Chương 18
Hoàng Thiên Bá bế Uẩn Đồng ra ngoài xe. Đặt cậu lên xe, lấy hủ thuốc luôn chuẩn bị sẵn trên xe để thoa lên vết thương cho cậu.
"Còn đau không?" Hắn ôn nhu thổi nhẹ vào nơi mới thoa thuốc.
" Dạ còn một chút." Uẩn Đồng làm động tác đưa hai ngón tay chụm lại để diễn tả cho hắn thấy rằng vết thương của cậu còn đau chút thôi.
Hắn nắm lấy tay Uẩn Đồng trìu mến hôn lên.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn món em thích."
"Dạ."
Mèo nhỏ ham ăn thấy đồ ăn nước miếng liền không tự chủ được mà chảy. Uẩn Đồng nắm tay hắn nhảy cẩn lên phấn khích.
"Cậu chủ cho em ăn cái đó đi." Bàn tay nhỏ chỉ vào quầy đồ ăn.
"Được."
Tay nắm tay cả hai đi dạo khắp trung tâm thương mại. Một người tay xách đồ ăn cho người kia, còn cậu trai nhỏ kia thì vui vẻ vừa đi vừa ăn. Đến quầy bánh nướng, Uẩn Đồng hai mắt sáng rực đòi ăn.
"Cậu chủ."
"Không được, em ăn nhiều lắm rồi." Hắn nhìn đống đồ ăn trên tay mình bất lực không đồng ý.
Đôi mắt tròn xoe nhìn Hoàng Thiên Bá, tay nắm tay hắn lắc lắc mè nheo. Hoàng Thiên Bá hắn đành chịu thua, con mèo nhỏ này thật sự rất háu ăn. Ăn đối với Uẩn Đồng là tất cả. Châm ngôn sống của cậu là "Sống để ăn chứ không phải là ăn để sống" dạ dày của Uẩn Đồng là vô đáy. Ăn rất mau đói, bây giờ ăn no rồi một tiếng sau sẽ đói lại ngay.
Bất lực gật đầu. Được Hoàng Thiên Bá chấp thuận, Uẩn Đồng nhảy cẩn lên hoan hô, ôm hôn lên má hắn một cái để bày tỏ lòng cảm ơn, rồi chạy đến quầy bảo ông chủ bán bánh cho cậu.
"Bán cho cháu hai cái."
Lòng ăn phải quả ngọt nhìn Uẩn Đồng. Con mèo này ngày càng chủ động, Uẩn Đồng ngồi lắc lư chiếc đầu nhỏ, ngoe nguẩy cái chân đợi đồ ăn. Đồ ăn làm xong, Uẩn Đồng vỗ tay mừng rỡ.
"Bánh ra rồi. Thơm quá đi. Cậu chủ ăn không?" Bé con ngoan ngoãn mời Hoàng Thiên Bá ăn trước.
"Em ăn đi, anh no rồi." Hắn lắc đầu. Nắm tay Uẩn Đồng dắt đến công viên, tìm nơi vắng người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cậu há miệng ra cắn một miếng, bánh vẫn còn nóng, Uẩn Đồng vội vã muốn nhả ra nhưng không biết phải nhả ở đâu.
"Nhả ra." Hoàng Thiên Bá đưa tay đến trước miệng cậu, vội vàng hối thúc.
Uẩn Đồng nhanh chóng nhả ra. Miệng nhỏ mở ra hít vội một ngụm gió làm dịu đi cơn nóng trong miệng. Hắn vứt miếng bánh trong tay vào túi rác.
"Đưa anh xem." Hoàng Thiên Bá cẩn thận xem xét bên trong miệng Uẩn Đồng. "May quá không bị bỏng."
Hắn cốc nhẹ lên đầu cậu trách mắng. "Em đó, con mèo tham ăn. Sau phải cẩn thận."
"Em nhớ rồi." Uẩn Đồng xoa xoa nơi vừa bị hắn cốc vào mỉm cười ngọt ngào tiếp tục ăn chiếc bánh trên tay.
Cắn vài miếng, Uẩn Đồng nhanh chóng ăn hết một cái. Rồi đến cái tiếp theo, vẫn như mọi khi mời hắn ăn trước.
"Cậu chủ ăn không?"
Hoàng Thiên Bá nhìn Uẩn Đồng. Uẩn Đồng thì nhìn chiếc bánh trên tay. Hắn lại muốn trêu chọc.
"Em mời anh cho có lệ thôi chứ thật ra sợ anh ăn hết cái bánh nhỏ này đúng không?"
"Không có, cậu chủ muốn ăn thì em cho cậu. Em không dành." Bé con dùng hết sự chân thành để giải thích cho hắn hiểu rằng cậu không phải như vậy.
Hắn buồn cười xoa đầu cậu, lắc đầu tỏ ý không ăn. Uẩn Đồng vui vẻ tiếp tục ăn, sốt trong bánh dính đầy miệng cậu, dính cả tay. Hắn lưu manh hôn lên môi cậu, ám mụi liếm vết sốt trên khoé môi khiến Uẩn Đồng ngượng ngùng đỏ mặt.
Chưa dừng lại hắn còn mút từng đầu ngón tay của cậu. Từng ngón tay nhỏ đưa vào miệng Hoàng Thiên Bá, đầu lưỡi chạm vào đầu ngón tay.
"Cậu chủ, cậu thật biến thái."
"Bánh ở đây thật ngon, sau này sẽ mua thêm cho em."
"Em... Em đi rửa tay."
Uẩn Đồng gấp gáp chạy đi. Hoàng Thiên Bá nhìn theo cười, công nhận là hắn nuôi tốt, càng lớn chiếc mông nhỏ của Uẩn Đồng ngày càng đầy đặn.
Cũng phải thôi cậu thích ăn gì là hắn cho ăn đó, còn theo chế độ dinh dưỡng nghiêm ngặt nên cơ thể của cậu mới hấp thu được dinh dưỡng. Chứ nếu như mà hắn không hao tổn tâm trí lo cho cậu là bây giờ Uẩn Đồng đã chỉ có xương thôi.
Rửa tay xong đi ra, hắn tiếp tục đưa Uẩn Đồng đi chơi. Đến công viên, Uẩn Đồng thấy chỗ kia có rất đông người, cậu tò mò kéo hắn đến.
"A, là cáp treo."
Hoàng Thiên Bá rũ mắt nhìn cậu. Uẩn Đồng háo hức muốn chơi, Hoàng Thiên Bá nuông theo ý người nọ.
Ban đầu đi Uẩn Đồng háo hức rất thích. Nhưng đến giữa đường cáp Uẩn Đồng nhìn xuống chân là kính trong suốt. Uẩn Đồng oà khóc khi thấy mình đang lơ lửng trên không trung. Cáp treo rất cao, Uẩn Đồng hoảng sợ.
Cậu oà khóc nức nở, Hoàng Thiên Bá vội ôm Uẩn Đồng vào lòng, úp mặt cậu vào ngực mình để cậu không nhìn thấy được gì sẽ không còn sợ nữa. Hắn thở dài thiệt nghĩ con người ta thật lạ, càng sợ lại càng muốn thử.
"Thật là, đã sợ độ cao mà em bướng bỉnh còn đòi chơi." Để hắn xem xem hết lần này Uẩn Đồng còn muốn trải nghiệm cảm giác mạnh nữa không.
Đi cáp treo xong, Uẩn Đồng không còn tâm trí để dám chơi trò gì nữa cả, Hoàng Thiên Bá dẫn Uẩn Đồng đi dạo để thư giãn đầu óc, hắn mua cho cậu cây kem, vừa đi vừa ăn. Đang đi Uẩn Đồng bắt gặp một nơi bán cá cảnh, chạy ào đến chỗ bán cá. Ngoắc ngoắc tay gọi cậu chủ lại.
"Cậu chủ, mua cho em đi."
"Được." Hắt gật đầu.
Đôi mắt chứa đầy sự vui vẻ, đảo mắt một vòng chọn một con màu đen một con màu vàng. Đuôi mắt Hoàng Thiên Bá khẽ hạ xuống.
"Sao em chọn lạ vậy?"
"Màu đen là cậu, màu vàng là em."
"Bộ nhìn anh đen lắm hả?" Hắn khó hiểu hỏi lại, vài phần ý tứ muốn trêu chọc Uẩn Đồng.
Uẩn Đồng luống cuống giải thích.
"Không phải, em không phải ý đó. Màu đen nghĩa là mạnh mẽ, nam tính với... Với lại khí chất. Đúng vậy, rất khí chất."
"Hửm? Anh trong suy nghĩ của em là như vậy sao?" Hắn cố nén ý cười, bộ mặt nghiêm túc hỏi.
"Đúng là như thế. Cậu chủ trong lòng em là số một."
Trong vô thức Uẩn Đồng lại thả thính cậu chủ của mình mà không hề hay biết, Hoàng Thiên Bá va phải kẹo bông vừa ngọt vừa mềm, không thể khống chế cảm xúc vui sướng chỉ biết tủm tỉm mỉm cười.
Chơi đến chiều tối Hoàng Thiên Bá dẫn mèo con về nhà, ghé cửa tiệm mua chậu về cho Uẩn Đồng để nuôi cá. Quả thật nhà không thiếu gì cá cảnh nhưng Uẩn Đồng chưa có chậu cá riêng cho mình, cậu ôm chậu với cá chạy vào nhà.
Uẩn Đồng vội vàng quăng đôi giày bên ngoài chạy chân trần vào, Hoàng Thiên Bá theo sau nhặt giày vào cho cậu.
"Cẩn thận ngã." Hắn lo lắng nói.
"Dạ."
Uẩn Đồng chạy vào bàn đặt chậu lên đấy rồi thả cá ra.
"Cậu ơi em đặt ở đây cho đẹp nhá." Uẩn Đồng nói với lên.
"Được." Hắn đứng sau Uẩn Đồng, tay thong thả đút trong túi quần tựa vào cửa nhìn cậu loay hoay sắp xếp bàn học.
"Hôm nay vui quá đi mất." Uẩn Đồng chạy đến ôm lấy eo hắn.
Hoàng Thiên Bá dịu dàng hôn lên chiếc trán nhỏ cưng chiều. Miễn sao cậu vui vẻ thì hắn đều có thể cùng cậu chơi đùa cả ngày, bởi vì trong lòng hắn chỉ có duy nhất mình Uẩn Đồng.
"Còn đau không?" Hắn ôn nhu thổi nhẹ vào nơi mới thoa thuốc.
" Dạ còn một chút." Uẩn Đồng làm động tác đưa hai ngón tay chụm lại để diễn tả cho hắn thấy rằng vết thương của cậu còn đau chút thôi.
Hắn nắm lấy tay Uẩn Đồng trìu mến hôn lên.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn món em thích."
"Dạ."
Mèo nhỏ ham ăn thấy đồ ăn nước miếng liền không tự chủ được mà chảy. Uẩn Đồng nắm tay hắn nhảy cẩn lên phấn khích.
"Cậu chủ cho em ăn cái đó đi." Bàn tay nhỏ chỉ vào quầy đồ ăn.
"Được."
Tay nắm tay cả hai đi dạo khắp trung tâm thương mại. Một người tay xách đồ ăn cho người kia, còn cậu trai nhỏ kia thì vui vẻ vừa đi vừa ăn. Đến quầy bánh nướng, Uẩn Đồng hai mắt sáng rực đòi ăn.
"Cậu chủ."
"Không được, em ăn nhiều lắm rồi." Hắn nhìn đống đồ ăn trên tay mình bất lực không đồng ý.
Đôi mắt tròn xoe nhìn Hoàng Thiên Bá, tay nắm tay hắn lắc lắc mè nheo. Hoàng Thiên Bá hắn đành chịu thua, con mèo nhỏ này thật sự rất háu ăn. Ăn đối với Uẩn Đồng là tất cả. Châm ngôn sống của cậu là "Sống để ăn chứ không phải là ăn để sống" dạ dày của Uẩn Đồng là vô đáy. Ăn rất mau đói, bây giờ ăn no rồi một tiếng sau sẽ đói lại ngay.
Bất lực gật đầu. Được Hoàng Thiên Bá chấp thuận, Uẩn Đồng nhảy cẩn lên hoan hô, ôm hôn lên má hắn một cái để bày tỏ lòng cảm ơn, rồi chạy đến quầy bảo ông chủ bán bánh cho cậu.
"Bán cho cháu hai cái."
Lòng ăn phải quả ngọt nhìn Uẩn Đồng. Con mèo này ngày càng chủ động, Uẩn Đồng ngồi lắc lư chiếc đầu nhỏ, ngoe nguẩy cái chân đợi đồ ăn. Đồ ăn làm xong, Uẩn Đồng vỗ tay mừng rỡ.
"Bánh ra rồi. Thơm quá đi. Cậu chủ ăn không?" Bé con ngoan ngoãn mời Hoàng Thiên Bá ăn trước.
"Em ăn đi, anh no rồi." Hắn lắc đầu. Nắm tay Uẩn Đồng dắt đến công viên, tìm nơi vắng người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cậu há miệng ra cắn một miếng, bánh vẫn còn nóng, Uẩn Đồng vội vã muốn nhả ra nhưng không biết phải nhả ở đâu.
"Nhả ra." Hoàng Thiên Bá đưa tay đến trước miệng cậu, vội vàng hối thúc.
Uẩn Đồng nhanh chóng nhả ra. Miệng nhỏ mở ra hít vội một ngụm gió làm dịu đi cơn nóng trong miệng. Hắn vứt miếng bánh trong tay vào túi rác.
"Đưa anh xem." Hoàng Thiên Bá cẩn thận xem xét bên trong miệng Uẩn Đồng. "May quá không bị bỏng."
Hắn cốc nhẹ lên đầu cậu trách mắng. "Em đó, con mèo tham ăn. Sau phải cẩn thận."
"Em nhớ rồi." Uẩn Đồng xoa xoa nơi vừa bị hắn cốc vào mỉm cười ngọt ngào tiếp tục ăn chiếc bánh trên tay.
Cắn vài miếng, Uẩn Đồng nhanh chóng ăn hết một cái. Rồi đến cái tiếp theo, vẫn như mọi khi mời hắn ăn trước.
"Cậu chủ ăn không?"
Hoàng Thiên Bá nhìn Uẩn Đồng. Uẩn Đồng thì nhìn chiếc bánh trên tay. Hắn lại muốn trêu chọc.
"Em mời anh cho có lệ thôi chứ thật ra sợ anh ăn hết cái bánh nhỏ này đúng không?"
"Không có, cậu chủ muốn ăn thì em cho cậu. Em không dành." Bé con dùng hết sự chân thành để giải thích cho hắn hiểu rằng cậu không phải như vậy.
Hắn buồn cười xoa đầu cậu, lắc đầu tỏ ý không ăn. Uẩn Đồng vui vẻ tiếp tục ăn, sốt trong bánh dính đầy miệng cậu, dính cả tay. Hắn lưu manh hôn lên môi cậu, ám mụi liếm vết sốt trên khoé môi khiến Uẩn Đồng ngượng ngùng đỏ mặt.
Chưa dừng lại hắn còn mút từng đầu ngón tay của cậu. Từng ngón tay nhỏ đưa vào miệng Hoàng Thiên Bá, đầu lưỡi chạm vào đầu ngón tay.
"Cậu chủ, cậu thật biến thái."
"Bánh ở đây thật ngon, sau này sẽ mua thêm cho em."
"Em... Em đi rửa tay."
Uẩn Đồng gấp gáp chạy đi. Hoàng Thiên Bá nhìn theo cười, công nhận là hắn nuôi tốt, càng lớn chiếc mông nhỏ của Uẩn Đồng ngày càng đầy đặn.
Cũng phải thôi cậu thích ăn gì là hắn cho ăn đó, còn theo chế độ dinh dưỡng nghiêm ngặt nên cơ thể của cậu mới hấp thu được dinh dưỡng. Chứ nếu như mà hắn không hao tổn tâm trí lo cho cậu là bây giờ Uẩn Đồng đã chỉ có xương thôi.
Rửa tay xong đi ra, hắn tiếp tục đưa Uẩn Đồng đi chơi. Đến công viên, Uẩn Đồng thấy chỗ kia có rất đông người, cậu tò mò kéo hắn đến.
"A, là cáp treo."
Hoàng Thiên Bá rũ mắt nhìn cậu. Uẩn Đồng háo hức muốn chơi, Hoàng Thiên Bá nuông theo ý người nọ.
Ban đầu đi Uẩn Đồng háo hức rất thích. Nhưng đến giữa đường cáp Uẩn Đồng nhìn xuống chân là kính trong suốt. Uẩn Đồng oà khóc khi thấy mình đang lơ lửng trên không trung. Cáp treo rất cao, Uẩn Đồng hoảng sợ.
Cậu oà khóc nức nở, Hoàng Thiên Bá vội ôm Uẩn Đồng vào lòng, úp mặt cậu vào ngực mình để cậu không nhìn thấy được gì sẽ không còn sợ nữa. Hắn thở dài thiệt nghĩ con người ta thật lạ, càng sợ lại càng muốn thử.
"Thật là, đã sợ độ cao mà em bướng bỉnh còn đòi chơi." Để hắn xem xem hết lần này Uẩn Đồng còn muốn trải nghiệm cảm giác mạnh nữa không.
Đi cáp treo xong, Uẩn Đồng không còn tâm trí để dám chơi trò gì nữa cả, Hoàng Thiên Bá dẫn Uẩn Đồng đi dạo để thư giãn đầu óc, hắn mua cho cậu cây kem, vừa đi vừa ăn. Đang đi Uẩn Đồng bắt gặp một nơi bán cá cảnh, chạy ào đến chỗ bán cá. Ngoắc ngoắc tay gọi cậu chủ lại.
"Cậu chủ, mua cho em đi."
"Được." Hắt gật đầu.
Đôi mắt chứa đầy sự vui vẻ, đảo mắt một vòng chọn một con màu đen một con màu vàng. Đuôi mắt Hoàng Thiên Bá khẽ hạ xuống.
"Sao em chọn lạ vậy?"
"Màu đen là cậu, màu vàng là em."
"Bộ nhìn anh đen lắm hả?" Hắn khó hiểu hỏi lại, vài phần ý tứ muốn trêu chọc Uẩn Đồng.
Uẩn Đồng luống cuống giải thích.
"Không phải, em không phải ý đó. Màu đen nghĩa là mạnh mẽ, nam tính với... Với lại khí chất. Đúng vậy, rất khí chất."
"Hửm? Anh trong suy nghĩ của em là như vậy sao?" Hắn cố nén ý cười, bộ mặt nghiêm túc hỏi.
"Đúng là như thế. Cậu chủ trong lòng em là số một."
Trong vô thức Uẩn Đồng lại thả thính cậu chủ của mình mà không hề hay biết, Hoàng Thiên Bá va phải kẹo bông vừa ngọt vừa mềm, không thể khống chế cảm xúc vui sướng chỉ biết tủm tỉm mỉm cười.
Chơi đến chiều tối Hoàng Thiên Bá dẫn mèo con về nhà, ghé cửa tiệm mua chậu về cho Uẩn Đồng để nuôi cá. Quả thật nhà không thiếu gì cá cảnh nhưng Uẩn Đồng chưa có chậu cá riêng cho mình, cậu ôm chậu với cá chạy vào nhà.
Uẩn Đồng vội vàng quăng đôi giày bên ngoài chạy chân trần vào, Hoàng Thiên Bá theo sau nhặt giày vào cho cậu.
"Cẩn thận ngã." Hắn lo lắng nói.
"Dạ."
Uẩn Đồng chạy vào bàn đặt chậu lên đấy rồi thả cá ra.
"Cậu ơi em đặt ở đây cho đẹp nhá." Uẩn Đồng nói với lên.
"Được." Hắn đứng sau Uẩn Đồng, tay thong thả đút trong túi quần tựa vào cửa nhìn cậu loay hoay sắp xếp bàn học.
"Hôm nay vui quá đi mất." Uẩn Đồng chạy đến ôm lấy eo hắn.
Hoàng Thiên Bá dịu dàng hôn lên chiếc trán nhỏ cưng chiều. Miễn sao cậu vui vẻ thì hắn đều có thể cùng cậu chơi đùa cả ngày, bởi vì trong lòng hắn chỉ có duy nhất mình Uẩn Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất