Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 147: Tiền Bối, Ngài Là Ai ?
Editor: Kingofbattle
Nhìn thấy Vương Lạc hai mắt vô hồn nằm trên đất, vẫn không nhúc nhích, thủ vệ gác cổng không khỏi cạn lời.
"Đứng lên đi, có lẽ người đúng là phế vật trong mắt thiên kiêu của Sở gia, những so với người khác ngươi đã tốt hơn rất nhiều. "
"Nếu như thiên phú luyện đan không tốt, vậy thì không cần luyên nữa..., ngươi vẫn còn trẻ, thực lực đã là Huyền cảnh tầng sáu, là một thiên tài, thiên phú còn mạnh hơn ta, có gì mà cảm thấy chán nản chứ. "
Vương Lạc nghe thấy thì càng đau lòng, một thủ vệ nho nhỏ, làm sao biết mình ôm chí lớn ?
Hắn vội vàng bò dậy, nhìn thấy túi Linh Tinh trước mặt, do dự một chút, vẫn nhận lấy.
Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối không nhận, bản tính hắn vốn cao ngạo, làm sao có thể tiếp nhận bố thí từ người khác.
Nhưng hiện thực rất khắc nghiệt, bản thân mình chỉ là một phế vật mà thôi, còn có gì có thể kiêu ngạo ?
Trên người hắn đã cạn sạch tiền, không phải là thời điểm để giữ thể diện.
Vương Lạc loạng choạng rời đi, hai mắt vô thần, chẳng biết đi về đâu.
Thủ vệ nhìn thấy phương hướng Vương Lạc rời đi, cũng không phải là bên ngoài tộc địa, định há mồm muốn nhắc nhở một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Chính là Huyền cảnh tầng sáu, ở Sở gia cũng chả làm ra cơm cháo gì, huống hồ hắn cũng không có đi sâu vào tộc địa Sở gia, chẳng qua là đi dọc theo biên giới tộc địa Sở gia mà thôi.
Những chuyện xảy ra ở đây, đương nhiên là không thể thoát khỏi ánh mắt của Sở Huyền.
Đây là tinh tướng không thành, còn bị người khác vả mặt.
Thời gian dài như vậy, rốt cuộc đã xuất hiện một gã khí vận chi tử.
Nhìn thấy Vương Lạc loạng choạng bước về phía tiểu viện của mình, cho dù Sở Huyền đang bận bịu cũng phải bỏ ngang mà chờ đợi.
Độ đệ thứ hai đã tới.
Hắn liền thi triển Thiên Cơ Tham Nguyên Thuật, tất cả thông tin của Vương Lạc đã hiện ra trước mắt.
Trong lòng không khỏi cạn lời, tại sao những khí vận chi tử như này, đều mang thân phận bị gia tộc vứt bỏ...?
Hắn lại ngẫm kỹ lại, có lẽ bởi vì Vương Lạc là khí vận chi tử, mà nội tình gia tộc của hắn không đủ, gánh không nổi khí vận chi tử, bởi vậy nên chỉ có thể trục xuất hắn ra ngoài.
"Vương Lạc, hiện tại là khí vận chi tử của Bắc Châu, là con thứ của thế gia đan đạo Vương gia, là người sở hữu Đan Mạch trời sinh, có thiên phú đan đạo cực cao, bởi vì lúc nhỏ gặp phải thủ đoạn âm hiểm, dẫn tới Đan Mạch bị tắc nghẽn ngoài ý muốn "
Vương Lạc có Đan Mạch trời sinh, thiên phú đan đạo trác tuyệt, chẳng qua là gặp phải chuyện đáng tiếc, khi còn nhỏ gặp phải độc thủ, dẫn đến Đan Mạch đứt gãy ngoài ý muốn, cho dù có thiên phú trác tuyệt, nhưng là bởi vì Đan Mạch bị đứt gãy, dẫn tới cơ thể bị khiếm khuyết, không thể nào phát huy.
Loại Đan Mạch này, cũng giống như Thiên Tâm Kiếm Mạch của Đinh Việt, thuộc về thiên phú đặc thù, cũng là một loại thể chất đặc thù.
Thế gian rất hiếm thấy, cho dù là thế gia đan đạo như Vương gia, cũng không phát hiện ra thể chất Đan Mạch của Vương Lạc, nếu không thì đã sớm nghĩ nát óc chữa lành Đan Mạch cho hắn rồi.
Mặc dù là con thứ, chỉ cần phụ thân của Vương Lạc không quá ngu ngốc, cũng sẽ không để cho nhi tử trác tuyệt như hắn lưu lạc ở bên ngoài
khi nhỏ Vương Lạc gặp phải độc thủ, chuyện này có chút đặc biệt, tựa hồ cũng không phải là người trong Vương gia làm ra, mà là có quan hệ với mẫu thân của hắn.
Cách đây ba năm, mẫu thân Vương Lạc rời khỏi gia tộc để tìm kiếm phương pháp chữa trị cho hắn, từ đó mất tích, tình cảnh Vương Lạc liền trở nên khó khăn.
Lúc trước người ám hại hắn, kỳ thật cũng không biết hắn có thể chất Đan Mạch trời sinh, bất quá bởi vì ra tay quá nặng, dẫn đến Đan Mạch của hắn bị cắt đứt ngoài ý muốn.
Đúng là một gia hoả đáng thương.
Hơn nữa, Sở Huyền cũng biết, Vương Lạc bị nghiền ép khi đấu đan cùng người khác, khiến cho Vương gia mất hết thể diện của thế gia đan đạo, cho nên đá đít hắn ra khỏi gia tộc, đúng là một bố cục nhằm chống lại hắn.
Vị hôn thê của hắn, cũng bị người khác tính kế nhắm vào hắn, cho nên cũng thuận lợi từ hôn.
Không hổ danh là khí vận chi tử, không ngờ lại tới Nam Châu, mà lại còn đi đến Sở gia.
Hai mắt Vương Lạc vô hồn loạng choạng bước đi, thấy trước mặt có một tiểu viện, đột nhiên dừng bước, trong lòng hắn hơi do dự, có nên lưu lại tiểu viện này không.
Lấy cớ vì báo đáp Sở gia, nên luyện chế một ít đan dược cho Sở gia, có thể thuận lợi ở lại đây, xem như có một chỗ dừng chân, chậm rãi tìm kiếm phương pháp chữa trị thân thể.
Nhưng vào lúc này.
Có một giọng nói truyền vào tai hắn.
"Người trẻ tuổi, có phải ngươi cảm thấy tương lai của mình rất mờ mịt? "
"Có phải ngươi cảm thấy đã mất mục tiêu sống tiếp? "
"Chán nản thất vọng, bị gia tộc vứt bỏ, bị mọi người xem thường, trở thành một phế vật, ngươi có chấp nhận không ? "
"Có nghĩ rằng muốn quật khởi hay không? khiến cho những người xem thường ngươi phải hối hận ? "
Thân hình Vương Lạc khẽ run rẩy, nhìn về tiểu viện trước mặt.
"Tiền bối, ngài là ai? "
"Bản tôn chính là ngọn đèn soi sáng cho những người trẻ tuổi mất phương hướng, là vị cứu tinh cho phế vật khắp Chư Thiên Vạn Giới, người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi đúng là phế vật, gặp được bản tôn, chính là vận may ba đời của ngươi, ta sẽ giúp ngươi quật khởi, khiến cho những kẻ xem thường ngươi phải hối hận."
Nhìn thấy Vương Lạc hai mắt vô hồn nằm trên đất, vẫn không nhúc nhích, thủ vệ gác cổng không khỏi cạn lời.
"Đứng lên đi, có lẽ người đúng là phế vật trong mắt thiên kiêu của Sở gia, những so với người khác ngươi đã tốt hơn rất nhiều. "
"Nếu như thiên phú luyện đan không tốt, vậy thì không cần luyên nữa..., ngươi vẫn còn trẻ, thực lực đã là Huyền cảnh tầng sáu, là một thiên tài, thiên phú còn mạnh hơn ta, có gì mà cảm thấy chán nản chứ. "
Vương Lạc nghe thấy thì càng đau lòng, một thủ vệ nho nhỏ, làm sao biết mình ôm chí lớn ?
Hắn vội vàng bò dậy, nhìn thấy túi Linh Tinh trước mặt, do dự một chút, vẫn nhận lấy.
Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối không nhận, bản tính hắn vốn cao ngạo, làm sao có thể tiếp nhận bố thí từ người khác.
Nhưng hiện thực rất khắc nghiệt, bản thân mình chỉ là một phế vật mà thôi, còn có gì có thể kiêu ngạo ?
Trên người hắn đã cạn sạch tiền, không phải là thời điểm để giữ thể diện.
Vương Lạc loạng choạng rời đi, hai mắt vô thần, chẳng biết đi về đâu.
Thủ vệ nhìn thấy phương hướng Vương Lạc rời đi, cũng không phải là bên ngoài tộc địa, định há mồm muốn nhắc nhở một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Chính là Huyền cảnh tầng sáu, ở Sở gia cũng chả làm ra cơm cháo gì, huống hồ hắn cũng không có đi sâu vào tộc địa Sở gia, chẳng qua là đi dọc theo biên giới tộc địa Sở gia mà thôi.
Những chuyện xảy ra ở đây, đương nhiên là không thể thoát khỏi ánh mắt của Sở Huyền.
Đây là tinh tướng không thành, còn bị người khác vả mặt.
Thời gian dài như vậy, rốt cuộc đã xuất hiện một gã khí vận chi tử.
Nhìn thấy Vương Lạc loạng choạng bước về phía tiểu viện của mình, cho dù Sở Huyền đang bận bịu cũng phải bỏ ngang mà chờ đợi.
Độ đệ thứ hai đã tới.
Hắn liền thi triển Thiên Cơ Tham Nguyên Thuật, tất cả thông tin của Vương Lạc đã hiện ra trước mắt.
Trong lòng không khỏi cạn lời, tại sao những khí vận chi tử như này, đều mang thân phận bị gia tộc vứt bỏ...?
Hắn lại ngẫm kỹ lại, có lẽ bởi vì Vương Lạc là khí vận chi tử, mà nội tình gia tộc của hắn không đủ, gánh không nổi khí vận chi tử, bởi vậy nên chỉ có thể trục xuất hắn ra ngoài.
"Vương Lạc, hiện tại là khí vận chi tử của Bắc Châu, là con thứ của thế gia đan đạo Vương gia, là người sở hữu Đan Mạch trời sinh, có thiên phú đan đạo cực cao, bởi vì lúc nhỏ gặp phải thủ đoạn âm hiểm, dẫn tới Đan Mạch bị tắc nghẽn ngoài ý muốn "
Vương Lạc có Đan Mạch trời sinh, thiên phú đan đạo trác tuyệt, chẳng qua là gặp phải chuyện đáng tiếc, khi còn nhỏ gặp phải độc thủ, dẫn đến Đan Mạch đứt gãy ngoài ý muốn, cho dù có thiên phú trác tuyệt, nhưng là bởi vì Đan Mạch bị đứt gãy, dẫn tới cơ thể bị khiếm khuyết, không thể nào phát huy.
Loại Đan Mạch này, cũng giống như Thiên Tâm Kiếm Mạch của Đinh Việt, thuộc về thiên phú đặc thù, cũng là một loại thể chất đặc thù.
Thế gian rất hiếm thấy, cho dù là thế gia đan đạo như Vương gia, cũng không phát hiện ra thể chất Đan Mạch của Vương Lạc, nếu không thì đã sớm nghĩ nát óc chữa lành Đan Mạch cho hắn rồi.
Mặc dù là con thứ, chỉ cần phụ thân của Vương Lạc không quá ngu ngốc, cũng sẽ không để cho nhi tử trác tuyệt như hắn lưu lạc ở bên ngoài
khi nhỏ Vương Lạc gặp phải độc thủ, chuyện này có chút đặc biệt, tựa hồ cũng không phải là người trong Vương gia làm ra, mà là có quan hệ với mẫu thân của hắn.
Cách đây ba năm, mẫu thân Vương Lạc rời khỏi gia tộc để tìm kiếm phương pháp chữa trị cho hắn, từ đó mất tích, tình cảnh Vương Lạc liền trở nên khó khăn.
Lúc trước người ám hại hắn, kỳ thật cũng không biết hắn có thể chất Đan Mạch trời sinh, bất quá bởi vì ra tay quá nặng, dẫn đến Đan Mạch của hắn bị cắt đứt ngoài ý muốn.
Đúng là một gia hoả đáng thương.
Hơn nữa, Sở Huyền cũng biết, Vương Lạc bị nghiền ép khi đấu đan cùng người khác, khiến cho Vương gia mất hết thể diện của thế gia đan đạo, cho nên đá đít hắn ra khỏi gia tộc, đúng là một bố cục nhằm chống lại hắn.
Vị hôn thê của hắn, cũng bị người khác tính kế nhắm vào hắn, cho nên cũng thuận lợi từ hôn.
Không hổ danh là khí vận chi tử, không ngờ lại tới Nam Châu, mà lại còn đi đến Sở gia.
Hai mắt Vương Lạc vô hồn loạng choạng bước đi, thấy trước mặt có một tiểu viện, đột nhiên dừng bước, trong lòng hắn hơi do dự, có nên lưu lại tiểu viện này không.
Lấy cớ vì báo đáp Sở gia, nên luyện chế một ít đan dược cho Sở gia, có thể thuận lợi ở lại đây, xem như có một chỗ dừng chân, chậm rãi tìm kiếm phương pháp chữa trị thân thể.
Nhưng vào lúc này.
Có một giọng nói truyền vào tai hắn.
"Người trẻ tuổi, có phải ngươi cảm thấy tương lai của mình rất mờ mịt? "
"Có phải ngươi cảm thấy đã mất mục tiêu sống tiếp? "
"Chán nản thất vọng, bị gia tộc vứt bỏ, bị mọi người xem thường, trở thành một phế vật, ngươi có chấp nhận không ? "
"Có nghĩ rằng muốn quật khởi hay không? khiến cho những người xem thường ngươi phải hối hận ? "
Thân hình Vương Lạc khẽ run rẩy, nhìn về tiểu viện trước mặt.
"Tiền bối, ngài là ai? "
"Bản tôn chính là ngọn đèn soi sáng cho những người trẻ tuổi mất phương hướng, là vị cứu tinh cho phế vật khắp Chư Thiên Vạn Giới, người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi đúng là phế vật, gặp được bản tôn, chính là vận may ba đời của ngươi, ta sẽ giúp ngươi quật khởi, khiến cho những kẻ xem thường ngươi phải hối hận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất