Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 166: Rút Kiếm Đi !
Editor: Kingofbattle
Tâm tình của Hàn Ánh Mộng thoáng bình tĩnh lại, nhìn thấy Ứng Kiếm Không ra mặt giúp mình, trong lòng đã dễ chịu hơn một ít.
Bản thân mình vẫn được nhiều người quan tâm.
Nhìn xem, ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu của Cửu Kiếm Sơn, cũng ra mặt vì mình.
Đinh Việt khinh bỉ liếc xéo Ứng Kiếm Không, giễu cợt nói: "Ứng Kiếm Không, kiếm đạo của ngươi cũng chỉ có như thế. "
"Vì một nữ nhân xa lạ mà đứng ra nịnh hót, còn tu kiếm đạo làm gì? "
"Ứng Kiếm Không, ta vốn tưởng rằng cảnh giới kiếm đạo của ngươi cũng không tệ, hiện tại nhìn thấy, bất quá cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. "
"Vậy mà nguyện ý ra mặt vì một nữ nhân dụ dỗ ta, Đinh Việt ta rất xấu hổ vì từng là đồng môn của ngươi! "
"Sư tôn nói rất chuẩn, kiếm tu thế gian có ngàn vạn, người có thể bước lên vô thượng kiếm đạo, vô cùng ít ỏi ! "
Thần sắc Đinh Việt lộ vẻ cao ngạo, dường như vì thế gian này không còn tri kỷ mà đau buồn.
Hàn Ánh Mộng tức giận tới mức run rẩy, ngón tay trắng mịn chỉ thẳng vào Đinh Việt, tức giận quát: "Giết chết hắn cho ta, giết chết hắn, đúng là khinh người quá đáng! "
Tên hỗn đản này, không biết lấy tự tin từ đâu ra, lại nói Hàn Ánh Mộng ta câu dẫn ngươi?
"Đinh Việt! "
Ứng Kiếm Không liền rút kiếm, tiếng kiếm ngân vang vọng cả hư không.
Khí thế trên người hắn liền trở nên lăng lệ ác liệt, dường như cả người hắn đã biến thành một thanh kiếm sắc bén.
Trong lòng tất cả mọi người đều kinh ngạc, Ứng Kiếm Không không hổ danh là tuyệt đỉnh thiên kiêu trong mấy ngàn năm của Cửu Kiếm Sơn.
Cảm ngộ kiếm đạo, đã đạt tới trình độ bực này.
Tuy tu vi chỉ là Chân cảnh tầng chín, nhưng mà cường giả bán Đế bình thường cũng chưa chắc đánh lại hắn.
Lần này đi vào di tích Bạch Thắng Sơn, người chiếm lợi nhiều nhất, chỉ sợ sẽ là Cửu Kiếm Sơn.
Những người trẻ tuổi ở đây, không có ai là đối thủ của hắn.
Cho dù là thánh nữ Phiêu Hoa Các, Hàn Ánh Mộng.
Sắc mặt Hàn Ánh Mộng hơi đổi, nàng cũng không ngờ thực lực Ứng Kiếm Không lại mạnh như thế.
Lão giả râu đỏ trên Thiên Đỉnh Sơn, rất vui mừng, đây chính là cháu rể của mình.
"Ứng Kiếm Không ta, cũng muốn lãnh giáo một chút, kiếm đạo của Đinh Việt ngươi có gì hơn người! "
"Rút kiếm đi! "
Thân hình Hàn Ánh Mộng lui về sau, một khi bắt đầu chiến đấu, đứng ở quá gần sẽ bị ngộ thương.
Đinh Việt vẫn ôm kiếm trước ngực, lạnh lùng liếc nhìn Ứng Kiếm Không.
Chính là kẻ này, trước kia đã từng bỡn cợt mình, mất hết mặt mũi, nhận đủ loại trào phúng nhục nhã, thanh mai trúc mã cũng bởi vì hắn mà thay lòng đổi dạ.
Hiện tại, chính là thời điểm trả lại thù mới hận cũ, giẫm đạp thiên kiêu Cửu Kiếm Sơn dưới chân, cho hắn mất sạch thể diện.
Khiến cho đám người Cửu Kiếm Sơn sáng mắt ra, ai mới là thiên kiêu, kiếm đạo vô song!
Đinh Việt ta, trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm có thể sát thần!
Cuối cùng cũng có một ngày, bản thân ta dùng một kiếm sát thần, vấn đỉnh kiếm đạo.
Trong lòng Ứng Kiếm Không tràn ngập phẫn nộ, vừa nhìn thấy thái độ khinh miệt của Đinh Việt, đã khiến cho hắn tức điên lên.
Thân là thiên kiêu tuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn trong mấy ngàn năm qua, từ trước tới nay, hắn luôn vô địch cùng cảnh giới.
Chưa có người nào cùng cảnh giới có thể đánh bại hắn.
Vượt cấp khiêu chiến giết địch, cũng không phải chỉ một hai lần.
Đinh Việt thì sao?
Thật không ngờ lại khinh miệt hắn, ngay cả kiếm cũng không thèm rút.
"Cuồng vọng! "
Ứng Kiếm Không hít sâu một hơi, áp chế bản thân bình tĩnh lại.
Kiếm trong tay hắn đang rung động.
Bắt đầu lộ ra tia sáng sắc lạnh.
Khí thế lăng lệ ác liệt, khiến cho cỏ cây xung quanh trăm dặm đều hoá thành bụi phấn.
Một đạo kiếm quang xuất hiên ở giữa thiên địa.
Tất cả cường giả ở đây đều tập trung cao độ, ánh mắt gắt gao chằm chằm vào một kiếm của Ứng Kiếm Không.
Quá mạnh mẽ!
Sắc mặt Liễu Bình Phong trầm trọng, thực lực Cửu Kiếm Sơn quá mạnh mẽ, nếu họ liên thủ cùng Tần quốc, chỉ sợ sẽ khiến cho Đế Quốc Đại Càn, phải lùi một bước.
Nếu không, chỉ có mỗi Nữ Đế Đại Tần, còn chưa đủ sức nặng để khiến cho Đế Quốc Đại Càn nhượng bộ.
Tần quốc cũng không thể nào ổn định lãnh thổ lớn như vậy.
Tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục trước một kiếm này của Ứng Kiếm Không, không hổ danh là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu, thiên kiêu tuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn suốt mấy ngàn năm qua.
Bằng vào một kiếm này, cho dù là cường giả bán Đế ở đây, cũng không dám khinh thường.
Đinh Việt chết chắc rồi!
Đều là tu vi Chân cảnh tầng chín, thực lực đã chênh lệch một trời một vực.
Cho dù kiếm đạo của Đinh Việt có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ lại có thể vượt qua Cửu Kiếm Sơn?
Đây chính là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu.
Được truyền thừa từ thời thượng cổ đến hiện tại.
Bỗng nhiên, mọi người lại cảm thấy, có một đạo kiếm quang không tính là sắc bén, chỉ nhoáng lên rồi biến mất.
Lại trố mắt nhìn thấy, đạo kiếm quang của Ứng Kiếm Không đã nứt vỡ, một kiếm bá đạo, đã bị chém nát vụn.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, đám người cường giả, chỉ cảm thấy trong gió có một tia sắc bén, giống như muốn phân thây người khác thành hai nửa.
Đúng là một tia Kiếm Ý đã lộ ra ngoài!
Tâm tình của Hàn Ánh Mộng thoáng bình tĩnh lại, nhìn thấy Ứng Kiếm Không ra mặt giúp mình, trong lòng đã dễ chịu hơn một ít.
Bản thân mình vẫn được nhiều người quan tâm.
Nhìn xem, ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu của Cửu Kiếm Sơn, cũng ra mặt vì mình.
Đinh Việt khinh bỉ liếc xéo Ứng Kiếm Không, giễu cợt nói: "Ứng Kiếm Không, kiếm đạo của ngươi cũng chỉ có như thế. "
"Vì một nữ nhân xa lạ mà đứng ra nịnh hót, còn tu kiếm đạo làm gì? "
"Ứng Kiếm Không, ta vốn tưởng rằng cảnh giới kiếm đạo của ngươi cũng không tệ, hiện tại nhìn thấy, bất quá cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. "
"Vậy mà nguyện ý ra mặt vì một nữ nhân dụ dỗ ta, Đinh Việt ta rất xấu hổ vì từng là đồng môn của ngươi! "
"Sư tôn nói rất chuẩn, kiếm tu thế gian có ngàn vạn, người có thể bước lên vô thượng kiếm đạo, vô cùng ít ỏi ! "
Thần sắc Đinh Việt lộ vẻ cao ngạo, dường như vì thế gian này không còn tri kỷ mà đau buồn.
Hàn Ánh Mộng tức giận tới mức run rẩy, ngón tay trắng mịn chỉ thẳng vào Đinh Việt, tức giận quát: "Giết chết hắn cho ta, giết chết hắn, đúng là khinh người quá đáng! "
Tên hỗn đản này, không biết lấy tự tin từ đâu ra, lại nói Hàn Ánh Mộng ta câu dẫn ngươi?
"Đinh Việt! "
Ứng Kiếm Không liền rút kiếm, tiếng kiếm ngân vang vọng cả hư không.
Khí thế trên người hắn liền trở nên lăng lệ ác liệt, dường như cả người hắn đã biến thành một thanh kiếm sắc bén.
Trong lòng tất cả mọi người đều kinh ngạc, Ứng Kiếm Không không hổ danh là tuyệt đỉnh thiên kiêu trong mấy ngàn năm của Cửu Kiếm Sơn.
Cảm ngộ kiếm đạo, đã đạt tới trình độ bực này.
Tuy tu vi chỉ là Chân cảnh tầng chín, nhưng mà cường giả bán Đế bình thường cũng chưa chắc đánh lại hắn.
Lần này đi vào di tích Bạch Thắng Sơn, người chiếm lợi nhiều nhất, chỉ sợ sẽ là Cửu Kiếm Sơn.
Những người trẻ tuổi ở đây, không có ai là đối thủ của hắn.
Cho dù là thánh nữ Phiêu Hoa Các, Hàn Ánh Mộng.
Sắc mặt Hàn Ánh Mộng hơi đổi, nàng cũng không ngờ thực lực Ứng Kiếm Không lại mạnh như thế.
Lão giả râu đỏ trên Thiên Đỉnh Sơn, rất vui mừng, đây chính là cháu rể của mình.
"Ứng Kiếm Không ta, cũng muốn lãnh giáo một chút, kiếm đạo của Đinh Việt ngươi có gì hơn người! "
"Rút kiếm đi! "
Thân hình Hàn Ánh Mộng lui về sau, một khi bắt đầu chiến đấu, đứng ở quá gần sẽ bị ngộ thương.
Đinh Việt vẫn ôm kiếm trước ngực, lạnh lùng liếc nhìn Ứng Kiếm Không.
Chính là kẻ này, trước kia đã từng bỡn cợt mình, mất hết mặt mũi, nhận đủ loại trào phúng nhục nhã, thanh mai trúc mã cũng bởi vì hắn mà thay lòng đổi dạ.
Hiện tại, chính là thời điểm trả lại thù mới hận cũ, giẫm đạp thiên kiêu Cửu Kiếm Sơn dưới chân, cho hắn mất sạch thể diện.
Khiến cho đám người Cửu Kiếm Sơn sáng mắt ra, ai mới là thiên kiêu, kiếm đạo vô song!
Đinh Việt ta, trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm có thể sát thần!
Cuối cùng cũng có một ngày, bản thân ta dùng một kiếm sát thần, vấn đỉnh kiếm đạo.
Trong lòng Ứng Kiếm Không tràn ngập phẫn nộ, vừa nhìn thấy thái độ khinh miệt của Đinh Việt, đã khiến cho hắn tức điên lên.
Thân là thiên kiêu tuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn trong mấy ngàn năm qua, từ trước tới nay, hắn luôn vô địch cùng cảnh giới.
Chưa có người nào cùng cảnh giới có thể đánh bại hắn.
Vượt cấp khiêu chiến giết địch, cũng không phải chỉ một hai lần.
Đinh Việt thì sao?
Thật không ngờ lại khinh miệt hắn, ngay cả kiếm cũng không thèm rút.
"Cuồng vọng! "
Ứng Kiếm Không hít sâu một hơi, áp chế bản thân bình tĩnh lại.
Kiếm trong tay hắn đang rung động.
Bắt đầu lộ ra tia sáng sắc lạnh.
Khí thế lăng lệ ác liệt, khiến cho cỏ cây xung quanh trăm dặm đều hoá thành bụi phấn.
Một đạo kiếm quang xuất hiên ở giữa thiên địa.
Tất cả cường giả ở đây đều tập trung cao độ, ánh mắt gắt gao chằm chằm vào một kiếm của Ứng Kiếm Không.
Quá mạnh mẽ!
Sắc mặt Liễu Bình Phong trầm trọng, thực lực Cửu Kiếm Sơn quá mạnh mẽ, nếu họ liên thủ cùng Tần quốc, chỉ sợ sẽ khiến cho Đế Quốc Đại Càn, phải lùi một bước.
Nếu không, chỉ có mỗi Nữ Đế Đại Tần, còn chưa đủ sức nặng để khiến cho Đế Quốc Đại Càn nhượng bộ.
Tần quốc cũng không thể nào ổn định lãnh thổ lớn như vậy.
Tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục trước một kiếm này của Ứng Kiếm Không, không hổ danh là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu, thiên kiêu tuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn suốt mấy ngàn năm qua.
Bằng vào một kiếm này, cho dù là cường giả bán Đế ở đây, cũng không dám khinh thường.
Đinh Việt chết chắc rồi!
Đều là tu vi Chân cảnh tầng chín, thực lực đã chênh lệch một trời một vực.
Cho dù kiếm đạo của Đinh Việt có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ lại có thể vượt qua Cửu Kiếm Sơn?
Đây chính là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu.
Được truyền thừa từ thời thượng cổ đến hiện tại.
Bỗng nhiên, mọi người lại cảm thấy, có một đạo kiếm quang không tính là sắc bén, chỉ nhoáng lên rồi biến mất.
Lại trố mắt nhìn thấy, đạo kiếm quang của Ứng Kiếm Không đã nứt vỡ, một kiếm bá đạo, đã bị chém nát vụn.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, đám người cường giả, chỉ cảm thấy trong gió có một tia sắc bén, giống như muốn phân thây người khác thành hai nửa.
Đúng là một tia Kiếm Ý đã lộ ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất