Chương 76
“Đúng lúc thật.” Lâm Kính Dã đáp lại một câu rồi ngắt đường truyền.
Ước chừng có hơn một trăm chiến sĩ đặc nhiệm Phi Vũ đã tụ tập lại thành một vùng đen nhánh bên ngoài cửa sổ, sải những đôi cánh dài gấp đôi chiều cao một người trưởng thành. Bọn họ đều được trang bị giáp nhẹ để giảm tải trọng khi bay, đổi lại khả năng linh hoạt hơn người. Một người lính được huấn luyện nghiêm ngặt có thể bay lượn không thua gì một chú chim ngoài tự nhiên. Súng quang năng trong tay họ cũng có kiểu dáng đặc biệt: thân súng nhỏ dài hơn những loại thường thấy, đầu súng gắn lưỡi lê có thể bắn ra điện cao thế, sử dụng được trong cả cận chiến và viễn chiến.
“Phi thuyền này có cách điện không?” Rennes thuận miệng hỏi.
Lâm Kính Dã nhìn bốn phía rồi thở dài: “Có thể dùng lá chắn, nhưng bọn họ đông quá.”
Cái phi thuyền bé tí như lỗ mũi thế này, chỉ cần ăn một lượt điện cao thế là khiên chắn không còn cái nịt nào ngay.
Tiếng đập cánh rào rạo không dứt truyền đến từ cụm mây đen đặc bên ngoài khiến Rennes bực bội ngoáy tai: “Lũ lông lá này ồn quá.”
“Ngồi chắc vào.”
Lâm Kính Dã miệng thì nhắc nhở như vậy, nhưng tay cả hai lại đồng thời tháo dây an toàn ra.
Bỗng nhiên, từ trong biển cánh đen rậm rạp, một chùm sáng chói lòa lóe lên. Các chiến sĩ Phi Vũ chỉ được trang bị kính an toàn lập tức bị ba viên đạn choáng làm cho lóa mắt, để lộ kẽ hở trong đội hình. Lâm Kính Dã chớp lấy thời cơ lao ra như một con cắt. Những chiến sĩ ở vòng ngoài, ít chịu ảnh hưởng hơn lập tức đuổi theo.
“Đề nghị phi thuyền phia trước lập tức giảm tốc độ, đồng thời chấp nhận sự hộ tống của đội Phi Vũ, bằng không chúng tôi sẽ áp dụng các biện pháp cần thiết! Nhắc lại, đề nghị phi thuyền phía trước-“
“Áp dụng đi.”
Câu nói bình thản như nước hồ thu truyền ra từ kênh liên lạc khiến đội trưởng Phi Vũ nghẹn họng, suýt nữa tắt thở vì sặc nước bọt.
Chiếc phi thuyền kia như mọc cánh trên lưng, uyển chuyển luồn lách giữa những mảnh thiên thạch lơ lửng trên quặng mỏ, thậm chí còn chuẩn xác tránh đi những khu vực có công nhân đang làm việc, khiến đội Phi Vũ liều mạng truy đuổi phía sau sinh ra ảo giác mình đang bị người ta dắt đi dạo.
“Móa!”
Một cú ngoặt qua tảng thiên thạch khổng lồ hình cung khiến không ít đội viên trẻ váng cả đầu, tông sầm vào nhau trong những tiếng binh bốp loảng xoảng. Đội trưởng tức tối mắng ầm lên, ngay cả đội phó cũng không nhịn được nỗi nghi hoặc trong lòng: “Là AI đang điều khiển đúng không? Chứ người nào lại lái tàu kiểu đó được?”
Nếu là người cầm lái thì sao còn có thể chưa ói ra mật xanh mật vàng?
Trên thực tế, hai con người trong phi thuyền không những không ói mà còn không thèm cài dây an toàn.
Với quỹ đạo bay như tàu lượn siêu tốc thế này, nội việc giữ cho hành khách ngồi yên trên ghế thôi đã yêu cầu kỹ thuật cao siêu vô cùng. Nhưng thứ nhất, quân số của đối phương hoàn toàn áp đảo họ; thứ hai, bọn họ đang ở trong bầu khí quyển có oxy gần mặt đất, bốn phía trống trải, một khi bị đánh trúng thì phi thuyền sẽ rất dễ phát nổ. Lấy thân thủ của Lâm Kính Dã và Rennes, chẳng thà tiết kiệm một vài giây tháo dây an toàn, trực tiếp nhảy ra cho xong.
Trong khi Lâm Kính Dã cầm lái, Rennes nhanh chóng giải thích cách sử dụng đôi cánh nhân tạo kia. Phi thuyền bay trong vũ trụ căn bản không có thứ tên là dù nhảy (bởi vì cũng vô dụng), vì vậy nếu không muốn trở thành cái bánh tráng khi nhảy ra ngoài, họ chỉ còn cách cướp lấy thiết bị bay của một tên số mạt rệp nào đó.
Những phát đạn từ súng quang năng tạo thành một cơn mưa ánh sáng ngoạn mục trên bầu trời, gắt gao bám đuổi mục tiêu đằng trước. Ngặt nỗi chiếc phi thuyền kia hết luồn lách rồi lại lửng lơ vô định, khiến cho không ai có thể ngắm bắn chính xác, chỉ đành bóp cò loạn xạ. Nhưng nhìn người điều khiển né tránh những phát đạn có thể gây tổn hại thật sự với góc độ khó lòng tưởng tượng nổi, chỉ để tàn dư năng lượng thi thoảng vỗ vào mạn tàu, đội trưởng Phi Vũ càng lúc càng sửng sốt.
Anh ta được lệnh đưa phi thuyền và người bên trong trở về khu Trung ương trong trạng thái hoàn hảo, cho dù không được thì ít nhất phải đảm bảo người còn toàn mạng mà về. Vậy mà cuộc rượt đuổi tốc độ cao này lại khiến anh ta quên đi mệnh lệnh, mục tiêu đã từ “mang về” trở thành “bắn rơi”. Toàn bộ những đợt tấn công đều nhằm thẳng vào động cơ phi thuyền, tuy chẳng có phát nào trúng đích.
Thể tích phi thuyền dẫu sao cũng lớn hơn con người, tuy đã tận lực né tránh nhưng lối đi khả dụng cũng vẫn có hạn. Trong khi đó, các chiến sĩ Dạ Vũ lại có thể tự do xuyên qua những kẽ hở trong núi đá, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.
Bọn họ rời khỏi khu vực khai thác, tiến vào không gian thoáng đãng. Từ đây chỉ cần bay thẳng là có thể về đến khu Trung ương, chỉ có một nút giao thông duy nhất cách đó hơn một cây số, nơi vô số phi thuyền cá nhân đang trật tự di chuyển theo tín hiệu đèn xanh.
Đội Phi Vũ ùa đến như một cơn sóng thần, một tiếng “choang!” vang lên khi một sợi dây thừng gắn móc câu quấn vào động cơ bên hông phi thuyền của Lâm Kính Dã.
Lâm Kính Dã bình tĩnh ấn xuống một cái nút, van khống chế của cần điều khiển bên trái lập tức mở ra. Anh nắm lấy cần gạt, đẩy nó về trước.
Đội trưởng Phi Vũ cuối cùng cũng bắt lại được lý trí của mình từ trạng thái xoay mòng mòng, ngăn cản hành vi ngắm bắn động cơ của các thành viên, tiếp tục kêu gọi đầu hàng.
“Phi thuyền phía trước lập tức giảm tốc độ, tiếp nhận sự hộ tống của đội Phi Vũ! Đây là cơ hội cuối cùng của các anh, bằng không-“
Giọng nói lãnh đạm trong kênh liên lạc lần nữa ngắt lời: “Đề nghị các người giữ khoảng cách ít nhất một nghìn mét với tôi.”
Tay đội trưởng tức đến ứa cả gan. Nào ngờ sau đó, một giọng nói khác vang lên.
Trong phi thuyền, Rennes đang giơ ống nhòm, chăm chú quan sát đằng trước: “Chuẩn bị. Năm, bốn…”
Tay đội trưởng nghệch mặt ra, chẳng hiểu hai người này đang yên đang lành lại bắt đầu đếm ngược làm gì, hơn nữa tiết tấu lại rất kỳ lạ, dường đang tính thời gian chứ không đọc theo giây.
Vào khoảnh khắc số “không” vang lên, anh ta chỉ cảm thấy mình như va phải một bức tường sắt, cả thế giới tối đen đi theo một tiếng ầm nổ ra bên tai.
Mấy đội viên phía sau ba chân bốn cẳng đỡ lấy người đội trưởng đang rơi xuống như một quả mít chín. Khi ý thức miễn cưỡng trở về, anh ta cố nén cơn đau và cảm giác buồn nôn – hẳn là do chấn động não mang đến – hỏi: “Vũ khí gì vậy?”
Đội phó ngơ ngác nhìn về nơi xa một lúc mới đáp đầy hoang mang: “Không phải vũ khí, họ chỉ… mở warp drive thôi.”
“Cái qué gì?” Ngỡ mình ù tai nghe nhầm, đội trưởng la toáng lên.
“Thì… bọn họ mở warp drive, sếp bị năng lượng đánh trúng.” Đội phó vẫn chưa thoát khỏi cơn mê: “Radar cho thấy họ đã tắt warp drive ở khoảng cách hơn mười nghìn mét.”
Đội trưởng càng nghe càng nghi ngờ thính lực của mình.
Động cơ warp drive được sinh ra dành cho những chuyến bay đường dài trong vũ trụ vì khả năng bẻ cong không gian, vượt qua cả vận tốc ánh sáng, hay nói cách khác là không dành cho việc di chuyển với khoảng cách ngắn. Vậy mà phi thuyền kia dám bật warp drive bay mười nghìn mét trong tầng khí quyển? Cho dù chỉ là cấp độ thấp nhất thì tốc độ phản ứng và tâm lý của người cầm lái cũng quá…
Tóm lại vẫn là AI chứ không phải người đúng không?
“Đội trưởng, cái người vừa đếm số kia hình như là đang đếm xem còn bao nhiêu phi thuyền ở nút giao thông trước mặt. Tuy đã đèn đỏ rồi nhưng vẫn có một số người ráng vượt, có lẽ hắn đang đợi bọn họ qua hết.”
Đội trưởng: “…”
Đợi cho các tàu khác dừng lại rồi mới đi, thứ nhất là tuân thủ luật pháp, thứ nhì là vì phi thuyền bật warp drive có thể xé nát bất kỳ chướng ngại vật nào trên đường.
“Có đuổi tiếp không ạ?”
“Đuổi!” Đội trưởng cắn răng nói, đồng thời cũng tự hỏi Dạ Vũ có phi công trình độ này từ khi nào?
“Ơ?” Đội phó lại đưa ra một câu hỏi khó tìm lời giải đáp: “Không phải họ đang chạy trốn ư? Sao lại chạy về phía trung tâm rồi?”
Sau không-phẩy-mấy-giây bật tắt warp drive và thắng gấp trên không, lớp vỏ phi thuyền đã bị ma sát đến tóe lửa, động cơ cũng bốc khói ngùn ngụt. Lâm Kính Dã đưa nó đến dưới chân một cây cầu cạn để điều chỉnh trạng thái.
Tàu vừa dừng lại, Rennes đã với tay về hàng ghế sau, xách ra một cái ba lô. Hắn nhanh chóng cởi trang phục phổ thông trên người, tròng lớp ngụy trang của Jocelyn và một chiếc quần dài mang phong cách Dạ Vũ đã chuẩn bị từ trước lên, lại còn tiện tay cởi áo Lâm Kính Dã, ném cho anh bộ đồ khác.
“Thay đồ đi, tôi kiểm cho.”
Hắn chuyển quyền điều khiển sang ghế phụ, tiếp tục thay Lâm Kính Dã kiểm tra năng lượng và độ ổn định của phi thuyền. Áp suất không khí và ma sát với khí quyển khi bật warp drive sẽ rất dễ khiến động cơ nguồn bắt lửa, vì vậy hắn lập tức cho làm mát, dần dà mới khiến cuộn khói đen đang bốc lên ngùn ngụt tan đi.
Bên kia, Lâm Kính Dã vừa giũ bộ đồ ra đã đứng hình.
“Sao lại là áo chùng?”
Rennes không buồn chớp mắt: “Em mặc váy này đẹp.”
“… Áo chùng.”
Nguyên soái mười phần nghiêm túc: “Váy.”
“…”
Thôi, dù sao trước giờ đều do hắn quyết định.
Xử lý phi thuyền xong, Rennes trả quyền điều khiển cho Lâm Kính Dã, bắt đầu sửa sang lại đầu tóc. Kiểu dáng hắn chọn lần này tuy không cầu kỳ như trong yến tiệc nhưng vẫn xinh đẹp tinh xảo vô cùng, ngặt nỗi Lâm Kính Dã nhìn mãi vẫn không hiểu làm cách nào buộc được.
“Phiền thật.” Hắn lẩm bẩm.
Vị Thủ lĩnh Dạ Vũ từng đích thân tiếp đón tàu Nhiễm Tinh kia trông cùng lắm chỉ tầm bốn mươi tuổi, sở hữu thân hình cao lớn, nước da ngăm đen, sắc mặt mạnh khỏe, cơ bắp rắn rỏi như được huấn luyện trong thời gian dài, hoặc ít nhất là rất chăm chỉ rèn luyện. Một người như vậy lại qua đời đúng thời điểm nhạy cảm này, bảo do “nguyên nhân tự nhiên” mới là lạ.
Rennes âm u nói: “Tôi ghét ba cái trò đấu đá chính trị này. Rặt một lũ giả nhân giả nghĩa, bên ngoài đạo mạo bên trong nham hiểm, phiền muốn rối loạn luôn!”
Lâm Kính Dã: “…”
Có gì từ từ nói, đừng có hở chút là rối loạn.
“Trung tướng Z quả nhiên liệu sự như thần.”
Nghe anh thở dài, Rennes tức tối vặc lại: “Miệng quạ đen thì có! Thằng đó cùng lắm là quạ bạch tạng!”
Tuy song phương đã hứa hẹn sẽ hành sự kín đáo để không kinh động đến đơn vị Tiếng Vọng, nhưng với chuyến viếng thăm không tuân theo thủ tục chính quy, không được Công ước Vũ trụ bảo vệ này của Nhiễm Tinh, Dạ Vũ có thể trở mặt bất kỳ lúc nào, hoặc có thể mượn tay họ làm đao giết người, hoặc úp mấy cái vỏ lên đầu họ.
Khi đội đặc nhiệm Phi Vũ lảo đảo bay đến, thấy chiếc phi thuyền lẳng lặng đậu trong bóng tối thì ai nấy đều sửng sốt. Họ vốn cho rằng nó bị hỏng nặng nên mới không thể không dừng lại, nhưng xem ra đối phương đang chủ động chờ họ.
“Làm phiền đội trưởng Phi Vũ hộ tống dẫn đường.” Lâm Kính Dã bình thản nói.
“Các người…” Tay đội trưởng nghẹn lời, lặng lẽ nuốt hai chữ “có bệnh” xuống.
Lâm Kính Dã không phải người có yêu cầu quá cao về IQ với đối thủ, bèn chủ động giải thích bằng giọng ôn hòa: “Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho công tác của các vị. Nhờ anh chuyển lời cho trưởng quan, rằng tôi chỉ muốn chứng minh đơn giản rằng tôi có năng lực rời khỏi Dạ Vũ.” Nhưng tôi không làm vậy.
Đờ cờ mờ nó lại còn “chứng minh đơn giản”?!! Đội Phi Vũ cảm thấy như bị cười vào mặt, chỉ muốn bùng nổ tại chỗ. Cuối cùng, họ ôm một cục tức trong bụng dừng lại ở rìa khu Trung ương, để Lâm Kính Dã tự mình đi hết đoạn đường còn lại.
Khi tiến vào vòng vây của bầy Hắc Phong Điểu rậm rạp, radar phi thuyền không ngừng hú lên những tiếng bén nhọn, nhắc cho Lâm Kính Dã biết rằng xung quanh anh đầy rẫy những họng pháo quang năng sáng loáng.
Bầy chim ruồi chậm rãi khép lại đội hình, yên tĩnh bay kề bên chiếc phi thuyền nhỏ, dường như chắc chắn rằng Lâm Kính Dã sẽ biết nơi họ cần đến.
Đứng từ khu Trung ương nhìn lên, có thể thấy những chiếc máy bay đen tuyền quanh quẩn trên không theo một trật tự nhất định. Lâm Kính Dã đưa mắt sang khu dân cư cách đó không xa, thấy vẫn là cảnh sinh hoạt bình thường, có người đi đường, có người dạo phố, chỉ có thêm sự hiện diện của những chiếc máy bay đang đợi lệnh ở tầng trời thấp.
Anh và Rennes nhìn nhau, thấy được sự trầm tư trong mắt đối phương.
Chỉ mới sáng nay thôi, Cú Đêm Sydia còn hớn hở rời khỏi Nhiễm Tinh với làn da xanh mét, vậy mà bây giờ lính của cô ta đã hoàn toàn tiếp quản khu Trung ương.
Tốc độ đáng nể thật.
Thực lực của vị Tướng quân này là không thể nghi ngờ, nhưng cho dù là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy cũng không thể nhanh như vậy được.
Phi thuyền dần đáp xuống, phát hiện nơi Nhiễm Tinh hạ cánh quả nhiên đã bị bao vây trong tầng tầng lớp lớp Hắc Phong Điểu. Chiếc chiến hạm yên lặng nghỉ chân, ánh sáng lóng lánh từ lớp áo bạc xuyên qua kẽ hở giữa bầy chim ruồi, soi rõ huy chương kiếm và sao trời bên hông và con số bên cạnh nó.
“927”
Đứng dưới ba chữ số óng ánh vàng ấy là một bóng người ngạo nghễ. Cho dù bốn phía là hàng loạt nòng súng Dạ Vũ, hắn ta vẫn chẳng hề nao núng hay kinh sợ, bộ quân phục trên người lại càng thẳng thớm uy nghiêm.
Đó là phó quan thứ hai của Nhiễm Tinh, Oscar Isaac.
Giọng nói lạnh lùng của người thanh niên vang lên: “Tôi nhắc lại một lần cuối. Tinh hạm Nhiễm Tinh là đơn vị chiến đấu trực thuộc Thanh Kiếm Bầu Trời của Liên Bang, không gian bên trong tàu chính là lãnh thổ Liên Bang. Trừ trường hợp toàn bộ thủy thủ đoàn thiệt mạng, tinh hạm vỡ nát, bằng không thì căn cứ Hiến pháp Liên Bang và Luật Bảo mật Quân sự, không một phe thứ hai nào được phép bước qua cánh cửa này.”
Ước chừng có hơn một trăm chiến sĩ đặc nhiệm Phi Vũ đã tụ tập lại thành một vùng đen nhánh bên ngoài cửa sổ, sải những đôi cánh dài gấp đôi chiều cao một người trưởng thành. Bọn họ đều được trang bị giáp nhẹ để giảm tải trọng khi bay, đổi lại khả năng linh hoạt hơn người. Một người lính được huấn luyện nghiêm ngặt có thể bay lượn không thua gì một chú chim ngoài tự nhiên. Súng quang năng trong tay họ cũng có kiểu dáng đặc biệt: thân súng nhỏ dài hơn những loại thường thấy, đầu súng gắn lưỡi lê có thể bắn ra điện cao thế, sử dụng được trong cả cận chiến và viễn chiến.
“Phi thuyền này có cách điện không?” Rennes thuận miệng hỏi.
Lâm Kính Dã nhìn bốn phía rồi thở dài: “Có thể dùng lá chắn, nhưng bọn họ đông quá.”
Cái phi thuyền bé tí như lỗ mũi thế này, chỉ cần ăn một lượt điện cao thế là khiên chắn không còn cái nịt nào ngay.
Tiếng đập cánh rào rạo không dứt truyền đến từ cụm mây đen đặc bên ngoài khiến Rennes bực bội ngoáy tai: “Lũ lông lá này ồn quá.”
“Ngồi chắc vào.”
Lâm Kính Dã miệng thì nhắc nhở như vậy, nhưng tay cả hai lại đồng thời tháo dây an toàn ra.
Bỗng nhiên, từ trong biển cánh đen rậm rạp, một chùm sáng chói lòa lóe lên. Các chiến sĩ Phi Vũ chỉ được trang bị kính an toàn lập tức bị ba viên đạn choáng làm cho lóa mắt, để lộ kẽ hở trong đội hình. Lâm Kính Dã chớp lấy thời cơ lao ra như một con cắt. Những chiến sĩ ở vòng ngoài, ít chịu ảnh hưởng hơn lập tức đuổi theo.
“Đề nghị phi thuyền phia trước lập tức giảm tốc độ, đồng thời chấp nhận sự hộ tống của đội Phi Vũ, bằng không chúng tôi sẽ áp dụng các biện pháp cần thiết! Nhắc lại, đề nghị phi thuyền phía trước-“
“Áp dụng đi.”
Câu nói bình thản như nước hồ thu truyền ra từ kênh liên lạc khiến đội trưởng Phi Vũ nghẹn họng, suýt nữa tắt thở vì sặc nước bọt.
Chiếc phi thuyền kia như mọc cánh trên lưng, uyển chuyển luồn lách giữa những mảnh thiên thạch lơ lửng trên quặng mỏ, thậm chí còn chuẩn xác tránh đi những khu vực có công nhân đang làm việc, khiến đội Phi Vũ liều mạng truy đuổi phía sau sinh ra ảo giác mình đang bị người ta dắt đi dạo.
“Móa!”
Một cú ngoặt qua tảng thiên thạch khổng lồ hình cung khiến không ít đội viên trẻ váng cả đầu, tông sầm vào nhau trong những tiếng binh bốp loảng xoảng. Đội trưởng tức tối mắng ầm lên, ngay cả đội phó cũng không nhịn được nỗi nghi hoặc trong lòng: “Là AI đang điều khiển đúng không? Chứ người nào lại lái tàu kiểu đó được?”
Nếu là người cầm lái thì sao còn có thể chưa ói ra mật xanh mật vàng?
Trên thực tế, hai con người trong phi thuyền không những không ói mà còn không thèm cài dây an toàn.
Với quỹ đạo bay như tàu lượn siêu tốc thế này, nội việc giữ cho hành khách ngồi yên trên ghế thôi đã yêu cầu kỹ thuật cao siêu vô cùng. Nhưng thứ nhất, quân số của đối phương hoàn toàn áp đảo họ; thứ hai, bọn họ đang ở trong bầu khí quyển có oxy gần mặt đất, bốn phía trống trải, một khi bị đánh trúng thì phi thuyền sẽ rất dễ phát nổ. Lấy thân thủ của Lâm Kính Dã và Rennes, chẳng thà tiết kiệm một vài giây tháo dây an toàn, trực tiếp nhảy ra cho xong.
Trong khi Lâm Kính Dã cầm lái, Rennes nhanh chóng giải thích cách sử dụng đôi cánh nhân tạo kia. Phi thuyền bay trong vũ trụ căn bản không có thứ tên là dù nhảy (bởi vì cũng vô dụng), vì vậy nếu không muốn trở thành cái bánh tráng khi nhảy ra ngoài, họ chỉ còn cách cướp lấy thiết bị bay của một tên số mạt rệp nào đó.
Những phát đạn từ súng quang năng tạo thành một cơn mưa ánh sáng ngoạn mục trên bầu trời, gắt gao bám đuổi mục tiêu đằng trước. Ngặt nỗi chiếc phi thuyền kia hết luồn lách rồi lại lửng lơ vô định, khiến cho không ai có thể ngắm bắn chính xác, chỉ đành bóp cò loạn xạ. Nhưng nhìn người điều khiển né tránh những phát đạn có thể gây tổn hại thật sự với góc độ khó lòng tưởng tượng nổi, chỉ để tàn dư năng lượng thi thoảng vỗ vào mạn tàu, đội trưởng Phi Vũ càng lúc càng sửng sốt.
Anh ta được lệnh đưa phi thuyền và người bên trong trở về khu Trung ương trong trạng thái hoàn hảo, cho dù không được thì ít nhất phải đảm bảo người còn toàn mạng mà về. Vậy mà cuộc rượt đuổi tốc độ cao này lại khiến anh ta quên đi mệnh lệnh, mục tiêu đã từ “mang về” trở thành “bắn rơi”. Toàn bộ những đợt tấn công đều nhằm thẳng vào động cơ phi thuyền, tuy chẳng có phát nào trúng đích.
Thể tích phi thuyền dẫu sao cũng lớn hơn con người, tuy đã tận lực né tránh nhưng lối đi khả dụng cũng vẫn có hạn. Trong khi đó, các chiến sĩ Dạ Vũ lại có thể tự do xuyên qua những kẽ hở trong núi đá, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.
Bọn họ rời khỏi khu vực khai thác, tiến vào không gian thoáng đãng. Từ đây chỉ cần bay thẳng là có thể về đến khu Trung ương, chỉ có một nút giao thông duy nhất cách đó hơn một cây số, nơi vô số phi thuyền cá nhân đang trật tự di chuyển theo tín hiệu đèn xanh.
Đội Phi Vũ ùa đến như một cơn sóng thần, một tiếng “choang!” vang lên khi một sợi dây thừng gắn móc câu quấn vào động cơ bên hông phi thuyền của Lâm Kính Dã.
Lâm Kính Dã bình tĩnh ấn xuống một cái nút, van khống chế của cần điều khiển bên trái lập tức mở ra. Anh nắm lấy cần gạt, đẩy nó về trước.
Đội trưởng Phi Vũ cuối cùng cũng bắt lại được lý trí của mình từ trạng thái xoay mòng mòng, ngăn cản hành vi ngắm bắn động cơ của các thành viên, tiếp tục kêu gọi đầu hàng.
“Phi thuyền phía trước lập tức giảm tốc độ, tiếp nhận sự hộ tống của đội Phi Vũ! Đây là cơ hội cuối cùng của các anh, bằng không-“
Giọng nói lãnh đạm trong kênh liên lạc lần nữa ngắt lời: “Đề nghị các người giữ khoảng cách ít nhất một nghìn mét với tôi.”
Tay đội trưởng tức đến ứa cả gan. Nào ngờ sau đó, một giọng nói khác vang lên.
Trong phi thuyền, Rennes đang giơ ống nhòm, chăm chú quan sát đằng trước: “Chuẩn bị. Năm, bốn…”
Tay đội trưởng nghệch mặt ra, chẳng hiểu hai người này đang yên đang lành lại bắt đầu đếm ngược làm gì, hơn nữa tiết tấu lại rất kỳ lạ, dường đang tính thời gian chứ không đọc theo giây.
Vào khoảnh khắc số “không” vang lên, anh ta chỉ cảm thấy mình như va phải một bức tường sắt, cả thế giới tối đen đi theo một tiếng ầm nổ ra bên tai.
Mấy đội viên phía sau ba chân bốn cẳng đỡ lấy người đội trưởng đang rơi xuống như một quả mít chín. Khi ý thức miễn cưỡng trở về, anh ta cố nén cơn đau và cảm giác buồn nôn – hẳn là do chấn động não mang đến – hỏi: “Vũ khí gì vậy?”
Đội phó ngơ ngác nhìn về nơi xa một lúc mới đáp đầy hoang mang: “Không phải vũ khí, họ chỉ… mở warp drive thôi.”
“Cái qué gì?” Ngỡ mình ù tai nghe nhầm, đội trưởng la toáng lên.
“Thì… bọn họ mở warp drive, sếp bị năng lượng đánh trúng.” Đội phó vẫn chưa thoát khỏi cơn mê: “Radar cho thấy họ đã tắt warp drive ở khoảng cách hơn mười nghìn mét.”
Đội trưởng càng nghe càng nghi ngờ thính lực của mình.
Động cơ warp drive được sinh ra dành cho những chuyến bay đường dài trong vũ trụ vì khả năng bẻ cong không gian, vượt qua cả vận tốc ánh sáng, hay nói cách khác là không dành cho việc di chuyển với khoảng cách ngắn. Vậy mà phi thuyền kia dám bật warp drive bay mười nghìn mét trong tầng khí quyển? Cho dù chỉ là cấp độ thấp nhất thì tốc độ phản ứng và tâm lý của người cầm lái cũng quá…
Tóm lại vẫn là AI chứ không phải người đúng không?
“Đội trưởng, cái người vừa đếm số kia hình như là đang đếm xem còn bao nhiêu phi thuyền ở nút giao thông trước mặt. Tuy đã đèn đỏ rồi nhưng vẫn có một số người ráng vượt, có lẽ hắn đang đợi bọn họ qua hết.”
Đội trưởng: “…”
Đợi cho các tàu khác dừng lại rồi mới đi, thứ nhất là tuân thủ luật pháp, thứ nhì là vì phi thuyền bật warp drive có thể xé nát bất kỳ chướng ngại vật nào trên đường.
“Có đuổi tiếp không ạ?”
“Đuổi!” Đội trưởng cắn răng nói, đồng thời cũng tự hỏi Dạ Vũ có phi công trình độ này từ khi nào?
“Ơ?” Đội phó lại đưa ra một câu hỏi khó tìm lời giải đáp: “Không phải họ đang chạy trốn ư? Sao lại chạy về phía trung tâm rồi?”
Sau không-phẩy-mấy-giây bật tắt warp drive và thắng gấp trên không, lớp vỏ phi thuyền đã bị ma sát đến tóe lửa, động cơ cũng bốc khói ngùn ngụt. Lâm Kính Dã đưa nó đến dưới chân một cây cầu cạn để điều chỉnh trạng thái.
Tàu vừa dừng lại, Rennes đã với tay về hàng ghế sau, xách ra một cái ba lô. Hắn nhanh chóng cởi trang phục phổ thông trên người, tròng lớp ngụy trang của Jocelyn và một chiếc quần dài mang phong cách Dạ Vũ đã chuẩn bị từ trước lên, lại còn tiện tay cởi áo Lâm Kính Dã, ném cho anh bộ đồ khác.
“Thay đồ đi, tôi kiểm cho.”
Hắn chuyển quyền điều khiển sang ghế phụ, tiếp tục thay Lâm Kính Dã kiểm tra năng lượng và độ ổn định của phi thuyền. Áp suất không khí và ma sát với khí quyển khi bật warp drive sẽ rất dễ khiến động cơ nguồn bắt lửa, vì vậy hắn lập tức cho làm mát, dần dà mới khiến cuộn khói đen đang bốc lên ngùn ngụt tan đi.
Bên kia, Lâm Kính Dã vừa giũ bộ đồ ra đã đứng hình.
“Sao lại là áo chùng?”
Rennes không buồn chớp mắt: “Em mặc váy này đẹp.”
“… Áo chùng.”
Nguyên soái mười phần nghiêm túc: “Váy.”
“…”
Thôi, dù sao trước giờ đều do hắn quyết định.
Xử lý phi thuyền xong, Rennes trả quyền điều khiển cho Lâm Kính Dã, bắt đầu sửa sang lại đầu tóc. Kiểu dáng hắn chọn lần này tuy không cầu kỳ như trong yến tiệc nhưng vẫn xinh đẹp tinh xảo vô cùng, ngặt nỗi Lâm Kính Dã nhìn mãi vẫn không hiểu làm cách nào buộc được.
“Phiền thật.” Hắn lẩm bẩm.
Vị Thủ lĩnh Dạ Vũ từng đích thân tiếp đón tàu Nhiễm Tinh kia trông cùng lắm chỉ tầm bốn mươi tuổi, sở hữu thân hình cao lớn, nước da ngăm đen, sắc mặt mạnh khỏe, cơ bắp rắn rỏi như được huấn luyện trong thời gian dài, hoặc ít nhất là rất chăm chỉ rèn luyện. Một người như vậy lại qua đời đúng thời điểm nhạy cảm này, bảo do “nguyên nhân tự nhiên” mới là lạ.
Rennes âm u nói: “Tôi ghét ba cái trò đấu đá chính trị này. Rặt một lũ giả nhân giả nghĩa, bên ngoài đạo mạo bên trong nham hiểm, phiền muốn rối loạn luôn!”
Lâm Kính Dã: “…”
Có gì từ từ nói, đừng có hở chút là rối loạn.
“Trung tướng Z quả nhiên liệu sự như thần.”
Nghe anh thở dài, Rennes tức tối vặc lại: “Miệng quạ đen thì có! Thằng đó cùng lắm là quạ bạch tạng!”
Tuy song phương đã hứa hẹn sẽ hành sự kín đáo để không kinh động đến đơn vị Tiếng Vọng, nhưng với chuyến viếng thăm không tuân theo thủ tục chính quy, không được Công ước Vũ trụ bảo vệ này của Nhiễm Tinh, Dạ Vũ có thể trở mặt bất kỳ lúc nào, hoặc có thể mượn tay họ làm đao giết người, hoặc úp mấy cái vỏ lên đầu họ.
Khi đội đặc nhiệm Phi Vũ lảo đảo bay đến, thấy chiếc phi thuyền lẳng lặng đậu trong bóng tối thì ai nấy đều sửng sốt. Họ vốn cho rằng nó bị hỏng nặng nên mới không thể không dừng lại, nhưng xem ra đối phương đang chủ động chờ họ.
“Làm phiền đội trưởng Phi Vũ hộ tống dẫn đường.” Lâm Kính Dã bình thản nói.
“Các người…” Tay đội trưởng nghẹn lời, lặng lẽ nuốt hai chữ “có bệnh” xuống.
Lâm Kính Dã không phải người có yêu cầu quá cao về IQ với đối thủ, bèn chủ động giải thích bằng giọng ôn hòa: “Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho công tác của các vị. Nhờ anh chuyển lời cho trưởng quan, rằng tôi chỉ muốn chứng minh đơn giản rằng tôi có năng lực rời khỏi Dạ Vũ.” Nhưng tôi không làm vậy.
Đờ cờ mờ nó lại còn “chứng minh đơn giản”?!! Đội Phi Vũ cảm thấy như bị cười vào mặt, chỉ muốn bùng nổ tại chỗ. Cuối cùng, họ ôm một cục tức trong bụng dừng lại ở rìa khu Trung ương, để Lâm Kính Dã tự mình đi hết đoạn đường còn lại.
Khi tiến vào vòng vây của bầy Hắc Phong Điểu rậm rạp, radar phi thuyền không ngừng hú lên những tiếng bén nhọn, nhắc cho Lâm Kính Dã biết rằng xung quanh anh đầy rẫy những họng pháo quang năng sáng loáng.
Bầy chim ruồi chậm rãi khép lại đội hình, yên tĩnh bay kề bên chiếc phi thuyền nhỏ, dường như chắc chắn rằng Lâm Kính Dã sẽ biết nơi họ cần đến.
Đứng từ khu Trung ương nhìn lên, có thể thấy những chiếc máy bay đen tuyền quanh quẩn trên không theo một trật tự nhất định. Lâm Kính Dã đưa mắt sang khu dân cư cách đó không xa, thấy vẫn là cảnh sinh hoạt bình thường, có người đi đường, có người dạo phố, chỉ có thêm sự hiện diện của những chiếc máy bay đang đợi lệnh ở tầng trời thấp.
Anh và Rennes nhìn nhau, thấy được sự trầm tư trong mắt đối phương.
Chỉ mới sáng nay thôi, Cú Đêm Sydia còn hớn hở rời khỏi Nhiễm Tinh với làn da xanh mét, vậy mà bây giờ lính của cô ta đã hoàn toàn tiếp quản khu Trung ương.
Tốc độ đáng nể thật.
Thực lực của vị Tướng quân này là không thể nghi ngờ, nhưng cho dù là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy cũng không thể nhanh như vậy được.
Phi thuyền dần đáp xuống, phát hiện nơi Nhiễm Tinh hạ cánh quả nhiên đã bị bao vây trong tầng tầng lớp lớp Hắc Phong Điểu. Chiếc chiến hạm yên lặng nghỉ chân, ánh sáng lóng lánh từ lớp áo bạc xuyên qua kẽ hở giữa bầy chim ruồi, soi rõ huy chương kiếm và sao trời bên hông và con số bên cạnh nó.
“927”
Đứng dưới ba chữ số óng ánh vàng ấy là một bóng người ngạo nghễ. Cho dù bốn phía là hàng loạt nòng súng Dạ Vũ, hắn ta vẫn chẳng hề nao núng hay kinh sợ, bộ quân phục trên người lại càng thẳng thớm uy nghiêm.
Đó là phó quan thứ hai của Nhiễm Tinh, Oscar Isaac.
Giọng nói lạnh lùng của người thanh niên vang lên: “Tôi nhắc lại một lần cuối. Tinh hạm Nhiễm Tinh là đơn vị chiến đấu trực thuộc Thanh Kiếm Bầu Trời của Liên Bang, không gian bên trong tàu chính là lãnh thổ Liên Bang. Trừ trường hợp toàn bộ thủy thủ đoàn thiệt mạng, tinh hạm vỡ nát, bằng không thì căn cứ Hiến pháp Liên Bang và Luật Bảo mật Quân sự, không một phe thứ hai nào được phép bước qua cánh cửa này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất