Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu
Chương 23: Suốt đêm
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đêm đến, Dương Quý Minh và Trần Đào đổi sang quần áo bình thường, cùng ngồi canh bên ngoài sòng bạc.
Dương Quý Minh ngáp một cái, vừa lạnh vừa buồn ngủ.
Trần Đào vừa hà hơi vừa xoa tay, nói: “Sắp canh ba rồi, chúng ta còn chờ ở đây đến khi nào?”
“Chờ một chút đi, đến khi bọn họ đóng cửa.”
Hai người tiếp tục ngồi xổm, cuối cùng cũng chờ được một người. Trần Đào huých Dương Quý Minh, nhỏ giọng nói: “Quý Minh, người kia chính là Mã Nguyên Bưu của võ quán Đằng Long.”
Dương Quý Minh lập tức tỉnh ngủ. Hắn đứng dậy định đi qua, nhưng lại bị Trần Đào ngăn cản.
“Mã Nguyên Bưu là người luyện võ, ngươi đừng manh động.”
Dương Quý Minh gật đầu, tuy cảm thấy rất đáng tiếc nhưng an toàn là trên hết. Vì thế, hắn tiếp tục giám sát người ra kẻ vào sòng bạc Phúc Vận cùng Trần Đào.
Giờ tý bốn khắc, sòng bạc đóng cửa.
Dương Quý Minh và Trần Đào cố ý ngồi thêm một khắc. (1) Ngay khi bọn họ chuẩn bị lẻn vào thì đột nhiên có một bóng người trèo tường sòng bạc nhảy ra.
(*) Một khắc = 15’.
Thế mà lại là thiếu niên bị bắt về chẻ củi nọ.
Dương Quý Minh và Trần Đào kinh ngạc không thôi, lặng lẽ bám theo nó.
Tô Bạch thoát khỏi sòng bạc, chạy thẳng một mạch về nhà.
Nó lật tung gian nhà một lượt nhưng vẫn không thấy đệ đệ đâu. Nghĩ đến những chuyện đệ đệ có thể gặp phải, Tô Bạch phát điên bưng một chậu nước từ phòng bếp lên, tạt thẳng vào Tô Phú đang say mèm nằm giữa phòng.
Tô Phú tỉnh lại ngay lập tức, còn hắt xì mấy cái.
Thấy Tô Bạch, Tô Phú sửng sốt trong chốc lát rồi chửi ầm lên: “Thằng ranh mất dạy, phản à, dám tạt nước lên người lão tử, xem lão tử có đánh chết ngươi không!”
Dứt lời, hắn nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên cái chổi dựng ngay ngoài cửa.
Thừa dịp Tô Phú đi lấy chổi, Tô Bạch nện mạnh thùng gỗ lên người hắn, khiến hắn ngã lăn quay. Không chờ Tô Phú đứng dậy, Tô Bạch đã vớ lấy cái đòn gánh để ngoài cửa, đánh không ngừng nghỉ.
Nó nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi mang đệ đệ đi đâu rồi?”
“Thằng ranh mất dạy, thằng ranh bất hiếu!” Tô Phú chịu đựng đau đớn trên người, muốn đoạt đòn gánh trong tay Tô Bạch.
Bốp!
Tô Bạch lại hung hăng đánh xuống: “Ngươi mang đệ đệ đi đâu rồi! Không nói ta sẽ đánh chết ngươi!”
Vừa nói nó vừa đánh, ánh mắt hung ác hệt như đã phát điên.
“Dám đánh lão tử, ngươi sẽ bị sét đánh!”
Tô Phú bị đánh túi bụi đến không thể chống đỡ, cuối cùng đành mở miệng xin tha: “Ta nói, ta nói.”
“Mau nói!” Tô Bạch nắm chặt đòn gánh, bày ra tư thế sẵn sàng đánh tiếp.
“Ta bán nó cho gánh hát rồi.”
“Gánh hát nào?”
“Chính là gánh hát Nguyệt Quý nổi danh nhất đấy.”
Nghe vậy, Tô Bạch liền vứt đòn gánh, vội vã chạy đi. Lúc này, nó chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là mau chóng tìm đệ đệ về.
Dương Quý Minh và Trần Đào nhìn Tô Bạch chạy vụt đi, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng, cũng chưa vội đuổi theo ngay.
Chuyện vừa rồi, bọn họ đều thấy được.
“Đào ca, chúng ta tới gánh hát Nguyệt Quý đi, không chừng có thể giúp thằng bé kia một chút.”
“Được.”
Khi bọn họ đến nơi, Tô Bạch đang ra sức đập cửa gánh hát Nguyệt Quý: “Mau mở cửa! Trả đệ đệ cho ta, mở cửa mau!”
“Ầm ĩ cái gì! Tìm đệ đệ thì về nhà mà tìm!” Người của gánh hát không mở cửa.
Dương Quý Minh và Trần Đào ăn ý gật đầu với nhau một cái, tiến lên gõ cửa: “Mở cửa, phủ Thuận Thiên đến phá án đây!”
Gác cổng gánh hát hé cửa thành một cái khe, nhìn thấy Trần Đào mới mở hẳn ra.
Tô Bạch vọt vào, tóm lấy người gác cổng, hỏi: “Đệ đệ của ta đâu? Các ngươi giấu đệ đệ của ta ở chỗ nào?”
Người gác cổng không hiểu gì, buồn bực đẩy nó ra: “Ngươi là ai? Sao lại tới đây tìm đệ đệ?”
Dương Quý Minh đỡ Tô Bạch, Trần Đào nói với người gác cổng: “Đi gọi bầu gánh của các ngươi ra đây.”
“Ôi, Trần Bộ khoái, là ngài thật sao? Trễ thế này còn đến tìm bầu gánh của chúng ta làm gì?”
Lúc này, bầu gánh hát đã bị đánh thức. Hắn mặc áo khoác xong rồi lập tức đi ra.
Trần Đào nói với bầu gánh hát: “Bầu gánh Mạt, đệ đệ của đứa nhỏ này bị phụ thân bán cho gánh hát, nó muốn chuộc đệ đệ về.”
Bầu gánh hát nhận ra Trần Đào và Dương Quý Minh, do dự một lát mới quay sang hỏi Tô Bạch: “Tiểu huynh đệ, đệ đệ của ngươi tên gì?”
“Nó là Tô Thanh.” Tô Bạch vội vã trả lời.
“Đúng là có một người như thế.” Bầu gánh hát sai người gọi Tô Thanh tới.
Tô Thanh nhìn thấy đại ca thì vội vàng chạy đến, ôm lấy Tô Bạch khóc như mưa. Tô Bạch đau lòng, cũng khóc không ngừng được.
Bầu gánh hát hơi xấu hổ, nói: “Đứa nhỏ này ta mua với giá hai mươi lượng bạc, nể mặt Trần Bộ khoái và Dương tam thiếu gia, ta cho chuộc đúng bằng hai mươi lượng bạc đấy.”
“Hai mươi lượng?” Tô Bạch tái mặt, dùng tay áo lau nước mắt: “Ta không có nhiều bạc như vậy.”
Bầu gánh hát không hé răng, nhưng vẻ mặt rõ ràng là đang thể hiện: muốn đưa người đi thì phải trả tiền.
Dương Quý Minh nói với Tô Bạch: “Hai mươi lượng bạc này, ta có thể cho ngươi mượn tạm.”
Thoáng chốc, mắt Tô Bạch sáng rực lên.
Nhưng ngay sau đó, Dương Quý Minh lại nói: “Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, lần này ngươi có thể tìm được đệ đệ của mình, mà lần sau sẽ thế nào?”
Nghe vậy, Tô Bạch im lặng cúi đầu, ôm chặt đệ đệ đang khóc nức nở.
Tô Lam, người hát chính của gánh hát đi tới, cười nói: “Gánh hát của chúng ta cũng không phải đầm rồng hang hổ, ta thấy chi bằng để đứa bé này lại đây đi. Nếu nó chăm chỉ học hí khúc, tương lai cũng có bản lĩnh kiếm tiền.”
Tô Bạch do dự, Tô Thanh lại nói: “Ca ca, ta học.”
Tô Lam mỉm cười, bảo: “Ta là Tô Lam, đứa nhỏ này là Tô Thanh, thanh xuất vu lam (trò giỏi hơn thầy), đây là duyên phận.”
Bầu gánh hát cũng cười: “Ông chủ Tô nói đùa, luận hát hí khúc, ai có thể sánh bằng ngài chứ.”
Cuối cùng, Tô Thanh ở lại gánh hát Nguyệt Quý.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Tô Bạch mời từ từ hồi phục tâm trạng, quay sang hỏi bọn Dương Quý Minh: “Các ngươi tìm ta có việc à?”
Dương Quý Minh gật đầu: “Muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
Sau đó, Dương Quý Minh nói với Tô Bạch về chuyện điều tra sòng bạc.
Tô Bạch kịp về sòng bạc trước hừng đông. Dương Quý Minh và Trần Đào cũng ai về nhà nấy.
Lúc Dương Quý Minh về đến phủ, trời đã tờ mờ sáng. Hắn vừa vào nhà, Thượng Gia Ngôn đã thức dậy ngay.
“Quý Minh.”
“Đánh thức ngươi à?” Trên thực tế, hắn đã rất nhẹ nhàng, cẩn thận để không tạo ra tiếng động.
“Tối qua ta ngủ sớm, nên sáng nay cũng dậy sớm thôi.”
Dương Quý Minh cởi áo khoác và áo trong, chui vào ổ chăn: “Ngủ cùng ta một lát đi.” Chỉ cần nhìn qua hắn đã biết, Thượng Gia Ngôn không hề ngủ sớm, ngược lại còn chẳng ngủ ngon.
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn khẽ đáp, rúc vào lòng hắn, cọ cọ.
Dương Quý Minh mỉm cười, sung sướng nói: “Ngươi không sợ người ta lạnh à.”
Thượng Gia Ngôn mềm giọng đáp: “Vừa lúc sưởi ấm cho ngươi.”
“Được.” Dương Quý Minh cảm nhận được sự ỷ lại của đối phương, đặt cằm lên đỉnh đầu y, cọ nhẹ, nhắm mắt không bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.
Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay hắn, kéo chăn cẩn thận rồi cũng thiếp đi.
Hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, thức dậy là phải chuẩn bị ăn cơm trưa rồi.
Cơm nước xong xuôi, Thượng Gia Ngôn dịu dàng hỏi Dương Quý Minh: “Hôm nay ngươi có phải tới nha môn không?”
“Hôm nay không đi, ta đã xin Bộ đầu nghỉ một ngày rồi.” Dương Quý Minh bế Thượng Gia Ngôn ra sân ngồi.
Thượng Gia Ngôn nhìn Phương di nương ngồi ở cửa phòng cười ngây ngô với bọn họ, quay sang bảo Dương Quý Minh: “Di nương đã đồng ý tìm đại phu chữa bệnh điên của Phương di nương.”
“Di nương ta á?” Dương Quý Minh hơi kinh ngạc. Không phải hắn hoài nghi nhân phẩm của Đỗ di nương, mà Đỗ di nương và Phương di nương lấy chung chồng, đương nhiên sẽ có cái gọi là tranh sủng.
Thượng Gia Ngôn cười, gật đầu: “Với di nương, ngươi mới là người quan trọng nhất.”
“Ta hiểu. Chờ xử lý xong vụ án này, chúng ta sẽ đưa hai vị di nương ra ngoại thành chơi.”
“Được.” Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt.
“Chuyện của nhị ca thế nào rồi?”
Thượng Gia Ngôn muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Sáng sớm hôm nay, phụ thân và mẫu thân đã đưa nhị ca tới Định Quốc Công phủ.” Lúc Hòe An bẩm báo chuyện này, y còn hơi sửng sốt, không ngờ Dương Trọng Minh lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy.
“Hả? Không phải là đi cầu thân chứ?”
“Còn chưa đến mức chính thức cầu thân, nhưng sau chuyến đi này, hôn sự kia coi như đã định.”
Dương Quý Minh ngẩn ra, cẩn thận ngẫm lại, chợt thấy vừa bất ngờ mà cũng nằm trong dự liệu. Trong sách, Dương Trọng Minh đã đồng ý cưới Thượng Gia Ngôn. Lúc này, hiển nhiên hắn sẽ thỏa hiệp lấy thiên kim của Định Quốc Công phủ.
“Đúng rồi, tình hình bên An Xương Bá phủ hơi phức tạp, ngươi cứ thăm dò theo dự định ban đầu, tra được cái gì thì bẩm báo với Hứa đại nhân. Mọi việc mặc Hứa đại nhân định đoạt, nhất định không được tự chủ trương.”
“Đừng lo, ta sẽ xử lý tốt.” Dương Quý Minh hôn lên trán Thượng Gia Ngôn.
Phương di nương đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào bọn họ, hô: “Xấu hổ xấu hổ!”
Trong phút chốc, Thượng Gia Ngôn ngượng chín cả mặt, Dương Quý Minh giật mí mắt. Bọn hạ nhân trong viện không đi đâu được mà cũng chẳng dám cười, chỉ đành cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Bà ấy ngốc thật hay giả vờ thế?” Dương Quý Minh hết sức cạn lời.
Thượng Gia Ngôn đỏ mặt, nói: “Ta sẽ bảo người mau chóng đi tìm đại phu.”
*****
Đêm đến, Dương Quý Minh và Trần Đào đổi sang quần áo bình thường, cùng ngồi canh bên ngoài sòng bạc.
Dương Quý Minh ngáp một cái, vừa lạnh vừa buồn ngủ.
Trần Đào vừa hà hơi vừa xoa tay, nói: “Sắp canh ba rồi, chúng ta còn chờ ở đây đến khi nào?”
“Chờ một chút đi, đến khi bọn họ đóng cửa.”
Hai người tiếp tục ngồi xổm, cuối cùng cũng chờ được một người. Trần Đào huých Dương Quý Minh, nhỏ giọng nói: “Quý Minh, người kia chính là Mã Nguyên Bưu của võ quán Đằng Long.”
Dương Quý Minh lập tức tỉnh ngủ. Hắn đứng dậy định đi qua, nhưng lại bị Trần Đào ngăn cản.
“Mã Nguyên Bưu là người luyện võ, ngươi đừng manh động.”
Dương Quý Minh gật đầu, tuy cảm thấy rất đáng tiếc nhưng an toàn là trên hết. Vì thế, hắn tiếp tục giám sát người ra kẻ vào sòng bạc Phúc Vận cùng Trần Đào.
Giờ tý bốn khắc, sòng bạc đóng cửa.
Dương Quý Minh và Trần Đào cố ý ngồi thêm một khắc. (1) Ngay khi bọn họ chuẩn bị lẻn vào thì đột nhiên có một bóng người trèo tường sòng bạc nhảy ra.
(*) Một khắc = 15’.
Thế mà lại là thiếu niên bị bắt về chẻ củi nọ.
Dương Quý Minh và Trần Đào kinh ngạc không thôi, lặng lẽ bám theo nó.
Tô Bạch thoát khỏi sòng bạc, chạy thẳng một mạch về nhà.
Nó lật tung gian nhà một lượt nhưng vẫn không thấy đệ đệ đâu. Nghĩ đến những chuyện đệ đệ có thể gặp phải, Tô Bạch phát điên bưng một chậu nước từ phòng bếp lên, tạt thẳng vào Tô Phú đang say mèm nằm giữa phòng.
Tô Phú tỉnh lại ngay lập tức, còn hắt xì mấy cái.
Thấy Tô Bạch, Tô Phú sửng sốt trong chốc lát rồi chửi ầm lên: “Thằng ranh mất dạy, phản à, dám tạt nước lên người lão tử, xem lão tử có đánh chết ngươi không!”
Dứt lời, hắn nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên cái chổi dựng ngay ngoài cửa.
Thừa dịp Tô Phú đi lấy chổi, Tô Bạch nện mạnh thùng gỗ lên người hắn, khiến hắn ngã lăn quay. Không chờ Tô Phú đứng dậy, Tô Bạch đã vớ lấy cái đòn gánh để ngoài cửa, đánh không ngừng nghỉ.
Nó nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi mang đệ đệ đi đâu rồi?”
“Thằng ranh mất dạy, thằng ranh bất hiếu!” Tô Phú chịu đựng đau đớn trên người, muốn đoạt đòn gánh trong tay Tô Bạch.
Bốp!
Tô Bạch lại hung hăng đánh xuống: “Ngươi mang đệ đệ đi đâu rồi! Không nói ta sẽ đánh chết ngươi!”
Vừa nói nó vừa đánh, ánh mắt hung ác hệt như đã phát điên.
“Dám đánh lão tử, ngươi sẽ bị sét đánh!”
Tô Phú bị đánh túi bụi đến không thể chống đỡ, cuối cùng đành mở miệng xin tha: “Ta nói, ta nói.”
“Mau nói!” Tô Bạch nắm chặt đòn gánh, bày ra tư thế sẵn sàng đánh tiếp.
“Ta bán nó cho gánh hát rồi.”
“Gánh hát nào?”
“Chính là gánh hát Nguyệt Quý nổi danh nhất đấy.”
Nghe vậy, Tô Bạch liền vứt đòn gánh, vội vã chạy đi. Lúc này, nó chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là mau chóng tìm đệ đệ về.
Dương Quý Minh và Trần Đào nhìn Tô Bạch chạy vụt đi, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng, cũng chưa vội đuổi theo ngay.
Chuyện vừa rồi, bọn họ đều thấy được.
“Đào ca, chúng ta tới gánh hát Nguyệt Quý đi, không chừng có thể giúp thằng bé kia một chút.”
“Được.”
Khi bọn họ đến nơi, Tô Bạch đang ra sức đập cửa gánh hát Nguyệt Quý: “Mau mở cửa! Trả đệ đệ cho ta, mở cửa mau!”
“Ầm ĩ cái gì! Tìm đệ đệ thì về nhà mà tìm!” Người của gánh hát không mở cửa.
Dương Quý Minh và Trần Đào ăn ý gật đầu với nhau một cái, tiến lên gõ cửa: “Mở cửa, phủ Thuận Thiên đến phá án đây!”
Gác cổng gánh hát hé cửa thành một cái khe, nhìn thấy Trần Đào mới mở hẳn ra.
Tô Bạch vọt vào, tóm lấy người gác cổng, hỏi: “Đệ đệ của ta đâu? Các ngươi giấu đệ đệ của ta ở chỗ nào?”
Người gác cổng không hiểu gì, buồn bực đẩy nó ra: “Ngươi là ai? Sao lại tới đây tìm đệ đệ?”
Dương Quý Minh đỡ Tô Bạch, Trần Đào nói với người gác cổng: “Đi gọi bầu gánh của các ngươi ra đây.”
“Ôi, Trần Bộ khoái, là ngài thật sao? Trễ thế này còn đến tìm bầu gánh của chúng ta làm gì?”
Lúc này, bầu gánh hát đã bị đánh thức. Hắn mặc áo khoác xong rồi lập tức đi ra.
Trần Đào nói với bầu gánh hát: “Bầu gánh Mạt, đệ đệ của đứa nhỏ này bị phụ thân bán cho gánh hát, nó muốn chuộc đệ đệ về.”
Bầu gánh hát nhận ra Trần Đào và Dương Quý Minh, do dự một lát mới quay sang hỏi Tô Bạch: “Tiểu huynh đệ, đệ đệ của ngươi tên gì?”
“Nó là Tô Thanh.” Tô Bạch vội vã trả lời.
“Đúng là có một người như thế.” Bầu gánh hát sai người gọi Tô Thanh tới.
Tô Thanh nhìn thấy đại ca thì vội vàng chạy đến, ôm lấy Tô Bạch khóc như mưa. Tô Bạch đau lòng, cũng khóc không ngừng được.
Bầu gánh hát hơi xấu hổ, nói: “Đứa nhỏ này ta mua với giá hai mươi lượng bạc, nể mặt Trần Bộ khoái và Dương tam thiếu gia, ta cho chuộc đúng bằng hai mươi lượng bạc đấy.”
“Hai mươi lượng?” Tô Bạch tái mặt, dùng tay áo lau nước mắt: “Ta không có nhiều bạc như vậy.”
Bầu gánh hát không hé răng, nhưng vẻ mặt rõ ràng là đang thể hiện: muốn đưa người đi thì phải trả tiền.
Dương Quý Minh nói với Tô Bạch: “Hai mươi lượng bạc này, ta có thể cho ngươi mượn tạm.”
Thoáng chốc, mắt Tô Bạch sáng rực lên.
Nhưng ngay sau đó, Dương Quý Minh lại nói: “Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, lần này ngươi có thể tìm được đệ đệ của mình, mà lần sau sẽ thế nào?”
Nghe vậy, Tô Bạch im lặng cúi đầu, ôm chặt đệ đệ đang khóc nức nở.
Tô Lam, người hát chính của gánh hát đi tới, cười nói: “Gánh hát của chúng ta cũng không phải đầm rồng hang hổ, ta thấy chi bằng để đứa bé này lại đây đi. Nếu nó chăm chỉ học hí khúc, tương lai cũng có bản lĩnh kiếm tiền.”
Tô Bạch do dự, Tô Thanh lại nói: “Ca ca, ta học.”
Tô Lam mỉm cười, bảo: “Ta là Tô Lam, đứa nhỏ này là Tô Thanh, thanh xuất vu lam (trò giỏi hơn thầy), đây là duyên phận.”
Bầu gánh hát cũng cười: “Ông chủ Tô nói đùa, luận hát hí khúc, ai có thể sánh bằng ngài chứ.”
Cuối cùng, Tô Thanh ở lại gánh hát Nguyệt Quý.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Tô Bạch mời từ từ hồi phục tâm trạng, quay sang hỏi bọn Dương Quý Minh: “Các ngươi tìm ta có việc à?”
Dương Quý Minh gật đầu: “Muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
Sau đó, Dương Quý Minh nói với Tô Bạch về chuyện điều tra sòng bạc.
Tô Bạch kịp về sòng bạc trước hừng đông. Dương Quý Minh và Trần Đào cũng ai về nhà nấy.
Lúc Dương Quý Minh về đến phủ, trời đã tờ mờ sáng. Hắn vừa vào nhà, Thượng Gia Ngôn đã thức dậy ngay.
“Quý Minh.”
“Đánh thức ngươi à?” Trên thực tế, hắn đã rất nhẹ nhàng, cẩn thận để không tạo ra tiếng động.
“Tối qua ta ngủ sớm, nên sáng nay cũng dậy sớm thôi.”
Dương Quý Minh cởi áo khoác và áo trong, chui vào ổ chăn: “Ngủ cùng ta một lát đi.” Chỉ cần nhìn qua hắn đã biết, Thượng Gia Ngôn không hề ngủ sớm, ngược lại còn chẳng ngủ ngon.
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn khẽ đáp, rúc vào lòng hắn, cọ cọ.
Dương Quý Minh mỉm cười, sung sướng nói: “Ngươi không sợ người ta lạnh à.”
Thượng Gia Ngôn mềm giọng đáp: “Vừa lúc sưởi ấm cho ngươi.”
“Được.” Dương Quý Minh cảm nhận được sự ỷ lại của đối phương, đặt cằm lên đỉnh đầu y, cọ nhẹ, nhắm mắt không bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.
Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay hắn, kéo chăn cẩn thận rồi cũng thiếp đi.
Hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, thức dậy là phải chuẩn bị ăn cơm trưa rồi.
Cơm nước xong xuôi, Thượng Gia Ngôn dịu dàng hỏi Dương Quý Minh: “Hôm nay ngươi có phải tới nha môn không?”
“Hôm nay không đi, ta đã xin Bộ đầu nghỉ một ngày rồi.” Dương Quý Minh bế Thượng Gia Ngôn ra sân ngồi.
Thượng Gia Ngôn nhìn Phương di nương ngồi ở cửa phòng cười ngây ngô với bọn họ, quay sang bảo Dương Quý Minh: “Di nương đã đồng ý tìm đại phu chữa bệnh điên của Phương di nương.”
“Di nương ta á?” Dương Quý Minh hơi kinh ngạc. Không phải hắn hoài nghi nhân phẩm của Đỗ di nương, mà Đỗ di nương và Phương di nương lấy chung chồng, đương nhiên sẽ có cái gọi là tranh sủng.
Thượng Gia Ngôn cười, gật đầu: “Với di nương, ngươi mới là người quan trọng nhất.”
“Ta hiểu. Chờ xử lý xong vụ án này, chúng ta sẽ đưa hai vị di nương ra ngoại thành chơi.”
“Được.” Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt.
“Chuyện của nhị ca thế nào rồi?”
Thượng Gia Ngôn muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Sáng sớm hôm nay, phụ thân và mẫu thân đã đưa nhị ca tới Định Quốc Công phủ.” Lúc Hòe An bẩm báo chuyện này, y còn hơi sửng sốt, không ngờ Dương Trọng Minh lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy.
“Hả? Không phải là đi cầu thân chứ?”
“Còn chưa đến mức chính thức cầu thân, nhưng sau chuyến đi này, hôn sự kia coi như đã định.”
Dương Quý Minh ngẩn ra, cẩn thận ngẫm lại, chợt thấy vừa bất ngờ mà cũng nằm trong dự liệu. Trong sách, Dương Trọng Minh đã đồng ý cưới Thượng Gia Ngôn. Lúc này, hiển nhiên hắn sẽ thỏa hiệp lấy thiên kim của Định Quốc Công phủ.
“Đúng rồi, tình hình bên An Xương Bá phủ hơi phức tạp, ngươi cứ thăm dò theo dự định ban đầu, tra được cái gì thì bẩm báo với Hứa đại nhân. Mọi việc mặc Hứa đại nhân định đoạt, nhất định không được tự chủ trương.”
“Đừng lo, ta sẽ xử lý tốt.” Dương Quý Minh hôn lên trán Thượng Gia Ngôn.
Phương di nương đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào bọn họ, hô: “Xấu hổ xấu hổ!”
Trong phút chốc, Thượng Gia Ngôn ngượng chín cả mặt, Dương Quý Minh giật mí mắt. Bọn hạ nhân trong viện không đi đâu được mà cũng chẳng dám cười, chỉ đành cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Bà ấy ngốc thật hay giả vờ thế?” Dương Quý Minh hết sức cạn lời.
Thượng Gia Ngôn đỏ mặt, nói: “Ta sẽ bảo người mau chóng đi tìm đại phu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất