Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 135: Lão Tà Vương Xuất Quan !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Nếu trận chiến này còn tiếp diễn, có thể tưởng tượng ra hậu quả rất khủng khiếp.

Đừng nói chết một gã tà sĩ, hoặc là Tà tướng, thậm chí tà soái, cho dù là bị thương nặng, đều sẽ ảnh hưởng đến thực lực đỉnh tiêm của Tà Vương Đình.

Cường giả một mạch của Tà Vương, cũng cuống quít chạy tới khuyên bảo.

Nhưng mà, ngược lại càng khiến cho Tà Vương phẫn nộ.

Cảm giác uy nghiêm của Tà Vương, đã không còn chút gì, những tên khốn kiếp này, cũng dám động thủ với mình.

Sắc mặt một đám cường giả rất khó coi, chỉ có thể liên thủ ngăn cản công kích từ Tà Vương, tạm thời vây khốn Tà Vương.

Tà Vương đã nổi điên, bày ra tu vi bán Đế, tất cả mọi người đều rất ngưng trọng, chỉ cần sơ suất một chút thôi, cho dù là dưới sự liên thủ của vô số cường giả, vẫn có khả năng bị đánh chết.

Đông viện Tà Vương cung.

Một thanh niên có sắc mặt tái nhợt, giữa trán có ẩn chứa một cỗ khí tức tà mị, đang ngồi trong lương đình, trong miệng khẽ ngâm nga một bài thơ.

Bỗng nhiên có một người lao nhanh tới.

"Tiểu Tà Vương điện hạ, mau nhanh đi khuyên bảo Tà Vương bệ hạ! "

Tiểu Tà Vương lườm người tới một cái.

Đây là một gã tà sĩ của Vương đình, nằm dưới trướng Tà Vương.

"Tìm bổn điện hạ làm gì? Phải tìm người có thể áp chế phụ thân của ta "

Vị tà sĩ kia bất đắc dĩ, chỉ có thể tụ họp với cường giả nhất mạch Tà Vương, đi mời lão Tà Vương xuất quan.

Tiểu Tà Vương thở dài một hơi, nhìn thấy trận chiến bên ngoài hoàng cung, lẩm bẩm nói: "Ta đã nói rồi, tu luyện tà công rất dễ bị tẩu hoả nhập ma, nhìn xem, lúc này đã xảy ra vấn đề. "

"Cũng may, là mình không tu luyện tà công. "

Tiểu Tà Vương cảm thấy quyết định ban đầu của mình rất đúng đắn, nếu mình cũng tu luyện tà công, không chừng ngày nào đó cũng sẽ trở nên thế này.

"Người đâu ?. "

Liền có một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn.

"Điện hạ. "

"Nên cho cá ăn. "

"Vâng. "



Chỉ một lát sau, trong tay người áo đen đã dẫn theo một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.

Sắc mặt thiếu nữ kia trắng bệch, toàn thân đều run lẩy bẩy.

Tiểu Tà Vương liền đứng dậy, bóp cổ thiếu nữ này, nhấc nàng lên, bước vào đình nghỉ mát bên cạnh, nhìn xuống hồ cá phía dưới.

Ở bên trong hồ cá có một quái ngư đỏ như máu đang chuyển động, trên miệng nó lộ ra một hàm răng nanh dài sắc bén, giờ phút này đang trồi lên mặt nước, há cái miệng đỏ tươi ra.

Xoẹt xẹt!

Tiểu Tà Vương trực tiếp xé một tay của thiếu nữ xuống, máu tươi phun ra như suối, bắn vào bên trong hồ cá, cánh tay cũng bị ném vào trong nước.

Ào ào !.

Quái ngư huyết hồng, điên cuồng táp lấy thức ăn.

Thiếu nữ bị mất một tay, phát ra tiếng kêu thê thảm, thân hình không ngừng giãy dụa.

Trên mặt Tiểu Tà Vương lộ ra vẻ hưởng thụ, đứng một bên xé xác thiếu nữ, ném tất cả vào trong ao cho cá ăn, một bên nhìn về trận chiến bên ngoài hoàng cung.

"Ái chà, tu luyện tà công làm gì, tu đến mức ngay cả đầu óc cũng hỏng mất, động một chút là nổi điên! "

Toàn thân người áo đen trở nên căng thẳng, một màn cho cá ăn này, hắn đã nhìn rất nhiều lần, nhưng mà mỗi lần hắn nhìn lại đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Nghe thấy lời nói của Tiểu Tà Vương, trong lòng của hắn liền nổi lên một suy nghĩ, thật sự mà nói thì đầu óc Tiểu Tà Vương mới bị hỏng đấy.

Nếu bàn về mức độ tà ác, ai có thể so với Tiểu Tà Vương?

Toàn bộ tà tu bên trong Tà Vương Đình, chỉ sợ đều không có ai tâm ngoan thủ lạt hơn hắn, vô cùng tà ác cùng biến thái.

Xé xác một người sống nhăn cho cá ăn, hơn nữa người nọ cũng không bị ngất đi, luôn duy trì tỉnh táo.

Những âm thanh kêu thảm kia, ở trong tai Tiểu Tà Vương, giống như tiếng ca tuyệt vời.

"Cái đô thành này không thể ở nổi nữa. "

Tiểu Tà Vương ném những gì còn lại vào trong ao nước, sau đó dẫn người áo đen đi ra hoàng cung.

Ở một chỗ sâu trong Tà Vương cung.

Trước cửa một toà cung điện dưới lòng đất, có một đám người đang quỳ.

Cung điện dưới mặt đất, đúng là chỗ mà lão Tà Vương đang bế quan.

Sau một lúc, ở bên trong cánh cửa truyền đến một giọng nói già nua cùng uy nghiêm.



"Chuyện gì? "

"Tà Vương bị điên rồi, hiện tại hắn đang đồ sát cường giả Tà Vương đình! "

Cầm đầu là một lão già, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Hắn là người nhất mạch Tà Vương, luận thân phận chính là tộc thúc của Tà Vương.

"Ồ? "

Ầm ầm!

Cánh cửa cung điện đã mở ra.

Một bóng người khôi ngô bước ra.

Toả ra khí tức hung hãn cùng mãnh liệt, khiến cho mọi người hoảng sợ, nhao nhao lui về sau.

Lão Tà Vương đã xuất quan!

Lão Tà Vương ngẩng đầu nhìn về trận chiến bên ngoài hoàng cung.

"Càng ngày càng thái quá ! "

Trong lòng Lão Tà Vương tràn ngập tức giận.

Cả đời hắn say mê tu luyện, không biết tại sao pháp tắc thiên địa ở Nam Châu không trọn vẹn, vẫn không thể nào đột phá Đế Cảnh.

Hắn cũng muốn rời khỏi Nam Châu, nhưng bị người khác ngăn cản, chỉ có thể bế quan tìm kiếm bí pháp đột phá.

Cả đời hắn không có con cái, bởi vậy truyền lại chức vị Tà Vương cho cháu ruột.

Không ngờ mới bế quan không bao lâu, liền xảy ra chuyện hoang đường như thế này.

Thân hình hắn khẽ động, đã xuất hiện ở bên ngoài hoàng cung.

"Dừng tay! "

Lão Tà Vương quát to một tiếng.

Tất cả mọi người đều dừng tay, sắc mặt Tà Vương chợt biến đổi, lão Tà Vương lại xuất quan, chuyện này vượt ra ngoài dự liệu của hắn.

Nên biết rõ, trong thân thể của hắn, có ẩn chứa một sợi lực lượng, chính là dùng để khống chế lão Tà Vương.

Sở Huyền cũng không có bắt hắn đi khống chế lão Tà Vương, tự nhiên Tà Vương sẽ không đi hố thúc thúc của mình.

Nhưng mà hắn không ngờ, lão Tà Vương lại xuất quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau