Chương 83: Đánh
Ánh mắt của Phạm Tử Câm tối sầm lại, muốn ngăn cản đã không còn kịp, hắn quét mắt nhìn bá tánh một cái, ghìm ngựa cười nói: “Người Hồ vẫn luôn nói người Hán chúng ta có tâm địa chín khúc mười tám cong, nhưng hôm nay xem ra người Hồ các ngươi cũng không kém a, phái binh tấn công Hưng Thành Quan, các ngươi lại lén lút vượt qua núi Tiếp Khê để tấn công huyện Minh Thủy, tâm nhãn này so với người Hán chúng ta còn nhiều hơn mười tám cái, cho nên lời đồn chưa chắc có thể tin, Ngột Thuật tự xưng là dũng sĩ trên thảo nguyên, lời này chưa chắc không có bơm nước.”
*Bơm nước : phóng đại, không đúng sự thật.
Lời này vừa ra, quân Kim lập tức trở nên huyên náo, Ngột Thuật lên cơn giận dữ.
Vốn đang muốn cướp bóc tàn sát những bá tánh này rồi mới so chiêu với quân Hán, lúc này hắn trực tiếp xoay ngựa lại, quát: “Chỉ bằng hai tên tiểu tử các ngươi? Cẩn thận gia ta bóp nát đầu của các ngươi.”
Tề Hạo Nhiên hừ nói: “Vậy thì nhìn một chút ngươi có bản lĩnh kia hay không, tìm nơi rộng rãi, gia sẽ giúp ngươi tăng kiến thức.” Nói xong liền xoay ngựa rời đi trước.
Ngột Thuật nhìn thấy hắn vừa đến đã rời đi, hoàn toàn không ngại hắn đang ở phía sau lưng, tức khắc đôi mắt híp lại, người này không phải là kẻ có tài cao thì chắc chắn là kẻ có gan lớn, không thì hắn có chỗ để dựa vào.
Phạm Tử Câm đổ một thân mồ hôi lạnh, tiểu tử ngốc này chưa gì đã giao ra phía sau lưng, khóe mắt của hắn liếc qua Ngột Thuật, thấy hắn không có hạ lệnh công kích thì thở ra một hơi, cũng may người này cũng là một tên ngốc, nếu là hắn đã sớm xuống tay ở sau lưng.
Ai biết mới cưỡi ngựa đi về phía trước vài bước, Tề Hạo Nhiên liền nói cùng Phạm Tử Câm, “Tử Câm, Ngột Thuật là một tên ngốc, ngươi không cần lo lắng, ta khẳng định có thể đánh ngã hắn.”
“……” Phạm Tử Câm hết chỗ nói rồi, hỏi: “Tại sao ngươi biết hắn là một tên ngốc?”
“Ta cố ý đưa phía sau lưng cho hắn, vậy mà hắn cũng không động thủ, không phải ngu ngốc thì là cái gì?”
Phạm Tử Câm nắm thật chặt dây cương trong tay, áp xuống tính tình, nghiêm mặt hỏi, “Vì sao ngươi lại cố ý đem phía sau lưng cho hắn?”
Tề Hạo Nhiên lấy một loại biểu tình nhìn một tên ngốc để nhìn hắn, “Việc này cần phải hỏi sao? Đương nhiên là dụ dỗ hắn, hắn không chịu động thủ, vẫn muốn giết những bá tánh kia thì làm sao bây giờ? Ta nhường ra phía sau lưng cho hắn, hắn muốn tàn sát những bá tánh kia thì nhất định sẽ xông lên giết chúng ta trước, một cơ hội thật tốt a, nhưng hắn lại từ bỏ, nếu hắn đã ngu như vậy, khẳng định sẽ đuổi theo theo chúng ta, những bá tánh kia liền an toàn.”
“……” Phạm Tử Câm cắn răng nói: “Ngươi thực thông minh, nếu có thể còn sống trở lại Tây doanh, ta nhất định sẽ nói biểu ca khen tặng ngươi.” Đem phía sau lưng nhường cho địch nhân, đây là chuyện mà người ngu ngốc cũng không dám làm.
Tề Hạo Nhiên tươi cười như hoa, tiếp nhận những lời khích lệ của Phạm Tử Câm, còn vỗ bộ ngực nói: “Ngươi yên tâm, có ta bảo vệ ngươi, nhất định có thể còn sống trở về.”
Mà ở phía sau bọn họ, Ngột Thuật vung tay lên, ném xuống bá tánh đang bị vây công, sau đó đi theo sát đám người Tề Hạo Nhiên.
Hừ, bất quá chỉ là một ít bá tánh, chờ giết xong quân Hán bọn họ lại quay đầu đuổi theo, hai cái đùi còn có thể chạy qua bốn cái chân?
Tề Hạo Nhiên từng dẫn người đi tuần tra ở đây, cho nên hắn biết cách Gia Lăng Thủy không xa có một địa phương trống trải, hắn trực tiếp dẫn người qua đó.
Hắn và đám người Mục Thạch không đi cùng một con đường, bởi vì lúc này hắn đã đi ra năm mươi dặm về huyện đông, ở gần đây có một con đường lớn đi về hướng Gia Lăng Thủy.
Tề Hạo Nhiên trước tiên chiếm cứ một bộ phận ở thượng du, nói khẽ với phó tướng bên người: “Chuẩn bị cung tiễn cho tốt, chờ ta đánh chết Ngột Thuật, các ngươi lập tức bắn chết quân Kim ở đối diện, chỉ cho bắn một mũi tên, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, sau đó chúng ta sẽ xông lên trước khi đối phương cầm lấy cung tiễn, chúng ta có ít người, chỉ huy ngựa ba tiến ba lui, kế tiếp liền nghe theo hiệu lệnh của ta.”
Tề Hạo Nhiên nghĩ, đối phương mất đi tướng quân, nếu đại loạn, hắn liền tiêu diệt hết bọn hắn, nếu vẫn bình tĩnh hành quân, hắn chỉ có thể tận lực đánh tan đám quân này sau đó đuổi tới bờ bên kia của Gia Lăng Thủy.
Tề Hạo Nhiên hơi quay đầu nhìn về phía bờ bắc của Gia Lăng Thủy, lúc này Gia Lăng Thủy còn chưa đóng băng, hắn cố ý chọn địa phương này chính là để đối phương có thể chạy trốn, chỉ cần không phá hủy đường lui của bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không liều mạng.
Phạm Tử Câm nhìn thấy Tề Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn nước sông, trong lòng vừa động, lập tức hiểu rõ việc bố trí của hắn, khóe miệng hơi cong, trở nên vui vẻ, Hạo Nhiên có thể nghĩ đến điểm này, có thể thấy được hắn cũng biết dùng tâm tư cùng đầu óc.
Bên kia Ngột Thuật cũng đã bài binh bố trận xong, quát: “Tiểu tử, ngươi muốn đánh như thế nào?”
Tề Hạo Nhiên dẫn ngựa đi lên, rút ra kiếm của bản thân, “Tự nhiên là tướng soái đánh với nhau, một trận phân thắng bại.”
Ngột Thuật cười nhạo, “Chỉ bằng ngươi? Tiểu tử, ngươi cai sữa chưa?” Cho dù Tề Hạo Nhiên lớn lên có thân thể cường tráng, cũng không thể che giấu nét trẻ con trên mặt hắn, nhìn ra hắn chỉ là một tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi.
Quân Kim bên này cười ha hả, tất cả đều khinh thường nhìn Tề Hạo Nhiên.
Tề Hạo Nhiên cũng không buồn bực, chỉ trầm giọng nói: “Đến đây đi, gia sẽ cho ngươi biết rốt cuộc gia đã dứt sữa chưa.”
Vừa dứt lời, con ngựa dưới thân đã lao ra, Ngột Thuật hơi híp mắt, lấy ra mã đao đi lên nghênh đón, trong nháy mắt hai người đã đánh ra năm sáu chiêu, Tề Hạo Nhiên chém ra một kiếm, Ngột Thuật nghiêng đầu né tránh, Tề Hạo Nhiên lại chém qua một kiếm, tốc độ ra kiếm cực nhanh làm Ngột Thuật tránh né có chút chật vật.
Đao kiếm đánh nhau, cánh tay của Ngột Thuật hơi run, trong lòng rùng mình, hắn biết mình đã gặp phải đối thủ mạnh, Tề Hạo Nhiên thừa dịp hắn thất thần, chân giẫm lên bàn đạp bên hông ngựa, trực tiếp nhảy lên đá một chân về hướng Ngột Thuật, Ngột Thuật không thể không khép lại đôi tay để ngăn trở, Tề Hạo Nhiên lại trở tay chém ra một kiếm trực tiếp đâm tới ngực phải của hắn ……
Ngột Thuật chỉ cảm thấy ngực phải đau xót, trong nháy mắt đã bị Tề Hạo Nhiên đá xuống ngựa, Tề Hạo Nhiên quát to: “Ngột Thuật đã chết, giết hết thát đát, giết a!”
Cơ hồ ở trong nháy mắt Ngột Thuật bị đá xuống ngựa, doanh bốn liền đáp cung bắn tên, trong nháy mắt quân Kim bên này bị bắn chết hai mươi người.
Từ lúc Tề Hạo Nhiên từ trên ngựa nhảy lên đến đá chết Ngột Thuật bất quá chỉ trong một nửa hơi thở, quân Kim bên này căn bản không kịp phản ứng.
Tề Hạo Nhiên nhảy về ngựa của mình, giơ kiếm lên liền giết về phía quân Kim.
Binh sĩ của doanh bốn nhìn thấy tiểu tướng quân cưỡi ngựa dẫn đầu, cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa đang bốc lên, lập tức rút đao rút kiếm, hét lớn một tiếng, xông lên giết về phía quân Kim.
Quân Kim bởi vì Ngột Thuật chết mà có chút hoảng loạn, lại bị khí thế của doanh bốn đè áp, tức khắc có chút hỗn loạn.
Tề Hạo Nhiên chưa từng giết người, nhưng trời sinh là một hạt giống tốt để làm tướng quân, ba tiến ba lui đánh sâu vào, quân Kim hoàn toàn tan tác, Tề Hạo Nhiên nhanh chóng đưa ra quyết định, la lớn: “Lưu lại tất cả bọn hắn.”
Lập tức xoay chuyển đầu ngựa lại vọt vào, dùng một kiếm đâm về phía quân Kim, đối phương liền “Bùm” một tiếng rơi xuống ngựa……
Tự biết mình chỉ có thể kéo chân sau, Phạm Tử Câm thành thật đứng ở bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tề Hạo Nhiên giết địch, hắn không thích đánh đánh giết giết, thay vì đánh giặc, hắn càng thích ngốc ở trong phòng đưa ra quyết sách, nhưng lúc này, nhìn Tề Hạo Nhiên giết địch, hắn cũng không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hắn nhìn chằm chằm Tề Hạo Nhiên không chớp mắt, biểu ca từng nói thiên phú đánh trận của Hạo Nhiên cũng không kém hơn hắn, hiện giờ xem ra, lời nói của biểu ca cũng không sai.
Phạm Tử Câm hơi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười sung sướng, như vậy thì ta sẽ lưu lại bên cạnh ngươi để làm phụ tá cho ngươi.
Quân Kim bị giết hơn phân nửa, phó tướng của Ngột Thuật biết không thể tiếp tục như vậy, phất tay nói: “Rút lui, nhanh chóng rút lui!” Chính mình thì dẫn đầu xoay ngựa túm lấy thi thể của Ngột Thuật bước vào Gia Lăng Thủy, chừa lại một đội quân Kim để chống cự, những người khác vội đuổi theo.
Tề Hạo Nhiên giết chết những người còn lại, phất tay ngăn cản không cho mọi người đuổi theo, lạnh lùng nói: “Để cho bọn hắn rời đi, chắc chắn vẫn còn quân Kim lưu lại bên trong cảnh nội của Đại Chu ta, nhanh chóng tìm ra bọn hắn, bằng không bá tánh sẽ không được an bình.”
Phạm Tử Câm giục ngựa đi đến bên người Tề Hạo Nhiên, nói: “Phái trinh sát đi ra ngoài điều tra, làm vậy sẽ nhanh hơn, chúng ta trước tiên sẽ đi dọc theo Gia Lăng Thủy hướng lên trên tìm.”
Tề Hạo Nhiên khó hiểu, Phạm Tử Câm liền giải thích nói: “Trên đường đi tới đây ta đã cẩn thận lưu ý một chút dấu vết ở trên đường, phát hiện cách phía đông của Gia Lăng Thủy mười dặm trên một con đường nhỏ có không ít dấu chân của bá tánh lưu lại, phía trên có vó ngựa bao trùm, chắc chắn bọn họ đã chạy trốn về phía Gia Lăng Thủy, chỉ là không biết bọn họ có còn sống hay không.”
*Bơm nước : phóng đại, không đúng sự thật.
Lời này vừa ra, quân Kim lập tức trở nên huyên náo, Ngột Thuật lên cơn giận dữ.
Vốn đang muốn cướp bóc tàn sát những bá tánh này rồi mới so chiêu với quân Hán, lúc này hắn trực tiếp xoay ngựa lại, quát: “Chỉ bằng hai tên tiểu tử các ngươi? Cẩn thận gia ta bóp nát đầu của các ngươi.”
Tề Hạo Nhiên hừ nói: “Vậy thì nhìn một chút ngươi có bản lĩnh kia hay không, tìm nơi rộng rãi, gia sẽ giúp ngươi tăng kiến thức.” Nói xong liền xoay ngựa rời đi trước.
Ngột Thuật nhìn thấy hắn vừa đến đã rời đi, hoàn toàn không ngại hắn đang ở phía sau lưng, tức khắc đôi mắt híp lại, người này không phải là kẻ có tài cao thì chắc chắn là kẻ có gan lớn, không thì hắn có chỗ để dựa vào.
Phạm Tử Câm đổ một thân mồ hôi lạnh, tiểu tử ngốc này chưa gì đã giao ra phía sau lưng, khóe mắt của hắn liếc qua Ngột Thuật, thấy hắn không có hạ lệnh công kích thì thở ra một hơi, cũng may người này cũng là một tên ngốc, nếu là hắn đã sớm xuống tay ở sau lưng.
Ai biết mới cưỡi ngựa đi về phía trước vài bước, Tề Hạo Nhiên liền nói cùng Phạm Tử Câm, “Tử Câm, Ngột Thuật là một tên ngốc, ngươi không cần lo lắng, ta khẳng định có thể đánh ngã hắn.”
“……” Phạm Tử Câm hết chỗ nói rồi, hỏi: “Tại sao ngươi biết hắn là một tên ngốc?”
“Ta cố ý đưa phía sau lưng cho hắn, vậy mà hắn cũng không động thủ, không phải ngu ngốc thì là cái gì?”
Phạm Tử Câm nắm thật chặt dây cương trong tay, áp xuống tính tình, nghiêm mặt hỏi, “Vì sao ngươi lại cố ý đem phía sau lưng cho hắn?”
Tề Hạo Nhiên lấy một loại biểu tình nhìn một tên ngốc để nhìn hắn, “Việc này cần phải hỏi sao? Đương nhiên là dụ dỗ hắn, hắn không chịu động thủ, vẫn muốn giết những bá tánh kia thì làm sao bây giờ? Ta nhường ra phía sau lưng cho hắn, hắn muốn tàn sát những bá tánh kia thì nhất định sẽ xông lên giết chúng ta trước, một cơ hội thật tốt a, nhưng hắn lại từ bỏ, nếu hắn đã ngu như vậy, khẳng định sẽ đuổi theo theo chúng ta, những bá tánh kia liền an toàn.”
“……” Phạm Tử Câm cắn răng nói: “Ngươi thực thông minh, nếu có thể còn sống trở lại Tây doanh, ta nhất định sẽ nói biểu ca khen tặng ngươi.” Đem phía sau lưng nhường cho địch nhân, đây là chuyện mà người ngu ngốc cũng không dám làm.
Tề Hạo Nhiên tươi cười như hoa, tiếp nhận những lời khích lệ của Phạm Tử Câm, còn vỗ bộ ngực nói: “Ngươi yên tâm, có ta bảo vệ ngươi, nhất định có thể còn sống trở về.”
Mà ở phía sau bọn họ, Ngột Thuật vung tay lên, ném xuống bá tánh đang bị vây công, sau đó đi theo sát đám người Tề Hạo Nhiên.
Hừ, bất quá chỉ là một ít bá tánh, chờ giết xong quân Hán bọn họ lại quay đầu đuổi theo, hai cái đùi còn có thể chạy qua bốn cái chân?
Tề Hạo Nhiên từng dẫn người đi tuần tra ở đây, cho nên hắn biết cách Gia Lăng Thủy không xa có một địa phương trống trải, hắn trực tiếp dẫn người qua đó.
Hắn và đám người Mục Thạch không đi cùng một con đường, bởi vì lúc này hắn đã đi ra năm mươi dặm về huyện đông, ở gần đây có một con đường lớn đi về hướng Gia Lăng Thủy.
Tề Hạo Nhiên trước tiên chiếm cứ một bộ phận ở thượng du, nói khẽ với phó tướng bên người: “Chuẩn bị cung tiễn cho tốt, chờ ta đánh chết Ngột Thuật, các ngươi lập tức bắn chết quân Kim ở đối diện, chỉ cho bắn một mũi tên, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, sau đó chúng ta sẽ xông lên trước khi đối phương cầm lấy cung tiễn, chúng ta có ít người, chỉ huy ngựa ba tiến ba lui, kế tiếp liền nghe theo hiệu lệnh của ta.”
Tề Hạo Nhiên nghĩ, đối phương mất đi tướng quân, nếu đại loạn, hắn liền tiêu diệt hết bọn hắn, nếu vẫn bình tĩnh hành quân, hắn chỉ có thể tận lực đánh tan đám quân này sau đó đuổi tới bờ bên kia của Gia Lăng Thủy.
Tề Hạo Nhiên hơi quay đầu nhìn về phía bờ bắc của Gia Lăng Thủy, lúc này Gia Lăng Thủy còn chưa đóng băng, hắn cố ý chọn địa phương này chính là để đối phương có thể chạy trốn, chỉ cần không phá hủy đường lui của bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không liều mạng.
Phạm Tử Câm nhìn thấy Tề Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn nước sông, trong lòng vừa động, lập tức hiểu rõ việc bố trí của hắn, khóe miệng hơi cong, trở nên vui vẻ, Hạo Nhiên có thể nghĩ đến điểm này, có thể thấy được hắn cũng biết dùng tâm tư cùng đầu óc.
Bên kia Ngột Thuật cũng đã bài binh bố trận xong, quát: “Tiểu tử, ngươi muốn đánh như thế nào?”
Tề Hạo Nhiên dẫn ngựa đi lên, rút ra kiếm của bản thân, “Tự nhiên là tướng soái đánh với nhau, một trận phân thắng bại.”
Ngột Thuật cười nhạo, “Chỉ bằng ngươi? Tiểu tử, ngươi cai sữa chưa?” Cho dù Tề Hạo Nhiên lớn lên có thân thể cường tráng, cũng không thể che giấu nét trẻ con trên mặt hắn, nhìn ra hắn chỉ là một tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi.
Quân Kim bên này cười ha hả, tất cả đều khinh thường nhìn Tề Hạo Nhiên.
Tề Hạo Nhiên cũng không buồn bực, chỉ trầm giọng nói: “Đến đây đi, gia sẽ cho ngươi biết rốt cuộc gia đã dứt sữa chưa.”
Vừa dứt lời, con ngựa dưới thân đã lao ra, Ngột Thuật hơi híp mắt, lấy ra mã đao đi lên nghênh đón, trong nháy mắt hai người đã đánh ra năm sáu chiêu, Tề Hạo Nhiên chém ra một kiếm, Ngột Thuật nghiêng đầu né tránh, Tề Hạo Nhiên lại chém qua một kiếm, tốc độ ra kiếm cực nhanh làm Ngột Thuật tránh né có chút chật vật.
Đao kiếm đánh nhau, cánh tay của Ngột Thuật hơi run, trong lòng rùng mình, hắn biết mình đã gặp phải đối thủ mạnh, Tề Hạo Nhiên thừa dịp hắn thất thần, chân giẫm lên bàn đạp bên hông ngựa, trực tiếp nhảy lên đá một chân về hướng Ngột Thuật, Ngột Thuật không thể không khép lại đôi tay để ngăn trở, Tề Hạo Nhiên lại trở tay chém ra một kiếm trực tiếp đâm tới ngực phải của hắn ……
Ngột Thuật chỉ cảm thấy ngực phải đau xót, trong nháy mắt đã bị Tề Hạo Nhiên đá xuống ngựa, Tề Hạo Nhiên quát to: “Ngột Thuật đã chết, giết hết thát đát, giết a!”
Cơ hồ ở trong nháy mắt Ngột Thuật bị đá xuống ngựa, doanh bốn liền đáp cung bắn tên, trong nháy mắt quân Kim bên này bị bắn chết hai mươi người.
Từ lúc Tề Hạo Nhiên từ trên ngựa nhảy lên đến đá chết Ngột Thuật bất quá chỉ trong một nửa hơi thở, quân Kim bên này căn bản không kịp phản ứng.
Tề Hạo Nhiên nhảy về ngựa của mình, giơ kiếm lên liền giết về phía quân Kim.
Binh sĩ của doanh bốn nhìn thấy tiểu tướng quân cưỡi ngựa dẫn đầu, cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa đang bốc lên, lập tức rút đao rút kiếm, hét lớn một tiếng, xông lên giết về phía quân Kim.
Quân Kim bởi vì Ngột Thuật chết mà có chút hoảng loạn, lại bị khí thế của doanh bốn đè áp, tức khắc có chút hỗn loạn.
Tề Hạo Nhiên chưa từng giết người, nhưng trời sinh là một hạt giống tốt để làm tướng quân, ba tiến ba lui đánh sâu vào, quân Kim hoàn toàn tan tác, Tề Hạo Nhiên nhanh chóng đưa ra quyết định, la lớn: “Lưu lại tất cả bọn hắn.”
Lập tức xoay chuyển đầu ngựa lại vọt vào, dùng một kiếm đâm về phía quân Kim, đối phương liền “Bùm” một tiếng rơi xuống ngựa……
Tự biết mình chỉ có thể kéo chân sau, Phạm Tử Câm thành thật đứng ở bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tề Hạo Nhiên giết địch, hắn không thích đánh đánh giết giết, thay vì đánh giặc, hắn càng thích ngốc ở trong phòng đưa ra quyết sách, nhưng lúc này, nhìn Tề Hạo Nhiên giết địch, hắn cũng không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hắn nhìn chằm chằm Tề Hạo Nhiên không chớp mắt, biểu ca từng nói thiên phú đánh trận của Hạo Nhiên cũng không kém hơn hắn, hiện giờ xem ra, lời nói của biểu ca cũng không sai.
Phạm Tử Câm hơi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười sung sướng, như vậy thì ta sẽ lưu lại bên cạnh ngươi để làm phụ tá cho ngươi.
Quân Kim bị giết hơn phân nửa, phó tướng của Ngột Thuật biết không thể tiếp tục như vậy, phất tay nói: “Rút lui, nhanh chóng rút lui!” Chính mình thì dẫn đầu xoay ngựa túm lấy thi thể của Ngột Thuật bước vào Gia Lăng Thủy, chừa lại một đội quân Kim để chống cự, những người khác vội đuổi theo.
Tề Hạo Nhiên giết chết những người còn lại, phất tay ngăn cản không cho mọi người đuổi theo, lạnh lùng nói: “Để cho bọn hắn rời đi, chắc chắn vẫn còn quân Kim lưu lại bên trong cảnh nội của Đại Chu ta, nhanh chóng tìm ra bọn hắn, bằng không bá tánh sẽ không được an bình.”
Phạm Tử Câm giục ngựa đi đến bên người Tề Hạo Nhiên, nói: “Phái trinh sát đi ra ngoài điều tra, làm vậy sẽ nhanh hơn, chúng ta trước tiên sẽ đi dọc theo Gia Lăng Thủy hướng lên trên tìm.”
Tề Hạo Nhiên khó hiểu, Phạm Tử Câm liền giải thích nói: “Trên đường đi tới đây ta đã cẩn thận lưu ý một chút dấu vết ở trên đường, phát hiện cách phía đông của Gia Lăng Thủy mười dặm trên một con đường nhỏ có không ít dấu chân của bá tánh lưu lại, phía trên có vó ngựa bao trùm, chắc chắn bọn họ đã chạy trốn về phía Gia Lăng Thủy, chỉ là không biết bọn họ có còn sống hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất