Chương 93: Nhìn Thấu
“Mục cô nương, quân thể quyền của ngươi có thể dạy cho chúng ta hay không, ta muốn thử xem bộ quyền pháp này có thích hợp để cho tướng sĩ trong quân học tập.” Tề Tu Viễn thẳng thắn thành khẩn hơn Tề Hạo Nhiên nhiều, lập tức đưa ra ý tưởng dùng thử.
Mục Dương Linh chỉ sửng sốt một lát sau đó thì hiểu được, gật đầu cười nói: “Tất nhiên là được, có thể giúp được các ngươi thì tốt rồi.”
Quân thể quyền là một môn võ mà quân đội bọn họ bắt buộc phải học, nhưng võ thuật của cổ đại có càng nhiều loại, Mục Dương Linh không thể xác định bộ quyền pháp này có thích hợp với quân đội ở đây hay không, Tề Tu Viễn là một tướng quân thực hiển nhiên là sẽ hiểu biết hơn nàng.
Mục Dương Linh suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngày mai ta sẽ dạy Tề công tử, chờ hắn học xong thì ta sẽ rời đi.”
Tề Tu Viễn cho rằng nàng muốn rời khỏi phủ tướng quân để quay về thôn Lâm Sơn, liền cười nói: “Thôn Lâm Sơn của các ngươi đã bị thiêu hủy, không bằng hiện tại ở lại phủ tướng quân trước, chờ đầu xuân lại trở về.”
“Chúng ta đang chờ cuộc sống của các hương thân ở thôn Lâm Sơn yên ổn liền đi về phía nam.”
“Đi về phía nam?” Nụ cười của Tề Tu Viễn hơi ngừng lại, hỏi: “Các ngươi muốn rời khỏi phủ Hưng Châu?”
Mục Dương Linh gật đầu, trên mặt có chút buồn bã, “Đúng vậy, tuyết đầu mùa của năm nay chỉ rơi sớm hơn một tháng mà người Hồ ở Đả Thảo Cốc đã đi về phía nam, đến hè chỉ sợ là sẽ còn đại hạn, người Hồ xâm phạm biên quan sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, hài tử của nhà chúng ta nhiều, cha ta sợ không bảo vệ được chúng ta, cho nên muốn đi về phía nam, tuy rằng rời khỏi quê nhà sẽ gặp chút gian nan, nhưng dù sao cũng tốt hơn là phải bỏ mạng.”
“Ai nói vào mùa hè thì sẽ có đại hạn?” Tề Tu Viễn hỏi.
Vinh Trạch cũng rất quan tâm mà nhìn qua.
Trên mặt của Mục Dương Linh có chút xấu hổ, “Đây là suy đoán của ta, cũng không nhất định là sự thật.”
Thần sắc của Tề Tu Viễn cũng thả lỏng, ôn nhu hỏi: “Không biết Mục cô nương đã dựa vào đâu mà suy đoán ra việc này.”
Mục Dương Linh thành thật nói: “Tuyết đầu mùa của năm nay chỉ rơi sớm hơn một tháng, hiện tại chỉ mới qua có năm ngày, hiện giờ tuyết ở bên ngoài đã dày được một lóng tay, đại cữu gia của ta đã nói, dựa theo kinh nghiệm của thế hệ trước, nước mưa của năm sau nhất định sẽ thiếu, nếu vận khí không tốt, chỉ sợ còn gặp phải nạn hạn hán, ta lại nghĩ, nước mưa ở trên trời cũng là có hạn, tuyết là do nước mưa hóa thành, hiện tại đã rơi xuống nhiều tuyết như vậy, nước mưa ở trên trời liền sẽ ít đi, đầu xuân tuyết sẽ chuyển hóa thành nước, chỉ sợ nước sông sẽ dâng lên, mà những năm trước chỉ khi vào hè thì mới cần nhiều nước mưa, đến khi đó trời còn đổ mưa không?”
Mục Dương Linh nói ra đạo lý về nước mưa, Tề Tu Viễn cùng Vinh Trạch nghe được suy nghĩ của nàng thì chỉ xem như là ý tưởng của một tiểu hài tử, cười nói: “Ngươi chỉ là một tiểu hài tử, suy nghĩ cũng thật nhiều.”
Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm lại tin.
Phạm Tử Câm nói: “Biểu ca, ta cảm thấy nàng nói cũng không sai, chúng ta sớm làm chút phòng bị cũng tốt.”
Tề Tu Viễn bật cười, cảm thấy biểu đệ ngày thường nhìn ổn trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là hài tử, lời nói như vậy cũng tin tưởng, nhưng hắn biết đệ đệ cùng biểu đệ rất cố chấp, nếu hắn không đáp ứng, hai tiểu tử này sẽ quấn lấy hắn cả ngày, cho nên Tề Tu Viễn gật đầu nói: “Được a, ta sẽ để bụng.
Vừa nói ra lời ra, ba hài tử đều yên tâm.
Tề Tu Viễn nhìn Chúc tổng quản ở phía sau nói: “Một thời gian sau Mục gia muốn đi về phía nam, ngươi gói kỹ một phần lễ thượng đẳng, lúc nào bọn họ đi thì giao cho bọn họ.”
Chúc tổng quản vội vàng đáp ứng “Đại công tử yên tâm, nô tài nhất định sẽ chuẩn bị tốt.”
Vinh Trạch lại nói: “Mục gia muốn đi về phía nam, chỉ sợ trong thời gian ngắn là không thể thực hiện được.”
“Vì sao?”
Vinh Trạch đem chuyện phát sinh hôm nay ở trước cửa phủ nha miêu tả lại một lần, nói: “Ngô Thiện Tài rõ ràng muốn cấu kết với nhóm hương thân mưu đồ đồng ruộng của bá tánh, hắn sẽ không lấy ra lương thực để cứu tế, Mục gia muốn chờ người của thôn Lâm Sơn được dàn xếp ổn thỏa sau đó mới đi thì phải đợi hơi lâu.”
Trên mặt của Tề Tu Viễn hiện lên sự tức giận, “Bọn họ thật ra biết cách cháy nhà mà đi hôi của, quả thực còn đáng giận hơn cả đám thát tử.”
“Chuyện này cũng không còn cách nào, chúng ta không có khả năng nhúng tay vào chính vụ ở địa phương.”
Sắc mặt của Tề Tu Viễn trầm ngâm, hỏi: “Nếu hơn phân nửa thổ địa của phủ Hưng Châu đều nằm ở trên tay bọn họ, ngươi cảm thấy sang năm chúng ta còn có thể thu được quân lương?”
“……” Vinh Trạch lập tức nói: “Tuyệt đối không thể làm cho bọn họ thực hiện được, ta sẽ đi tìm các phụ tá để thương lượng.”
Lúc này Tề Tu Viễn mới vừa lòng, những người này ba lần bảy lượt muốn trốn việc thu thuế, chớ nói chi đến việc quân lương, từ trước đến nay có thể tránh liền tránh, hắn còn phải nuôi dưỡng hơn một vạn người ở phía dưới, cũng không muốn các tướng sĩ bởi vì ăn không đủ no mà bạo động.
Ngô Thiện Tài cho rằng hắn không thể nhúng tay vào chính vụ của địa phương liền muốn làm gì thì làm? Tề Tu Viễn từ trước đến nay không phải là người chịu thua thiệt, trong ngày đã lệnh cho Giang Trạch dẫn người đi vây quanh phủ thành, lấy một cái cớ rất tốt đẹp, bắt giữ Tri huyện Tiền Thụ của huyện Minh Thủy trước đó đã thông đồng với địch.
Tiền Thụ bỏ thành chạy trốn, có thể nói là không làm tròn trách nhiệm hiện tại đang lẩn trốn, nhưng Tề Tu Viễn cũng có thể nói hắn đã thông đồng với địch bán nước, cố ý bỏ mặc cho quân Kim vào thành.
Lúc trước Ngô Thiện Tài đã nhốt hắn ở bên ngoài cửa thành, món nợ này hắn còn không có tính đâu, Tề Tu Viễn không ngại quấy cho vũng nước này càng ngày càng đục.
Trong phủ nha Ngô Thiện Tài giống như đã nuốt phải một con ruồi bọ rất khó chịu, hắn tức giận vỗ bàn, “Tề Tu Viễn khinh người quá đáng!”
Ngô Thiện Tài tức giận đến xoay quanh, “Phái một hài tử tới chỗ ta quấy rối không nói, thế nhưng còn dám phái binh vây phủ nha của ta, hắn đây là muốn tạo phản, ta muốn viết sổ con vạch tội hắn, để Thánh Thượng làm chủ cho ta!”
Hoàng sư gia xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng khuyên nhủ nói: “Đại nhân, Tiền Thụ còn đang ở trong phủ nha, cũng không thể để Tề Tu Viễn bắt hắn từ trong phủ nha, nếu không tội danh trên người hắn nhất định sẽ liên lụy đến ngài.”
Hoàng sư gia không cho rằng Thánh Thượng sẽ nghe theo lời nói một bên của Ngô Thiện Tài, rốt cuộc thì Tề Tu Viễn có đầy đủ lý do để vây phủ nha, điểm chết người là người này thật sự đang ở trong phủ nha.
Mà Ngô Thiện Tài nói Tề Tu Viễn muốn công kích phủ nha tất cả đều là phỏng đoán, cũng không có chứng cứ.
Hoàng sư gia hối hận thời điểm Ngô Thiện Tài nhốt Tề Tu Viễn ở bên ngoài cửa thành đã không kiên trì khuyên bảo, như vậy thù cừu hận của hai người bọn họ cũng sẽ không kết sâu như vậy.
Tề Tu Viễn tới nơi này đã bốn năm, hắn cũng có kinh nghiệm giao tế bốn năm cùng đối phương, sự hiểu biết về hắn còn nhiều hơn Tri phủ đại nhân.
Tề Tu Viễn thoạt nhìn là người rộng lượng lỗi lạc, nhưng từ trước đến nay cũng không chịu thua thiệt, Ngô Thiện Tài đắc tội hắn, thù này hắn có thể nhớ mười năm.
“Vậy ngươi nói xem, chúng ta làm sao bây giờ? Hiện tại người bên ngoài phủ nha tất cả đều là người của hắn, làm sao tiễn người đi?” Ngô Thiện Tài bực bội hỏi.
Hoàng sư gia trầm mặc một lát, nói: “Đại nhân, không bằng ngươi thay trang phục của quan phủ thành đi ra ngoài chất vấn hắn một phen, kêu Tiền Thụ giả dạng làm một nha dịch đi theo ngài ra ngoài, đi được nửa đường thì để hắn rời đi. Đến nỗi người nhà của hắn, người ngoài cũng không nhận biết, tạm thời nhốt bọn họ lại là được rồi.”
“Được, liền dựa theo lời nói của ngươi mà làm, nhưng ta phải chất vấn hắn việc gì?”
Ngài có thể nhìn ra Tề tướng quân cũng là một vấn đề lớn cần giải quyết hay không.
“…… Đại nhân chỉ cần nói ra những lời vừa rồi ngài mắng Tề tướng quân là được, tốt nhất là chất vấn hắn về những lời phát ngôn bừa bãi của đứa bé hôm nay, đến lúc đó chúng ta cũng có thể công đạo cùng đám người Hà viên ngoại.”
Ngô Thiện Tài vừa lòng gật đầu, “Không tệ, tiểu hài tử họ Mục rất đáng giận, ngươi ghi lại, sang năm tăng thuế phú của nhà nàng lên ba thành, thuế phú của thôn nàng thì tăng hai thành.”
Hoàng sư gia ngập ngừng, cuối cùng vẫn cúi đầu không lên tiếng.
Ngô Thiện Tài kêu Tiền Thụ giả làm nha dịch, nghênh ngang mang theo hắn đi ra cửa, Hoàng sư gia theo sát ở bên người hắn, vừa ra khỏi cửa liền đối mặt với đôi mắt của Giang Trạch đang ngồi trên lưng ngựa, chuông cảnh báo ở trong lòng của Hoàng sư gia vang lên, trực giác thấy không đúng, đang muốn kêu Tiền Thụ chạy nhanh trở về, Ngô Thiện Tài đã hùng hổ tiến lên quát: “Giang Trạch, ngươi chỉ là một Giáo úy, nhìn thấy bản quan không chỉ không quỳ, lại còn ngồi trên lưng ngựa, quả thực rất buồn cười.”
Tiền Thụ vội vàng đi sát phía sau Ngô Thiện Tài.
Hoàng sư gia muốn giữ chặt Tiền Thụ: “……”
Mục Dương Linh chỉ sửng sốt một lát sau đó thì hiểu được, gật đầu cười nói: “Tất nhiên là được, có thể giúp được các ngươi thì tốt rồi.”
Quân thể quyền là một môn võ mà quân đội bọn họ bắt buộc phải học, nhưng võ thuật của cổ đại có càng nhiều loại, Mục Dương Linh không thể xác định bộ quyền pháp này có thích hợp với quân đội ở đây hay không, Tề Tu Viễn là một tướng quân thực hiển nhiên là sẽ hiểu biết hơn nàng.
Mục Dương Linh suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngày mai ta sẽ dạy Tề công tử, chờ hắn học xong thì ta sẽ rời đi.”
Tề Tu Viễn cho rằng nàng muốn rời khỏi phủ tướng quân để quay về thôn Lâm Sơn, liền cười nói: “Thôn Lâm Sơn của các ngươi đã bị thiêu hủy, không bằng hiện tại ở lại phủ tướng quân trước, chờ đầu xuân lại trở về.”
“Chúng ta đang chờ cuộc sống của các hương thân ở thôn Lâm Sơn yên ổn liền đi về phía nam.”
“Đi về phía nam?” Nụ cười của Tề Tu Viễn hơi ngừng lại, hỏi: “Các ngươi muốn rời khỏi phủ Hưng Châu?”
Mục Dương Linh gật đầu, trên mặt có chút buồn bã, “Đúng vậy, tuyết đầu mùa của năm nay chỉ rơi sớm hơn một tháng mà người Hồ ở Đả Thảo Cốc đã đi về phía nam, đến hè chỉ sợ là sẽ còn đại hạn, người Hồ xâm phạm biên quan sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, hài tử của nhà chúng ta nhiều, cha ta sợ không bảo vệ được chúng ta, cho nên muốn đi về phía nam, tuy rằng rời khỏi quê nhà sẽ gặp chút gian nan, nhưng dù sao cũng tốt hơn là phải bỏ mạng.”
“Ai nói vào mùa hè thì sẽ có đại hạn?” Tề Tu Viễn hỏi.
Vinh Trạch cũng rất quan tâm mà nhìn qua.
Trên mặt của Mục Dương Linh có chút xấu hổ, “Đây là suy đoán của ta, cũng không nhất định là sự thật.”
Thần sắc của Tề Tu Viễn cũng thả lỏng, ôn nhu hỏi: “Không biết Mục cô nương đã dựa vào đâu mà suy đoán ra việc này.”
Mục Dương Linh thành thật nói: “Tuyết đầu mùa của năm nay chỉ rơi sớm hơn một tháng, hiện tại chỉ mới qua có năm ngày, hiện giờ tuyết ở bên ngoài đã dày được một lóng tay, đại cữu gia của ta đã nói, dựa theo kinh nghiệm của thế hệ trước, nước mưa của năm sau nhất định sẽ thiếu, nếu vận khí không tốt, chỉ sợ còn gặp phải nạn hạn hán, ta lại nghĩ, nước mưa ở trên trời cũng là có hạn, tuyết là do nước mưa hóa thành, hiện tại đã rơi xuống nhiều tuyết như vậy, nước mưa ở trên trời liền sẽ ít đi, đầu xuân tuyết sẽ chuyển hóa thành nước, chỉ sợ nước sông sẽ dâng lên, mà những năm trước chỉ khi vào hè thì mới cần nhiều nước mưa, đến khi đó trời còn đổ mưa không?”
Mục Dương Linh nói ra đạo lý về nước mưa, Tề Tu Viễn cùng Vinh Trạch nghe được suy nghĩ của nàng thì chỉ xem như là ý tưởng của một tiểu hài tử, cười nói: “Ngươi chỉ là một tiểu hài tử, suy nghĩ cũng thật nhiều.”
Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm lại tin.
Phạm Tử Câm nói: “Biểu ca, ta cảm thấy nàng nói cũng không sai, chúng ta sớm làm chút phòng bị cũng tốt.”
Tề Tu Viễn bật cười, cảm thấy biểu đệ ngày thường nhìn ổn trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là hài tử, lời nói như vậy cũng tin tưởng, nhưng hắn biết đệ đệ cùng biểu đệ rất cố chấp, nếu hắn không đáp ứng, hai tiểu tử này sẽ quấn lấy hắn cả ngày, cho nên Tề Tu Viễn gật đầu nói: “Được a, ta sẽ để bụng.
Vừa nói ra lời ra, ba hài tử đều yên tâm.
Tề Tu Viễn nhìn Chúc tổng quản ở phía sau nói: “Một thời gian sau Mục gia muốn đi về phía nam, ngươi gói kỹ một phần lễ thượng đẳng, lúc nào bọn họ đi thì giao cho bọn họ.”
Chúc tổng quản vội vàng đáp ứng “Đại công tử yên tâm, nô tài nhất định sẽ chuẩn bị tốt.”
Vinh Trạch lại nói: “Mục gia muốn đi về phía nam, chỉ sợ trong thời gian ngắn là không thể thực hiện được.”
“Vì sao?”
Vinh Trạch đem chuyện phát sinh hôm nay ở trước cửa phủ nha miêu tả lại một lần, nói: “Ngô Thiện Tài rõ ràng muốn cấu kết với nhóm hương thân mưu đồ đồng ruộng của bá tánh, hắn sẽ không lấy ra lương thực để cứu tế, Mục gia muốn chờ người của thôn Lâm Sơn được dàn xếp ổn thỏa sau đó mới đi thì phải đợi hơi lâu.”
Trên mặt của Tề Tu Viễn hiện lên sự tức giận, “Bọn họ thật ra biết cách cháy nhà mà đi hôi của, quả thực còn đáng giận hơn cả đám thát tử.”
“Chuyện này cũng không còn cách nào, chúng ta không có khả năng nhúng tay vào chính vụ ở địa phương.”
Sắc mặt của Tề Tu Viễn trầm ngâm, hỏi: “Nếu hơn phân nửa thổ địa của phủ Hưng Châu đều nằm ở trên tay bọn họ, ngươi cảm thấy sang năm chúng ta còn có thể thu được quân lương?”
“……” Vinh Trạch lập tức nói: “Tuyệt đối không thể làm cho bọn họ thực hiện được, ta sẽ đi tìm các phụ tá để thương lượng.”
Lúc này Tề Tu Viễn mới vừa lòng, những người này ba lần bảy lượt muốn trốn việc thu thuế, chớ nói chi đến việc quân lương, từ trước đến nay có thể tránh liền tránh, hắn còn phải nuôi dưỡng hơn một vạn người ở phía dưới, cũng không muốn các tướng sĩ bởi vì ăn không đủ no mà bạo động.
Ngô Thiện Tài cho rằng hắn không thể nhúng tay vào chính vụ của địa phương liền muốn làm gì thì làm? Tề Tu Viễn từ trước đến nay không phải là người chịu thua thiệt, trong ngày đã lệnh cho Giang Trạch dẫn người đi vây quanh phủ thành, lấy một cái cớ rất tốt đẹp, bắt giữ Tri huyện Tiền Thụ của huyện Minh Thủy trước đó đã thông đồng với địch.
Tiền Thụ bỏ thành chạy trốn, có thể nói là không làm tròn trách nhiệm hiện tại đang lẩn trốn, nhưng Tề Tu Viễn cũng có thể nói hắn đã thông đồng với địch bán nước, cố ý bỏ mặc cho quân Kim vào thành.
Lúc trước Ngô Thiện Tài đã nhốt hắn ở bên ngoài cửa thành, món nợ này hắn còn không có tính đâu, Tề Tu Viễn không ngại quấy cho vũng nước này càng ngày càng đục.
Trong phủ nha Ngô Thiện Tài giống như đã nuốt phải một con ruồi bọ rất khó chịu, hắn tức giận vỗ bàn, “Tề Tu Viễn khinh người quá đáng!”
Ngô Thiện Tài tức giận đến xoay quanh, “Phái một hài tử tới chỗ ta quấy rối không nói, thế nhưng còn dám phái binh vây phủ nha của ta, hắn đây là muốn tạo phản, ta muốn viết sổ con vạch tội hắn, để Thánh Thượng làm chủ cho ta!”
Hoàng sư gia xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng khuyên nhủ nói: “Đại nhân, Tiền Thụ còn đang ở trong phủ nha, cũng không thể để Tề Tu Viễn bắt hắn từ trong phủ nha, nếu không tội danh trên người hắn nhất định sẽ liên lụy đến ngài.”
Hoàng sư gia không cho rằng Thánh Thượng sẽ nghe theo lời nói một bên của Ngô Thiện Tài, rốt cuộc thì Tề Tu Viễn có đầy đủ lý do để vây phủ nha, điểm chết người là người này thật sự đang ở trong phủ nha.
Mà Ngô Thiện Tài nói Tề Tu Viễn muốn công kích phủ nha tất cả đều là phỏng đoán, cũng không có chứng cứ.
Hoàng sư gia hối hận thời điểm Ngô Thiện Tài nhốt Tề Tu Viễn ở bên ngoài cửa thành đã không kiên trì khuyên bảo, như vậy thù cừu hận của hai người bọn họ cũng sẽ không kết sâu như vậy.
Tề Tu Viễn tới nơi này đã bốn năm, hắn cũng có kinh nghiệm giao tế bốn năm cùng đối phương, sự hiểu biết về hắn còn nhiều hơn Tri phủ đại nhân.
Tề Tu Viễn thoạt nhìn là người rộng lượng lỗi lạc, nhưng từ trước đến nay cũng không chịu thua thiệt, Ngô Thiện Tài đắc tội hắn, thù này hắn có thể nhớ mười năm.
“Vậy ngươi nói xem, chúng ta làm sao bây giờ? Hiện tại người bên ngoài phủ nha tất cả đều là người của hắn, làm sao tiễn người đi?” Ngô Thiện Tài bực bội hỏi.
Hoàng sư gia trầm mặc một lát, nói: “Đại nhân, không bằng ngươi thay trang phục của quan phủ thành đi ra ngoài chất vấn hắn một phen, kêu Tiền Thụ giả dạng làm một nha dịch đi theo ngài ra ngoài, đi được nửa đường thì để hắn rời đi. Đến nỗi người nhà của hắn, người ngoài cũng không nhận biết, tạm thời nhốt bọn họ lại là được rồi.”
“Được, liền dựa theo lời nói của ngươi mà làm, nhưng ta phải chất vấn hắn việc gì?”
Ngài có thể nhìn ra Tề tướng quân cũng là một vấn đề lớn cần giải quyết hay không.
“…… Đại nhân chỉ cần nói ra những lời vừa rồi ngài mắng Tề tướng quân là được, tốt nhất là chất vấn hắn về những lời phát ngôn bừa bãi của đứa bé hôm nay, đến lúc đó chúng ta cũng có thể công đạo cùng đám người Hà viên ngoại.”
Ngô Thiện Tài vừa lòng gật đầu, “Không tệ, tiểu hài tử họ Mục rất đáng giận, ngươi ghi lại, sang năm tăng thuế phú của nhà nàng lên ba thành, thuế phú của thôn nàng thì tăng hai thành.”
Hoàng sư gia ngập ngừng, cuối cùng vẫn cúi đầu không lên tiếng.
Ngô Thiện Tài kêu Tiền Thụ giả làm nha dịch, nghênh ngang mang theo hắn đi ra cửa, Hoàng sư gia theo sát ở bên người hắn, vừa ra khỏi cửa liền đối mặt với đôi mắt của Giang Trạch đang ngồi trên lưng ngựa, chuông cảnh báo ở trong lòng của Hoàng sư gia vang lên, trực giác thấy không đúng, đang muốn kêu Tiền Thụ chạy nhanh trở về, Ngô Thiện Tài đã hùng hổ tiến lên quát: “Giang Trạch, ngươi chỉ là một Giáo úy, nhìn thấy bản quan không chỉ không quỳ, lại còn ngồi trên lưng ngựa, quả thực rất buồn cười.”
Tiền Thụ vội vàng đi sát phía sau Ngô Thiện Tài.
Hoàng sư gia muốn giữ chặt Tiền Thụ: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất