Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 89: Nói chuyện

Trước Sau
Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Sau giờ ngọ, gánh hát Nguyệt Quý mở màn hát hí khúc.

Lão thái quân chọn vở bài, đại phu nhân mời ba vị phu nhân thân gia cùng chọn các bài tiếp theo.

Dương Quý Minh vươn cổ tìm Thượng Gia Ngôn, thấy y có vẻ rất chăm chú xem diễn thì hơi kinh ngạc, xong cũng rời đi tìm hồ bằng cẩu hữu của mình.

Đinh Tử Kiệt ngồi một mình trong góc vắng, bị Dương Quý Minh vỗ mạnh vào vai thì sợ đến nhảy dựng lên.

“Làm sao mà hoảng hốt thế?” Dương Quý Minh nhướng mày.

Lia mắt đi chỗ khác như đang trốn tránh, Đinh Tử Kiệt đáp: “Không có gì.”

Dương Quý Minh thoải mái ngồi xuống bên cạnh hắn: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Trốn biểu đệ của ngươi.”

“Hả?” Dương Quý Minh không khỏi ngẩn người: “Khương Thư Mão?”

Đinh Tử Kiệt gật đầu.

Dương Quý Minh kinh ngạc: “Chẳng lẽ vẫn vì chuyện chọi gà?”

Đinh Tử Kiệt oán giận: “Đều do ngươi cả đấy.”

Dương Quý Minh ngẫm nghĩ trong giây lát, nghĩa khí nói: “Đi, ta đưa ngươi đi tìm Khương tý hon tâm sự.”

“Tìm ta tâm sự chuyện gì?”

Khương Thư Mão từ bên cạnh nhảy ra.

Đinh Tử Kiệt lập tức trở nên u ám, thậm chí còn định trốn sau lưng Dương Quý Minh.

Dương Quý Minh cười ngượng: “Mão tứ biểu đệ, chúng ta đang nói ngươi ngọc thụ lâm phong, vừa nhìn đã biết nhân tài, muốn hỏi ngươi có bí quyết gì không ấy mà.”

Khương Thư Mão lườm hắn, ghét bỏ nói: “Nịnh nọt nhảm nhí, chẳng lẽ ngươi cũng dỗ dành biểu tẩu theo cách đó à? Biểu tẩu thật tốt tính, có thể chịu được ngươi.”

“Biểu tẩu của ngươi đương nhiên là tốt.” Dương Quý Minh cảm thấy mình cũng rất tốt tính, có thể ở đây dỗ đám trẻ con này. “Mão tứ à, chuyện Hắc Nguyên soái là ta bịa ra thôi, đều trách ta.”

Khương Thư Mão cười lạnh: “Ta biết ngay mà.”

Đinh Tử Kiệt vội nói: “Vậy ngươi hãy bỏ qua cho ta đi.”

Khương Thư Mão hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Ta lớn như vậy, còn chưa bị ai lừa gạt đâu. Hai người các ngươi, ai cùng đừng mong chạy thoát.”

“Mão tứ biểu đệ, đều là người quen, lại cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, huống hồ hai ta còn là họ hàng, cần gì phải so đo.”

Khương Thư Mão tức giận: “Cục tức này ta nhịn lâu rồi, không thể bỏ qua cho các ngươi được!”

Đinh Tử Kiệt thấy chết không sờn, nói: “Ngươi nói đi, phải thế nào ngươi mới nguôi giận hả?”

Lần này đến lượt Khương Thư Mão sửng sốt: “Giờ ta chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ xong sẽ nói cho các ngươi biết. Nhất là ngươi, Đinh Tử Kiệt, về sau nhìn thấy ta không được trốn nữa!”

“Được được.” Đinh Tử Kiệt và Dương Quý Minh đều lên tiếng cam đoan.

Khương Thư Mão vui sướng trong lòng, cười ha ha mấy tiếng.

“Chuyện gì khiến tứ đệ vui vẻ như thế?” Khương Thư Viện dắt Dương Thần Di đi qua bên cạnh bọn họ: “Ba người các ngươi trốn trong góc phòng làm gì, nếu không phải giọng các ngươi to, ta cũng không phát hiện được.”

Dương Thần Di mềm giọng gọi: “Tam thúc, tứ cữu cữu.”

Dương Quý Minh và Khương Thư Mão đồng thanh: “Ừ.”

Đinh Tử Kiệt vội nói: “Còn ta, gọi Đinh thúc thúc.”

Dương Thần Di ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào Đinh thúc thúc.”

Đinh Tử Kiệt cười, bảo: “Tiểu thiếu gia nhà chúng ta thật đáng yêu.”

Dương Quý Minh hỏi: “Đại tẩu, Tiểu Hiên Nhi đâu?”

Khương Thư Viện ôn hòa đáp: “Đang ngủ trong phòng, có bà vú và nha hoàn trông chừng.”

Ba vị thiếu gia ăn chơi nhìn đại thiếu phu nhân, vẻ mặt đầy thiện ý song cũng không biết nói gì.

Khương Thư Viện liền bảo: “Các ngươi nói chuyện tiếp đi, ta đưa Thần Di tới phía trước xem diễn.”

Ba người nhìn Khương Thư Viện và Dương Thần Di rời đi.

Đinh Tử Kiệt nói: “Tam tử, đại tẩu ngươi đúng là nữ nhân hiền lương thục đức chuẩn mực.”



Khương Thư Mão kiêu ngạo: “Đó là tỷ tỷ ta, đương nhiên hiền lương thục đức.”

Đinh Tử Kiệt như có điều suy nghĩ: “Nhà các ngươi còn tiểu thư nào đến tuổi thành hôn không?”

Khương Thư Mão tỏ ra ghét bỏ: “Bỏ ngay cái suy nghĩ xấu xa của ngươi đi, thiên kim Võ Ninh Hầu phủ chúng ta không phải người ngươi có thể mơ tới.”

Dứt lời, hắn liếc mắt xem thường, rồi lại trông thấy Khương Tuyết Nhiên đứng ở cách đó không xa, bèn nói: “Nhưng ngươi có thể hỏi tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ đấy, rất xứng với ngươi.”

Dương Quý Minh và Đinh Tử Kiệt cùng nhìn theo tầm mắt Khương Thư Mão, thấy Khương Tuyết Nhiên đang nói chuyện riêng với Bành Khả Xu, trông còn hơi lén lút.

Đinh Tử Kiệt liền bảo: “Đây không phải là đại tẩu của Phong Tử sao, người còn lại chính là tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ?”

Khương Thư Mão nói: “Là thất tiểu thư Khương Tuyết Nhiên của Võ Nghi Bá phủ, trong tiệc mừng thọ của Tề phu nhân lần trước, Khương Tuyết Nhiên và Khương Duyệt Nhiên còn gặp chút sự cố bất ngờ.”

Dương Quý Minh gật đầu. Tuy hắn không nhớ mặt Khương Tuyết Nhiên nhưng vẫn nhớ rõ sự cố kia.

Khương Thư Mão xì một tiếng, khinh thường nói: “Khương Duyệt Nhiên gả làm thiếp cho Dương Trọng Minh cơ mà? Sao Khương Tuyết Nhiên lại nói chuyện với tỷ tỷ của nhị biểu tẩu vậy?”

Đinh Tử Kiệt bảo: “Chuyện này không đơn giản, đi qua nghe thử một chút xem.”

Khương Thư Mão và Đinh Tử Kiệt vô cùng ăn ý, lặng lẽ dịch qua.

Dương Quý Minh muốn ngăn cản bọn họ nhưng không kịp, đành phải vội vàng đi theo.

Khương Tuyết Nhiên nói: “Ta đã tìm người điều tra, lục tỷ vẫn đến tháng bình thường.”

Bành Khả Xu nhếch khóe miệng, hỏi: “Việc này Võ Nghi Bá phu nhân có biết không?”

“Có lẽ mẫu thân đã biết, chuyện trong phủ không thể giấu được bà.”

“Ta biết rồi, ngươi về trước đi.”

“Ừm.”

Khương Tuyết Nhiên đi trước một bước, sau đó Bành Khả Xu cũng rời đi.

Nhóm ba người nghe lén thì sững sờ tại chỗ, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.

Khương Thư Mão nhảy dựng lên: “Các nàng vừa nói Khương Duyệt Nhiên không mang… Ưmmm…”

Dương Quý Minh vội bịt miệng hắn: “Đừng to mồm, đừng để lộ ra.”

Khương Thư Mão gật đầu, Dương Quý Minh buông hắn ra.

Đinh Tử Kiệt dùng tay ra hiệu, ba người lại dịch về góc phòng.

Khương Thư Mão vui sướng khi người gặp họa, nói: “Dương Trọng Minh bị nữ nhân lừa mà chẳng hay biết gì.”

Dương Quý Minh lườm hắn: “Nhị ca ta là biểu ca của ngươi đấy.”

“Được rồi, ngươi đã biết từ trước đúng không?”

Dương Quý Minh nghẹn lời.

“Ấy!” Khương Thư Mão vỗ đùi: “Vậy mà lại bị ta đoán trúng.”

Đinh Tử Kiệt ngây ngốc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Dương Quý Minh nói: “Đây là việc riêng của nhị ca ta.”

Khương Thư Mão líu lưỡi: “Ngươi biết rõ nhị biểu ca bị lừa bịp, thế mà còn không nói với hắn.”

“Ta nói thế nào đây? Hắn chịu nghe sao?” Dương Quý Minh hơi chán nản.

Đinh Tử Kiệt ở bên cạnh bảo: “Ta hỏi thật, tam tử, ngươi muốn nói với Dương Trọng Minh không?”

Dương Quý Minh gật đầu.

“Đi.” Đinh Tử Kiệt đẩy hắn: “Ta và ngươi đi tìm Dương Trọng Minh.”

Khương Thư Mão cũng theo sau góp vui.

Vì thế, khi Dương Trọng Minh đang trò chuyện cùng bạn tốt thì bỗng có ba vị khách không mời đi tới với vẻ mặt khác thường.

Bạn Dương Trọng Minh thấy vậy, lễ độ xin phép rời đi.

“Các ngươi tìm ta có việc gì?”

“Nhị ca, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Ngươi nói đi.” Dương Trọng Minh ngơ ngác nhìn ba người bọn họ.

Dương Quý Minh nhìn hai người bạn của mình, ra hiệu cho bọn hắn tránh mặt.

Đinh Tử Kiệt và Khương Thư Mão quay mặt sang chỗ khác nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.



Dương Trọng Minh không hiểu ra sao: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Dương Quý Minh lo lắng nhìn hắn, nói: “Nhị ca, chuyện ta sắp nói, ngươi nhất định phải bình tĩnh.”

“Ừ, ngươi nói đi.”

“Nhị ca, Khương lục tiểu thư không có thai, nàng đang lừa ngươi. Chỉ sợ nhị tẩu cũng không đơn giản, chúng ta nhìn thấy đại thiếu phu nhân nhà họ Tề và thất tiểu thư nhà họ Khương nói chuyện riêng, bọn họ nói Khương lục tiểu thư không có thai.”

Dương Quý Minh nói liền một mạch. Dương Trọng Minh ngẩn ngơ nhìn hắn, trên mặt đầy vẻ không dám tin.

Dương Trọng Minh nhìn hai người còn lại, Khương Thư Mão hừ nhẹ quay đi, Đinh Tử Kiệt thì khẽ gật đầu.

Giây phút im lặng qua đi, Dương Trọng Minh mới chậm rãi nói: “Chuyện này, ta muốn nhờ các ngươi giữ kín, đừng nói với người nào khác.”

Dương Quý Minh và Đinh Tử Kiệt gật đầu, Khương Thư Mão lại hừ một tiếng.

Dương Trọng Minh rời đi, bước chân có hơi hỗn loạn.

Dương Quý Minh nắm tay, gõ nhẹ lên huyệt thái dương: “Lẽ ra ta không nên nghe lời các ngươi.”

Khương Thư Mão nói: “Ngươi phải nói từ đầu mới đúng, sợ hãi rụt rè, không thành tài được.”

Dương Quý Minh xấu hổ: “Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước.”

Hắn vừa đi, Đinh Tử Kiệt và Khương Thư Mão lại quay về trạng thái ghét nhau.

Dương Quý Minh trực tiếp trở về Trầm Hương viện, nằm xuống giường, muốn lười biếng trong chốc lát.

Cố ma ma thấy hắn trở về một mình với tâm trạng không tốt, vội sai tiểu nha hoàn đi báo cho Thượng Gia Ngôn.

Sau khi nghe Dương Quý Minh thở than một hồi, Thượng Gia Ngôn thở dài, nói: “Chuyện đã đến nước này, ngươi trốn tránh ở đây cũng chẳng có tác dụng gì. Hôm nay là sinh thần của đại phu nhân, nhiều người như vậy, ngoan ngoãn đóng vai một đứa con ngoan đi.”

Dương Quý Minh kéo y cùng nằm xuống: “Trong mắt nhị ca ta không thể chứa nổi một hạt cát, với tính cách đó, chắc chắn hắn sẽ đi tìm Khương Duyệt Nhiên và nhị tẩu để hỏi cho rõ ràng. Không chừng còn làm ầm lên, chúng ta trốn trước thì hơn.”

Thượng Gia Ngôn lườm hắn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng khá thông minh, nhưng cứ chần chừ do dự, sợ trước sợ sau. Có đôi khi, ta cũng chẳng biết ngươi đang sợ cái gì?”

“Quyền sinh sát trong tay là Hoàng đế. Đây là xã hội một người cai trị, kinh thành nơi nơi đều là quyền quý, ta sợ mất mạng cũng không biết phải đi chỗ nào kêu oan.”

“Đương kim Hoàng thượng là minh quân, huống hồ, phụ thân ngươi là Võ Mục Hầu, nhạc phụ ngươi là Lại bộ Thượng thư, có Dương gia và Thượng gia làm chỗ dựa, ngươi may mắn hơn người khác rất nhiều.”

“Cảnh Thước, ngươi nói đúng.”

“Nếu tán thành cách nói của ta, vậy ngươi phải đổi tính dần đi.”

“Tán thành, ta sẽ sửa.”

“Ngươi là phu quân của ta, ta hy vọng phu quân ta là một người có dũng có mưu, cơ trí và quả cảm.”

“Ta sẽ sửa, cố gắng không khiến ngươi thất vọng.”

“Ừ.” Thượng Gia Ngôn cọ vào ngực Dương Quý Minh, ngoan ngoãn nằm cùng hắn.

Khoảng một lúc lâu sau, Ngô Lượng vào bẩm báo: “Nhị thiếu gia mời Từ thái y xem mạch cho Khương lục tiểu thư. Từ thái y nói mạch tượng của Khương lục tiểu thư không có gì khác thường, vô cùng khỏe mạnh.”

Dương Quý Minh ngẫm nghĩ, nói: “Thật ra chỉ là chuyện mời đại phu thôi.”

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Sau đó thì sao?”

Ngô Lượng trả lời: “Chẳng biết ai đã để lộ chuyện này, có vẻ người trong phủ đều đã biết. Lúc này hí khúc đã diễn xong, khách khứa đang lục tục ra về.”

Thượng Gia Ngôn như có điều suy nghĩ: “Lão thái quân đâu?”

“Lão thái quân đã trở về Phúc Hỉ đường, tạm thời còn chưa tỏ rõ thái độ.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu, căn dặn: “Ta biết rồi, gần đây trong phủ bận rộn, bảo mọi người không cần tới đây.”

“Dạ.” Ngô Lượng lui ra.

Dương Quý Minh nói với Thượng Gia Ngôn: “Thấy không, đúng là cách hành xử của nhị ca, chẳng màng hậu quả.”

Thượng Gia Ngôn lại bảo: “Ngươi theo ta đi tiễn khách rồi tới hỏi thăm nhị ca xem sao.”

Tiễn chân khách khứa xong xuôi, Dương Quý Minh bèn đi tìm Dương Trọng Minh.

Dương Trọng Minh nói với hắn: “Duyệt Nhiên cũng có nỗi khổ trong lòng.”

Dương Quý Minh lại bảo: “Nhị ca lừa mình dối người.”

Dương Trọng Minh lộ ra nụ cười tự giễu: “Hôm nay ta lỗ mãng rồi, mẫu thân bảo Duyệt Nhiên dùng thân phận tiện thiếp vào cửa.”

“Khương lục tiểu thư đồng ý không?”

Dương Trọng Minh lắc đầu: “Dù nàng đồng ý, ta cũng không thể gật đầu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau