Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 77: Vượt Không Gian Thu Đồ Đệ !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Ẩn người bên trong thần quang, Sở Huyền thở dài một hơi.

"Ái chà, tư chất quá kém, đúng là tư chất quá kém !"

Nhậm Trường Hà nhìn thấy liền mừng rỡ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Huyền đang toả ra thần quang.

Hắn kích động không thôi.

"Tiền bối!"

Hắn gần như đã muốn khóc.

Một mực lĩnh hội sinh tử luân chuyển, luyện từ khí làm sinh cơ, kết quả ngược lại bị tử khí ăn mòn càng nghiêm trọng hơn, tuổi thọ tiêu hao mất hơn hai trăm năm.

Dọa tới hắn không dám tiếp tục tham ngộ.

Nhưng hắn lại không cam tâm chết ở nơi này.

Gần đây trong lòng hắn tràn đầy hoài nghi, có phải bản thân là thiên kiêu tuyệt đỉnh không?

Vì sao không cách nào tham ngộ ra?

"Thiên tư vãn bối ngu dốt, không cách nào tham ngộ ra, xin tiền bối chỉ điểm một hai!"

Nhậm Trường Hà nằm rạp trên mặt đất cung kính mà nói.

Kiêu ngạo vô địch, một đường đăng đỉnh Thiên cảnh đỉnh phong, gần như quét ngang cùng cảnh giới, vào lúc này tất cả chỉ còn lại sự xấu hổ.

Cũng không còn chút tự ngạo nào, nếu không phải cảm thấy thiên tư ngu dốt, không có ý định bái sư thì hắn đã sớm dập đầu cầu Sở Huyền thu hắn làm đệ tử.

"Ái chà!"

Sở Huyền thở dài một tiếng.



"Ngu dốt, ngu dốt ."

Hắn lắc đầu thở dài, trầm mặc một lúc.

Nhậm Trường Hà nằm rạp trên mặt đất, trong lòng thấp thỏm, chẳng lẽ tiền bối ghét bỏ thiên tư của chính mình ngu dốt nên không chịu chỉ điểm sao?

"Thôi được rồi, chung quy là ta và ngươi cũng có chút duyên phận."

Thật lâu sau, Sở Huyền mới mở miệng nói: "Tuy nhiên pháp không thể truyền ngoại, ngươi có thể gặp được bản tôn, xem như là có chút duyên phận, ta sẽ tạm thời thu ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi có bằng lòng hay không?"

Nhậm Trường Hà mừng rỡ, bái phục nói: "Đệ tử nguyện ý!"

Đệ tử ký danh cũng là đệ tử.

Sở Huyền tiếp tục nói: "Tuy là đệ tử ký danh, rốt cuộc cũng phải rời khỏi giới vực này, đi xông xáo Chư Thiên Vạn giới, nhưng suy cho cùng thực lực của ngươi vẫn còn quá yếu, theo lý là không có tư cách."

Ngừng lại một chút, lại nói: "Bản tôn ban cho ngươi một ấn ký, có thể phá lệ cho ngươi tư cách đi ra Chư Thiên Vạn giới, ngươi hãy đặt ấn ký này vào Thần hồn."

Sở Huyền vừa nói xong, ngưng tụ ra một Chủng Hồn ấn, thông qua Vạn Thiên kính truyền tới.

Về phần Nhậm Trường Hà có đặt vào Thần hồn hay không, chỉ có thể xem sự lựa chọn của Nhậm Trường Hà là như thế nào, tuy rằng sau khi gieo Chủng Hồn ấn, Nhậm Trường Hà sẽ không thể nào sinh ra kháng cự đối với mình, cũng không sinh ra bất kỳ ý nghĩ tiêu cực.

Thậm chí, hắn còn phải làm việc theo ý của mình.

Nhìn như Nhậm Trường Hà bị thua thiệt, thật ra đây cũng là cơ duyên của hắn.

Nếu không phải gặp được mình, chắc chắn hắn không thể nào thoát khốn, cứ thế ở đây ngàn năm thì chắc chắn sẽ chết.

Sau khi gieo Chủng Hồn ấn xuống, Sở Huyền lại truyền cho hắn Âm Dương Hợp Thần chương, nhất định có thể ở Lạc Thần quật luyện tử khí làm sinh cơ, sinh tử luân chuyển, đột phá xiềng xích, tiến thêm một bước.

Nhậm Trường Hà nhìn vào con dấu nho nhỏ huyền ảo khó lường xuất hiện ờ trước mặt này, không do dự chút nào, lập tức đặt nó vào trong Thằn

hồn.



Hắn cũng là người quả quyết, không cần biết trong này còn tồn tại âm mưu nào không, nếu như không thể thoát khốn thì hắn có thể sống được bao lâu chứ ?

Còn không bằng chơi liều một lần.

Là thật là giả, chằng mấy chốc có thể biết được.

Nếu như đối phương truyền thụ đại thuật luyện tử khí làm sinh cơ, thì tự nhiên là chân thật không lo, bản thân mình có thể coi là thu được cơ duyên lớn.

Khi Chủng Hồn ấn được gieo vào Thần hồn, Nhậm Trường Hà cảm thấy có chút không đúng, về phần tại sao, hắn lại không nói ra được.

Chỉ là vào lúc này, dường như hắn càng tôn kính đối với vị tiền bối kia, không thể sinh ra bất kỳ ý nghĩ không tốt nào.

Cẩn thận xác nhận, Nhậm Trường Hà không phát hiện ấn ký có chỗ nào không đúng, bản thân cũng không có gì khó chịu.

Về phần tôn kính nhiều hơn, dù sao thì hắn vẫn luôn rất tôn kính vị tiền bối này.

Sau khi gieo Chủng Hồn ấn vào trong thần hồn Nhậm Trường Hà, Sở Huyền mừng rỡ không thôi, cuối cùng cũng lừa gạt vào tay, thu được một tên đệ tử Thiên cảnh đỉnh phong.

Sau khi truyền Âm Dương Hợp Thần chương cho hắn, khi thoát khỏi đây, thực lực cũng sẽ nâng cao một bước.

Cường giả thực sự ở đỉnh cao thế giới này thuộc về chín vực năm mươi châu.

Sở Huyền cảm nhận một chút, Chủng Hồn ấn đã in dấu vào trong Thần hồn Nhậm Trường Hà, giống như vừa sinh ra đã có vậy.

Trừ khi Thần hồn vỡ nát, thân tử đạo tiêu, nếu không thì không thể nào loại trừ.

"Ký chủ nằm một chỗ, vượt không gian thu đồ đệ, ban thường tu vi trăm năm và Bách Đoán Luyện Thần thuật (bản trung)!"

Hệ thống kích hoạt ban thưởng ngẫu nhiên, vậy mà ban thưởng tu vi trăm năm, trong lòng Sở Huyền mừng rỡ, nếu như bạo phát mấy lần nữa thì chẳng mấy chốc hắn có thể đột phá tới Tôn cảnh.

Chương sau của Bách Đoán Luyện Thần thuật cũng được ban thưởng, tu luyện Bách Đoán Luyện Thần thuật trong thời gian dài như vậy, Sở Huyền đã có hiểu biết rõ ràng, công pháp tu luyện Thần hồn này rất cường đại.

Lấy tu vi Đế cảnh tầng hai trước mắt của hắn, cường độ Thần hồn không kém gì võ giả Đế cảnh tầng năm bình thường.

Chính là nhờ vào Bách Đoán Luyện Thần thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau