Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 165: Tha Cho Ngươi Một Mạng !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Xa xa, có một nữ tử dịu dàng đạp gió lướt tới, sau mỗi bước chân của nàng, đều xuất hiện vô số cánh hoa xinh đẹp, bay lả tả xuống đất.

Những cánh hoa này do linh lực hoá thành, cũng không phải là hoa thật.

Đây cũng là đặc trưng của công pháp của Phiêu Hoa Các, cũng là phương thức xuất hiện của Phiêu Hoa Các.

Người tới có dáng vẻ uyển chuyển, phong thái thướt tha, rất xinh đẹp.

"Là thánh nữ Hàn Ánh Mộng của Phiêu Hoa Các! "

Không ít người đều kinh ngạc hô lớn.

Nhất là một vài võ giả trẻ tuổi, càng lộ ra thần sắc mê đắm.

Cho dù là Ứng Kiếm Không, hai mắt cũng sáng rực, nhìn về phía Hàn Ánh Mộng.

Duy chỉ có Đinh Việt, không thèm quan tâm!

Tuy là nữ tử xinh đẹp, nhưng cũng không thể khiến hắn dao động.

Cửa ải thứ hai vô thượng kiếm đạo, nhìn mỹ nữ không thất thần!

Đinh Việt luôn nhớ kỹ, cho nên dù xung quanh có vang lên rất nhiều tiếng kinh ngạc và hâm mộ, hắn vẫn không thèm liếc nhìn Hàn Ánh Mộng, dù chỉ một lần.

Hàn Ánh Mộng lăng không từng bước một, nở mộ nụ cười mê người, nghe những giọng nói nịnh nọt xung quanh, cùng với ngữ điệu hâm mộ, nụ cười trên mặt nàng càng rạng rỡ.

Từng bước bay về phía ngọn núi Đinh Việt đứng.

Đó là ngọn núi của Phiêu Hoa Các.

Tuy nhiên, đã có một người đứng đây, hơn nữa thực lực cũng không kém.

Nàng chỉ cho rằng, đây là một người vì muốn nịnh bợ Phiêu Hoa Các, mới hỗ trợ đứng đây canh giữ, nói không chừng còn là người theo đuổi Hàn Ánh Mộng.

Đinh Việt khẽ nhíu mày.

Nhìn thấy Hàn Ánh Mộng từng bước tới gần, sắc mặt hắn lộ ra vẻ âm trầm.

"Nữ nhân này muốn làm gì? Cố ý thu hút sự chú ý của ta sao ? "

"Cười tươi như vậy, là tới mê hoặc ta sao ? "

"Nữ nhân này thật đáng giận, quả thật là muốn phá hỏng đạo tâm của ta, khiến cho ta động tâm, sau đó sẽ thích nàng, phá hỏng cửa ải thứ hai kiếm đạo của ta. "



"Đinh Việt ta, muốn đạt tới cảnh giới trong lòng không nữ nhân, rút kiếm có thể sát thần, làm sao có thể bị một nữ nhân quấy nhiễu ? "

Một chân của Hàn Ánh Mộng vừa chạm vào đỉnh núi, ánh mắt Đinh Việt đã lạnh như băng, sau đó quát lạnh: "Cút, nữ nhân, cách xa ta một chút! "

Hàn Ánh Mộng thiếu chút nữa là tức chết!

Những cánh hoa đang rơi lả tả sau lưng nàng, cũng dừng lại.

Toàn trường đều triệt để yên lặng!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đinh Việt.

Người đầu tiên!

Đây là người đầu tiên dám nói chuyện với Hàn Ánh Mộng như vậy.

Cũng là người nam nhân đầu tiên, dám bảo Hàn Ánh Mộng cút xa hắn!

"Ngươi kêu ta cút ? "

Hàn Ánh Mộng tức sôi máu.

Phiêu Hoa Các lựa chọn nàng trở thành người dẫn đầu, chính là muốn nàng bày ra phong thái, mê hoặc điên đảo ngàn vạn võ giả.

Trên thực tế, nàng đã thành công.

Ngay lúc nàng xuất hiện, đã khiến vô số nam nhân, đều trầm mê trước dáng người yểu điệu của nàng, trầm mê trước dung mạo tuyệt sắc của nàng.

Thật không ngờ, tại giây phút cuối cùng, bầu không khí mà nàng tạo dựng lại bị phá hủy.

Hai mắt Đinh Việt lạnh thấu xương, nhìn thẳng nàng, nói: "Nữ nhân ác độc, đừng có mơ tưởng phá huỷ kiếm tâm của ta, ngươi không thể nào dụ dỗ được ta đâu, trong lòng ta chỉ có kiếm, sẽ không có ngươi, đừng mơ mộng hảo huyền nữa ! "

Hàn Ánh Mộng tức giận đến mức sắp phun máu, khốn kiếp, là ai ác độc chứ, ai muốn mê hoặc ngươi chứ ?

"Ngươi......Ngươi......"

Khí tức trên người Hàn Ánh Mộng hỗn loạn, tức giận đến mức khiến cho toàn thân run rẩy, chỉ ngón tay trắng mịn thẳng mặt Đinh Việt, đã nảy sinh sát tâm.

Nàng là thánh nữ Phiêu Hoa Các, thiên tư trác tuyệt, tuyệt sắc vô song, không biết bao nhiêu nam nhân cam tâm quỳ gối trước mặt nàng.

Nguyện vì nàng bất chấp nguy hiểm.

Nàng muốn bảo vật gì, cũng không cần tự tay tranh đoạt, chỉ cần nói ra một tiếng, sẽ có nam nhân nịnh nọt đưa tới cho nàng.

Ví dụ như, Tống Bàng con trai độc nhất của tông chủ Cửu Kiếm Sơn, từng lặn lội ngàn dặm xa xôi tới tặng bảo bối lấy lòng nàng.

Nàng chưa từng bị ai quát mắng như vậy?



"Cút đi, ngươi không dụ dỗ được ta đâu, nếu như không đi, đừng trách kiếm của ta vô tình ! "

Ánh mắt Đinh Việt vẫn băng lãnh, gắt gao nhìn Hàn Ánh Mộng chằm chằm.

Nữ nhân này, cố tình ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cố ý chạy đến ngọn núi của mình, chỉ có thể là trong lòng không có ý tốt, không phải mục đích câu dẫn mình thì là gì ?

Nhưng mà ngươi không ngờ được, Đinh Việt ta, đã vượt qua cửa ải thứ hai của vô thượng kiếm đạo, xem mỹ nữ không thất thần, trong lòng chỉ có Kiếm Hồn!

Ngươi không phá được kiếm tâm của ta !

Hàn Ánh Mộng sắp phát điên, mình lại đi câu dẫn hắn?

Đây chính là ngọn núi của Phiêu Hoa Các chúng ta!

Người này phải chết!

Nhìn thấy Hàn Ánh Mộng bị chửi mắng như thế, không ít người đều nổi giận, thậm chí có vài người động tâm, đây chính là cơ hội lấy lòng người đẹp....

Còn không đợi những người khác hành động.

Ứng Kiếm Không đã lăng không bay tới.

"Đinh Việt, phế vật bị Cửu Kiếm Sơn vứt bỏ, một phế vật như ngươi, cũng dám cuồng vọng như thế? "

"Ứng Kiếm Không ta, cũng muốn nhìn xem, thứ rác rưởi như ngươi có năng lực gì ? "

Tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Người này bị Cửu Kiếm Sơn vứt bỏ ?

Phế vật?

Đinh Việt xuất thân từ Cửu Kiếm Sơn, cũng từng bị Cửu Kiếm Sơn trục xuất ?

Người của Cửu Kiếm Sơn bị té giếng sao ?

Nhân vật có thiên phú trác tuyệt như thế, vậy mà bị Cửu Kiếm Sơn trục xuất ?

Không đúng, nếu như Ứng Kiếm Không mắng đối phương là phế vật, tất nhiên trong đó sẽ có nguyên nhân.

Cho nên, Đinh Việt quật khởi nhanh như vậy, là có quan hệ với cơ duyên của hắn ?

Ứng Kiếm Không đáp xuống bên cạnh Hàn Ánh Mộng, lạnh lùng liếc nhìn Đinh Việt.

"Đinh Việt, ngươi mau quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với Hàn thánh nữ, cầu xin thánh nữ tha thứ, ta sẽ tha cho ngươi một mạng! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau