Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 71: Thả Dây Câu Cá Lớn !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Thiệu Hộc đang tra xét lãnh địa Sở gia một cách thận trọng, mỗi một lần lẻn vào tra xét tình báo, hắn đều rất cẩn thận.

Cho dù trên người được trang bị các loại linh khí ẩn hình, mà phòng ngự Sở gia cũng không còn nghiêm ngặt, nhưng hắn vẫn không dám chủ quan chút nào.

Hắn đã sắp thăng cấp thành tình báo viên tinh anh.

Mỗi một tình báo viên tinh anh, đều có đãi ngộ gấp đôi tình báo viên bình thường, đồng thời trên người cũng được trang bị linh khí cao cấp hơn.

Ngoài ra còn có thể nhận được nhiều tài nguyên tu luyện hơn.

Dù đang cẩn thận tra xét từng li từng tí, nhưng hắn vẫn luôn trong trạng thái sẵn sàng, trong nháy mắt có thể hủy trang bị tình báo, kích hoạt Độn Không châu chạy trốn.

Theo luật lệ của Hắc Nguyệt lâu, mỗi một nhân viên tình báo đều phải chuẩn mọi lúc để có thể hủy trang bị tình báo.

Cắt đứt khả năng truy ra thân phận tình báo của Hắc Nguyệt lâu.

Khi cần thiết còn phải tự sát!

Thiệu Hộc cũng không lo lắng Sở gia có thể bắt được mình, nếu như mình vừa bị phát hiện, thì hắn sẽ lập tức kích hoạt Độn Không châu đào tẩu.

Một đường tra xét tới đây, hắn chỉ cảm thấy tộc địa Sở gia có bố cục rất bất thường.

Một cây đại thụ, được trồng đơn lẻ trên một đống đất nhỏ?

Hộ vệ thì giống như kẻ đần độn vậy, đứng ở trên nhánh cây nhìn ra xung quanh.

Càng kỳ quái hơn chính là, những tên này lại còn đào rãnh sâu, từng tên hộ vệ, ngồi xổm trong rãnh sâu để phòng bị bên ngoài tộc địa.

Hắn tiếp tục đi tới, trước mắt lại xuất hiện một ngọn núi lớn.

Ngay sau khi nhìn thấy ngọn núi lớn này, Thiệu Hộc liền choáng váng.

Từ lúc nào mà trong tộc địa Sở gia lại xuất hiện ngọn núi này ?

Có gì đó sai sai !

Đến tột cùng là không đúng ở chỗ nào, hắn lại không biết.

Nên đi vòng qua núi hay là leo lên núi?

Thoáng do dự, Thiệu Hộc quyết định leo lên núi.



Hắn rất tò mò, không biết tại sao lại có ngọn núi lớn ở trong lãnh địa Sở gia.

Rõ ràng khi mình đứng ở bên ngoài lãnh địa Sở gia, thì không thấy ngọn núi lớn này.

Dựa theo tình báo, phạm vi tộc địa của Sờ gia chỉ trong phạm vi chẳng qua là mười hai dặm mà thôi.

Mà phạm vi ngọn núi lớn này đâu chỉ có mười hai dặm.

Trong lòng của hắn luôn có linh cảm, lãnh địa Sở gia có gì đó không đúng, nhưng hắn lại không phát hiện ra được điểm nào, dường như hắn cảm thấy tư duy của mình bị trì trệ.

Sở Huyền đang ngồi uống trà, liếc nhìn Thiệu Hộc đang ngồi xổm nhìn tảng đá ngoài sân, mỉm cười một tiếng.

Thủ đoạn của Đế cảnh, làm sao mà một gã Linh cảnh có thể phát hiện ?

Kẻ tới từ bên ngoài luôn cảm thấy mình đang tra xét tộc địa Sở gia, kỳ thực là hắn đang ngồi xổm ở bên ngoài tiểu viện, không nhúc nhích chút nào.

Trong mắt người ngoài, hắn cũng không phải là người mà chính là một tảng đá.

Cho dù là cường giả Chân cảnh, thì cũng không thể khám phá ra được.

Đối với mục đích của Hắc Nguyệt lâu, Sở Huyền không thèm để ý, bây giờ là hắn muốn thả dây dài để câu cá lớn.

Dựa vào những hiểu biết của hắn đối với Hắc Nguyệt lâu, một khi đã tiếp nhận ủy thác thì chắc chắn sẽ hoàn thành, bằng không uy tín sẽ bị tổn hại, sẽ bị người khác chất vấn.

Nếu như một nhân viên tình báo không hoàn thành nhiệm vụ, thì Hắc Nguyệt lâu sẽ phái ra nhân viên tình báo mạnh hơn.

Cứ như thế một dây thả xuống, cuối cùng cũng có thể câu được con cá lớn vừa ý.

Tạm thời không cần câu cá quá lớn, dù sao thì Hắc Nguyệt lâu cũng có nội tình khá sâu, nếu câu cá quá lớn thì hắn sợ bản thân sẽ bị lôi xuống nước.

Dần dần sẽ tới, cứ kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng cũng sẽ có một ngày câu được con cá lớn nhất.

Sở Huyền đang chờ đợi con cá thứ hai mắc câu.

Đã ba ngày trôi qua.

Nhân viên tình báo vẫn chưa quay lại.

Vạn Thường hơi nhíu mày, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ?

Hay là, lãnh địa Sở gia bên ngoài thì thả lỏng nhưng bên trong lại ẩn nấp, cần phải tốn nhiều thời gian tra xét hơn?

Nhiệm vụ ủy thác của Hắc Nguyệt lâu phải dốc hết khả năng hoàn thành, có như vậy mới có thể biểu hiện ra năng lực và sự cường đại của Hắc Nguyệt lâu.



Mà hắn làm Lâu chủ, hoàn thành ủy thác càng nhanh thì mới thể hiện được năng lực xuất chúng, khiến cấp trên chú ý, có thể thăng chức càng nhanh.

Cho nên, Vạn Thường phát ra mệnh lệnh yêu cầu Thiệu Hộc quay về.

Không cần biết nhiệm vụ có hoàn thành hay không, sau khi nghe lệnh thì nhất định phải trờ về báo cáo.

Lại trôi qua một ngày, hắn vẫn chưa thấy Thiệu Hộc trở về.

Đã có chuyện !

Vạn Thường hơi nhướng mày, Sở gia có năng lực gì mà có thể giữ Thiệu Hộc lại?

Tuy rằng Thiệu Hộc không phải tình báo viên tinh anh, nhưng cũng là tình báo viên lâu năm, đã trải qua nhiều nhiệm vụ ẩn nấp tra xét.

Vạn Thường liền phái ra một tên tinh báo viên tinh anh chấp hành nhiệm vụ, tiện thể tra xét một chút, Đến tột cùng là Thiệu Hộc đã xảy ra chuyện gì.

Tình báo viên tinh anh ra tay, Vạn Thường thấy an tâm hơn nhiều.

Bất kể như thế nào thì Sở gia cũng không thể giữ tình báo viên tinh anh lại.

Tuy rằng, người này chỉ là một tình báo viên tinh anh mới lên chức.

Lại trôi qua thêm một ngày nữa, đã mất tung tích của tình báo viên tinh anh.

Vạn Thường cũng không vội.

Xảy ra chuyện của Thiệu Hộc, chắc chắn Sở gia sẽ phải cẩn thận, cần phải mất nhiều thời gian cũng là chuyện bình thường.

Để Vạn Thường bất ngờ là, Hồ Tuyền Giáo chủ, người ủy thác nhiệm vụ này lại đích thân tới.

"Đã ủy thác Hắc Nguyệt lâu trong thời gian dài như vậy rồi, mà vẫn chưa có kết quả sao?"

Hồ Tuyền lộ ra vẻ mặt âm trầm nói.

"Hồ giáo chủ, ngươi cứ yên tâm, Hắc Nguyệt lâu chúng ta làm việc, rất đáng tin !"

Vạn Thường nói như chém đinh chặt sắt: "Ngươi chờ thêm hai ba ngày nữa, chắc chắn có kết quả."

Phân bộ của Hắc Nguyệt lâu trải rộng khắp nơi, khách hàng có thể ủy thác ở bất kỳ phân bộ nào của Hắc Nguyệt lâu, chỉ cần không vượt qua thực lực của phân bộ, nhiệm vụ sẽ được chuyển tới cho phân bộ Hắc Nguyệt lâu đó chấp hành.

Chỉ có nhiệm vụ có độ khó vượt qua thực lực của phân bộ, thì mới để cho phân bộ Hắc Nguyệt lâu cấp cao hơn chấp hành.

Bởi vậy, xưa nay hiệu suất làm việc của Hắc Nguyệt lâu rất mau lẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau