Chương 9
"Cố lên mèo nhỏ, lại đây... Lại đây..." Hoàng Thiên Bá ngồi đối diện cổ vũ.
Hắn ngồi từ phía xa đang cố gắng tập đi cho Uẩn Đồng ở ngoài vườn, sau thời gian dài chăm sóc chân cậu đã đỡ hơn nhiều rồi. Bỗng Uẩn Đồng vấp ngã oạch xuống đất. Hoàng Thiên Bá vội vàng chạy đến.
"Có sao không?" Hắn lo lắng đỡ người dậy.
"Đau." Uẩn Đồng mè nheo nói.
"Rồi rồi, anh bế vào cho kẹo đừng khóc... Uẩn Đồng ngoan." Một tay bế người lên, tay kia xoa xoa đầu cậu bé.
"Dạ."
Thích thú im lặng. Uẩn Đồng nhoẻn miệng cười tươi, Hoàng Thiên Bá phì cười, sao mà trở mặt nhanh thế. Hắn bế cậu vào đến nhà, Uẩn Đồng đòi xuống để tự đi. Uẩn Đồng chậm rãi đi vào nhà, giờ thì đã đi khá hơn rồi. Cậu thấy mùi thơm trong bếp lần mò vào bếp thì bị quản gia đuổi ra.
"Con mau ra kia đi, dơ lắm, đây ta có mua vải cho con, đem ra kia con ăn với cậu chủ đi." Quản gia đưa túi vải cho Uẩn Đồng đem ra ngoài.
"Dạ."
Uẩn Đồng đem túi vải ra ghế ngồi ăn với cậu chủ. Thật ra Uẩn Đồng chẳng ăn bao nhiêu, đa phần đều là Hoàng Thiên Bá ăn. Hoàng Thiên Bá ăn ba quả mà bé con mới xong có một quả. Uẩn Đồng ăn không kịp hắn, vả lại vải là quả mà cậu thích nhất nên Uẩn Đồng gấp gáp bĩu môi phàn nàn hắn ham ăn. Uẩn Đồng giành túi vải lại.
"Không cho cậu ăn nữa. Cậu ham ăn, ăn hết của Uẩn Đồng rồi." Bé con cất giữ túi vải như báu vật.
"Tại em ăn chậm đấy chứ." Hoàng Thiên Bá điềm tĩnh bỏ quả vải vào miệng. "Thật ngon."
"Kệ cậu, em không cho cậu ăn nữa."
"Ha ha."
Hoàng Thiên Bá cười không ra nước mắt. Cái con người này thật là... Đáng yêu.
"Đưa đây, anh lột cho em ăn, anh không ăn nữa." Ra vẻ chân thành để Uẩn Đồng ban cho đặc ân hầu cậu ăn vải.
"Hứa đấy." Uẩn Đồng nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
"Hứa."
Thế là Hoàng Thiên Bá ngồi bóc vải cho bé con ăn, Uẩn Đồng cứ việc ngồi ăn rồi xem hoạt hình. Hắn vừa lột vải vừa bồi cậu ăn không cho cậu động vào vì sợ cậu bẩn tay.
Uẩn Đồng cho hai quả vải một lần vào miệng, cái miệng bé tí phồng lên, loáng thoáng lại thấy có giọt nước chảy từ miệng cậu vươn ra ngoài. Uẩn Đồng quay qua hắn.
"Cho cậu ăn một quả nè." Uẩn Đồng hào phóng ban thưởng cho nam hầu tận tụy.
Đôi mày nhíu nhíu lại nhìn Uẩn Đồng, tầm mắt dò xét người nọ. Bé con này... Cố tình câu dẫn hắn dúng không?
"Anh không ăn trái đó, anh ăn trái kia."
Bất ngờ hắn cúi xuống môi phủ lên môi. Uẩn Đồng đứng hình. Hoàng Thiên Bá lưu manh đưa lưỡi của mình vào miệng Uẩn Đồng, cướp hết vải trong miệng cậu qua miệng mình, chưa thoã mãn mà cắn môi Uẩn Đồng một cái rồi mới chịu tách ra.
"Vải ngọt thật." Hắn thoã mãn cười.
Uẩn Đồng hồi thần. Không biết việc gì mới xảy ra, chiếc đầu nhỏ nhanh chóng phân tích vấn đề.
"Cậu... Cậu cướp vải của em. Còn cắn em. Cậu xấu, không cho cậu ăn nữa." Miếng ăn đã trong miệng còn bị cướp đi, thật quá đáng đi mất.
Bé con tức giận, đem túi vải hậm hực từng bước chậm rãi cẩn thận đi vào bếp. Hoàng Thiên Bá ngồi nhìn theo Uẩn Đồng cười. Chiếc mông tròn cứ lủng lẳng bước đi. Hắn hận chỉ muốn chạy đến tét vào cái mông đó vài cái cho hả mới thôi.
Uẩn Đồng giận hắn, chẳng thèm nói chuyện với Hoàng Thiên Bá cả buổi chiều.
Nam hầu tận tụy đi dỗ tiểu chủ tử, hắn bỏ chức cậu chủ như có như không của hắn xuống mà đi năn nỉ con mèo nhỏ xù lông kia.
Hoàng Thiên Bá trên tay cầm mấy viên kẹo đi qua phòng cậu, lịch sự gõ cửa đi vào. Thấy con mèo đó đang vẽ cái gì đó? Vẽ gì vậy? Hắn đi đến.
"Em vẽ con chó đẹp thật đó nha." Hoàng Thiên Bá tắm tắc khen ngợi.
Uẩn Đồng ngước lên ngạc nhiên.
"Chó? Em vẽ con bò mà... Sao cậu chủ bảo là con chó chứ? Cậu quá đáng." Uẩn Đồng bùng nổ tức giận, con ngươi tràn ngập nước rưng rưng rơi xuống.
Hoàng Thiên Bá bất lực bế Uẩn Đồng lên đi đến giường.
"Ngoan, đừng khóc. Anh xin lỗi." Hắn ôn nhu dỗ người.
"Tạm tha lỗi cho cậu. Mà cậu qua phòng em làm gì ạ?" Đứa trẻ ngoan dễ bị dụ dỗ bỏ qua lỗi lầm của cậu chủ lưu manh.
"Anh muốn xin lỗi em chuyện hồi chiều. Còn giận anh không?" Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ.
"Chuyện gì ạ?" Uẩn Đồng thắc mắc nghiên đầu nhìn hắn.
"Chuyện... Em quên rồi sao?" Hoàng Thiên Bá trầm mặt hỏi lại.
"Dạ chuyện gì vậy cậu?" Vẫn như cũ không nhớ chuyện gì hỏi lại hắn.
Hoàng Thiên Bá nhận ra là Uẩn Đồng đã quên rồi. Hắn nhớ lại lời bác sĩ nói rằng sau phẫu thuật trí nhớ của Uẩn Đồng sẽ giảm, có chuyện cậu sẽ quên mãi mãi hoặc là tạm thời quên đi. Đôi mắt hắn lộ rõ sự buồn bã vì chuyện này. Thấy hắn ngồi thất thần. Uẩn Đồng kéo kéo tay hắn.
"Cậu ơi... Chuyện gì mà em giận cậu vậy ạ? Cậu chủ." Hắn khơi chuyện cậu không nhớ khiến Uẩn Đồng tò mò không thôi.
"Không có gì. Anh đem kẹo qua cho em, ăn ít thôi kẻo sâu răng xấu đó." Hắn bẹo chiếc má bánh bao của cậu cưng nựng.
"Em cảm ơn ạ. Hôm nay cậu lạ thật, tốt đến đáng ngờ." Uẩn Đồng nửa nghi nửa ngờ nhận kẹo.
"Chỉ khi nào cho kẹo mới tốt, còn lại là xấu hết. Đúng không hửm?"
"Hihi."
"Thôi em ăn đi, anh về phòng. Ăn xong rồi vẽ con chó tiếp... A. Lộn con bò." Hoàng Thiên Bá không buông tha vẫn muốn trêu chọc.
"Cậu chủ. Ghét cậu rồi. Cậu xấu lắm. Cậu đi về phòng cậu đi."
Uẩn Đồng đuổi hắn ra, đẩy Hoàng Thiên Bá ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Hắn phì cười, người gì trở mặt thật nhanh. Mới khen tốt xong giờ lại nói xấu. Hoàng Thiên Bá đi về phòng, ngồi ngẫm nghĩ.
"Em ấy cứ quên như vậy làm sao mà học đây?
Bỗng Hoàng Thiên Bá phát hiện, lúc nãy bé con không nhớ hắn đã hôn cậu. Vậy là đồng nghĩa với việc Hoàng Thiên Bá hắn có thể hôn bé con thoả mái mà bé con sẽ không nhớ để mà giận hắn. Hoàng Thiên Bá nở nụ cười ma mãnh.
Thế là số phận Uẩn Đồng từ đó cứ bị Hoàng Thiên Bá cưỡng hôn từ năm 9 tuổi bắt đầu.
Nhưng không phải là lúc nào bé con cũng quên, đôi lúc quên thôi. Hoàng Thiên Bá đã suy luận sai tất rồi.
Có hôm Uẩn Đồng đang ngồi chu môi cãi nhau với Hoàng Thiên Bá về chuyện là ai đã dậm cây hoa bé Uẩn Đồng mới trồng. Uẩn Đồng bảo là hắn, hắn bảo là con mèo nhỏ làm.
Bé mèo cứ chu cái môi nhỏ lên cãi, hắn bức quá bế mèo nhỏ lên tét cái mông rồi đè mèo nhỏ ra mà hôn hôn cái môi rồi cắn cho chừa cái tội cãi hắn, hắn hôn hôn để môi Uẩn Đồng không còn rảnh rỗi để cãi hắn nữa.
Bé Uẩn Đồng khóc nức nở. Giận cậu chủ thật rồi. Đã đánh mà còn cắn người ta, bé Uẩn Đồng giận không thèm nhìn cậu ba ngày trời. Hoàng Thiên Bá luống cuống vì Uẩn Đồng bướng bỉnh biểu tình chiến tranh lạnh.
Uẩn Đồng đang đi ra vườn, Hoàng Thiên Bá chặn đường.
"Mèo nhỏ, muốn đi chơi không?"
Uẩn Đồng vờ như không thấy Hoàng Thiên Bá liền lái sang đường khác để đi. Cứ ba ngày liên tục như thế, hắn hoảng thật rồi.
Hoàng Thiên Bá phải đi cầu cứu Từ Thanh Cẩn, hắn nhờ Từ Thanh Cẩn khuyên dùm mèo nhỏ làm hoà với hắn đi. Mẹ hắn thừa thời cơ nắm thóp trêu chọc.
"Mãi khi người trong lòng bỏ mặc mới nhớ đến người mẹ này."
"Mẹ."
"Đừng tưởng mẹ không biết con thừa cơ hôn Tiểu Đồng. Bé con mới 9 tuổi thôi đấy."
"Con biết, con không làm gì quá đáng. Mẹ yên tâm."
"Yên tâm sao được, thằng nhóc lưu manh."
Từ Thanh Cẩn buồn cười cái thằng con trai không tiền đồ của mình. Mẹ hắn cưng mèo nhỏ vô cùng, sau vụ tai nạn Từ Thanh Cẩn càng cưng chiều nhiều hơn, nhờ Uẩn Đồng mà khoảng cách giữa hai mẹ con bà mới mất đi. Uẩn Đồng bây giờ như báu vật vô giá trong nhà.
Từ Thanh Cẩn trêu con trai xong mới đi lên tìm Uẩn Đồng. Thành công khuyên cậu làm hoà với hắn, Hoàng Thiên Bá không tiền đồ vui mừng ra mặt bế mèo nhỏ lên dẫn đi ăn kem.
"Ba cây." Uẩn Đồng ra điều kiện.
"Được, cho em ba cây."
Bỏ mặc mẹ già ở lại. Bà lắc đầu.
"Thằng con trời đánh, tệ với mẹ quá đi mất."
Hắn ngồi từ phía xa đang cố gắng tập đi cho Uẩn Đồng ở ngoài vườn, sau thời gian dài chăm sóc chân cậu đã đỡ hơn nhiều rồi. Bỗng Uẩn Đồng vấp ngã oạch xuống đất. Hoàng Thiên Bá vội vàng chạy đến.
"Có sao không?" Hắn lo lắng đỡ người dậy.
"Đau." Uẩn Đồng mè nheo nói.
"Rồi rồi, anh bế vào cho kẹo đừng khóc... Uẩn Đồng ngoan." Một tay bế người lên, tay kia xoa xoa đầu cậu bé.
"Dạ."
Thích thú im lặng. Uẩn Đồng nhoẻn miệng cười tươi, Hoàng Thiên Bá phì cười, sao mà trở mặt nhanh thế. Hắn bế cậu vào đến nhà, Uẩn Đồng đòi xuống để tự đi. Uẩn Đồng chậm rãi đi vào nhà, giờ thì đã đi khá hơn rồi. Cậu thấy mùi thơm trong bếp lần mò vào bếp thì bị quản gia đuổi ra.
"Con mau ra kia đi, dơ lắm, đây ta có mua vải cho con, đem ra kia con ăn với cậu chủ đi." Quản gia đưa túi vải cho Uẩn Đồng đem ra ngoài.
"Dạ."
Uẩn Đồng đem túi vải ra ghế ngồi ăn với cậu chủ. Thật ra Uẩn Đồng chẳng ăn bao nhiêu, đa phần đều là Hoàng Thiên Bá ăn. Hoàng Thiên Bá ăn ba quả mà bé con mới xong có một quả. Uẩn Đồng ăn không kịp hắn, vả lại vải là quả mà cậu thích nhất nên Uẩn Đồng gấp gáp bĩu môi phàn nàn hắn ham ăn. Uẩn Đồng giành túi vải lại.
"Không cho cậu ăn nữa. Cậu ham ăn, ăn hết của Uẩn Đồng rồi." Bé con cất giữ túi vải như báu vật.
"Tại em ăn chậm đấy chứ." Hoàng Thiên Bá điềm tĩnh bỏ quả vải vào miệng. "Thật ngon."
"Kệ cậu, em không cho cậu ăn nữa."
"Ha ha."
Hoàng Thiên Bá cười không ra nước mắt. Cái con người này thật là... Đáng yêu.
"Đưa đây, anh lột cho em ăn, anh không ăn nữa." Ra vẻ chân thành để Uẩn Đồng ban cho đặc ân hầu cậu ăn vải.
"Hứa đấy." Uẩn Đồng nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
"Hứa."
Thế là Hoàng Thiên Bá ngồi bóc vải cho bé con ăn, Uẩn Đồng cứ việc ngồi ăn rồi xem hoạt hình. Hắn vừa lột vải vừa bồi cậu ăn không cho cậu động vào vì sợ cậu bẩn tay.
Uẩn Đồng cho hai quả vải một lần vào miệng, cái miệng bé tí phồng lên, loáng thoáng lại thấy có giọt nước chảy từ miệng cậu vươn ra ngoài. Uẩn Đồng quay qua hắn.
"Cho cậu ăn một quả nè." Uẩn Đồng hào phóng ban thưởng cho nam hầu tận tụy.
Đôi mày nhíu nhíu lại nhìn Uẩn Đồng, tầm mắt dò xét người nọ. Bé con này... Cố tình câu dẫn hắn dúng không?
"Anh không ăn trái đó, anh ăn trái kia."
Bất ngờ hắn cúi xuống môi phủ lên môi. Uẩn Đồng đứng hình. Hoàng Thiên Bá lưu manh đưa lưỡi của mình vào miệng Uẩn Đồng, cướp hết vải trong miệng cậu qua miệng mình, chưa thoã mãn mà cắn môi Uẩn Đồng một cái rồi mới chịu tách ra.
"Vải ngọt thật." Hắn thoã mãn cười.
Uẩn Đồng hồi thần. Không biết việc gì mới xảy ra, chiếc đầu nhỏ nhanh chóng phân tích vấn đề.
"Cậu... Cậu cướp vải của em. Còn cắn em. Cậu xấu, không cho cậu ăn nữa." Miếng ăn đã trong miệng còn bị cướp đi, thật quá đáng đi mất.
Bé con tức giận, đem túi vải hậm hực từng bước chậm rãi cẩn thận đi vào bếp. Hoàng Thiên Bá ngồi nhìn theo Uẩn Đồng cười. Chiếc mông tròn cứ lủng lẳng bước đi. Hắn hận chỉ muốn chạy đến tét vào cái mông đó vài cái cho hả mới thôi.
Uẩn Đồng giận hắn, chẳng thèm nói chuyện với Hoàng Thiên Bá cả buổi chiều.
Nam hầu tận tụy đi dỗ tiểu chủ tử, hắn bỏ chức cậu chủ như có như không của hắn xuống mà đi năn nỉ con mèo nhỏ xù lông kia.
Hoàng Thiên Bá trên tay cầm mấy viên kẹo đi qua phòng cậu, lịch sự gõ cửa đi vào. Thấy con mèo đó đang vẽ cái gì đó? Vẽ gì vậy? Hắn đi đến.
"Em vẽ con chó đẹp thật đó nha." Hoàng Thiên Bá tắm tắc khen ngợi.
Uẩn Đồng ngước lên ngạc nhiên.
"Chó? Em vẽ con bò mà... Sao cậu chủ bảo là con chó chứ? Cậu quá đáng." Uẩn Đồng bùng nổ tức giận, con ngươi tràn ngập nước rưng rưng rơi xuống.
Hoàng Thiên Bá bất lực bế Uẩn Đồng lên đi đến giường.
"Ngoan, đừng khóc. Anh xin lỗi." Hắn ôn nhu dỗ người.
"Tạm tha lỗi cho cậu. Mà cậu qua phòng em làm gì ạ?" Đứa trẻ ngoan dễ bị dụ dỗ bỏ qua lỗi lầm của cậu chủ lưu manh.
"Anh muốn xin lỗi em chuyện hồi chiều. Còn giận anh không?" Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ.
"Chuyện gì ạ?" Uẩn Đồng thắc mắc nghiên đầu nhìn hắn.
"Chuyện... Em quên rồi sao?" Hoàng Thiên Bá trầm mặt hỏi lại.
"Dạ chuyện gì vậy cậu?" Vẫn như cũ không nhớ chuyện gì hỏi lại hắn.
Hoàng Thiên Bá nhận ra là Uẩn Đồng đã quên rồi. Hắn nhớ lại lời bác sĩ nói rằng sau phẫu thuật trí nhớ của Uẩn Đồng sẽ giảm, có chuyện cậu sẽ quên mãi mãi hoặc là tạm thời quên đi. Đôi mắt hắn lộ rõ sự buồn bã vì chuyện này. Thấy hắn ngồi thất thần. Uẩn Đồng kéo kéo tay hắn.
"Cậu ơi... Chuyện gì mà em giận cậu vậy ạ? Cậu chủ." Hắn khơi chuyện cậu không nhớ khiến Uẩn Đồng tò mò không thôi.
"Không có gì. Anh đem kẹo qua cho em, ăn ít thôi kẻo sâu răng xấu đó." Hắn bẹo chiếc má bánh bao của cậu cưng nựng.
"Em cảm ơn ạ. Hôm nay cậu lạ thật, tốt đến đáng ngờ." Uẩn Đồng nửa nghi nửa ngờ nhận kẹo.
"Chỉ khi nào cho kẹo mới tốt, còn lại là xấu hết. Đúng không hửm?"
"Hihi."
"Thôi em ăn đi, anh về phòng. Ăn xong rồi vẽ con chó tiếp... A. Lộn con bò." Hoàng Thiên Bá không buông tha vẫn muốn trêu chọc.
"Cậu chủ. Ghét cậu rồi. Cậu xấu lắm. Cậu đi về phòng cậu đi."
Uẩn Đồng đuổi hắn ra, đẩy Hoàng Thiên Bá ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Hắn phì cười, người gì trở mặt thật nhanh. Mới khen tốt xong giờ lại nói xấu. Hoàng Thiên Bá đi về phòng, ngồi ngẫm nghĩ.
"Em ấy cứ quên như vậy làm sao mà học đây?
Bỗng Hoàng Thiên Bá phát hiện, lúc nãy bé con không nhớ hắn đã hôn cậu. Vậy là đồng nghĩa với việc Hoàng Thiên Bá hắn có thể hôn bé con thoả mái mà bé con sẽ không nhớ để mà giận hắn. Hoàng Thiên Bá nở nụ cười ma mãnh.
Thế là số phận Uẩn Đồng từ đó cứ bị Hoàng Thiên Bá cưỡng hôn từ năm 9 tuổi bắt đầu.
Nhưng không phải là lúc nào bé con cũng quên, đôi lúc quên thôi. Hoàng Thiên Bá đã suy luận sai tất rồi.
Có hôm Uẩn Đồng đang ngồi chu môi cãi nhau với Hoàng Thiên Bá về chuyện là ai đã dậm cây hoa bé Uẩn Đồng mới trồng. Uẩn Đồng bảo là hắn, hắn bảo là con mèo nhỏ làm.
Bé mèo cứ chu cái môi nhỏ lên cãi, hắn bức quá bế mèo nhỏ lên tét cái mông rồi đè mèo nhỏ ra mà hôn hôn cái môi rồi cắn cho chừa cái tội cãi hắn, hắn hôn hôn để môi Uẩn Đồng không còn rảnh rỗi để cãi hắn nữa.
Bé Uẩn Đồng khóc nức nở. Giận cậu chủ thật rồi. Đã đánh mà còn cắn người ta, bé Uẩn Đồng giận không thèm nhìn cậu ba ngày trời. Hoàng Thiên Bá luống cuống vì Uẩn Đồng bướng bỉnh biểu tình chiến tranh lạnh.
Uẩn Đồng đang đi ra vườn, Hoàng Thiên Bá chặn đường.
"Mèo nhỏ, muốn đi chơi không?"
Uẩn Đồng vờ như không thấy Hoàng Thiên Bá liền lái sang đường khác để đi. Cứ ba ngày liên tục như thế, hắn hoảng thật rồi.
Hoàng Thiên Bá phải đi cầu cứu Từ Thanh Cẩn, hắn nhờ Từ Thanh Cẩn khuyên dùm mèo nhỏ làm hoà với hắn đi. Mẹ hắn thừa thời cơ nắm thóp trêu chọc.
"Mãi khi người trong lòng bỏ mặc mới nhớ đến người mẹ này."
"Mẹ."
"Đừng tưởng mẹ không biết con thừa cơ hôn Tiểu Đồng. Bé con mới 9 tuổi thôi đấy."
"Con biết, con không làm gì quá đáng. Mẹ yên tâm."
"Yên tâm sao được, thằng nhóc lưu manh."
Từ Thanh Cẩn buồn cười cái thằng con trai không tiền đồ của mình. Mẹ hắn cưng mèo nhỏ vô cùng, sau vụ tai nạn Từ Thanh Cẩn càng cưng chiều nhiều hơn, nhờ Uẩn Đồng mà khoảng cách giữa hai mẹ con bà mới mất đi. Uẩn Đồng bây giờ như báu vật vô giá trong nhà.
Từ Thanh Cẩn trêu con trai xong mới đi lên tìm Uẩn Đồng. Thành công khuyên cậu làm hoà với hắn, Hoàng Thiên Bá không tiền đồ vui mừng ra mặt bế mèo nhỏ lên dẫn đi ăn kem.
"Ba cây." Uẩn Đồng ra điều kiện.
"Được, cho em ba cây."
Bỏ mặc mẹ già ở lại. Bà lắc đầu.
"Thằng con trời đánh, tệ với mẹ quá đi mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất