O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 142

Trước Sau
Hạm trưởng nói: “Được.”

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa các chỉ huy Alpha khác và vị Nguyên soái Omega độc nhất vô nhị này: chỉ huy nhà người ta đều tranh thủ đánh nhanh thắng nhanh rồi về nhà để Omega không lên cơn cáu kỉnh; còn Nguyên soái nhà họ, ai dám tay chân rề rà làm hắn về trễ sẽ được thưởng thức một màn “Omega cáu kỉnh”, đảm bảo vui cả làng, ai nhìn thấy khiêng ra thiên táng.

Omega nhà người ta giận dỗi thì sập cửa khóc thút thít; Omega biệt danh Thanh Kiếm Bầu Trời giận dỗi, móc chủ pháo ra thưởng một lần mát-xa toàn thân.

Khi đối mặt với một chiếc mẫu hạm với kích thước nhường này, nỗi sợ bản năng sẽ khiến bất kỳ một ai khác lựa chọn tránh đối đầu trực diện, nhưng người đang đứng ở vị trí chỉ huy hôm nay vừa khéo lại là Rennes – người chưa từng có ba chữ “đi đường vòng” trong danh sách chiến thuật của mình. Theo mệnh lệnh của hắn, hàng loạt họng pháo lập tức khạc đạn, châm lên ngọn lửa bao trùm khắp bề mặt con tàu đối địch.

Mục tiêu to tướng như vậy, có nhắm mắt cũng không đánh trật được, nên Rennes thậm chí không chỉ định vị trí tấn công mà cho dàn pháo thỏa thích oanh tạc, khiến cho bề mặt của soái hạm Tiếng Vọng bị nhấn chìm trong hỏa lực Liên bang.

Nhưng một lớp khiên chắn với diện tích không gì sánh bằng đã bung ra. Từng đường pháo chói lòa nện vào nó chỉ làm dậy nên những gợn sóng nhỏ nhoi trên mặt biển vô tận, cho thấy phương pháp tấn công này không có hiệu quả.

Rennes chỉ lạnh lùng phân phó: “Tiếp tục.”

Hạm đội được chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi một vị trí luôn có ba chiếc tinh hạm thay phiên nhau nã pháo, đảm bảo không có một giây ngơi nghỉ, duy trì hỏa lực bao phủ toàn bộ bề mặt.

“Nguyên soái—”

Tiếng nhiễu sóng rè rè vang lên trong kênh liên lạc. Sau khi trải qua thảo luận cùng căn cứ, đoàn đội của Tiến sĩ Eryan đã di dời hình chóp chứa ý thức Sở Nhiêu khỏi soái hạm của hắn, đồng thời mang đến một tin tức khác.

“Một nhóm Tiếng Vọng có ý đồ băng qua hệ Mặt trời để xâm nhập không phận Liên bang, đã bị hạm đội Trái Đất chúng tôi phát hiện và ngăn chặn. Tướng quân Charles phỏng đoán đây chính là đội tiếp viện của chúng.”

“Chẳng trách sao chúng lại quyết liều mạng đến cùng như vậy.” Esuna cảm thán: “Thì ra là vì đạn tận lương tuyệt, thua trận đồng nghĩa với tiêu đời.”

“Nguyên soái, tất cả các điểm hỏa lực đều đang tham chiến, bao phủ được 89% diện tích mặt ngoài của soái hạm đối phương.”

“Soái hạm kẻ địch mở khiên trước ở mức tối đa, 97% pháo kích của chúng ta đều vô hiệu, tổn thương gây ra trước mắt chưa đến 3%.”

Những ngón tay gõ nhịp lên bàn, Rennes lãnh đạm ra lệnh: “Tiếp tục.”

“Rõ.”

Trận quyết chiến nảy lửa này hiển nhiên cũng hấp dẫn những ánh mắt ở phương xa.

Dòng chảy hỗn loạn cuốn những cụm thiên thạch thành một cơn mưa rào, từng mảnh máy móc vỡ vần vũ trong không trung, để lại những vệt cháy sém hình con thoi trên lớp vỏ tinh hạm kiên cố. Đạn pháo đến từ hai bên đan xen vào nhau, dấy lên ánh lửa chói lòa khắp bốn phía.

Cơ thể nửa máy vẫn còn quá xa lạ với Fritz, khiến nó không giữ được thăng bằng mà ngồi bệt xuống sàn tàu, nhìn cơn bão hỏa lực trút xuống từ hạm đội đối diện với đôi mắt trợn trừng đầy khó tin.

Rõ ràng đã hết đạn cạn lương, vậy mà họ vẫn đánh với một sự điên cuồng dữ dội của cơn thủy triều ồ ạt ập tới.

Lâm Kính Dã không có lấy một chút nhân từ, chỉ huy hạm đội từng bước đẩy đội ngũ Tiếng Vọng vào phạm vi lực hút của một ngôi sao nhỏ. Sau đó, anh lệnh cho tất cả thu pháo về, thay thế bằng những lõi động cơ đã dùng hết.

Tựa như những viên pin đại hay được quảng cáo là có thể sử dụng cho xe đồ chơi, sau đó nhét vào đồng hồ báo thức để tận dụng lượng điện còn sót lại, lõi động cơ tuy không thể tiếp tục cung cấp năng lượng nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn cạn quéo. Sau khi chúng được thả ra, dàn pháo phòng ngự mạn tàu bắt đầu nã từng phát một, nghe vào tai đùng đoàng hệt như đang chơi trò súng bắn chai.

Thấy hạm đội của Fritz đã bị vụ nổ thổi bay tán loạn, những chiếc tàu hộ tống cỡ nhỏ bắt đầu ra trận giữa dòng chảy hỗn loạn. Đội cơ giáp do Amanda dẫn đầu hăng hái xông lên, tiến hành tháo dỡ chiến hạm kẻ địch ngay trước mắt chúng.

Các chiến sĩ Quân đoàn thứ nhất trố mắt nhìn theo, thầm nói trưởng quan mới của họ không hổ là Bóng Ma có thể đánh cướp tinh tặc không còn cái nịt gì.

Truyền kỳ về 927 – con tàu tiếp tế tuyến hai được lắp đặt vũ trang tiên tiến không thua kém gì chiến hạm chủ lực của Thanh Kiếm Bầu Trời – đến nay có ai còn không biết, vậy họ lấy số vũ khí ấy từ đâu ra? Từ đây chứ đâu!

Các chiến sĩ dưới quyền Lâm Kính Dã ít nhất đều đạt trình độ kỹ sư sơ cấp, đã được đào tạo chuyên môn về kỹ thuật cơ khí, cho dù có không biết sửa chữa hay lắp đặt nhưng đều biết tháo dỡ lõi động cơ của đối thủ trên tiền tuyến một cách an toàn, mang về cho đội kỹ sư nhà mình sử dụng ngon lành.

Nhìn đội cơ giáp ra tay như vũ bão, ai nấy đều hiểu ra vì sao đoàn đội của Lê Giang đang đẩy mạnh nghiên cứu kỹ thuật liên kết ở cơ giáp cá nhân hạng nặng, hạ thấp tiêu chuẩn về tinh thần lực để các chiến sĩ cơ giáp phổ thông cũng có thể điều khiển. Bởi vì một chiếc cơ giáp hạng nặng có thể khoắng sạch cả khoang động cơ của một chiếc khu trục hạm!

“Đội kỹ thuật các tàu chuẩn bị nhận tiếp tế, trong vòng nửa tiếng phải xuất phát chi viện Nguyên soái Rennes!” Đây là mệnh lệnh của Lâm Kính Dã.

“Rõ!”

Đại đa số kỹ sư của Quân đoàn thứ nhất lần đầu tiên được chứng kiến chiến trận thế này, nhưng họ nhanh chóng đuổi theo tiết tấu của Lâm Kính Dã, bắt đầu chỉ huy các đồng nghiệp nên bưng cái gì về mới có lợi nhất.

“Ế ế tên ngốc to con kia đừng có dỡ miếng ve chai đó ra làm gì, cùi lắm. Cái hình tròn kế bên là dịch làm mát để giảm nhiệt và cân bằng lõi động cơ, lấy nó về đây!”

“Đúng rồi đúng rồi, với dỡ hết nguyên hàng đó về luôn!”

“Ở đây thiếu ổ trục loại CZ827, anh chị em nào thấy thì lấy một cái về giùm với!”

Thậm chí có kỹ sư lên cơn hăng máu, muốn tự mình ra trận dỡ đồ.

Trong đội ngũ của Lâm Kính Dã, “lính tuyến hai” là một khái niệm không tồn tại, thậm chí ngay cả sĩ quan quản lý vật tư cũng sẵn sàng mặc giáp ra trận. Người nắm quyền chỉ huy đội phá dỡ này là Roland. Anh chàng tọa trấn hậu phương, giám sát cục diện, chỉ cho Amanda ở tuyến đầu biết nơi nào còn chưa dỡ hết, phối hợp nhịp nhàng vô cùng.

“Dừng lại!!!”

Fritz thét lên những tiếng không cam tâm từ bên kia màn hình, nhưng rồi nhận ra không được ai chú ý đến. Nó như một thằng hề nhảy nhót làm trò, lại chẳng đáng giá bằng một ổ trục trong mắt những chiến sĩ kia.

Tại sao…

Gương mặt Omega dần biến dạng, tựa như đang thoát khỏi phạm trù con người khi nhớ lại cảm giác bị xem nhẹ suốt bao năm qua. Nó muốn được nhìn thấy, muốn tỏa sáng rực rỡ, muốn có được hết thảy những gì nó nên có!

Tại sao chứ…

“Lâm Kính Dã! Anh cũng lật lọng!” Một tiếng rít gào vuột ra khỏi yết hầu nó: “Anh đã hứa với tôi, vậy mà bây giờ lại quên những gì anh từng nói sao!!”

Lâm Kính Dã chậm rãi quay đầu. Fritz giật thót khi tầm mắt cả hai chạm nhau, thậm chí vô thức muốn tránh né. Bởi ánh mắt ấy giá lạnh, rét buốt, như lưỡi kiếm thấm đẫm máu tươi, khiến sống lưng nó lạnh toát hơn cả khi đối mặt với bất kỳ ai từ trước đến nay.

Đối phương đă không còn là người con trai trong ký ức của nó nhiều năm về trước, người từng mỉm cười nói rằng “Em đã có anh thì vẫn có thể gọi người khác là ‘anh’ mà, em có thể gọi anh là ‘anh Kính Dã’”.

“Tại sao anh…” Nó nỉ non trong vô thức: “Sao anh không chịu làm anh Kính Dã của tôi?”

Một câu hỏi không nhận được hồi đáp.

Người thanh niên với bóng lưng thẳng tắp, đứng tại đài chỉ huy thuộc soái hạm Quân đoàn thứ nhất của Liên bang cao giọng ra lệnh.

“Xâm chiếm tinh vực Liên bang, sát hại dân chúng vô tội. Căn cứ luật pháp Liên bang và Công ước vũ trụ, xem như kẻ thù của toàn thể nhân loại, bất kể lý do. Kẻ địch đã ngoan cố không hàng, Quân đoàn thứ nhất nghe lệnh, lập tức tiêu diệt quân xâm lược tại chỗ. Tất cả tự do khai hỏa, không được nương tay!”

“RÕ!!”

“Báo thù cho Thượng tướng Wimmer!”

Đội cơ giáp đã rút lui, nhường lại chiến trường cho những khẩu pháo đã lên nòng của các tinh hạm lần lượt khai hỏa, nhóm lên ánh hào quang chói lọi thắp sáng chân trời. Họ kíp nổ lõi động cơ làm đạn, đánh cho kẻ địch phải lùi về phía ngôi sao. Quân địch bị đánh tan tác đã không còn sức phản kháng, chỉ biết vô vọng tăng cường khiên chắn phía trước, hòng thoát khỏi vận mệnh bị nổ thành từng mảnh. Nhưng vì bao nhiêu lõi động cơ đã bị dỡ bỏ, duy trì khiên chắn đồng nghĩa với bỏ rơi động cơ đẩy.

Chúng bị lực hấp dẫn của ngôi sao bắt lấy.

Nhiệt độ nóng cháy uốn cong kim loại, thiêu rụi không khí, hòa tan đài chỉ huy trong biển đỏ hừng hực. Rơi vào hỏa ngục cùng nó là một tiếng thét dài chất chứa bao nỗi không cam.

Đáng tiếc, âm thanh không thể truyền đi trong vũ trụ.

“Thượng tướng Lâm, tiền phương gửi tin, Nguyên soái Rennes đã giao chiến với hạm đội chủ lực của Tiếng Vọng từ bốn mươi phút trước.”

“Lập tức xuất phát.” Lâm Kính Dã ra lệnh: “Để một đội lại ở đây trông chừng là được.”

Teval: “Rõ. Các đội ngũ có năng lượng dự trữ dưới 20% giữ nguyên vị trí, đề phòng có lực lượng Tiếng Vọng chưa bị tiêu diệt tìm đến gây rối.”

Mệnh lệnh vừa được đưa ra đã khiến không ít người than thở. Quy tắc Lâm Kính Dã thiết lập cho mỗi đợt “cướp của nhà địch, tiếp viện nhà mình” rất đơn giản: ai tháo được gì thì là của người ấy. Nếu đội cơ giáp do tàu anh phái ra tay không mà về thì xin lỗi nhé, người ta khuân được bao nhiêu đều dùng để nâng cấp tàu mình hết rồi, chịu khó đứng ngóng đi thôi.

Vô số Hạm trưởng Quân đoàn thứ nhất không rinh gì về được cho tàu mình, bỗng không cần ai dạy cũng hiểu ra bài học này.

Lớp phòng ngự của soái hạm Tiếng Vọng đã được đẩy lên mức cao nhất, đứng từ Thủ Đô tinh cũng nhìn thấy được cuộc giao tranh kịch liệt.

“Thế này… hoàn toàn không xuyên thủng được khiên của chúng.” Người bên Quân đội lo lắng.

Thế công của Nguyên soái Rennes dũng mãnh như sấm rền chớp giật, nhưng nện vào soái hạm kẻ địch lại như đá chìm đáy biển. Bọt sóng tạo ra thì lớn đấy, nhưng thực chất không gây được thương tổn gì cho đại dương.

Nhìn từng đợt tấn công phát ra không ngừng, ngày càng có nhiều người không nhịn được muốn hỏi Rennes đang làm gì vậy, chẳng lẽ đạn dược sắp hết hạn nên thanh lý theo kho?

“Không. Các người không thấy rằng chiếc soái hạm kia cũng không thể phát động tấn công sao?” Thượng tướng Fiditz buông một tiếng thở dài não nề trong kênh, tự dưng cảm thấy Rennes chướng mắt Quốc hội là có nguyên do cả.

Soái hạm không thể trực tiếp nã pháo khi khiên chắn còn đang được bật, bằng không thì hai nguồn năng lượng cùng tần suất sẽ làm nổ khiên – như lần Lâm Kính Dã cho tấn công bất ngờ – sẽ mất rất nhiều thời gian để khôi phục. Mà đứng trước hỏa lực như sóng thần của Rennes, cho dù là soái hạm Tiếng Vọng với thể tích khổng lồ cũng không dám xem thường mà vươn mình ra hứng trọn.



“Rennes muốn tiêu hao năng lượng của chúng ư?”

“Không được. Các trạm năng lượng của chúng ta đã bị Tiếng Vọng xâm nhập, tuy đã quét sạch đơn vị của chúng nhưng vẫn cần kha khá thời gian để khởi động lại, chưa kể vài trạm đã bị phá hủy.”

“Một khi hỏa lực của Rennes không áp được, để con tàu kia khai hỏa thì có khác gì đục một lỗ xuyên qua Saltian không?”

Lưu Hoàn: “Tất cả chiến hạm của học viện Úy Lam và Lực lượng phòng vệ Thủ Đô đã cất cánh chi viện.”

“Khiên chắn kẻ địch còn 92%, tổn thương thân hạm không quá 8%.”

“Rennes không có kế hoạch dự phòng sao? Bắn liên tục hai tiếng mẹ nó rồi!”

“Nghị sĩ ngậm miệng lại, không hiểu gì cũng nuốt xuống!”

Thấy Tổng thư ký Liên bang không màng hình tượng mà đưa tay đỡ trán, mở miệng quát to, không ít người đều rơi cằm xuống đất, tự nhủ anh ta bị Thanh Kiếm Bầu Trời lây bệnh chắc rồi.

“Hạm đội của Rennes cạn năng lượng rồi, đã có tinh hạm không bắn tiếp được nữa!”

Lưu Hoàn la lên, vẻ cấp bách len lỏi vào giọng nói: “Thượng tướng Fiditz, hạm đội của cô ở đâu?”

Fiditz đáp: “Quân đoàn thứ ba đang bị một hạm đội Tiếng Vọng giữ chân ở tinh khu Bắc Thập Tự, có vẻ là đội hộ tống của soái hạm. Nếu chúng tôi trở về thì chúng sẽ đi theo, không có lợi gì cho tình thế trước mắt.”

Chỉ cần hỏa lực của Thanh Kiếm Bầu Trời suy giảm, dàn pháo mạn tàu của soái hạm địch sẽ có thể nhả đạn. Quả nhiên, chúng đã bắt đầu nạp năng lượng. Từng quả cầu xanh lam hội tụ nơi họng pháo như những tảng đá nặng trịch nện vào lòng Lưu Hoàn.

Nhưng chỉ một khắc sau, một tia sáng rực rỡ đã lao đến từ chân trời, vút ngang Thanh Kiếm Bầu Trời, để lộ bóng dáng của một hạm đội màu trắng bạc.

“Quân thủ vệ Rạng Đông, có mặt chi viện. Tôi là Thượng tướng Tả Lẫm, nay chuyển giao quyền chỉ huy cho Thanh Kiếm Bầu Trời.”

Giữa Rennes và Tả Lẫm là một sự ăn ý được luyện ra từ thời khắc sinh tử. Nếu hắn không chút kinh ngạc trước sự xuất hiện đầy bất ngờ của quân Rạng Đông thì Z cũng hiểu kế hoạch của hắn, tất nhiên sẽ tự biết khi nào mình nên xuất hiện.

Rennes nhếch mép: “Tạm được, ít ra không đến trễ.”

Z cười nhạt: “Mày đi theo quy trình thì chết à?”

Rennes: “Bộ mày không thấy để mấy thằng già Quốc hội quắn đít lên vì không biết chúng ta định làm gì, thấy kẻ địch đánh tới thì chỉ biết trợn mắt ốc, khóc bù lu bù loa nó giải trí lắm sao?”

Z: “Thông cảm cho Lê Giang đi mày. Nó đang stress lắm rồi, rảnh quá cũng đừng tống thêm bệnh nhân cấp cứu qua cho nó.”

Có hỏa lực từ Rạng Đông gia nhập, áp lực lên khiên chắn soái hạm Tiếng Vọng bỗng tăng vọt. Đặc biệt là phát pháo quang năng đầu tiên kia đã nung chảy dàn pháo đang nạp năng lượng bên mạn tàu, khiến tổn thương lên thân hạm vượt qua mức 15%.

Nhưng vẫn chưa đủ.

“Nguyên soái Rennes, Hắc Phong Điểu của Dạ Vũ đến chi viện. Tôi là chỉ huy Sydia.”

Làn đạn nhỏ bé mà dày đặc bừng lên từ phương xa khi đội ngũ gồm vô số chiến đấu cơ cỡ nhỏ chao liệng bay đến. Hỏa lực của họ tuy không lóa mắt bằng Liên bang nhưng lại chi chít như mưa phùn mang theo axit, không những không im hơi lặng tiếng mà còn để lại từng vệt cháy sém trên người kẻ địch.

Hạm đội xuất hiện kế tiếp im ắng hơn nhiều.

[Hydra, chi viện.] Là những dòng cụt ngủn được Langdon gõ vào kênh.

Có lẽ xuất phát từ nỗi sợ “động lòng” mà phản quân ai nấy đều rén chết khiếp. Langdon từ đầu đến cuối không rên lấy một chữ, chỉ lặng lẽ trút giận vào soái hạm Tiếng Vọng, đồng thời còn âm thầm vạch đường chạy trốn, đợi lát nữa đánh xong là vọt ngay, phòng khi Rennes trở mặt muốn bắt gã lại “tâm sự mỏng” một phen.

“Khiên địch 60%, thân hạm tổn thương 18%!”

“53%, 22%!”

“50%, 28%!”

Theo số liệu từng chút từng chút thay đổi, Esuna càng trở nên căng thẳng.

“Nguyên soái, nếu khiên chắn của Tiếng Vọng tiếp tục bị hư hại, tôi đoán chúng sẽ không ngu ngốc chờ khiên vỡ rồi mới tấn công chúng ta, mà sẽ đánh cược vào một lần.”

“Ta biết.” Rennes gật đầu: “Tả Lẫm, cho tàu hộ tống của mày dừng tấn công, sẵn sàng bung khiên.”

Quân thủ vệ Rạng Đông trú đóng ở Bức tường Vành đai, sở hữu khả năng phòng ngự tối cao. Bản thân Z cũng am hiểu phòng thủ như lòng bàn tay, lập tức điều chỉnh đội hình. Một khi soái hạm Tiếng Vọng có ý đồ pháo kích, cho dù là vào Rennes hay Saltian, đội bảo vệ đều sẵn sàng đón đỡ.

Z: “Tao vẫn mong nó không bắn thì hơn.”

Đôi mắt xanh lam nheo lại, tựa như chú mèo nhìn chòng chọc vào mớ đồ hộp hết hạn với vẻ ghét bỏ.

Esuna: “Không đủ! Hỏa lực không đủ!”

“Nguyên soái, nó khởi động chủ pháo! Đ* má nó còn một khẩu pháo ở đằng sau!”

“Nguyên soái, không ổn–”

Bất thình lình, lại một luồng sáng khác xé toạc nửa vòm trời. Môi trường chân không vốn không có âm thanh, nhưng trong nháy mắt ánh sáng bùng nổ ấy, những người khác đều cảm nhận được bốn bề quy về tĩnh lặng, như thể vũ trụ cũng cả kinh mà im tiếng.

“Đó là…”

Ánh lửa cuồn cuộn bốc lên từ phần đuôi soái hạm Tiếng Vọng khiến trong đầu mỗi người tự nảy ra một tiếng UỲNH tương ứng. Nguồn cơn gây ra vụ nổ không phải năng lượng, mà là kết quả sau khi một vật với kích thước không hề nhỏ nện thẳng vào nó.

Mí mắt Rennes giật một cái khi thấy rõ…

Đó là một chiếc tinh hạm lao tới trong cú va chạm trực tiếp.

Khiên chắn bằng năng lượng đương nhiên chỉ có thể cản lại năng lượng, khi gặp phải đòn tấn công vật lý trực tiếp thì chỉ còn cách giơ tay chịu trói.

“Cái gì vừa đụng vào…”

“Tinh hạm! Đù móa nhà ai vậy?!”

“Quân đoàn thứ nhất? Đó là… soái hạm của Quân đoàn thứ nhất! Họ điên rồi!!”

Rennes cảm thấy thái dương mình đang đập rần rật với vận tốc đủ để mở warp drive.

“Nguyên soái… Radar quét được có một bóng… người bắn ra trước vụ va chạm… Á, có mặc giáp xương ngoài, nhưng sóng năng lượng từ vụ nổ đã làm nhòe hình ảnh, chúng tôi không rõ có thương vong…”

“LÂM KÍNH DÃ!!!”

Rennes gầm lên: “Em chết chắc rồi! Đừng hòng đặt chân ra khỏi phòng một bước nào nữa!”

Tín hiệu của Quân đoàn thứ nhất vừa được kết nối vào kênh liên lạc, bên kia còn chưa kịp lên tiếng đã nghe hắn tiếp tục lồng lộn: “Teval! Oscar! Đám phó quan Quân đoàn thứ nhất! Tất cả kỷ luật một lần, huấn luyện thêm nửa năm, hủy nghỉ phép mười năm!!!”

Các phó quan: ???!!!

Oscar: “Nguyên soái! Đây là lệnh của Hạm trưởng, ảnh-”

Rennes: “Phó quan không biết khuyên can hả? Có biết làm vậy nguy hiểm lắm không? Lỡ em ấy bắn ra chậm một giây, lỡ sơ ý không kiểm soát được góc độ và thời điểm va chạm thì sao hả?”

Oscar: “Nhưng… Hạm trưởng có quyền không nghe mà! Sao lại phạt bọn em?”

Rennes: “Đến kỳ đang quạu!”

Các phó quan: QAQ!

“Nguyên soái, tổn thương đạt 65%, sắp đến 70% rồi!”

“Đòn vừa rồi của Hạm trưởng Lâm đã khiến khiên của chúng vỡ rồi, vỡ hoàn toàn rồi!”

Esuna còn chưa kịp kích động xong đã biến sắc: “Không ổn! Nguyên soái, chúng khởi động động cơ!”

“Rennes, rời khỏi đó ngay!” Giọng Z vang lên: “Bọn nó bắt chước đâm vào mày đấy!”

Khiên chắn vỡ nát bị thu hồi, thậm chí chủ pháo cũng đã bị đòn tấn công bất ngờ vừa rồi biến thành vô dụng, nhưng con tàu khổng lồ lại bắt đầu phát ra những tiếng rền vang rúng động – bởi vì sự tồn tại của Thanh Kiếm Bầu Trời quá ư bắt mắt. Nếu nói cú va chạm mạo hiểm của Lâm Kính Dã là không sợ chết, thì Rennes tấn công trực diện có khác gì lấy thân mình làm mồi nhử?



Chỉ huy tối cao của nhân loại, Nguyên soái độc nhất vô nhị của Liên bang sở hữu sức hấp dẫn khó mà cưỡng lại. Cái mạng của hắn được kẻ địch khao khát hơn bất kỳ một Tướng quân hay yếu nhân nào, thậm chí vượt xa cả Nữ vương được toàn dân bầu chọn.

Nhân tiện thì đôi chồng chồng này đừng có mà cáu kỉnh với nhau, người nên nổi cơn tam bành là Tả Lẫm lớn tiếng mắng: “Hai thằng chó điên! Chơi lớn quá giờ chúng nó có chết cũng quyết lôi mày theo cùng, mày định làm thế nào!”

“Hỏa lực không đủ! Còn thiếu 6%! Chỉ 6% thôi, ai đến chi viện đi, ai cũng được!”

Lời kêu gọi của Esuna không được đáp lại, bởi toàn bộ lực lượng vũ trang có thể ra trận của tinh khu Thủ Đô đều đã tập trung tại đây.

Đây chính là những giây phút cuối cùng giữa trung tâm Đầu Não và Nguyên soái của nhân loại. Trên cùng một đường thẳng này, hoặc là nhân loại phá hủy chiếc soái hạm trước, hoặc nó sẽ bắt kịp soái hạm của Rennes trước. Ưu thế tuyệt đối về kích cỡ sẽ giúp nó nghiền nát Tĩnh Dã lẫn bất kỳ lá chắn năng lượng nào, trừ khi Rennes sử dụng hạm đội hộ tống như khiên thịt, nhưng hắn sẽ không đời nào làm vậy.

Bất kỳ một người lính Liên bang nào cũng sẽ không làm vậy.

“Tấn công! Tấn công đi!”

Các Hạm trưởng khản cổ thét gào.

“5%! Thêm chút nữa thôi! Ráng lên!”

Quân thủ vệ Rạng Đông cũng hoàn toàn từ bỏ phòng ngự, xoay vũ khí nhằm vào soái hạm Tiếng Vọng. Con tàu khổng lồ như nó cần thời gian để khởi động, nhưng một khi máy đã nổ, quán tính của nó còn hơn cả chữ khủng bố.

Thanh Kiếm Bầu Trời không lùi một bước.

Z: “Rennes! Còn chưa cút hả!”

Renens: “Tao cũng có pháo.”

Z: “Bọn tao thiếu chút hỏa lực của mày chắc?”

Rennes: “Tao di chuyển, nó cũng di chuyển. Tao đứng im, nó chỉ có bấy nhiêu không gian hoạt động. Bọn mày không cần phải chuyển năng lượng vào động cơ để đuổi theo, đứng bắn tại chỗ là được.”

Huống chi bọn họ quả thật đang thiếu hỏa lực.

Chỉ cần một họng pháo nữa thôi, cho dù đến từ một chiếc tinh hạm bé nhỏ, cũng có thể khiến cán cân bấp bênh đầy nguy hiểm này nghiêng về một phía, mang đến kết quả khác biệt một trời một vực.

“Rennes!” Đến lúc này, cả Quốc hội cũng đứng ngồi không yên.

“Lập tức rút lui, Rennes Sở! Đừng kháng lệnh trên chiến trường, Liên bang không thể mất anh!”

“Nguyên soái Rennes! Ngài không thể đợi nó đến gần mới–”

“Không thể sao?” Một tràng cười bỗng tuôn ra từ người được nhắc tên. Càn rỡ, tự tin mà ngạo mạn, khiến người khác nghiến răng nghiến lợi.

Giữa âm thanh cuồng ngạo ấy, một phát pháo nghiêng nghiêng đánh tới từ phía sau, nện thẳng vào lõi động cơ của soái hạm Tiếng Vọng.

“Ở đâu ra? Con tàu kia ở đâu ra??”

“71%! Mức tổn thương của kẻ địch đã đạt ngưỡng! 73%, 75%… Tiếp tục lên cao!”

“Thu hồi thiết bị che chắn trung tâm Nhà Thám Hiểm! Dịch chuyển số liệu hoàn thành, virus sẵn sàng!”

“Đã bắt được dòng số liệu của trung tâm Đầu Não!”

“Khoan đã…” Quốc hội như rơi vào sương mù: “Chiếc soái hạm cuối cùng kia từ đâu ra vậy???”

Một con tàu đã cất cánh từ Saltian, xuyên qua bầu trời tràn ngập mây lửa, chỉ mất mấy phút đã gia nhập chiến trường. Phát pháo cuối cùng của nó bắn xuyên lõi động cơ soái hạm Tiếng Vọng, mang đến hiệu quả trí mạng. Không những thế, chiếc soái hạm trôi vật vờ của Quân đoàn thứ nhất vừa khéo lại phát nổ ngay vị trí này. Hai đợt tấn công được tính toán chuẩn xác đã hoàn toàn khoét thủng vào lòng kẻ địch.

“Tinh hạm kia…”

Rennes nhướng mày với vẻ đương nhiên: “Là nhà của ta.”

Người khác: “…” Cái gì của ngài cơ?

Bên bờ hồ của một khu chung cư nào đó, một nhóm người ngây ra như phỗng, phóng viên cũng trở thành những bức tượng đá ngây ngốc giơ camera.

Chỉ mới ban nãy thôi, một quả cầu lửa đã thọc xuyên bầu khí quyển, xé tan tầng mây mà lao xuống. Bọn họ chỉ kịp thấy Lâm Kính Dã khoác giáp đen và lửa đỏ nện rầm xuống đất rồi lập tức vọt vào căn nhà có tạo hình độc đáo như tinh hạm kia.

Sau đó, đù móa, là tinh hạm thật!

Vì lý nào lại có người ngụy trang tinh hạm thành nhà ở chứ?

Không, vì sao lại có người ở trong tinh hạm chứ???

ẦMMM!!!

Từng mảng từng mảng lửa cháy rơi xuống từ không trung khi con tàu khổng lồ bắt đầu tan rã. Các tinh hạm tức tốc tránh né những mảnh vỡ tứ tán lao đến từ bốn phía. Quân thủ vệ Rạng Đông theo dõi sít sao những mảnh vụn lớn, không để chúng bay ra theo quán tính rồi va phải thứ gì quan trọng.

Trên chiếc chiến hạm kiêm nhà ở nhiều năm kia, Lâm Kính Dã nhìn phòng khách, phòng ngủ đã rối thành nồi cháo heo mà không khỏi tiếc nuối. Vật dụng trong nhà vốn không nên có mặt trong tinh hạm, vì vậy khi anh vừa cất cánh, chúng đã lăn lông lốc khắp nơi. Bị ảnh hưởng nặng nhất hắn là quản gia rồng hình mèo, đang vừa xoay tít thò lò trong không trung, vừa luôn mồm phun ra những từ ngữ không được thơm tho cho lắm.

“Lâm Kính Dã!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Rennes vang lên: “Có di chúc gì thì nói lẹ!”

Có tiếng đội kỹ thuật hân hoan reo hò phía sau khi virus bắt đầu có hiệu lực, khiến tất cả đơn vị Tiếng Vọng kết nối với trung tâm Đầu Não bị tấn công đồng loạt. Trên chiến trường của Quân đoàn thứ ba, Thượng tướng Fiditz thấy quân địch tự rối loạn đội hình thì lập tức vung tay, ra lệnh cho hạm đội tiến lên nghiền nát chúng.

Công việc quét dọn vẫn còn là thử thách nặng nề. Những thiết bị bị Tiếng Vọng xâm lấn cũng sẽ bị virus tấn công, vài trạm năng lượng quả thật đã tiêu tùng, còn có một số hạm đội Tiếng Vọng mất khống chế cần tiêu diệt nốt, nhưng công việc tay chân này không cần phải kinh động đến Thanh Kiếm Bầu Trời. Rennes nói đúng, hắn có thể về nhà xây tổ trước bữa tối rồi.

Thế là từ câu nói âm u đen tối ở trên, Lâm Kính Dã nghe được một lời tuyên bố: phỏng chừng ngày mai không thể rời giường theo lẽ thường được.

Nhưng anh vẫn ra sức giãy giụa một phen: “Nguyên soái, nhà mình hỏng rồi.”

Rennes: “Esuna có thẻ VIP ở các khách sạn năm sao Thủ Đô tinh, chọn đi.”

Lâm Kính Dã: “… Khách sạn không sạch.”

Rennes: “Thích dã chiến thì tôi chiều.”

Lâm Kính Dã: “… Vậy phòng Hạm trưởng tàu Tĩnh Dã được chưa?”

Rennes: “Được, sang đây.”

Người khác: Tiếng Vọng không phải người nhưng hai tên này cũng chẳng khá hơn. Khi không cứ vạch mồm người ta ra nhét cơm chó làm gì? Thôi thôi nhường soái hạm lại cho hai vị, để bọn tôi xuống dưới lánh nạn được chưa?

“À đúng rồi.” Rennes bỗng nói: “Quên chưa chúc mừng em, Thượng tướng Lâm Kính Dã.”

Thượng tướng.

Hai chữ này nhẹ nhàng gõ vào lòng anh, khiến trái tim nảy lên rộn ràng.

Trải qua trận chiến này, cho dù không có lời giao phó lúc lâm chung của Thượng tướng Wimmer, anh cũng xứng đáng có được quân hàm Thượng tướng.

Rốt cuộc, không phải bị vùi lấp dưới một cái tên khác nữa.

“Muốn được thưởng gì thì tranh thủ nói luôn đi.” Rennes cười lên: “Toàn nhân loại đều nghe thấy, mấy ông bà già kia không giở thói ki bo được đâu.”

Nghe xong, Lâm Kính Dã chậm rãi nở nụ cười.

“Một buổi lễ tốt nghiệp bù được chứ? Nghiêm túc mà nói thì em vẫn chưa chính thức nhận bằng tốt nghiệp Úy Lam.”

Rennes: “Được thôi. Vậy Thượng tướng Lâm tốt nghiệp xong rồi có muốn kết hôn luôn một thể không?”

Giữa thiên hà rực rỡ và hoa lửa huy hoàng, Lâm Kính Dã khẽ cười, trịnh trọng gật đầu.

“Được.”

Lời tác giả:

Xong rồi!

Nguyên soái và Hạm trưởng về nhà xây tổ ngủ thiệt ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau