Chương 92: Giao Thủ
Hai mắt của Mục Dương Linh phát sáng nhìn binh khí hai bên giáo trường, hỏi: “Ngươi am hiểu dùng binh khí gì?”
“Kiếm cùng trường thương.” Tề Hạo Nhiên lấy ra một thanh trường thương, múa ra một đóa thương hoa, cười hỏi, “Còn ngươi?”
Mục Dương Linh tiếc hận nhìn tới nhìn lui ở trên những binh khí này, nói: “Ta am hiểu dùng cung cùng đoản đao, tốt nhất là chủy thủ.”
Mục Dương Linh trừ bỏ thương pháp, việc am hiểu nhất chính là cận chiến, vũ khí tự nhiên là chủy thủ hoặc đoản đao.
Đôi mắt của Tề Hạo Nhiên càng sáng, “Tài bắn cung của ta cũng không tệ, lát nữa chúng ta lại luận bàn một chút.” Tề Hạo Nhiên hoành thương hỏi: “Hiện tại liền luận bàn?”
“Ta muốn xem thương pháp của ngươi trước, sau đó lại luận bàn.”
Phạm Tử Câm phe phẩy quạt cười nói: “Việc này đối với Hạo Nhiên có chút không công bằng.”
Mục Dương Linh khóe miệng hơi trừu nhìn quạt xếp trong tay hắn, nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn kiến thức một chút về thương pháp của hắn, nếu các ngươi cảm thấy không công bằng, lát nữa ta cũng có thể chơi đùa chiêu thức của ta một chút.”
“Một lời đã định!” Tề Hạo Nhiên nói xong, vung ra trường thương, liền múa thương ngay ở giữa sân, giống như giao long vòng thân, trường thương phá vỡ không khí, Mục Dương Linh cũng có thể cảm giác được lực đạo trong đó, ánh mắt của nàng sáng lên, hết sức chăm chú quan sát.
Tề Tu Viễn cùng Vinh Hiên Giang Trạch đứng ở chỗ cao nhìn xuống, Giang Trạch khen: “Thương pháp tốt, thương pháp của Tứ công tử cũng không kém hơn Viên gia.”
Khóe miệng của Tề Tu Viễn cong lên, trong lòng kiêu ngạo, trong miệng lại nói: “Ở trên chiến trường không ai có thể địch lại thương pháp của Viên gia, Hạo Nhiên còn nhỏ, làm sao có thể so sánh cùng thương pháp của Viên gia?”
Ý tứ chính là trưởng thành là có thể so sánh cùng thương pháp của Viên gia?
Vinh Hiên sờ sờ cái mũi, cúi đầu nhìn giữa sân, Mục Dương Linh đã triển khai tư thế bắt đầu ra chiêu, Giang Trạch nhìn thấy động tác của Mục Dương Linh khi đánh ra một quyền, “Phụt” bật cười một tiếng, “Vị Mục cô nương này sao lại học quyền pháp như thế? Chỉ sợ còn chưa ra quyền đã bị người ta đánh ngã, may mà nàng chưa hành tẩu ở trong chốn giang hồ.”
Tề Tu Viễn cũng nở nụ cười, hơi hơi lắc lắc đầu, nói: “Nàng không phải là người trong giang hồ, học chút quyền cước công phu có thể phòng thân là được……” Một lời chưa xong, tươi cười trên mặt của Tề Tu Viễn đã dần dần thu hồi lại, ngưng trọng nhìn về phía dưới, tốc độ ra quyền pháp của Mục Dương Linh càng lúc càng nhanh.
Vinh Hiên cùng Giang Trạch liếc nhau, đều có chút u mê, “Làm sao vậy?”
Tề Tu Viễn cẩn thận nhìn, cơ hồ là giật giật theo động tác của Mục Dương Linh, nửa ngày mới ngưng trọng nói: “Quyền pháp như vậy đích xác không thể hành tẩu ở trong chốn giang hồ, nhưng lại có thể ngang ngược ở trong quân đội.”
Nói xong liền xoay người đi xuống, “Đi thôi, chúng ta đi xuống nhìn cho thật kỹ.”
Phạm Tử Câm nhìn một lát liền không có hứng thú, đây bất quá là một quyền pháp thông thường, thậm chí còn kém hơn mấy quyển cơ bản trên tay của hắn.
Tề Hạo Nhiên lại nghiêm túc nhìn, đôi mắt càng ngày càng sáng, từ nhỏ hắn đã nghiên cứu về võ thuật, ba tuổi là có thể ôm mộc kiếm đi theo phía sau cữu cữu khoa tay múa chân, cho nên hắn nhìn Mục Dương Linh khoa tay múa chân đến chiêu thứ năm thì phát hiện quyền pháp mà nàng tu luyện nhìn qua thì đơn giản, nhưng chiêu chiêu đều đánh về phía chỗ hiểm yếu trên cơ thể người, ở trên giang hồ có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng ở trong quân lại rất hữu dụng.
Công phu trên giang hồ có thể lấy được thủ cấp của giặc bên trong vạn quân, nhưng đó chỉ là thành công của một người, Tề Hạo Nhiên trời sinh là một tướng quân, việc hắn theo đuổi chính là làm cho binh lính trở nên cường đại.
Hắn chỉ có một, nhưng binh lính lại có ngàn vạn người.
Những động tác của Mục Dương Linh vừa đơn giản vừa có lực, chiêu chiêu trí mạng, bởi vì đơn giản dễ học, động tác lại thong thả thích hợp thao luyện theo quy mô lớn, nếu toàn quân học theo đến thời điểm đối diện cùng người Hồ, hắn cũng không tin năm người bọn họ còn giết không được một người Hồ.
Hai mắt của Tề Hạo Nhiên phát sáng nhìn nàng, “Bộ quyền pháp này là ai dạy cho ngươi? Ta có thể học không?” Nếu hắn có thể học, vậy Tử Câm cùng đại ca cũng có thể học, sau đó thì chậm rãi truyền bá ra ngoài không phải được rồi sao.
“…… Đây là quân thể quyền, ta cũng không biết là do ai sáng tạo ra, dù sao ta đã học được.”
Phạm Tử Câm hồ nghi nhìn nàng, điểm chú ý của Tề Hạo Nhiên lại ở trên ba chữ “Quân thể quyền”, “Quân thể quyền? Chẳng lẽ là quyền pháp của quân đội?”
Mục Dương Linh gật đầu, “Đúng vậy, kỹ xảo chiến đấu đặc biệt xuất sắc, các ngươi không có biện pháp đối đầu với người có thể bay, nhưng đối phó với một ít nhân sĩ không thể bay trong giang hồ là đủ rồi.”
“Việc này đã đủ rồi, trên đời này có thể có bao nhiêu người là người trong giang hồ, trong đó lại có bao nhiêu người có thể học được công phu thượng thừa trên giang hồ? Ta cùng đại ca của ta bởi vì được một nhà cữu cữu quan tâm, bằng không chúng ta cũng chỉ biết một chút công phu quyền cước mà thôi.”
Tề Hạo Nhiên ném đi trường thương, “Hay là chúng ta luận bàn một chút về quyền pháp.”
“Được a,” Mục Dương Linh xoay xoay nắm tay, vui vẻ nói: “Ngươi có thể dùng nội lực để phòng ngự, sức lực của ta rất lớn.”
Tề Hạo Nhiên cũng muốn biết rốt cuộc sức lực của Mục Dương Linh lớn bao nhiêu, bởi vậy thời điểm ra quyền liền dùng năm thành nội lực, ai biết Mục Dương Linh vậy mà không sợ một chưởng của hắn đã nắm lấy nắm tay của hắn, kéo hắn về phía trước, đá một chân về phía hắn, dáng người của Tề Hạo Nhiên lập tức nhẹ như chim yến bay lên né qua……
Cú đá của Mục Dương Linh rơi trên mặt đất, dưới chân phát ra tiếng vang nặng nề.
Phạm Tử Câm: “……” Nhìn bọn họ đã đánh nhau thành một đoàn, hắn đã không muốn nói chuyện.
Mục Dương Linh cũng không có dùng toàn lực, nàng không biết thực lực của Tề Hạo Nhiên là bao nhiêu, chờ hai người thử qua mấy chiêu, đều biết được đại khái đối phương có thể thừa nhận mấy thành sức lực của mình.
Cuối cùng Tề Hạo Nhiên đã dùng tới mười thành nội lực, mà Mục Dương Linh chỉ dùng sáu thành sức lực, đã dư dả để đối mặt cùng Tề Hạo Nhiên.
Hai người đánh nhau, ngay từ đầu còn có chút kỹ xảo cùng hoa lệ, đến cuối cùng cơ hồ là chiêu chiêu đánh lên thịt của đối phương.
Phạm Tử Câm đứng xem: “……” Hắn cảm thấy hắn có chút ê răng.
Tề Hạo Nhiên đánh tới cuối trận thể xác và tinh thần đều thoải mái cười ha ha, hô: “Sảng khoái, lần sau chúng ta đánh tiếp.”
Mục Dương Linh sờ sờ miệng vết thương ở bên hông, nói: “Vậy ngươi phải chờ một thời gian rất dài.”
“Làm sao vậy? Miệng vết thương bị nứt ra?” Tề Hạo Nhiên khẩn trương hỏi.
“Không có, nhưng ít nhất sẽ không nhanh như vậy.”
“Hạo Nhiên, vết thương của Mục cô nương vẫn còn chưa lành, sao ngươi có thể luận bàn với nàng?” Ở một bên nhìn nửa ngày Tề Tu Viễn dạo bước lại đây.
Mục Dương Linh vội cười nói: “Tề tướng quân, vết thương của ta gần như đã khỏi hẳn.”
“Tuy rằng gần như đã khỏi hẳn nhưng vẫn không nên vận động kịch liệt, quay đầu lại ta sẽ kêu đại phu đến khám cho ngươi,” Tề Tu Viễn cười nói: “Mục cô nương, vừa rồi ta nhìn bộ dáng ngươi rất thành thạo điêu luyện, có thể thấy được công phu của ngươi rất cao cường.”
“Đại ca, tuy rằng nàng có không nội lực, nhưng nàng trời sinh có sức lực lớn, không sai biệt lắm với nội lực, thậm chí còn có ưu thế hơn cả ta, chúng ta còn muốn phân ra tâm thần để khống chế nội lực, nàng lại không cần.” Tề Hạo Nhiên rất là hâm mộ, “Nếu ta cũng trời sinh thần lực thì tốt rồi, đại ca, tổ tiên của chúng ta không có huyết mạch của người Hồ sao?”
Mấy người Vinh Hiên đều cúi đầu, bả vai nhún nhún.
Cái trán của Tề Tu Viễn nổi đầy gân xanh, nếu không cố kỵ có người ngoài đang ở đây, hắn hận không thể đánh tiểu tử này một trận.
Phạm Tử Câm cũng không khách khí mà trợn trắng mắt, liếc mắt nhìn mấy người Vinh Hiên một cái, rốt cuộc cũng không có ra tay đánh người.
Mục Dương Linh nghiêm túc nói: “Cũng không phải người Hồ đều có thần lực, bất quá ta nghe cha ta nói, bộ lạc của tằng tổ phụ ta chỉ có vài dũng sĩ là trời sinh có thần lực, nếu ngươi thật sự muốn có, về sau có thể đi tìm bộ lạc kia, sau đó cưới hậu đại của bọn họ, nói không chừng sẽ sinh ra một tiểu oa nhi được di truyền thần lực.”
Tề Hạo Nhiên chớp chớp mắt, “Nhưng nữ tử người Hồ lớn lên rất cường tráng, ta không thích, còn không bằng cưới ngươi.”
Mọi người vây xem: “……”
Thân là gia trưởng Tề Tu Viễn nhìn đệ đệ ngây thơ, lập tức sốt ruột vô cùng.
“Kiếm cùng trường thương.” Tề Hạo Nhiên lấy ra một thanh trường thương, múa ra một đóa thương hoa, cười hỏi, “Còn ngươi?”
Mục Dương Linh tiếc hận nhìn tới nhìn lui ở trên những binh khí này, nói: “Ta am hiểu dùng cung cùng đoản đao, tốt nhất là chủy thủ.”
Mục Dương Linh trừ bỏ thương pháp, việc am hiểu nhất chính là cận chiến, vũ khí tự nhiên là chủy thủ hoặc đoản đao.
Đôi mắt của Tề Hạo Nhiên càng sáng, “Tài bắn cung của ta cũng không tệ, lát nữa chúng ta lại luận bàn một chút.” Tề Hạo Nhiên hoành thương hỏi: “Hiện tại liền luận bàn?”
“Ta muốn xem thương pháp của ngươi trước, sau đó lại luận bàn.”
Phạm Tử Câm phe phẩy quạt cười nói: “Việc này đối với Hạo Nhiên có chút không công bằng.”
Mục Dương Linh khóe miệng hơi trừu nhìn quạt xếp trong tay hắn, nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn kiến thức một chút về thương pháp của hắn, nếu các ngươi cảm thấy không công bằng, lát nữa ta cũng có thể chơi đùa chiêu thức của ta một chút.”
“Một lời đã định!” Tề Hạo Nhiên nói xong, vung ra trường thương, liền múa thương ngay ở giữa sân, giống như giao long vòng thân, trường thương phá vỡ không khí, Mục Dương Linh cũng có thể cảm giác được lực đạo trong đó, ánh mắt của nàng sáng lên, hết sức chăm chú quan sát.
Tề Tu Viễn cùng Vinh Hiên Giang Trạch đứng ở chỗ cao nhìn xuống, Giang Trạch khen: “Thương pháp tốt, thương pháp của Tứ công tử cũng không kém hơn Viên gia.”
Khóe miệng của Tề Tu Viễn cong lên, trong lòng kiêu ngạo, trong miệng lại nói: “Ở trên chiến trường không ai có thể địch lại thương pháp của Viên gia, Hạo Nhiên còn nhỏ, làm sao có thể so sánh cùng thương pháp của Viên gia?”
Ý tứ chính là trưởng thành là có thể so sánh cùng thương pháp của Viên gia?
Vinh Hiên sờ sờ cái mũi, cúi đầu nhìn giữa sân, Mục Dương Linh đã triển khai tư thế bắt đầu ra chiêu, Giang Trạch nhìn thấy động tác của Mục Dương Linh khi đánh ra một quyền, “Phụt” bật cười một tiếng, “Vị Mục cô nương này sao lại học quyền pháp như thế? Chỉ sợ còn chưa ra quyền đã bị người ta đánh ngã, may mà nàng chưa hành tẩu ở trong chốn giang hồ.”
Tề Tu Viễn cũng nở nụ cười, hơi hơi lắc lắc đầu, nói: “Nàng không phải là người trong giang hồ, học chút quyền cước công phu có thể phòng thân là được……” Một lời chưa xong, tươi cười trên mặt của Tề Tu Viễn đã dần dần thu hồi lại, ngưng trọng nhìn về phía dưới, tốc độ ra quyền pháp của Mục Dương Linh càng lúc càng nhanh.
Vinh Hiên cùng Giang Trạch liếc nhau, đều có chút u mê, “Làm sao vậy?”
Tề Tu Viễn cẩn thận nhìn, cơ hồ là giật giật theo động tác của Mục Dương Linh, nửa ngày mới ngưng trọng nói: “Quyền pháp như vậy đích xác không thể hành tẩu ở trong chốn giang hồ, nhưng lại có thể ngang ngược ở trong quân đội.”
Nói xong liền xoay người đi xuống, “Đi thôi, chúng ta đi xuống nhìn cho thật kỹ.”
Phạm Tử Câm nhìn một lát liền không có hứng thú, đây bất quá là một quyền pháp thông thường, thậm chí còn kém hơn mấy quyển cơ bản trên tay của hắn.
Tề Hạo Nhiên lại nghiêm túc nhìn, đôi mắt càng ngày càng sáng, từ nhỏ hắn đã nghiên cứu về võ thuật, ba tuổi là có thể ôm mộc kiếm đi theo phía sau cữu cữu khoa tay múa chân, cho nên hắn nhìn Mục Dương Linh khoa tay múa chân đến chiêu thứ năm thì phát hiện quyền pháp mà nàng tu luyện nhìn qua thì đơn giản, nhưng chiêu chiêu đều đánh về phía chỗ hiểm yếu trên cơ thể người, ở trên giang hồ có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng ở trong quân lại rất hữu dụng.
Công phu trên giang hồ có thể lấy được thủ cấp của giặc bên trong vạn quân, nhưng đó chỉ là thành công của một người, Tề Hạo Nhiên trời sinh là một tướng quân, việc hắn theo đuổi chính là làm cho binh lính trở nên cường đại.
Hắn chỉ có một, nhưng binh lính lại có ngàn vạn người.
Những động tác của Mục Dương Linh vừa đơn giản vừa có lực, chiêu chiêu trí mạng, bởi vì đơn giản dễ học, động tác lại thong thả thích hợp thao luyện theo quy mô lớn, nếu toàn quân học theo đến thời điểm đối diện cùng người Hồ, hắn cũng không tin năm người bọn họ còn giết không được một người Hồ.
Hai mắt của Tề Hạo Nhiên phát sáng nhìn nàng, “Bộ quyền pháp này là ai dạy cho ngươi? Ta có thể học không?” Nếu hắn có thể học, vậy Tử Câm cùng đại ca cũng có thể học, sau đó thì chậm rãi truyền bá ra ngoài không phải được rồi sao.
“…… Đây là quân thể quyền, ta cũng không biết là do ai sáng tạo ra, dù sao ta đã học được.”
Phạm Tử Câm hồ nghi nhìn nàng, điểm chú ý của Tề Hạo Nhiên lại ở trên ba chữ “Quân thể quyền”, “Quân thể quyền? Chẳng lẽ là quyền pháp của quân đội?”
Mục Dương Linh gật đầu, “Đúng vậy, kỹ xảo chiến đấu đặc biệt xuất sắc, các ngươi không có biện pháp đối đầu với người có thể bay, nhưng đối phó với một ít nhân sĩ không thể bay trong giang hồ là đủ rồi.”
“Việc này đã đủ rồi, trên đời này có thể có bao nhiêu người là người trong giang hồ, trong đó lại có bao nhiêu người có thể học được công phu thượng thừa trên giang hồ? Ta cùng đại ca của ta bởi vì được một nhà cữu cữu quan tâm, bằng không chúng ta cũng chỉ biết một chút công phu quyền cước mà thôi.”
Tề Hạo Nhiên ném đi trường thương, “Hay là chúng ta luận bàn một chút về quyền pháp.”
“Được a,” Mục Dương Linh xoay xoay nắm tay, vui vẻ nói: “Ngươi có thể dùng nội lực để phòng ngự, sức lực của ta rất lớn.”
Tề Hạo Nhiên cũng muốn biết rốt cuộc sức lực của Mục Dương Linh lớn bao nhiêu, bởi vậy thời điểm ra quyền liền dùng năm thành nội lực, ai biết Mục Dương Linh vậy mà không sợ một chưởng của hắn đã nắm lấy nắm tay của hắn, kéo hắn về phía trước, đá một chân về phía hắn, dáng người của Tề Hạo Nhiên lập tức nhẹ như chim yến bay lên né qua……
Cú đá của Mục Dương Linh rơi trên mặt đất, dưới chân phát ra tiếng vang nặng nề.
Phạm Tử Câm: “……” Nhìn bọn họ đã đánh nhau thành một đoàn, hắn đã không muốn nói chuyện.
Mục Dương Linh cũng không có dùng toàn lực, nàng không biết thực lực của Tề Hạo Nhiên là bao nhiêu, chờ hai người thử qua mấy chiêu, đều biết được đại khái đối phương có thể thừa nhận mấy thành sức lực của mình.
Cuối cùng Tề Hạo Nhiên đã dùng tới mười thành nội lực, mà Mục Dương Linh chỉ dùng sáu thành sức lực, đã dư dả để đối mặt cùng Tề Hạo Nhiên.
Hai người đánh nhau, ngay từ đầu còn có chút kỹ xảo cùng hoa lệ, đến cuối cùng cơ hồ là chiêu chiêu đánh lên thịt của đối phương.
Phạm Tử Câm đứng xem: “……” Hắn cảm thấy hắn có chút ê răng.
Tề Hạo Nhiên đánh tới cuối trận thể xác và tinh thần đều thoải mái cười ha ha, hô: “Sảng khoái, lần sau chúng ta đánh tiếp.”
Mục Dương Linh sờ sờ miệng vết thương ở bên hông, nói: “Vậy ngươi phải chờ một thời gian rất dài.”
“Làm sao vậy? Miệng vết thương bị nứt ra?” Tề Hạo Nhiên khẩn trương hỏi.
“Không có, nhưng ít nhất sẽ không nhanh như vậy.”
“Hạo Nhiên, vết thương của Mục cô nương vẫn còn chưa lành, sao ngươi có thể luận bàn với nàng?” Ở một bên nhìn nửa ngày Tề Tu Viễn dạo bước lại đây.
Mục Dương Linh vội cười nói: “Tề tướng quân, vết thương của ta gần như đã khỏi hẳn.”
“Tuy rằng gần như đã khỏi hẳn nhưng vẫn không nên vận động kịch liệt, quay đầu lại ta sẽ kêu đại phu đến khám cho ngươi,” Tề Tu Viễn cười nói: “Mục cô nương, vừa rồi ta nhìn bộ dáng ngươi rất thành thạo điêu luyện, có thể thấy được công phu của ngươi rất cao cường.”
“Đại ca, tuy rằng nàng có không nội lực, nhưng nàng trời sinh có sức lực lớn, không sai biệt lắm với nội lực, thậm chí còn có ưu thế hơn cả ta, chúng ta còn muốn phân ra tâm thần để khống chế nội lực, nàng lại không cần.” Tề Hạo Nhiên rất là hâm mộ, “Nếu ta cũng trời sinh thần lực thì tốt rồi, đại ca, tổ tiên của chúng ta không có huyết mạch của người Hồ sao?”
Mấy người Vinh Hiên đều cúi đầu, bả vai nhún nhún.
Cái trán của Tề Tu Viễn nổi đầy gân xanh, nếu không cố kỵ có người ngoài đang ở đây, hắn hận không thể đánh tiểu tử này một trận.
Phạm Tử Câm cũng không khách khí mà trợn trắng mắt, liếc mắt nhìn mấy người Vinh Hiên một cái, rốt cuộc cũng không có ra tay đánh người.
Mục Dương Linh nghiêm túc nói: “Cũng không phải người Hồ đều có thần lực, bất quá ta nghe cha ta nói, bộ lạc của tằng tổ phụ ta chỉ có vài dũng sĩ là trời sinh có thần lực, nếu ngươi thật sự muốn có, về sau có thể đi tìm bộ lạc kia, sau đó cưới hậu đại của bọn họ, nói không chừng sẽ sinh ra một tiểu oa nhi được di truyền thần lực.”
Tề Hạo Nhiên chớp chớp mắt, “Nhưng nữ tử người Hồ lớn lên rất cường tráng, ta không thích, còn không bằng cưới ngươi.”
Mọi người vây xem: “……”
Thân là gia trưởng Tề Tu Viễn nhìn đệ đệ ngây thơ, lập tức sốt ruột vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất