Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 90: Chất Vấn

Trước Sau
Mục Dương Linh tránh thoát khỏi tay Mục Thạch, nàng đẩy đám người ra tiến lên ngăn lại người đang muốn lấy ra khế đất, ánh mắt sáng ngời nhìn Ngô Tri phủ, cất giọng hỏi: “Tri phủ đại nhân, tiểu nữ vô dụng, nhưng hiện tại ta có một số vấn đề muốn thỉnh giáo ngài, ngài là quan phụ mẫu của chúng ta, chúng ta thông cảm ngài, không dám cầu ngài đối đãi chúng ta như con, chỉ cầu công chính liêm minh.”

Dứt lời, cũng không đợi Ngô Thiện Tài trả lời, nàng trực tiếp trầm giọng hỏi: “Đại nhân, tuy rằng tiểu nữ vô tri, nhưng cũng biết mỗi châu phủ, thậm chí mỗi một huyện thành đều có kho lương cứu tế, hàng năm vào ngày mùa thu hoạch vụ thu đều dùng tlương thực mới thay đổi lương thực cũ ở bên trong kho lương cứu tế, lương thực cũ thì bán ra ngoài, huyện Minh Thủy bị công phá, cho dù kho lương bị cướp, vậy còn kho lương của hai huyện phía dưới, còn có, kho lương của phủ thành lớn gấp ba huyện thành, cho dù những châu huyện khác không muốn cho huyện Minh Thủy của ta mượn, phủ thành cũng nên lấy ra một ít để cứu tế nạn dân, vì sao lại làm ngược lại kêu bá tánh chúng ta tự mình lấy ra khế đất để thế chấp đi mượn lương thực? Vậy thuế lương trước kia chúng ta nộp đã đi nơi nào?”

Lời này vừa ra, mọi người đều kinh nghi nhìn Ngô Thiện Tài.

Đúng vậy, bên trong kho lương thực cứu tế còn có lương thực dùng để nộp thuế đâu, những cái đó đều là chúng ta nộp, vì sao không lấy ra ngoài?

Sắc mặt của Ngô Thiện Tài cũng không thay đổi, người đứng ở bên cạnh hắn là Lưu viên ngoại đã tiến lên một bước quát lớn nói: “Tiểu nhi vô tri, còn không mau lui ra, sao ngươi có thể làm càn trước mặt Tri phủ, các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau đuổi người đi xuống.”

“Lưu viên ngoại nói không sai, đúng là ta vô tri, cho nên mới hỏi Tri phủ đại nhân a, thánh nhân Khổng gia đều nói, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, không biết thì phải hỏi, bằng không, không học không hỏi vĩnh viễn sẽ không biết, huống chi, Tri phủ đại nhân yêu dân như con, hắn cũng chưa đuổi ta, ngươi chỉ là một viên ngoại vì sao phải bao biện làm thay.” Mục Dương Linh dùng ánh mắt sắc bén để nhìn hắn, nàng nhìn quét một vòng, nói: “Bất quá ta cũng có mấy câu muốn hỏi một chút Lưu viên ngoại cùng chư vị Viên ngoại lang.”

“Tiểu cô nương,” Ngô Tri phủ mỉm cười đánh gãy lời nói của nàng, “Nếu ngươi có nghi vấn thì có thể tự mình hỏi ta, không cần làm chậm trễ thời gian của mọi người, phải biết rằng người nhà của bọn họ còn đang chờ bọn họ lấy lương thực trở về,” nói xong lời thương xót liền thở dài một tiếng, “Là tại hạ vô năng, không thể làm bá tánh an cư lạc nghiệp.”

“Ngô đại nhân, những yêu cầu mà ta cần hỏi ngài đều có liên quan đến mỗi người ở đây, ta tin tưởng bọn họ cũng rất muốn biết, tại sao lại nói ta làm chậm trễ mọi người? Đến nỗi Ngô đại nhân nói đến việc mình vô năng, tiểu nữ cho rằng lời nói cuối cùng của đại nhân chính là lời nói thật,” Mục Dương Linh không màng đến sắc mặt xanh trắng đan xen của hắn, nói: “Tiểu nữ nghe nói, Huyện lệnh Tiền Thụ đang lẩn trốn của huyện Minh Thủy chính là môn sinh đắc ý nhất của đại nhân, lúc trước hắn có thể thăng nhiệm lên làm Huyện lệnh chính là do đại nhân tiến cử, hắn bỏ thành chạy trốn, đưa bá tánh toàn huyện vào bên trong biển lửa, nghe nói hiện giờ hắn đang ẩn thân ở trong phủ đại nhân, không biết Ngô đại nhân tính toán xử trí như thế nào?”

“Lại có, Ngô đại nhân nói mấy vị Viên ngoại lang thiện tâm, nguyện ý lấy ra lương thực dự trữ trong nhà để cho chúng ta mượn, không biết lợi tức mượn lương thực là bao nhiêu, thời hạn để chúng ta trả xong là khi nào, sau khi thế chấp khế đất, cái này vẫn còn là của chúng ta, hay là của các vị lão gia? Khi nào thì trả lại khế đất, đầu xuân vẫn để cho chúng ta trồng trọt, hay là các vị lão gia muốn lấy dùng? Những việc này Tri phủ đại nhân còn chưa nói rõ ràng, chúng ta cũng không dám mượn lương thực.”

Nói xong lại cười, “Bất quá phủ thành của chúng ta có kho lương cứu tế, chúng ta chưa hẳn phải thế chấp khế đất để đổi lương thực.”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều đem khế đất cất kỹ, đều khẩn cầu nói: “Đại nhân, trong nhà thật sự sống không nổi nữa, ngài hãy thương xót đáng thương chúng ta mà mở kho lương cứu tế đi.”

“Chính là, huyện Minh Thủy bị công phá không lương thực về tình cảm có thể tha thứ, nhưng phủ thành cùng mặt khác huyện thành nhưng đều bảo vệ cho, đại nhân không thể mặc kệ chúng ta chết sống a.”

Ngô Thiện Tài cao giọng nói: “Các hương thân, bản quan biết mọi người rất gian nan, nhưng kho lương thực chỉ dùng cho việc ứng đối với thiên tai, không có lệnh của triều đình, bản quan cũng không dám mở a, chúng ta vẫn nên làm theo kế hoạch hôm nay, mọi người cứ lấy khế đất ra thế chấp trước, bản quan lập tức dâng thư thỉnh cầu mở kho lương để cứu tế, mọi người thấy được không?”



Có Mục Dương Linh mở đầu, phía sau đều không cần nàng nhắc nhở, liền có vài vị lão nhân đứng ra hỏi: “Đại nhân, trước khi thế chấp khế đất còn xin đại nhân cùng vài vị lão gia giải đáp những vấn đề vừa rồi của vị tiểu cô nương này, chúng ta cũng rất muốn biết về lợi tức mà vài vị lão gia muốn lấy, sau khi lấy ra thế chấp, là thuộc về chư vị lão gia, hay là của chúng ta? Số lương thực này các vị muốn lấy lại vào mùa thu hoạch vụ thu của năm sau, hay là cho chúng ta thư thả mấy năm? Đại nhân cũng biết, bá tánh nghèo khổ như chúng ta chỉ biết dựa vào ông trời để ăn cơm, sang năm còn không biết ông trời có chịu nể mặt hay không, muốn năm thứ nhất phải trả hết, việc này rất khó! Cái này là mệnh căn tử của chúng ta, đại nhân cùng các lão gia hãy nói rõ ràng cho chúng ta biết.”

Sắc mặt của nhóm viên ngoại đứng ở phía sau Ngô Thiện Tài đều trầm xuống, Hà viên ngoại hừ lạnh một tiếng nói: “Chúng ta có lòng tốt muốn cho các ngươi mượn lương thực, cho các ngươi mạng sống, các ngươi lại muốn ép hỏi chúng ta.” Nói xong thì quăng ngã tay áo nói: “Các ngươi không thích mượn thì thôi,” nhìn Ngô Thiện Tài ôm quyền, nói: “Ngô đại nhân, chúng ta nhìn trên mặt mũi của ngài mới bằng lòng cho bọn hắn mượn lương thực, bọn họ cũng không cảm kích, chúng ta cũng không cần thiết ở chỗ này chọc cho người ghét, người tới, nâng lên cái bàn, chúng ta đi.”

Vài vị Viên ngoại lang khác liếc nhau, cũng đều kêu gia đinh thu dọn bàn ghế rời đi, mọi người không khỏi hoảng hốt, sợ bọn họ đi rồi liền không có lương thực để ăn, phải biết rằng bọn họ đang rất đói bụng, bọn họ còn có thể chịu đói, nhưng cha mẹ thê nhi trong nhà cũng không thể tiếp tục đói bụng.

“Đại nhân, vấn đề của chúng ta cũng không làm khó dễ người, tại sao đại nhân cùng các lão gia đều không muốn trả lời? Hay là giống như lời nói của bên ngoài, đại nhân cùng vài vị lão gia đã cấu kết với nhau mưu tính khế đất của chúng ta?” Một tên tráng hán đứng ra khỏi đám đông quát.

Ngón tay của Ngô Thiện Tài khẽ run chỉ vào bọn họ, “Điêu dân, điêu dân, một đám điêu dân, bản quan một lòng vì các ngươi, các ngươi lại bôi nhọ nhục mạ bản quan như vậy, người đâu, bắt bọn họ lại cho ta, bắt lại.”

Mục Dương Linh liền cười nói: “Đại nhân đang mạnh khỏe lại sinh ra hồ đồ, một tiểu nhi chín tuổi như ta còn biết đến luật pháp mà đại nhân lại không biết hay sao? Thế Tông hoàng đế đã từng ban lệnh, bá tánh được quyền tự do ngôn luận, quan viên không được giáng tội lên dân, chúng ta chỉ hỏi ngươi mấy câu, đại nhân không chỉ không trả lời, ngược lại còn giáng tội chúng ta? Đại không muốn trả lời, hay là không trả lời được?”

“Đúng vậy, ngay cả hoàng đế ta cũng dám mắng, chẳng lẽ còn mắng không được một Tri phủ như ngươi?” Một bà lão chống quải trượng đi ra, nói: “Vài vị lão gia cũng không cần hù dọa chúng ta, một châu ba huyện chín hương trấn có tới vạn người gặp tai hoạ, chẳng lẽ Tri phủ đại nhân còn muốn tươi sống làm chúng ta đói chết?”

“Những lời khác cũng không cần nói, đại nhân chỉ cần nói bên trong kho lương có lương thực hay không, mặc dù bọn ta không được đọc sách, nhưng cũng biết việc gấp cần được xử lý trước, nhà ta không lúa không ruộng, tuy rằng có một đống sức lực nhưng không muốn làm nô, những năm qua nhà ta cũng giao không ít thuế lương, ngài chỉ cần nói mở hay không mở.” Một tráng hán hùng hổ hỏi Ngô Thiện Tài.

Lời này vừa ra, mọi người đều đứng lên cổ động, có thể không cần tiền mà được lương thực thì ai còn nguyện ý đi thế chấp khế đất, mọi người đều tiến lên vây quanh Ngô Tri phủ.

Ngô Thiện Tài tức giận đến chết khiếp, nhưng lại không có biện pháp để xử lý đám điêu dân, trong lòng không khỏi oán trách Thế Tông hoàng đế, lúc trước ban hành luật pháp lại quá mức khoan dung với đám điêu dân, lúc này hắn đánh không được bắt cũng không được.

Hoàng sư gia thấy thế, thấp giọng nói: “Đại nhân, chúng ta nên tạm lánh mũi nhọn a, làm cho bọn họ đói thêm hai ngày liền thành thật.”

Ngô Thiện Tài hừ lạnh một tiếng, hung hăng liếc mắt nhìn chằm chằm Mục Dương Linh, xoay người quăng ngã tay áo nói: “Đem người đuổi đi, đi thăm dò một chút hài tử kia là người nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau