Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 177: Xem Như Ăn Kẹo Đường !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Từ nhỏ đã bắt đầu dùng dược thuỷ đế phẩm để rèn luyện nhục thân, cho dù là con trai cả của Nhân Vương thế gia, cũng không có đãi ngộ này.

Không phải ai cũng có phối phương điều chế dược thuỷ để ngâm mình, có hiệu quả ôn hòa với tiểu hài tử.

Huống chi, thiên tài địa bảo, cũng không phải là rau ngoài chợ.

Cũng may là Sở Huyền có tiểu thế giới chứa đầy tài nguyên, mới có thể hoang phí như vậy.

Cuộc sống hằng ngày của Sở Bình Phàm, tu luyện dưỡng đao, đều do Tô Tiên Nhi cùng Vương Lạc phụ trách, cách một thời gian ngắn Sở Vân sẽ đến một chuyến.

Tặng đan dược cho đứa cháu Bình Phàm này.

Thời gian dần trôi qua, Sở Vân cũng phát hiện Sở Bình Phàm có điểm khác biệt.

Nàng chỉ cho rằng là tác dụng của đan dược.

Sở Bình Phàm lặng lẽ tu luyện dưỡng đao, dưới con mắt của Tô Tiên Nhi cùng Vương Lạc, chỉ xem nó là một tiểu hài tử.

Điểm khác biệt duy nhất là, dùng dược thuỷ đế phẩm để ngâm mình, rèn luyện nhục thể, khiến cho nhục thân của nó rất mạnh, bộ dạng đầy sinh lực.

Trừ điểm đó ra, cũng không thấy gì đặc biệt.

Thoạt nhìn thiên phú vẫn bình thường.

Nó còn ưa thích thanh đao gỗ kia, cơ hồ là vật bất ly thân.

Thậm chí hai người cũng không hiểu, đến tột cùng là Sở Huyền muốn bồi dưỡng Sở Bình Phàm ra sao.

Chẳng lẽ không phải giúp nó tăng tư chất lên hay sao?

Vì thế, Vương Lạc tìm một ít thiên tài địa bảo, luyện chế đan dược có hiệu quả nâng cao tư chất thiên phú.

Đây là đan dược cấp cao nhất mà hắn có thể luyện chế.

Đã thất bại ba lần liên tiếp, mới luyện chế thành công.

Hao phí không ít tâm tư của Vương Lạc.

Nhìn thấy đứa nhỏ Sở Bình Phàm, hắn liền nghĩ tới bản thân mình trước kia, lúc đầu ở Vương gia cũng chịu đối xử tương tự, không ai thích hắn.



"Bình Phàm, đến đây nào. "

Từ tiểu thế giới bước ra, Vương Lạc vẫy tay bảo Sở Bình Phàm đến chỗ hắn.

"Vương thúc thúc. "

Sở Bình Phàm ôm đao gỗ chạy tới trước mặt hắn.

"Đến đây, ăn viên thuốc này nào. "

Vừa thấy trong tay Vương Lạc, có một viên đan dược sáng bóng, đã biết không phải là vật tầm thường, trước tiên Sở Bình Phàm không có cầm lấy.

Mà là nhìn về phía Sở Huyền.

Sở Huyền liếc nó một cái, bèn nói: "Muốn ăn thì ăn đi, xem như ăn kẹo đường. "

Sở Bình Phàm là cực đạo chi tài, những đan dược nâng cao tư chất này, đối với nó không có tác dụng gì.

Ăn lấy vị mà thôi.

Sở Bình Phàm vui mừng cầm lấy đan dược, bỏ vào trong miệng nhai nhóp nhép.

Nó đã nếm qua không ít đan dược, mùi vị cũng không tệ, đã dưỡng thành thói quen xem như ăn kẹo.

Bất luận là đan dược của Sở Vân, hay Vương Lạc, đều có dược tính ôn hòa, dược lực sẽ tẩm bổ từ từ.

Cho nên, hiện tại Sở Bình Phàm chưa phải là Phàm cảnh, vẫn có thể ăn những đan dược này.

Dược lực của đan dược, tất cả đều dùng để dưỡng đao, cho nên nó vẫn là người bình thường, tu vi không có tăng lên chút gì.

Vương Lạc quan sát Sở Bình Phàm rất lâu, vẻ mặt rất nghi ngờ, vì sao không nhìn thấy bất kỳ hiệu quả gì?

Đan dược của mình luyện ra, hẳn là không có vấn đề.

Gặp được vấn đề nan giải, tự nhiên là phải hỏi sư tôn.

"Sư tôn, tại sao Bình Phàm không có bất kỳ thay đổi gì? "

Sở Huyền lười biếng đáp : "Con đường của hắn, không giống với các ngươi, cũng khác biệt so với ngàn vạn võ giả trên thế gian này. "

"Vì sao lại khác biệt ? "



Sở Huyền ra vẻ cao thâm trả lời: "Sau này ngươi sẽ biết. "

Vương Lạc cũng không hỏi tiếp nữa, ngược lại thỉnh giáo vài vấn đề tu luyện.

Tô Tiên Nhi cũng tới.

Thánh Sư Quang Hoàn trên người Sở Huyền được kích hoạt, giải đáp thắc mắc của hai người, dưới sự gia trì của Thánh Sư Quang Hoàn, Tô Tiên Nhi cùng Vương Lạc, tức thì có sự lĩnh ngộ.

Sau đó, Vương Lạc quay trở về tiểu thế giới tu luyện, Tô Tiên Nhi tiếp tục cảm ngộ pháp tắc đại đạo, tích lũy nội tình, chuẩn bị đột phá Đế Cảnh.

Sở Huyền vội xem qua tình hình ở Bạch Thắng Sơn, chỉ thiếu một chút nữa, là không gian tách ra một khe hở, trả nó về thiên địa.

"Trong ba bốn ngày tới, Bạch Thắng Sơn sẽ mở ra. "

Sở Huyền nhìn thoáng qua Đinh Việt, hắn như vẫn đứng trên đỉnh núi, rất cao ngạo, cũng không có tiếp xúc với bất kỳ thế lực nào.

Cũng không có nói chuyện với ai.

Lão giả Cửu Kiếm Sơn đã âm thầm trao đổi cùng Liễu Bình Phong và lão giả râu đỏ Thiên Đỉnh Sơn.

Còn kéo theo vị tán tu bán Đế kia.

Nếu không có gì bất ngờ, bọn hắn sẽ vây giết Đinh Việt lúc di tích cổ mở ra.

Đế Quốc Đại Càn vốn là đối địch cùng Cửu Kiếm Sơn, nhưng nguyên nhân do Đinh Việt, lại bắt đầu liên thủ.

Sở Huyền cũng không lo Đinh Việt gặp nguy hiểm, khí vận chi tử Nam Châu, há có thể bị người vây giết?

Huống hồ, thực lực Đinh Việt rất mạnh, cho dù bị cường giả bán Đế vây công, hắn cũng có thể giết ngược lại.

Bán Đế, cũng chỉ là Chân cảnh mà thôi.

Sự khác biệt duy nhất, chính là nắm giữ ngụy vực.

Ngụy vực có thể áp chế võ giả Chân cảnh, nhưng không áp chế nổi Đinh Việt, bất luận là kiếm đạo của hắn, hay là Khung Thiên Kiếm Thể.

Đây là những thứ mà ngụy vực không thể áp chế được.

Huống chi, Đinh Việt cũng không phải là đèn cạn dầu, không biết trước mọi chuyện.

Nếu bán Đế ở đây dám vây công Đinh Việt, không chết một hai người sẽ không chấm dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau