Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 115: Trong Lòng Không Nên Có Nữ Nhân!
Editor: Kingofbattle
Sở Huyền liếc nàng một cái, nha đầu này cứ canh lúc quan trọng là nhảy ra phá rối ?
Đinh Việt lại nhìn về Sở Huyền, đúng rồi, nếu như thế gian có tuyệt tình kiếm đạo, như vậy có được tính là bước lên vô thượng kiếm đạo hay không?
Sở Huyền cười lạnh một tiếng, giảng giải: "Tuyệt tình kiếm đạo, chỉ có những kẻ hèn yếu mới đi tu luyện, đều là kiếm đạo dị thường, không lọt vào pháp môn đại đạo. "
"Ba cửa ải vô thượng kiếm đạo, chính là liên kết với đại đạo, tuyệt tình kiếm đạo há có thể so sánh? "
"Cái gì gọi là tuyệt tình? Quên đi tình nghĩa, không buồn không vui? Có còn là người không? "
Sở Huyền liếc nhìn Tô Tiên Nhi hỏi: "Ta lại hỏi ngươi, người luyện tuyệt tình kiếm đạo, bị người khác vây giết, sẽ tức giận sao? Nhìn thấy bảo vật, có động lòng không ? Bị người khác sỉ nhục, có tức giận rút kiếm không? "
Tô Tiên Nhi hơi ngẩn người, nói: "Có "
"Có vui mừng, có phẫn nộ, lại động tâm với bảo vật, thì tại sao gọi là tuyệt tình? Tuyệt ở đây chẳng qua chỉ là tình nghĩa mà thôi, một lũ hèn yếu, không dám đối mặt với tâm cảnh của mình, còn bày đặt tu luyện tuyệt tình kiếm đạo để lừa người khác hay sao ? "
Sở Huyền hết sức phỉ nhổ nói ra.
Tô Tiên Nhi hơi ngây dại, hình như là có đạo lý.
"Đồ nhi, ngươi cũng không nên học những kẻ nhu nhược kia, làm mất mặt vi sư. "
Sở Huyền nói một câu đầy thấm thía.
"Vâng, thưa sư tôn, đệ tử đã hiểu. "
Đinh Việt bèn gật đầu, dừng một chút, lại nói: "Sư tôn, kỳ thật ba cửa ải của vô thượng kiếm đạo, ẩn chứa ý nghĩa của đại đạo, nhất là cửa ải trong lòng không có nữ nhân, nhưng thật ra là ẩn dụ tâm cảnh như mặt nước tĩnh lặng, vạn vật cũng không thể làm ngươi dao động, trong lòng chỉ có kiếm. "
"Không biết đồ nhi nói có đúng không? "
Khóe miệng Sở Huyền giật giật, ngươi đúng là một nhân tài, lĩnh ngộ quá chính xác.
"Ái chà..., đồ nhi có ngộ tính bực này, vi sư rất vui mừng. "
Sở Huyền gật đầu, dặn dò: "Ngươi phải nhớ kỹ, nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ngươi !"
"Vâng, thưa sư tôn! "
Thần sắc Đinh Việt hết sức nghiêm túc.
"Vi sư, sẽ truyền cho ngươi một môn kiếm đạo. "
Sở Huyền giơ tay điểm nhẹ một cái, trực tiếp khắc lại trang đầu tiên của Thông Thiên Kiếm Quyết, ở trên ý chí tinh thần của Đinh Việt.
Đinh Việt cần phải thông qua ba cửa ải vô thượng kiếm đạo, cho nên hắn chia Thông Thiên Kiếm Quyết ra làm ba lần để truyền thụ.
Huống chi, nếu Đinh Việt tu luyện xong trang đầu tiên, chỉ sợ đã là Thiên cảnh.
Đinh Việt đắm chìm bên trong cảm ngộ kiếm đạo, Thiên Tâm Kiếm Mạch được kích hoạt, khí tức cả người đều trở nên sắc bén.
Giống như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ.
Hơn mười phút sau, Đinh Việt mở mắt ra.
Nằm rạp trên đất, cung kính dập đầu ba cái, nói: "Đa tạ sư tôn đã truyền pháp! "
"Ngươi đi tu luyện đi. "
Sở Huyền phất tay nói ra.
"Vâng, thưa sư tôn! "
Đinh Việt đứng bật dậy, thần sắc kiên định, ánh mắt sắc như dao.
Trở lại không gian Càn Khôn, ở trước mặt thần kiếm khoanh chân ngồi xuống.
Khí thế trên người, càng ngày càng tăng mạnh, sinh ra cộng minh cùng thần kiếm sinh, thần kiếm có chút rung động, phát ra âm thanh kiếm ngân.
Sau đó, khí thế trên người Đinh Việt, lại bắt đầu được thu về, giống như một thanh kiếm bình thường, cắm trên mặt đất.
"Quên người trong lòng đi! Quên người trong lòng đi! "
Trong lòng Đinh Việt không ngừng nhắc nhở bản thân, phải quên người trong lòng đi, phải thông qua cửa ải đầu tiên của kiếm đạo.
Sư tôn truyền cho mình kiếm đạo, vô cùng cường đại, vượt xa kiếm pháp của Cửu Kiếm Sơn.
Mình nhất định không thể phụ lòng kỳ vọng của sư tôn !
Trong đầu Đinh Việt, không ngừng nhớ lại, nữ nhân kia, từ lúc hai người còn nhỏ vô tư, đến lúc bị chán ghét vứt bỏ, lạnh nhạt, xa lánh, đến cuối cùng chỉ còn trào phúng cùng nhục nhã.
"Ngươi chỉ là phế vật, làm sao xứng với ta? "
"Đinh Việt, tuy là chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng khi đó ta còn nhỏ vô tri, hiện tại ta đã trưởng thành, con mắt không có mù, chúng ta không thể nào, ngươi không nên si tâm vọng tưởng! "
"Chẳng qua ngươi chỉ đi ngang qua? Lừa gạt ai đó, ngươi muốn quấy rối ta sao ? Thật là buồn nôn? "
"Đinh Việt, dựa trên tình cảm lúc trước của chúng ta, ngươi lăn ra xa một chút được chứ? "
Hắn đã từng buông bỏ, không muốn tìm nữ nhân kia, nhưng lại ngẫu nhiên gặp nhau, mỗi một lần đều bị nàng khi nhục, phỉ nhổ.
Đinh Việt liên tục nhớ lại, những cảnh tượng lúc trước, không ngừng thôi miên chính mình, đó là một nữ nhân không đáng giá để mình thương nhớ.
Sư tôn nói rất đúng, người trong lòng chỉ mang đến tổn thương!
"Quên người trong lòng đi, Đinh Việt ta, có thể làm được, nàng đã vô tình, ta cũng không cần nhớ nhung làm gì ! "
Cứ như vậy Đinh Việt khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt lại, liên tục củng cố nội tâm của mình, phải quên người kia đi.
Muốn ghét một người, biện pháp tốt nhất, phải liên tục nhớ lại ký ức xấu về người đó, tạo thành tổn thương đối với mình
Đinh Việt liên tục làm như vậy, hắn tin tưởng, chỉ cần mình không nhớ rõ nàng, chán ghét nàng, là có thể quên nàng đi.
Sẽ mãi mãi không còn là người trong lòng mình.
Nhớ lại từng ly từng tý lúc ở cùng nữ nhân này, Đinh Việt đau lòng phát hiện, bản thân mình luôn cho đi, mà chưa bao giờ nhận được thứ gì.
Đan dược, nàng cũng muốn, Linh Tinh nàng cũng muốn......Hắn cẩn thận nhớ lại, nàng lại chưa từng tặng mình bất cứ gì, cho dù là vật không có tí giá trị.
"Sư tôn nói rất đúng, trong lòng không nên có nữ nhân! "
Sở Huyền liếc nàng một cái, nha đầu này cứ canh lúc quan trọng là nhảy ra phá rối ?
Đinh Việt lại nhìn về Sở Huyền, đúng rồi, nếu như thế gian có tuyệt tình kiếm đạo, như vậy có được tính là bước lên vô thượng kiếm đạo hay không?
Sở Huyền cười lạnh một tiếng, giảng giải: "Tuyệt tình kiếm đạo, chỉ có những kẻ hèn yếu mới đi tu luyện, đều là kiếm đạo dị thường, không lọt vào pháp môn đại đạo. "
"Ba cửa ải vô thượng kiếm đạo, chính là liên kết với đại đạo, tuyệt tình kiếm đạo há có thể so sánh? "
"Cái gì gọi là tuyệt tình? Quên đi tình nghĩa, không buồn không vui? Có còn là người không? "
Sở Huyền liếc nhìn Tô Tiên Nhi hỏi: "Ta lại hỏi ngươi, người luyện tuyệt tình kiếm đạo, bị người khác vây giết, sẽ tức giận sao? Nhìn thấy bảo vật, có động lòng không ? Bị người khác sỉ nhục, có tức giận rút kiếm không? "
Tô Tiên Nhi hơi ngẩn người, nói: "Có "
"Có vui mừng, có phẫn nộ, lại động tâm với bảo vật, thì tại sao gọi là tuyệt tình? Tuyệt ở đây chẳng qua chỉ là tình nghĩa mà thôi, một lũ hèn yếu, không dám đối mặt với tâm cảnh của mình, còn bày đặt tu luyện tuyệt tình kiếm đạo để lừa người khác hay sao ? "
Sở Huyền hết sức phỉ nhổ nói ra.
Tô Tiên Nhi hơi ngây dại, hình như là có đạo lý.
"Đồ nhi, ngươi cũng không nên học những kẻ nhu nhược kia, làm mất mặt vi sư. "
Sở Huyền nói một câu đầy thấm thía.
"Vâng, thưa sư tôn, đệ tử đã hiểu. "
Đinh Việt bèn gật đầu, dừng một chút, lại nói: "Sư tôn, kỳ thật ba cửa ải của vô thượng kiếm đạo, ẩn chứa ý nghĩa của đại đạo, nhất là cửa ải trong lòng không có nữ nhân, nhưng thật ra là ẩn dụ tâm cảnh như mặt nước tĩnh lặng, vạn vật cũng không thể làm ngươi dao động, trong lòng chỉ có kiếm. "
"Không biết đồ nhi nói có đúng không? "
Khóe miệng Sở Huyền giật giật, ngươi đúng là một nhân tài, lĩnh ngộ quá chính xác.
"Ái chà..., đồ nhi có ngộ tính bực này, vi sư rất vui mừng. "
Sở Huyền gật đầu, dặn dò: "Ngươi phải nhớ kỹ, nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ngươi !"
"Vâng, thưa sư tôn! "
Thần sắc Đinh Việt hết sức nghiêm túc.
"Vi sư, sẽ truyền cho ngươi một môn kiếm đạo. "
Sở Huyền giơ tay điểm nhẹ một cái, trực tiếp khắc lại trang đầu tiên của Thông Thiên Kiếm Quyết, ở trên ý chí tinh thần của Đinh Việt.
Đinh Việt cần phải thông qua ba cửa ải vô thượng kiếm đạo, cho nên hắn chia Thông Thiên Kiếm Quyết ra làm ba lần để truyền thụ.
Huống chi, nếu Đinh Việt tu luyện xong trang đầu tiên, chỉ sợ đã là Thiên cảnh.
Đinh Việt đắm chìm bên trong cảm ngộ kiếm đạo, Thiên Tâm Kiếm Mạch được kích hoạt, khí tức cả người đều trở nên sắc bén.
Giống như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ.
Hơn mười phút sau, Đinh Việt mở mắt ra.
Nằm rạp trên đất, cung kính dập đầu ba cái, nói: "Đa tạ sư tôn đã truyền pháp! "
"Ngươi đi tu luyện đi. "
Sở Huyền phất tay nói ra.
"Vâng, thưa sư tôn! "
Đinh Việt đứng bật dậy, thần sắc kiên định, ánh mắt sắc như dao.
Trở lại không gian Càn Khôn, ở trước mặt thần kiếm khoanh chân ngồi xuống.
Khí thế trên người, càng ngày càng tăng mạnh, sinh ra cộng minh cùng thần kiếm sinh, thần kiếm có chút rung động, phát ra âm thanh kiếm ngân.
Sau đó, khí thế trên người Đinh Việt, lại bắt đầu được thu về, giống như một thanh kiếm bình thường, cắm trên mặt đất.
"Quên người trong lòng đi! Quên người trong lòng đi! "
Trong lòng Đinh Việt không ngừng nhắc nhở bản thân, phải quên người trong lòng đi, phải thông qua cửa ải đầu tiên của kiếm đạo.
Sư tôn truyền cho mình kiếm đạo, vô cùng cường đại, vượt xa kiếm pháp của Cửu Kiếm Sơn.
Mình nhất định không thể phụ lòng kỳ vọng của sư tôn !
Trong đầu Đinh Việt, không ngừng nhớ lại, nữ nhân kia, từ lúc hai người còn nhỏ vô tư, đến lúc bị chán ghét vứt bỏ, lạnh nhạt, xa lánh, đến cuối cùng chỉ còn trào phúng cùng nhục nhã.
"Ngươi chỉ là phế vật, làm sao xứng với ta? "
"Đinh Việt, tuy là chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng khi đó ta còn nhỏ vô tri, hiện tại ta đã trưởng thành, con mắt không có mù, chúng ta không thể nào, ngươi không nên si tâm vọng tưởng! "
"Chẳng qua ngươi chỉ đi ngang qua? Lừa gạt ai đó, ngươi muốn quấy rối ta sao ? Thật là buồn nôn? "
"Đinh Việt, dựa trên tình cảm lúc trước của chúng ta, ngươi lăn ra xa một chút được chứ? "
Hắn đã từng buông bỏ, không muốn tìm nữ nhân kia, nhưng lại ngẫu nhiên gặp nhau, mỗi một lần đều bị nàng khi nhục, phỉ nhổ.
Đinh Việt liên tục nhớ lại, những cảnh tượng lúc trước, không ngừng thôi miên chính mình, đó là một nữ nhân không đáng giá để mình thương nhớ.
Sư tôn nói rất đúng, người trong lòng chỉ mang đến tổn thương!
"Quên người trong lòng đi, Đinh Việt ta, có thể làm được, nàng đã vô tình, ta cũng không cần nhớ nhung làm gì ! "
Cứ như vậy Đinh Việt khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt lại, liên tục củng cố nội tâm của mình, phải quên người kia đi.
Muốn ghét một người, biện pháp tốt nhất, phải liên tục nhớ lại ký ức xấu về người đó, tạo thành tổn thương đối với mình
Đinh Việt liên tục làm như vậy, hắn tin tưởng, chỉ cần mình không nhớ rõ nàng, chán ghét nàng, là có thể quên nàng đi.
Sẽ mãi mãi không còn là người trong lòng mình.
Nhớ lại từng ly từng tý lúc ở cùng nữ nhân này, Đinh Việt đau lòng phát hiện, bản thân mình luôn cho đi, mà chưa bao giờ nhận được thứ gì.
Đan dược, nàng cũng muốn, Linh Tinh nàng cũng muốn......Hắn cẩn thận nhớ lại, nàng lại chưa từng tặng mình bất cứ gì, cho dù là vật không có tí giá trị.
"Sư tôn nói rất đúng, trong lòng không nên có nữ nhân! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất