Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 132: Doạ Sợ Tà Vương !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Sở gia có cường giả siêu cấp!

Giờ khắc này, Tà Vương liền toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hối hận, tại sao mình lại muốn khống chế Sở gia chứ?

Đều do tên Côn Võ chó chết kia!

Cũng là do hắn tạo ra trào lưu khốn kiếp kia, phá hoại tâm cảnh của mình, khiến cho mình hấp tấp vội vàng, không đủ thận trọng, nảy ra suy nghĩ điên cuồng, muốn giải toả tâm lý, nên chạy tới Sở gia.

Nhìn thấy người trẻ tuổi đang lười nhác nằm trên ghế, thân thể Tà Vương căng cứng, hắn vẫn đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Người thanh niên này là ai?

Chẳng lẽ là Sở Thu Lạc?

Tà Vương nhớ tới, vị thiên kiêu kia trấn áp một đời thế hệ trẻ trong Tần quốc, thậm chí còn nổi danh là thiên tài tuấn kiệt toàn bộ Nam Châu.

Nghĩ kỹ lại, Tà Vương lại cảm thấy không đúng.

Đúng là thiên phú của Sở Thu Lạc rất trác tuyệt, bất quá hắn mới bao nhiêu tuổi..., làm sao có thể cường đại đến mức này?

Làm sao lại yêu nghiệt như thế, tối đa thì cũng ngang ngửa chính mình, có tu vi Bán Đế mà thôi.

Hơn nữa, không phải vợ chồng Sở Thu Lạc mất tích ư?

Nghe nói, trước khi mất tích chỉ có tu vị Hư Cảnh đỉnh phong ?

Dùng sự coi trọng của Đế Quốc Đại Càn đối với hắn, nếu Sở Thu Lạc đột phá Hợp cảnh, nhất định phải tiến vào Đế Quốc Đại Càn.

Cho nên, người ở trước mặt này, tuyệt đối không phải Sở Thu Lạc.

Nhìn thì trẻ tuổi, nhưng thật ra là một lão quái vật?

Trong lòng Tà Vương có chút sợ hãi.

Trốn sao ?

Hắn dập tắt ý nghĩ này, đối phương có thể không một tiếng động dịch chuyển cường giả Bán Đế như hắn tới đây

Bất luận như thế nào, thì hắn cũng không thể chạy thoát lòng bàn tay của đối phương.

Sở Huyền ngáp dài một cái, liếc nhìn Tà Vương đang hoảng sợ, nói: "Ngươi là Tà Vương? "



Thân thể Tà Vương hơi run rẩy.

Làm sao bây giờ, mình có nên cầu xin đối phương hay không?

Thế nhưng mình chính là Tà Vương, nếu như quỳ xuống cầu xin tha thứ, có phải là quá mất mặt?

Nhưng mà cầu xin một lão quái vật, cũng không mất mặt lắm?

Trong nháy mắt, tâm tư của Tà Vương xoay chuyển liên hồi, sau đó hắn cúi đầu khom lưng cười nói: "Vâng, bái kiến tiền bối! "

"Vì sao ngươi lại đến đây? "

"Vãn bối đặc biệt tới bái phỏng Sở gia chủ. "

Tà Vương liền bịa đặt một lý do.

Sở Huyền nhìn hắn, đường đường là một vị Tà Vương, lại chọn ban đêm lặng lẽ tiến vào bái phỏng lão già Sở Thiên Minh kia?

Ngươi coi ta là con nít chắc?

"Hừ! "

Chẳng qua Sở Huyền chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tà Vương sợ tới mức run cầm cập, cuống quít nói: "Tiểu tử coi trời bằng vung, ý đồ muốn khống chế Sở gia, xin tiền bối tha mạng...! "

Cái mạng nhỏ của hắn vẫn quan trọng hơn, tôn nghiêm cái gì, vứt sạch sẽ.

Dù sao, thì uy nghiêm của hắn đã bị khiêu khích quá nhiều, trong tất cả các đời Tà Vương, hắn là người tệ nhất.

Cũng không cần giữ tôn nghiêm làm quái gì.

Tà Vương tự an ủi chính mình.

Sở Huyền hơi híp mắt, sau một hồi im lặng, bèn hỏi: "Ngươi có biết Đế Tôn Đại Tần? "

Tà Vương Đình đã có truyền thừa từ rất lâu rồi, nói không chừng trước đại chiến Chiến Ma, cũng đã tồn tại.

Bất quá có lẽ là quật khởi sau đại chiến Chiến Ma.

Ngay cả Đế Quốc Đại Càn cũng không làm gì được được bọn hắn, thậm chí còn từng áp Đế Quốc Đại Càn một đầu, có thể thấy được Tà Vương Đình rất bất phàm.



Thân là Tà Vương đương nhiệm, lại là một trong những cường giả cao cấp nhất Nam Châu, có khả năng rất lớn hắn biết được rất nhiều chuyện bí mật.

Tà Vương khẽ giật mình, cũng không biết vì sao đối phương lại hỏi như thế.

"Tiểu tử không biết nhiều lắm. "

"Nói những gì ngươi biết. "

"Vâng, Vâng. "

Tà Vương liên tục gật đầu, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, mới nói: "Ta từng xem qua cổ thư, nghe đồn rằng Đế Tôn Đại Tần, nhất thống Nam Châu, thành lập ra đế quốc Đại Tần, chính là quốc gia lớn nhất Bắc Vực."

Sở Huyền hơi bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng Tà Vương sẽ biết càng nhiều..., kết quả hắn chỉ biết vài thông tin, chỉ biết Đế Tôn Đại Tần, từng nhất thống Nam Châu, là quốc gia lớn nhất Bắc Vực.

Dù sao những châu khác ngoài Bắc Vực, cũng không có thống nhất, mà Nam Châu lại thống nhất, dĩ nhiên đế quốc Đại Tần là quốc gia lớn nhất Bắc Vực.

Hỏi không được bao nhiêu tin tức về Đế Tôn Đại Tần, Sở Huyền lại nói: "Về Chiến Ma Cổ Địa, ngươi biết bao nhiêu? "

"Tiểu tử cũng không biết nhiều. "

Tà Vương rất sợ, những bí mật thượng cổ này, hắn chỉ biết một ít thôi.

Vạn nhất đối phương thấy mình không còn giá trị, dùng một tát chụp chết mình thì sao?

"Nói đi. "

"Vâng, vâng. "

Cả người Tà Vương đổ mồ hôi lạnh, hắn cũng dám dùng tay lau, một mực khom lưng, cũng không dám thở mạnh.

"Nghe đồn rằng, Chiến Ma Cổ Địa, chính là chiến trường từ thời thượng cổ, khi Ma tộc xâm lấn Nam Châu. "

"Bởi vì những người tham chiến, đều có tu vi Thiên cảnh, dẫn đến chiến trường bị hút vào trong không gian, bởi vậy mà địa mạch Nam Châu bị tan vỡ, khiến pháp tắc bị hao tổn......Có người nói, hai ba mươi năm sau, Chiến Ma Cổ Địa sẽ mở ra. "

Sau khi nói xong, Tà Vương thấp thỏm nhìn sắc mặt của Sở Huyền.

"Tà Vương Đình còn có cường giả gì? "

Sở Huyền tự hỏi, có phải Tà Vương Đình chính là bố cục của vị đại lão nào không?

Hiện tại những thế lực cao cấp ở Nam Châu, đều cũng có chỗ dựa sau lưng, hoặc là được thế lực khác ủng hộ, vì bố cục Chiến Ma Cổ Địa.

Hoặc là một phân nhánh tổ địa của những thế lực đại tông môn, trước khi rời khỏi Nam Châu đã xây dựng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau