Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 167: Một Kiếm Đánh Bại Thiên Kiêu !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Toàn trường như chết lặng.

Tất cả mọi người chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin một màn trước mắt.

Ứng Kiếm Không lại thất bại!

Cánh tay cầm kiếm của hắn đã rũ xuống một bên, trên bờ vai phun máu như suối, nhuộm đỏ cả y phục.

Thần sắc trên mặt của hắn đã đờ đẫn, tựa hồ không thể nào tiếp nhận nổi kết quả này.

Trái lại, Đinh Việt vẫn ôm trường kiếm trước ngực, đứng ngạo nghễ một chỗ.

Hắn đứng lẻ loi trước một đám cường giả đang vây xem, tỏ thái độ khinh thường tất cả.

Ừng ực!

Cho dù là cường giả bán Đế ở đây, đều sợ đến ngây người.

Tốc độ một kiếm kia quá nhanh.

Nhanh đến mức bọn hắn chưa kịp nhìn kỹ, thì kiếm đã vào vỏ.

Thậm chí bọn hắn cũng không biết một kiếm kia chém ra thế nào, đã đánh bại Ứng Kiếm Không.

Ánh mắt Liễu Bình Phong khẽ động, nhìn chằm chằm vào Đinh Việt, hắn quyết định, nhất định phải lôi kéo người này về Đế Quốc Đại Càn

Người bị Cửu Kiếm Sơn vứt bỏ....

Trong lòng của hắn rất căm hận Cửu Kiếm Sơn?

Vừa vặn có thể dùng người này áp chế Cửu Kiếm Sơn.

Tu vi Chân cảnh tầng chín, dùng một kiếm đánh bại Ứng Kiếm Không, cho dù là bán Đế đối mặt với hắn, cũng rất nguy hiểm.

Liễu Bình Phong tự nhủ, hắn cũng không có khả năng chống lại Đinh Việt.

Những thế lực khác, đều có tâm tư không giống nhau.

Vốn là lão giả Cửu Kiếm Sơn đang ngồi trên tảng đá, giờ phút này đã đứng bật dậy, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng liếc nhìn Đinh Việt.

Tuyệt đỉnh thiên kiêu Ứng Kiếm Không, vậy mà lại thua bởi một kẻ bị Cửu Kiếm Sơn vứt bỏ.

Đây chẳng khác nào hành động cho Cửu Kiếm Sơn một bạt tai.

Thậm chí sẽ trở thành trò cười trong giới tu luyện, Cửu Kiếm Sơn có mắt không tròng, lại vứt bỏ một thiên tài tuyệt thế !

Ứng Kiếm Không mấp máy môi, vẻ mặt khó tin, thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đinh Việt.

"Ta thua rồi? Không có khả năng, nhất định là ngươi đã sử dụng bí bảo gì đó ! "

"Ái chà chà! "

Đinh Việt cười khinh miệt, rồi nói : "Không chấp nhận? "



"Sử dụng bí bảo ư ? "

"Vậy thì ngươi hãy đỡ một kiếm của ta ? "

Leng keng !

Kiếm quang vùa lóe lên, Ứng Kiếm Không còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã đặt ngang cổ họng của hắn.

Quá nhanh!

Nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.

Ngay lúc này, gương mặt Ứng Kiếm Không xám như tro.

Hắn không ngờ, lại có một ngày bản thân bị đánh bại!

Bại bởi một người đã từng bị Cửu Kiếm Sơn vứt bỏ, một người đã từng là phế vật.

Đây là chuyện cười đến mức nào.

Ứng Kiếm Không ta, rốt cuộc lại trở thành một trò cười !

"Đinh Việt, mau dừng tay! "

Bỗng nhiên, trên đỉnh núi Cửu Kiếm Sơn, truyền đến tiếng quát mắng của một nữ tử.

Trong lòng Đinh Việt không hề dao động, hai mắt vẫn lạnh nhạt, đối với tiếng quát mắng kia, cũng không thèm để ý chút nào.

Giờ phút này, hắn đã cảm nhận được sâu sắc, ba cửa ải vô thượng kiếm đạo của sư tôn truyền thụ, rất là chí lý !

Nữ nhân chỉ mang tới tổn thương!

Quả nhiên rất chính xác.

Nhìn xem, tiếng quát mắng này.

Nếu như mình vẫn chưa quên được nữ nhân kia, bị một tiếng mắng mỏ giận dữ này, tất nhiên sẽ khiến tâm lạnh, bi phẫn, sau đó thất thần.

Quay đầu nhìn nữ nhân kia, dưới tình huống hiện tại, chắc chắn là một hành động rất nguy hiểm.

Sẽ bị đối phương đánh lén !

Hừ!

Đinh Việt ta, đã vượt qua cửa ải đầu tiên, quên người trong lòng đi!

Muốn nhiễu loạn ta, nằm mơ đi!

Đinh Việt nhìn chằm chằm vào Ứng Kiếm Không, nói: "Ngươi có biết vì sao ngươi thua không ? "

"Vì cái gì? "

Hai mắt Ứng Kiếm Không mờ mịt nhìn hắn.

"Bởi vì, trong lòng ngươi có nữ nhân! "



Ứng Kiếm Không: "? ? ? "

Hàn Ánh Mộng: "? ? ? "

Mọi người: "? ? ? "

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, Ứng Kiếm Không đánh thua ngươi, có liên quan gì tới nữ nhân chứ ?

Chẳng lẽ nguyên nhân là, hắn đã đoạt nữ nhân của ngươi ?

Đinh Việt tra kiếm vào vỏ, khinh thường nhìn qua Ứng Kiếm Không, rồi nói: "Nữ nhân, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ngươi! "

Ứng Kiếm Không: "? ? ? "

Hàn Ánh Mộng: "? ? ? "

Mọi người: "? ? ? "

"Chuyện này có liên quan gì tới nữ nhân ? "

Ứng Kiếm Không hít sâu một hơi.

Hắn cảm thấy Đinh Việt đang chế nhạo mình.

Cười nhạo mình đã đoạt nữ nhân của hắn, kết quả lại bị hắn đánh bại.

"Nguyên nhân giữa ta và ngươi có chênh lệch, chính là ngươi không cách nào cảm ngộ vô thượng kiếm đạo. "

"Trong lòng ngươi có nữ nhân, bên cạnh ngươi có nữ nhân, ngươi lòng sẽ sinh ra cố kỵ, tốc độ rút kiếm cũng chậm, không đủ sắc bén, cho nên ngươi chắc chắn phải thua. "

Đinh Việt ôm kiếm trong ngực, đứng từ trên cao nhìn xuống.

Ứng Kiếm Không trầm mặc một hồi.

Chả lẽ trong lòng mình kiêng kỵ?

Là bởi vì Hàn Ánh Mộng ở bên cạnh, nên thời điểm xuất kiếm, vì để tránh ảnh hưởng tới nàng, cho nên không thể phát huy ra toàn bộ thực lực ?

Có khả năng!

Nghĩ như thế, Ứng Kiếm Không quay đầu nhìn về phía Hàn Ánh Mộng nói: "Ngươi cách xa ta một chút, để ta thử lại lần nữa! "

Hàn Ánh Mộng: "? ? ? "

Khuôn mặt nàng tức giận đến đỏ bừng, Ứng Kiếm Không muốn gì ?

Ghét bỏ mình làm vướng chân vướng tay hắn?

Khốn khiếp...!

Nàng oán hận trừng mắt nhìn Đinh Việt, đều do tên hỗn đản này, khinh người quá đáng!

Thân hình nàng uyển chuyển phiêu động, thối lui về phía sau.

Ứng Kiếm Không lấy ra đan dược ăn vào, khôi phục tiêu hao, trị liệu thương thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau