Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 38: 300 vạn lượng bạc trắng

Trước Sau
Ngày hôm sau, tiền bạc các cung đưa đến đã được Đại Thái giám Từ Ninh Cung tự mình dẫn người mang đến Càn Ninh Cung, tổng cộng năm bảy ngàn lượng bạc. Đồng thời còn đưa đến Càn Ninh Cung một bản khai kê chi tiết số tiền mà mỗi cung gửi đến.

Chu Thái hậu cũng góp năm ngàn lượng bạc, xếp thứ nhất, sau đó là Giang Quý phi, thứ ba là... Khương Mỹ nhân của Ngọc Phù uyển xếp thứ bảy, chỉ ít hơn số tiền mấy người Tống Tu nghi góp có hai trăm hai, so với Quách Sung nghi còn nhiều hơn tận tám trăm hai.

Nếu là mấy người Hồ Mỹ nhân hay Tương Tài nhân mang tới nhiều tiền như vậy Vĩnh An đế cũng sẽ không quá bất ngờ, bởi vì các nàng được sủng ái, không nói đến các dịp lễ tết họ được ban thưởng nhiều hơn, mà các nàng được sủng ái nên muốn dùng cái gì cũng không phải chi tiền đút lót khắp nơi.

Nhưng Khương Mỹ nhân thoáng cái đã đưa ra nhiều bạc như vậy Vĩnh An đế khá kinh ngạc, nàng sẽ không đem những thứ mình ban thưởng đi bán lấy bạc chứ?

"Triệu Toàn Phúc." Vĩnh An đế kêu một tiếng.

"Vâng, Hoàng thượng?"

"Ngươi phái người đi tra một chút hai ngày nay trong cung có ai ra ngoài bán đổi đồ không." Vĩnh An đế phân phó.

Triệu Toàn Phúc đầu tiên kinh ngạc một chút, sau đó vừa định trả lời thì Vĩnh An đế lại nói: "Được rồi, không cần tra xét nữa."

Đã bán rồi thì thôi, đợi sau này có cơ hội mình lại cho nàng thêm là được.

Sau khi đã quyết định, Vĩnh An đế cho người gọi Hộ bộ Thượng thư Tống Chí vào cung, ngày mai khi lâm triều sẽ nhắc tới chuyện hậu cung quyên tiền để nhắc nhở những đại thần kia, để họ chủ động nói chuyện quyên góp. Chuyện này hắn phải nói trước với Tống Chí, đến lúc đó còn cần mấy hạ thần phối hợp.

Vĩnh An đế đợi hơn một giờ mới thấy Hộ bộ Thượng thư, sau khi vào Ngự Thư phòng Tống Chí liền quỳ hướng Vĩnh An đế xin tội, "Xin Hoàng thượng thứ tội, thần có chuyện nên đến muộn."

Vĩnh An đế nhàn nhạt mở miệng, "Có công vụ gì mà làm trễ nải khanh thế?"



Tống Chí vội ngẩng đầu lên, dáng vẻ hớn hở nói: "Hoàng thượng, là đại hỷ sự a, có người hướng Hộ bộ đưa ba trăm vạn lượng bạc trắng, nói là quyên góp cứu nạn thiên tai ở Du Ninh phủ. Có ba trăm vạn lượng trắng này ta liền có thể giải quyết chuyện thiên tai ở Du Ninh phủ rồi."

Vĩnh An đế cũng không để ý chuyện Tống Chí để mình phải chờ lâu, có ba trăm vạn lượng bạc trắng này thì để hắn chờ thêm lúc nữa hắn cũng nguyện ý.

"Triệu Toàn Phúc, dọn ghế cho Tống đại nhân." Nói xong, Vĩnh An đế cười với Tống Chí, "Tống ái khanh ngồi xuống nói, số tiền này là gia tộc nào góp, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, họ có yêu cầu trao đổi gì không?"

"Vâng, Hoàng thượng." Tống Chí ung dung đứng dậy, hắn cũng biết có chuyện ba trăm vạn lượng bạc trắng này, Hoàng đế sẽ không trách tội hắn tới muộn.

Thật ra thì hắn cũng không phải cố ý tới chậm, chẳng qua là lúc hắn đang chuẩn bị vào cung thì có người kéo mấy chiếc xe chở bạc tới trước cửa Hộ bộ, nói là quyên cho dân chúng Du Ninh phủ, hắn chỉ có thể xử lý chuyện này trước.

"Người quyên bạc là thái thái của một gia đình thương nhân - Nghiêm thái thái. Nàng nghe nói bách tính Du Ninh phủ bây giờ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thậm chí ngay cả chỗ che mưa chắn gió cũng không có. Nghĩ tới mình sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, trong lòng quả thực bất an, cho nên quyết định quyên ra một phần gia tài, thay bách tính Du Ninh phủ xây lại gia viên."

Dừng một chút, trên mặt Tống Chí hiện chút nghi hoặc, tiếp tục nói: "Thần cũng có hỏi qua Nghiêm thái thái có yêu cầu gì không. Nhưng Nghiêm thái thái nói nàng chỉ muốn thay Hoàng thượng phân ưu, thay bách tính Du Ninh phủ cống hiến chút lòng thành."

Vĩnh An đế nghe vậy thì trầm ngâm một hồi, hỏi Tống Chí: "Người quyên bạc có phải Nghiêm gia Đại thái thái, con gái lớn của Công bộ viên ngoại lang Khương Văn Diệu không?"

Tống Chí ngẩn người, trả lời: "Vị thái thái Nghiêm gia kia quả thật xưng họ Khương, nhưng cũng không đề cập đến chuyện của cha mình. Hơn nữa sao Hoàng thượng lại biết chuyện này?"

Vĩnh An đế cười một tiếng, "Nghiêm thái thái này là tỷ tỷ của Khương Mỹ nhân."

Thế này là hai tỷ muội thương lượng với nhau à? Muội muội ở trong cung đề xuất chuyện quyên bạc với Thái hậu, tỷ tỷ ở bên ngoài liền trực tiếp đem ba trăm vạn lượng bạc trắng đưa đến cửa Hộ bộ.

Rốt cuộc hai người làm vậy là có mục đích gì chứ? Chẳng lẽ là vì Nhị Hoàng tử? Bất quá cho dù hai người có mục đích gì thì xác thật chuyện này vẫn là chuyện tốt cho muôn dân, hắn cũng có thể thỏa mãn mục đích của hai người một chút. Huống chi nếu hai người thật sự là vì Nhị Hoàng tử, nhìn trước mắt mà nói thì chuyện hai người làm cũng rất vừa lòng hắn.

Mà phán đoán của Vĩnh An đế cũng giống của Tống Chí, vừa nghe vị Nghiêm gia Đại thái thái kia là tỷ tỷ của Khương Mỹ nhân, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Nghiêm thái thái này đang giúp Nhị Hoàng tử mở rộng tiền đồ, nàng chọn thời cơ quyên ra ba trăm vạn lượng bạc trắng quả thực rất tốt.



Nghĩ đến con gái mình ở trong cung cũng đang có thai, trong lòng Tống Chí đối với vị Nghiêm thái thái này thêm vài phần kiêng kỵ.

Trước kia lúc Khương Mỹ nhân ở trong cung không được sủng ái, bọn họ ngay cả trong hậu cung Hoàng thượng có một người như vậy cũng không biết. Nếu không phải Khương Mỹ nhân đột nhiên hoài long tự, thành công sinh ra Nhị Hoàng tử, có lẽ đến bây giờ bọn họ vẫn sẽ không chú ý đến Khương Mỹ nhân này. Cho dù sau khi Khương Mỹ nhân sinh hạ Nhị Hoàng tử bọn họ cũng có để mắt đến vị này một chút, nhưng cũng không coi ra gì. Nhưng hôm nay hắn biết là hắn đã quá xem thường Khương Mỹ nhân rồi.

Nếu như lần này con gái mình một phát ăn ngay sinh được hoàng tử, Nhị Hoàng tử kia có Nghiêm thái thái hậu thuẫn về mặt tiền bạc, liệu có trở thành trở ngại thăng tiến của cháu mình không?

Bất quá bây giờ nghĩ mấy thứ này vẫn quá sớm, cứ chờ con gái mình bình an sinh hạ đứa bé rồi hãy nói. Vả lại Hoàng thượng bây giờ còn đang tráng niên, đợi các hoàng tử lớn lên vẫn còn rất lâu.

Có ba trăm vạn lượng bạc do Nghiêm thái thái quyên góp, hơn nữa còn chuyện hậu cung phi tần quyên tiền và sự phối hợp của Tống Chí, hôm sau Vĩnh An đế tại triều đường nhắc đến chuyện quyên góp với các đại thần càng thêm thuận lợi.

Dĩ nhiên, cũng không thể để người của triều đình đến cửa từng thương hộ yêu cầu quyên góp được, như vậy chẳng khác nào trực tiếp ăn cướp, hơn nữa còn dễ khiến lòng người bất mãn. Trên triều mọi người tranh cãi hồi lâu, cuối cùng quyết định để cho các thương hộ chủ động quyên góp.

Điều đầu tiên trước khi phát động quyên góp, Nghiêm gia được tặng một bảng hiệu ngự ban làm tấm gương sáng, trên đó viết bốn chữ "Nhà tích thiện" to, ở chỗ góc phải còn có ngự ấn của Hoàng thượng.

Bảng hiệu được Hộ bộ gióng trống khua chiêng đưa đến Nghiêm gia.

Lúc này Nghiêm gia vừa mới chia xong nhà. (1)

(1) mình ko hiểu đoạn này lắm, chắc là cãi nhau 1 trận gì đó?

Từ hôm qua sau khi biết Khương Phù đem ba trăm vạn lượng bạc trắng đưa tới Hộ bộ, Nghiêm gia nhị phòng, tam phòng, tứ phòng liền nháo nhào lên muốn kiểm toán.

"Ngươi nói đó chính là số tiền ngươi kiếm được ở cửa hàng, là của hồi môn của ngươi? Ngươi nói là của hồi môn của ngươi thì là của hồi môn thật sao? Đó là ba trăm vạn lượng bạc, không phải ba mươi vạn, càng không phải là ba vạn lượng, Khương gia các ngươi làm gì có nhiều tiền như vậy. Cho dù thật sự là Khương gia có nhiều tiền như vậy đi, Khương gia các ngươi cũng không phải là không có nam tử nối dõi tông đường, Khương gia sẽ đem số tiền lớn như vậy làm của hồi môn cho ngươi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau