Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 212: Dưỡng Đao Ba Năm, Đạt Chân Cảnh !
Editor: Kingofbattle
Tiêu Lương vẫn bặt vô âm tín, có lẽ hắn chưa tiến vào Nam Châu.
Đối với chuyện Tiêu Lương có thể tiến vào Nam Châu hay không, Sở Huyền cũng không lo lắng, bên cạnh hắn đã có cường giả Thiên cảnh như Liễu Phiêu Phiêu, rất dễ dàng đi vào Nam Châu.
Huống hồ, mình đã truyền dạy cho Tiêu Lương công pháp liễm tức, hoàn toàn có thể tránh né các loại dò xét.
Hôm nay, Sở Huyền nhìn về phía Sở Bình Phàm đang ngồi trong không gian càn khôn.
Hai mắt Sở Bình Phàm khép hờ, đao gỗ đặt ở trên gối, trên gương mặt non nớt, vẫn lộ ra vẻ hiền lành.
Vẫn giữ bộ dáng khờ khạo.
Có lẽ, khi hắn trưởng thành, cũng không thay đổi được dáng vẻ này.
Người khác nhìn vào, chỉ xem nó là thằng bé ngốc nghếch, thiên phú kém cỏi.
Làm sao biết được, thiên phú của Sở Bình Phàm rất bá đạo?
Chỉ mới chớp mắt, Sở Bình Phàm đã tròn chín tuổi.
Thời gian dưỡng đao sắp đủ ba năm.
Hôm nay Sở Bình Phàm, đã dưỡng đao đến ranh giới đại thành, sắp một bước lên mây.
Thời khắc này, loại khí tức kia ở trên người hắn, đã xuất hiện rất mơ hồ.
Ba người Tô Tiên Nhi cùng Đinh Việt, Vương Lạc đều đã cảm nhận được, Sở Bình Phàm không đơn giản.
Loại khí tức như có như không này, dường như tạo cho bọn hắn một loại cảm giác, cực kỳ mạnh mẽ, từ trước đến nay chưa từng thấy.
Nhất là thanh đao gỗ trong tay Sở Bình Phàm.
Vậy mà mơ hồ phát ra ánh sáng, hơn nữa trên lưỡi đao lại sắc bén hơn trước.
Chuyện khiến bọn họ thấy kỳ lạ, là dường như nó đã hoà làm một thể cùng Sở Bình Phàm.
Nhìn từ bên ngoài thì vẫn là một thanh đao gỗ.
Nhưng ba người Tô Tiên Nhi, lại biết đao gỗ này rất bất phàm.
Mặc dù tên của nó là Bình Phàm đao.
Đinh Việt từng thí nghiệm, dùng đế binh chém đao gỗ, nhưng mà đao gỗ lại không hề bị tổn hại, ngay cả một vết trầy xước cũng chẳng có.
Nếu như Sở Bình Phàm có tu vi, có thể sử dụng thanh đao gỗ này, Đinh Việt rất chắc chắn, đế binh sẽ bị đao gỗ chặt đứt.
Nhận thấy đao gỗ này bất phàm, Đinh Việt còn từng xin Sở Huyền cho hắn một thanh kiếm gỗ.
"Loại gỗ này, không thích hợp với ngươi, trước mắt chỉ có Bình Phàm mới tận dụng được uy năng của loại gỗ này. "
Nghe được Sở Huyền trả lời như thế, Đinh Việt cũng chỉ có thể bỏ qua.
Trong lòng bọn họ đều biết, đừng nhìn thiên phú của Sở Bình Phàm không tốt, thậm chí có bộ dạng khờ khạo, nhưng thật ra thiên phú của nó rất mạnh.
Thậm chí còn mạnh hơn bọn họ.
Chẳng qua là, thiên phú của Sở Bình Phàm, khác với người thường mà thôi.
Sở Huyền đưa mắt nhìn Sở Bình Phàm, thời gian mà Sở Nguyên bỏ đi, đã hơn ba năm.
Tia lực lượng mà hắn lưu lại trên người Sở Nguyên, cũng chưa bị kích phát, có thể chứng tỏ Sở Nguyên vẫn an toàn, không xảy ra tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Có thể tình cảnh hiện tại không được tốt lắm
kỳ thật trong lòng Sở Bình Phàm kìm nén một cỗ lửa giận.
Tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bị chia lìa, phụ thân và mẫu thân, mỗi người một nơi, làm sao mà trong lòng không tức giận?
Nó muốn mạnh lên, giúp đỡ phụ mẫu của mình
Tự mình đòi lại công đạo cho phụ mẫu!
Trong đầu của nó luôn nhớ rõ từng câu từng chữ, của người bắt mẫu thân đi.
"Ngươi muốn sống chung với tên phế vật này à, nhìn lại ngươi xem, sinh ra thứ rác rưởi gì ? "
"Ta chưa từng thấy, một kẻ có tư chất phế vật đến như vậy ! "
"Đây là bôi nhọ huyết mạch của gia tộc chúng ta! "
Tâm tình Sở Bình Phàm, lộ ra một ít dao động.
"Bình tĩnh lại. " Sở Huyền nói khẽ.
Sắc mặt Sở Bình Phàm khôi phục lại bình tĩnh, khí tức trên người, bắt đầu trở nên sắc bén.
Đao gỗ đặt trên đùi, bỗng nhiên trôi nổi ở không trung.
Trên Bình Phàm đao, lượn lờ một cỗ khí thế bá đạo, trước nay chưa từng thấy, hơn nữa đang có xu hướng càng dâng cao.
Ầm ầm!
Trong không gian càn khôn, tràn ngập khí tức đại đạo, truyền vào trong đao gỗ, một phần cũng được rót vào cơ thể Sở Bình Phàm.
Chỉ trong nháy mắt tu vi không ngừng đề thăng, Phàm cảnh, Huyền cảnh, Linh cảnh......
Ba năm !
Dưỡng đao đã tới đại thành, bắt đầu lột xác!
Khí tức trên người Sở Bình Phàm, bắt đầu nâng cao, chỉ một lúc, đã đạt tới Huyền cảnh, tiếp theo là Linh cảnh.
Ba người Tô Tiên Nhi ở ngoài đứng xem, cũng trợn mắt há mồm.
Đây là thiên phú gì ?, đây là phương pháp tu luyện gì vậy?
Bọn hắn chỉ cho rằng Sở Bình Phàm sẽ lột xác, chỉ bước vào Huyền cảnh mà thôi.
Kết quả, vừa bước vào Huyền cảnh lại tiếp tục đột phá Linh cảnh, vẫn chưa có ý định dừng lại.
Ánh mắt Sở Huyền lộ ra vẻ mong chờ, Sở Bình Phàm đột phá càng nhiều cảnh giới, thì phần thưởng hắn nhận được càng nhiều.
Cũng là lúc hắn đột phá Thiên Cảnh.
Sau khi Sở Bình Phàm đột phá Linh cảnh, vẫn chưa chịu dừng lại, tu vi không ngừng tăng lên.
Hư Cảnh, Hợp cảnh cho đến Chân cảnh!
Sau khi đột phá đến Chân cảnh, mới có dấu hiệu dừng lại.
Ba người Tô Tiên Nhi nhìn thấy mà muốn rớt cả cằm, dưỡng đao ba năm, liền đột phá một đường tới Chân cảnh?
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, toàn bộ Cửu Vực không chấn động cũng khó?
Hơn nữa, Sở Bình Phàm chỉ mới chín tuổi....
Ầm ầm!
Cuối cùng, Sở Bình Phàm đột phá tới Chân cảnh tầng ba, mới triệt để đình chỉ.
Tiêu Lương vẫn bặt vô âm tín, có lẽ hắn chưa tiến vào Nam Châu.
Đối với chuyện Tiêu Lương có thể tiến vào Nam Châu hay không, Sở Huyền cũng không lo lắng, bên cạnh hắn đã có cường giả Thiên cảnh như Liễu Phiêu Phiêu, rất dễ dàng đi vào Nam Châu.
Huống hồ, mình đã truyền dạy cho Tiêu Lương công pháp liễm tức, hoàn toàn có thể tránh né các loại dò xét.
Hôm nay, Sở Huyền nhìn về phía Sở Bình Phàm đang ngồi trong không gian càn khôn.
Hai mắt Sở Bình Phàm khép hờ, đao gỗ đặt ở trên gối, trên gương mặt non nớt, vẫn lộ ra vẻ hiền lành.
Vẫn giữ bộ dáng khờ khạo.
Có lẽ, khi hắn trưởng thành, cũng không thay đổi được dáng vẻ này.
Người khác nhìn vào, chỉ xem nó là thằng bé ngốc nghếch, thiên phú kém cỏi.
Làm sao biết được, thiên phú của Sở Bình Phàm rất bá đạo?
Chỉ mới chớp mắt, Sở Bình Phàm đã tròn chín tuổi.
Thời gian dưỡng đao sắp đủ ba năm.
Hôm nay Sở Bình Phàm, đã dưỡng đao đến ranh giới đại thành, sắp một bước lên mây.
Thời khắc này, loại khí tức kia ở trên người hắn, đã xuất hiện rất mơ hồ.
Ba người Tô Tiên Nhi cùng Đinh Việt, Vương Lạc đều đã cảm nhận được, Sở Bình Phàm không đơn giản.
Loại khí tức như có như không này, dường như tạo cho bọn hắn một loại cảm giác, cực kỳ mạnh mẽ, từ trước đến nay chưa từng thấy.
Nhất là thanh đao gỗ trong tay Sở Bình Phàm.
Vậy mà mơ hồ phát ra ánh sáng, hơn nữa trên lưỡi đao lại sắc bén hơn trước.
Chuyện khiến bọn họ thấy kỳ lạ, là dường như nó đã hoà làm một thể cùng Sở Bình Phàm.
Nhìn từ bên ngoài thì vẫn là một thanh đao gỗ.
Nhưng ba người Tô Tiên Nhi, lại biết đao gỗ này rất bất phàm.
Mặc dù tên của nó là Bình Phàm đao.
Đinh Việt từng thí nghiệm, dùng đế binh chém đao gỗ, nhưng mà đao gỗ lại không hề bị tổn hại, ngay cả một vết trầy xước cũng chẳng có.
Nếu như Sở Bình Phàm có tu vi, có thể sử dụng thanh đao gỗ này, Đinh Việt rất chắc chắn, đế binh sẽ bị đao gỗ chặt đứt.
Nhận thấy đao gỗ này bất phàm, Đinh Việt còn từng xin Sở Huyền cho hắn một thanh kiếm gỗ.
"Loại gỗ này, không thích hợp với ngươi, trước mắt chỉ có Bình Phàm mới tận dụng được uy năng của loại gỗ này. "
Nghe được Sở Huyền trả lời như thế, Đinh Việt cũng chỉ có thể bỏ qua.
Trong lòng bọn họ đều biết, đừng nhìn thiên phú của Sở Bình Phàm không tốt, thậm chí có bộ dạng khờ khạo, nhưng thật ra thiên phú của nó rất mạnh.
Thậm chí còn mạnh hơn bọn họ.
Chẳng qua là, thiên phú của Sở Bình Phàm, khác với người thường mà thôi.
Sở Huyền đưa mắt nhìn Sở Bình Phàm, thời gian mà Sở Nguyên bỏ đi, đã hơn ba năm.
Tia lực lượng mà hắn lưu lại trên người Sở Nguyên, cũng chưa bị kích phát, có thể chứng tỏ Sở Nguyên vẫn an toàn, không xảy ra tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Có thể tình cảnh hiện tại không được tốt lắm
kỳ thật trong lòng Sở Bình Phàm kìm nén một cỗ lửa giận.
Tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bị chia lìa, phụ thân và mẫu thân, mỗi người một nơi, làm sao mà trong lòng không tức giận?
Nó muốn mạnh lên, giúp đỡ phụ mẫu của mình
Tự mình đòi lại công đạo cho phụ mẫu!
Trong đầu của nó luôn nhớ rõ từng câu từng chữ, của người bắt mẫu thân đi.
"Ngươi muốn sống chung với tên phế vật này à, nhìn lại ngươi xem, sinh ra thứ rác rưởi gì ? "
"Ta chưa từng thấy, một kẻ có tư chất phế vật đến như vậy ! "
"Đây là bôi nhọ huyết mạch của gia tộc chúng ta! "
Tâm tình Sở Bình Phàm, lộ ra một ít dao động.
"Bình tĩnh lại. " Sở Huyền nói khẽ.
Sắc mặt Sở Bình Phàm khôi phục lại bình tĩnh, khí tức trên người, bắt đầu trở nên sắc bén.
Đao gỗ đặt trên đùi, bỗng nhiên trôi nổi ở không trung.
Trên Bình Phàm đao, lượn lờ một cỗ khí thế bá đạo, trước nay chưa từng thấy, hơn nữa đang có xu hướng càng dâng cao.
Ầm ầm!
Trong không gian càn khôn, tràn ngập khí tức đại đạo, truyền vào trong đao gỗ, một phần cũng được rót vào cơ thể Sở Bình Phàm.
Chỉ trong nháy mắt tu vi không ngừng đề thăng, Phàm cảnh, Huyền cảnh, Linh cảnh......
Ba năm !
Dưỡng đao đã tới đại thành, bắt đầu lột xác!
Khí tức trên người Sở Bình Phàm, bắt đầu nâng cao, chỉ một lúc, đã đạt tới Huyền cảnh, tiếp theo là Linh cảnh.
Ba người Tô Tiên Nhi ở ngoài đứng xem, cũng trợn mắt há mồm.
Đây là thiên phú gì ?, đây là phương pháp tu luyện gì vậy?
Bọn hắn chỉ cho rằng Sở Bình Phàm sẽ lột xác, chỉ bước vào Huyền cảnh mà thôi.
Kết quả, vừa bước vào Huyền cảnh lại tiếp tục đột phá Linh cảnh, vẫn chưa có ý định dừng lại.
Ánh mắt Sở Huyền lộ ra vẻ mong chờ, Sở Bình Phàm đột phá càng nhiều cảnh giới, thì phần thưởng hắn nhận được càng nhiều.
Cũng là lúc hắn đột phá Thiên Cảnh.
Sau khi Sở Bình Phàm đột phá Linh cảnh, vẫn chưa chịu dừng lại, tu vi không ngừng tăng lên.
Hư Cảnh, Hợp cảnh cho đến Chân cảnh!
Sau khi đột phá đến Chân cảnh, mới có dấu hiệu dừng lại.
Ba người Tô Tiên Nhi nhìn thấy mà muốn rớt cả cằm, dưỡng đao ba năm, liền đột phá một đường tới Chân cảnh?
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, toàn bộ Cửu Vực không chấn động cũng khó?
Hơn nữa, Sở Bình Phàm chỉ mới chín tuổi....
Ầm ầm!
Cuối cùng, Sở Bình Phàm đột phá tới Chân cảnh tầng ba, mới triệt để đình chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất