Chương 31
Chết tiệt! Elliott chửi thầm khi ý thức được mình vừa làm gì. Hậu quả của việc dùng thuốc cưỡng chế nâng cao tinh thần lực đã khiến y trở nên nhạy cảm quá mức, dẫn đến mỗi khi đối mặt với nguy hiểm sẽ né tránh theo bản năng.
Cũng may mình phản ứng lại kịp, y nghĩ với dây thần kinh xoắn chặt, nỗ lực ưỡn ngực đứng nguyên vị trí.
Có lẽ vì hàng rào photon nên khán giả hiện trường không thấy rõ Elliot đã làm gì. Họ chỉ thấy giám khảo vừa nhấc kiếm lên, một trong hai thí sinh còn lại đã chủ động bước ra, vì vậy mũi kiếm trong tay anh cũng chỉ về người đó. Nhưg không rõ đạo diễn phát sóng trực tiếp có ý tưởng gì mà lại tập trung vào Elliott đúng khoảnh khắc ấy, thế là một bước lùi của y – cho dù chỉ là rụt mũi giày lại – đã được thể hiện một cách sống động và rõ nét trên mạng vũ trụ.
Nhưng sự im lặng của khán giả hiện trường cũng không đại diện cho thiện ý. Trận đánh luân phiên hai mươi người này đã đi đến cuối cùng, nếu thể trạng Elliot nhỏ thó, không thiên về cận chiến như Mera thì nấn ná cũng còn hiểu được, đằng này y là con cháu nhà tướng, nắm trong tay vô số kỷ lục của Úy Lam, vậy mà lại chần chừ không dám bước lên.
Nhìn sang cái cậu tóc hung ấy xem, thôi học mà còn có thể đánh với giám khảo khủng bố tận sáu phút, chẳng trách sao Thượng tướng Wimmer lại tái xanh cả mặt.
Nói đến thí sinh vừa mới xuất chiến, sở dĩ cô là một trong hai người sau cùng không phải vì cô muốn trì hoãn, mà bởi vì bộ trọng giáp trên người – bộ duy nhất trong tất cả các thí sinh – không cho phép cô giành thứ tự với những người khác.
Những chiến sĩ trọng giáp này thường có mặt trong các đội lục chiến của hạm đội vũ trụ, là những người đầu tiên đổ bộ lên chiến trường để che chắn cho đội tiên phong đi sau.
Mỗi bước đi của nữ chiến sĩ đều được động cơ đẩy ở khớp xương gia tăng áp lực, vì vậy chỉ bước đi thôi cũng đã mang theo khí thế ngút trời. Trong tay cô còn vác theo một chiếc khiên vừa to vừa dày như cánh cửa. Đứng trước cô, giám khảo giáp đen trông có vẻ mảnh mai nhỏ nhắn, như thể cô chỉ cần thổi một cái là anh sẽ theo gió mà bay vậy.
Khi cả hai đã đối mặt nhau giữa sân, giám khảo chậm rãi nâng kiếm lên, nữ Alpha lại giơ tay.
“Tôi vốn có ưu thế về trang bị.” Hành lễ xong, cô mỉm cười giải thích. “Anh lại còn bị thương. Nếu có thể, tôi cũng muốn thắng một cách vẻ vang.”
Cô ra hiệu cho các chiến sĩ ngoài sân rồi vung tay ném chiếc khiên hạng nặng kia ra đến mép hàng rào photon, lập tức có người mở một lỗ nhỏ đưa nó ra ngoài.
Trận đánh còn chưa bắt đầu đã nhận được tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Giám khảo lại nâng kiếm lên chỉ vào đối thủ.
Sau một cái gật đầu nhẹ, thanh kiếm đen đã lia đến trước nữ chiến sĩ. Cô không tránh đi mà thét lên rồi dùng hai tay chụp lấy mũi kiếm. Giám khảo quyết đoán tách thanh kiếm ra làm hai, một tay nắm chuôi kiếm, mu bàn tay bên kia xoay lại, nghiêng người bổ vào động cơ đẩy trên khuỷu tay của chiến sĩ trọng giáp.
Trước những tia lửa giận dữ không ngừng tóe ra từ khớp nối trên bộ giáp, nữ chiến sĩ buộc lòng phải buông tay lùi lại, hai thanh kiếm bị hất văng lên trời theo quán tính.
Thay vì lùi bước, giám khảo tung hai cú đá thần tốc vào vai đối thủ, mượn lực nhảy lên cao, chuẩn xác chộp lấy chuôi kiếm rồi ném chúng đi mà không cần nhìn lại. Theo tiếng gió rít ác liệt, nữ chiến sĩ bình tĩnh đưa tay lên che đầu.
Nhưng thế công từ trên cao vẫn chưa chấm dứt.
Hai thanh kiếm khác bắn ra từ giáp chân giám khảo trong tiếng ố á của khán giả. Anh vừa rơi xuống cũng là lúc kiếm vào tay, ghép chúng lại thành một cây thương hai đầu rồi hung tợn đâm xuống. Chiến sĩ trọng giáp bị chiêu này đẩy lui hai bước. Cùng lúc đó, giám khảo đã nhanh chóng thu hồi cặp kiếm bị ném ra.
Nhược điểm của trọng giáp nằm ở sự linh hoạt nên khi đối chiến phải lấy dài phá ngắn, tấn công với tần số cao. Nói thì dễ nhưng làm mới thấy khó, bởi vì tốc độ của chiến sĩ trọng giáp chỉ tương đối chậm khi so với đơn vị khác, còn trong mắt người thường cũng đã nhanh như điện xẹt rồi.
Khán giả hoa cả mắt trước những tia lửa không ngừng lóe lên theo vũ điệu hoang dã, ai cũng nỗ lực tập trung để không bỏ lỡ cảnh đặc sắc, thậm chí có tân sinh viên trẻ tuổi đã không kềm được mà đứng dậy.
Mọi người đều biết thực lực của giám khảo rất mạnh nhưng rõ ràng anh đã đã bị thương, rõ ràng đây đã là đối thủ thứ mười chín, vậy mà anh vẫn có thể tung ra những đòn tấn công ác liệt như thế khiến khán giả không khỏi kích động.
Ở một góc nơi số ít các tân sinh viên Omega tụ tập, có người đã đỏ lựng cả mặt mà buột miệng. “Á á á á! Ảnh ngầu quá đi mất tớ muốn ảnh đánh đấu tớ!!!”
Thậm chí có Beta còn tự vuốt gáy với vẻ buồn thiu như đang tiếc rằng sao mình không thể bị đánh dấu.
“Sao thờ ơ vậy Tịnh Nhiên? Bộ không muốn gả cho ảnh hả?”
Bị một người bạn trêu chọc, Lâm Tịnh Nhiên trơ mặt. “…”
Không, làm vậy là phạm pháp.
Cậu thiếu niên quét mắt một vòng, ghim kỹ từng gương mặt Omega đang tỏa mùi thơm ngào ngạt trước khi quay lại với sân đấu.
Nữ chiến sĩ sở hữu ý chí chiến đấu rất mạnh, cô không chỉ mù quáng né tránh những cú đánh vào chỗ hiểm mà còn dùng khả năng phòng ngự của trọng giáp để đón đỡ những đòn tấn công vào nơi khác.
Đồng hồ tính giờ tiếp tục đếm.
Thế công vũ bão với bốn thanh kiếm dường như đã khiến giám khảo thấm mệt. Sau mấy phen qua lại, anh chủ động ném hai thanh đi, dùng hai thanh còn lại ghép thành cây thương hai đầu.
Đúng lúc ấy, khán giả hàng đầu thất thanh la lên. “Trên sân có máu kìa!”
Trên đài quan sát, đôi mắt lam khẽ nheo lại, sắc mặt khó đoán.
Lâm Tịnh Nhiên bật dậy, suýt chút nữa đã lao lên trước khi ép chân mình đứng lại. Cũng may bốn phía toàn là Omega đang rối rít kêu la, không ai để ý đến cậu.
Dường như vết thương cũ bên hông giám khảo đã bị xé toạc khiến máu ồ ạt trào ra từ khe hở trên chiến giáp – anh không khóa kín để tránh ảnh hưởng đến chiến đấu trong tầng khí quyển. Vệt máu khi lăn trên giáp còn được màu đen tuyền che giấu, chỉ khi rời khỏi rồi mới để lại những giọt đỏ chói dưới chân.
Thượng tướng Fiditz không khỏi nhìn lên, thấy Rennes vẫn đang chăm chú quan sát, không tỏ vẻ gì là muốn dừng lại. Mà một khi Nguyên soái chưa lên tiếng thì không ai dám ý kiến gì.
Tay Lâm Tịnh Nhiên siết tay lại theo bản năng, nghe tiếng ré thất thanh bên cạnh mới nhận ra mình vừa bấu vào tay bạn. Người bạn lại nhanh chóng tập trung vào trận chiến với vẻ lo lắng. Có vẻ như giám khảo bị thương rất nặng, vệt máu theo thế tấn công mãnh liệt của anh đã từ nhỏ giọt đã trở thành tung tóe như vẩy mực.
Nữ chiến sĩ trọng giáp cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt. Cô đột nhiên ngã về sau rồi lập tức nghiêng đầu ói ra một búng máu như Oscar. Giây tiếp theo, mũi kiếm của giám khảo đã vững vàng kề bên cổ cô.
Rennes hờ hững dời ánh mắt ra ngoài sân, nghe nhân viên kêu lên. “Ba phút lẻ một giây.”
Âm thanh đinh tai nhức óc bùng nổ khắp khán đài.
Nhưng giám khảo lại thờ ơ trước kết quả, tựa như anh đến đây chỉ để chiến đấu chứ không đặt thắng bại vào mắt. Khi anh lui lại để thu kiếm về thì loạng choạng một phen, phải dùng mũi kiếm chống xuống đất mới đứng vững được.
Lâm Tịnh Nhiên thấy vậy thì chậm rãi buông lỏng hai tay, trơ mặt ngồi xuống, sau đó phát hiện trạng thái này không phù hợp với số đông cho lắm nên lại đứng dậy, giả bộ lo âu.
Không sao, vẫn còn sức để lảo đảo mà. Lúc mất một cánh tay còn không thấy anh hai nhăn mặt thì vết thương cũ đã nhằm nhò gì.
Nhưng cậu không rõ vì sao anh lại làm vậy.
Khi tổ quân y chạy vào đưa nữ chiến sĩ đi, ít nhất cô còn có thể tự mình lên cáng (không như Oscar) rồi hành lễ với giám khảo trước khi bị quân y đè xuống tiêm cho một mũi.
Vào giây phút hàng rào được mở ra, ngoài mùi rỉ sét mơ hồ trong gió, khán giả hàng đầu còn ngửi thấy hương Rum thoang thoảng, thế là lập tức châu đầu bàn tán. Vì Thượng tướng Fiditz cũng không lập tức yêu cầu giữ trật tự theo kỷ luật nên tin tức này nhanh chóng được truyền đến tai các Omega gần đó.
“Đằng trước nói hình như ảnh có mùi rượu Rum.”
“Độc đáo thếeeee!!”
“Huhuhu, hèn gì tớ say ảnh là phải rồi.”
Lâm Tịnh Nhiên ôm mặt. Dựa trên lượng máu đã đổ thì… Xin hỏi vị tráng sĩ xui xẻo bị anh hai rút máu vẫn ổn chứ?
Cuối cùng, mũi kiếm của giám khảo chỉ về thí sinh duy nhất còn lại trong sân, từng giọt máu đào nhỏ xuống từ bàn tay cầm kiếm như căn nhà dột nóc giữa đêm mưa. Quân y đến gần muốn cầm máu đều bị anh ngăn lại, thế là họ đành hậm hực khiêng nữ chiến sĩ ra, vừa đi vừa nhủ chiến sĩ chủ động lên cáng mới là chiến sĩ tốt!
Elliot đứng giữa sân, cảm giác như khán giả bốn phía chỉ còn là hình ảnh bị làm mờ với âm thanh rè giật đang cách y rất xa, trước mặt chỉ có sát khí tanh ngòm đang cuồn cuộn kéo đến khiến y không khỏi nuốt khan. Trong không khí dường như có mùi pheromone nhàn nhạt tỏa ra từ máu của giám khảo. Dựa vào giác quan nhạy bén của Alpha, Elliot có thể khẳng định đối phương chỉ là Alpha cấp A-.
Còn y là cấp S!
Trong lúc Elliot đang miên man suy tư, lưỡi kiếm đen đã vọt đến.
Sao vẫn còn nhanh như thế được?!
Cái lách mình cuống quít khiến lưỡi kiếm chỉ sởn mất một lọn tóc vàng, nhưng sau đó y lại hoảng sợ nhận ra thanh kiếm đó tấn công bằng quang năng chứ không phải kim loại. Nói cách khác, nếu ban nãy y không kịp né, thứ bị xén đi sẽ là cổ y.
Giám khảo vừa bắt đầu đã dùng sát chiêu khiến dây thần kinh trong đầu Elliot căng lên, cảm giác ưu việt về gene thoáng chốc bay sạch. Đối phương cầm kiếm trong tay, cả người đẫm máu, bộ giáp đen mang lại áp lực vô tận. Y thậm chí còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp khủng bố mang theo khát vọng được nếm máu tươi từ sau mũ bảo hộ.
Bản năng sợ hãi cái chết của y bị đánh thức.
Không chỉ vậy, y cảm thấy giám khảo thật sự muốn giết y.
Khi đường kiếm một lần nữa vung tới, khán giả chỉ thấy Elliot lộn nhào một vòng, rời xa giám khảo.
Tất cả rơi vào im lặng.
“Tên đó… vừa lăn ra ngoài hả?”
“Có cần phải xa vậy không? Làm sao kịp chạ- à, đánh lại bây giờ?”
“Động tác mang tính chiến thuật mới gì thế này…”
Thôi xong! Elliot lạnh toát cả người. Tinh thần lực bất ổn đã khiến y phản ứng quá mức trước ác quỷ rùng rợn này.
Phải ổn định… Y âm thầm dặn dò bản thân. Không thể mất kiểm soát nữa!
Y xoay người nhảy lên, sau đó tái mặt khi nhận ra thanh kiếm kia vẫn đang đuổi theo như hình với bóng, đã trờ tới sau lưng tự bao giờ. Mùi máu và sát khí lại đổ ập xuống đầu y kèm với tiếng lưỡi kiếm xé gió.
Giám khảo vẫn tấn công vào chỗ hiểm như thường lệ, nhưng dường như bị vết thương ảnh hưởng, đường kiếm của anh lần đầu tiên đánh mất độ chính xác. Vào khoảnh khắc Elliot nhảy lên, kiếm lại lệch đi một khoảng.
Thế là nhát chém vào yết hầu trở thành một cái tát thẳng vào má phải thiếu gia Wimmer.
Bốp!
Khán giả đồng loạt đưa tay lên ôm mặt.
Cũng may mình phản ứng lại kịp, y nghĩ với dây thần kinh xoắn chặt, nỗ lực ưỡn ngực đứng nguyên vị trí.
Có lẽ vì hàng rào photon nên khán giả hiện trường không thấy rõ Elliot đã làm gì. Họ chỉ thấy giám khảo vừa nhấc kiếm lên, một trong hai thí sinh còn lại đã chủ động bước ra, vì vậy mũi kiếm trong tay anh cũng chỉ về người đó. Nhưg không rõ đạo diễn phát sóng trực tiếp có ý tưởng gì mà lại tập trung vào Elliott đúng khoảnh khắc ấy, thế là một bước lùi của y – cho dù chỉ là rụt mũi giày lại – đã được thể hiện một cách sống động và rõ nét trên mạng vũ trụ.
Nhưng sự im lặng của khán giả hiện trường cũng không đại diện cho thiện ý. Trận đánh luân phiên hai mươi người này đã đi đến cuối cùng, nếu thể trạng Elliot nhỏ thó, không thiên về cận chiến như Mera thì nấn ná cũng còn hiểu được, đằng này y là con cháu nhà tướng, nắm trong tay vô số kỷ lục của Úy Lam, vậy mà lại chần chừ không dám bước lên.
Nhìn sang cái cậu tóc hung ấy xem, thôi học mà còn có thể đánh với giám khảo khủng bố tận sáu phút, chẳng trách sao Thượng tướng Wimmer lại tái xanh cả mặt.
Nói đến thí sinh vừa mới xuất chiến, sở dĩ cô là một trong hai người sau cùng không phải vì cô muốn trì hoãn, mà bởi vì bộ trọng giáp trên người – bộ duy nhất trong tất cả các thí sinh – không cho phép cô giành thứ tự với những người khác.
Những chiến sĩ trọng giáp này thường có mặt trong các đội lục chiến của hạm đội vũ trụ, là những người đầu tiên đổ bộ lên chiến trường để che chắn cho đội tiên phong đi sau.
Mỗi bước đi của nữ chiến sĩ đều được động cơ đẩy ở khớp xương gia tăng áp lực, vì vậy chỉ bước đi thôi cũng đã mang theo khí thế ngút trời. Trong tay cô còn vác theo một chiếc khiên vừa to vừa dày như cánh cửa. Đứng trước cô, giám khảo giáp đen trông có vẻ mảnh mai nhỏ nhắn, như thể cô chỉ cần thổi một cái là anh sẽ theo gió mà bay vậy.
Khi cả hai đã đối mặt nhau giữa sân, giám khảo chậm rãi nâng kiếm lên, nữ Alpha lại giơ tay.
“Tôi vốn có ưu thế về trang bị.” Hành lễ xong, cô mỉm cười giải thích. “Anh lại còn bị thương. Nếu có thể, tôi cũng muốn thắng một cách vẻ vang.”
Cô ra hiệu cho các chiến sĩ ngoài sân rồi vung tay ném chiếc khiên hạng nặng kia ra đến mép hàng rào photon, lập tức có người mở một lỗ nhỏ đưa nó ra ngoài.
Trận đánh còn chưa bắt đầu đã nhận được tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Giám khảo lại nâng kiếm lên chỉ vào đối thủ.
Sau một cái gật đầu nhẹ, thanh kiếm đen đã lia đến trước nữ chiến sĩ. Cô không tránh đi mà thét lên rồi dùng hai tay chụp lấy mũi kiếm. Giám khảo quyết đoán tách thanh kiếm ra làm hai, một tay nắm chuôi kiếm, mu bàn tay bên kia xoay lại, nghiêng người bổ vào động cơ đẩy trên khuỷu tay của chiến sĩ trọng giáp.
Trước những tia lửa giận dữ không ngừng tóe ra từ khớp nối trên bộ giáp, nữ chiến sĩ buộc lòng phải buông tay lùi lại, hai thanh kiếm bị hất văng lên trời theo quán tính.
Thay vì lùi bước, giám khảo tung hai cú đá thần tốc vào vai đối thủ, mượn lực nhảy lên cao, chuẩn xác chộp lấy chuôi kiếm rồi ném chúng đi mà không cần nhìn lại. Theo tiếng gió rít ác liệt, nữ chiến sĩ bình tĩnh đưa tay lên che đầu.
Nhưng thế công từ trên cao vẫn chưa chấm dứt.
Hai thanh kiếm khác bắn ra từ giáp chân giám khảo trong tiếng ố á của khán giả. Anh vừa rơi xuống cũng là lúc kiếm vào tay, ghép chúng lại thành một cây thương hai đầu rồi hung tợn đâm xuống. Chiến sĩ trọng giáp bị chiêu này đẩy lui hai bước. Cùng lúc đó, giám khảo đã nhanh chóng thu hồi cặp kiếm bị ném ra.
Nhược điểm của trọng giáp nằm ở sự linh hoạt nên khi đối chiến phải lấy dài phá ngắn, tấn công với tần số cao. Nói thì dễ nhưng làm mới thấy khó, bởi vì tốc độ của chiến sĩ trọng giáp chỉ tương đối chậm khi so với đơn vị khác, còn trong mắt người thường cũng đã nhanh như điện xẹt rồi.
Khán giả hoa cả mắt trước những tia lửa không ngừng lóe lên theo vũ điệu hoang dã, ai cũng nỗ lực tập trung để không bỏ lỡ cảnh đặc sắc, thậm chí có tân sinh viên trẻ tuổi đã không kềm được mà đứng dậy.
Mọi người đều biết thực lực của giám khảo rất mạnh nhưng rõ ràng anh đã đã bị thương, rõ ràng đây đã là đối thủ thứ mười chín, vậy mà anh vẫn có thể tung ra những đòn tấn công ác liệt như thế khiến khán giả không khỏi kích động.
Ở một góc nơi số ít các tân sinh viên Omega tụ tập, có người đã đỏ lựng cả mặt mà buột miệng. “Á á á á! Ảnh ngầu quá đi mất tớ muốn ảnh đánh đấu tớ!!!”
Thậm chí có Beta còn tự vuốt gáy với vẻ buồn thiu như đang tiếc rằng sao mình không thể bị đánh dấu.
“Sao thờ ơ vậy Tịnh Nhiên? Bộ không muốn gả cho ảnh hả?”
Bị một người bạn trêu chọc, Lâm Tịnh Nhiên trơ mặt. “…”
Không, làm vậy là phạm pháp.
Cậu thiếu niên quét mắt một vòng, ghim kỹ từng gương mặt Omega đang tỏa mùi thơm ngào ngạt trước khi quay lại với sân đấu.
Nữ chiến sĩ sở hữu ý chí chiến đấu rất mạnh, cô không chỉ mù quáng né tránh những cú đánh vào chỗ hiểm mà còn dùng khả năng phòng ngự của trọng giáp để đón đỡ những đòn tấn công vào nơi khác.
Đồng hồ tính giờ tiếp tục đếm.
Thế công vũ bão với bốn thanh kiếm dường như đã khiến giám khảo thấm mệt. Sau mấy phen qua lại, anh chủ động ném hai thanh đi, dùng hai thanh còn lại ghép thành cây thương hai đầu.
Đúng lúc ấy, khán giả hàng đầu thất thanh la lên. “Trên sân có máu kìa!”
Trên đài quan sát, đôi mắt lam khẽ nheo lại, sắc mặt khó đoán.
Lâm Tịnh Nhiên bật dậy, suýt chút nữa đã lao lên trước khi ép chân mình đứng lại. Cũng may bốn phía toàn là Omega đang rối rít kêu la, không ai để ý đến cậu.
Dường như vết thương cũ bên hông giám khảo đã bị xé toạc khiến máu ồ ạt trào ra từ khe hở trên chiến giáp – anh không khóa kín để tránh ảnh hưởng đến chiến đấu trong tầng khí quyển. Vệt máu khi lăn trên giáp còn được màu đen tuyền che giấu, chỉ khi rời khỏi rồi mới để lại những giọt đỏ chói dưới chân.
Thượng tướng Fiditz không khỏi nhìn lên, thấy Rennes vẫn đang chăm chú quan sát, không tỏ vẻ gì là muốn dừng lại. Mà một khi Nguyên soái chưa lên tiếng thì không ai dám ý kiến gì.
Tay Lâm Tịnh Nhiên siết tay lại theo bản năng, nghe tiếng ré thất thanh bên cạnh mới nhận ra mình vừa bấu vào tay bạn. Người bạn lại nhanh chóng tập trung vào trận chiến với vẻ lo lắng. Có vẻ như giám khảo bị thương rất nặng, vệt máu theo thế tấn công mãnh liệt của anh đã từ nhỏ giọt đã trở thành tung tóe như vẩy mực.
Nữ chiến sĩ trọng giáp cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt. Cô đột nhiên ngã về sau rồi lập tức nghiêng đầu ói ra một búng máu như Oscar. Giây tiếp theo, mũi kiếm của giám khảo đã vững vàng kề bên cổ cô.
Rennes hờ hững dời ánh mắt ra ngoài sân, nghe nhân viên kêu lên. “Ba phút lẻ một giây.”
Âm thanh đinh tai nhức óc bùng nổ khắp khán đài.
Nhưng giám khảo lại thờ ơ trước kết quả, tựa như anh đến đây chỉ để chiến đấu chứ không đặt thắng bại vào mắt. Khi anh lui lại để thu kiếm về thì loạng choạng một phen, phải dùng mũi kiếm chống xuống đất mới đứng vững được.
Lâm Tịnh Nhiên thấy vậy thì chậm rãi buông lỏng hai tay, trơ mặt ngồi xuống, sau đó phát hiện trạng thái này không phù hợp với số đông cho lắm nên lại đứng dậy, giả bộ lo âu.
Không sao, vẫn còn sức để lảo đảo mà. Lúc mất một cánh tay còn không thấy anh hai nhăn mặt thì vết thương cũ đã nhằm nhò gì.
Nhưng cậu không rõ vì sao anh lại làm vậy.
Khi tổ quân y chạy vào đưa nữ chiến sĩ đi, ít nhất cô còn có thể tự mình lên cáng (không như Oscar) rồi hành lễ với giám khảo trước khi bị quân y đè xuống tiêm cho một mũi.
Vào giây phút hàng rào được mở ra, ngoài mùi rỉ sét mơ hồ trong gió, khán giả hàng đầu còn ngửi thấy hương Rum thoang thoảng, thế là lập tức châu đầu bàn tán. Vì Thượng tướng Fiditz cũng không lập tức yêu cầu giữ trật tự theo kỷ luật nên tin tức này nhanh chóng được truyền đến tai các Omega gần đó.
“Đằng trước nói hình như ảnh có mùi rượu Rum.”
“Độc đáo thếeeee!!”
“Huhuhu, hèn gì tớ say ảnh là phải rồi.”
Lâm Tịnh Nhiên ôm mặt. Dựa trên lượng máu đã đổ thì… Xin hỏi vị tráng sĩ xui xẻo bị anh hai rút máu vẫn ổn chứ?
Cuối cùng, mũi kiếm của giám khảo chỉ về thí sinh duy nhất còn lại trong sân, từng giọt máu đào nhỏ xuống từ bàn tay cầm kiếm như căn nhà dột nóc giữa đêm mưa. Quân y đến gần muốn cầm máu đều bị anh ngăn lại, thế là họ đành hậm hực khiêng nữ chiến sĩ ra, vừa đi vừa nhủ chiến sĩ chủ động lên cáng mới là chiến sĩ tốt!
Elliot đứng giữa sân, cảm giác như khán giả bốn phía chỉ còn là hình ảnh bị làm mờ với âm thanh rè giật đang cách y rất xa, trước mặt chỉ có sát khí tanh ngòm đang cuồn cuộn kéo đến khiến y không khỏi nuốt khan. Trong không khí dường như có mùi pheromone nhàn nhạt tỏa ra từ máu của giám khảo. Dựa vào giác quan nhạy bén của Alpha, Elliot có thể khẳng định đối phương chỉ là Alpha cấp A-.
Còn y là cấp S!
Trong lúc Elliot đang miên man suy tư, lưỡi kiếm đen đã vọt đến.
Sao vẫn còn nhanh như thế được?!
Cái lách mình cuống quít khiến lưỡi kiếm chỉ sởn mất một lọn tóc vàng, nhưng sau đó y lại hoảng sợ nhận ra thanh kiếm đó tấn công bằng quang năng chứ không phải kim loại. Nói cách khác, nếu ban nãy y không kịp né, thứ bị xén đi sẽ là cổ y.
Giám khảo vừa bắt đầu đã dùng sát chiêu khiến dây thần kinh trong đầu Elliot căng lên, cảm giác ưu việt về gene thoáng chốc bay sạch. Đối phương cầm kiếm trong tay, cả người đẫm máu, bộ giáp đen mang lại áp lực vô tận. Y thậm chí còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp khủng bố mang theo khát vọng được nếm máu tươi từ sau mũ bảo hộ.
Bản năng sợ hãi cái chết của y bị đánh thức.
Không chỉ vậy, y cảm thấy giám khảo thật sự muốn giết y.
Khi đường kiếm một lần nữa vung tới, khán giả chỉ thấy Elliot lộn nhào một vòng, rời xa giám khảo.
Tất cả rơi vào im lặng.
“Tên đó… vừa lăn ra ngoài hả?”
“Có cần phải xa vậy không? Làm sao kịp chạ- à, đánh lại bây giờ?”
“Động tác mang tính chiến thuật mới gì thế này…”
Thôi xong! Elliot lạnh toát cả người. Tinh thần lực bất ổn đã khiến y phản ứng quá mức trước ác quỷ rùng rợn này.
Phải ổn định… Y âm thầm dặn dò bản thân. Không thể mất kiểm soát nữa!
Y xoay người nhảy lên, sau đó tái mặt khi nhận ra thanh kiếm kia vẫn đang đuổi theo như hình với bóng, đã trờ tới sau lưng tự bao giờ. Mùi máu và sát khí lại đổ ập xuống đầu y kèm với tiếng lưỡi kiếm xé gió.
Giám khảo vẫn tấn công vào chỗ hiểm như thường lệ, nhưng dường như bị vết thương ảnh hưởng, đường kiếm của anh lần đầu tiên đánh mất độ chính xác. Vào khoảnh khắc Elliot nhảy lên, kiếm lại lệch đi một khoảng.
Thế là nhát chém vào yết hầu trở thành một cái tát thẳng vào má phải thiếu gia Wimmer.
Bốp!
Khán giả đồng loạt đưa tay lên ôm mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất