Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 175: Cực Đạo Chi Tài Trời Sinh !
Editor: Kingofbattle
Sở Bình Phàm ngơ ngẩn nhìn về phía cửa tiểu viện, thật lâu cũng không nói gì, trong tay chỉ nắm chặt thanh đao gỗ.
Sở Vân lại đến.
"Bình Phàm, có nhớ cô cô không? "
Sở Vân liền ôm lấy Sở Bình Phàm, cưng chiều hỏi thăm.
"Nhớ! "
Sở Bình Phàm lại gật cái đầu nhỏ.
"Thập tam ca, Tam ca hắn......"
Trong lòng Sở Vân có hơi khó chịu.
"Mỗi người đều có một con đường, có lẽ đây là con đường mà hắn phải đi. "
Sở Huyền thở dài một hơi.
Sở Vân đặt Sở Bình Phàm xuống, xoa cái đầu nhỏ của nó, lại truyền âm cho Sở Huyền nói: "Thập Tam ca, thiên phú của Bình Phàm có chút......"
Sở Huyền cười nhẹ một tiếng, cũng không có trả lời nàng.
"Muội sẽ tìm tài liệu, luyện chế ra đan dược đề thăng tư chất. "
Sở Vân trìu mến liếc nhìn Sở Bình Phàm nói.
"Thiên phú cũng không phải là duy nhất. "
Sở Huyền vẫy tay, bảo Sở Bình Phàm tới gần hắn.
Hắn đưa mắt nhìn, thấy đứa bé có bộ dạng hơi khờ khạo, Sở Huyền cúi đầu hỏi: "Bình Phàm, con có thích đao không ? "
"Có ạ, rất thích. "
Sở Bình Phàm vội gật đầu.
"Tại sao con thích ? "
"Bởi vì đao rất khí phách, con thích khí phách. "
"Không thích kiếm sao? "
"Không thích. "
Sở Huyền xoa cái đầu nhỏ của nó, không có hỏi tiếp.
Sở Vân kể lại những chuyện nàng đã trải qua, thực tế là nhấn mạnh Tiểu Tà Vương, cái tên liếm cẩu này suốt ngày bám theo nàng.
Thần sắc trên mặt rất chán ghét.
"Thập Tam ca, tên gia hoả kia rất xấu, muội đã lừa gạt hết đồ vật của hắn, luyện chế ra rất nhiều đan dược. "
Sở Vân rất đắc ý, móc ra một bình đan dược.
"Thập Tam ca, những đan dược này cho huynh. "
Sở Huyền lại đẩy bình đan dược về phía nàng, nói ra: "Huynh không cần những thứ này. "
Trong lòng hắn mặc niệm vì Tiểu Tà Vương, liếm cẩu làm cái gì, kết quả thì sao, chỉ còn hai bàn tay trắng !
Sở Vân đã biết rõ thân phận Tiểu Tà Vương, cùng với tính cách của hắn, cho nên mới tức giận như thế, nghĩ hết biện pháp lừa gạt Tiểu Tà Vương.
Xem như xả giận.
Sau đó Sở Vân quay về tổ trạch.
Sở Huyền gọi Tô Tiên Nhi cùng Vương Lạc ra ngoài, giới thiệu Sở Bình Phàm cho hai người, nói rõ đứa bé này chính là cháu của hắn.
Cũng giao Sở Bình Phàm cho hai người trông nom.
Nhất là Tô Tiên Nhi, nhiệm vụ sau này của nàng, chính là trông coi Sở Bình Phàm.
Lại trôi qua vài ngày.
Di tích cổ Bạch Thắng Sơn đã ngưng tụ rất chân thật, dựa theo tốc độ này, chắc chắn nửa tháng sau sẽ mở ra.
Sở Bình Phàm đã quen với cuộc sống ở tiểu viện, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cửa ngẩn người, nhưng phần lớn thời gian, là cầm lấy thanh đao gỗ kia, vung múa loạn cả lên.
Sở Huyền cũng không để cho nó tiến vào tiểu thế giới, bởi vì Sở Bình Phàm vẫn chưa trưởng thành, nếu như thả nó vào tiểu thế giới, chỉ có thể điều chỉnh thời gian đồng nhất với thực tại.
Thời gian chênh lệch trong tiểu thế giới, là mang tính đặc thù, không thể giúp đứa bé trưởng thành, cho dù Sở Bình Phàm có tiến vào, ngây ngốc vài chục năm, thì cũng vẫn là một đứa trẻ.
Trước mắt Vương Lạc cần đề thăng tu vi nhanh chóng, cho nên Sở Huyền không thể thay đổi mức độ chênh lệch thời gian.
Thỉnh thoảng Sở Bình Phàm chơi ở trong sân, hoặc là trong không gian càn khôn.
Vì đỡ buồn chán, Sở Huyền gọi Thiên Linh Miêu cùng Hám Thiên Kim Bằng, Phệ Linh Hoa ra ngoài, chơi đùa cùng Sở Bình Phàm.
"Bình Phàm, tới đây. "
Sở Huyền đưa mắt nhìn về gương mặt nhỏ nhắn của Sở Bình Phàm, nó đang chăm chú, vung vẩy thanh đao gỗ.
"Thập Tam thúc. "
Sở Bình Phàm vội vàng chạy tới.
Sở Huyền xoa cái đầu nhỏ của nó, bèn nói: " Bình Phàm, có muốn Thập Tam thúc dạy con luyện đao không? "
"Có ạ, cảm tạ Thập Tam thúc! "
Hai mắt nhỏ tí của Sở Bình Phàm liền sáng ngời.
Sở Huyền khẽ đảo tay, liền xuất hiện một thanh đao gỗ còn dài hơn cái trên tay của Sở Bình Phàm.
Chỉ nhìn sơ qua thì thanh đao gỗ này không có gì đặc biệt, chỉ là một thanh đao bình thường, hơn nữa cũng không có đẹp đẽ gì.
Bình Phàm đao!
Đây là do Sở Huyền bẻ một nhánh cây từ trên Bình Phàm Thụ trong tiểu thế giới, luyện chế thành.
Bình Phàm mộc không thể nào bị tổn hại, cũng chỉ có Sở Huyền là chủ nhân tiểu thế giới, mới có thể bẻ lấy, chế tạo ra một thanh đao gỗ.
"Đến đây nào, cây đao này thúc thúc tặng cho con! "
Sở Bình Phàm giơ hai tay nhận lấy, bộ dạng rất thích thú.
Sở Huyền nhìn thấy biểu cảm của nó, trong lòng liền cảm thán, người ngoài đều thấy bộ dạng khờ khạo của nó, thiên phú lại kém cỏi.
Nhưng không ai ngờ được, Sở Bình Phàm chính là cực đạo chi tài vô cùng hiếm thấy trên thế gian...!
Hơn nữa còn là cực đạo chi tài trời sinh.
Cực vu tình mới có thể cực vu đạo!
Tình này cũng không phải là tình yêu, mà là tình yêu say mê đối với đạo.
Giống như Sở Bình Phàm, cực tình đối với đao. ( say mê đối với đao)
Nó tên là Bình Phàm, như vậy liền tặng cho nó một thanh đao được chế tạo từ Bình Phàm mộc.
Sở Huyền vẫn rất xem trọng đối với cháu trai khoẻ mạnh kháu khỉnh, có vẻ khờ khạo này, bởi vì nó có tư chất cực đạo chi tài trời sinh.
Chỉ cần Sở Huyền chịu dụng tâm bồi dưỡng, không nói tới phế vật, cho dù có là phế vật đi nữa, hắn cũng tin tưởng mình sẽ bồi dưỡng thành một vị thiên kiêu.
Huống chi, bản thân Sở Bình Phàm chính là cực đạo chi tài trời sinh, vô cùng hiếm thấy
Tuy là Sở Bình Phàm còn nhỏ, kỳ thật trong lòng nó rất rõ ràng, mẫu thân bị người bắt đi, phụ thân lại đi tìm mẫu thân, tất cả mọi người đều thấy nó khờ khạo.
Nó không cam lòng.
Kỳ thật nó đang kiềm nén sự tức giận, muốn chứng minh bản thân không ngu ngốc, vì phụ mẫu mà vươn lên không thua kém người khác!
Sở Bình Phàm ngơ ngẩn nhìn về phía cửa tiểu viện, thật lâu cũng không nói gì, trong tay chỉ nắm chặt thanh đao gỗ.
Sở Vân lại đến.
"Bình Phàm, có nhớ cô cô không? "
Sở Vân liền ôm lấy Sở Bình Phàm, cưng chiều hỏi thăm.
"Nhớ! "
Sở Bình Phàm lại gật cái đầu nhỏ.
"Thập tam ca, Tam ca hắn......"
Trong lòng Sở Vân có hơi khó chịu.
"Mỗi người đều có một con đường, có lẽ đây là con đường mà hắn phải đi. "
Sở Huyền thở dài một hơi.
Sở Vân đặt Sở Bình Phàm xuống, xoa cái đầu nhỏ của nó, lại truyền âm cho Sở Huyền nói: "Thập Tam ca, thiên phú của Bình Phàm có chút......"
Sở Huyền cười nhẹ một tiếng, cũng không có trả lời nàng.
"Muội sẽ tìm tài liệu, luyện chế ra đan dược đề thăng tư chất. "
Sở Vân trìu mến liếc nhìn Sở Bình Phàm nói.
"Thiên phú cũng không phải là duy nhất. "
Sở Huyền vẫy tay, bảo Sở Bình Phàm tới gần hắn.
Hắn đưa mắt nhìn, thấy đứa bé có bộ dạng hơi khờ khạo, Sở Huyền cúi đầu hỏi: "Bình Phàm, con có thích đao không ? "
"Có ạ, rất thích. "
Sở Bình Phàm vội gật đầu.
"Tại sao con thích ? "
"Bởi vì đao rất khí phách, con thích khí phách. "
"Không thích kiếm sao? "
"Không thích. "
Sở Huyền xoa cái đầu nhỏ của nó, không có hỏi tiếp.
Sở Vân kể lại những chuyện nàng đã trải qua, thực tế là nhấn mạnh Tiểu Tà Vương, cái tên liếm cẩu này suốt ngày bám theo nàng.
Thần sắc trên mặt rất chán ghét.
"Thập Tam ca, tên gia hoả kia rất xấu, muội đã lừa gạt hết đồ vật của hắn, luyện chế ra rất nhiều đan dược. "
Sở Vân rất đắc ý, móc ra một bình đan dược.
"Thập Tam ca, những đan dược này cho huynh. "
Sở Huyền lại đẩy bình đan dược về phía nàng, nói ra: "Huynh không cần những thứ này. "
Trong lòng hắn mặc niệm vì Tiểu Tà Vương, liếm cẩu làm cái gì, kết quả thì sao, chỉ còn hai bàn tay trắng !
Sở Vân đã biết rõ thân phận Tiểu Tà Vương, cùng với tính cách của hắn, cho nên mới tức giận như thế, nghĩ hết biện pháp lừa gạt Tiểu Tà Vương.
Xem như xả giận.
Sau đó Sở Vân quay về tổ trạch.
Sở Huyền gọi Tô Tiên Nhi cùng Vương Lạc ra ngoài, giới thiệu Sở Bình Phàm cho hai người, nói rõ đứa bé này chính là cháu của hắn.
Cũng giao Sở Bình Phàm cho hai người trông nom.
Nhất là Tô Tiên Nhi, nhiệm vụ sau này của nàng, chính là trông coi Sở Bình Phàm.
Lại trôi qua vài ngày.
Di tích cổ Bạch Thắng Sơn đã ngưng tụ rất chân thật, dựa theo tốc độ này, chắc chắn nửa tháng sau sẽ mở ra.
Sở Bình Phàm đã quen với cuộc sống ở tiểu viện, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cửa ngẩn người, nhưng phần lớn thời gian, là cầm lấy thanh đao gỗ kia, vung múa loạn cả lên.
Sở Huyền cũng không để cho nó tiến vào tiểu thế giới, bởi vì Sở Bình Phàm vẫn chưa trưởng thành, nếu như thả nó vào tiểu thế giới, chỉ có thể điều chỉnh thời gian đồng nhất với thực tại.
Thời gian chênh lệch trong tiểu thế giới, là mang tính đặc thù, không thể giúp đứa bé trưởng thành, cho dù Sở Bình Phàm có tiến vào, ngây ngốc vài chục năm, thì cũng vẫn là một đứa trẻ.
Trước mắt Vương Lạc cần đề thăng tu vi nhanh chóng, cho nên Sở Huyền không thể thay đổi mức độ chênh lệch thời gian.
Thỉnh thoảng Sở Bình Phàm chơi ở trong sân, hoặc là trong không gian càn khôn.
Vì đỡ buồn chán, Sở Huyền gọi Thiên Linh Miêu cùng Hám Thiên Kim Bằng, Phệ Linh Hoa ra ngoài, chơi đùa cùng Sở Bình Phàm.
"Bình Phàm, tới đây. "
Sở Huyền đưa mắt nhìn về gương mặt nhỏ nhắn của Sở Bình Phàm, nó đang chăm chú, vung vẩy thanh đao gỗ.
"Thập Tam thúc. "
Sở Bình Phàm vội vàng chạy tới.
Sở Huyền xoa cái đầu nhỏ của nó, bèn nói: " Bình Phàm, có muốn Thập Tam thúc dạy con luyện đao không? "
"Có ạ, cảm tạ Thập Tam thúc! "
Hai mắt nhỏ tí của Sở Bình Phàm liền sáng ngời.
Sở Huyền khẽ đảo tay, liền xuất hiện một thanh đao gỗ còn dài hơn cái trên tay của Sở Bình Phàm.
Chỉ nhìn sơ qua thì thanh đao gỗ này không có gì đặc biệt, chỉ là một thanh đao bình thường, hơn nữa cũng không có đẹp đẽ gì.
Bình Phàm đao!
Đây là do Sở Huyền bẻ một nhánh cây từ trên Bình Phàm Thụ trong tiểu thế giới, luyện chế thành.
Bình Phàm mộc không thể nào bị tổn hại, cũng chỉ có Sở Huyền là chủ nhân tiểu thế giới, mới có thể bẻ lấy, chế tạo ra một thanh đao gỗ.
"Đến đây nào, cây đao này thúc thúc tặng cho con! "
Sở Bình Phàm giơ hai tay nhận lấy, bộ dạng rất thích thú.
Sở Huyền nhìn thấy biểu cảm của nó, trong lòng liền cảm thán, người ngoài đều thấy bộ dạng khờ khạo của nó, thiên phú lại kém cỏi.
Nhưng không ai ngờ được, Sở Bình Phàm chính là cực đạo chi tài vô cùng hiếm thấy trên thế gian...!
Hơn nữa còn là cực đạo chi tài trời sinh.
Cực vu tình mới có thể cực vu đạo!
Tình này cũng không phải là tình yêu, mà là tình yêu say mê đối với đạo.
Giống như Sở Bình Phàm, cực tình đối với đao. ( say mê đối với đao)
Nó tên là Bình Phàm, như vậy liền tặng cho nó một thanh đao được chế tạo từ Bình Phàm mộc.
Sở Huyền vẫn rất xem trọng đối với cháu trai khoẻ mạnh kháu khỉnh, có vẻ khờ khạo này, bởi vì nó có tư chất cực đạo chi tài trời sinh.
Chỉ cần Sở Huyền chịu dụng tâm bồi dưỡng, không nói tới phế vật, cho dù có là phế vật đi nữa, hắn cũng tin tưởng mình sẽ bồi dưỡng thành một vị thiên kiêu.
Huống chi, bản thân Sở Bình Phàm chính là cực đạo chi tài trời sinh, vô cùng hiếm thấy
Tuy là Sở Bình Phàm còn nhỏ, kỳ thật trong lòng nó rất rõ ràng, mẫu thân bị người bắt đi, phụ thân lại đi tìm mẫu thân, tất cả mọi người đều thấy nó khờ khạo.
Nó không cam lòng.
Kỳ thật nó đang kiềm nén sự tức giận, muốn chứng minh bản thân không ngu ngốc, vì phụ mẫu mà vươn lên không thua kém người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất