Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 32: Cáo Trạng

Trước Sau
Vừa rồi đã kiến thức qua sức lực của Mục Dương Linh, lúc này thấy vai của nàng nâng bốn bó lúa, tay xách một bó một hơi đi đến cốc tràng, các thôn dân vẫn có chút tiếp thu không nổi, cho nên mọi người cũng không làm việc, ngồi xổm ở trên mặt đất vây xem, nhìn Mục Dương Linh nâng lúa trở lại.

Mã Trương thị hâm mộ nói: “Khuê nữ của nhà ai a, cũng thật có khả năng. Ta có một khuê nữ như vậy, sớm ăn sung mặc sướng.”

“Thôi đi, nàng có sức lực như vậy khẳng định ăn cũng nhiều, hơn nữa lại lớn thêm chút nữa, nên chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn mới có thể gả ra ngoài?”

Mã Trương thị không phục, “Khuê nữ có khả năng như vậy, nếu chịu gả đến nhà ta, ta cũng không cần của hồi môn, ta còn cho thêm lễ hỏi.”

Mọi người cười vang, có nam nhân cười nói: “Tẩu tử, đây chỉ là suy nghĩ của ngươi, thật muốn cưới trở về, rốt cuộc là nam nhân đánh tức phụ, hay là bà nương đánh nam nhân? Còn nữa, nếu nàng lười biếng, nhà các ngươi ai trị được nàng?”

Có tiểu tức phụ phúc hậu trả lời lại: “Được rồi, được rồi, tiểu cô nương người ta cũng không đắc tội các ngươi, các ngươi hiện tại nói đến vui sướng, không cẩn thận truyền tới lỗ tai cha của người ta, xem cha nàng có đánh các ngươi hay không.”

Bên cạnh có một đại nam hài kêu lên: “Muốn ta nói a, thúc thúc thẩm thẩm tất cả các ngươi đều là đang nằm mơ, các ngươi nhìn sắc mặt của nàng hồng nhuận, tay dài chân dài, các ngươi nuôi nổi không? Biết người ta bao nhiêu tuổi không?”

“Trong thôn hài tử đều chậm lớn, chắc là 11-12 tuổi?” Nói là chậm lớn, bất quá là bởi vì không đủ dinh dưỡng.

“Thím có ánh mắt thật tốt,” đại nam hài cười nói: “Tú Hồng nói, biểu tỷ của nàng chỉ lớn hơn nàng có hai tháng, năm nay chín tuổi, ha ha ha……” Tiểu tử này nói xong liền bỏ chạy.

Mã Trương thị bị hắn trêu đùa, duỗi tay muốn bắt hắn, tên tiểu tử kia đã sớm chạy quanh cốc tràng, nàng cũng không thể so đo cùng một hậu bối.

“Mới chín tuổi? Dáng người của nàng cũng thật phát triển.”

Mã Trương thị vội nói: “Ta thấy trấn trên có rất nhiều nữ hài chín tuổi cũng lớn như vậy rồi.”

“Sao có thể giống nhau? Người trấn trên có thể ăn cơm no……”

Chờ Mục Dương Linh lại nâng lúa tới đây, đại nam hài kia lại xông ra, cao giọng hỏi: “Tiểu muội muội, một ngày ngươi ăn mấy chén cơm?”

Mục Dương Linh nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời: “Ba chén.”

Đại nam hài chép chép miệng, hỏi: “Cơm khô?”

“Đương nhiên là cơm khô, chẳng lẽ ăn cháo? Cái đó chỉ ăn vào buổi sáng.” Mục Dương Linh nói.

Mã Trương thị liền nói: “Tuy rằng ăn nhiều, nhưng cũng làm việc nhiều.”



Mã Trương thị cũng không biết, chén của nhà Mục Dương Linh không giống chén của nhà người khác, bởi vì nàng cùng lão cha ăn rất nhiều, Thư Uyển Nương đã cố ý cho bọn hắn dùng chén lớn, một chén của bọn họ bằng hai chén của người bình thường.

Mục Dương Linh không đem chuyện này để ở trong lòng, hiện tại mặt trời đã có chút ngả về tây, nhiều nhất chỉ có thể bó thêm nửa mẫu ruộng.

Mục Dương Linh trở lại ngoài ruộng, tổ tôn ba người đã mệt đến mức nằm ngã ngoài ruộng, bọn họ đã buộc toàn bộ lúa của nửa mẫu ruộng.

Ba người cùng buộc căn bản cung ứng không đủ cho Mục Dương Linh, vẫn là Mục Dương Linh trở về hỗ trợ buộc thêm mới có thể nhanh như vậy.

Mục Dương Linh nhìn Mã Lưu thị nói: “Dì cả bà, buổi chiều hôm nay các ngươi cũng đừng làm việc, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta còn tới giúp các ngươi.”

Mã Tú Hồng đôi mắt sáng lấp lánh, cao hứng nói: “Cảm ơn biểu tỷ!”

Mã Lưu thị lại xua tay nói: “Ngày mai không cho ngươi đến, lại qua không bao lâu liền tới trung thu, sau đó tuyết rơi là phải phong núi, nhà của ngươi dựa vào săn thú mà sống, cũng phải nắm chặt thời gian săn chút con mồi để chuẩn bị qua mùa đông, việc còn lại cũng không còn nhiều, dì bà có thể tự mình làm.”

Mục Dương Linh không nói chuyện, dù sao ngày mai nàng lại đến, hàng da của nhà nàng đã bán hết, bốn mươi lượng bạc xài đến mùa thu sang năm vẫn không thành vấn đề.

Nàng tự mình khiêng năm bó lúa, ngoài ruộng cũng chỉ dư lại một bó lúa, Mã Lưu thị cùng cháu gái lớn cùng nhau nâng đi.

Nhưng bảy tám chục cân lúa cũng thiếu chút nữa đè cong sống lưng của dì cả bà, Mục Dương Linh nhìn thấy trong lòng run sợ, nghĩ nghĩ, bước chân nhanh hơn, đem đồ vật ném tới cốc tràng, lúc này mới chạy như bay trở về tiếp nhận bó lúa trong tay của dì cả bà.

Người nhà Mã Hữu Tài vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này thấy tổ tôn ba người các nàng trở lại không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Mục Dương Linh quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ một cái, lại nhìn dì cả bà nói: “Dì cả bà, chúng ta trở về đi, ta khát nước.”

Mã Lưu thị biết nàng sợ bà lại nổi lên xung đột cùng bọn họ, liền lên tiếng đáp ứng.

Thời gian cũng không còn sớm, Mục Dương Linh chỉ ngồi ở Mã gia một lát, liền cõng sọt muốn về nhà.

Mã Lưu thị lấy nhiều dưa chua cùng đậu que cho nàng, nói: “Lúc trước ta cũng không biết ngươi có sức lực lớn, hiện tại lấy nhiều trở về, trên đường bước chân phải nhanh hơn, trước khi mặt trời xuống núi nhất định phải về đến nhà.”

Mục Dương Linh cõng sọt liền chạy, giương giọng nói: “Thời gian đã không còn sớm, cũng không thể lại trì hoãn, ngày mai ta lại tới lấy.”

Mã Lưu thị cầm dưa chua đuổi theo ra cửa, chỉ nhìn thấy Mục Dương Linh đã nhanh như chớp chạy lên núi, đành phải thở dài một tiếng xoay người trở về.



Mục Thạch thấy nữ nhi chậm chạp không trở lại, vốn dĩ thái độ của hắn rất yên tâm hiện tại cũng trở nên chần chờ, chẳng lẽ nữ nhi lạc đường? Hay là ở trong rừng đã xảy ra chuyện gì?

Hắn không dám lộ ra dấu vết làm thê tử lo lắng, chỉ có thể lấy cớ đi chặt củi sau đó ngồi chờ ở chân núi, nhưng củi đã chặt được hai bó, vẫn không thấy bóng dáng của nữ nhi.

Mục Thạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời đang lặn về phía tây, hắn quyết định một lát nữa vẫn không thấy nữ nhi thì sẽ vào núi đi tìm.

Ban đêm ở trong núi rừng rất nguy hiểm, nữ nhi có lá gan rất lớn, cũng đừng chờ đến buổi tối mới lên đường.

Mục Thạch mới ngồi ở trên cỏ, liền nghe được tiếng bước chân, hắn vội vàng đứng lên, Mục Dương Linh đang di chuyển qua mấy thân cây chạy nhanh xuống núi, lúc này Mục Thạch mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó thì tức giận, “Ngươi đứa nhỏ này, kêu ngươi đi đến nhà dì cả, tại sao lại đi chơi đến giờ này mới trở về?”

Mục Dương Linh có chút thở dốc, chạy tới nói: “Cha, dì cả bà bị người ta khi dễ, ngươi nhanh đi kêu nhà cữu cữu tới chống lưng cho dì bà a.”

Mục Thạch hoảng sợ, bắt lấy nữ nhi đang chạy đến trước mặt, “Sao lại thế này? Dì cả bà của ngươi bị ai khi dễ?”

Mục Dương Linh đem chuyện hôm nay nói cho phụ thân, cuối cùng nói: “Dì cả bà già rồi, nhóm biểu muội thì vẫn còn nhỏ, ta nhìn sắc mặt của một nhà Mã Đại Quý bọn họ, là thường xuyên khi dễ dì cả bà, nếu hôm nay không có ta ở đó, dì cả bà các nàng cũng chỉ có thể nuốt xuống chuyện này, dì bà chính là khuê nữ của thôn Lâm Sơn chúng ta, không thể để người ta khi dễ như vậy.”

Mục Thạch chụp một cái tát lên đầu nữ nhi, “Ngươi thì biết cái gì về khuê nữ thôn Lâm Sơn? Nhanh trở về, đây là chuyện của người lớn, ngươi đừng đi theo trộn lẫn.” Nói xong cầm theo củi liền đi.

Mục Dương Linh không phục đi theo phía sau phụ thân nói: “Tại sao lại nói ta không biết? Lần trước khuê nữ của nhà Mã đại thúc bị nhà chồng của nàng khi dễ, còn không phải là biểu cữu bọn họ đã đi theo Mã gia tìm công đạo? Còn đánh trượng phu của nàng một trận.”

Mục Thạch nhìn nữ nhi có chút hưng phấn quá mức, chỉ cảm thấy nhức đầu, hắn chỉ có thể hàm hồ nói: “Chuyện của dì cả bà ngươi không giống.”

“Tại sao lại không giống? Không phải đều là bị nhà chồng khi dễ?” Mục Dương Linh không hiểu, nghĩ đến Mã Đại Quý đã hùng hồn nói dì cả bà khắc phu khắc tử khắc tôn, liền hô: “Có phải bởi vì lời nói chó má của bà cốt kia? Đó là mê tín!”

Là một hài tử lớn lên dưới lá cờ đỏ, Mục Dương Linh không phải là người mê tín, tuy rằng nàng đã chết cũng đã đầu thai, ở trong bụng của lão nương cũng có ý thức, nàng ngây người mấy tháng, mang theo ký ức của kiếp trước đi tới cổ đại lạc hậu, nhưng Mục Dương Linh vẫn không mê tín.

Đặc biệt là nàng không tin bà cốt ở trong thôn, cuộc sống của bà cốt còn không có bằng nhà nàng đâu, có bà cốt như vậy sao?

Mục Dương Linh quấn lấy Mục Thạch muốn chống lưng cho dì cả bà, nói: “Ân oán bốn năm trước ta cũng đừng động đến, chuyện lần này là nhà Mã Đại Quý sai? Nếu các ngươi không đi, cuộc sống của dì cả bà nhất định sẽ càng khổ sở, hơn nữa, nói dì cả bà vô hậu cho nên thu hồi những mẫu ruộng của biểu thúc, việc này cũng được đi, cho dù chuyện trước kia bọn họ không làm sai, nhưng hiện tại dì cả bà vẫn còn sống, muốn thu hồi cũng phải chờ đến lúc dì cả bà chết mới có thể thu…… Ai u!”

Đi ở phía trước Mục Thạch đột nhiên dừng lại bước chân, Mục Dương Linh lập tức đụng vào trên lưng của phụ thân, cái mũi bị đau.

“Cha, tại sao ngươi lại đột nhiên dừng lại?”

Mục Thạch nhìn nữ nhi, nói: “Ngươi nói không sai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau