Chương 41: Yêu và ràng buộc ~
Hôm sau.
Mạc Dịch Trình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng sau khi xuyên việt bị ép "dùng ngực đập đá tảng", mở đôi mí mắt hơi nặng trĩu lên nhìn trần nhà, gắng sức thở dốc mấy hơi, ngực khó chịu cứ như là bị vật nặng gì đó đè lên vậy.
Mạc Dịch Trình hít một hơi thật sâu, tầm mắt vì bị bệnh mà lờ mờ dần trở nên rõ ràng, đầu tiên nhìn thấy một góc gối màu xanh nhạt, màu sắc giống với gối dựa trên ghế sô pha của Nguyện Tác, sau đó lại thấy quần áo vương vãi linh tinh trên sàn nhà, có áo ngủ hình thỏ, có quần áo hưu nhàn, còn cả tạp dề nhỏ có hình thỏ... Tất cả đều là quần áo của Nguyện Tác.
Cuối cùng Mạc Dịch Trình dời ánh mắt lên trên người mình, quả nhiên đã bị chất đống bởi đủ thứ quần áo, đồ dùng hàng ngày, đệm và chăn màu sắc rực rỡ...
Thảo nào lại gặp ác mộng!
Mạc Dịch Trình hít sâu một hơi thêm lần nữa, hắn nhắm mắt lại, thò cánh tay ra khỏi ngọn núi nhỏ do bé con chuyển phát đến, cầm điện thoại di động lên mở màn hình.
Mạc Dịch Trình vốn còn mang gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, khi nhìn thấy Nguyện Tác trong trò chơi thì ánh mắt bỗng liền trở nên dịu lại, kèm thêm đôi chút đau lòng, cảm giác nặng nề khi ngực bị đè đầy chăn và quần áo cũng biến thành cơn cảm động nặng trĩu.
Nguyện Tác mặc áo ngủ ngủ ở trên giường, vì đến chăn cũng chuyển phát luôn ra ngoài nên chỉ có thể cuộn tròn mình lại để sưởi ấm, suốt đêm bận bịu, thế nên viền xanh và vẻ uể oải dưới mắt vừa nhìn là hiểu ngay.
Mạc Dịch Trình động đậy để mình thoát thân khỏi ngọn núi nhỏ, sau đó chuyển chăn về lại, nhẹ nhàng đắp lên cho Nguyện Tác.
"Ơ..." Nguyện Tác rục rịch, mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ lên, nhìn thấy Mạc Dịch Trình thì hơi ngạc nhiên, "Mạc Dịch Trình anh tỉnh rồi à! Anh có thấy đỡ hơn chút nào hông?"
"Ừm... Tốt nhiều rồi, không sao nữa đâu." Mạc Dịch Trình theo bản năng đè lại lồng ngực hơi đau đớn, ngăn bé con bò dậy, "Ngủ thêm một lát đi, hôm nay không có lớp."
"Không, không sao đâu, Đô Đô không mệt mà." Tuy nói là như vậy, thế nhưng Nguyện Tác vẫn chọn vùi mình trong chiếc chăn ấm áp, bởi vì Mạc Dịch Trình mới vừa click 【 Vỗ về ru ngủ 】, cảm giác ấm áp còn êm ái đó làm cho con người chìm đắm chỉ trong chớp mắt.
Mạc Dịch Trình cười cười, hỏi: "Đồ đạc trên giường đều là của Đô Đô mang ra đó hả?"
Nguyện Tác nhớ lại dáng vẻ ngốc nghếch của mình tối hôm qua khi sử dụng chức năng chuyển phát, thấy hơi lúng túng, "Tui... Tui định là đắp chăn cho Mạc Dịch Trình á, Mạc Dịch Trình... ừm... lộ... ngực ra ngoài."
Sắc mặt Mạc Dịch Trình trắng bệch, ngày hôm qua hắn mặc áo ngủ, có lẽ do cơ thể không thoải mái nên tư thế ngủ hơi tùy tiện một chút.
"Sợ... Sợ Mạc Dịch Trình cảm lạnh cho nên mới định gửi chăn ra ngoài, nhưng mà do Đô Đô ngốc quá, lần nào cũng đắp được có một nửa, sau đó thì càng lúc càng mệt nên gửi rớt xuống đất luôn..." Nguyện Tác nói nói hồi lại vùi mặt vào trong chăn.
Mạc Dịch Trình sợ bé con bị ngộp bèn mở lời an ủi: "Vậy thì phải cảm ơn Đô Đô nhiều rồi, nếu không nhờ có nhóc, có thể sẽ không khỏe lại nhanh như vậy đâu."
"Thật... Thật á?" Nguyện Tác kéo chăn xuống nhìn Mạc Dịch Trình một cách vui sướng.
"Đương nhiên, giữ ấm có tác dụng giúp chữa bệnh cảm, có nhiều quần áo chăn mền đắp lên người thế này nên mới khỏe nhanh như vậy đấy." Mạc Dịch Trình hoàn toàn không hề nhắc gì đến chuyện mình bị đè đến nỗi gặp ác mộng, chỉ là mới nói được nửa chừng, cúi đầu lại thấy trên giường không chỉ có quần áo, mà còn có... vài tấm hình.
Mạc Dịch Trình cầm lấy một tấm, trên đó nào ngờ lại là... Nguyện Tác, hơn nữa xung quanh còn tối mù, Nguyện Tác thì mang vẻ mặt đầy căng thẳng. Có hai tấm thậm chí còn đang co mình trên ghế sa lon, cuộn tròn lại để bảo đảm rằng toàn thân mình đều được chụp.
Còn có một tấm trông rất lạ, đó là một "cục" tròn vo, hoa văn bên ngoài là ga trải giường của Nguyện Tác. Chẳng lẽ là bé con "cái khó ló cái khôn" bọc mình vào ga trải giường với ý định lừa gạt hệ thống để qua cửa?
Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình xem ảnh chụp thì hơi bứt rứt, ngập ngừng muốn giải thích, nhưng Mạc Dịch Trình đã nghĩ ra đáp án trước rồi.
"Đây tức là Nguyện Tác muốn gửi mình ra ngoài đấy sao?" Mạc Dịch Trình hỏi.
Nguyện Tác mới bò ra khỏi chăn lại như con ốc sên nhỏ rụt về ngay tắc lự, "Thử... Thử chút thôi."
Mạc Dịch Trình thoáng khựng lại, tay nắm ảnh chụp hơi dùng sức, không khống chế được run run lên. Hắn có thể tưởng tượng được bé con một mình giữa đêm khuya, nhìn mình đang bị bệnh mà cảm thấy vừa lo lắng vừa bất lực, cuối cùng bức bách đến nỗi thậm chí còn muốn gửi bản thân mình ra ngoài luôn.
"Đô Đô."
"Dạ?"
"Mạc Dịch Trình hứa với nhóc, sau này sẽ luôn cố gắng hết sức không để bị bệnh nữa, nếu như bị bệnh cũng sẽ chữa trị kịp thời, kiểm tra sức khoẻ định kì, giữ cho cơ thể luôn luôn khoẻ mạnh." Sự cam đoan của Mạc Dịch Trình như một mớ dù che tán rộng gắn vào đỉnh đầu của Nguyện Tác, che chắn hết thảy những nỗi bất an và hoảng sợ suốt mấy ngày liên tiếp này.
Nguyện Tác đang sợ, nhất là sau chuyện của ông Phó, cậu cực sợ, sợ Mạc Dịch Trình cũng sẽ bị bệnh, cũng sẽ biến mất khỏi thế giới của mình.
Tương tự Mạc Dịch Trình cũng hiểu ra một chuyện, rằng mối quan hệ giữa tinh linh nhỏ và người chơi còn hơn hẳn tình cảm, nó là một thứ ràng buộc liên quan đến sinh mệnh, hắn phải quý trọng tính mạng và cuộc sống của bản thân, vì một phần duyên phận ngoài ý muốn mà lại như có phúc ba đời.
Phòng bệnh bệnh viện.
Vết thương trên đầu Trường Cung gần như đã khỏi hẳn, trước đó vì một lỗ trên trán trông rõ rệt quá không tài nào che giấu nổi, vậy nên dứt khoát nói ra chân tướng sự việc cho ông nghe.
Ông lão biết ơn nói câu cảm tạ với Trần Thăng, đồng thời dặn dò Trường Cung sau này có ra ngoài nhất định phải mang dây xích, dù cho cậu "có tính người" đến thế nào thì trên thế giới này vẫn luôn có sói đội lốt người, phải luôn cẩn thận trong mọi việc.
Trường Cung nghiêm túc nhận lời, mấy ngày sau, Trần Thăng cho người mang đến một sợi xích được đặt làm riêng, bên trên viết mấy chữ to đùng "Chó dữ, người sống chớ động vào!"
Trường Cung giận dữ trợn tròn cả mắt, nhe hàm trợn mắt để lộ chiếc răng nanh nhỏ, thế nhưng ông lại cười híp mắt, bàn tay nhăn nheo nắm thật chặt dây dẫn, tựa như đang ghì chặt lấy Trường Cung.
"Trường Cung à, cả đời này của ông từng có hạnh phúc lâu dài, cũng từng có đau khổ khó quên, thế nhưng ông đã sống rất thỏa mãn. Bây giờ điều duy nhất khiến ông không nỡ chính là mong con có thể có được một chốn về tử tế. Vốn muốn giao con cho Phó Bình, thế nhưng bây giờ nhìn lại... có lẽ là nó khó mà chăm sóc tốt cho con được."
Trường Cung có cảm giác bây giờ mình chẳng nghe được cái gì lọt tai, nỗi đau buồn khi sắp phải mất đi ông khiến cậu không còn sức để suy nghĩ nữa.
"Trường Cung, ông sẽ giúp con lựa chọn một chủ nhân mới. Thế nhưng quyền lựa chọn cuối cùng là ở chính con, nếu con chịu, bây giờ ông có thể giao con cho người ta, nếu như con không chịu, vậy thì những ngày còn lại của ông, sẽ cùng con tìm tiếp." Ông Phó nói xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thăng.
Trần Thăng sững sờ, rồi chợt thấy bắt đầu hồi hộp. Đang, đang nói mình đấy à?
"Chàng trai này." Ông Phó gọi Trần Thăng.
"Vâng, ông cứ nói đi ạ." Trần Thăng ngồi xổm người, cung kính hết mực.
"Còn nhớ lần đầu gặp mặt cậu đã nói một câu trước mặt thằng nhóc Phó Bình kia, lão vẫn chưa quên, cậu nói tuy rằng chó không phải con người, thế nhưng chúng nó cùng chủ nhân sinh hoạt, cùng khóc cùng cười, bầu bạn trong những thời khắc cô đơn, sớm đã là thân nhân, là một phần sinh mệnh." Ông Phó gắng sức mỉm cười, "Chưa kể lần này thằng chó con gặp phải nguy hiểm, cũng may có cậu, cho nên lão nghĩ có thể đây chính là duyên phận."
Ông Phó lại nói tiếp: "Chàng trai, cậu có bằng lòng thay thế lão, trở thành người chơi mới của Trường Cung hay không?"
Trần Thăng nghẹn lời mất một lúc, không biết phải nói gì, quay lại nhìn Trường Cung trong di động một cách sốt sắng. Trường Cung cũng mang vẻ bất ngờ. Cái người Trần Thăng này chỉ là người xa lạ với cậu, trừ việc biết anh ta là ông tổng của nền tảng phát sóng trực tuyến ra thì chẳng còn gì nữa. Thế nhưng trong mấy ngày tiếp xúc này, cậu có thể cảm nhận được Trần Thăng có tâm địa thiện lương, hơn nữa còn thật tâm yêu quý con "chó quê" là cậu.
Trần Thăng thấy Trường Cung không có vẻ như hoàn toàn không thể chấp nhận được, đắn đo một phen, sau đó chính trịnh trọng nói: "Thưa ông, con đồng ý."
Ông Phó gật đầu hài lòng, lại hỏi Trường Cung: "Chó con, đến con đấy, tự con quyết định đi."
Trường Cung mang vẻ mặt phức tạp, có thể thấy càng nhiều trong đó chính là nỗi quyến luyến và không nỡ đối với ông.
"Chó con, nói cho ông nghe câu trả lời chân thật nhất trong lòng con là được, dù cho con có lựa chọn thế nào, ông vẫn sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của con." Ông lão giơ tay lên vỗ vỗ vào hư không, lại hệt như mọi khi, có cảm giác như trong tay là bộ lông không mấy mềm mại nhưng mang ấm áp của Trường Cung.
Trường Cung hít một hơi thật sâu, lại nhìn Trần Thăng một cái, cuối cùng cũng mở miệng một cách gian nan: "Con đồng ý."
Giao ra quyền hạn "người chơi" của Trường Cung rồi, cách ngày ông lão đã hôn mê, thời gian tỉnh mỗi ngày còn ít hơn nhiều so với những lúc mê man, Trần Thăng giúp người nhà họ Phó liên hệ với các bác sĩ chính chuyên nghiệp nhất, sử dụng biện pháp chữa bệnh kỹ thuật cao, các thiết bị và thuốc thang tiên tiến nhất.
Vài ngày sau, ông Phó ra đi trong giấc ngủ, nắm lấy bức ảnh của bà nội rời xa thế giới này.
Mạc Dịch Trình và Trần Thăng cùng tham gia tang lễ.
Lễ tang kết thúc, một chú chó vàng đứng lặng giờ lâu trước bia mộ của ông lão, dường như hóa thành một pho tượng.
Trần Thăng bước đến vỗ vào đầu chó vàng, "Đừng khổ sở, đoạn đường... cuối cùng này của ông tuy chưa hoàn mỹ, song vẫn đã viên mãn rồi. Sau này nhóc cứ theo anh lăn lộn, yên tâm, thức ăn cho chó no đủ."
"Gâu —— "
Chương trình trò chơi của Trường Cung được chuyển vào di động của Trần Thăng, cho nên bây giờ cậu ra vào trò chơi càng tiện lợi hơn một chút.
Trường Cung nhảy một cái về lại di động.
Trần Thăng bật lại tư liệu về Trường Cung lần nữa.
Tư liệu về tinh linh:
Họ và tên: Trường Cung
Giới tính: Nam
Tuổi: 21 tuổi
Nguyên quán: Hành tinh chó
Tính cách: Trung thành, rộng rãi
Đẳng cấp: 62
Hình thức áo da: Bản cao cấp
Trần Thăng nhìn giới thiệu nguyên quán của Trường Cung, hỏi ra thắc mắc suốt mấy ngày nay: "Có hành tinh chó thật hả?"
Trường Cung nói: "Đương nhiên là thật, tôi từ nơi đó đến đây mà."
Trần Thăng lại hỏi: "Vậy cậu... làm sao vào được trong trò chơi?"
Trường Cung hít sâu một hơi, tựa như đã chìm sâu vào hồi ức xưa cũ, mãi hồi lâu mới mở miệng nói: "Tôi đến đây là vì được bà gọi về."
"20 năm trước, tôi là một con chó lang thang ở trên địa cầu, là con chó quê bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm đuổi đánh, bị đám người đi đường thô lỗ tài bạo quát mắng, chửi bới. Tôi lưu lạc ngoài đường từ rất nhỏ, chẳng hề biết cha mẹ mình là ai, ở đâu. Thậm chí không biết ý nghĩa tồn tại là gì, tôi khát khao hơi ấm, thậm chí cố gắng tiếp xúc với con người, thế nhưng lần nào cũng thất bại.
Có một ngày, tôi lục được đồ ăn ở trong thùng rác, đấy là món đầu tiên có thể ăn mà tôi tìm được trong suốt hai ngày qua. Tôi ngấu nghiến ăn sạch sẽ, thế nhưng miếng bánh sô cô la mốc meo đấy suýt chút nữa đã lấy mạng tôi đi. Tôi nằm vật ra thoi thóp trên đất, là bà đi ngang qua, nhặt tôi về nhà, đưa tôi đi khám bác sĩ.
Sau khi tôi khỏi rồi bà bèn thu nuôi tôi, sinh hoạt của bà tuy túng quẫn, thế nhưng vẫn luôn cố gắng cho tôi những gì tốt nhất. Bà và ông mở một quầy mì hoành thánh, tôi thường hay nằm dài bên quầy, ban đêm lúc dọn hàng nếu có mì thừa của khách thì đấy chính là bữa ăn khuya của tôi. Bà thương tôi như thương con trai mình vậy đó. Sau này... tôi già rồi đi không nổi nữa, sáng sáng lúc bà ra ngoài mua thức ăn bèn dùng sức già của bà cõng tôi đi, cuối cùng lúc tôi ra đi đã là một con chó già 15 năm tuổi. Bà ôm tôi khóc, nói mong tôi kiếp sau vẫn làm chú chó của bà.
Rồi sau đó nữa... Tôi về đến hành tinh chó, nơi đó rất tốt đẹp, rất vui vẻ. Đó là một hành tinh do tất cả tình yêu thương và niềm tin của những người yêu chó ngưng tụ lại mà thành, sinh hoạt của các thiên sứ nhỏ tộc chó không có lạnh giá, không có cái đói, cũng không có bệnh tật, thế nhưng tộc chó trên hành tinh vẫn luôn rất nhớ mong chủ nhân nơi địa cầu của mình. Tôi ở đó xem như là thiên sứ già rồi, há há..." Trường Cung nói, lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Trần Thăng nghe đến mức mê mẩn, tín ngưỡng theo chủ nghĩa duy vật nhiều năm khiến anh vô thức nghi ngờ lời Trường Cung nói, thế nhưng đã có một trò chơi tinh linh nằm trong điện thoại của mình thế kia rồi, còn chuyện gì không thể tin được nữa đâu?
"... Năm năm trước, bà ra đi" Trường Cung nghẹn ngào, "Ông chỉ có một mình rất cô quạnh, không biết sức mạnh như thế nào đã triệu hoán tôi từ hành tinh chó vào trong này. Tôi sống lại trong máy vi tính của ông, con trai con gái của ông đều ở bên ngoài, rất ít khi trở về, tôi và ông sống nương tựa lẫn nhau, thoáng cái đã là nhiều năm như vậy. Bây giờ ông đi rồi, thế nhưng tôi tin ông sẽ gặp lại bà, ở một hành tinh... do những niệm tưởng của người hành tinh chó ngưng tụ mà ra, mà bọn tôi cuối cùng sẽ lại được đoàn viên."
Trường Cung dừng lại, thở phào một hơi, "Đây chính là chuyện về tôi."
Trần Thăng bị cảm động bởi câu chuyện của Trường Cung, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nói: "Cám ơn sự thẳng thắn và tin tưởng của cậu, tôi sẽ cố gắng trở thành một người chơi hợp lệ."
Hết Chương 38
Mạc Dịch Trình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng sau khi xuyên việt bị ép "dùng ngực đập đá tảng", mở đôi mí mắt hơi nặng trĩu lên nhìn trần nhà, gắng sức thở dốc mấy hơi, ngực khó chịu cứ như là bị vật nặng gì đó đè lên vậy.
Mạc Dịch Trình hít một hơi thật sâu, tầm mắt vì bị bệnh mà lờ mờ dần trở nên rõ ràng, đầu tiên nhìn thấy một góc gối màu xanh nhạt, màu sắc giống với gối dựa trên ghế sô pha của Nguyện Tác, sau đó lại thấy quần áo vương vãi linh tinh trên sàn nhà, có áo ngủ hình thỏ, có quần áo hưu nhàn, còn cả tạp dề nhỏ có hình thỏ... Tất cả đều là quần áo của Nguyện Tác.
Cuối cùng Mạc Dịch Trình dời ánh mắt lên trên người mình, quả nhiên đã bị chất đống bởi đủ thứ quần áo, đồ dùng hàng ngày, đệm và chăn màu sắc rực rỡ...
Thảo nào lại gặp ác mộng!
Mạc Dịch Trình hít sâu một hơi thêm lần nữa, hắn nhắm mắt lại, thò cánh tay ra khỏi ngọn núi nhỏ do bé con chuyển phát đến, cầm điện thoại di động lên mở màn hình.
Mạc Dịch Trình vốn còn mang gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, khi nhìn thấy Nguyện Tác trong trò chơi thì ánh mắt bỗng liền trở nên dịu lại, kèm thêm đôi chút đau lòng, cảm giác nặng nề khi ngực bị đè đầy chăn và quần áo cũng biến thành cơn cảm động nặng trĩu.
Nguyện Tác mặc áo ngủ ngủ ở trên giường, vì đến chăn cũng chuyển phát luôn ra ngoài nên chỉ có thể cuộn tròn mình lại để sưởi ấm, suốt đêm bận bịu, thế nên viền xanh và vẻ uể oải dưới mắt vừa nhìn là hiểu ngay.
Mạc Dịch Trình động đậy để mình thoát thân khỏi ngọn núi nhỏ, sau đó chuyển chăn về lại, nhẹ nhàng đắp lên cho Nguyện Tác.
"Ơ..." Nguyện Tác rục rịch, mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ lên, nhìn thấy Mạc Dịch Trình thì hơi ngạc nhiên, "Mạc Dịch Trình anh tỉnh rồi à! Anh có thấy đỡ hơn chút nào hông?"
"Ừm... Tốt nhiều rồi, không sao nữa đâu." Mạc Dịch Trình theo bản năng đè lại lồng ngực hơi đau đớn, ngăn bé con bò dậy, "Ngủ thêm một lát đi, hôm nay không có lớp."
"Không, không sao đâu, Đô Đô không mệt mà." Tuy nói là như vậy, thế nhưng Nguyện Tác vẫn chọn vùi mình trong chiếc chăn ấm áp, bởi vì Mạc Dịch Trình mới vừa click 【 Vỗ về ru ngủ 】, cảm giác ấm áp còn êm ái đó làm cho con người chìm đắm chỉ trong chớp mắt.
Mạc Dịch Trình cười cười, hỏi: "Đồ đạc trên giường đều là của Đô Đô mang ra đó hả?"
Nguyện Tác nhớ lại dáng vẻ ngốc nghếch của mình tối hôm qua khi sử dụng chức năng chuyển phát, thấy hơi lúng túng, "Tui... Tui định là đắp chăn cho Mạc Dịch Trình á, Mạc Dịch Trình... ừm... lộ... ngực ra ngoài."
Sắc mặt Mạc Dịch Trình trắng bệch, ngày hôm qua hắn mặc áo ngủ, có lẽ do cơ thể không thoải mái nên tư thế ngủ hơi tùy tiện một chút.
"Sợ... Sợ Mạc Dịch Trình cảm lạnh cho nên mới định gửi chăn ra ngoài, nhưng mà do Đô Đô ngốc quá, lần nào cũng đắp được có một nửa, sau đó thì càng lúc càng mệt nên gửi rớt xuống đất luôn..." Nguyện Tác nói nói hồi lại vùi mặt vào trong chăn.
Mạc Dịch Trình sợ bé con bị ngộp bèn mở lời an ủi: "Vậy thì phải cảm ơn Đô Đô nhiều rồi, nếu không nhờ có nhóc, có thể sẽ không khỏe lại nhanh như vậy đâu."
"Thật... Thật á?" Nguyện Tác kéo chăn xuống nhìn Mạc Dịch Trình một cách vui sướng.
"Đương nhiên, giữ ấm có tác dụng giúp chữa bệnh cảm, có nhiều quần áo chăn mền đắp lên người thế này nên mới khỏe nhanh như vậy đấy." Mạc Dịch Trình hoàn toàn không hề nhắc gì đến chuyện mình bị đè đến nỗi gặp ác mộng, chỉ là mới nói được nửa chừng, cúi đầu lại thấy trên giường không chỉ có quần áo, mà còn có... vài tấm hình.
Mạc Dịch Trình cầm lấy một tấm, trên đó nào ngờ lại là... Nguyện Tác, hơn nữa xung quanh còn tối mù, Nguyện Tác thì mang vẻ mặt đầy căng thẳng. Có hai tấm thậm chí còn đang co mình trên ghế sa lon, cuộn tròn lại để bảo đảm rằng toàn thân mình đều được chụp.
Còn có một tấm trông rất lạ, đó là một "cục" tròn vo, hoa văn bên ngoài là ga trải giường của Nguyện Tác. Chẳng lẽ là bé con "cái khó ló cái khôn" bọc mình vào ga trải giường với ý định lừa gạt hệ thống để qua cửa?
Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình xem ảnh chụp thì hơi bứt rứt, ngập ngừng muốn giải thích, nhưng Mạc Dịch Trình đã nghĩ ra đáp án trước rồi.
"Đây tức là Nguyện Tác muốn gửi mình ra ngoài đấy sao?" Mạc Dịch Trình hỏi.
Nguyện Tác mới bò ra khỏi chăn lại như con ốc sên nhỏ rụt về ngay tắc lự, "Thử... Thử chút thôi."
Mạc Dịch Trình thoáng khựng lại, tay nắm ảnh chụp hơi dùng sức, không khống chế được run run lên. Hắn có thể tưởng tượng được bé con một mình giữa đêm khuya, nhìn mình đang bị bệnh mà cảm thấy vừa lo lắng vừa bất lực, cuối cùng bức bách đến nỗi thậm chí còn muốn gửi bản thân mình ra ngoài luôn.
"Đô Đô."
"Dạ?"
"Mạc Dịch Trình hứa với nhóc, sau này sẽ luôn cố gắng hết sức không để bị bệnh nữa, nếu như bị bệnh cũng sẽ chữa trị kịp thời, kiểm tra sức khoẻ định kì, giữ cho cơ thể luôn luôn khoẻ mạnh." Sự cam đoan của Mạc Dịch Trình như một mớ dù che tán rộng gắn vào đỉnh đầu của Nguyện Tác, che chắn hết thảy những nỗi bất an và hoảng sợ suốt mấy ngày liên tiếp này.
Nguyện Tác đang sợ, nhất là sau chuyện của ông Phó, cậu cực sợ, sợ Mạc Dịch Trình cũng sẽ bị bệnh, cũng sẽ biến mất khỏi thế giới của mình.
Tương tự Mạc Dịch Trình cũng hiểu ra một chuyện, rằng mối quan hệ giữa tinh linh nhỏ và người chơi còn hơn hẳn tình cảm, nó là một thứ ràng buộc liên quan đến sinh mệnh, hắn phải quý trọng tính mạng và cuộc sống của bản thân, vì một phần duyên phận ngoài ý muốn mà lại như có phúc ba đời.
Phòng bệnh bệnh viện.
Vết thương trên đầu Trường Cung gần như đã khỏi hẳn, trước đó vì một lỗ trên trán trông rõ rệt quá không tài nào che giấu nổi, vậy nên dứt khoát nói ra chân tướng sự việc cho ông nghe.
Ông lão biết ơn nói câu cảm tạ với Trần Thăng, đồng thời dặn dò Trường Cung sau này có ra ngoài nhất định phải mang dây xích, dù cho cậu "có tính người" đến thế nào thì trên thế giới này vẫn luôn có sói đội lốt người, phải luôn cẩn thận trong mọi việc.
Trường Cung nghiêm túc nhận lời, mấy ngày sau, Trần Thăng cho người mang đến một sợi xích được đặt làm riêng, bên trên viết mấy chữ to đùng "Chó dữ, người sống chớ động vào!"
Trường Cung giận dữ trợn tròn cả mắt, nhe hàm trợn mắt để lộ chiếc răng nanh nhỏ, thế nhưng ông lại cười híp mắt, bàn tay nhăn nheo nắm thật chặt dây dẫn, tựa như đang ghì chặt lấy Trường Cung.
"Trường Cung à, cả đời này của ông từng có hạnh phúc lâu dài, cũng từng có đau khổ khó quên, thế nhưng ông đã sống rất thỏa mãn. Bây giờ điều duy nhất khiến ông không nỡ chính là mong con có thể có được một chốn về tử tế. Vốn muốn giao con cho Phó Bình, thế nhưng bây giờ nhìn lại... có lẽ là nó khó mà chăm sóc tốt cho con được."
Trường Cung có cảm giác bây giờ mình chẳng nghe được cái gì lọt tai, nỗi đau buồn khi sắp phải mất đi ông khiến cậu không còn sức để suy nghĩ nữa.
"Trường Cung, ông sẽ giúp con lựa chọn một chủ nhân mới. Thế nhưng quyền lựa chọn cuối cùng là ở chính con, nếu con chịu, bây giờ ông có thể giao con cho người ta, nếu như con không chịu, vậy thì những ngày còn lại của ông, sẽ cùng con tìm tiếp." Ông Phó nói xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thăng.
Trần Thăng sững sờ, rồi chợt thấy bắt đầu hồi hộp. Đang, đang nói mình đấy à?
"Chàng trai này." Ông Phó gọi Trần Thăng.
"Vâng, ông cứ nói đi ạ." Trần Thăng ngồi xổm người, cung kính hết mực.
"Còn nhớ lần đầu gặp mặt cậu đã nói một câu trước mặt thằng nhóc Phó Bình kia, lão vẫn chưa quên, cậu nói tuy rằng chó không phải con người, thế nhưng chúng nó cùng chủ nhân sinh hoạt, cùng khóc cùng cười, bầu bạn trong những thời khắc cô đơn, sớm đã là thân nhân, là một phần sinh mệnh." Ông Phó gắng sức mỉm cười, "Chưa kể lần này thằng chó con gặp phải nguy hiểm, cũng may có cậu, cho nên lão nghĩ có thể đây chính là duyên phận."
Ông Phó lại nói tiếp: "Chàng trai, cậu có bằng lòng thay thế lão, trở thành người chơi mới của Trường Cung hay không?"
Trần Thăng nghẹn lời mất một lúc, không biết phải nói gì, quay lại nhìn Trường Cung trong di động một cách sốt sắng. Trường Cung cũng mang vẻ bất ngờ. Cái người Trần Thăng này chỉ là người xa lạ với cậu, trừ việc biết anh ta là ông tổng của nền tảng phát sóng trực tuyến ra thì chẳng còn gì nữa. Thế nhưng trong mấy ngày tiếp xúc này, cậu có thể cảm nhận được Trần Thăng có tâm địa thiện lương, hơn nữa còn thật tâm yêu quý con "chó quê" là cậu.
Trần Thăng thấy Trường Cung không có vẻ như hoàn toàn không thể chấp nhận được, đắn đo một phen, sau đó chính trịnh trọng nói: "Thưa ông, con đồng ý."
Ông Phó gật đầu hài lòng, lại hỏi Trường Cung: "Chó con, đến con đấy, tự con quyết định đi."
Trường Cung mang vẻ mặt phức tạp, có thể thấy càng nhiều trong đó chính là nỗi quyến luyến và không nỡ đối với ông.
"Chó con, nói cho ông nghe câu trả lời chân thật nhất trong lòng con là được, dù cho con có lựa chọn thế nào, ông vẫn sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của con." Ông lão giơ tay lên vỗ vỗ vào hư không, lại hệt như mọi khi, có cảm giác như trong tay là bộ lông không mấy mềm mại nhưng mang ấm áp của Trường Cung.
Trường Cung hít một hơi thật sâu, lại nhìn Trần Thăng một cái, cuối cùng cũng mở miệng một cách gian nan: "Con đồng ý."
Giao ra quyền hạn "người chơi" của Trường Cung rồi, cách ngày ông lão đã hôn mê, thời gian tỉnh mỗi ngày còn ít hơn nhiều so với những lúc mê man, Trần Thăng giúp người nhà họ Phó liên hệ với các bác sĩ chính chuyên nghiệp nhất, sử dụng biện pháp chữa bệnh kỹ thuật cao, các thiết bị và thuốc thang tiên tiến nhất.
Vài ngày sau, ông Phó ra đi trong giấc ngủ, nắm lấy bức ảnh của bà nội rời xa thế giới này.
Mạc Dịch Trình và Trần Thăng cùng tham gia tang lễ.
Lễ tang kết thúc, một chú chó vàng đứng lặng giờ lâu trước bia mộ của ông lão, dường như hóa thành một pho tượng.
Trần Thăng bước đến vỗ vào đầu chó vàng, "Đừng khổ sở, đoạn đường... cuối cùng này của ông tuy chưa hoàn mỹ, song vẫn đã viên mãn rồi. Sau này nhóc cứ theo anh lăn lộn, yên tâm, thức ăn cho chó no đủ."
"Gâu —— "
Chương trình trò chơi của Trường Cung được chuyển vào di động của Trần Thăng, cho nên bây giờ cậu ra vào trò chơi càng tiện lợi hơn một chút.
Trường Cung nhảy một cái về lại di động.
Trần Thăng bật lại tư liệu về Trường Cung lần nữa.
Tư liệu về tinh linh:
Họ và tên: Trường Cung
Giới tính: Nam
Tuổi: 21 tuổi
Nguyên quán: Hành tinh chó
Tính cách: Trung thành, rộng rãi
Đẳng cấp: 62
Hình thức áo da: Bản cao cấp
Trần Thăng nhìn giới thiệu nguyên quán của Trường Cung, hỏi ra thắc mắc suốt mấy ngày nay: "Có hành tinh chó thật hả?"
Trường Cung nói: "Đương nhiên là thật, tôi từ nơi đó đến đây mà."
Trần Thăng lại hỏi: "Vậy cậu... làm sao vào được trong trò chơi?"
Trường Cung hít sâu một hơi, tựa như đã chìm sâu vào hồi ức xưa cũ, mãi hồi lâu mới mở miệng nói: "Tôi đến đây là vì được bà gọi về."
"20 năm trước, tôi là một con chó lang thang ở trên địa cầu, là con chó quê bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm đuổi đánh, bị đám người đi đường thô lỗ tài bạo quát mắng, chửi bới. Tôi lưu lạc ngoài đường từ rất nhỏ, chẳng hề biết cha mẹ mình là ai, ở đâu. Thậm chí không biết ý nghĩa tồn tại là gì, tôi khát khao hơi ấm, thậm chí cố gắng tiếp xúc với con người, thế nhưng lần nào cũng thất bại.
Có một ngày, tôi lục được đồ ăn ở trong thùng rác, đấy là món đầu tiên có thể ăn mà tôi tìm được trong suốt hai ngày qua. Tôi ngấu nghiến ăn sạch sẽ, thế nhưng miếng bánh sô cô la mốc meo đấy suýt chút nữa đã lấy mạng tôi đi. Tôi nằm vật ra thoi thóp trên đất, là bà đi ngang qua, nhặt tôi về nhà, đưa tôi đi khám bác sĩ.
Sau khi tôi khỏi rồi bà bèn thu nuôi tôi, sinh hoạt của bà tuy túng quẫn, thế nhưng vẫn luôn cố gắng cho tôi những gì tốt nhất. Bà và ông mở một quầy mì hoành thánh, tôi thường hay nằm dài bên quầy, ban đêm lúc dọn hàng nếu có mì thừa của khách thì đấy chính là bữa ăn khuya của tôi. Bà thương tôi như thương con trai mình vậy đó. Sau này... tôi già rồi đi không nổi nữa, sáng sáng lúc bà ra ngoài mua thức ăn bèn dùng sức già của bà cõng tôi đi, cuối cùng lúc tôi ra đi đã là một con chó già 15 năm tuổi. Bà ôm tôi khóc, nói mong tôi kiếp sau vẫn làm chú chó của bà.
Rồi sau đó nữa... Tôi về đến hành tinh chó, nơi đó rất tốt đẹp, rất vui vẻ. Đó là một hành tinh do tất cả tình yêu thương và niềm tin của những người yêu chó ngưng tụ lại mà thành, sinh hoạt của các thiên sứ nhỏ tộc chó không có lạnh giá, không có cái đói, cũng không có bệnh tật, thế nhưng tộc chó trên hành tinh vẫn luôn rất nhớ mong chủ nhân nơi địa cầu của mình. Tôi ở đó xem như là thiên sứ già rồi, há há..." Trường Cung nói, lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Trần Thăng nghe đến mức mê mẩn, tín ngưỡng theo chủ nghĩa duy vật nhiều năm khiến anh vô thức nghi ngờ lời Trường Cung nói, thế nhưng đã có một trò chơi tinh linh nằm trong điện thoại của mình thế kia rồi, còn chuyện gì không thể tin được nữa đâu?
"... Năm năm trước, bà ra đi" Trường Cung nghẹn ngào, "Ông chỉ có một mình rất cô quạnh, không biết sức mạnh như thế nào đã triệu hoán tôi từ hành tinh chó vào trong này. Tôi sống lại trong máy vi tính của ông, con trai con gái của ông đều ở bên ngoài, rất ít khi trở về, tôi và ông sống nương tựa lẫn nhau, thoáng cái đã là nhiều năm như vậy. Bây giờ ông đi rồi, thế nhưng tôi tin ông sẽ gặp lại bà, ở một hành tinh... do những niệm tưởng của người hành tinh chó ngưng tụ mà ra, mà bọn tôi cuối cùng sẽ lại được đoàn viên."
Trường Cung dừng lại, thở phào một hơi, "Đây chính là chuyện về tôi."
Trần Thăng bị cảm động bởi câu chuyện của Trường Cung, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nói: "Cám ơn sự thẳng thắn và tin tưởng của cậu, tôi sẽ cố gắng trở thành một người chơi hợp lệ."
Hết Chương 38
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất