Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 111: Cửu Kiếm Sơn, Là Cái Quái Gì ?

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Sở Vân cảnh giác tiếp tục bước, đi về phía lối ra của di tích này.

"Ai nói đây là di tích cổ, rõ ràng đây là dược viên của nhà ta ! "

Thanh niên nam tử liền chớp động, đã đứng trước mặt Sở Vân.

Oanh!

Sở Vân đã trực tiếp xuất thủ.

Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, chuyện giết người đoạt bảo, mặc dù chưa nhìn thấy, nhưng cũng được nghe nói không ít.

Rõ ràng đối phương có ý đồ xấu, muốn giết người đoạt bảo.

"Chao ôi, tiểu cô nương thật nóng tính, nhưng mà ta thích. "

Thanh niên nam tử xuất ra một kiếm, đã ngăn cản thế công của Sở Vân.

Oanh! Oanh! Oanh!

Sở Vân liên tiếp ra tay, tuy là tu vi của nàng thấp hơn đối phương hai tiểu cảnh giới, nhưng mà thực lực cũng không có yếu hơn.

Dù sao nàng cũng tu luyện Đại La Đế Kinh!

Thanh niên nam tử liền biến sắc, trong khoảng thời gian ngắn, bị bức lui ra sau mấy chục thước.

Sở Vân thừa cơ thoát ra ngoài.

"Tiểu nha đầu, ngươi trốn không thoát, ngoan ngoãn giao ra Huyền Tâm Thảo! "

Thanh niên nam tử liền đuổi theo.

"Nhanh ngăn nàng ta lại! "

Sở Vân vừa chạy tới lối vào di tích, đột nhiên xuất hiện một người trung niên, ngăn nàng lại.

Linh lực toả ra bao trùm bốn phương tám hướng!

Vây nàng ở bên trong.

Sắc mặt Sở Vân đại biến, lại là cường giả Chân cảnh?

"Tiểu mỹ nhân, làm sao lại không chạy tiếp đi? "

Thanh niên nam tử cười khà khà bước tới.

Tâm tình Sở Vân chìm dưới đáy cốc, cường giả Chân cảnh, ngay cả Sở gia cũng không chống lại.

Đến lúc này, nàng chỉ có thể hy vọng vị tiền bối thần bí kia ra tay giúp đỡ.



"Giao Huyền Tâm Thảo ra đây, ta cũng không làm khó dễ ngươi, hơn nữa còn có thể lấy ngươi làm thê tử, đây chính là vinh hạnh của ngươi.... "

Thanh niên nam tử cười rạng rỡ.

"Đừng có si mê vọng tưởng, ngươi không xứng! "

Sở Vân cắn răng phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương.

"Làm sao ta lại không xứng, ngươi có biết ta là ai không ? "

Thanh niên nam tử ưỡn ngực, nói ra: "Nghe cho kỹ, ta chính là Tống Bàng Thiếu tông chủ của Cửu Kiếm Sơn! "

Thiếu tông chủ Cửu Kiếm Sơn?

Trên mặt Sở Vân lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đường đường là Thiếu tông chủ Cửu Kiếm Sơn, thế mà thực lực lại thấp như thế ?

Tống Bàng xấu hổ nói: "Ngươi biết cái gì, đây là ta nện vững chắc căn cơ! "

Sở Vân đã hiểu, tư chất của đối phương không cao, cho nên nhất định phải có Huyền Tâm Thảo.

"Giao ra Huyền Tâm Thảo, nếu như không biết điều, đừng trách ta không nói quy củ! "

"Cho dù ngươi đúng là Thiếu tông chủ Cửu Kiếm Sơn, cũng đừng mơ tưởng! "

Ánh mắt Sở Vân kiên định nói ra.

Sở gia không dám đắc tội Cửu Kiếm Sơn, nhưng Huyền Tâm Thảo quá trọng yếu, liên quan đến chuyện mấu chốt Sở Huyền có đột phá tới Huyền cảnh hay không.

"Bắt lấy nàng! "

Tống Bàng tức giận quát to.

Hắn biết nêu bản thân ra tay, đừng nói bắt được đối phương, có thể đánh thắng hay không cũng chưa chắc.

Thân hình người trung niên khẽ động, đang muốn thôi động linh lực bao lại, bắt lấy Sở Vân.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người lặng lẽ xuất hiện.

Chỉ nhẹ nhàng đánh ra một quyền, đã phá vỡ thủ ấn linh lực của người trung niên.

Người tới có khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân mặc áo đen, trên mặt lại mang mặc nạ, xem trang phục của người này chỉ là một người hầu!

Nhưng lại có tu vi Chân cảnh tầng ba!

"Ngươi là thần thánh phương nào, lại dám đắc tội Cửu Kiếm Sơn? "

"Khà khà, Cửu Kiếm Sơn, là cái quái gì ? "



Nam tử mang mặt nạ cười một cách khinh miệt.

Sở Vân thở dài một hơi, nàng ỷ vào, chính là vị tiền bối thần bí kia.

Hiện tại lại xuất hiện một người mang mặt nạ, hẳn là người hầu của vị tiền bối nọ.

Một người hầu đã có tu vi Chân cảnh, tất nhiên là thực lực của vị tiền bối thần bí kia còn mạnh hơn nữa.

"Đa tạ tiền bối. "

Sở Vân chắp tay hành lễ, cũng không thèm nhìn Tống Bàng, nhanh chóng lướt qua.

Đây là lần thứ hai người mang mặt nạ hiện thân, trước đó Sở Vân đã từng gặp phải nguy hiểm.

Chính là nam tử mang mặt nạ xuất hiện bảo hộ nàng.

Còn nói là nhận lệnh của chủ nhân, âm thầm bảo hộ nàng.

Là một người trầm mặc ít nói, bởi vậy Sở Vân cũng không có trò chuyện nhiều, trực tiếp rời khỏi đây.

Trong lòng nàng âm thầm quyết định, nhất định phải cố gắng nghiên cứu thuật luyện đan, cố gắng tu luyện, tranh thủ mau chóng đạt được sự công nhận của tiền bối.

Chỉ cần được tiền bối công nhận, thì những thứ mà mình làm, cũng sẽ không mang đến tai hoạ cho Sở gia.

Ngược lại, Sở gia còn có thể nhận được chỗ dựa vững chắc.

Nghe ngữ khí của tiền bối, rõ ràng không để Cửu Kiếm Sơn vào mắt.

Có thể thấy được tiền bối rất mạnh mẽ.

Sở Vân đã từng hoài nghi, vị tiền bối thần bí kia, là cường giả đến từ Thiên Đỉnh Sơn.

Nam tử mang mặt nạ phủ nhận, hơn nữa còn khinh thường Thiên Đỉnh Sơn.

Cho nên, Sở Vân có một suy nghĩ lớn mật.

Tiền bối thần bí, rất có khả năng là cường giả ở bên ngoài Nam Châu.

Nói không chừng, là cường giả Đế Cảnh.

Nếu không, làm sao lại dám khinh thường Thiên Đỉnh Sơn, không sợ Cửu Kiếm Sơn?

Sắc mặt Tống Bàng âm trầm, đưa mắt nhìn Sở Vân rời đi.

Hộ vệ của hắn, đánh không lại người ta.

Nhưng Huyền Tâm Thảo liên quan đến tư chất của hắn, hắn không cam lòng buông tha như vậy.

"Đi! "

Mang theo hộ vệ, nhanh chóng chạy về Cửu Kiếm Sơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau