Nương Tử Lưu Manh

Chương 7: NGÀY ĐẦU ĐÃ BỊ GÂY KHÓ DỄ

Trước Sau
Nghê Thường trong giấc ngủ choàng tỉnh,nàng nhớ đến chuyện tối hôm qua liền xấu hổ không muốn gặp hắn.

Chỉ là vòng tay của ai đó ôm lấy nàng làm nàng giật mình.

- Này,ngươi bỏ cái tay ra,ta còn phải thỉnh an

- Không cần,đêm qua phụ vương cùng mẫu thân nhận được mật lệnh của hoàng thượng đã dẫn binh xuất chinh rồi

- Mẫu thân cũng đi sao?

- Ừm,nàng không biết sao,nương ta là một nữ tướng đó

Nhắc đến Sở vương cùng Sở vương phi chính là một giai thoại,Sở vương năm đó thiếu niên xuất chúng,mười sáu tuổi thay tiên đế dẫn binh chinh phạt,Sở vương phi năm đó nữ tử không thua kém nam nhân đã thỉnh tiên đế cho mình cùng Sở vương xuất chinh sau cùng lại tâm đầu ý hợp mà về chung một nhà.

- Ta có nghe nói chuyện giữ phụ vương cùng mẫu thân,nhưng sao trong phủ lại có một nhị nương

- Ta thân thể yếu nhược,mẫu thân lại không thể sinh nở thêm được,hoàng thúc đã đưa người đến

- Ồ, nói đến thì lại có điểm kỳ lạ nha

- Ta biết nàng đang nghĩ gì,nhưng mà hiện tại chúng ta cũng không làm gì được

Chuyện hoàng quyền có bao nhiêu là mưu toan,người này giẫm lên xác người kia để bò lên vị trí tối cao kia,cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng không dễ dàng bỏ qua .

Ban đầu tiên đế là muốn truyền vị cho Sở vương nhưng ông lại không có tham vọng muốn ngồi lên vị trí đó,sau khi tiên đế băng hà đã giao hoàng vị cho hoàng đệ của mình cũng là hoàng đế hiện tại.

- Chúng ta không thỉnh an nhị nương của chàng sao?

- Không cần bận tâm đến bà ta, trong phủ này vẫn là mẫu thân nắm quyền

- Ồ

' Ọt,ọt'

- Chúng ta đi dùng bữa thôi,Đông Phong tắm rửa thay y phục cho thế tử phi

- Dạ

Sở Thương Dạ cầm theo y phục của mình khoác vội rồi đi ra ngoài nhường lại phòng tắm cho nàng,Đông Phong tiến vào giúp nàng tắm rửa.

- Muội làm cái gì vậy?

Đông Phong một bên nhìn thấy vết đỏ trên cổ nàng liền biết đêm qua xảy ra chuyện gì,nàng ấy xấu hổ đến mặt đều đỏ bừng.



- Không...không có gì,chúc mừng thế tử phi

- Muội nói cái gì lạ vậy hả, thật khó hiểu

...----------------...

- Oa,thức ăn trong phủ đúng là ngon nha

- Ngon thì nàng mau ăn đi

Hắn gắp thức ăn bỏ vào trong bát của nàng, Diệp Nghê Thường cũng không từ chối mà ăn rất ngon lành.

- Thế tử,thế tử phi,trắc phi đến

- Bà ta đến đây làm cái gì nhỉ?

- Cho bà ta vào là biết thôi mà

Nàng nuốt xuống miếng thịt liền buông đũa,ăn cũng ăn no rồi,hiện tại tìm chuyện tiêu khiển cũng không tệ.

- Bà ta vào luôn rồi kìa,khỏi cần đi mời

Nghê Thường cười tủm tỉm uống một ngụm trà Sở Thương Dạ đưa tới,nàng thật muốn xem xem vị này muốn cái gì đây,không phải là nhân phụ vương cùng mẫu thân rời phủ liền đến gây khó dễ đó chứ.

- Nhị nương a,người đến đây không biết là muốn chỉ bảo điều gì?

- Thế tử còn chưa lên tiếng một thế tử phi như ngươi lại dám mở miệng sao?

Trắc phi mới sáng sớm đã đến kiếm chuyện với nàng,nói ra thì chuyện này nàng sớm đã đoán ra rồi.

- Thì ra cốt cách của hồ ly tinh chính là như này,phu quân,hôm nay ta mở mang tầm mắt đó nha

- Ngươi...bất kính với trưởng bối,hôm nay ta phải thay mặt tỷ tỷ dạy dỗ lại ngươi

- Nhị nương,gọi bà một tiếng nhị nương là đã nể mặt,nhị nương đang nhân lúc mẫu thân ta không ở đây muốn bắt nạt phu nhân của ta sao

- Thật mất mặt hoàng thượng nha,dù sao cũng là người hoàng thượng tặng đến vương phủ

Nàng đâu phải quả hồng mềm có thể tùy ý người nhào nặn,Nghê Thường chụp mũ bà ta làm mất mặt hoàng đế lại còn cố tình nhắc đến chuyện bà ta chỉ là tặng phẩm hoàng đế ban cho Sở vương.

Quả nhiên là bà ta hiểu ý nàng mà,nhìn gương mặt xám như tro tàn của bà ta liền biết.

- Hừ,hôm nay ta nhớ ra có chút việc,không làm phiền đôi tân nhân các người

- Nhị nương, không tiễn a, đi cẩn thận



Trắc phi tức giận bỏ đi,Nghê Thường cười đến đắc ý,nói gì chứ cãi tay đôi nàng chưa ngán ai bao giờ đâu.

- Ây da,ăn no rồi chúng ta ra ngoài chơi đi

- Được

Diệp Nghê Thường kéo tay hắn muốn rủ rê con nhà người ta đi dạo phố với mình,chỉ là chưa ra khỏi cửa đã bị người ta đến truyền ý chỉ nói là thái hậu muốn gặp hai người,chẳng còn cách nào khác đành vào cung một chuyến.

- Tham kiến thái hậu,thái hậu vạn an

- Hai người các con mau đứng lên đi,thế tử phi đến đây với ai gia

Thái hậu gọi nàng đến bên cạnh,nàng nhìn Sở Thương Dạ thấy hắn gật gật đầu mới đi đến cạnh bà ấy,Sở vương chính là nhi tử thân sinh của thái hậu,vậy thì thế tử mới là trưởng tôn của bà ấy.

- Quả nhiên là xinh đẹp,Dạ nhi thật có phúc khí

- Hoàng tổ mẫu nói rất đúng

- Dạ nhi sau này không được bắt nạt con bé đấy

- Vâng

Bà ấy nhìn sang nàng ,ánh mắt từ ái nhưng nàng biết được để có thể leo lên vị trí thái hậu cao cao tại thượng này bà ấy đã phải trải qua tranh đấu khốc liệt chốn hậu cung,mưu trí đương nhiên không thể tầm thường.

- Thường nhi,đã quen với sống trong vương phủ chưa?

- Bẩm thái hậu,thần nữ đã quen rồi ạ

- Sau này còn cứ gọi ta là hoàng tổ mẫu là được rồi,đều đã là người một nhà

- Vâng

Nàng cùng hắn bị thái hậu giữ lại trong cung đến sáng hôm sau mới có thể trở về, đường phố tấp nập kẻ qua người lại khiến nàng không nhịn được vén rèm lên xem.

- Muốn đi xem náo nhiệt sao?

- Ừm

- Vậy thì chúng ta đi thôi

- Thật sao

- Hôm quá ta còn nợ nàng một lời hứa đưa nàng đi dạo,hôm nay bù đắp cho nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau