Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 146: Tinh Thần Sụp Đổ !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Dùng ý chí kiên cường của hắn, có thể kiên trì tới hiện tại, thành đan đã là chuyện chắc chắn.

Hơn nữa, có khả năng lò đan này sẽ xuất hiện một viên đan dược tinh phẩm!

Đúng lúc này.

Trong đám người Sở gia đang vây xem, có một gã dòng chính Sở gia trong luyện đan đoàn, lắc đầu nói: "Năng lực luyện đan của người này quá rác rưỡi, chỉ luyện một lò linh đan mà thôi, lại phải cố hết sức như vậy? "

"Các ngươi nhìn hắn mà xem, mặt đỏ tía tai, rõ ràng đã tới cực hạn, còn bày đặt ra vẻ sĩ diện ! "

"Đúng đó, đổi lại là ta, cho dù không luyện ra, ta cũng không mặt đỏ tía tai như vậy, thở hồng hộc như trâu, không được rồi, thể lực quá kém. "

Một gã trong luyện đan đoàn nói hùa theo.

"Đúng vậy, sức bền không có, kỳ thật thiên phú luyện đan của hắn đã tới đỉnh, không có giá trị để chúng ta bồi dưỡng! "

Những người còn lại, cũng nói hùa theo.

Dường như Sở Thiên Minh có hơi trầm tư, mở miệng hỏi: "Cho nên các ngươi kết luận, hắn là luyện đan sư một phế vật? "

"Đúng thế, không sai. "

"Đừng thấy hắn còn trẻ tuổi, tựa hồ có thiên phú không tệ, nhưng nhìn qua thủ pháp luyện đan của hắn, đã biết đạt tới đỉnh, không có khả năng phát triển. "

"Chỉ có thể là phế vật, có khả năng hắn cảm thấy Sở gia dễ bị lừa, trình độ gà mờ cũng chạy tới khoe khoang! "

Bành! Lò đan đã nổ tung.

Phốc!

Vương Lạc phun một búng máu phun tới.

Tinh thần hắn đã triệt để sụp đổ !

Nghe những lời nói chế giễu, cười nhạo ở xung quanh, còn mắng hắn là phế vật rác rưỡi, giống như là những mũi dao sắc nhọn đâm vào tâm can của hắn.

Ở trong Vương gia, Bắc Châu, hắn bị xem là phế vật thì thôi đi.



Vốn tưởng rằng, đi vào mảnh đất Nam Châu cằn cỗi này, đi vào tiểu gia tộc Sở gia này, hắn có thể làm cho mọi người khiếp sợ, chấn kinh.

Kết quả, vẫn bị mọi người xem là phế vật!

Vốn là lò Linh đan này sắp thành công, nhưng tâm tình của hắn đã sụp đổ, dẫn tới linh lực hỗn loạn, cho nên bị nổ đan lô.

Đan dược đã mất sạch!

Tạch!

Cả người Vương Lạc té ngã trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời.

Giờ khắc này, hắn rất muốn khóc.

Tại sao ông trời lại đối xử bất công với hắn như thế ?

Ban cho mình thiên phú luyện đan tuyệt đỉnh, rồi lại khiến thân thể mình bị khiếm khuyết, tồn tại nhược điểm không biết rõ nguyên nhân, không thể nào phát huy toàn bộ thiên phú.

"Quá đáng thương. "

Một đám người luyện đan đoàn, đều lắc đầu thở dài.

Một gã luyện đan sư thuộc chi thứ Sở gia, móc ra lò đan, bắt đầu luyện chế đan dược.

"Tiểu tử, ngươi nhìn cho kỹ, đan dược phải luyện như thế này, thủ pháp của ngươi quá kém, tính ổn định không cao, lại không có sức bền. "

Rốt cục bản thân hắn có thể dạy bảo người khác, ngạo khí liền bộc phát ra ngoài.

Lúc đối mặt với Sở Vân , hắn cảm giác mình chả khác gì phế vật.

Hiện tại, đối mặt Vương Lạc, hắn liền cảm thấy mình chính là thiên tài.

Sau một giờ, một lò Linh đan đã ra lò.

"Ngươi đã nhìn kỹ chưa, đan phải luyện như vậy! "

Phốc!

Vương Lạc lại phun ra một búng máu, nhìn thấy thủ pháp của người kia như nước chảy mây trôi, hắn mới phát hiện, những hành động vừa nãy của mình, chã khác gì trò hề !

Khuôn mặt Vương Lạc xám như tro, nằm trên mặt đất, hắn chỉ cảm thấy tương lai của mình là một mảng đen kịt.



Ngay cả một tiểu gia tộc ở Nam Châu cằn cỗi, cũng có thể dẫm nát mình dưới chân, còn xem thường mình là một phế vật

Chớ nói tới Vương gia Bắc Châu, một thế gia đan đạo đã có truyền thừa rất lâu.

Chẳng lẽ hắn chỉ có thể trở thành một phế vật bị gia tộc vứt bỏ, chỉ là một người bình thường ở thế gian này.

Vương Lạc rất mê mang, hắn không biết mình phải đi đâu, để giải quyết vấn đề của thân thể.

Ngay cả tiểu gia tộc như Sở gia, cũng không xem trọng mình, thì đừng nói tới những đại gia tộc, thậm chí là tông môn đan đạo, tới tư cách đi vào cửa cũng không có.

"Ái chà, nhìn ngươi khổ sở như vậy, hãy cầm một vạn linh tinh này rồi rời đi. "

Nhìn thấy thiếu niên nằm ngửa trên mặt đất, gương mặt đờ đẫn mất hồn, Sở Thiên Minh cũng thở dài một hơi.

Người trẻ tuổi kia, đúng là số khổ....

Trình độ luyện đan gà mờ, lại muốn lừa gạt ăn uống.

Nếu như hắn xuất hiện sớm vài năm, khi Sở Vân còn chưa bộc lộ thiên phú luyện đan, thì có lẽ Sở gia sẽ coi trọng hắn, cho hắn đãi ngộ thật tốt.

Nhìn thấy bộ dạng hết sức sống của Vương Lạc, Sở Thiên Minh bèn lắc đầu chắt lưỡi, không có ý định truy cứu tội của hắn.

Giúp đỡ hắn một chút, vạn nhất ngày nào đó hắn quật khởi, cũng có thể có ấn tượng tốt với Sở gia.

Một vạn Linh Tinh, hiện tại đối với Sở gia, cũng không tính là gì.

Ném túi trữ vật chứa một vạn linh tinh tới bên người Vương Lạc, đám người Sở Thiên Minh liền trở về.

Vương Lạc vẫn nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt vô hồn chảy dài hai dòng nước mắt.

"Ta là một phế vật, thì ra là đúng là một phế vật! "

Dù cho bị Vương gia đá đít, bị huỷ hôn ước, thì ngạo khí trên người hắn vẫn không giảm, hắn tin tưởng rằng một ngày kia hắn có thể trở mình toả sáng.

Trở thành cường giả đan đạo danh chấn bốn phương.

Hắn sẽ làm cho Vương gia phải hối hận, khiến cho người huỷ hôn ước của hắn phải hối tiếc!

Nhưng kết quả, Vương Lạc lại phát hiện, hắn đúng là một phế vật, cái gọi là quật khởi, bất quả chỉ là ảo tưởng của riêng hắn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau