Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 143: Tiểu Tà Vương Động Tình ?
Editor: Kingofbattle
Đại Yến quận, Tần quốc.
Sở Vân đã tới cảnh nội Đại Yến quận, đang tìm kiếm linh dược bên trong một ngọn núi.
Bỗng nhiên, xuất hiện hai người từ xa đi tới.
Một người trong đó mặc áo đen, trên người toả ra tà khí nồng nặc, hiển nhiên là một gã tà tu.
Lúc này Sở Vân đã có cảnh giác.
Bất quá, nàng cũng không sợ hãi.
Sau lưng nàng có cường giả Chân cảnh âm thầm bảo hộ.
Sở gia cũng muốn phái ra tộc lão Hợp cảnh để bảo hộ nàng, bất quá sau khi biết được Sở Vân có cường giả Chân cảnh âm thầm bảo hộ, mới không phái người đi theo.
Tiểu Tà Vương phe phẩy quạt giấy trong tay, hết sức nhẹ nhàng, trên gương mặt tái nhợt của hắn, mang theo khí tức tà mị.
Từ xưa đến nay, Tiểu Tà Vương nổi danh là người có lòng dạ độc ác, và rất biến thái.
Ở trong Tà Vương Đình, hắn là một người rất đặc biệt.
Hắn cũng không có tu luyện tà công, cũng là người duy nhất ứng cử cho chức vị Tà Vương, mà không tu luyện tà công.
Nếu là hắn thuận lợi trở thành Tà Vương đời tiếp theo, như vậy hắn sẽ trở thành vị Tà Vương duy nhất trong lịch sử Tà Vương Đình, không tu luyện tà công.
Tuy là Tiểu Tà Vương không phải tà tu, nhưng nói về thủ đoạn độc ác, tàn khốc, biến thái, thì tất cả tà tu đều kém xa hắn.
Từ xa nhìn thấy Sở Vân đang hái linh dược, người bảo hộ của Tiểu Tà Vương, không khỏi sinh ra cảm giác đáng tiếc cho cô nương này.
Gặp được Tiểu Tà Vương, là vận xui tám đời.
Hai mắt Tiểu Tà Vương sáng rực, bước nhanh về phía trước.
"Vị cô nương này, tiểu sinh hữu lễ! "
Tiểu Tà Vương nho nhã chắp tay hành lễ nói.
Uông Quái ngây dại, ôi đệch, từ lúc nào mà Tiểu Tà Vương lại dễ nói chuyện như vậy ?
Chẳng lẽ hắn muốn chơi trò mới ?
Sở Vân khẽ nhíu mày, nàng có cảm giác không tốt đối với người trước mặt này, tuy là không phải tà tu, nhưng mà lộ ra khí tức nửa chính nửa tà.
Trên mặt còn lộ ra nụ cười tà mị.
Cho dù hắn có giả bộ như thế nào, thì khí chất tà mị kia vẫn không thể nào che giấu được.
Vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành.
Sở Vân cất linh dược vào trong túi, rồi xoay người rời đi, nàng không có ý định nói chuyện với người này.
Uông quái ném cho Sở Vân một ánh mắt thương hại, dám từ chối Tiểu Tà Vương như thế, chắc chắn là kết cục rất thê thảm.
Thân hình Tiểu Tà Vương khẽ động, đã chắn trước mặt Sở Vân.
Hắn sửa sang y phục lại một cách chỉnh tề, trên mặt đã thu hồi nụ cười tà mị, lại ra vẻ nho nhã hành lễ : "Cô nương, tiểu sinh hữu lễ. "
Chắc chắn tên này bị té giếng.
"Tránh ra, ta không có rảnh để ý ngươi! "
Sở Vân trợn mắt quát to.
"Mời cô nương ! "
Thân hình Tiểu Tà Vương lách qua một bên, bày ra một tư thế xin mời.
Uông Quái trợn mắt há hốc mồm, cái gì thế này, Tiểu Tà Vương đổi tính rồi sao ?
"Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn trở thành người chính trực, hiền lành ! "
Tiểu Tà Vương liếc nhìn bóng lưng Sở Vân, nói ra rất nghiêm túc.
Uông Quái: "? ? ? "
Tiểu Tà Vương lòng dạ độc ác, lại muốn trở thành người hiền lành, Uông Quái đang hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
"Đi thôi. "
Tiểu Tà Vương đi theo sau Sở Vân, mỗi khi Sở Vân muốn hái linh dược, hắn lại xông ra lấy lòng.
Uông Quái cảm thấy thế giới này đã đảo lộn.
Vậy mà Tiểu Tà Vương lại lấy lòng một cô nương.
"Điện hạ, ngài làm cái quái gì vậy ? "
"Tiểu Vương đã động lòng, lúc ta nhìn thấy nàng thì đã thích rồi. "
Tiểu Tà Vương cảm khái nói ra.
Uông Quái cảm thấy đầu óc Tiểu Tà Vương có vấn đề, một gia hoả hung tàn bực này, vậy mà động tình với một cô nương ?
Nên biết rằng, trước đó hắn đã phanh thây rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp, vứt tất cả huyết nhục vào ao cho cá ăn.
Người có ham mê biến thái, không biết hương hoa tiếc ngọc như thế, đột nhiên lại nói động tâm với một cô nương, thích người đó.
Ngoại trừ đầu óc có bệnh, không có loại khả năng thứ hai.
Uông Quái thở dài một hơi, Tiểu Tà Vương luôn nói tu luyện tà công, dễ dàng điên loạn thần trí, ngược lại hôm nay hắn lại xảy ra vấn đề.
"Cô nương, ta là một người tốt, nàng nên tin tưởng ta. "
"Cô nương, nàng là Luyện Đan Sư sao? Ta có linh dược, tất cả đều cho nàng đấy......"
Nhìn thấy Tiểu Tà Vương đi theo Sở Vân, chạy ngược chạy xuôi nịnh bợ lấy lòng, Uông Quái cảm giác mình nên tránh mặt, lỡ như Tiểu Tà Vương cảm thấy mình chướng mắt, có lẽ sẽ không dễ chịu lắm.
Sở Huyền đọc qua tin tức trên tay, trong đầu hiện ra vô số nghi vấn (???).
Thế gian đồn đại, không phải Tiểu Tà Vương là một kẻ cực kỳ ác độc, biến thái hay sao?
Gia hoả có thể bắt mỹ nữ phân thây cho cá ăn, làm sao tâm lý có thể bình thường?
Vì sao lại ở bên cạnh Sở Vân, có biểu hiện của một kẻ liếm cẩu ? (liếm cẩu : yêu đơn phương điên cuồng, mù quáng)
Đầu óc của tên này bị vô nước ?
Có nên đá đít hắn khỏi Sở Vân hay không?
Sở Vân sẽ không bao giờ để ý môn gã như vậy, chỉ sợ tên này có tâm tư bất lương?
Nghĩ kỹ lại, Tiểu Tà Vương rắp tâm bất lương thì thế nào?
Ngay cả Đế Cảnh cũng không phải, có thể làm ra chuyện gì ?
Trong cơ thể Sở Vân có Đế binh, còn ẩn chứa một sợi lực lượng của hắn, hơn nữa Đế binh có linh tính nhất định, sẽ tự động bảo hộ chủ nhân.
Sở Huyền lại ra lệnh cho Hắc Nguyệt Lâu, cho Sở Vân biết thân phận của Tiểu Tà Vương, hắn cũng không can thiệp làm gì.
Sở Vân không phải là đứa trẻ, nàng sẽ biết ứng đối.
Đại Yến quận, Tần quốc.
Sở Vân đã tới cảnh nội Đại Yến quận, đang tìm kiếm linh dược bên trong một ngọn núi.
Bỗng nhiên, xuất hiện hai người từ xa đi tới.
Một người trong đó mặc áo đen, trên người toả ra tà khí nồng nặc, hiển nhiên là một gã tà tu.
Lúc này Sở Vân đã có cảnh giác.
Bất quá, nàng cũng không sợ hãi.
Sau lưng nàng có cường giả Chân cảnh âm thầm bảo hộ.
Sở gia cũng muốn phái ra tộc lão Hợp cảnh để bảo hộ nàng, bất quá sau khi biết được Sở Vân có cường giả Chân cảnh âm thầm bảo hộ, mới không phái người đi theo.
Tiểu Tà Vương phe phẩy quạt giấy trong tay, hết sức nhẹ nhàng, trên gương mặt tái nhợt của hắn, mang theo khí tức tà mị.
Từ xưa đến nay, Tiểu Tà Vương nổi danh là người có lòng dạ độc ác, và rất biến thái.
Ở trong Tà Vương Đình, hắn là một người rất đặc biệt.
Hắn cũng không có tu luyện tà công, cũng là người duy nhất ứng cử cho chức vị Tà Vương, mà không tu luyện tà công.
Nếu là hắn thuận lợi trở thành Tà Vương đời tiếp theo, như vậy hắn sẽ trở thành vị Tà Vương duy nhất trong lịch sử Tà Vương Đình, không tu luyện tà công.
Tuy là Tiểu Tà Vương không phải tà tu, nhưng nói về thủ đoạn độc ác, tàn khốc, biến thái, thì tất cả tà tu đều kém xa hắn.
Từ xa nhìn thấy Sở Vân đang hái linh dược, người bảo hộ của Tiểu Tà Vương, không khỏi sinh ra cảm giác đáng tiếc cho cô nương này.
Gặp được Tiểu Tà Vương, là vận xui tám đời.
Hai mắt Tiểu Tà Vương sáng rực, bước nhanh về phía trước.
"Vị cô nương này, tiểu sinh hữu lễ! "
Tiểu Tà Vương nho nhã chắp tay hành lễ nói.
Uông Quái ngây dại, ôi đệch, từ lúc nào mà Tiểu Tà Vương lại dễ nói chuyện như vậy ?
Chẳng lẽ hắn muốn chơi trò mới ?
Sở Vân khẽ nhíu mày, nàng có cảm giác không tốt đối với người trước mặt này, tuy là không phải tà tu, nhưng mà lộ ra khí tức nửa chính nửa tà.
Trên mặt còn lộ ra nụ cười tà mị.
Cho dù hắn có giả bộ như thế nào, thì khí chất tà mị kia vẫn không thể nào che giấu được.
Vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành.
Sở Vân cất linh dược vào trong túi, rồi xoay người rời đi, nàng không có ý định nói chuyện với người này.
Uông quái ném cho Sở Vân một ánh mắt thương hại, dám từ chối Tiểu Tà Vương như thế, chắc chắn là kết cục rất thê thảm.
Thân hình Tiểu Tà Vương khẽ động, đã chắn trước mặt Sở Vân.
Hắn sửa sang y phục lại một cách chỉnh tề, trên mặt đã thu hồi nụ cười tà mị, lại ra vẻ nho nhã hành lễ : "Cô nương, tiểu sinh hữu lễ. "
Chắc chắn tên này bị té giếng.
"Tránh ra, ta không có rảnh để ý ngươi! "
Sở Vân trợn mắt quát to.
"Mời cô nương ! "
Thân hình Tiểu Tà Vương lách qua một bên, bày ra một tư thế xin mời.
Uông Quái trợn mắt há hốc mồm, cái gì thế này, Tiểu Tà Vương đổi tính rồi sao ?
"Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn trở thành người chính trực, hiền lành ! "
Tiểu Tà Vương liếc nhìn bóng lưng Sở Vân, nói ra rất nghiêm túc.
Uông Quái: "? ? ? "
Tiểu Tà Vương lòng dạ độc ác, lại muốn trở thành người hiền lành, Uông Quái đang hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
"Đi thôi. "
Tiểu Tà Vương đi theo sau Sở Vân, mỗi khi Sở Vân muốn hái linh dược, hắn lại xông ra lấy lòng.
Uông Quái cảm thấy thế giới này đã đảo lộn.
Vậy mà Tiểu Tà Vương lại lấy lòng một cô nương.
"Điện hạ, ngài làm cái quái gì vậy ? "
"Tiểu Vương đã động lòng, lúc ta nhìn thấy nàng thì đã thích rồi. "
Tiểu Tà Vương cảm khái nói ra.
Uông Quái cảm thấy đầu óc Tiểu Tà Vương có vấn đề, một gia hoả hung tàn bực này, vậy mà động tình với một cô nương ?
Nên biết rằng, trước đó hắn đã phanh thây rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp, vứt tất cả huyết nhục vào ao cho cá ăn.
Người có ham mê biến thái, không biết hương hoa tiếc ngọc như thế, đột nhiên lại nói động tâm với một cô nương, thích người đó.
Ngoại trừ đầu óc có bệnh, không có loại khả năng thứ hai.
Uông Quái thở dài một hơi, Tiểu Tà Vương luôn nói tu luyện tà công, dễ dàng điên loạn thần trí, ngược lại hôm nay hắn lại xảy ra vấn đề.
"Cô nương, ta là một người tốt, nàng nên tin tưởng ta. "
"Cô nương, nàng là Luyện Đan Sư sao? Ta có linh dược, tất cả đều cho nàng đấy......"
Nhìn thấy Tiểu Tà Vương đi theo Sở Vân, chạy ngược chạy xuôi nịnh bợ lấy lòng, Uông Quái cảm giác mình nên tránh mặt, lỡ như Tiểu Tà Vương cảm thấy mình chướng mắt, có lẽ sẽ không dễ chịu lắm.
Sở Huyền đọc qua tin tức trên tay, trong đầu hiện ra vô số nghi vấn (???).
Thế gian đồn đại, không phải Tiểu Tà Vương là một kẻ cực kỳ ác độc, biến thái hay sao?
Gia hoả có thể bắt mỹ nữ phân thây cho cá ăn, làm sao tâm lý có thể bình thường?
Vì sao lại ở bên cạnh Sở Vân, có biểu hiện của một kẻ liếm cẩu ? (liếm cẩu : yêu đơn phương điên cuồng, mù quáng)
Đầu óc của tên này bị vô nước ?
Có nên đá đít hắn khỏi Sở Vân hay không?
Sở Vân sẽ không bao giờ để ý môn gã như vậy, chỉ sợ tên này có tâm tư bất lương?
Nghĩ kỹ lại, Tiểu Tà Vương rắp tâm bất lương thì thế nào?
Ngay cả Đế Cảnh cũng không phải, có thể làm ra chuyện gì ?
Trong cơ thể Sở Vân có Đế binh, còn ẩn chứa một sợi lực lượng của hắn, hơn nữa Đế binh có linh tính nhất định, sẽ tự động bảo hộ chủ nhân.
Sở Huyền lại ra lệnh cho Hắc Nguyệt Lâu, cho Sở Vân biết thân phận của Tiểu Tà Vương, hắn cũng không can thiệp làm gì.
Sở Vân không phải là đứa trẻ, nàng sẽ biết ứng đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất