Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 86: Cách Đánh Mới

Trước Sau
Thời điểm Phi Bạch bưng thuốc tới đã cẩn thận đánh giá Mục Dương Linh, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhắm chặt con mắt, trên người còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, rõ ràng chỉ là một tiểu nữ hài chín tuổi, làm gì lợi hại như mọi người nói?

Mục Dương Linh cảm nhận được có người đang đi tới gần, đột nhiên mở to đôi mắt, cảnh giác nhìn về phía Phi Bạch, Phi Bạch chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, thân thể cứng đơ tại chỗ, chờ đến khi ánh mắt của Mục Dương Linh trở nên ấm áp, lúc này Phi Bạch mới có cảm giác mình đã sống lại, hắn nở một nụ cười cứng đờ, nói: “Mục cô nương, thuốc của ngài đã nấu xong, ngài mau uống đi.”

“Đa tạ ngươi,” Mục Dương Linh tiếp nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch, hỏi: “Tiểu tướng quân của nhà ngươi còn chưa trở về sao?”

“Nhanh, nhanh,” Phi Bạch cung kính nói: “Tướng quân đã hạ lệnh kêu Tứ công tử trở lại, buổi tối cô nương hẳn là có thể nhìn thấy Tứ công tử.” Thấy thần sắc của Mục Dương Linh nhàn nhạt, liền cơ trí nói: “Những người đi cùng với ngài tới đây đều đã được đại phu xem qua, hiện giờ đều đã uống thuốc, chỉ chờ ngày mai xem có thể tỉnh lại hay không.”

Trên mặt của Mục Dương Linh hiện ra thần sắc cảm kích, chân thành nói: “Đa tạ tiểu ca đã chiếu cố, chi phí xem bệnh trước mắt xin nhờ Tứ công tử của nhà ngươi trả trước, quay đầu lại chúng ta có tiền nhất định sẽ trả lại.”

“Mục cô nương khách khí, Tứ công tử của nhà ta đã nói ngài là ân nhân của hắn, đây đều là việc mà Tề gia chúng ta nên làm.”

Mục Dương Linh lắc đầu, “Ta không phải là ân nhân của bọn họ, chuyện lúc trước chỉ là chuyện nhỏ cũng không tốn sức gì, hắn đã sớm trả lại nhân tình cho ta, lần này là ân cứu mạng, là chúng ta thiếu hắn.”

Phi Bạch thấy vị cô nương này rất thức thời, càng kính trọng vài phần, “Mục cô nương, cha mẹ của ngài cũng đều vào phủ, tiểu nhân liền đi mời bọn họ tới đây.”

Thôn Lâm Sơn có hơn hai trăm người, tự nhiên là Tề phủ không thể an bài được nhiều người như vậy, Lưu Hòa cũng không cho phép Mục Thạch bởi vì chuyện này mà trên lưng mang nhân tình của người ta, cho nên trừ bỏ mấy người Lưu Hiên đang bị thương, mọi người đều ở chung với nhóm nạn dân ở thành đông.

Một nhà của Mục Thạch được mời vào phủ tướng quân, Mã Lưu thị tổ tôn ba người cũng được Mục Thạch mang theo tới đây.

Người mà Phi Bạch muốn mời chính là bọn họ.

Mục Thạch rảo bước đi vào, sờ sờ cái trán của nữ nhi, lại xem xét một chút miệng vết thương của nàng, thấy không có sốt cũng không bị nhiễm trùng, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.



Thư Uyển Nương ôm hài tử cùng đám người Mã Lưu thị tiến vào, “A Linh, ngươi thấy thế nào?”

Mục Dương Linh cười nói: “Nương, ta không có việc gì, nhóm biểu cữu thế nào?”

Thư Uyển Nương cúi đầu, Mục Thạch thở dài nói: “Mấy người Lưu Vĩnh đều không có việc gì, chỉ là Hiên biểu cữu, Lực biểu ca của ngươi có chút nặng, có thể sống sót hay không còn phải xem ý trời.”

Mục Dương Linh căng thẳng, “Lực biểu ca bị thương ở chỗ nào?” Nàng nhớ rõ lúc nàng dẫn dắt người rời đi, hắn chỉ bị một chút vết thương nhẹ a.

“Trên lưng có một vết đao sâu thấy xương, mất máu quá nhiều, Lưu Vĩnh nói lúc ấy bọn họ đang đi đường thì đụng phải một tên quân Kim, vốn dĩ bọn họ đều đã bị thương chỉ còn lại có một chút sức lực để thở dốc, toàn dựa vào Lực biểu ca của ngươi cùng Lưu Vĩnh kéo mới giết chết được hắn, bằng không nhóm người Hiên biểu cữu của ngươi một cái cũng không còn sống để đi ra.” Mục Thạch nhìn thấy nữ nhi trầm mặc, liền sờ sờ tóc nàng, nói: “Hài tử ngoan, ngươi đã làm rất tốt, đổi lại là cha, có thể ngay cả một nửa của ngươi ta cũng không làm được, nhóm người của Tiểu tướng quân đều khen các ngươi, Hòa cữu gia của ngươi cũng nói quay đầu lại phải lập bài vị trường sinh cho các ngươi.”

Mục Dương Linh cũng không cảm thấy kiêu ngạo, dọc theo đường đi nàng nhìn thấy bá tánh ngã ngồi ở ven đường ôm thi thể của người nhà khóc lớn, hài tử mới ba bốn tuổi đã mất đi song thân u mê đứng ở giữa đường lớn, Mục Dương Linh rõ ràng ý thức được, nơi này không phải là Trung Quốc ở thế kỷ 21, mà là thời đại chiến loạn, nơi này, mạng người như cỏ rác.

Nhưng cỏ rác cũng có buồn vui sướng khổ của chính mình, cỏ rác cũng muốn được sống, nhưng ở chỗ này, kẻ xâm lược một khi đã xâm lấn, bọn họ chỉ có thể đem hy vọng đặt lên triều đình, nhưng cái triều đình này cũng không đáng tin cậy.

Muốn sống sót thì phải dựa vào chính mình, Mục Dương Linh nghiêm túc nói: “Cha, chờ trở về, ta sẽ dạy cho bọn họ một chút công phu quyền cước cùng hành quân bày trận, có được không? Lần sau người Hồ còn dám xâm nhập biên quan, chúng ta tốt xấu gì cũng sẽ không bị động như thế này.”

Mục Thạch nghĩ nghĩ cũng liền đồng ý, kỳ thật ở biên thành, rất nhiều bá tánh đều biết một chút công phu quyền cước cùng đánh giặc, nhưng thời gian phủ Hưng Châu bị biến thành biên quan cũng không dài, mấy trăm năm nay các bá tánh đều sống như vậy, còn chưa có chuyển biến được.

“Nương, đệ đệ cùng muội muội thế nào?”

“Bọn họ đều tốt,” Khóe miệng của Thư Uyển Nương mang theo chút cười nhạt nói: “Đệ đệ muội muội của ngươi rất thông minh, biết chúng ta muốn chạy trốn, từ đêm qua cho đến bây giờ cũng không khóc.”

Mục Dương Linh liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ một cái, thấy tiểu Bác Văn cùng Tú Hồng Tú Lan đều đang trầm mặc đứng ở một bên, biết ba hài tử bị đả kích cũng không nhỏ, khe khẽ thở dài, nói: “Cha, ngươi nấu cho Bác Văn cùng nhóm biểu muội một chén thuốc an thần đi, còn có, thuốc lần này nhóm biểu cữu dùng trước tiên cứ ghi nhớ, quay đầu lại chúng ta có tiền liền sẽ trả lại, lần trước Tề Hạo Nhiên đã giúp chúng ta xem như là đã trả xong nhân tình, lần này chúng ta cũng không thể lại nhận không.”

“Ngươi yên tâm đi, ta đã thu lại đơn thuốc, quay đầu lại chờ trong nhà có tiền liền đem trả.”



“Cũng không thể để cho nhà các ngươi trả hết a,” Mã Lưu thị thấy Thư Uyển Nương không nói lời nào, liền biết nàng sẽ không phản đối, chỉ có thể tự mình đứng ra nói: “Ta đã xem qua mấy đơn thuốc kia, bên trong còn có cả nhân sâm, một bộ dược xài hết bao nhiêu tiền a, tổng cộng có tám người, hai cha con các ngươi tính toán làm việc cả đời để trả nợ a? Bọn họ vì người trong thôn mới bị thương, người trong thôn cũng phải bỏ ra một chút.”

Mục Dương Linh cười khổ, “Dì bà, thôn của chúng ta đã bị một mồi lửa đốt trụi, ngươi cảm thấy mọi người có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Huống chi, 46 gia đình đều có người chết, phải kiếm tiền để trị cho người bị thương, vậy nhà có người chết thì phải cho tiền như thế nào? Một khi đã lôi ra những chuyện này thì chuyện phiền phức không ngừng kéo tới, hiện tại Tề Hạo Nhiên cũng không kêu chúng ta ra tiền, nhà chúng ta muốn bỏ tiền là do không muốn thiếu nợ nhân tình, nếu ngài đi đòi tiền của bọn họ còn phải chịu nhân tình, bọn họ chắc chắn sẽ không muốn.” Mục Dương Linh thở dài: “Mấu chốt vẫn là nghèo a, ngay cả lương thực để qua mùa đông cũng không biết ở đâu.”

Bọn họ chỉ lo chạy trốn, mang theo lương thực cũng chỉ đủ ăn được mấy ngày, ăn xong lương thực của mấy ngày này thì kế tiếp phải làm sao bây giờ?

Thôn trang đã bị người Hồ đánh cướp, còn bị lửa đốt, bên trong có thể dư lại bao nhiêu đồ vật?

Cũng may Mục gia còn bạc, sống đến mùa hè sang năm hẳn là không thành vấn đề.

Chạng vạng tối Tề Hạo Nhiên mới trở về, hắn chạy tới chỗ của Tề Tu Viễn hội báo trước, sau đó xoay người chạy về nhà, Tề Tu Viễn kéo lấy cổ áo của hắn từ phía sau, “Gấp cái gì? Để tướng sĩ dưới trướng của ngươi nhìn thấy thì còn thể thống gì?”

“Đại ca, ta phải đi về nhìn Mục Dương Linh, không biết nàng thế nào, ngươi không biết, trên người của nàng toàn là máu, có vài chỗ thiếu chút nữa đã bị thương đến chỗ yếu hại.”

Tề Tu Viễn đứng dậy nói: “Ta và ngươi cùng nhau trở về, nghe nói nàng có võ nghệ cao cường, ngươi đã giao thủ cùng nàng chưa?”

“Không có, chờ nàng tốt hơn ta sẽ đi tìm nàng để tỷ thí, đại ca, nàng là thợ săn, rất quen thuộc với núi rừng, những người Hồ tiến vào núi rừng đều bị nàng nắm mũi lôi kéo chạy, thuộc hạ của nàng đều là nông dân chỉ biết trồng trọt, nếu thay vào đó là binh lính của chúng ta, cho dù gặp được quân Kim khẳng định cũng có thể thành thạo, ít nhất tổn thất sẽ không thảm trọng như vậy.” Đôi mắt của Tề Hạo Nhiên đều tỏa sáng nói: “Nếu có thể trước tiên làm chút bố trí, tin tưởng phần thắng sẽ lớn hơn nữa, đại ca, vì sao chúng ta không dẫn quân Kim vào trong núi rừng, chiến đấu trong rừng cây?”

“Chiến đấu trong rừng cây?” Tề Tu Viễn chưa bao giờ nghe nói qua, nhất thời trở nên trầm tư.

Tề Hạo Nhiên liên tiếp khuyến khích, “Đại ca, ngựa của chúng ta vẫn luôn kém hơn quân Kim, bọn họ sinh ra ở thảo nguyên, lớn lên trên lưng ngựa, luận thuật cưỡi ngựa, đại đa số người Hán đều kém hơn người Hồ, nhưng Đại Chu của chúng ta lại có nhiều núi rừng, nếu đã đánh tới Đại Chu chúng ta, vì sao mỗi lần chúng ta đánh trận đều phải dựa theo phương pháp của bọn họ? Chúng ta nên chiến đấu trong rừng cây, ngựa ở trong rừng cũng không có bao nhiêu tác dụng.”

Những lời nói của Tề Hạo Nhiên đã mở ra một thế giới mới cho Tề Tu Viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau