Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 48: Nhằm Vào

Trước Sau
Mục Dương Linh đưa con mồi đến tiệm cơm cùng tửu lầu, sau khi lãnh tiền từ phòng thu chi, đang muốn đi ra ngoài, thì bị Trương chưởng quầy gọi lại, “Mục tiểu nương tử, bắt đầu từ ngày mai, ngươi lại đưa thêm năm con thỏ đến cửa tiệm của ta, nếu có thể đưa tới hươu bào thì càng tốt, ngươi đem tới đây, tất cả ta đều lấy.”

Ánh mắt của Mục Dương Linh sáng lên, “Trương chưởng quầy, sinh ý của cửa tiệm càng ngày càng tốt.”

Trương chưởng quầy ha ha cười, nói: “Cũng không phải là sinh ý của ta tốt, bất quá gần đây người bên ngoài đã tới nơi này rất nhiều, mặt khác thì không nói, là người thì phải ăn cơm, tự nhiên là sinh ý của Phiêu Hương Lâu chúng ta sẽ tốt hơn.”

Đặc sản của Thất Hương Trấn chỉ có dã táo cùng hàng da của Trù Sơn, Mục Dương Linh liền hỏi, “Là có người tới thu mua hàng da cùng dã táo?”

“Cái này cũng không phải, khách thương muốn thu mua 2 loại hàng này phải đến cuối thu mới tới, hiện tại những người này tới đây là để thu mua lương thực.” Trương chưởng quầy nói tới đây tươi cười càng nhiều hơn, động tĩnh ở bên ngoài hắn hoặc nhiều hoặc ít đều biết một chút, mễ quý lương tiện, bất quá là khi dễ ngu dân, khẳng định chủ nhâncủa hắn cũng có tham dự ở trong đó, chỉ không biết lần này bọn họ sẽ tổn thất nhiều hay ít, lần trước nhìn thấy chủ nhân, sắc mặt của vị kia cũng không tốt lắm.

“Được rồi, ngươi nhanh trở về đi thôi, ngày mai ngươi nhớ đem đồ tới đây sớm một chút.”

Mục Dương Linh đồng ý, khi đi ra ngoài lại nhìn thoáng qua Phiêu Hương Lâu, có nhiều người như vậy tới đây để thu mua lương thực sao?

Giá lương thực còn có thể tăng hay không? Xem ra lúc trở lại trong thôn nàng phải lấy ra chút tiền để mua lương thực của mọi người.

Mục Dương Linh trực tiếp đi tới tiệm lương thực, nàng dự định mua thêm gạo trở về, một đoạn thời gian sau cũng không cần phải mua.

Việc mà Mục Dương Linh không ngờ tới chính là, giá gạo đã giảm, ngay cả gạo kê cũng đã khôi phục lại giá tiền lúc trước.

Mục Dương Linh kinh ngạc hỏi chưởng quầy của tiệm lương thực, “Tại sao giá gạo lại giảm?”

Chưởng quầy liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi quản nhiều như vậy để làm gì? Muốn mua thì mua, không mua thì đi.” Thái độ rất ác liệt.

Mục Dương Linh nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui, nếu là trước kia nàng nhất định sẽ xoay người rời đi, cả đời sẽ không bước vào cửa hàng này, nhưng hiện tại nàng đã học được sự nhẫn nại, cho nên Mục Dương Linh chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái, liền phủi tay nói: “Cho ta một trăm cân gạo kê loại tốt.”

Mục Dương Linh không so đo, nhưng thái độ của nàng lại chọc giận chưởng quầy, hắn hừ lạnh một tiếng, “Một trăm cân? Ngươi có đủ tiền không? Đừng quay đầu lại lấy không ra tiền.”

Hắn cũng không không xa lạ đối với cha con Mục gia, bọn họ tới nơi này mua gạo kê nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi cân, mua nhiều nhất là loại gạo trung đẳng, thậm chí có khi còn muốn mua gạo thường.

Trong lòng của Mục Dương Linh rất tức giận, nhưng nàng áp xuống tính tình, khinh miệt liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái, thái độ khinh mạn nói: “Nga? Một trăm cân gạo kê là bao nhiêu tiền? Ta đếm xem có đủ hay không.”

Nói xong liền từ trên eo kéo xuống túi tiền lấy ra mấy xâu đồng tiền, có tiền nàng từ trong nhà mang đến, cũng có mới vừa lãnh, một xâu tiền là một ngàn văn, một chuỗi lại là một trăm văn, đều xuyến tốt, nhưng Mục Dương Linh lại đem dây thừng kéo ra rãi ở trên quầy, lại lấy ra một xâu tiền rãi, lập tức ở trên quầy đã có một ngọn núi nhỏ bằng tiền đồng, Mục Dương Linh nâng cằm, nhìn chưởng quầy nói: “Đếm đi, không đủ ta lại đưa thêm.”



“Ngươi!” Chưởng quầy tức giận chỉ tay vào Mục Dương Linh nói không ra lời.

Bên trong cửa hàng còn có những người khác đang mua lương thực, lúc này đều nhìn sang đây.

Mọi người đều biết thái độ của chưởng quầy luôn không tốt, lúc này cũng mừng rỡ nhìn hắn chê cười, ở một bên ồn ào nói: “Ta nhìn thấy tiền của tiểu nương tử đã đủ rồi, trước khi cân lương thực lại đếm tiền đi?”

“Đây là muốn bao nhiêu, trên quầy không sai biệt lắm có hai điếu tiền đi?”

“Đúng vậy, đúng vậy, không bằng chúng ta tới làm người chứng kiến?”

“Thôi đi, ngươi cũng chỉ biết đếm tới số 300, từ số 300 trở lên ngươi sẽ đếm được sao?”

Sắc mặt của Chưởng quầy âm trầm nhìn Mục Dương Linh, nói: “Một cân gạo kê là mười sáu văn tiền, tiểu nhị, đi cân cho nàng.”

Mục Dương Linh giang tay, nói: “Ta đã sửa chủ ý, ta muốn mua 120 cân, tổng cộng là 1920 văn, chưởng quầy, đếm tiền đi.”

Cái mũi của chưởng quầy cơ hồ muốn lệch, trong tiệm chỉ có hai tiểu nhị, ba người phải rút ra một người để đếm tiền, thế nào cũng mất đến ba mươi phút, quan trọng nhất chính là, hai tiểu nhị ở trong tiệm nhiều nhất cũng chỉ đếm tới số 900, lại hướng lên trên liền hồ đồ.

Nhưng trong tiệm hắn còn những sinh ý khác, việc này muốn làm chậm trễ bao nhiêu thời gian? Hơn nữa tâm thần không yên sẽ có khả năng làm ra sai lầm, vừa ra sai lầm liền phải một lần nữa đếm lại.

Mục Dương Linh tìm hắn phiền toái, phương pháp rất đơn giản, nhưng lại rất hữu dụng.

Thấy hắn tức giận đến cái mũi đều lệch, cuối cùng Mục Dương Linh cũng vui vẻ, nàng hừ lạnh một tiếng đứng ở bên cạnh nhìn.

Trong tiệm những người khác cũng đều đi lên xem náo nhiệt, cười nói: “Chưởng quầy, ngươi nhanh chóng đếm số, chúng ta cũng không vội.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta một chút cũng không vội.”

Bên kia còn có người đang bẻ ngón tay đếm đếm, nhỏ giọng nói: “120 cân gạo kê là 1920 văn sao? Tiểu nương tử đếm số cũng rất nhanh, hay là ngươi đang lừa gạt muốn chiếm tiện nghi của người khác.”

“Ngươi cũng không nhìn xem đây là ai, tiểu nương tử của Mục gia từ lúc sáu tuổi đã đi theo cha của nàng bán con thỏ ở chợ, số học vừa nhanh vừa chuẩn, sẽ không sai, hiện tại liền xem chưởng quầy đếm số tiền đồng này.”



“Chưởng quầy cũng thật là, tính tình của tiểu nương tử Mục gia cũng không tệ, thế nhưng còn có thể chọc tiểu nương tử Mục gia đến tức giận.”

“Ai u, nói nhỏ thôi, tiệm lương thực này là của Lưu gia.”

Trong tiệm người nghị luận càng ngày càng nhiều, người xúm lại đây cũng càng ngày càng nhiều, hiện tại chưởng quầy không muốn đếm vẫn phải đếm.

Hắn cũng biết gần đây tính tình của mình có chút nóng nảy, hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mục Dương Linh một cái, liền bắt đầu đếm số.

Lúc này Mục Dương Linh mới hừ nhẹ một tiếng xoay đầu đi, số tiền đồng mà nàng lấy ra tự nhiên trong lòng đã hiểu rõ, trước mắt bao người cũng không sợ chưởng quầy chơi quỷ kế, liền dựa vào bên cạnh quầy để nhìn.

Thẩm Tam đứng ở phía sau nghe mọi người nghị luận, hơi kinh ngạc nhìn đứa bé kia ở bên trong đám người, khóe miệng của hắn hơi vểnh.

Chưởng quầy đếm một lần, nói: “Tổng cộng là 1800 văn, còn thiếu 120 văn.”

Mục Dương Linh từ bên trong túi tiền lại lấy ra hai xuyến tiền, cười như không cười nhìn về phía chưởng quầy, “Người còn muốn mở ra để đếm số hay không?”

Chưởng quầy hít sâu một hơi, xụ mặt nói: “Tiểu nương tử nói đùa, số lượng tiền đồng của một xuyến tiền của rất rõ ràng, tự nhiên không cần đếm lại.”

Lúc này Mục Dương Linh mới hừ lạnh một tiếng ném xuống một chuỗi tiền, lại lấy ra hai mươi văn ném cho hắn, nàng đi tới xách lên túi gạo kê đã tràn đầy để ước lượng, sau đó nhìn về phía tiểu nhị.

Tiểu nhị vội xua tay nói: “Tiểu nương tử yên tâm, đồ vật trong tiệm của chúng ta đều cân đủ.”

“Ta đương nhiên biết đồ vật trong tiệm của các ngươi cân đủ, nhưng ngươi cũng phải cột lại miệng túi cho ta a, ta nâng trở về như thế nào?”

Tiểu nhị vừa nghe mới biết được chính mình đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc, vội xoay người đi lấy dây thừng tới giúp nàng cột chắc miệng túi.

Lúc này Mục Dương Linh mới khiêng túi gạo lên nhanh chóng rời đi, người ở trên trấn đã sớm nhìn thành thói quen, cho nên nhìn thấy Mục Dương Linh cõng đồ vật còn nặng hơn nàng thì cũng không giật mình, nhưng đoàn người của Thẩm Tam thì lại mở to hai mắt nhìn.

Thẩm Tam vung cây quạt, quay đầu nhìn cấp dưới nói: “Ta chỉ nghe nói ở biên quan có dân phong bưu hãn, lại không biết một hài tử cũng có thể lợi hại thành như vậy?”

Cấp dưới ho nhẹ một tiếng, nói: “Tam công tử, người kia hẳn là ngoại lệ.” Nếu mỗi người ở biên quan đều lợi hại như vậy, người Hồ còn có thể chiếm đi nửa giang sơn của bọn họ?

Lúc này tâm trạng của Thẩm Tam mới cảm thấy cân bằng một chút, phất tay nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem lương thực thu mua đến đâu rồi, nếu đã ổn thỏa chúng ta sẽ quay về, muốn ăn thịt thì cũng phải lưu lại chút canh, bằng không Tề Tu Viễn sẽ gặp phiền toái.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau