Chương 84
Còn biết đau chứng tỏ vẫn còn sống. Nỗi kinh hoàng đã khiến chút sức phản kháng của Pharaoh bay sạch. Mụ liều mạng dùng cánh tay còn lại đẩy mình lùi về sau, tựa như làm vậy là có thể thoát khỏi sát ý ngùn ngụt đang bao phủ lấy mình.
Mà bên này, Oscar chỉ biết ngây ngốc tựa vào Lâm Kính Dã, mãi đến khi nhịp thở trở lại bình thường mới khàn giọng lẩm bẩm: “Trời mẹ ơi, có phải con sắp chết nên mới gặp ảo giác không? Mà biết đâu tạch thiệt rồi, lên thiên đường rồi, nên mới thấy Hạm trưởng một mình một ngựa xông vào cứu-“
Chát.
Một vết hồng nhạt hiện lên trên gương mặt đờ đẫn của hắn ta.
Lâm Kính Dã: “Đau không?”
Oscar: “Dạ đau hu hu oa oa oa~”
Lâm Kính Dã biết sở dĩ hắn ta ngoác họng kêu gào như vậy là vì nỗi sợ khi đối mặt với cái chết chưa hoàn toàn rút đi. Anh cũng thấy được những vết thương chi chít (đã ngừng chảy máu sau khi được xử lý đơn giản) trên cơ thể run lên từng chập của hắn, nhìn thấy khóe mắt không ngừng có nước tuôn ra, nhưng Oscar không vì vậy mà chùn bước. Ngược lại, người thanh niên này vẫn dốc hết sức bình sinh còn lại để tấn công người mà hắn cho là kẻ địch.
Đó là điều mà mỗi một sinh viên Úy Lam sẽ làm.
Hệt như lời tuyên bố của anh khi phản đối kết quả của trận chiến mô phỏng năm ấy: Hạm đội của em, thà chết không lui.
Nghĩ vậy, Lâm Kính Dã thở dài, giang tay cho Oscar một cái ôm.
Ghé vào vai Hạm trưởng nhà mình, thanh niên tóc hung hốt hoảng hít một hơi thật sâu, dại ra nửa ngày trời mới lơ mơ nói: “Vậy là em vẫn tạch rồi.”
“… Ngày thường tôi khó gần đến thế à?” Anh tự cho là mình rất ôn hòa thân thiết rồi đấy chứ.
Oscar hết gật rồi lại lắc: “Dạ không, không phải Hạm trưởng đáng sợ mà là Nguyên soái cơ. Bữa giờ anh không phát hiện trong bán kính một mét quanh anh không có sinh vật sống nào khác sao?”
Đừng đùa, ánh mắt của của Nguyên soái còn chết chóc hơn cả chủ pháo tinh hạm đấy.
“Bớt nói bừa đi.” Lâm Kính Dã nhíu mày.
Thương tích khiến cho khả năng tự chủ của Oscar sụt giảm nghiêm trọng, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng sau khi thoát khỏi chỗ chết. Thế là hắn ta cười he he, không thèm kiêng nể gì mà nói: “Hạm trưởng ơi, anh là mối tình đầu chưa nở đã tàn của em ớ. Em biết em không bằng Nguyên soái, hức, anh và Nguyên soái phải hạnh phúc nha hư hư hư…”
Lâm Kính Dã: “…”
Hắn ta tiếp tục léo nhéo: “Nhưng mà Hạm trưởng phải tự tin lên! Người xuất sắc tuyệt vời như anh tất nhiên Nguyên soái phải thích rồi! Sao anh có thể lén tìm thế thân chớ? Tuyệt đối đừng mà anh, em phải thay Nguyên soái trông chừng anh!”
“…” Trán Lâm Kính Dã nảy gân xanh.
Công cuộc tìm đường chết của đứa nào đó vẫn chưa dừng lại: “Hu hu hu, tuy là em không có vừa mạnh vừa giỏi bằng anh, nhưng mà mất tay phải xem như được cheap moment với idol rồi. Mà em định làm tay màu đen cơ, chứ lỡ Nguyên soái hiểu lầm mang em đi trụng nước…”
Được lắm Oscar. Rennes có cạo lông trụng nước không thì chưa biết nhưng chú mày chết là cái chắc rồi.
Lâm Kính Dã lạnh tanh phán: “Im. Nói tiếng nữa là vào danh sách hy sinh vì nhiệm vụ ngay.”
Chiếc chiến hạm hỏng nặng bắt đầu rơi tự do giữa không trung. Oscar đã rơi vào trạng thái mơ hồ, không đủ khả năng phán đoán tình huống nguy hiểm, nhũn nhão như một sợi mì lắc lư qua lại. Nhưng với Lâm Kính Dã, xoay mòng mòng và chạy trên đất bằng không có gì khác nhau, bèn ôm lấy Oscar để hắn không phải lăn cù ra sàn làm bạn với Pharaoh.
Lưỡi kiếm quang năng bắn ra, dán sát vào chóp mũi mụ tinh tặc khiến tiếng thét chói tai như xé vải bỗng im bặt.
Gần như ngay sau đó, tốc độ rơi xuống của họ bỗng chậm lại trước khi dừng hẳn, thậm chí còn bắt đầu bay lên một cách ổn định.
Bốn chiếc tàu hộ tống của Nhiễm Tinh bắn ra những chùm tia dẫn từ các phía, cố định lại con tàu tinh tặc đã bị thiệt hại nặng nề này.
Hạm trưởng ở đâu, nơi đó chính là soái hạm.
Khi toàn đội hộ tống áp sát, tạo thành một đội hình công thủ vẹn toàn quanh soái hạm, đội trưởng Loan Vũ San lên tiếng trong kênh liên lạc.
“Xin Hạm trưởng chỉ định đích đến.”
Lâm Kính Dã: “Trở về khu Trung ương Dạ Vũ.”
Những phi thuyền tinh tặc còn lại vẫn đang cắm đầu chạy trốn, nào ngờ lại chui đầu vào lưới của quân thủ vệ Rạng Đông bên ngoài. Một số bị bắn chìm, số còn lại may mắn thoát thân thì cũng không ai đuổi theo, bởi mục tiêu hàng đầu của họ vẫn là canh chừng phản quân. Dưới sự hỗ trợ của phi đội Hắc Phong Điểu, phản quân vốn đã thua về số lượng, lại còn phải chiến đấu ở nơi xa lạ nhanh chóng bị tiêu diệt.
Chiến sự kịch liệt như vậy tất nhiên không thể giấu khỏi tai mắt dân chúng. Nhưng không hổ là con cháu của những anh hùng từng đứng lên chống lại Đế quốc, các cư dân Dạ Vũ đều trật tự tìm đến nơi an toàn để trú ẩn, tuyệt đối không sinh ra chút hoảng sợ hay hỗn loạn nào.
Quân địch còn ngoan cố chống cự nhanh chóng bị đội thân binh của Rennes hạ gục. Phía Dạ Vũ có ý tiếp nhận khi những tên hàng binh phản quân bị áp giải ra ngoài, nhưng thấy đội thân binh đồng loạt giơ lên những khẩu súng được khắc huy hiệu sao trời và kiếm sáng chói mà ai cũng nhận ra, họ lập tức dừng lại mà không cần Sydia lên tiếng. Teval tiếp nhận hàng binh, tự tay tống chúng vào phòng giam chuyên dụng trên tàu Nhiễm Tinh.
Khi nhận được tín hiệu của Nguyên soái, cửa khoang đã rộng mở, tất cả các đơn vị vũ trang nối đuôi bước ra, động cơ tinh hạm sáng lên hừng hực, đường hoàng xoay họng pháo về một phía.
Khi bị chính tay Cecilia giải ra ngoài, Langdon chỉ cần nghĩ trong một thoáng cũng biết mọi phản kháng đều là vô dụng trước đội trưởng đội thân binh của Rennes. Nhưng chỉ huy phản quân đó giờ cũng không phải kẻ biết an phận thủ thường, bèn thì thào: “Này đội trưởng, cô có biết bí mật nhỏ của Nguyên soái nhà cô không?”
Nữ đội trưởng vẫn thong dong như thường ngày, hoặc có lẽ đang vui sau khi tóm được con cá lớn, bèn hứng chí đáp lời: “Bí mật? Đang nói chuyện ngài ấy muốn cua Hạm trưởng Lâm hả? Cái này mà là bí mật gì nữa, bên Nhiễm Tinh còn nói là bọn họ chung chăn chung gối rồi cơ.”
Langdon: “…”
Máu dồn về não, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Thấy gã có làm gì cũng không chạy được, Cecilia hí hửng bồi thêm: “Mà hai người đó ngầu dễ sợ luôn. Alpha cấp S có thể tạm thời đánh dấu Beta đó, vậy mà hôm sau Hạm trưởng Lâm vẫn thức dậy đúng giờ, nhẹ nhàng khoan khoái như không. Chẳng biết phó quan Esuna bên bọn tôi nghe từ đâu mà cứ khăng khăng rằng… Hạm trưởng mới là người nằm trên, cũng được nhiều người tin phết… Mà thôi, AB cũng không dính bầu được, ai trên ai dưới cũng có sao.”
Langdon suýt nữa phun ra ba thước máu, cáu kỉnh cắt ngang công cuộc chia sẻ tin hành lang của vị nữ đội trưởng: “Cô biết pheromone của Nguyên soái nhà cô có mùi gì không?”
Câu hỏi này vẫn luôn là một trong những bí ẩn chưa có lời giải đáp của Liên Bang, ngay cả cấp dưới của Rennes cũng mù tịt, bởi vậy nên mấy tin đồn kiểu “Nguyên soái có mùi đậu hủ thúi” mới gây xôn xao đến vậy.
Gã chỉ huy phản quân nghiến răng nghiến lợi: “Là mùi chocolate!”
Cecilia: “…”
Sau nửa phút im thin thít, thân hình nữ chiến sĩ bắt đầu run lên khe khẽ. Đương lúc Langdon sinh ra cảm giác khoái trá khi trả đũa thành công, một tràng cười sặc sụa bỗng bùng nổ.
“CHA MẸ ƠI HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ!!”
Cecilia quay sang đội viên đang đi kế bên: “Về bảo Hạm trưởng Lâm nhắc ngài ấy bớt ăn kẹo lại đi nhá há há há há há. Ui là trời cái hình ảnh Nguyên soái đứng đầu Liên Bang ngày ngày mút kẹo ăn bánh chocolate nó nguyền rủa vãi chưởng, làm chỉ huy phản quân cũng sinh ảo giác cmnr!”
Langdon: “…”
Đội viên: “Người ta vừa bị ngài ấy dần cho một trận, bà thông cảm chút đi. Với hình như tay này đang vào kỳ mẫn cảm, có hâm hâm cũng bình thường thôi.”
Cecilia vẫn còn cười nắc nẻ không ngừng, nhìn gương mặt đen như đít nồi của Langdon mà chép miệng: “Ê, hay là ông thử cân nhắc bỏ gian tà theo chính nghĩa xem?”
Gã chém đinh chặt sắt: “Mơ đi.”
“Đấy thấy chưa, xác suất Nguyên soái là Omega nó cũng ngang việc ông gia nhập Liên Bang ấy.”
Khi bên này “dắt díu” nhau bước lên Nhiễm Tinh, Rennes mới ung dung bước xuống từ soái hạm phản quân, khiến ngay cả Sydia cũng thất sắc một phen.
Cô ta hoàn toàn không biết đội thân binh của hắn đã làm cách nào, từ lúc nào tiến vào không vực Dạ Vũ. Tay cô ta thoắt cái đặt lên báng súng bên hông theo bản năng, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, lộ ra một nụ cười khôn khéo.
“Không ngờ Nguyên soái Liên Bang trong truyền thuyết lại bất ngờ ghé thăm.”
Rennes nhấc mày cười khẩy: “Không ai sống trong truyền thuyết cả, cũng như không ai nghĩ Cú Đêm hiên ngang lỗi lạc cũng sẽ là hạng luồn cúi xun xoe. Tướng quân, cô thấy thanh kiếm của bầu trời này có dễ sử dụng không? Có giết được người cô muốn giết không?”
Nghe theo chỉ thị của Tướng quân nhà mình, bầy chim ruồi không có bất kỳ hành vi nào ngăn cản khi đội tàu hộ tống của Nhiễm Tinh chầm chậm buông xuống từ chân trời. Hạ cánh đầu tiên là tàu tiếp tế cứu trợ, với quân y cấp tốc kéo khoang chữa bệnh vọt vào chiếc soái hạm tinh tặc tả tơi, sau đó lại nhanh chóng đẩy một người vào Nhiễm Tinh.
Không bao lâu sau, Lâm Kính Dã với áp suất cực thấp quanh người nhảy xuống. Anh đưa tay ra dấu cho chiến đội đứng cạnh đó lập tức vào tiếp nhận những tinh tặc bị bắt, bản thân thì nện bước về nơi Rennes và Sydia đang đứng. Nữ Tướng quân để ý thấy bên thái dương anh là một dòng máu đã khô, phá vỡ hình tượng ôn hòa trên gương mặt lạnh lùng xa cách.
Người còn chưa đến, lưỡi kiếm quang năng đã bất thình lình bắn ra, nhắm thẳng vào yết hầu Sydia.
Lính của cô ta lập tức đáp trả bằng những họng súng chĩa vào Rennes và Lâm Kính Dã.
Trên mặt Nguyên soái vẫn là nụ cười ẩn hiện, không nhìn ra tâm tư gì, nhưng sát ý trong mắt Lâm Kính Dã đã hiện rõ mồn một.
Sydia lập tức cất nụ cười khách sáo đi, nghiêm túc nói: “Hạm trưởng Lâm, tôi xin chân thành xin lỗi vì đã không báo trước cho anh, nhưng đây thật sự là chuyện bất đắc dĩ. Không phải anh cũng đã nhìn ra ý đồ của tôi rồi sao? Tôi cho rằng, đây là một lần hợp tác thành công mà hai bên cùng có lợi.”
Đúng vậy, kể từ lúc bị đưa vào căn phòng với cửa sổ trực diện sân bay, anh đã đoán được ý đồ của cô ta. Từ vị trí này, anh có thể an toàn rút đi khi nguy hiểm nổ ra, lại còn nắm được toàn bộ tin tức, có thể trốn thoát rồi bất ngờ ra lệnh công kích.
Liên Bang không để tinh tặc vào mắt, nhưng Pharaoh và lũ tay sai của mụ lại có thể gây ra hiểm họa rất lớn cho bộ lạc Dạ Vũ cũng như những bộ lạc nhỏ khác ở chòm Mũ Miện Phương Nam. Trong nội bộ Dạ Vũ lại có trưởng lão cấu kết cùng phản quân từ lâu, không khó để lấy được sự tín nhiệm của chúng. Thậm chí còn có bóng dáng Tiếng Vọng thấp thoáng trong này, cũng chính là mục đích của Nhiễm Tinh khi đến đây.
Sydia: “Vấn nạn của Dạ Vũ nghiêm trọng hơn của Liên Bang các anh nhiều. Thoạt nhìn, chúng tôi luôn hô hào toàn dân bình đẳng, nhưng trên thực tế, quyền lực đã thuộc về một tầng lớp duy nhất – Beta. Phân hóa ABO đã có mặt trên đời từ lâu, không phải nói bỏ qua là có thể không để ý đến những khác biệt về mặt sinh lý. Trong số các trưởng lão Dạ Vũ đã có người nhận ra và muốn cải cách, tôi vô cùng tán thành, nhưng nếu họ muốn đi theo tiền lệ của phản quân, tôi tuyệt đối không thể bàng quan.”
Trước lời giải thích cặn kẽ chi tiết này, sắc mặt người thanh niên đối diện vẫn không khá hơn. Thanh kiếm trong tay anh đã thu về nhưng địch ý vẫn không ngừng tỏa ra ngùn ngụt, tựa như một cơn bão tuyết đi kèm mây dông, trông thì tĩnh lặng như có thể vùi lấp đất trời bất cứ lúc nào.
“Tôi biết tình hình xấu của Dạ Vũ.”
Khi nói những lời này, trong đầu anh hiện ra hình ảnh của một nữ Omega với thân hình nhỏ thó, lá gan cũng tỉ lệ thuận với dáng người, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, tựa như đã dùng hết dũng khí cả đời vào ngày bỏ trốn khỏi Dạ Vũ. Sau khi bị phản quân bắt sống, những năm tháng bị nuôi dưỡng trong học viện thuần phục Omega đã khiến bà luôn ở trong trạng thái khiếp sợ. Những thứ thuốc sử dụng về sau càng làm cho tình hình thêm tồi tệ, khiến bà nhìn trái táo cũng sợ nó sẽ mọc răng cắn mình.
Lâm Kính Dã cho rằng Omega ấy đã không còn thứ gọi là “dũng khí”, nhưng thật lâu sau đó mới nhận ra, dũng khí của bà đã được tích cóp từng chút qua mỗi ngày, để rồi vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, hóa thành lá chắn bảo vệ cho đứa con trai độc nhất.
Sydia thấy thần sắc người đối diện có chút hòa hoãn trong nháy mắt, nhưng sau đó anh lại cất giọng lạnh lùng: “Kế hoạch của cô rất chu toàn, rất thành công. Hành động như chớp giật. Với toàn bộ quyền lực trong tay, tôi tin rằng Tướng quân có thể mang đến cho Dạ Vũ một tương lai tốt hơn. Tôi biết sự khó xử của cô khi mỗi thành viên trong Hội đồng trưởng lão đều có suy tính riêng, không ai phục ai. Có người cấu kết tinh tặc, có người thông đồng phản quân, đáng sợ nhất là có người còn gợi ý về Tiếng Vọng. Cô không biết chắc liệu có đơn vị Tiếng Vọng xâm nhập hay chưa nên không dám nói với tôi. Không sao cả, tôi thật ra rất vui mừng khi giúp được Tướng quân, nhưng…”
Anh thoáng dừng lại trước khi thốt lên từng tiếng: “Thủ lĩnh Dạ Vũ do ai sát hại?”
Sydia rũ mắt im lặng, hồi sau mới đáp: “Là trưởng lão Lulus. Ông ta cũng là người hẹn Langdon đến đây, mưu đồ sát hại Thủ lĩnh, phát động đảo chính.”
Lâm Kính Dã: “Nhưng cô là đồng lõa.”
Những chiến sĩ xung quanh đều là thân tín của Sydia, không ai lung lay trước những lời này của Lâm Kính Dã. Ấy vậy mà nữ Tướng quân đã tự dao động, thở dài: “Đúng vậy, tôi có tội với ông ấy. Tôi đã biết về kế hoạch của Lulus trước khi ông ta hành động.”
Nhưng cô ta không hề ngăn cản.
Một tiếng cười lạnh lùng thoát khỏi đôi môi Lâm Kính Dã: “Thủ lĩnh kiên trì theo đường lối hòa bình, muốn điều tiết mâu thuẫn trong Hội đồng Trưởng lão, xây dựng lại niềm tin thống nhất cho cao tầng Dạ Vũ. Cô biết ông ấy chắc chắn sẽ thất bại, nhưng lại không thể thuyết phục ông ấy cải cách dựa trên đường lối của cô, bởi vì ông ấy không muốn trở mặt với những trưởng lão khác. Vì vậy cô đã mặc cho Lulus ra tay sát hại ông ấy, hơn nữa còn lên kế hoạch từ lâu.”
Sydia cũng cười: “Chính xác, Hạm trưởng Lâm quả thật không hổ với bốn chữ Thanh Kiếm Bầu Trời, nhưng chúng ta không giống nhau. Anh chỉ đơn thuần là một vị Tướng, tôi còn là một chính khách. Trong ván cờ mang tên chính trị này, tôi hy vọng Hạm trưởng Lâm đừng tùy tiện hành động theo cảm tính, vì như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc hợp tác. Tôi không dám báo trước cho anh không phải vì kiêng kỵ nhóm Lulus, mà là sợ có sự góp mặt của Tiếng Vọng trong đó. Thậm chí, đơn vị Tiếng Vọng mà Liên Bang các anh phát hiện quả thật đã từng có liên lạc với Dạ Vũ. Sở dĩ Thủ lĩnh sẵn lòng đáp ứng chuyến viếng thăm của Liên Bang cũng là vì phát hiện bất thường trong khu Trung ương.”
Lâm Kính Dã chỉ nói: “Cô chơi trò chính trị thế nào, xem mạng người như cỏ rác ra sao, tôi không quan tâm, nhưng cô không nên đụng đến người của tôi. Trong kế hoạch chu toàn này, cô có bao giờ suy tính đến khả năng phó quan của tôi không thể sống sót trở về hay không?”
Mà bên này, Oscar chỉ biết ngây ngốc tựa vào Lâm Kính Dã, mãi đến khi nhịp thở trở lại bình thường mới khàn giọng lẩm bẩm: “Trời mẹ ơi, có phải con sắp chết nên mới gặp ảo giác không? Mà biết đâu tạch thiệt rồi, lên thiên đường rồi, nên mới thấy Hạm trưởng một mình một ngựa xông vào cứu-“
Chát.
Một vết hồng nhạt hiện lên trên gương mặt đờ đẫn của hắn ta.
Lâm Kính Dã: “Đau không?”
Oscar: “Dạ đau hu hu oa oa oa~”
Lâm Kính Dã biết sở dĩ hắn ta ngoác họng kêu gào như vậy là vì nỗi sợ khi đối mặt với cái chết chưa hoàn toàn rút đi. Anh cũng thấy được những vết thương chi chít (đã ngừng chảy máu sau khi được xử lý đơn giản) trên cơ thể run lên từng chập của hắn, nhìn thấy khóe mắt không ngừng có nước tuôn ra, nhưng Oscar không vì vậy mà chùn bước. Ngược lại, người thanh niên này vẫn dốc hết sức bình sinh còn lại để tấn công người mà hắn cho là kẻ địch.
Đó là điều mà mỗi một sinh viên Úy Lam sẽ làm.
Hệt như lời tuyên bố của anh khi phản đối kết quả của trận chiến mô phỏng năm ấy: Hạm đội của em, thà chết không lui.
Nghĩ vậy, Lâm Kính Dã thở dài, giang tay cho Oscar một cái ôm.
Ghé vào vai Hạm trưởng nhà mình, thanh niên tóc hung hốt hoảng hít một hơi thật sâu, dại ra nửa ngày trời mới lơ mơ nói: “Vậy là em vẫn tạch rồi.”
“… Ngày thường tôi khó gần đến thế à?” Anh tự cho là mình rất ôn hòa thân thiết rồi đấy chứ.
Oscar hết gật rồi lại lắc: “Dạ không, không phải Hạm trưởng đáng sợ mà là Nguyên soái cơ. Bữa giờ anh không phát hiện trong bán kính một mét quanh anh không có sinh vật sống nào khác sao?”
Đừng đùa, ánh mắt của của Nguyên soái còn chết chóc hơn cả chủ pháo tinh hạm đấy.
“Bớt nói bừa đi.” Lâm Kính Dã nhíu mày.
Thương tích khiến cho khả năng tự chủ của Oscar sụt giảm nghiêm trọng, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng sau khi thoát khỏi chỗ chết. Thế là hắn ta cười he he, không thèm kiêng nể gì mà nói: “Hạm trưởng ơi, anh là mối tình đầu chưa nở đã tàn của em ớ. Em biết em không bằng Nguyên soái, hức, anh và Nguyên soái phải hạnh phúc nha hư hư hư…”
Lâm Kính Dã: “…”
Hắn ta tiếp tục léo nhéo: “Nhưng mà Hạm trưởng phải tự tin lên! Người xuất sắc tuyệt vời như anh tất nhiên Nguyên soái phải thích rồi! Sao anh có thể lén tìm thế thân chớ? Tuyệt đối đừng mà anh, em phải thay Nguyên soái trông chừng anh!”
“…” Trán Lâm Kính Dã nảy gân xanh.
Công cuộc tìm đường chết của đứa nào đó vẫn chưa dừng lại: “Hu hu hu, tuy là em không có vừa mạnh vừa giỏi bằng anh, nhưng mà mất tay phải xem như được cheap moment với idol rồi. Mà em định làm tay màu đen cơ, chứ lỡ Nguyên soái hiểu lầm mang em đi trụng nước…”
Được lắm Oscar. Rennes có cạo lông trụng nước không thì chưa biết nhưng chú mày chết là cái chắc rồi.
Lâm Kính Dã lạnh tanh phán: “Im. Nói tiếng nữa là vào danh sách hy sinh vì nhiệm vụ ngay.”
Chiếc chiến hạm hỏng nặng bắt đầu rơi tự do giữa không trung. Oscar đã rơi vào trạng thái mơ hồ, không đủ khả năng phán đoán tình huống nguy hiểm, nhũn nhão như một sợi mì lắc lư qua lại. Nhưng với Lâm Kính Dã, xoay mòng mòng và chạy trên đất bằng không có gì khác nhau, bèn ôm lấy Oscar để hắn không phải lăn cù ra sàn làm bạn với Pharaoh.
Lưỡi kiếm quang năng bắn ra, dán sát vào chóp mũi mụ tinh tặc khiến tiếng thét chói tai như xé vải bỗng im bặt.
Gần như ngay sau đó, tốc độ rơi xuống của họ bỗng chậm lại trước khi dừng hẳn, thậm chí còn bắt đầu bay lên một cách ổn định.
Bốn chiếc tàu hộ tống của Nhiễm Tinh bắn ra những chùm tia dẫn từ các phía, cố định lại con tàu tinh tặc đã bị thiệt hại nặng nề này.
Hạm trưởng ở đâu, nơi đó chính là soái hạm.
Khi toàn đội hộ tống áp sát, tạo thành một đội hình công thủ vẹn toàn quanh soái hạm, đội trưởng Loan Vũ San lên tiếng trong kênh liên lạc.
“Xin Hạm trưởng chỉ định đích đến.”
Lâm Kính Dã: “Trở về khu Trung ương Dạ Vũ.”
Những phi thuyền tinh tặc còn lại vẫn đang cắm đầu chạy trốn, nào ngờ lại chui đầu vào lưới của quân thủ vệ Rạng Đông bên ngoài. Một số bị bắn chìm, số còn lại may mắn thoát thân thì cũng không ai đuổi theo, bởi mục tiêu hàng đầu của họ vẫn là canh chừng phản quân. Dưới sự hỗ trợ của phi đội Hắc Phong Điểu, phản quân vốn đã thua về số lượng, lại còn phải chiến đấu ở nơi xa lạ nhanh chóng bị tiêu diệt.
Chiến sự kịch liệt như vậy tất nhiên không thể giấu khỏi tai mắt dân chúng. Nhưng không hổ là con cháu của những anh hùng từng đứng lên chống lại Đế quốc, các cư dân Dạ Vũ đều trật tự tìm đến nơi an toàn để trú ẩn, tuyệt đối không sinh ra chút hoảng sợ hay hỗn loạn nào.
Quân địch còn ngoan cố chống cự nhanh chóng bị đội thân binh của Rennes hạ gục. Phía Dạ Vũ có ý tiếp nhận khi những tên hàng binh phản quân bị áp giải ra ngoài, nhưng thấy đội thân binh đồng loạt giơ lên những khẩu súng được khắc huy hiệu sao trời và kiếm sáng chói mà ai cũng nhận ra, họ lập tức dừng lại mà không cần Sydia lên tiếng. Teval tiếp nhận hàng binh, tự tay tống chúng vào phòng giam chuyên dụng trên tàu Nhiễm Tinh.
Khi nhận được tín hiệu của Nguyên soái, cửa khoang đã rộng mở, tất cả các đơn vị vũ trang nối đuôi bước ra, động cơ tinh hạm sáng lên hừng hực, đường hoàng xoay họng pháo về một phía.
Khi bị chính tay Cecilia giải ra ngoài, Langdon chỉ cần nghĩ trong một thoáng cũng biết mọi phản kháng đều là vô dụng trước đội trưởng đội thân binh của Rennes. Nhưng chỉ huy phản quân đó giờ cũng không phải kẻ biết an phận thủ thường, bèn thì thào: “Này đội trưởng, cô có biết bí mật nhỏ của Nguyên soái nhà cô không?”
Nữ đội trưởng vẫn thong dong như thường ngày, hoặc có lẽ đang vui sau khi tóm được con cá lớn, bèn hứng chí đáp lời: “Bí mật? Đang nói chuyện ngài ấy muốn cua Hạm trưởng Lâm hả? Cái này mà là bí mật gì nữa, bên Nhiễm Tinh còn nói là bọn họ chung chăn chung gối rồi cơ.”
Langdon: “…”
Máu dồn về não, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Thấy gã có làm gì cũng không chạy được, Cecilia hí hửng bồi thêm: “Mà hai người đó ngầu dễ sợ luôn. Alpha cấp S có thể tạm thời đánh dấu Beta đó, vậy mà hôm sau Hạm trưởng Lâm vẫn thức dậy đúng giờ, nhẹ nhàng khoan khoái như không. Chẳng biết phó quan Esuna bên bọn tôi nghe từ đâu mà cứ khăng khăng rằng… Hạm trưởng mới là người nằm trên, cũng được nhiều người tin phết… Mà thôi, AB cũng không dính bầu được, ai trên ai dưới cũng có sao.”
Langdon suýt nữa phun ra ba thước máu, cáu kỉnh cắt ngang công cuộc chia sẻ tin hành lang của vị nữ đội trưởng: “Cô biết pheromone của Nguyên soái nhà cô có mùi gì không?”
Câu hỏi này vẫn luôn là một trong những bí ẩn chưa có lời giải đáp của Liên Bang, ngay cả cấp dưới của Rennes cũng mù tịt, bởi vậy nên mấy tin đồn kiểu “Nguyên soái có mùi đậu hủ thúi” mới gây xôn xao đến vậy.
Gã chỉ huy phản quân nghiến răng nghiến lợi: “Là mùi chocolate!”
Cecilia: “…”
Sau nửa phút im thin thít, thân hình nữ chiến sĩ bắt đầu run lên khe khẽ. Đương lúc Langdon sinh ra cảm giác khoái trá khi trả đũa thành công, một tràng cười sặc sụa bỗng bùng nổ.
“CHA MẸ ƠI HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ!!”
Cecilia quay sang đội viên đang đi kế bên: “Về bảo Hạm trưởng Lâm nhắc ngài ấy bớt ăn kẹo lại đi nhá há há há há há. Ui là trời cái hình ảnh Nguyên soái đứng đầu Liên Bang ngày ngày mút kẹo ăn bánh chocolate nó nguyền rủa vãi chưởng, làm chỉ huy phản quân cũng sinh ảo giác cmnr!”
Langdon: “…”
Đội viên: “Người ta vừa bị ngài ấy dần cho một trận, bà thông cảm chút đi. Với hình như tay này đang vào kỳ mẫn cảm, có hâm hâm cũng bình thường thôi.”
Cecilia vẫn còn cười nắc nẻ không ngừng, nhìn gương mặt đen như đít nồi của Langdon mà chép miệng: “Ê, hay là ông thử cân nhắc bỏ gian tà theo chính nghĩa xem?”
Gã chém đinh chặt sắt: “Mơ đi.”
“Đấy thấy chưa, xác suất Nguyên soái là Omega nó cũng ngang việc ông gia nhập Liên Bang ấy.”
Khi bên này “dắt díu” nhau bước lên Nhiễm Tinh, Rennes mới ung dung bước xuống từ soái hạm phản quân, khiến ngay cả Sydia cũng thất sắc một phen.
Cô ta hoàn toàn không biết đội thân binh của hắn đã làm cách nào, từ lúc nào tiến vào không vực Dạ Vũ. Tay cô ta thoắt cái đặt lên báng súng bên hông theo bản năng, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, lộ ra một nụ cười khôn khéo.
“Không ngờ Nguyên soái Liên Bang trong truyền thuyết lại bất ngờ ghé thăm.”
Rennes nhấc mày cười khẩy: “Không ai sống trong truyền thuyết cả, cũng như không ai nghĩ Cú Đêm hiên ngang lỗi lạc cũng sẽ là hạng luồn cúi xun xoe. Tướng quân, cô thấy thanh kiếm của bầu trời này có dễ sử dụng không? Có giết được người cô muốn giết không?”
Nghe theo chỉ thị của Tướng quân nhà mình, bầy chim ruồi không có bất kỳ hành vi nào ngăn cản khi đội tàu hộ tống của Nhiễm Tinh chầm chậm buông xuống từ chân trời. Hạ cánh đầu tiên là tàu tiếp tế cứu trợ, với quân y cấp tốc kéo khoang chữa bệnh vọt vào chiếc soái hạm tinh tặc tả tơi, sau đó lại nhanh chóng đẩy một người vào Nhiễm Tinh.
Không bao lâu sau, Lâm Kính Dã với áp suất cực thấp quanh người nhảy xuống. Anh đưa tay ra dấu cho chiến đội đứng cạnh đó lập tức vào tiếp nhận những tinh tặc bị bắt, bản thân thì nện bước về nơi Rennes và Sydia đang đứng. Nữ Tướng quân để ý thấy bên thái dương anh là một dòng máu đã khô, phá vỡ hình tượng ôn hòa trên gương mặt lạnh lùng xa cách.
Người còn chưa đến, lưỡi kiếm quang năng đã bất thình lình bắn ra, nhắm thẳng vào yết hầu Sydia.
Lính của cô ta lập tức đáp trả bằng những họng súng chĩa vào Rennes và Lâm Kính Dã.
Trên mặt Nguyên soái vẫn là nụ cười ẩn hiện, không nhìn ra tâm tư gì, nhưng sát ý trong mắt Lâm Kính Dã đã hiện rõ mồn một.
Sydia lập tức cất nụ cười khách sáo đi, nghiêm túc nói: “Hạm trưởng Lâm, tôi xin chân thành xin lỗi vì đã không báo trước cho anh, nhưng đây thật sự là chuyện bất đắc dĩ. Không phải anh cũng đã nhìn ra ý đồ của tôi rồi sao? Tôi cho rằng, đây là một lần hợp tác thành công mà hai bên cùng có lợi.”
Đúng vậy, kể từ lúc bị đưa vào căn phòng với cửa sổ trực diện sân bay, anh đã đoán được ý đồ của cô ta. Từ vị trí này, anh có thể an toàn rút đi khi nguy hiểm nổ ra, lại còn nắm được toàn bộ tin tức, có thể trốn thoát rồi bất ngờ ra lệnh công kích.
Liên Bang không để tinh tặc vào mắt, nhưng Pharaoh và lũ tay sai của mụ lại có thể gây ra hiểm họa rất lớn cho bộ lạc Dạ Vũ cũng như những bộ lạc nhỏ khác ở chòm Mũ Miện Phương Nam. Trong nội bộ Dạ Vũ lại có trưởng lão cấu kết cùng phản quân từ lâu, không khó để lấy được sự tín nhiệm của chúng. Thậm chí còn có bóng dáng Tiếng Vọng thấp thoáng trong này, cũng chính là mục đích của Nhiễm Tinh khi đến đây.
Sydia: “Vấn nạn của Dạ Vũ nghiêm trọng hơn của Liên Bang các anh nhiều. Thoạt nhìn, chúng tôi luôn hô hào toàn dân bình đẳng, nhưng trên thực tế, quyền lực đã thuộc về một tầng lớp duy nhất – Beta. Phân hóa ABO đã có mặt trên đời từ lâu, không phải nói bỏ qua là có thể không để ý đến những khác biệt về mặt sinh lý. Trong số các trưởng lão Dạ Vũ đã có người nhận ra và muốn cải cách, tôi vô cùng tán thành, nhưng nếu họ muốn đi theo tiền lệ của phản quân, tôi tuyệt đối không thể bàng quan.”
Trước lời giải thích cặn kẽ chi tiết này, sắc mặt người thanh niên đối diện vẫn không khá hơn. Thanh kiếm trong tay anh đã thu về nhưng địch ý vẫn không ngừng tỏa ra ngùn ngụt, tựa như một cơn bão tuyết đi kèm mây dông, trông thì tĩnh lặng như có thể vùi lấp đất trời bất cứ lúc nào.
“Tôi biết tình hình xấu của Dạ Vũ.”
Khi nói những lời này, trong đầu anh hiện ra hình ảnh của một nữ Omega với thân hình nhỏ thó, lá gan cũng tỉ lệ thuận với dáng người, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, tựa như đã dùng hết dũng khí cả đời vào ngày bỏ trốn khỏi Dạ Vũ. Sau khi bị phản quân bắt sống, những năm tháng bị nuôi dưỡng trong học viện thuần phục Omega đã khiến bà luôn ở trong trạng thái khiếp sợ. Những thứ thuốc sử dụng về sau càng làm cho tình hình thêm tồi tệ, khiến bà nhìn trái táo cũng sợ nó sẽ mọc răng cắn mình.
Lâm Kính Dã cho rằng Omega ấy đã không còn thứ gọi là “dũng khí”, nhưng thật lâu sau đó mới nhận ra, dũng khí của bà đã được tích cóp từng chút qua mỗi ngày, để rồi vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, hóa thành lá chắn bảo vệ cho đứa con trai độc nhất.
Sydia thấy thần sắc người đối diện có chút hòa hoãn trong nháy mắt, nhưng sau đó anh lại cất giọng lạnh lùng: “Kế hoạch của cô rất chu toàn, rất thành công. Hành động như chớp giật. Với toàn bộ quyền lực trong tay, tôi tin rằng Tướng quân có thể mang đến cho Dạ Vũ một tương lai tốt hơn. Tôi biết sự khó xử của cô khi mỗi thành viên trong Hội đồng trưởng lão đều có suy tính riêng, không ai phục ai. Có người cấu kết tinh tặc, có người thông đồng phản quân, đáng sợ nhất là có người còn gợi ý về Tiếng Vọng. Cô không biết chắc liệu có đơn vị Tiếng Vọng xâm nhập hay chưa nên không dám nói với tôi. Không sao cả, tôi thật ra rất vui mừng khi giúp được Tướng quân, nhưng…”
Anh thoáng dừng lại trước khi thốt lên từng tiếng: “Thủ lĩnh Dạ Vũ do ai sát hại?”
Sydia rũ mắt im lặng, hồi sau mới đáp: “Là trưởng lão Lulus. Ông ta cũng là người hẹn Langdon đến đây, mưu đồ sát hại Thủ lĩnh, phát động đảo chính.”
Lâm Kính Dã: “Nhưng cô là đồng lõa.”
Những chiến sĩ xung quanh đều là thân tín của Sydia, không ai lung lay trước những lời này của Lâm Kính Dã. Ấy vậy mà nữ Tướng quân đã tự dao động, thở dài: “Đúng vậy, tôi có tội với ông ấy. Tôi đã biết về kế hoạch của Lulus trước khi ông ta hành động.”
Nhưng cô ta không hề ngăn cản.
Một tiếng cười lạnh lùng thoát khỏi đôi môi Lâm Kính Dã: “Thủ lĩnh kiên trì theo đường lối hòa bình, muốn điều tiết mâu thuẫn trong Hội đồng Trưởng lão, xây dựng lại niềm tin thống nhất cho cao tầng Dạ Vũ. Cô biết ông ấy chắc chắn sẽ thất bại, nhưng lại không thể thuyết phục ông ấy cải cách dựa trên đường lối của cô, bởi vì ông ấy không muốn trở mặt với những trưởng lão khác. Vì vậy cô đã mặc cho Lulus ra tay sát hại ông ấy, hơn nữa còn lên kế hoạch từ lâu.”
Sydia cũng cười: “Chính xác, Hạm trưởng Lâm quả thật không hổ với bốn chữ Thanh Kiếm Bầu Trời, nhưng chúng ta không giống nhau. Anh chỉ đơn thuần là một vị Tướng, tôi còn là một chính khách. Trong ván cờ mang tên chính trị này, tôi hy vọng Hạm trưởng Lâm đừng tùy tiện hành động theo cảm tính, vì như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc hợp tác. Tôi không dám báo trước cho anh không phải vì kiêng kỵ nhóm Lulus, mà là sợ có sự góp mặt của Tiếng Vọng trong đó. Thậm chí, đơn vị Tiếng Vọng mà Liên Bang các anh phát hiện quả thật đã từng có liên lạc với Dạ Vũ. Sở dĩ Thủ lĩnh sẵn lòng đáp ứng chuyến viếng thăm của Liên Bang cũng là vì phát hiện bất thường trong khu Trung ương.”
Lâm Kính Dã chỉ nói: “Cô chơi trò chính trị thế nào, xem mạng người như cỏ rác ra sao, tôi không quan tâm, nhưng cô không nên đụng đến người của tôi. Trong kế hoạch chu toàn này, cô có bao giờ suy tính đến khả năng phó quan của tôi không thể sống sót trở về hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất