Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 41: Thẩm vấn

Trước Sau
Edit: DL – Beta: Chi

*****

Từ Mậu Thành là một trong những viện phán của Thái Y viện, thuộc bậc Chính lục phẩm.

Khi Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn tới Từ phủ trình danh thiếp, vợ chồng Hứa Nhất Hoàn cũng đang ở đây.

Từ Mậu Thành bảo quản gia mời bọn họ vào sảnh chính. Hứa Nhất Hoàn đứng ra giới thiệu mọi người với nhau.

Dương Quý Minh hành lễ với Từ Mậu Thành, cung kính nói: “Từ thái y, vãn bối muốn nhờ ngài chẩn mạch cho phu nhân của ta.”

Mọi người đang có mặt đều chăm chú nhìn về phía phu phu hai người.

Hứa phu nhân ân cần hỏi han: “Ngôn Ngôn, ngươi thấy không thoải mái ở đâu sao?”

Hứa Nhất Hoàn là môn sinh tâm đắc của tổ phụ Thượng Gia Ngôn, vợ chồng Hứa Nhất Hoàn cũng chứng kiến Thượng Gia Ngôn lớn lên từng ngày.

Thượng Gia Ngôn không rõ, chỉ đành lắc đầu: “Cơ thể ta vẫn ổn, không có gì không thoải mái.”

Dương Quý Minh nói: “Trong lòng ta cứ bồn chồn không yên nên muốn mời Từ thái y chẩn mạch xem thế nào.”

Từ Mậu Thành nói với Thượng Gia Ngôn: “Mời Dương thiếu phu nhân đưa một tay ra.”

Thượng Gia Ngôn vươn tay phải ra, để lộ cổ tay.

Sau khi bắt mạch, Từ Mậu Thành cẩn thận quan sát sắc mặt Thượng Gia Ngôn, sau đó lại hỏi vài vấn đề rồi cau mày lại.

Hứa phu nhân hỏi: “Sao rồi?”

Dương Quý Minh nói: “Từ thái y cứ nói hết ra đi ạ.”

Từ Mậu Thành giãn chân mày, nói: “Y thuật của Từ mỗ chưa đủ tinh thông nên không phát hiện Dương thiếu phu nhân có gì bất ổn.”

Dương Quý Minh khẽ thở phào.

Thượng Gia Ngôn cảm ơn Từ thái y: “Đa tạ Từ thái y, mong ngài bỏ qua, phu quân nhà ta chỉ là quá lo lắng.”

Từ thái y gật đầu, nghiêm mặt nói: “Có thể tìm thêm vài đại phu bắt mạch xem sao, không giấu bệnh không sợ đại phu, chuyện này không có gì sai cả.”

Dương Quý Minh cũng nói cảm ơn.

Lòng Thượng Gia Ngôn tràn đầy nghi hoặc, nhưng y không hỏi ngay tại Từ phủ, đến khi lên xe ngựa ra về mới hỏi Dương Quý Minh.

“Rốt cuộc ngươi đang giấu ta chuyện gì?”

“Ta nghe ngươi nói chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà nhị tẩu đã tiều tụy đi trông thấy, ta lo ngươi cũng giống nàng.” Dương Quý Minh ôm thắt lưng Thượng Gia Ngôn, tựa đầu lên vai y.

Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt, không nhịn được hỏi: “Có phải ngươi phát hiện ra điều gì không?”

“Không phát hiện ra gì cả, chỉ cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ lạ. Nhị tẩu đang bình thường, sao mới gả đến phủ chúng ta chưa đầy một tháng đã đột nhiên trở nên tiều tụy đến vậy?”

Thượng Gia Ngôn nhíu mày, suy nghĩ về những lời Dương Quý Minh nói.

Dương Quý Minh bổ sung: “Ta chỉ nghi ngờ thôi, không vì lý do nào cả, trong lòng trong mắt ta chỉ có mình ngươi.”

Thượng Gia Ngôn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Mặc dù không có bằng chứng nhưng chuyện ngươi nghi ngờ cũng rất có khả năng. Chúng ta mau trở về, ta muốn tới gặp nhị tẩu, hỏi xem nàng đã gặp đại phu chưa.”

Vì thế, hai người trở lại phủ. Dương Quý Minh hỏi người gác cổng: “Nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đã trở về chưa?”

Người gác cổng trả lời: “Bẩm tam thiếu gia, nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân đã về trước ngài và tam thiếu phu nhân một canh giờ.”

Dương Quý Minh đáp: “Ừ.”

Thượng Gia Ngôn hỏi thêm một câu: “Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân cũng về rồi sao?”

“Bọn họ đã về, sớm hơn ngài và tam thiếu gia một khắc.”

(*) Một khắc ~ 15 phút.

Thượng Gia Ngôn bảo Hòe An đưa tiền thưởng cho người gác cổng. Hòe An đưa hắn hai lượng bạc vụn, người gác cổng liên tục nói cảm ơn.

Bọn họ trở lại Trầm Hương viện nghỉ ngơi một lát, sau đó tới viện chính thỉnh an, lại rẽ sang Tử Kinh viện gặp đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, cuối cùng mới tới Mặc Lệ hiên.

Bành Khả Tịnh mời Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn tới gian chính, bảo người làm dâng trà.

Dương Quý Minh nói với Dương Trọng Minh: “Nhị ca, chúng ta sang nơi khác nói chuyện, để Cảnh Thước và nhị tẩu ngồi ở đây một lúc.”

Dương Trọng Minh gật đầu, dẫn hắn tới thư phòng.

“Nhị ca, ta có thể xem sách của ngươi không?” Dương Quý Minh vừa nói, vừa đi tới chỗ giá sách.

“Ngươi cứ xem tự nhiên.” Dương Trọng Minh cười: “Ngươi tới thư phòng của ta cũng nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có ý muốn đọc sách chỗ ta.”

Dương Quý Minh cũng cười hà hà: “Trước kia ta không thích đọc sách, giờ đọc nhiều hơn mới nhận ra đọc sách cũng rất thú vị.”

“Ừ, nghe nói ngươi muốn thi đồng sinh, chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Hồ tiên sinh có nói không cần quá lo lắng.”

“Ta cũng đã gặp vị Hồ tiên sinh kia, học thức uyên bác, hình như có ý định tham gia kỳ thi mùa xuân lần này.”

“Nhị ca cũng định tham gia sao?”

“Ta là thứ tử, đi thi để làm quan là cách tương đối ổn, giống như nhị thúc cùng tứ thúc vậy.”

Dương Quý Minh gật đầu.

Dương Trọng Minh hỏi: “Ngươi thì sao? Thi đồng sinh cũng để làm quan à?”

“Ta?” Dương Quý Minh sửng sốt, chớp mắt: “Ta không nghĩ tới việc này, thi đồng sinh là vì trước đó đã hứa với Cảnh Thước.”

Nghe vậy, Dương Trọng Minh không khỏi bật cười: “Tam đệ, ngươi phải nghĩ cho kỹ, vì sao lại đọc sách, vì sao lại muốn thi đồng sinh. Đây là cuộc đời của ngươi, ngươi không phải chỉ sống vì một mình đệ muội.”

Dương Quý Minh gật đầu: “Ta không có khát vọng gì lớn lao, chỉ muốn sống cuộc đời bình dị bên Cảnh Thước.”

Dương Trọng Minh kinh ngạc nhìn hắn, thở dài khẽ đến mức gần như không thể phát hiện, hắn nói: “Cũng không phải là không thể.”

Dương Quý Minh lấy một cuốn sách về thủ công trên giá sách xuống: “Nhị ca, ta có thể hỏi nhị ca một chuyện không?”

“Được, ngươi hỏi đi.”

“Nhị ca còn liên hệ với Khương tiểu thư không?”

Dương Trọng Minh ngạc nhiên, một lúc sau mới từ tốn trả lời: “Từ sau khi thành thân, ta đã không qua lại với nàng nữa.”

Vào hôm hắn thành thân, nha hoàn của Khương Duyệt Nhiên có chạy đến đưa cho hắn một phong thư, nhưng lúc ấy hắn không hề xem mà lập tức trả lại. Không phải vì hắn không còn yêu, mà vì bản thân không thể cho nàng danh phận chính thê nên Dương Trọng Minh lựa chọn buông tay. Trong lòng hắn, nàng xứng đáng với những thứ tốt hơn.

“Thật sao?” Dương Quý Minh nhìn hắn với vẻ vui mừng.

Dương Trọng Minh nhìn Dương Quý Minh, nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi có vẻ phấn khởi vậy?”

“Nhị ca, ta muốn nói với ngươi, ngươi đã thành thân với nhị tẩu rồi thì nên đối xử tối với nhị tẩu, đừng bạc đãi nàng.”

Dương Trọng Minh bật cười: “Không ngờ lại có lúc ta được đệ đệ chỉ dạy.”

“Nhị ca, tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới ngủ chung giường. Nhị tẩu có gia thế, có sắc đẹp, ngươi phải biết quý trọng.”

Dương Trọng Minh khẽ thở dài: “Không phải ai cũng may mắn như ngươi.”

“Chuyện kết hôn giữa ta và Cảnh Thước, chắc chắn nhị ca là người rõ nhất. Hiện giờ chúng ta có thể ân ái như vậy là nhờ nỗ lực bồi dưỡng tình cảm sau khi kết hôn.”

“Ta đã biết.” Dương Trọng Minh vỗ vai hắn, thở dài.

“Nhị ca đồng ý sẽ chung sống thật tốt với nhị tẩu chứ?”

“Ta sẽ thử xem.”

Dương Quý Minh gật đầu, xem như nhị ca hắn đã bước một bước dài rồi.

Dương Trọng Minh cảm thấy ngạc nhiên: “Hình như ngươi rất quan tâm tới chuyện của ta và nhị tẩu ngươi?”

“Thật ra là vì Cảnh Thước, y rất quan tâm tới nhị tẩu.” Dương Quý Minh xấu hổ gãi đầu, nói nửa thật nửa giả.

“Phiền đệ muội hao tâm tổn trí rồi.”

“Nhị ca, ta nghe Cảnh Thước nói gần đây thân thể nhị tẩu không khỏe, ngươi không ngại thì cùng nàng tới gặp đại phu xem sao, tốt nhất là nên gặp thái y có y thuật tinh thông. Hôm nay ta và Cảnh Thước có tới phủ Từ viện phán của Thái Y viện, y thuật của Từ thái y cũng rất tốt.”

“Được.”

Phía bên kia, Thượng Gia Ngôn và Bành Khả Tịnh cũng đang trò chuyện.



Thượng Gia Ngôn hỏi: “Nhị tẩu cảm thấy cơ thể hôm nay thế nào? Đã gọi đại phu xem bệnh chưa?”

Bành Khả Tịnh cười nói: “Hôm nay ta cảm thấy cơ thể khỏe lên rồi nên không gọi đại phu nữa.”

“Nhị tẩu, không thể bất cẩn được, vẫn nên mời đại phu khám xem sao.”

Bành Khả Tịnh khẽ gật đầu: “Vậy ta sẽ mời đại phu sau.”

Thượng Gia Ngôn suy nghĩ, nói: “Hôm nay, trước khi về phủ, ta và Quý Minh có tới phủ Từ viện phán của Thái Y viện một chuyến. Từ thái y cũng giúp ta chẩn mạch, chi bằng nhị tẩu cũng mời Từ thái y xem sao.”

“Ta có biết Từ thái y mà ngươi nói. Lão thái quân nhà chúng ta mỗi khi bị bệnh đều mời Từ thái y tới xem.”

“Nếu đã như vậy thì mời Từ thái y tới đi.”

Bành Khả Tịnh nhìn thấy sự quan tâm trong mắt y, gật đầu: “Gia Ngôn, cảm ơn ngươi.”

“Người một nhà mà, nên vậy.”

Bọn họ tiếp tục hàn huyên, một lát sau, Dương Trọng Minh và Dương Quý Minh quay lại. Trong tay Dương Quý Minh còn cầm theo một quyển sách.

Dương Quý Minh nói: “Nhị ca, nhị tẩu, ta và Cảnh Thước xin phép về trước.”

Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt nhưng cũng nói tạm biệt rồi rời đi cùng hắn.

“Ta vốn định chờ đại phu tới mới đi, sao ngươi vội kéo ta đi vậy?”

Dương Quý Minh cười khẽ, ghé vào tai y nói: “Sau này ngươi không cần lo lắng cho nhị tẩu nữa, nhị ca đã đồng ý với ta sẽ thử chung sống thật tốt với nhị tẩu.”

“Ngươi nói thật sao?” Thượng Gia Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy vui thay cho Bành Khả Tịnh.

“Nam nhân của ngươi một khi đã ra trận, có lúc nào không thành công chưa?” Dương Quý Minh cười đắc ý.

Thượng Gia Ngôn bật cười: “Đừng có vênh váo.”

Dương Quang đi qua nhìn thấy, chép miệng liên tục: “Tam ca tam tẩu, nhìn người đến người đi xem, chẳng hạ nhân nào dám đi qua con đường này nữa.”

Thượng Gia Ngôn khẽ đẩy Dương Quý Minh ra, cười nói với Dương Quang: “Tứ đệ đang định đi đâu thế?”

“Ta mới từ nhà cữu cữu của ta về, có hẹn với vài người bạn ăn tối bên ngoài, đang chuẩn bị đi. Tam ca tam tẩu thì sao?”

Thượng Gia Ngôn nói: “Chúng ta đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.”

“Vậy không quấy rầy tam ca tam tẩu nữa, ta đi trước.”

Thượng Gia Ngôn thấy Dương Quang vội vàng rời đi bèn nói với Dương Quý Minh: “Đi thôi, chúng ta về nhanh, ta hơi mệt.”

“Ta cõng ngươi.” Dương Quý Minh nhanh nhẹn ngồi xổm trước mặt y.

Khóe miệng Thượng Gia Ngôn cong lên, nằm úp trên lưng hắn.

Dương Quý Minh cõng Thượng Gia Ngôn về Trầm Hương viện.

Hạ nhân nhìn thấy đều sợ đến ngây người, vẫn biết tam thiếu gia cùng tam thiếu phu nhân vô cùng ân ái, nhưng không ngờ tam thiếu gia lại nuông chiều tam thiếu phu nhân đến vậy, khiến kẻ làm hạ nhân như bọn họ không khỏi hâm mộ.

Lúc về đến Trầm Hương viện, Thượng Gia Ngôn đã tựa lên lưng Dương Quý Minh ngủ thiếp đi.

Biết bọn họ trở về, Cố mama vội bỏ dở việc đang làm, nhanh chóng ra đón. Thấy Dương Quý Minh đang cõng Thượng Gia Ngôn, bà liền sai Tử Ngọc, Tử Lan đi trải giường, đồng thời cùng Hòe An giúp Dương Quý Minh đỡ Thượng Gia Ngôn lên giường.

Dương Quý Minh bảo bọn họ lui hết ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng cởi áo giúp Thượng Gia Ngôn, đắp chăn cho y, sau đó cũng cởi giày và áo ngoài, nằm xuống.

Trong lúc bọn họ nghỉ ngơi, Dương Trọng Minh đã lấy bái thiếp từ chỗ Dương Chính Nghĩa, phái người mang tới phủ Từ thái y.

Từ thái y từ một người học y bình thường trở thành thái y, rồi lên viện phán như ngày hôm nay, đương nhiên đã thấy nhiều bí mật chốn thâm cung đại trạch. Nhưng ông không hỏi nhiều, cũng không nói nhiều, chỉ chuyên tâm khám bệnh, chữa bệnh.

Sau khi bắt mạch cho Bành Khả Tịnh, Từ thái y đưa mắt nhìn Dương Trọng Minh rồi cùng hắn đi ra ngoài.

“Từ thái y, sao vậy?”

“Dương nhị thiếu, y thuật của Từ mỗ có hạn, không khám ra cơ thể tôn phu nhân có vấn đề gì.”

“Vậy nghĩa là không có vấn đề gì phải không?”

“Không phải, mạch của tôn phu nhân nhìn qua không có gì bất thường, nhưng thật sự không ổn.”

“Không ổn ở đâu?”

Từ thái y hơi hơi trầm ngâm, nói: “Vậy đi, nhờ Dương nhị thiếu gọi những người hầu hạ tôn phu nhân hằng ngày tới đây.”

“Được.” Nét mặt Dương Trọng Minh trở nên nghiên trọng, cho gọi bốn nhất đẳng nha hoàn tới.

Trong bốn người này có hai người là nha hoàn hồi môn của Bành Khả Tịnh, hai người còn lại vốn là đại nha hoàn của hắn.

Từ thái y hỏi thực đơn ăn uống hằng ngày của Bành Khả Tịnh rồi bảo bọn họ cầm tất cả lư hương son phấn Bành Khả Tịnh dùng hằng ngày tới.

Từ thái y kiểm tra hết một lượt, trong lòng có nghi ngờ, nhưng ông không dám chắc: “Nếu sư huynh ta ở đây thì tốt rồi.”

“Từ thái y, mấy thứ này có gì không ổn sao?”

“Dương nhị thiếu, xin nói thật, Từ mỗ không dám chắc chắn.” Từ thái y đặt lư hương xuống: “Chỉ là hương này không thể dùng tiếp.”

Dương Trọng Minh trịnh trọng nói lời cảm ơn: “Đa tạ Từ thái y.”

Cho dù hắn không có tình cảm với Bành Khả Tịnh, nhưng giờ nàng đã là chính thê của hắn. Dương Trọng Minh không thể bỏ qua chuyện Bành Khả Tịnh bị ám hại ngay tại Mặc Lệ hiên.

Sau khi tiễn Từ thái y, Dương Trọng Minh triệu tập tất cả người hầu ở Mặc Lệ hiên, tự thẩm vấn chuyện hương liệu.

Nhưng hắn cũng không tra được kết quả.

Biết chuyện hương liệu mình dùng có vấn đề, Bành Khả Tịnh cũng tái mặt thật lâu.

Dương Trọng Minh đi vào thăm nàng, không khỏi lộ ra vài phần áy náy, hắn dịu dàng mở lời: “Từ thái y có nói bỏ mấy thứ kia đi, từ từ điều dưỡng, cơ thể sẽ tốt dần lên.”

Bành Khả Tịnh cảm thấy ấm lòng hơn nhiều, nàng mỉm cười, đáp: “Phu quân đừng lo lắng, sẽ tốt cả thôi.”

“Vậy mà lại thành ngươi khuyên ta. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta tới chỗ tam đệ một chuyến.” Nếu đã biết nguy hiểm đang kề cận người bên cạnh mình, sao hắn có thể mặc kệ?

Dương Trọng Minh cho rằng nếu gặp chuyện thì phải tìm người chuyên nghiệp đứng ra giải quyết, dẫu sao Dương Quý Minh cũng là Bộ khoái của phủ Thuận Thiên, cũng từng điều tra án tử, ít nhiều cũng học hỏi được vài điều.

Bành Khả Tịnh thấy Dương Trọng Minh vội vàng rời đi, tất bật lo lắng vì chuyện của mình thì khẽ bật cười.

Lúc Dương Trọng Minh bước vào Trầm Hương viện, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn vẫn còn trong phòng ngủ.

Phúc Toàn hỏi: “Nhị thiếu gia, có cần tiểu nhân gọi tam thiếu gia dậy không ạ?”

“Không cần, cứ để bọn họ ngủ đi, ta đợi bên ngoài một lát cũng được.”

Cố mama quyết định để Phúc Toàn mời Dương Trọng Minh tới sảnh chính, trong lúc đó, Hòe An sẽ tới phòng trong gọi các chủ nhân.

Dương Quý Minh để Thượng Gia Ngôn tiếp tục ngủ, bản thân thì đứng dậy mặc áo khoác vào, sau đó tới gian chính gặp Dương Trọng Minh.

Thượng Gia Ngôn ôm chăn ngồi dậy, hỏi Hòe An: “Nhị thiếu gia có nói là chuyện gì không?”

Hòe An lắc đầu: “Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia chưa nói gì cả, nhưng ta thấy mặt hắn tái xanh, có vẻ tức giận.”

Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ một hồi. Dương Trọng Minh chắc không phải đang tức giận với bọn họ, y hỏi tiếp: “Trong phủ có chuyện đặc biệt gì không?”

“Nghe nói nhị thiếu gia đã dùng danh thiếp của Hầu gia mời một vị thái y tới bắt mạch cho thiếu phu nhân.”

Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: xem ra mọi chuyện không đơn giản là nhị tẩu bị bệnh.

“Thay quần áo, lát nữa ta phải tới Mặc Lệ hiên một chuyến.”

“Dạ.” Hòe An nhanh nhẹn cầm áo khoác tới.

Phía bên kia, Dương Quý Minh bước vào gian chính, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nhị ca, đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Trọng Minh im lặng, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh.

Dương Quý Minh phất tay, đám Phúc Toàn nhanh chóng lui ra ngoài.

“Tam đệ, ta có việc muốn nhờ ngươi giúp.”

“Mời nhị ca nói.” Dương Quý Minh thu lại nụ cười ngả ngớn.

Dương Trọng Minh kể lại mọi chuyện cho hắn, sau đó nói: “Ngươi đang làm tại phủ Thuận Thiên, nên ta muốn nhờ ngươi nói xem nên làm thế nào.”

Dương Quý Minh cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Nhị ca, nếu đây là thứ mà ngay cả Từ thái y cũng không xác định được, vậy chắc chắn là đồ vật người bình thường không thể dễ dàng sở hữu. Tuy không biết là ai, nhưng chắc hẳn trong Mặc Lệ hiên có nội gián.”

Dương Trọng Minh gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng không ai thừa nhận.”



“Nhị ca, không kẻ phạm tội nào lại đứng ra nhận tội cả.”

“Vậy phải tra xét việc này ra sao?”

“Nhị tẩu nói như thế nào?”

“Ta không nói với nàng, nhưng chắc chắn nàng cũng đã biết.” Hắn triệu tập tất cả mọi người tới tra hỏi, sao Bành Khả Tịnh lại không biết cho được.

Dương Quý Minh khẽ than, hắn thầm nghĩ trên phương diện nào đó, Dương Trọng Minh còn không bằng cả mình: “Nhị ca, nếu không ngươi cứ thương lượng với nhị tẩu trước đi.”

“Nhưng hiện tại cơ thể nàng còn yếu.” Dương Trọng Minh không nhịn được cau mày.

“Dù nhị ca không trao đổi với nhị tẩu, nhị tẩu vẫn sẽ hao tâm tổn sức vì chuyện này. Thay vì mỗi người tự suy tính, vậy chẳng thà hai người cùng nhau thương lượng.”

Thượng Gia Ngôn đứng ở cửa ho nhẹ một tiếng, sau đó bước tới: “Xin lỗi nhị ca, vừa hay ta có nghe được một chút.”

“Không sao.” Dương Trọng Minh nói: “Để đệ muội và tam đệ hao tâm tổn trí vì chuyện của bọn ta, cũng do người làm huynh trưởng như ta bất tài.”

Thượng Gia Ngôn ôn hòa nói: “Nhị ca khách sáo rồi.”

Y có thêm cái nhìn mới về con người Dương Trọng Minh, ít nhất Dương Trọng Minh không giấu diếm vì cái gọi là mặt mũi, vô duyên vô cớ để Bành Khả Tịnh chịu khổ. Thậm chí vì muốn điều tra rõ mọi chuyện, hắn bằng lòng chấp nhận sự giúp đỡ của đệ đệ mình.

Thượng Gia Ngôn nói: “Nhị ca, ta muốn tới thăm nhị tẩu.”

Dương Trọng Minh gật đầu.

Vì thế, ba người cùng đi đến Mặc Lệ hiên.

Lúc bọn họ tới nơi, Dương Chính Nghĩa đang ngồi ở gian chính, đại phu nhân thì hỏi han Bành Khả Tịnh ở gian trong.

Hai huynh đệ ở bên ngoài với phụ thân, còn Thượng Gia Ngôn sau khi hành lễ với Dương Chính Nghĩa liền đi theo nha hoàn vào nhà trong.

Dương Chính Nghĩa hỏi Dương Trọng Minh: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi còn đi đâu, sao lại trở về cùng lão tam?”

Dương Trọng Minh nói: “Hồi bẩm phụ thân, ta đi mời tam đệ đến hỗ trợ tra xét việc này.”

Nghe vậy, Dương Chính Nghĩa không khỏi vui mừng vì sự hòa thuận của huynh đệ bọn họ. Tuy vậy, ngoài miệng ông vẫn nói: “Hắn có thể giúp được gì?”

“Tam đệ đầu óc linh hoạt, lại đã làm việc ở phủ Thuận Thiên một thời gian, ta nghĩ hắn có thể hỗ trợ được.”

Dương Chính Nghĩa nói với Dương Quý Minh vẫn im lặng nãy giờ: “Nói xem ngươi nghĩ gì về việc này.”

Dương Quý Minh hơi cúi đầu, trả lời: “Phụ thân, ta vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện.”

Dương Chính Nghĩa nói: “Ta ngồi ở đây, các ngươi cần làm gì thì cứ làm đi.”

Dương Trọng Minh và Dương Quý Minh nhìn nhau, đồng thanh đáp “vâng”.

Dương Quý Minh bảo Dương Trọng Minh tập trung tất cả người làm của Mặc Lệ hiên lần nữa.

Hắn chắp tay sau lưng như cán bộ lão làng trong truyền thuyết, đi qua trước mặt từng người một.

Vừa đi hắn vừa cảm thán, số người làm tại Mặc Lệ hiên ít nhất cũng gấp đôi Trầm Hương viện, đúng là nhiều người cũng phức tạp.

Nhóm hạ nhân nín thở cúi đầu, không ai dám thở mạnh.

Dương Quý Minh quay lại, tiến lên phía trước, hắng giọng nói: “Những ai có thể đi vào gian trong thì tiến lên một bước.”

Một vài nha hoàn và vú nuôi chậm rãi tiến lên.

Dương Quý Minh nói: “Những người có thể tiếp xúc với hương liệu bước tiếp lên một bước.”

Những người đó lại tiếp tục bước lên.

Dương Quý Minh nghiêm mặt nói: “Ta cho các ngươi một cơ hội, trong vòng một nén nhang, chỉ cần có người bằng lòng đứng ra thừa nhận đã mưu hại nhị thiếu phu nhân hoặc đứng ra tố giác người khác, ta sẽ bảo nhị ca giảm tội cho các ngươi. Nếu sau một nén nhang không có ai thừa nhận, tất cả người làm trong Mặc Lệ hiên đều phải chịu hai mươi trượng rồi bán ra khỏi phủ.”

Ngay lập tức, đám hạ nhân bùng nổ, vừa nơm nớp lo sợ vừa thầm cảm thấy may mắn vì đây có lẽ chỉ là lời nói lung tung của Dương Quý Minh.

Dương Quý Minh nhìn về phía Dương Trọng Minh, Dương Trọng Minh cao giọng nói: “Lời của tam thiếu gia chính là ý của ta, cùng lắm thì đổi tất cả người làm trong Mặc Lệ hiên!”

Hắn vừa dứt lời, đám hạ nhân đồng loạt run rẩy, có kẻ vì chột dạ, có người vì sợ bị liên lụy, cũng có người vì tức giận khi thấy có kẻ dám mưu hại chủ tử.

Không quản đám hạ nhân phản ứng như thế nào, Phúc Toàn đi thắp một nén nhang rồi dọn hai chiếc ghế ra.

Hai huynh đệ cứ như vậy ngồi trong sân, một người vẻ mặt lạnh lùng, người kia cợt nhả, cùng chờ đám hạ nhân thú nhận.

Khi nhang cháy được một nửa, Dương Quý Minh liền vẫy tay với Phúc Toàn: “Ta đói bụng, đi lấy chút điểm tâm lại đây. Tiện đường báo cho thiếu phu nhân một tiếng, nói y an ủi khuyên nhủ nhị tẩu, có thể hạ nhân hầu hạ nàng sẽ phải thay đổi toàn bộ, đây là ý của nhị ca.”

“Dạ.” Phúc Toàn đáp rồi rời đi.

Một lát sau, Phúc Toàn bảo Hòe An bưng một mâm điểm tâm tới, còn chính mình thì dọn một cái bàn nhỏ để giữa hai chiếc ghế.

Dương Quý Minh lơ đễnh cười, nói: “Nhị ca, đừng lạnh mặt nữa, cùng lắm thì thay toàn bộ người làm, chấm dứt tai họa về sau. Nào, ăn miếng điểm tâm đi.”

Dương Trọng Minh không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng trước đó đã đồng ý sẽ phối hợp với hắn, nên chỉ đành thở dài, nói: “Nghe ngươi.”

Dương Quý Minh thản nhiên ăn một miếng bánh hoa quế (*), còn tám chuyện nhà mình với Dương Trọng Minh.

(*) Bánh hoa quế:



“Cảnh Thước rất thích ăn bánh hoa quế. Ban đầu ta cũng không ăn nổi mấy cái món ngọt ngọt dính dính này. Nhưng vì ăn cùng Cảnh Thước nên bây giờ lại thấy không có vấn đề gì.”

Dương Trọng Minh khẽ cười, cũng cầm miếng bánh hoa quế lên cắn: “Rất ngọt, cũng rất mềm.”

“Rất ngọt phải không, nhưng Cảnh Thước lại nói chỉ hơi ngọt thôi, rất vừa.” Dương Quý Minh tỏ vẻ không hiểu.

Dương Trọng Minh ăn hết miếng bánh hoa quế, nói: “Ta biết tình cảm của ngươi và đệ muội rất tốt, không cần mở miệng ngậm miệng đều nhắc tới đệ muội nữa đâu.”

Dương Quý Minh cười ngây ngô hai tiếng, tiếp tục ăn bánh hoa quế.

Bọn họ càng ung dung, nhóm hạ nhân càng run sợ, nhìn cảnh tượng trước mắt, có vẻ như chủ nhân đã hạ quyết tâm bán tất cả mọi người đi.

Nhang cháy càng lúc càng nhiều, thấy thời gian sắp hết, trán nhiều người đều đã ướt mồ hôi lạnh. Mọi người khe khẽ thầm thì, âm thanh càng càng lúc càng to, có vẻ như còn bắt đầu tranh luận.

Có người hô lớn: “Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, Hương Mai từng lén trốn ra ngoài phủ!”

Tiểu nha hoàn tên Hương Mai vội vàng quỳ xuống nói: “Chỉ là ta thấy một vị đồng hương ở cửa sau nên mới ra nói chuyện hai câu. Ta từng nhìn thấy Hồng Thược đi vào phòng ngủ của thiếu phu nhân.”

“Không phải!” Hồng Thược cũng vội vàng quỳ xuống kêu oan rồi tố giác người khác.

Người tố thật, kẻ cắn bừa, tức thì trong viện trở nên rối loạn.

“Đều câm miệng cho ta!” Dương Quý Minh tức giận quát.

Lập tức, tất cả lặng ngắt như tờ.

Dương Quý Minh nói: “Nói từng chuyện một, có chứng cứ thưởng mười lượng, không chứng cứ, văn tự bán ra ngoài cứ xử lý theo quy định của phủ, ký xong khế ước cầm cố thì lập tức kéo đến quan phủ đi.”

Nhóm hạ nhân lặng im trong chốc lát.

Một gã sai vặt đứng ra bẩm báo: “Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, Bạch Chỉ từng lén lút vào gian trong, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.”

Bạch Chỉ vừa bị tố cáo, Thường ma ma – ma ma hồi môn theo hầu Bành Khả Tịnh liền nói: “Nàng là tứ đẳng nha hoàn, ngày thường chỉ phụ trách quét sân, không được phép tiến vào gian trong.”

“Một tứ đẳng nha hoàn?” Dương Quý Minh lạnh lùng nhìn nàng: “Hắn có vu oan cho ngươi không?”

“Ta, ta…” Tiểu nha hoàn sợ tới mức run bần bật, không nói thành lời.

Dương Trọng Minh mắng: “Ta ta cái gì? Không biết phép tắc.”

Bạch Chỉ quỳ xuống cầu xin tha thứ, khóc đến mức nước mắt giàn giụa: “Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, xin tha mạng, ta không dám!”

Dương Quý Minh bảo Dương Trọng Minh bình tĩnh đừng nóng vội rồi hỏi Bạch Chỉ: “Ngươi không dám làm gì?”

“Ta chỉ định vào ăn trộm chút đồ.”

“Trộm thứ gì?”

“Trộm nắp lư hương.”

“Sao?”

“Khoảng nửa tháng trước, đại ca đại tẩu tới tìm ta, nói mẫu thân ta đổ bệnh nặng, ta liền xin Thường ma ma về nhà. Thấy nắp lư hương ở nhà và trong phòng thiếu phu nhân giống hệt nhau, ta mới định trộm mang ra ngoài.”

“Ngươi chỉ là một tứ đẳng nha hoàn, làm sao biết lư hương ở gian trong có hình dáng như thế nào?”

“Cứ ba ngày một lần, Hồng Phù tỷ tỷ sẽ mang lư hương ra thay hương mới, những lúc ấy ta sẽ là người bỏ tro đi. Ta chẳng những thấy mà còn nghe Hồng Phù tỷ tỷ nói lư hương được làm từ phỉ thủy, vô cùng quý giá.”

Dương Quý Minh vừa nghe liền hiểu: “Xem ra cần mời đại ca đại tẩu ngươi tới một chuyến, ta phải hỏi bọn họ xem, vì sao nhà các ngươi vừa hay lại có một cái lư hương giống hệt ở đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau