Chương 75
Sau khi dùng một quả Kos đổi lấy danh sách hoàn chỉnh từ miệng Mera, Rennes hài lòng rời đi, thầm nhủ năng lực giữ bí mật của bầy ma mới này còn kém thế, tối về phải kể cho mắt uyên ương lớn nhà hắn nghe mới được.
Tầm nửa tiếng sau, những tiếng hét hãi hùng lần lượt vang lên trong từng góc chiến hạm.
Khi Lâm Kính Dã nghe tin cấp báo từ thân binh mà chạy đến trạm xá, đập vào mắt anh là những sắc xanh lập lòe, dội vào tai là những tiếng la chói lói muốn thủng màng nhĩ.
“Hạm trưởng?!”
“Đứa nào báo Hạm trưởng vậy?!!”
Khi những gương mặt tuyệt vọng, khóc không ra nước mắt ấy quay lại nhìn, Lâm Kính Dã chỉ đành đỡ trán.
Ngay cả cô quân y Lệ Nhiễm Nhiễm nổi tiếng miệng nam mô, bụng một bồ dao găm cũng hiếm khi lộ ra vẻ luống cuống: “Bọn… bọn họ nói là anh Jocelyn tặng cho mỗi người trái cây đặc sản gì đó của Dạ Vũ. Nghe đồn ngon lắm nên em cũng muốn thử, nhưng trên đường gặp phải thì anh ấy bảo hết rồi, ai ngờ về lại trạm xá thì đã thấy nguyên băng da xanh này kéo đến. Cảm ơn trời đất, may mà em chưa ăn…”
“Băng da xanh” mà cô nói đến gồm có Mera, Oscar, Teval, Kroos, Jomy, Roland và Luna với màu da thay đổi từ đậm đến nhạt, ghép lại thành một cái bảng màu hết sức bắt mắt.
“Bọn họ…”
Thấy Lâm Kính Dã cũng không biết nói gì cho phải, Lệ Nhiễm Nhiễm vội giải thích: “Em có cho kiểm tra rồi ạ, chỉ là bị dị ứng mà thôi, nặng nhẹ thế nào thì nhìn màu da là biết đó anh.”
Người “đậm màu” nhất là cậu phó nhì xui xẻo – Oscar – hiện trông chẳng khác gì một con Xì Trum, được Roland với màu xanh da trời tặng cho ánh mắt thương hại.
Lệ Nhiễm Nhiễm bỗng nổi ý xấu, vươn tay tắt hết đèn trong phòng, thế là bảy cái đèn neon xanh lè xuất hiện trước mắt.
Lâm Kính Dã: “…”
Chỉ có thể nói mấy cô cậu này số nhọ nên mới bị dị ứng, nhưng quan trọng là họ đã làm gì mà bị Rennes trả đũa vậy kìa?
Trước những gương mặt méo xẹo của cấp dưới, Hạm trưởng chỉ nhìn lại với vẻ vô cảm, lạnh nhạt phán: “Nếu không ảnh hưởng gì đến sức khỏe thì về vị trí công tác.”
Anh xoay người rời đi, để lại một đám Xì Trum ôm nhau khóc hu hu.
Chuyến viếng thăm này của Nhiễm Tinh được tiến hành trong bí mật, những cuộc đàm phán xã giao lẫn chính tri đều bị lược bỏ, dẫn đến trách nhiệm của Hạm trưởng và chuyên viên ngoại giao cũng nhẹ đi gấp nhiều lần.
Mục đích của họ là theo dấu Tiếng Vọng, trong đó đội Hắc Phong Điểu của Sydia đã đảm nhận việc tìm kiếm, tổ Kỹ thuật của Nhiễm Tinh và các kỹ sư cao cấp của Dạ Vũ phụ trách theo dấu tín hiệu, đồng thời trao đổi về những kỹ thuật dùng để đối phó với Tiếng Vọng; vì vậy nhiệm vụ của Hạm trưởng chỉ còn có đưa tinh hạm đến và đi an toàn.
Khi vào phòng, Rennes bắt gặp Lâm Kính Dã hiếm hoi lắm một có một lần không bận rộn chỉnh đốn việc quân. Thay vào đó, anh đứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn những khu nhà mang phong cách bộ lạc của Dạ Vũ đến xuất thần, đến nỗi hắn phải trờ tới sau lưng, gọi hai lần mới kéo anh về lại với hiện thực.
“Nghĩ gì đó? Nhớ tôi à?” Hắn dứt khoát ôm eo, kéo người ta vào lòng.
Lâm Kính Dã bất đắc dĩ hỏi: “Nguyên soái, bọn họ làm gì mà chọc đến ngài rồi?”
Rennes nghe thế thì hớn hở ra mặt: “Được bao nhiêu cái đèn?”
“… Được hết.”
Một tràng cười hô hố đậm chất phản diện tuôn ra từ người được mệnh danh Thanh Kiếm Bầu Trời.
Hắn không nói lý do, Lâm Kính Dã cũng lười đi hỏi. Hiển nhiên không phải là chuyện gì quá quan trọng, bằng không thì cái giá cho việc chọc giận Thanh Kiếm Bầu Trời chính là bị khiêng ra ngoài thiên táng.
Cười đã đời rồi, Rennes bỗng chăm chú nhìn anh: “Muốn đi thì cứ đi, tôi dẫn em đi chơi.”
Lâm Kính Dã không khỏi ngạc nhiên: “Làm sao ngài-“
“Mẹ em là người Dạ Vũ?”
Vẫn không rời mắt khỏi anh, hắn thấy người thanh niên lần nữa rơi vào im lặng sau câu hỏi bất ngờ ấy, nhìn đôi mắt hai màu lại dõi về nơi xa xăm trước khi thấp giọng “ừm” một tiếng.
“Vậy thì đi thôi, nhân tiện xem mẹ em có để lại căn nhà chờ giải tỏa đền bù nào không!”
Lâm Kính Dã bị Rennes lôi tuột đi thay đồ, bao nhiêu ưu tư trong lòng nháy mắt bay sạch.
Nguyên soái! Ngài nắm trong tay cả một cái tinh hạm xây thành biệt thự rồi, còn ngóng trông một căn nhà xập xệ làm gì?!
Không bao lâu sau, một chiếc phi thuyền bé nhỏ tầm thường lặng lẽ xuất phát.
Chúng được trang bị trên Nhiễm Tinh nhằm mục đích phục vụ cho những nhiệm vụ đột nhập ngụy trang, toàn thân được sơn một màu đen u ám, một khi đã dung nhập vào vũ trụ thì khó lòng bị phát hiện.
Người cầm lái đương nhiên là Lâm Kính Dã, Rennes chỉ phụ trách vắt chân nhai quả Kos suốt chặng đường, khiến anh không nhịn được mà hỏi.
“Ngài không sợ dị ứng sao?”
Hắn nhăn nhở: “Tôi không bị, trước kia từng ăn rồi.”
Lâm Kính Dã chỉ mất nửa giây để nhận ra hắn đã nói dối trước mặt Tướng quân Dạ Vũ.
Rennes nhướng mày: “Bằng không em nói xem, Sydia mà biết chuyên viên ngoại giao Liên Bang từng trà trộn ở Dạ Vũ, hiểu biết nội bộ của họ rõ như lòng bàn tay thì sau lưng tôi sẽ có bao nhiêu cặp mắt dòm ngó hả? Khi đó rồi làm sao lén đưa em đi trốn?”
Không có lén trốn, cảm ơn.
Lâm Kính Dã lại không biết phải nói thế nào: “Làm sao mà ngài lại đến Dạ Vũ?”
Đối phương tùy tiện đáp: “Trong lúc chạy trốn khỏi nhà Quintus thì bị một đội tinh tặc nhặt về. Bọn chúng rặt một lũ nhát cáy, không dám giết người cướp của nhưng trộm cắp vặt thì rành tám ngón. Tôi được chúng dạy cách trở thành một đứa móc túi, theo chúng sống ở Dạ Vũ một khoảng thời gian khá dài. Bọn chúng còn trộm quả Kos về bán sang tay nữa.”
Khóe môi Lâm Kính Dã hơi cong lên: “Vậy à? Sau đó ngài làm gì chúng?”
Rennes bắn một cái liếc xéo sang: “Chuốc thuốc, trộm phi thuyền rồi vứt lũ ngu đó xuống trước cửa đồn cảnh sát Dạ Vũ thôi chứ làm gì nữa? Chẳng lẽ giữ lại làm thịt?”
Một tiếng cười trầm thấp bật ra khỏi cổ họng người thanh niên tóc đen, sau đó nhanh chóng khôi phục thần sắc nghiêm túc.
Tập thể thành viên tàu Nhiễm Tinh giờ phút này đang bận bịu công tác, không ai phát hiện ra Hạm trưởng của họ đã bốc hơi. Một chiếc chiến hạm chân chính không cần Hạm trưởng ra mặt trong mọi tình huống, vì vậy Lâm Kính Dã cũng không phải vất vả như hồi chỉ huy 927 nữa, nhưng anh vẫn không nhịn được mà sinh ra một chút lo lắng.
Chuyến đi này, vì vừa phải kín tiếng, vừa phải cho Dạ Vũ thấy họ không có địch ý nên không phải đơn vị nào của Nhiễm Tinh cũng đi cùng. Trong đó, hạm đội hộ tống không đi theo để tăng khả năng ẩn nấp, đội cơ giáp ở nhà để tránh cho Dạ Vũ thấy vũ khí của họ mà trở cảnh giác thái quá, không chịu hợp tác. Những trang bị hạng nặng khác cũng bị tháo dỡ, phân nửa chiến sĩ vũ trang cũng còn đóng quân trên Bức tường Vành đai.
Rennes như đọc được tâm tư của anh mà cười: “Em là Hạm trưởng chứ không phải bảo mẫu. Nếu chỉ vắng mặt nửa ngày mà đã hư bột hư đường thì khi về cứ quẳng ra ngoài thiên táng, thứ nhất đỡ phải nổ súng, thứ nhì sửa luôn cái tánh tằn tiện từng giọt nhiên liệu một trên cái tàu vận chuyển tơi tả kia của em đi.”
“Vậy là ngài cũng biết trong quân toàn đồn Thanh Kiếm Bầu Trời không biết quan tâm đến chiến hữu.” Lâm Kính Dã khẽ cười.
Con người Rennes chính là vậy. Hắn chưa từng giang tay chào đón thành viên mới chỉ vì bên trên có lệnh, sẽ không quan tâm đến đời sống lẫn tinh thần của chiến sĩ, thậm chí còn lười nhớ tên mấy Hạm trưởng luân phiên. Hắn tất nhiên càng không bá vai bá cổ với những người lính khác, càng không biết săn sóc cấp dưới có nghĩa gì. Khi phân phó nhiệm vụ, hắn càng trở nên lạnh lùng như một cỗ máy. Đối phương có cảm thấy bản thân không phù hợp hay không đủ năng lực, hắn cũng chẳng quan tâm, thậm chí sẽ tỏ ra phật ý nếu nhiệm vụ không được hoàn thành.
Dần dà, toàn quân đội đều biết Thanh Kiếm Bầu Trời là người tính nết khó lường, dù là những lúc rỗi rãi cũng chẳng đoán được vui buồn mừng giận. Thường trực trên gương mặt hắn là vẻ thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả nụ cười và sự ân cần đều chỉ là xã giao cho có, hầu như không ai có thể thật sự đến gần hắn.
Có lẽ chỉ có người ngây thơ như Lưu Tuấn, hoặc người từng cùng hắn trưởng thành như Esuna mới có thể nói ra một lời từ tận đáy lòng: Nguyên soái thật ra rất quan tâm đến mọi người, chỉ là cách thức hơi khác biệt mà thôi.
Về phần Z ư? Khoan nói y nghĩ gì trong lòng, trước tiên sẽ mở miệng cà khịa một phen.
Rennes tỏ ra rất hài lòng trước “tiếng nhơ” của mình: “Vì sao tôi phải quan tâm đến những kẻ không đủ tiêu chuẩn để gọi là chiến hữu chứ?”
Không phải ai mặc quân phục như nhau cũng là chiến hữu. Rất nhiều năm trước, Lâm Kính Dã cũng đã nói như vậy với huấn luyện viên của mình.
Anh gọi những suy nghĩ đang đi xa trở về, nói: “Vâng, em chỉ cảm thấy mấy ngày qua yên tĩnh quá mà thôi.”
Rennes không khỏi thốt lên với vẻ xót xa: “Beta các em bị cuồng công việc thật à? Một ngày không gặp chuyện đã khiến em ngứa ngáy cả người, cồn cào ruột gan hay gì?”
… Nguyên soái Liên Bang lại còn đi ghen với công việc là thế nào?
Lâm Kính Dã cứng họng một hồi nhưng vẫn đáp: “Ngài cho rằng thủ đoạn của bộ lạc Dạ Vũ, người nắm quyền điều khiển chòm Mũ Miện Phương Nam, sẽ thấp kém như Elliot sao?”
Nhớ đến sự kiện chỉ như một khúc nhạc dạo thăm dò lần trước, Rennes: “Thằng đó ngu đến mức có thể tự chôn mình xuống lỗ, tôi không nghĩ nó đủ IQ để đi thuê người hại bé Đào ở Úy Lam, cũng như nghĩ ra cách chơi lớn như livestream.”
Thôi, Lâm Kính Dã lắc đầu, Rennes nói đúng.
Đã là cấp dưới được anh công nhận thì ắt không thể tệ hại đến mức làm hỏng mọi chuyện chỉ trong nửa ngày. Mà nếu thật sự xảy ra chuyện nghiêm trọng, đủ để cuốn cả tàu Nhiễm Tinh vào, thì anh có mặt hay không cũng không ảnh hưởng gì, cứ yên tâm mà bỏ trốn đi thôi.
Chiếc phi thuyền cứ thế rời xa trung tâm Dạ Vũ.
Ngoại trừ Dạ Vũ ra, bên trong hài cốt cổ đại này còn có một vài bộ tộc phụ thuộc nhỏ nằm dưới sự che chở của họ, chiếm tổng diện tích khổng lồ vô cùng. Có điều không phải nơi nào cũng thịnh vượng phồn vinh như khu trung tâm, tỉ như nơi họ đang đến chẳng hạn.
Đây dường như là một khu vực khai thác mỏ, từ công cụ đến nhà cửa đều mang một màu âm u xám xịt, từ xa nhìn lại cứ ngỡ chúng chính là một trong những quặng mỏ.
Rennes có thể nhận ra đây là lần đầu tiên Lâm Kính Dã đến đây. Anh thả chậm tốc độ, cẩn thận men theo mỗi con đường, lượn quanh từng khu nhà chồng chất mà đếm bảng số, cho đến khi dừng lại trước một “tòa nhà” màu xám tro.
Chiều cao của nó tương đương với kiến trúc tầm trung ở Liên Bang, trên thực tế được tạo thành từ vô số căn nhà nhỏ o ép đội lên nhau mà đứng. Căn nào căn nấy đều mang hình dạng khác biệt, lộn xộn đến mức sinh ra chất nghệ thuật.
Trong phần lớn căn nhà xem như sạch sẽ ngăn nắp đó, chỉ có duy nhất một căn tối như hũ nút với cánh cửa sắt loang lổ vết rỉ. Một loại nấm màu tím đặc hữu của Dạ Vũ sinh trưởng dày đặc trên đó, nhìn xa trông như một khóm hoa tươi.
Hai người cho phi thuyền dừng lại trước cửa, không cần dùng thang mà thay phiên nhảy lên tầng trên, vừa khéo bắt gặp bà cụ nhà hàng xóm mở cửa đi ra.
“Ô?”
Lâm Kính Dã và Rennes cố tình chọn trang phục giản dị cho chuyến đi này, lại thêm cả lớp ngụy trang nên trong mắt người khác, họ chỉ là hai nhân viên công sở bình thường – cùng lắm thì trông khí chất hơn người – phù hợp với kiểu đối tượng sẽ cân nhắc mua nhà ở phân khúc này. Thế là bà cụ lập tức hồ hởi bắt chuyện, phát huy truyền thống xem hàng xóm như gia đình của Dạ Vũ, đặc biệt là giữa những người sống chung một tòa nhà thế này.
“Hai đứa muốn mua căn này hả? Để trống cũng mấy năm rồi ấy, nghe đâu bán mãi mà không được…”
Không đợi họ trả lời, bà cụ đã nhiệt tình kể lể: “Hây dà, hồi trước là nhà của một gia đình bốn người. Hai vợ chồng có tuổi rồi mới sinh được một đôi trai gái, bác còn qua tặng mấy quả trứng chúc mừng. Ai ngờ con bé mới mười tuổi đã… Khụ khụ, hai đứa hiểu mà, chuyện đó đó, cha mẹ phải dẫn đi cắt. Rồi không biết sao mà lạc mất, không tìm về được. Sau khi hai vợ chồng mất thì căn nhà thuộc về đứa con trai, nhưng thằng nhỏ đó cưới vợ rồi cũng chuyển đi.”
Rennes mỉm cười tiếp chuyện bà cụ, để Lâm Kính Dã chậm rãi bước đến trước căn nhà bỏ hoang. Anh chạm vào tay nắm cửa, phát hiện ổ khóa đã hỏng vì rỉ sắt quá nặng. Đợi bà cụ hài lòng đi rồi, anh bình thản thu tay lại: “Về thôi.”
Trở lại phi thuyền, Rennes không hỏi vì sao Lâm Kính Dã không tìm cách vào nhà.
Bởi vì đã không còn ý nghĩa.
Một căn nhà bị chủ nhân vứt bỏ, rỉ sét hư hỏng, có đi vào cũng không tìm được chút hồi ức nào của thời gian nữa.
Lâm Kính Dã lên tiếng giải thích: “Thật ra mẹ em không dành tình cảm gì nhiều cho quê cũ. Em cũng chỉ muốn biết đó là nơi như thế nào mà một Omega bị phản quân bắt đi, nuôi dưỡng đến nhát gan lại yếu đuối như bà cũng phải dùng hai chữ ‘khắc nghiệt’ để hình dung.”
Tuy có vô số chi tiết bị tiếng ho che lấp trong câu chuyện của bà cụ hàng xóm, nhưng hai người đều dễ dàng đoán được ngọn ngành: Người con gái trong gia đình bất ngờ phân hóa thành Omega vào năm lên mười, khi được cha mẹ dẫn đi cắt tuyến thể thì sợ hãi chạy mất, đơn giản vậy thôi.
“Cắt tuyến thể là một loại đại phẫu với độ khó rất cao.” Lâm Kính Dã nói: “Dạ Vũ hẳn là không có bác sĩ đàng hoàng nào dám công khai làm chuyện này…”
Rennes gật đầu: “Ừm, căn bản đều là đến chợ đen tìm đại một người mà đến chứng chỉ hành nghề còn không có, nhặt một con dao cùn ở đâu đó, chẳng khử trùng khử triếc gì đã moi tuyến thể ra, không ảnh hưởng đến sức khỏe mới là lạ. Ở Liên Bang, nếu có trường hợp AO buộc phải cắt tuyến thể thì cũng có các chuyên gia chính quy giúp duy trì tuổi thọ và sức khỏe, nhưng ở chợ đen thì không bị nhiễm trùng tại chỗ đã xem như thành công. Về sau có bị mất cân bằng pheromone, dẫn đến suy yếu sinh lý toàn diện cũng không ai quan tâm.”
“Vâng, mẹ em nói lúc ông bà ngoại sinh bà còn chưa đến bốn mươi, nhưng trông đã như người cao tuổi rồi.” Lâm Kính Dã thở dài: “Hai ông bà đều là Omega. Nam Omega có khoang sinh sản, khả năng mang thai cao hơn cả nữ Beta, nhưng ngược lại thì khả năng khiến người khác mang thai…”
Thấy anh nghiêng đầu nhìn sang, Rennes cười phá lên: “Đúng rồi, nên em khỏi lo sẽ ôm cái ba lô ngược nào ha.”
Lâm Kính Dã: “…”
Ngài tỉnh lại đi ạ, có là Alpha cũng không khiến em mang thai được đâu!
“Con của hai Omega có xác suất rất cao cũng là Omega.” Lâm Kính Dã lại cảm thán: “Mẹ em kể ông bà vốn không định mang thai, bởi vì sinh con ra cũng sẽ thành Omega, cắt tuyến thể rồi cũng sẽ bị mất cân bằng pheromone. Sau này sức khỏe suy giảm, không thể lao động với cường độ cao, tóm lại là vừa nghèo khổ vừa đoản mệnh, nhưng Dạ Vũ lại cấm tiệt các biện pháp tránh thai.”
Để phát triển từ một đội ngũ lưu vong đến bộ lạc với quy mô như hiện nay, Dạ Vũ cần càng nhiều nhân khẩu càng tốt. Bằng không thì một quốc gia với dân số còn ít hơn cả một hành tinh ở Thủ Đô Liên Bang làm sao có thể tranh giành một vị trí trong vũ trụ bao la này?
Lâm Kính Dã: “Lòng hiếu kỳ của em được thỏa mãn rồi, giờ chúng ta đi xem nơi mà ngài bảo là thú vị đi.”
Sâu trong khu khai thác mỏ là vô số bóng người đang chao liệng giữa những mỏm núi hiểm trở một cách đầy linh hoạt. Họ chỉ tròng lên người bộ giáp kim loại bình thường thay vì giáp xương ngoài, nhưng điều đặc biệt nằm ở sau lưng họ…
Những thiết bị trông như cánh chim với đủ loại màu sắc đa dạng quả nhiên đã hấp dẫn được tầm mắt Lâm Kính Dã.
“Đó chính là đôi cánh mà ngài từng nói đến sao?”
“Một loại kỹ thuật phỏng sinh.” Rennes cười tít mắt: “Món đồ chơi này được chế ra để ngăn tình trạng một số hầm mỏ không ổn định bị sóng năng lượng của giáp xương ngoài kích nổ, bằng không em nói xem tại sao họ lại có tên ‘Dạ Vũ’ chứ?”
Những đôi cánh ấy dường như cũng sử dụng kỹ thuật liên kết thần kinh như máy bay chiến đấu và cơ giáp, bên ngoài là khớp xương sống có thể truyền tư duy đến máy móc. Nhưng thay vì đốt cháy nhiên liệu, chúng di chuyển bằng động tác vỗ hệt như loài chim.
“Càng về sau bộ lạc càng lớn mạnh, nhưng thiết bị truyền thống này vẫn rất được hoan nghênh.” Nói đến đây, hắn quay sang nhìn anh chằm chặp: “Em bảo tôi nên lựa màu nào cho em mới hợp nhỉ?”
“…”
Lâm Kính Dã chậm rãi nâng tay chỉ về trước.
“Em nghĩ hôm nay ngài không có thời gian lựa chọn đâu.”
Theo hướng ngón tay anh, Rennes thấy được càng nhiều bóng người xuất hiện. Khác với những thợ mỏ với đôi cánh sặc sỡ, cánh của những người này được sơn một màu đen thống nhất, giáp sắt dường như cũng cùng một kiểu dáng, hơn nữa càng lúc càng đến gần phi thuyền của hai người họ.
Tiếng vỗ cánh truyền lại từ bốn phương tám hướng.
“Đội đặc nhiệm Phi Vũ.” Rennes nhìn khắp một vòng, ánh mắt dần hạ độ ấm, sát ý tỏa ra từ khóe môi khẽ nhếch: “Mắt uyên ương lớn của tôi ơi, chơi lớn thế này đã đáp ứng mong mỏi của em chưa?”
Lâm Kính Dã bất đắc dĩ vô cùng: “Em mong hồi nào chứ?”
Anh rũ mắt nhìn sang tay phải, đợi màn hình liên lạc xuất hiện rồi gõ một tin nhắn vào.
Ít lâu sau, giọng Teval xuất hiện trên nền âm thanh nghe có vẻ ồn ã, chỉ là một câu nói ngắn gọn nhưng mang theo rất nhiều ý nghĩa.
“Hạm trưởng, Thủ lĩnh Dạ Vũ đã qua đời.”
Tầm nửa tiếng sau, những tiếng hét hãi hùng lần lượt vang lên trong từng góc chiến hạm.
Khi Lâm Kính Dã nghe tin cấp báo từ thân binh mà chạy đến trạm xá, đập vào mắt anh là những sắc xanh lập lòe, dội vào tai là những tiếng la chói lói muốn thủng màng nhĩ.
“Hạm trưởng?!”
“Đứa nào báo Hạm trưởng vậy?!!”
Khi những gương mặt tuyệt vọng, khóc không ra nước mắt ấy quay lại nhìn, Lâm Kính Dã chỉ đành đỡ trán.
Ngay cả cô quân y Lệ Nhiễm Nhiễm nổi tiếng miệng nam mô, bụng một bồ dao găm cũng hiếm khi lộ ra vẻ luống cuống: “Bọn… bọn họ nói là anh Jocelyn tặng cho mỗi người trái cây đặc sản gì đó của Dạ Vũ. Nghe đồn ngon lắm nên em cũng muốn thử, nhưng trên đường gặp phải thì anh ấy bảo hết rồi, ai ngờ về lại trạm xá thì đã thấy nguyên băng da xanh này kéo đến. Cảm ơn trời đất, may mà em chưa ăn…”
“Băng da xanh” mà cô nói đến gồm có Mera, Oscar, Teval, Kroos, Jomy, Roland và Luna với màu da thay đổi từ đậm đến nhạt, ghép lại thành một cái bảng màu hết sức bắt mắt.
“Bọn họ…”
Thấy Lâm Kính Dã cũng không biết nói gì cho phải, Lệ Nhiễm Nhiễm vội giải thích: “Em có cho kiểm tra rồi ạ, chỉ là bị dị ứng mà thôi, nặng nhẹ thế nào thì nhìn màu da là biết đó anh.”
Người “đậm màu” nhất là cậu phó nhì xui xẻo – Oscar – hiện trông chẳng khác gì một con Xì Trum, được Roland với màu xanh da trời tặng cho ánh mắt thương hại.
Lệ Nhiễm Nhiễm bỗng nổi ý xấu, vươn tay tắt hết đèn trong phòng, thế là bảy cái đèn neon xanh lè xuất hiện trước mắt.
Lâm Kính Dã: “…”
Chỉ có thể nói mấy cô cậu này số nhọ nên mới bị dị ứng, nhưng quan trọng là họ đã làm gì mà bị Rennes trả đũa vậy kìa?
Trước những gương mặt méo xẹo của cấp dưới, Hạm trưởng chỉ nhìn lại với vẻ vô cảm, lạnh nhạt phán: “Nếu không ảnh hưởng gì đến sức khỏe thì về vị trí công tác.”
Anh xoay người rời đi, để lại một đám Xì Trum ôm nhau khóc hu hu.
Chuyến viếng thăm này của Nhiễm Tinh được tiến hành trong bí mật, những cuộc đàm phán xã giao lẫn chính tri đều bị lược bỏ, dẫn đến trách nhiệm của Hạm trưởng và chuyên viên ngoại giao cũng nhẹ đi gấp nhiều lần.
Mục đích của họ là theo dấu Tiếng Vọng, trong đó đội Hắc Phong Điểu của Sydia đã đảm nhận việc tìm kiếm, tổ Kỹ thuật của Nhiễm Tinh và các kỹ sư cao cấp của Dạ Vũ phụ trách theo dấu tín hiệu, đồng thời trao đổi về những kỹ thuật dùng để đối phó với Tiếng Vọng; vì vậy nhiệm vụ của Hạm trưởng chỉ còn có đưa tinh hạm đến và đi an toàn.
Khi vào phòng, Rennes bắt gặp Lâm Kính Dã hiếm hoi lắm một có một lần không bận rộn chỉnh đốn việc quân. Thay vào đó, anh đứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn những khu nhà mang phong cách bộ lạc của Dạ Vũ đến xuất thần, đến nỗi hắn phải trờ tới sau lưng, gọi hai lần mới kéo anh về lại với hiện thực.
“Nghĩ gì đó? Nhớ tôi à?” Hắn dứt khoát ôm eo, kéo người ta vào lòng.
Lâm Kính Dã bất đắc dĩ hỏi: “Nguyên soái, bọn họ làm gì mà chọc đến ngài rồi?”
Rennes nghe thế thì hớn hở ra mặt: “Được bao nhiêu cái đèn?”
“… Được hết.”
Một tràng cười hô hố đậm chất phản diện tuôn ra từ người được mệnh danh Thanh Kiếm Bầu Trời.
Hắn không nói lý do, Lâm Kính Dã cũng lười đi hỏi. Hiển nhiên không phải là chuyện gì quá quan trọng, bằng không thì cái giá cho việc chọc giận Thanh Kiếm Bầu Trời chính là bị khiêng ra ngoài thiên táng.
Cười đã đời rồi, Rennes bỗng chăm chú nhìn anh: “Muốn đi thì cứ đi, tôi dẫn em đi chơi.”
Lâm Kính Dã không khỏi ngạc nhiên: “Làm sao ngài-“
“Mẹ em là người Dạ Vũ?”
Vẫn không rời mắt khỏi anh, hắn thấy người thanh niên lần nữa rơi vào im lặng sau câu hỏi bất ngờ ấy, nhìn đôi mắt hai màu lại dõi về nơi xa xăm trước khi thấp giọng “ừm” một tiếng.
“Vậy thì đi thôi, nhân tiện xem mẹ em có để lại căn nhà chờ giải tỏa đền bù nào không!”
Lâm Kính Dã bị Rennes lôi tuột đi thay đồ, bao nhiêu ưu tư trong lòng nháy mắt bay sạch.
Nguyên soái! Ngài nắm trong tay cả một cái tinh hạm xây thành biệt thự rồi, còn ngóng trông một căn nhà xập xệ làm gì?!
Không bao lâu sau, một chiếc phi thuyền bé nhỏ tầm thường lặng lẽ xuất phát.
Chúng được trang bị trên Nhiễm Tinh nhằm mục đích phục vụ cho những nhiệm vụ đột nhập ngụy trang, toàn thân được sơn một màu đen u ám, một khi đã dung nhập vào vũ trụ thì khó lòng bị phát hiện.
Người cầm lái đương nhiên là Lâm Kính Dã, Rennes chỉ phụ trách vắt chân nhai quả Kos suốt chặng đường, khiến anh không nhịn được mà hỏi.
“Ngài không sợ dị ứng sao?”
Hắn nhăn nhở: “Tôi không bị, trước kia từng ăn rồi.”
Lâm Kính Dã chỉ mất nửa giây để nhận ra hắn đã nói dối trước mặt Tướng quân Dạ Vũ.
Rennes nhướng mày: “Bằng không em nói xem, Sydia mà biết chuyên viên ngoại giao Liên Bang từng trà trộn ở Dạ Vũ, hiểu biết nội bộ của họ rõ như lòng bàn tay thì sau lưng tôi sẽ có bao nhiêu cặp mắt dòm ngó hả? Khi đó rồi làm sao lén đưa em đi trốn?”
Không có lén trốn, cảm ơn.
Lâm Kính Dã lại không biết phải nói thế nào: “Làm sao mà ngài lại đến Dạ Vũ?”
Đối phương tùy tiện đáp: “Trong lúc chạy trốn khỏi nhà Quintus thì bị một đội tinh tặc nhặt về. Bọn chúng rặt một lũ nhát cáy, không dám giết người cướp của nhưng trộm cắp vặt thì rành tám ngón. Tôi được chúng dạy cách trở thành một đứa móc túi, theo chúng sống ở Dạ Vũ một khoảng thời gian khá dài. Bọn chúng còn trộm quả Kos về bán sang tay nữa.”
Khóe môi Lâm Kính Dã hơi cong lên: “Vậy à? Sau đó ngài làm gì chúng?”
Rennes bắn một cái liếc xéo sang: “Chuốc thuốc, trộm phi thuyền rồi vứt lũ ngu đó xuống trước cửa đồn cảnh sát Dạ Vũ thôi chứ làm gì nữa? Chẳng lẽ giữ lại làm thịt?”
Một tiếng cười trầm thấp bật ra khỏi cổ họng người thanh niên tóc đen, sau đó nhanh chóng khôi phục thần sắc nghiêm túc.
Tập thể thành viên tàu Nhiễm Tinh giờ phút này đang bận bịu công tác, không ai phát hiện ra Hạm trưởng của họ đã bốc hơi. Một chiếc chiến hạm chân chính không cần Hạm trưởng ra mặt trong mọi tình huống, vì vậy Lâm Kính Dã cũng không phải vất vả như hồi chỉ huy 927 nữa, nhưng anh vẫn không nhịn được mà sinh ra một chút lo lắng.
Chuyến đi này, vì vừa phải kín tiếng, vừa phải cho Dạ Vũ thấy họ không có địch ý nên không phải đơn vị nào của Nhiễm Tinh cũng đi cùng. Trong đó, hạm đội hộ tống không đi theo để tăng khả năng ẩn nấp, đội cơ giáp ở nhà để tránh cho Dạ Vũ thấy vũ khí của họ mà trở cảnh giác thái quá, không chịu hợp tác. Những trang bị hạng nặng khác cũng bị tháo dỡ, phân nửa chiến sĩ vũ trang cũng còn đóng quân trên Bức tường Vành đai.
Rennes như đọc được tâm tư của anh mà cười: “Em là Hạm trưởng chứ không phải bảo mẫu. Nếu chỉ vắng mặt nửa ngày mà đã hư bột hư đường thì khi về cứ quẳng ra ngoài thiên táng, thứ nhất đỡ phải nổ súng, thứ nhì sửa luôn cái tánh tằn tiện từng giọt nhiên liệu một trên cái tàu vận chuyển tơi tả kia của em đi.”
“Vậy là ngài cũng biết trong quân toàn đồn Thanh Kiếm Bầu Trời không biết quan tâm đến chiến hữu.” Lâm Kính Dã khẽ cười.
Con người Rennes chính là vậy. Hắn chưa từng giang tay chào đón thành viên mới chỉ vì bên trên có lệnh, sẽ không quan tâm đến đời sống lẫn tinh thần của chiến sĩ, thậm chí còn lười nhớ tên mấy Hạm trưởng luân phiên. Hắn tất nhiên càng không bá vai bá cổ với những người lính khác, càng không biết săn sóc cấp dưới có nghĩa gì. Khi phân phó nhiệm vụ, hắn càng trở nên lạnh lùng như một cỗ máy. Đối phương có cảm thấy bản thân không phù hợp hay không đủ năng lực, hắn cũng chẳng quan tâm, thậm chí sẽ tỏ ra phật ý nếu nhiệm vụ không được hoàn thành.
Dần dà, toàn quân đội đều biết Thanh Kiếm Bầu Trời là người tính nết khó lường, dù là những lúc rỗi rãi cũng chẳng đoán được vui buồn mừng giận. Thường trực trên gương mặt hắn là vẻ thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả nụ cười và sự ân cần đều chỉ là xã giao cho có, hầu như không ai có thể thật sự đến gần hắn.
Có lẽ chỉ có người ngây thơ như Lưu Tuấn, hoặc người từng cùng hắn trưởng thành như Esuna mới có thể nói ra một lời từ tận đáy lòng: Nguyên soái thật ra rất quan tâm đến mọi người, chỉ là cách thức hơi khác biệt mà thôi.
Về phần Z ư? Khoan nói y nghĩ gì trong lòng, trước tiên sẽ mở miệng cà khịa một phen.
Rennes tỏ ra rất hài lòng trước “tiếng nhơ” của mình: “Vì sao tôi phải quan tâm đến những kẻ không đủ tiêu chuẩn để gọi là chiến hữu chứ?”
Không phải ai mặc quân phục như nhau cũng là chiến hữu. Rất nhiều năm trước, Lâm Kính Dã cũng đã nói như vậy với huấn luyện viên của mình.
Anh gọi những suy nghĩ đang đi xa trở về, nói: “Vâng, em chỉ cảm thấy mấy ngày qua yên tĩnh quá mà thôi.”
Rennes không khỏi thốt lên với vẻ xót xa: “Beta các em bị cuồng công việc thật à? Một ngày không gặp chuyện đã khiến em ngứa ngáy cả người, cồn cào ruột gan hay gì?”
… Nguyên soái Liên Bang lại còn đi ghen với công việc là thế nào?
Lâm Kính Dã cứng họng một hồi nhưng vẫn đáp: “Ngài cho rằng thủ đoạn của bộ lạc Dạ Vũ, người nắm quyền điều khiển chòm Mũ Miện Phương Nam, sẽ thấp kém như Elliot sao?”
Nhớ đến sự kiện chỉ như một khúc nhạc dạo thăm dò lần trước, Rennes: “Thằng đó ngu đến mức có thể tự chôn mình xuống lỗ, tôi không nghĩ nó đủ IQ để đi thuê người hại bé Đào ở Úy Lam, cũng như nghĩ ra cách chơi lớn như livestream.”
Thôi, Lâm Kính Dã lắc đầu, Rennes nói đúng.
Đã là cấp dưới được anh công nhận thì ắt không thể tệ hại đến mức làm hỏng mọi chuyện chỉ trong nửa ngày. Mà nếu thật sự xảy ra chuyện nghiêm trọng, đủ để cuốn cả tàu Nhiễm Tinh vào, thì anh có mặt hay không cũng không ảnh hưởng gì, cứ yên tâm mà bỏ trốn đi thôi.
Chiếc phi thuyền cứ thế rời xa trung tâm Dạ Vũ.
Ngoại trừ Dạ Vũ ra, bên trong hài cốt cổ đại này còn có một vài bộ tộc phụ thuộc nhỏ nằm dưới sự che chở của họ, chiếm tổng diện tích khổng lồ vô cùng. Có điều không phải nơi nào cũng thịnh vượng phồn vinh như khu trung tâm, tỉ như nơi họ đang đến chẳng hạn.
Đây dường như là một khu vực khai thác mỏ, từ công cụ đến nhà cửa đều mang một màu âm u xám xịt, từ xa nhìn lại cứ ngỡ chúng chính là một trong những quặng mỏ.
Rennes có thể nhận ra đây là lần đầu tiên Lâm Kính Dã đến đây. Anh thả chậm tốc độ, cẩn thận men theo mỗi con đường, lượn quanh từng khu nhà chồng chất mà đếm bảng số, cho đến khi dừng lại trước một “tòa nhà” màu xám tro.
Chiều cao của nó tương đương với kiến trúc tầm trung ở Liên Bang, trên thực tế được tạo thành từ vô số căn nhà nhỏ o ép đội lên nhau mà đứng. Căn nào căn nấy đều mang hình dạng khác biệt, lộn xộn đến mức sinh ra chất nghệ thuật.
Trong phần lớn căn nhà xem như sạch sẽ ngăn nắp đó, chỉ có duy nhất một căn tối như hũ nút với cánh cửa sắt loang lổ vết rỉ. Một loại nấm màu tím đặc hữu của Dạ Vũ sinh trưởng dày đặc trên đó, nhìn xa trông như một khóm hoa tươi.
Hai người cho phi thuyền dừng lại trước cửa, không cần dùng thang mà thay phiên nhảy lên tầng trên, vừa khéo bắt gặp bà cụ nhà hàng xóm mở cửa đi ra.
“Ô?”
Lâm Kính Dã và Rennes cố tình chọn trang phục giản dị cho chuyến đi này, lại thêm cả lớp ngụy trang nên trong mắt người khác, họ chỉ là hai nhân viên công sở bình thường – cùng lắm thì trông khí chất hơn người – phù hợp với kiểu đối tượng sẽ cân nhắc mua nhà ở phân khúc này. Thế là bà cụ lập tức hồ hởi bắt chuyện, phát huy truyền thống xem hàng xóm như gia đình của Dạ Vũ, đặc biệt là giữa những người sống chung một tòa nhà thế này.
“Hai đứa muốn mua căn này hả? Để trống cũng mấy năm rồi ấy, nghe đâu bán mãi mà không được…”
Không đợi họ trả lời, bà cụ đã nhiệt tình kể lể: “Hây dà, hồi trước là nhà của một gia đình bốn người. Hai vợ chồng có tuổi rồi mới sinh được một đôi trai gái, bác còn qua tặng mấy quả trứng chúc mừng. Ai ngờ con bé mới mười tuổi đã… Khụ khụ, hai đứa hiểu mà, chuyện đó đó, cha mẹ phải dẫn đi cắt. Rồi không biết sao mà lạc mất, không tìm về được. Sau khi hai vợ chồng mất thì căn nhà thuộc về đứa con trai, nhưng thằng nhỏ đó cưới vợ rồi cũng chuyển đi.”
Rennes mỉm cười tiếp chuyện bà cụ, để Lâm Kính Dã chậm rãi bước đến trước căn nhà bỏ hoang. Anh chạm vào tay nắm cửa, phát hiện ổ khóa đã hỏng vì rỉ sắt quá nặng. Đợi bà cụ hài lòng đi rồi, anh bình thản thu tay lại: “Về thôi.”
Trở lại phi thuyền, Rennes không hỏi vì sao Lâm Kính Dã không tìm cách vào nhà.
Bởi vì đã không còn ý nghĩa.
Một căn nhà bị chủ nhân vứt bỏ, rỉ sét hư hỏng, có đi vào cũng không tìm được chút hồi ức nào của thời gian nữa.
Lâm Kính Dã lên tiếng giải thích: “Thật ra mẹ em không dành tình cảm gì nhiều cho quê cũ. Em cũng chỉ muốn biết đó là nơi như thế nào mà một Omega bị phản quân bắt đi, nuôi dưỡng đến nhát gan lại yếu đuối như bà cũng phải dùng hai chữ ‘khắc nghiệt’ để hình dung.”
Tuy có vô số chi tiết bị tiếng ho che lấp trong câu chuyện của bà cụ hàng xóm, nhưng hai người đều dễ dàng đoán được ngọn ngành: Người con gái trong gia đình bất ngờ phân hóa thành Omega vào năm lên mười, khi được cha mẹ dẫn đi cắt tuyến thể thì sợ hãi chạy mất, đơn giản vậy thôi.
“Cắt tuyến thể là một loại đại phẫu với độ khó rất cao.” Lâm Kính Dã nói: “Dạ Vũ hẳn là không có bác sĩ đàng hoàng nào dám công khai làm chuyện này…”
Rennes gật đầu: “Ừm, căn bản đều là đến chợ đen tìm đại một người mà đến chứng chỉ hành nghề còn không có, nhặt một con dao cùn ở đâu đó, chẳng khử trùng khử triếc gì đã moi tuyến thể ra, không ảnh hưởng đến sức khỏe mới là lạ. Ở Liên Bang, nếu có trường hợp AO buộc phải cắt tuyến thể thì cũng có các chuyên gia chính quy giúp duy trì tuổi thọ và sức khỏe, nhưng ở chợ đen thì không bị nhiễm trùng tại chỗ đã xem như thành công. Về sau có bị mất cân bằng pheromone, dẫn đến suy yếu sinh lý toàn diện cũng không ai quan tâm.”
“Vâng, mẹ em nói lúc ông bà ngoại sinh bà còn chưa đến bốn mươi, nhưng trông đã như người cao tuổi rồi.” Lâm Kính Dã thở dài: “Hai ông bà đều là Omega. Nam Omega có khoang sinh sản, khả năng mang thai cao hơn cả nữ Beta, nhưng ngược lại thì khả năng khiến người khác mang thai…”
Thấy anh nghiêng đầu nhìn sang, Rennes cười phá lên: “Đúng rồi, nên em khỏi lo sẽ ôm cái ba lô ngược nào ha.”
Lâm Kính Dã: “…”
Ngài tỉnh lại đi ạ, có là Alpha cũng không khiến em mang thai được đâu!
“Con của hai Omega có xác suất rất cao cũng là Omega.” Lâm Kính Dã lại cảm thán: “Mẹ em kể ông bà vốn không định mang thai, bởi vì sinh con ra cũng sẽ thành Omega, cắt tuyến thể rồi cũng sẽ bị mất cân bằng pheromone. Sau này sức khỏe suy giảm, không thể lao động với cường độ cao, tóm lại là vừa nghèo khổ vừa đoản mệnh, nhưng Dạ Vũ lại cấm tiệt các biện pháp tránh thai.”
Để phát triển từ một đội ngũ lưu vong đến bộ lạc với quy mô như hiện nay, Dạ Vũ cần càng nhiều nhân khẩu càng tốt. Bằng không thì một quốc gia với dân số còn ít hơn cả một hành tinh ở Thủ Đô Liên Bang làm sao có thể tranh giành một vị trí trong vũ trụ bao la này?
Lâm Kính Dã: “Lòng hiếu kỳ của em được thỏa mãn rồi, giờ chúng ta đi xem nơi mà ngài bảo là thú vị đi.”
Sâu trong khu khai thác mỏ là vô số bóng người đang chao liệng giữa những mỏm núi hiểm trở một cách đầy linh hoạt. Họ chỉ tròng lên người bộ giáp kim loại bình thường thay vì giáp xương ngoài, nhưng điều đặc biệt nằm ở sau lưng họ…
Những thiết bị trông như cánh chim với đủ loại màu sắc đa dạng quả nhiên đã hấp dẫn được tầm mắt Lâm Kính Dã.
“Đó chính là đôi cánh mà ngài từng nói đến sao?”
“Một loại kỹ thuật phỏng sinh.” Rennes cười tít mắt: “Món đồ chơi này được chế ra để ngăn tình trạng một số hầm mỏ không ổn định bị sóng năng lượng của giáp xương ngoài kích nổ, bằng không em nói xem tại sao họ lại có tên ‘Dạ Vũ’ chứ?”
Những đôi cánh ấy dường như cũng sử dụng kỹ thuật liên kết thần kinh như máy bay chiến đấu và cơ giáp, bên ngoài là khớp xương sống có thể truyền tư duy đến máy móc. Nhưng thay vì đốt cháy nhiên liệu, chúng di chuyển bằng động tác vỗ hệt như loài chim.
“Càng về sau bộ lạc càng lớn mạnh, nhưng thiết bị truyền thống này vẫn rất được hoan nghênh.” Nói đến đây, hắn quay sang nhìn anh chằm chặp: “Em bảo tôi nên lựa màu nào cho em mới hợp nhỉ?”
“…”
Lâm Kính Dã chậm rãi nâng tay chỉ về trước.
“Em nghĩ hôm nay ngài không có thời gian lựa chọn đâu.”
Theo hướng ngón tay anh, Rennes thấy được càng nhiều bóng người xuất hiện. Khác với những thợ mỏ với đôi cánh sặc sỡ, cánh của những người này được sơn một màu đen thống nhất, giáp sắt dường như cũng cùng một kiểu dáng, hơn nữa càng lúc càng đến gần phi thuyền của hai người họ.
Tiếng vỗ cánh truyền lại từ bốn phương tám hướng.
“Đội đặc nhiệm Phi Vũ.” Rennes nhìn khắp một vòng, ánh mắt dần hạ độ ấm, sát ý tỏa ra từ khóe môi khẽ nhếch: “Mắt uyên ương lớn của tôi ơi, chơi lớn thế này đã đáp ứng mong mỏi của em chưa?”
Lâm Kính Dã bất đắc dĩ vô cùng: “Em mong hồi nào chứ?”
Anh rũ mắt nhìn sang tay phải, đợi màn hình liên lạc xuất hiện rồi gõ một tin nhắn vào.
Ít lâu sau, giọng Teval xuất hiện trên nền âm thanh nghe có vẻ ồn ã, chỉ là một câu nói ngắn gọn nhưng mang theo rất nhiều ý nghĩa.
“Hạm trưởng, Thủ lĩnh Dạ Vũ đã qua đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất