Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 105: Tiền Bối Quá Cao Thượng !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Nếu như nàng có thể làm được bước này, thì thực lực tuyệt đối sẽ mạnh hơn so với lúc còn đỉnh phong.

Nhưng mà Liễu Phiêu Phiêu lại không có chỉ dẫn, không thể thực hiện được .

Khi nàng muốn hỏi thêm, tựa hồ tiền bối biết rõ ý nghĩ của nàng, nhàn nhạt nói một câu: "Pháp không khinh truyền. "

Trong lòng Liễu Phiêu Phiêu chấn động, không nói ra lời.

Sở Huyền tiếp tục nói: "ở chỗ nào cũng có đại đạo, một bông hoa một cọng cỏ đều là đạo, một giọt nước một viên đá, cũng là đạo, ngươi cứ chậm rãi cảm ngộ. "

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm! "

Liễu Phiêu Phiêu cung kính hành lễ.

Đây là đại ân.

"Gặp được xem như có duyên, cũng được, bản tôn tặng ngươi một vật khôi phục lại thần hồn. "

Trong tay Sở Huyền xuất hiện một cái bình nhỏ.

Chính là Dưỡng Hồn dịch!

Dùng một giọt đã có thể khôi phục hồn lực tiêu hao, cho dù là cường giả Thiên cảnh, tác dụng vẫn không đổi.

Hệ thống thưởng cho hắn nguyên một vạc lớn!

Tặng đi chỉ một bình nhỏ, Sở Huyền cũng không thèm nháy mắt.

Dù sao cũng là cao nhân, nếu như chỉ cho vài giọt, chẳng phải là quá keo kiệt?

Huống chi, đồ vật này cũng không phải cho không.

Tiêu Lương cùng Liễu Phiêu Phiêu sẽ đến Nam Châu, Sở Huyền lại có rất nhiều biện pháp, bắt đối phương trở thành đệ tử của mình, giúp hắn làm việc vặt.

Khôi phục một ít hồn lực cho Liễu Phiêu Phiêu, cho nàng một ít bảo vật để bảo hộ, cũng là chuyện cần thiết.

Một vị thần hồn Thiên cảnh..., đã đủ khuấy đục Chiến Ma Cổ Địa.



Hắn nằm một chỗ quá buồn chán, không hạ một vài quân cờ, đảo loạn bố cục của kẻ khác, thì không có gì thú vị rồi.

Đương nhiên, vì nắm chắc khống chế Liễu Phiêu Phiêu, Sở Huyền đã âm thầm, thả Chủng Hồn Ấn bên trong Dưỡng Hồn dịch.

Đổ ra một giọt Dưỡng hồn dịch, thoạt nhìn tựa như một dấu ấn, rất huyền bí đúng không?

Khẳng định nàng sẽ rất rung động, xem bảo vật của tiền bối, không giống người thường.

Một khi đặt vào trong thần hồn, còn không phải bị mình khống chế sao?

Trong lòng Sở Huyền thầm đắc ý.

Thần hồn Liễu Phiêu Phiêu được khôi phục, lại có lá bài tẩy, thực lực Tiêu Lương sẽ tăng nhiều.

Hắn đến Nam Châu, tất nhiên là trên đường sẽ rèn luyện, chắc chắn phải qua một đoạn thời gian mới đến Nam Châu.

Bất quá, trước khi Chiến Ma Cổ Địa mở ra, tất nhiên hắn sẽ xuất hiện.

Khi đó, có lẽ mình đã đột phá đến Thiên cảnh.

"Tiểu nữ oa ngươi cảnh giới quá thấp, bản tôn lại không có bảo vật thích hợp với ngươi, đây là một lọ Dưỡng Hồn dịch, miễn cưỡng cũng coi như quà tặng, vừa vặn ngươi cũng đang cần đến, một giọt là có thể khôi phục thần hồn bị tiêu hao, liền cho ngươi đi. "

Vừa nói xong, đã ném chiếc bình, truyền tống thông qua Vạn Thiên Kính.

"Đa tạ tiền bối! "

Liễu Phiêu Phiêu kích động không thôi.

Nên biết rằng, nàng đã mất nhục thân, hồn lực rất khó khôi phục.

Chỉ cần nàng có thể khôi phục lại hồn lực, thực lực sẽ tăng nhiều, dù cho đối mặt với cường giả Thiên cảnh sơ kỳ, vẫn có thể tin tưởng chạy thoát.

Bình nhỏ vừa rơi vào tay.

Sở Huyền lại nói: "Ngươi thử dùng một giọt, nhìn xem có thể chịu đựng được hay không "

Đương nhiên là hắn muốn nhìn thấy Chủng Hồn Ấn được gieo vào thần hồn mới an tâm.

Khi không mất đi một bình Dưỡng hồn dịch, cũng không phải là tính cách của Sở Huyền.



"Vâng, tiền bối. "

Liễu Phiêu Phiêu không chần chờ chút nào, trong lòng càng cảm kích tiền bối.

Sợ thần hồn của mình không chịu nổi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiền bối có thể kịp thời ra tay cứu giúp.

Phẩm hạnh của tiền bối rất cao, có lẽ đây mới đúng là cao nhân!

Liễu Phiêu Phiêu đổ ra một giọt dưỡng hồn dịch.

Một giọt chất lỏng màu xanh, một giọt này, tựa hồ bao lấy một con dấu nhỏ.

Liễu Phiêu Phiêu sợ hãi thán phục, không hổ danh là bảo vật của tiền bối, vậy mà lại có thể hóa hình.

Nuốt một giọt Dưỡng hồn dịch vào.

Thần hồn liên tục được tẩm bổ, không ngừng khôi phục.

Đồng thời độ hảo cảm đối với tiền bối, đột nhiên tăng vọt, một điểm nghi ngờ trong đầu cũng không có.

Liễu Phiêu Phiêu không hoài nghi chút nào, chẳng qua chỉ là cảm động.

Được tiền bối ban tặng bảo vật, nếu như hảo cảm không tăng vọt, lại sinh ra ý nghĩ xấu xa, thì không phải phẩm hạnh quá kém rồi hay sao.

Liễu Phiêu Phiêu tự cho rằng phẩm hạnh của mình đoan chính, biết thế nào là báo ân!

Cho nên, nàng xem chuyện hảo cảm tăng vọt, là chuyện rất bình thường.

Chỉ chốc lát sau, hồn lực đã hoàn toàn khôi phục, đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Liễu Phiêu Phiêu cảm động đến rơi nước mắt!

Sở Huyền liền yên tâm, một lọ Dưỡng hồn dịch mà thôi, rất đáng giá!

Tiêu Lương là đệ tử của nàng, vạn nhất thần hồn bị hao tổn, cũng có thể xài ké, tự nhiên Chủng Hồn Ấn cũng được gieo vào thần hồn.

Thậm chí, Dưỡng hồn dịch trong tay Liễu Phiêu Phiêu, bất luận là bị đoạt, hay là bán ra, hoặc là cứu chữa hảo hữu.

Đều có nghĩa là, bản thân mình lại có thêm nhiều nô bộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau