Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 130: Âm Mưu Của Tà Vương !
Editor: Kingofbattle
Dù sao Tống Nhất Minh cũng là tông chủ Cửu Kiếm Sơn, tuy hai người đều là võ giả Chân cảnh tầng chín, nhưng khi giao đấu thực sự, thì chắc chắn Thường Điên Phong phải thua.
Tà Vương khẽ gật đầu, hắn đối với chuyện này cũng không bất ngờ.
Dù sao Thường Điên Phong chỉ là một tà sĩ, ngay cả tà tương cũng không phải, tự nhiên sẽ đánh không lại Tống Nhất Minh.
Nội tình Cửu Kiếm Sơn rất khổng lồ, hơn nữa tông chủ cũng không phải là người mạnh nhất, chẳng qua chỉ là người am hiểu quản lý và phát triển tông môn, và đặt ra các điều lệ mà thôi.
Đương nhiên, thân là tông chủ, thực lực cũng không thể kém.
Thực lực Tống Nhất Minh rất mạnh, trong ba mươi sáu tà tương, người có thể đánh bại hắn, không nhiều hơn mười.
"Ngươi lui xuống đi. "
Hắn phất tay, ra hiệu cho Thường Điên Phong lui xuống.
Tà Vương híp mắt suy tư, Sở Quận nằm ở một vị trí khá quan trọng ở Tần quốc.
Hầu như nằm trong nội địa Tần quốc.
Mà bốn nhà Sở gia, Triệu gia, Hà gia cùng Tần gia lại có quan hệ không tầm thường, nếu như có thể khống chế Sở gia trong tay.
Có lẽ, so với Tà giáo còn có lợi hơn, thời khắc mấu chốt, có thể cắn trộm Tần gia.
"Lần này bản vương sẽ tự mình ra tay, cho dù Sở gia là đầm rồng hang hổ, cũng phải khuất phục cho bổn vương!"
Tà Vương cười lạnh.
Ngày hôm sau.
Tà Vương lặng yên rời khỏi Tà Vương cung, tự mình tiến về Sở Quận Tần quốc.
Dùng thực lực của hắn, chỉ cần âm thầm rời khỏi, thì không có ai có thể phát hiện được.
Huống hồ, tính cách Tà Vương rất táo bạo, lại ưa thích giết người, nếu không có chuyện gì, thì đám thủ hạ sẽ trốn rất xa, không dám đứng gần Tà Vương.
Cho nên, sau khi Tà Vương hạ lệnh không được làm phiền hắn, thì đám thủ hạ rất vui mừng.
Nếu như hiện tại, xảy ra chuyện khẩn cấp, thì cả đám bọn họ cũng không dám quấy rầy Tà Vương, ngược lại sẽ giao những chuyện này cho cao tầng của Tà Vương cung đến xử lý.
Tà Vương tính tình nóng nảy, cao tầng Tà Vương cung cũng biết, cho nên vẫn có thể lý giải tâm tư của bọn họ.
Dùng thực lực Tà Vương, chỉ cần không chạm mặt Tần Khả Vận, thì gần như là vô địch.
Hơn nữa, Tà Vương vì hoàn thành âm mưu này, tránh lộ ra tin tức Sở gia bị khống chế, hắn đã dịch dung cùng thu lại khí tức, tránh để người khác phát hiện.
Hơn nữa chỉ hành động vào ban đêm.
Nguyên nhân hắn cẩn thận như vậy, chính là không muốn Hắc Nguyệt Lâu biết được chuyện này.
Nhưng hắn cũng biết, Hắc Nguyệt Lâu vẫn luôn chú ý hành động của Tà Vương, để bán ra giá cao.
Đương nhiên, bọn khốn Hắc Nguyệt Lâu này lòng dạ rất âm hiểm, không chỉ chú ý vị Tà Vương như hắn, mà ngay cả vị kia ở Đế Quốc Đại Càn, và Nữ Đế Tần quốc, đều nằm trong danh sách giám sát.
Tất cả thế lực lớn ở Nam Châu, bao gồm những cường giả nổi tiếng, kỳ thật đều nằm trong danh sách của Hắc Nguyệt Lâu.
Bởi vậy, khi muốn làm chuyện gì kín đáo, thì đầu tiên chính là tránh đi tai mắt của đám người Hắc Nguyệt Lâu.
Nếu như phát hiện tình báo viên của Hắc Nguyệt Lâu, những lúc khẩn cấp, cần trực tiếp ra tay giết chết đối phương, tránh bị bại lộ hành tung.
Tuy là Hắc Nguyệt Lâu cường đại, nhưng nếu chỉ là tình báo viên, khi bị cường giả phát hiện, giết cũng sẽ giết.
Đây đều là quy tắc trong giới tu luyện, Hắc Nguyệt Lâu còn không dám vì thế mà chọc giận nhiều người.
Bởi vì Hắc Nguyệt Lâu vẫn tương đối tuân thủ quy tắc, nếu tình báo viên bị phát hiện, bị cường giả khác chém giết, bọn hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cường giả cũng có đặc quyền.
Tuy là Hắc Nguyệt Lâu nắm giữ tin tức rất linh thông, nhưng cũng không phải vạn năng, không phải tin tức nào bọn họ cũng biết.
Nhất là cường giả muốn che dấu hành tung, thì chuyện dò xét cũng không dễ dàng.
Tà Vương đi thẳng một đường, rất nhanh đã đi ngang Tử Nguyệt quận.
Khoảng cách tới Sở Quận cũng không còn xa.
Trên đường đi hắn cũng không xuất thủ, tận lực tránh bị người khác phát hiện.
Sau khi tiến vào Sở Quận, trước tiên Tà Vương cũng không trực tiếp lẻn vào tộc địa Sở gia.
Mà hắn muốn thu thập tin tức về Sở gia, nhất là âm thầm dò xét, bên trong có ẩn nấp cường giả hay không, có tồn tại khả năng bẫy rập hay không.
Tuy là Tà Vương đối với thực lực của mình rất tự tin, nhưng cẩn thận vẫn là chuyện cần thiết.
Hắn cũng không phải người mạnh nhất ở Nam Châu.
Vị Nữ Đế Đại Tần kia, cũng không phải là người mà hắn có thể đối phó.
Trải qua vài ngày dò xét, rốt cục hắn cũng xác định, Sở Quận cũng không có bẫy rập, cũng không có cường giả ẩn núp.
Ngay cả cường giả Hợp cảnh cũng không có.
Tựa hồ Sở gia co đầu rút cổ, đang ở trạng thái ẩn mình, thoạt nhìn rất ít người tuần tra.
Nếu so sánh với thời điểm tiêu diệt tà giáo, thì hiện tại Sở gia khiêm tốn đến doạ người, tận lực không để người khác chú ý.
Tà Vương cảm thấy, có lẽ chuyện này liên quan đến sự tình bị Tần quốc xa lánh.
"Nếu như Sở gia bị Tần quốc ghẻ lạnh, vậy thì gia nhập Tà Vương Đình chúng ta. "
Tà Vương lạnh lùng cười.
Khi màn đêm buông xuống, Tà Vương bắt đầu xuất phát lẻn vào tộc địa Sở gia.
Lần này hắn tới, là muốn âm thầm khống chế Sở gia, hành động giữa đêm khuya càng khó bị người phát hiện.
Sở gia là một nhân tố quan trọng, một khi khống chế thành công, tương đương với chuyện cắm một cây đinh vào bên trong Tần quốc, tùy thời có thể đâm Tần quốc một nhát.
Dù sao Tống Nhất Minh cũng là tông chủ Cửu Kiếm Sơn, tuy hai người đều là võ giả Chân cảnh tầng chín, nhưng khi giao đấu thực sự, thì chắc chắn Thường Điên Phong phải thua.
Tà Vương khẽ gật đầu, hắn đối với chuyện này cũng không bất ngờ.
Dù sao Thường Điên Phong chỉ là một tà sĩ, ngay cả tà tương cũng không phải, tự nhiên sẽ đánh không lại Tống Nhất Minh.
Nội tình Cửu Kiếm Sơn rất khổng lồ, hơn nữa tông chủ cũng không phải là người mạnh nhất, chẳng qua chỉ là người am hiểu quản lý và phát triển tông môn, và đặt ra các điều lệ mà thôi.
Đương nhiên, thân là tông chủ, thực lực cũng không thể kém.
Thực lực Tống Nhất Minh rất mạnh, trong ba mươi sáu tà tương, người có thể đánh bại hắn, không nhiều hơn mười.
"Ngươi lui xuống đi. "
Hắn phất tay, ra hiệu cho Thường Điên Phong lui xuống.
Tà Vương híp mắt suy tư, Sở Quận nằm ở một vị trí khá quan trọng ở Tần quốc.
Hầu như nằm trong nội địa Tần quốc.
Mà bốn nhà Sở gia, Triệu gia, Hà gia cùng Tần gia lại có quan hệ không tầm thường, nếu như có thể khống chế Sở gia trong tay.
Có lẽ, so với Tà giáo còn có lợi hơn, thời khắc mấu chốt, có thể cắn trộm Tần gia.
"Lần này bản vương sẽ tự mình ra tay, cho dù Sở gia là đầm rồng hang hổ, cũng phải khuất phục cho bổn vương!"
Tà Vương cười lạnh.
Ngày hôm sau.
Tà Vương lặng yên rời khỏi Tà Vương cung, tự mình tiến về Sở Quận Tần quốc.
Dùng thực lực của hắn, chỉ cần âm thầm rời khỏi, thì không có ai có thể phát hiện được.
Huống hồ, tính cách Tà Vương rất táo bạo, lại ưa thích giết người, nếu không có chuyện gì, thì đám thủ hạ sẽ trốn rất xa, không dám đứng gần Tà Vương.
Cho nên, sau khi Tà Vương hạ lệnh không được làm phiền hắn, thì đám thủ hạ rất vui mừng.
Nếu như hiện tại, xảy ra chuyện khẩn cấp, thì cả đám bọn họ cũng không dám quấy rầy Tà Vương, ngược lại sẽ giao những chuyện này cho cao tầng của Tà Vương cung đến xử lý.
Tà Vương tính tình nóng nảy, cao tầng Tà Vương cung cũng biết, cho nên vẫn có thể lý giải tâm tư của bọn họ.
Dùng thực lực Tà Vương, chỉ cần không chạm mặt Tần Khả Vận, thì gần như là vô địch.
Hơn nữa, Tà Vương vì hoàn thành âm mưu này, tránh lộ ra tin tức Sở gia bị khống chế, hắn đã dịch dung cùng thu lại khí tức, tránh để người khác phát hiện.
Hơn nữa chỉ hành động vào ban đêm.
Nguyên nhân hắn cẩn thận như vậy, chính là không muốn Hắc Nguyệt Lâu biết được chuyện này.
Nhưng hắn cũng biết, Hắc Nguyệt Lâu vẫn luôn chú ý hành động của Tà Vương, để bán ra giá cao.
Đương nhiên, bọn khốn Hắc Nguyệt Lâu này lòng dạ rất âm hiểm, không chỉ chú ý vị Tà Vương như hắn, mà ngay cả vị kia ở Đế Quốc Đại Càn, và Nữ Đế Tần quốc, đều nằm trong danh sách giám sát.
Tất cả thế lực lớn ở Nam Châu, bao gồm những cường giả nổi tiếng, kỳ thật đều nằm trong danh sách của Hắc Nguyệt Lâu.
Bởi vậy, khi muốn làm chuyện gì kín đáo, thì đầu tiên chính là tránh đi tai mắt của đám người Hắc Nguyệt Lâu.
Nếu như phát hiện tình báo viên của Hắc Nguyệt Lâu, những lúc khẩn cấp, cần trực tiếp ra tay giết chết đối phương, tránh bị bại lộ hành tung.
Tuy là Hắc Nguyệt Lâu cường đại, nhưng nếu chỉ là tình báo viên, khi bị cường giả phát hiện, giết cũng sẽ giết.
Đây đều là quy tắc trong giới tu luyện, Hắc Nguyệt Lâu còn không dám vì thế mà chọc giận nhiều người.
Bởi vì Hắc Nguyệt Lâu vẫn tương đối tuân thủ quy tắc, nếu tình báo viên bị phát hiện, bị cường giả khác chém giết, bọn hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cường giả cũng có đặc quyền.
Tuy là Hắc Nguyệt Lâu nắm giữ tin tức rất linh thông, nhưng cũng không phải vạn năng, không phải tin tức nào bọn họ cũng biết.
Nhất là cường giả muốn che dấu hành tung, thì chuyện dò xét cũng không dễ dàng.
Tà Vương đi thẳng một đường, rất nhanh đã đi ngang Tử Nguyệt quận.
Khoảng cách tới Sở Quận cũng không còn xa.
Trên đường đi hắn cũng không xuất thủ, tận lực tránh bị người khác phát hiện.
Sau khi tiến vào Sở Quận, trước tiên Tà Vương cũng không trực tiếp lẻn vào tộc địa Sở gia.
Mà hắn muốn thu thập tin tức về Sở gia, nhất là âm thầm dò xét, bên trong có ẩn nấp cường giả hay không, có tồn tại khả năng bẫy rập hay không.
Tuy là Tà Vương đối với thực lực của mình rất tự tin, nhưng cẩn thận vẫn là chuyện cần thiết.
Hắn cũng không phải người mạnh nhất ở Nam Châu.
Vị Nữ Đế Đại Tần kia, cũng không phải là người mà hắn có thể đối phó.
Trải qua vài ngày dò xét, rốt cục hắn cũng xác định, Sở Quận cũng không có bẫy rập, cũng không có cường giả ẩn núp.
Ngay cả cường giả Hợp cảnh cũng không có.
Tựa hồ Sở gia co đầu rút cổ, đang ở trạng thái ẩn mình, thoạt nhìn rất ít người tuần tra.
Nếu so sánh với thời điểm tiêu diệt tà giáo, thì hiện tại Sở gia khiêm tốn đến doạ người, tận lực không để người khác chú ý.
Tà Vương cảm thấy, có lẽ chuyện này liên quan đến sự tình bị Tần quốc xa lánh.
"Nếu như Sở gia bị Tần quốc ghẻ lạnh, vậy thì gia nhập Tà Vương Đình chúng ta. "
Tà Vương lạnh lùng cười.
Khi màn đêm buông xuống, Tà Vương bắt đầu xuất phát lẻn vào tộc địa Sở gia.
Lần này hắn tới, là muốn âm thầm khống chế Sở gia, hành động giữa đêm khuya càng khó bị người phát hiện.
Sở gia là một nhân tố quan trọng, một khi khống chế thành công, tương đương với chuyện cắm một cây đinh vào bên trong Tần quốc, tùy thời có thể đâm Tần quốc một nhát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất