyển động theo mình, còn bày ra vẻ mặt mong đợi chờ câu trả lời của mình.
Mạc Dịch Trình nói: "... Có thể."
"Vậy... Vậy tốt quá." Nguyện Tác nở nụ cười rực rỡ, tiếp đó hình ảnh Mạc Dịch Trình được chiếu trên vách tường đã không thấy đâu nữa.
Mạc Dịch Trình thoát khỏi trò chơi, vào trình duyệt nhập tên trò chơi.
Click tìm kiếm, tìm vài lần mới xác định, trò chơi này vốn không tồn tại.
Lại mở cửa hàng ứng dụng, vẫn không tra được bất kỳ thông tin nào.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
"Trần Củ." Mạc Dịch Trình gọi trợ lý đến.
"Mạc ca, làm sao vậy?" Trần Củ vốn đang ở ngay bên cạnh nên Mạc Dịch Trình vừa gọi đã chạy tới, vóc người cậu ta đã tròn xoe mà ăn mặc còn có vẻ hơi quê mùa, trông như một ngọn núi nhỏ.
Mạc Dịch Trình cho Trần Củ xem icon trò chơi, sau đó hỏi: "Trò chơi này, cậu từng nhìn thấy chưa?"
Trần Củ đẩy cặp mắt kính gọng đen dày cộm một cái, nhìn thoáng qua, "Chưa từng." Đứa bé trên icon kia đáng yêu ghê...
Lông mày của Mạc Dịch Trình càng nhíu chặt hơn, "Cậu nhớ kỹ tên, sau đó đi điều tra trò chơi này một lần đi."
"Được." Thấy Mạc Dịch Trình nghiêm túc, Trần Củ cũng thận trọng hơn.
"Đừng lộ liễu quá." Mạc Dịch Trình bổ sung, nhớ lại toàn bộ quá trình từ lúc cài đặt đến giờ, hắn đã hơi hơi có cảm giác trò chơi này không bình thường.
"Vâng Mạc ca, tôi biết rồi, giờ tôi sẽ đi ngay."
"Ừ."
Trần Củ rời đi.
Mạc Dịch Trình hơi do dự, mở trò chơi ra lần nữa.
Lần này Nguyện Tác đã rời cửa sổ, đang ngồi ở trên giường, tập trung tinh thần mút tuýp cơm dinh dưỡng hình ống, ăn miếng nào cũng phải cảm nhận mùi vị một chút.
Thật ra không thể nói là cơm dinh dưỡng có cái vị gì, chẳng qua là bỏ thêm một ít thành phần dinh dưỡng vào thức ăn dạng sệt, thế nhưng đối với Nguyện Tác đã bị đói bụng hơn 20 giờ đã là món ngon hiếm có.
Nhìn thấy Mạc Dịch Trình trở về.
Nguyện Tác vội bỏ đồ ăn xuống, nở một nụ cười thân thiện với Mạc Dịch Trình, "Mạc Dịch Trình, anh đã về rồi, cám ơn đồ ăn của anh."
Mạc Dịch Trình thử hỏi một câu để thăm dò: "Đô Đô?"
Nguyện Tác dừng một chút, sau đó nói: "Đúng, là tên anh đặt cho Đô Đô." Lúc bước vào trò chơi Nguyện Tác cũng đã được cảnh báo, trước khi lên đến cấp bậc cho phép không được để lộ thân phận thật sự của mình.
"Cậu... có tư duy của mình?"
Nguyện Tác gật gật đầu, "Tui có, Đô Đô hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn có tư duy của mình."
"..."
Trần Củ điều tra một phen, cuối cùng đưa ra một kết luận, trên thị trường trò chơi hiện nay quả thật không có trò chơi này. Nhưng chiếu theo như lời Mạc Dịch Trình đã nói, một số hệ thống của người máy trí năng đúng là có thể đối thoại và thao tác.
Vậy thì... Trước hết cứ giữ lại đi. Mạc Dịch Trình do dự một hồi, vẫn chọn giữ lại trò chơi này lại trước, quan sát một chút rồi lại nói.
Buổi tối, Nguyện Tác ôm hơn nửa tuýp cơm dinh dưỡng còn dư lại ngủ say sưa, khóe miệng vẫn còn cong nhẹ lên.
Trong mơ, cậu lại trở về thế giới tinh tế, mẫu hậu dịu dàng vẫn còn sống, bàn tay nàng khẽ khàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, còn tự tay làm một cái Tiramisu cho Nguyện Tác.
Trước khi ngủ Mạc Dịch Trình click vào trò chơi, thì thấy Nguyện Tác cuộn tròn mình lại như một chú mèo con... Cái miệng hồng hồng hơi bĩu ra... chảy một hàng nước miếng.
Hết Chương 3.
oOo
Bầu trời xanh biếc, không chút bóng mây.
Hôm nay Mạc Dịch Trình có quay một cảnh đánh nhau, đối phương là một người mới chưa có kinh nghiệm gì, tuy đã rất cố gắng nhưng vẫn phải quay lại nhiều lần.
"Mạc ca, xin lỗi anh nhiều, em... em thật sự không cố ý." Cô gái đã sắp khóc đến nơi, sắc mặt của đạo diễn bên kia cũng rất khó coi, phải đối mặt với Mạc Dịch Trình xưa nay nghiêm cẩn, đã vậy còn đặt yêu cầu rất cao, cô gái kia phải chịu áp lực trước giờ chưa từng có.
Mạc Dịch Trình còn đang nhập diễn mặt lạnh như sương, chỉ gật đầu một cái, "Không sao, đừng căng thẳng."
Nhận được sự an ủi của Mạc Dịch Trình, cô gái điều chỉnh lại trạng thái, cuối cùng cũng qua được cảnh này trong lần quay tiếp theo. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc nghỉ ngơi, Trần Củ đưa một hộp trái cây đã được cắt gọt đẹp đẽ qua.
"Ừm, Mạc ca, anh lên hot search rồi."
Mạc Dịch Trình không bất ngờ lắm, "Lại là tin tức gì?"
"Là về bức tranh anh vẽ một nhân vật trò chơi mà anh thấy ấn tượng trong buổi họp báo ngày hôm qua, mọi người đều bảo... Bức tranh của anh..." Trần Củ ấp a ấp úng.
Mạc Dịch Trình hỏi: "Thế nào?"
"Mọi người đã bắt đầu gọi anh là Mạc Gia Tác (*) rồi."
(*) Gia Tác là từ trong tên phiên âm tiếng Trung của danh họa Pablo Picasso, ông là một họa sĩ và nhà điêu khắc người Tây Ban Nha. Picasso được coi là một trong những họa sĩ nổi bật nhất của thế kỷ 20 và một trong hai người sáng lập trường phái lập thể trong hội họa và điêu khắc. Picasso phiên âm ra tiếng Trung là 毕加索, Gia Tác chính là hai chữ 加索, còn Mạc chính là họ của Mạc ca. Ở đây tài vẽ tranh của Mạc ca được ví với những bức tranh theo trường phái hội họa lập thể của Picasso, nhưng tranh của người ta thì vô giá, còn tranh của ổng thì thấy gớm._.
Mạc Dịch Trình: "..."
Thật sự vẽ tệ đến vậy sao? Không phải Mạc Dịch Trình không thừa nhận mình không hề có chút năng khiếu nào ở mặt này, nhưng hắn vẫn đánh giá cao một số họa sĩ, cảm thấy họ có thể dùng một cây bút để vẽ ra những thứ trong thế giới nội tâm của mình quả là một điều rất kì diệu và tuyệt vời.
Sau khi hoàn thành tác phẩm trên đất của ngày hôm nay, Nguyện Tác chống tay nhỏ đứng dậy, đi tới bên giường, chóp mũi dán vào trên cửa sổ, nỗ lực muốn xem rõ phong cảnh bên ngoài. Biết rõ là dù cố gắng thế cũng không thể nhìn rõ bên ngoài được, những vẫn muốn thử một lần, có lẽ làm vậy thì có thể quên đi cơn đói.
Trước khi được người chơi nhận nuôi, mỗi ngày Nguyện Tác sẽ được hệ thống tặng một bình cơm dinh dưỡng để bổ sung dinh dưỡng, tuy chẳng có vị gì, nhưng nếu dùng thật tiết kiệm thì cũng sẽ không đói lắm. Giờ cậu là tinh linh đã có chủ, hệ thống sẽ không phát thức ăn, chỉ có thể đợi người chơi đến cho mình ăn thôi.
Trên thực tế hệ thống có cho phép tiểu tinh linh send message đến người chơi thông qua cửa sổ tin nhắn để nhắc nhở người chơi cần phải cho ăn hoặc làm những chuyện tương tự. Nhưng Nguyện Tác nhớ lại hôm qua mình đã cam kết sẽ "Ăn rất ít", nên cũng không dám sử dụng chức năng này. Rõ ràng đã hứa sẽ ăn thật ít, thật dễ nuôi nên người chơi mới không gỡ cài đặt, giờ lại đi quấy rối, lỡ như làm cho người đàn ông dễ nhìn kia không vui, có phải là mình sẽ bị gỡ bỏ?
"Mạc ca?" Trần Củ thấy Mạc Dịch Trình ngẩn người.
Mạc Dịch Trình lấy lại tinh thần, "Không có chuyện gì, chỉ đang nhớ lại lúc vẽ tranh trong buổi họp báo trò chơi ngày hôm qua..." Nói đến trò chơi, Mạc Dịch Trình đột nhiên nhớ ra, trừ "Gió nổi mây vần", ngày hôm qua mình còn tải xuống một trò chơi khác nữa.
Nghĩ tới đây, Mạc Dịch Trình lấy điện thoại di động ra.
Click vào icon ứng dụng hình khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của Nguyện Tác, tiến vào trò chơi.
Trò chơi tải rất nhanh, giao diện vẫn giống như ngày hôm qua.
Mạc Dịch Trình nhìn qua, cười một cái, thiếu niên phiên bản chibi đang gắng sức kề sát khuôn mặt nhỏ vào trên cửa sổ, nỗ lực xem bên ngoài, thế nhưng cửa sổ hình như là thủy tinh mờ, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ phong cảnh bên ngoài.
Cái người sáng tạo trò chơi này... Thật tẻ nhạt.
Mạc Dịch Trình thử chọt con người be bé trên màn hình một cái.
Nguyện Tác đang đói đến hoa mắt, cảm thấy vai bị người ta đụng một cái, quay người, khuôn mặt của Mạc Dịch Trình đập vào trong mắt.
"Chào... Chào anh." Nguyện Tác sợ hết hồn, thận trọng mở miệng.
Mạc Dịch Trình chỉ coi đây là lời chào hỏi tự động của hệ thống, không để ý tới. Ngày hôm qua hắn mới chỉ xem sơ qua trò chơi này một chút, giờ mới có thời gian đọc cẩn thận lại những giới thiệu liên quan một lần.
Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình không để ý tới mình, cũng không có biểu cảm gì, thấy hơi luống cuống, lòng thầm cầu nguyện bụng mình dù có ra sao cũng không được kêu.
"Mỗi tiểu tinh linh đều là độc nhất vô nhị, trong quá trình nuôi nấng cần phải chăm sóc tỉ mỉ, tiểu tinh linh khác nhau sẽ có thể chất khác nhau, một khi chết vì bị bệnh hoặc vì lí do ngoài ý muốn nào đó, thì tinh linh cũng sẽ biến mất hoàn toàn khỏi game, không thể phục hồi."
Đọc được đoạn giới thiệu này, Mạc Dịch Trình hơi nhíu mày, thiết kế cho mỗi người chơi một nhân vật duy nhất, đây gần như là điều không thể thực hiện, bất kể là về kỹ thuật hay là về tài chính đều không thể chịu nổi. Mạc Dịch Trình tự động xem nhẹ, tiếp tục xem lướt qua phía dưới.
Ùng ục, Nguyện Tác nuốt ngụm nước miếng, căng thẳng quan sát từng cử động của Mạc Dịch Trình.
Nuôi dưỡng cần phải biết:
【 Cho ăn 】 Hệ thống cung cấp hai loại thức ăn. 1, Phối hợp tự do: Có thể vào cửa hàng mua nguyên liệu, người chơi sẽ tự thao tác để chế biến thức ăn. 2, Bữa ăn do hệ thống phối hợp: Bảo đảm mức tiêu hao (năng lượng cơ thể, editor chú thích) thấp nhất của vật nuôi.
【 Chỗ ở 】 Người chơi cần phải lên cấp để mở khóa thêm phạm vi hoạt động, tinh linh chỉ có thể hoạt động ở trong phạm vi đã được mở khóa. Đã mở khóa: Phòng ngủ, phòng vệ sinh. Cần mở khóa: Sân, công viên, khu vui chơi, trường học, vân vân.
【 Việc học 】 Việc học lên cấp có thể mở rộng tầm mắt của tinh linh. Học lực hiện tại của tinh linh: Mù chữ Danh sách môn học: Không có
【 Cửa hàng 】 Hệ thống mua sắm vạn năng: Có thể mua được tất cả các hàng hóa có mặt trong hiện thực.
【 Chữa bệnh 】 Hệ thống cung cấp hai kiểu chữa bệnh. 1, Tự chữa bệnh: Người chơi tự chọn thuốc thang và hình thức trị liệu 2, Cấp cứu tự động của hệ thống (cần phải xếp hàng) Trạng thái cơ thể hiện tại của tinh linh: Đói
Từ "Đói" ở đây gốc là 良 [liáng], từ này tui tra thì thấy không có nghĩa nào liên quan đến ngữ cảnh này cả, nhưng khi tìm đồng âm [liáng] thì thấy có chữ 涼 mang nghĩa là mỏng/ vắng vẻ/ lạnh nhạt, đạm bạc, v.v... nói chung là phù hợp hơn, nên chém theo từ này
Click trở về, Mạc Dịch Trình liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi trắng bệch vì căng thẳng của Nguyện Tác.
Tại sao tình trạng thân thể lại là đói? Lẽ nào là tại mình liên tục không cho ăn?
Mạc Dịch Trình mở quầy thức ăn ra, phát hiện bên trong trống không. Quả như hệ thống giới thiệu, có hai lựa chọn, Mạc Dịch Trình lớn đến giờ này, số lần tự mình xuống bếp chỉ dùng một tay cũng đếm được, cho nên không suy xét đến chuyện mua nguyên liệu rồi tự mình nấu ăn. Click chọn bữa ăn do hệ thống phối hợp.
Một ống thức ăn hình tuýp kem đánh răng rơi ra từ trong quầy thức ăn.
【 Giá của bữa ăn chay dinh dưỡng: Mỗi chai 5 đồng vàng 】
(Ở đây vốn là "tốc thực" 速食, tức là thức ăn nhanh, nhưng bên dưới lại thành "tố thực" 素食, tức là thức ăn chay. Hai từ này có âm đọc giống nhau, nên chắc là viết nhầm)
Click mua.
【 Trong túi tiền của ngài có 5 đồng vàng được tặng lúc đăng kí, có sử dụng để mua một chai thức ăn chay dinh dưỡng hay không? 】
Click có.
Trong chớp mắt, trước mặt của Nguyện Tác có thêm một chai cơm dinh dưỡng.
Nguyện Tác còn đang sợ hãi không biết phải làm sao thì lại thấy người đàn ông kia mua thức ăn cho mình, dù chỉ là cơm dinh dưỡng do hệ thống phối thôi thì cũng đã cảm động lắm rồi.
Nguyện Tác cong mông nhặt tuýp cơm dinh dưỡng hình ống lên, nắm trong tay thật chặt như sợ bị cướp mất. Khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nói một cách chân thành: "Cảm ơn, anh đúng là một người tốt."
Mạc Dịch Trình đột nhiên cảm thấy, khi bé con này cười rộ lên... rất đáng yêu.
"Đừng khách sáo." Nói theo bản năng. Nói xong lại tự ngẩn người, sao tự nhiên lại đi nói chuyện với một nhân vật trò chơi hư cấu, lắc đầu bất đắc dĩ.
"Cái này... Có thể cho hỏi tên anh là gì không?" Nguyện Tác thấy người đàn ông đó cuối cùng cũng nói chuyện với mình, lấy dũng khí hỏi.
Mặc dù có hơi ngốc, Mạc Dịch Trình vẫn mở miệng lần nữa như bị quỷ thần xui khiến: "Mạc Dịch Trình."
"Mạc, Dịch, Trình tui nhớ kỹ rồi, vậy sau này tui có thể gọi anh là Mạc Dịch Trình không?" Nguyện Tác ghi nhớ cái tên này một cách rất nghiêm túc.
Mạc Dịch Trình bất ngờ, trò chơi này còn có cả chức năng tự động phân biệt giọng nói? Hắn thử di chuyển, phát hiện ánh mắt của nhóc con trong game cũng chuyển động theo mình, còn bày ra vẻ mặt mong đợi chờ câu trả lời của mình.
Mạc Dịch Trình nói: "... Có thể."
"Vậy... Vậy tốt quá." Nguyện Tác nở nụ cười rực rỡ, tiếp đó hình ảnh Mạc Dịch Trình được chiếu trên vách tường đã không thấy đâu nữa.
Mạc Dịch Trình thoát khỏi trò chơi, vào trình duyệt nhập tên trò chơi.
Click tìm kiếm, tìm vài lần mới xác định, trò chơi này vốn không tồn tại.
Lại mở cửa hàng ứng dụng, vẫn không tra được bất kỳ thông tin nào.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
"Trần Củ." Mạc Dịch Trình gọi trợ lý đến.
"Mạc ca, làm sao vậy?" Trần Củ vốn đang ở ngay bên cạnh nên Mạc Dịch Trình vừa gọi đã chạy tới, vóc người cậu ta đã tròn xoe mà ăn mặc còn có vẻ hơi quê mùa, trông như một ngọn núi nhỏ.
Mạc Dịch Trình cho Trần Củ xem icon trò chơi, sau đó hỏi: "Trò chơi này, cậu từng nhìn thấy chưa?"
Trần Củ đẩy cặp mắt kính gọng đen dày cộm một cái, nhìn thoáng qua, "Chưa từng." Đứa bé trên icon kia đáng yêu ghê...
Lông mày của Mạc Dịch Trình càng nhíu chặt hơn, "Cậu nhớ kỹ tên, sau đó đi điều tra trò chơi này một lần đi."
"Được." Thấy Mạc Dịch Trình nghiêm túc, Trần Củ cũng thận trọng hơn.
"Đừng lộ liễu quá." Mạc Dịch Trình bổ sung, nhớ lại toàn bộ quá trình từ lúc cài đặt đến giờ, hắn đã hơi hơi có cảm giác trò chơi này không bình thường.
"Vâng Mạc ca, tôi biết rồi, giờ tôi sẽ đi ngay."
"Ừ."
Trần Củ rời đi.
Mạc Dịch Trình hơi do dự, mở trò chơi ra lần nữa.
Lần này Nguyện Tác đã rời cửa sổ, đang ngồi ở trên giường, tập trung tinh thần mút tuýp cơm dinh dưỡng hình ống, ăn miếng nào cũng phải cảm nhận mùi vị một chút.
Thật ra không thể nói là cơm dinh dưỡng có cái vị gì, chẳng qua là bỏ thêm một ít thành phần dinh dưỡng vào thức ăn dạng sệt, thế nhưng đối với Nguyện Tác đã bị đói bụng hơn 20 giờ đã là món ngon hiếm có.
Nhìn thấy Mạc Dịch Trình trở về.
Nguyện Tác vội bỏ đồ ăn xuống, nở một nụ cười thân thiện với Mạc Dịch Trình, "Mạc Dịch Trình, anh đã về rồi, cám ơn đồ ăn của anh."
Mạc Dịch Trình thử hỏi một câu để thăm dò: "Đô Đô?"
Nguyện Tác dừng một chút, sau đó nói: "Đúng, là tên anh đặt cho Đô Đô." Lúc bước vào trò chơi Nguyện Tác cũng đã được cảnh báo, trước khi lên đến cấp bậc cho phép không được để lộ thân phận thật sự của mình.
"Cậu... có tư duy của mình?"
Nguyện Tác gật gật đầu, "Tui có, Đô Đô hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn có tư duy của mình."
"..."
Trần Củ điều tra một phen, cuối cùng đưa ra một kết luận, trên thị trường trò chơi hiện nay quả thật không có trò chơi này. Nhưng chiếu theo như lời Mạc Dịch Trình đã nói, một số hệ thống của người máy trí năng đúng là có thể đối thoại và thao tác.
Vậy thì... Trước hết cứ giữ lại đi. Mạc Dịch Trình do dự một hồi, vẫn chọn giữ lại trò chơi này lại trước, quan sát một chút rồi lại nói.
Buổi tối, Nguyện Tác ôm hơn nửa tuýp cơm dinh dưỡng còn dư lại ngủ say sưa, khóe miệng vẫn còn cong nhẹ lên.
Trong mơ, cậu lại trở về thế giới tinh tế, mẫu hậu dịu dàng vẫn còn sống, bàn tay nàng khẽ khàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, còn tự tay làm một cái Tiramisu cho Nguyện Tác.
Trước khi ngủ Mạc Dịch Trình click vào trò chơi, thì thấy Nguyện Tác cuộn tròn mình lại như một chú mèo con... Cái miệng hồng hồng hơi bĩu ra... chảy một hàng nước miếng.
Hết Chương 3.
oOo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất