Chương 86
Nữ vương Liên Bang quả thật là một chuyên viên ngoại giao cừ khôi. Bằng một cách nào đó mà không ai biết, cô đã dùng những tổn thương mà Oscar phải chịu làm “giá gốc”, ép phía Dạ Vũ phải đưa ra bản thiết kế máy bay Hắc Phong Điểu để bồi thường. Tuy chỉ là bản nguyên mẫu chứ không phải đời mới nhất nhưng cũng tương đương với lạng mất một miếng thịt trên người họ.
Khi tin tức được truyền đến tai Oscar, hắn ta đang nằm trên giường bệnh, hưởng thụ đãi ngộ như một người hùng từ các chị gái quân y tận tâm (và thật lòng), lại còn vênh mặt hất hàm sai Teval bưng cơm rót nước cho.
Vừa bước vào, Lâm Kính Dã dừng lại nửa giây khi thấy Teval – mang gương mặt như quẹt nhọ nồi – đang ngoan ngoãn bón cơm cho tên thương binh đang nằm vắt chân chữ ngũ kia. Oscar thi thoảng còn chê muỗng này nhiều quá nhai mỏi mồm, muỗng kia ít quá không đủ nhét kẽ răng, thiếu điều leo lên đầu người ta làm tổ.
Thanh niên này mải vểnh đuôi đắc ý đến nỗi không để ý xung quanh, Hạm trưởng bước vào rồi vẫn còn phè phởn trên giường.
“Ra ngoài hết đi.”
Oscar nhảy bắn lên với một tiếng “Óa!”, bị Teval nhanh tay lẹ mắt ấn lại trước khi kịp làm ra bất kỳ hành vi gì có thể khiến quân y bị rối loạn sinh lý.
“Hạm trưởng ạ… Hê hê…” Hắn ta cười gượng, nhìn đám chiến hữu “thân thiết” biến mất như một làn khói. Teval trước khi đi còn ân cần khóa cửa, để lại không gian riêng tư bên trong.
Oscar: QAQ!
Đợi Hạm trưởng ngồi xuống đối diện rồi, thanh niên tóc hung chột dạ liếc liếc anh, đoạn cười giả lả xin tha: “Em giỡn thôi Hạm trưởng, he he, hông có bắt nạt gì Teval hết á, ổng tự nguyện mà!”
Lâm Kính Dã khoát tay: “Không liên quan đến anh ta.”
“Á, vậy… nếu là chuyện lúc đó thì em không phải cố ý tấn công anh đâu ạ, em không biết thật!”
“Việc này cũng qua rồi.”
Oscar: “Vậy em làm sai gì ạ… Sao cứ cảm giác câu tiếp theo của anh là trồng chuối chạy vòng…”
Câu tiếp theo của Lâm Kính Dã không phải là trồng chuối chạy vòng, nhưng hiệu quả nó mang lại còn khủng bố hơn nhiều.
“Cậu có nhớ cậu mang vòng ức chế bên tay phải không?”
Ánh mắt Oscar lia sang nơi được nhắc đến theo phản xạ, khi thấy ống tay áo trống rỗng thì suýt biểu diễn một màn đội mồ sống dậy. Động tác của Lâm Kính Dã còn nhanh hơn Teval, trực tiếp cho dây cố định bắn ra, quấn người bệnh thành một cái bánh chưng làm hắn ta ré lên một tiếng hoảng sợ.
Lâm Kính Dã nhìn hắn không dời mắt nửa ngày trời, khóe môi mới gợi lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Oscar lại đánh cái nấc cụt.
“Hạm trưởng, em…”
Anh đáp với ý cười trong mắt: “Rất tốt. Trước kia chỉ có AO vắt óc giả làm Beta, bây giờ đổi lại cũng không phải không được.”
Thanh niên trên giường há hốc mồm, gương mặt chậm rãi đỏ lừ lên. Hắn ta ngại ngùng lui vào trong chăn, chỉ để lại hai con mắt chớp chớp.
Sau đó, hắn ta lại nghe Hạm trưởng nói: “Nhưng sơ hở của cậu rất nhiều. Tôi đã thấy có gì đó bất thường khi không ngửi được pheromone trên người cậu vào lần đầu tiên giao đấu.”
Tuy không có kỳ sinh lý cố định như Omega nhưng cảm xúc của Alpha lại rất dễ bị kích động. Mỗi khi tiến vào kỳ mẫn cảm, kiệt sức hay bị thương, họ sẽ không kiểm soát được bản thân mà tiết ra một lượng pheromone nhất định. Tin tức trong đó được vòng tay che chắn nhưng vẫn sẽ có mùi, mà Oscar lại không cẩn thận để nhớ đóng van khí trên giáp 24/7 như Rennes, nên sơ hở cứ gọi là đầy rẫy.
Cái đứa bị bắt quả tang tại trận lúng ta lúng túng tìm cách bào chữa: “Tại em không thân với tên Alpha xúi quẩy nào để xin tí huyết…”
“Nước hoa đâu?” Lâm Kính Dã chọc thẳng vào tim đen: “Dù sao thì có vòng tay rồi, pheromone tản ra cũng chỉ còn lại mùi hương mà thôi.”
Oscar: “Á… không… không nghĩ tới luôn.”
“Khả năng ngụy trang ẩn nấp chưa đạt tiêu chuẩn, chừng nào khỏe lại nhớ học bù.”
Một lần nữa, Oscar: QAQ.
“Bởi vì nhiều nguyên nhân kéo dài từ lịch sử xã hội xưa mà các trường hợp ngụy trang giới tính không phải là hiếm gặp trong Quân đội, hơn nữa phần lớn cũng là không thể không làm vậy. Theo quy định Liên Bang, chỉ cần người ngụy trang không gây ra tổn thất lớn thì sẽ không bị tính là vi phạm kỷ luật, ngoài ra còn có thể tự quyết định thay đổi hoặc giữ nguyên giới tính trong hệ thống.”
Beta giả làm giới tính khác chắc chắn sẽ không gây ra sự cố ngoài ý muốn gì, bởi vậy Lâm Kính Dã chỉ nhắc lại luật theo quy trình. Những Omega không được phân phối thuốc ức chế định kỳ mới là người phải lo lắng về vấn đề này (như Rennes còn phải đi thó hàng trên tàu 927), bằng không nếu như bất ngờ phát ra pheromone trên chiến trường khiến đội hình phe ta rối loạn, đích đến cho Omega đó tất nhiên chỉ có tòa án quân sự.
Oscar vừa nghe vừa nơm nớp ló ra nhìn Lâm Kính Dã.
“Oscar, là trưởng quan trực tiếp của cậu, việc tôi biết được giới tính thật xem như cậu đã báo cáo và ghi vào hồ sơ. Về phần có muốn công khai với các thành viên khác trong hạm đội và thay đổi tư liệu hay không, đều tùy thuộc vào nguyện vọng của cậu.”
Thanh niên trên giường bệnh im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Vậy sửa đi ạ, biết đâu em lại trở thành Hạm trưởng Beta thứ hai thì sao.”
Tuy Hạm trưởng không hỏi vì sao hắn lại giả làm Alpha nhưng Oscar cảm thấy cái gì anh cũng biết cả.
Người đầu tiên phát hiện thay đổi ở mục giới tính trong hồ sơ của Oscar là Teval. Khi hắn ta hùng hùng hổ hổ lao đến, chỉ thấy thanh niên tóc hung ngoẹo đầu nhìn với một chiếc đùi gà trong miệng.
“Đến đúng lúc lắm! Xắt dưa hấu bỏ vô chén cho tui đi!”
“Một vừa hai phải thôi!” Teval rống lên.
Oscar mếu máo: “Ư hư hư tay tui đau…”
Thế là người nào đó nhận mệnh đi xắt dưa hấu với bản mặt đen thùi.
Khi tình huống nguy cấp phát sinh, trong hai phó quan tàu Nhiễm Tinh sẽ luôn có một người đảm nhận nhiệm vụ chặn ngoài cửa khoang, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn người đồng nghiệp còn lại tọa trấn đài chỉ huy. Oscar đã lấy lý do rằng Teval đi theo Hạm trưởng lâu hơn, cho dù mất liên lạc cũng có thế phối hợp với anh ăn ý hơn, thế là Teval nghe theo. Mãi cho đến lúc thấy thanh niên tóc hung bị tinh tặc bắt đi, hắn ta mới nhận ra cái đứa tối ngày cứ đòi hạ bệ mình đó thì ra vẫn luôn dốc hết sức bảo vệ Nhiễm Tinh, bảo vệ chính hắn.
Một tiếng cốp vang lên khi cái chén nện xuống bàn, bên trong là những miếng dưa hấu có thể bức tử người bị OCD với kích cỡ bất đồng của chúng. Oscar soi mói mấy phen với vẻ chê bai mới bất đắc dĩ há mồm: “A—–“
Gân xanh nhảy đồm độp bên thái dương Teval: “Muốn kiếm chuyện đúng không?!”
“Ui da má ơi…”
Lời ăn vạ còn chưa nói hết, một miếng dưa hấu đã tọng thẳng vào mồm làm Oscar ú ớ, phùng mang trợn má nhìn Teval.
Khung cảnh phó nhất phó nhì hoạnh họe nhau hết sức quen thuộc lại được tái hiện trên tàu Nhiễm Tinh.
“Tóm lại chú mày là Beta thật à?” Teval không nhịn được mà hỏi.
Chủ nhân cái đầu quả quýt nhàm chán thổi một lọn tóc phủ trước trán, thuận miệng ừ một tiếng.
Teval: “Vậy mà kiểm tra sức khỏe không bị phát hiện?”
Oscar đắc ý: “Hứ, tui cũng có tay trong chứ bộ. Trong Viện khoa học có bà chị tiến sĩ tên Patricia giúp tui đó, he he~”
Không lâu sau, phân nửa nhân viên chiến hạm đã thay phiên nhau đến hóng chuyện, làm Teval cáu tiết mắng ầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Rảnh quá đúng không, cút đi huấn luyện cho tôi!”
Kroos nhoài người vào từ khung cửa: “Ù ôi, sống ngần này năm mới thấy có đồng đội ngụy trang giới tính hàng thật giá thật đấy. Mà người ta AO giả B, chú em đây B giả A, ghi tên vào lịch sử hạm đội được rồi!”
Phó quan thứ nhất lại quen mồm dìm phó quan thứ hai: “Thằng này cũng có phải O giả A đâu mà phải ngạc nhiên?”
Kroos nói đầy khoa trương: “Chuẩn luôn bạn ơi, giờ mà đào ra được Omega nào giả Alpha là tôi hứa nhịn ăn một tuần, trồng chuối uống dịch dinh dưỡng qua ngày, đi đầu xuống đất chạy quanh sân, đấm chân cho vị anh hùng đó một năm luôn cũng được!”
…
Từ khi Nguyên soái và Jocelyn đồng thời xuất hiện, bầu không khí trên tàu Nhiễm Tinh cứ có gì đó là lạ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ cuộc tán dóc giữa Mera và Cecilia.
Người trước nói Hạm trưởng yêu Nguyên soái tha thiết nhưng không được đáp lại nên mới tìm thế thân là Jocelyn; người sau hoảng hồn bảo sao lại thế được, bên bọn tôi còn bắt đầu đoán ai trên ai dưới rồi cơ, hai người họ là một đôi không phải chuyện rõ như ban ngày rồi sao??
Hai cô gái im lặng nhìn nhau.
Mera: “Tui không tin Hạm trưởng tụi tui là đồ đểu.”
Cecilia: “Tui cũng vậy, bằng không anh ta đã bị Nguyên soái xé xác rồi.”
Kroos đi ngang qua xen mồm vào: “Vậy thì Jocelyn là sao hả mấy chế? Đừng nói Nguyên soái mới là thế thân của người ta nhé?”
Mera rút ra một điếu thuốc, đẩy cái đầu tên hoa tiêu đi: “Đừng có đoán mò. Hạm trưởng nhà mình có đui đâu mà lại xem Nguyên soái thành thế thân.”
Nên tóm lại là Jocelyn rốt cuộc là thế nào???
Trong lúc đó, “đầu sỏ” gây ra bầu không khí này đang bị còng vào tường.
Chính xác, trên cổ tay trái Lâm Kính Dã là một chiếc còng với đầu kia được bập vào tay nắm khẩn cấp trên vách khoang, lý do là vì… ban nãy anh lỡ tay gấp chăn.
Nhìn Rennes đang liều mạng xếp chăn mền trên giường về lại như cũ, khóe miệng anh không khỏi giật một cái, cảm thấy Nguyên soái đang cố ý 100%.
“Em thật sự không biết đó là tổ của ngài mà.” Trên đời có Omega nào lại xem chăn mền ngủ dậy chưa kịp gấp làm tổ không? Lâm Kính Dã thở dài phân trần: “Với lại, đó là chăn của em.”
Rennes cười gằn.
“… Em xin lỗi, ngài đừng giận.” Và đừng giở “rối loạn đại pháp”.
Omega mang gương mặt hầm hầm vì bị phá tổ bước tới trả tự do cho Lâm Kính Dã, ra lệnh: “Cởi áo, bỏ bên kia.”
Lâm Kính Dã: “…”
Rennes gắt: “Lẹ cái tay lên!”
“… Dạ.”
Sau đó, Thanh Kiếm Bầu Trời bạc bẽo vô tình khoanh tay đứng một bên, nghiêm khắc chỉ đạo cấp dưới xúi quẩy… xây tổ.
“Chỗ đó sai rồi, xích vào trong tí nữa!”
Lâm Kính Dã im lặng đẩy cái chăn của mình vào trong.
Anh từng được học về hành vi xây tổ ở Úy Lam, về sau có hỏi thăm ý kiến của Lê Giang, nhận được đáp án rằng: “Xây tổ và kỳ sinh lý không có quan hệ nhân quả gì cả. Chỉ là Omega đến kỳ dễ bị xúc động, sinh ra cảm giác thiếu an toàn nên hành vi ấy mới xảy ra thường xuyên hơn. Nhưng trên thực tế, bất cứ lúc nào Omega cảm thấy không hài lòng, không đủ an toàn thì sẽ bắt đầu làm tổ.”
Lúc nói ra những lời này, Viện trưởng viện Khoa học đang tự giam mình trong căn phòng đầy ắp hàng tá dụng cụ thí nghiệm, nghe đâu là vừa bị bộ Tài chính cắt mất một phần ba ngân sách xin cho hạng mục sắp tới.
So với cái tổ theo phong cách khoa học cứng ngắc của anh ta, tổ của Rennes ít nhất cũng mềm mại hơn, nằm vào thoải mái vô cùng.
“Vậy đã được chưa Nguyên soái?”
Lâm Kính Dã nghiêng người, lộ ra cái giường bị chất đầy chăn nệm đằng sau. Rennes ngắm nghía một hồi mới lộ ra vẻ thỏa mãn, phán: “Tốt, em có thể vào.”
Lâm Kính Dã: “…”
Suýt quên bản thân anh cũng là vật liệu xây tổ.
Cả hai úm nhau trong chăn, câu được câu mất mà trò chuyện.
“Nguyên soái định giải quyết Langdon thế nào?”
Rennes thờ ơ: “Để rồi tính, trước tiên bảo bên đó ép con mụ Pharaoh thành vàng lỏng đã!”
Lâm Kính Dã không nhịn được một tiếng cười. Khi bị một bàn tay vươn tới nắm cằm, anh nương theo lực kéo mà ngoảnh sang, chỉ thấy đôi mắt xanh biếc của người kia.
Giọng nói mang theo chút phức tạp của Rennes vang lên: “Thì ra Giả Phóng là do em giết.”
Lâm Kính Dã không đáp.
Giả Phóng là một trong những thủ lĩnh tinh tặc sở hữu thế lực hùng hậu nhất bấy giờ, đồng thời từng thả tiếng gió, bày tỏ ý muốn quy thuận Liên Bang. Quốc hội Liên Bang đương nhiên không gật đầu ngay mà phái Thanh Kiếm Bầu Trời tiếp xúc trước, nhưng khi Rennes đặt chân đến điểm hẹn, nơi đó chỉ còn sót lại thi hài của một chiếc tinh hạm.
Trong đài chỉ huy tĩnh mịch, hắn phát hiện thi thể của Giả Phóng bị cây thương đi kèm bộ giáp xương ngoài của chính mình cắm xuyên qua ngực. Mũi thương thậm chí còn xuyên thủng lưng ghế hạm trưởng bằng kim loại, như đại diện cho cơn thịnh nộ không thể dằn lại của người ra tay.
Từ ghi chép hành trình của chiến hạm, có thể thấy Giả Phóng thật lòng muốn quy thuận, tìm một chốn nương thân ở Liên Bang sau khi gây thù chuốc oán quá nhiều với phản quân. Nhưng gã lại yêu cầu được phong làm Thiếu tướng Hạm trưởng.
“Thứ như thằng đó mà cũng dám ra điều kiện với ta?” Rennes năm ấy khịt mũi xem thường trước lời đề nghị này, nhưng lại vô cùng thưởng thức – thậm chí tò mò về – người đã kết liễu gã và toàn bộ đám tinh tặc.
Từ những dấu vết để lại, đó là một chiến thắng lấy ít địch nhiều tiêu chuẩn, thậm chí đối phương có thể chỉ có một chiếc chiến hạm trong tay.
“Thì ra chính là em.” Rennes rúc lại gần: “Nếu năm ấy tôi cho điều tra rồi bắt em về thì đã được ôm mắt uyên ương xinh đẹp sớm hơn rồi nhỉ.”
“… Ngài không hỏi nguyên do sao? Năm ấy cao tầng Liên Bang đã rất tức giận khi mất đi một nhân tài có thể trở thành nòng cốt trong hạm đội về sau.”
Hắn nghe vậy thì trưng ra một nụ cười nhạo báng, chỉ trả lời câu hỏi thứ nhất: “Còn cần phải đoán à?”
Khi tin tức được truyền đến tai Oscar, hắn ta đang nằm trên giường bệnh, hưởng thụ đãi ngộ như một người hùng từ các chị gái quân y tận tâm (và thật lòng), lại còn vênh mặt hất hàm sai Teval bưng cơm rót nước cho.
Vừa bước vào, Lâm Kính Dã dừng lại nửa giây khi thấy Teval – mang gương mặt như quẹt nhọ nồi – đang ngoan ngoãn bón cơm cho tên thương binh đang nằm vắt chân chữ ngũ kia. Oscar thi thoảng còn chê muỗng này nhiều quá nhai mỏi mồm, muỗng kia ít quá không đủ nhét kẽ răng, thiếu điều leo lên đầu người ta làm tổ.
Thanh niên này mải vểnh đuôi đắc ý đến nỗi không để ý xung quanh, Hạm trưởng bước vào rồi vẫn còn phè phởn trên giường.
“Ra ngoài hết đi.”
Oscar nhảy bắn lên với một tiếng “Óa!”, bị Teval nhanh tay lẹ mắt ấn lại trước khi kịp làm ra bất kỳ hành vi gì có thể khiến quân y bị rối loạn sinh lý.
“Hạm trưởng ạ… Hê hê…” Hắn ta cười gượng, nhìn đám chiến hữu “thân thiết” biến mất như một làn khói. Teval trước khi đi còn ân cần khóa cửa, để lại không gian riêng tư bên trong.
Oscar: QAQ!
Đợi Hạm trưởng ngồi xuống đối diện rồi, thanh niên tóc hung chột dạ liếc liếc anh, đoạn cười giả lả xin tha: “Em giỡn thôi Hạm trưởng, he he, hông có bắt nạt gì Teval hết á, ổng tự nguyện mà!”
Lâm Kính Dã khoát tay: “Không liên quan đến anh ta.”
“Á, vậy… nếu là chuyện lúc đó thì em không phải cố ý tấn công anh đâu ạ, em không biết thật!”
“Việc này cũng qua rồi.”
Oscar: “Vậy em làm sai gì ạ… Sao cứ cảm giác câu tiếp theo của anh là trồng chuối chạy vòng…”
Câu tiếp theo của Lâm Kính Dã không phải là trồng chuối chạy vòng, nhưng hiệu quả nó mang lại còn khủng bố hơn nhiều.
“Cậu có nhớ cậu mang vòng ức chế bên tay phải không?”
Ánh mắt Oscar lia sang nơi được nhắc đến theo phản xạ, khi thấy ống tay áo trống rỗng thì suýt biểu diễn một màn đội mồ sống dậy. Động tác của Lâm Kính Dã còn nhanh hơn Teval, trực tiếp cho dây cố định bắn ra, quấn người bệnh thành một cái bánh chưng làm hắn ta ré lên một tiếng hoảng sợ.
Lâm Kính Dã nhìn hắn không dời mắt nửa ngày trời, khóe môi mới gợi lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Oscar lại đánh cái nấc cụt.
“Hạm trưởng, em…”
Anh đáp với ý cười trong mắt: “Rất tốt. Trước kia chỉ có AO vắt óc giả làm Beta, bây giờ đổi lại cũng không phải không được.”
Thanh niên trên giường há hốc mồm, gương mặt chậm rãi đỏ lừ lên. Hắn ta ngại ngùng lui vào trong chăn, chỉ để lại hai con mắt chớp chớp.
Sau đó, hắn ta lại nghe Hạm trưởng nói: “Nhưng sơ hở của cậu rất nhiều. Tôi đã thấy có gì đó bất thường khi không ngửi được pheromone trên người cậu vào lần đầu tiên giao đấu.”
Tuy không có kỳ sinh lý cố định như Omega nhưng cảm xúc của Alpha lại rất dễ bị kích động. Mỗi khi tiến vào kỳ mẫn cảm, kiệt sức hay bị thương, họ sẽ không kiểm soát được bản thân mà tiết ra một lượng pheromone nhất định. Tin tức trong đó được vòng tay che chắn nhưng vẫn sẽ có mùi, mà Oscar lại không cẩn thận để nhớ đóng van khí trên giáp 24/7 như Rennes, nên sơ hở cứ gọi là đầy rẫy.
Cái đứa bị bắt quả tang tại trận lúng ta lúng túng tìm cách bào chữa: “Tại em không thân với tên Alpha xúi quẩy nào để xin tí huyết…”
“Nước hoa đâu?” Lâm Kính Dã chọc thẳng vào tim đen: “Dù sao thì có vòng tay rồi, pheromone tản ra cũng chỉ còn lại mùi hương mà thôi.”
Oscar: “Á… không… không nghĩ tới luôn.”
“Khả năng ngụy trang ẩn nấp chưa đạt tiêu chuẩn, chừng nào khỏe lại nhớ học bù.”
Một lần nữa, Oscar: QAQ.
“Bởi vì nhiều nguyên nhân kéo dài từ lịch sử xã hội xưa mà các trường hợp ngụy trang giới tính không phải là hiếm gặp trong Quân đội, hơn nữa phần lớn cũng là không thể không làm vậy. Theo quy định Liên Bang, chỉ cần người ngụy trang không gây ra tổn thất lớn thì sẽ không bị tính là vi phạm kỷ luật, ngoài ra còn có thể tự quyết định thay đổi hoặc giữ nguyên giới tính trong hệ thống.”
Beta giả làm giới tính khác chắc chắn sẽ không gây ra sự cố ngoài ý muốn gì, bởi vậy Lâm Kính Dã chỉ nhắc lại luật theo quy trình. Những Omega không được phân phối thuốc ức chế định kỳ mới là người phải lo lắng về vấn đề này (như Rennes còn phải đi thó hàng trên tàu 927), bằng không nếu như bất ngờ phát ra pheromone trên chiến trường khiến đội hình phe ta rối loạn, đích đến cho Omega đó tất nhiên chỉ có tòa án quân sự.
Oscar vừa nghe vừa nơm nớp ló ra nhìn Lâm Kính Dã.
“Oscar, là trưởng quan trực tiếp của cậu, việc tôi biết được giới tính thật xem như cậu đã báo cáo và ghi vào hồ sơ. Về phần có muốn công khai với các thành viên khác trong hạm đội và thay đổi tư liệu hay không, đều tùy thuộc vào nguyện vọng của cậu.”
Thanh niên trên giường bệnh im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Vậy sửa đi ạ, biết đâu em lại trở thành Hạm trưởng Beta thứ hai thì sao.”
Tuy Hạm trưởng không hỏi vì sao hắn lại giả làm Alpha nhưng Oscar cảm thấy cái gì anh cũng biết cả.
Người đầu tiên phát hiện thay đổi ở mục giới tính trong hồ sơ của Oscar là Teval. Khi hắn ta hùng hùng hổ hổ lao đến, chỉ thấy thanh niên tóc hung ngoẹo đầu nhìn với một chiếc đùi gà trong miệng.
“Đến đúng lúc lắm! Xắt dưa hấu bỏ vô chén cho tui đi!”
“Một vừa hai phải thôi!” Teval rống lên.
Oscar mếu máo: “Ư hư hư tay tui đau…”
Thế là người nào đó nhận mệnh đi xắt dưa hấu với bản mặt đen thùi.
Khi tình huống nguy cấp phát sinh, trong hai phó quan tàu Nhiễm Tinh sẽ luôn có một người đảm nhận nhiệm vụ chặn ngoài cửa khoang, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn người đồng nghiệp còn lại tọa trấn đài chỉ huy. Oscar đã lấy lý do rằng Teval đi theo Hạm trưởng lâu hơn, cho dù mất liên lạc cũng có thế phối hợp với anh ăn ý hơn, thế là Teval nghe theo. Mãi cho đến lúc thấy thanh niên tóc hung bị tinh tặc bắt đi, hắn ta mới nhận ra cái đứa tối ngày cứ đòi hạ bệ mình đó thì ra vẫn luôn dốc hết sức bảo vệ Nhiễm Tinh, bảo vệ chính hắn.
Một tiếng cốp vang lên khi cái chén nện xuống bàn, bên trong là những miếng dưa hấu có thể bức tử người bị OCD với kích cỡ bất đồng của chúng. Oscar soi mói mấy phen với vẻ chê bai mới bất đắc dĩ há mồm: “A—–“
Gân xanh nhảy đồm độp bên thái dương Teval: “Muốn kiếm chuyện đúng không?!”
“Ui da má ơi…”
Lời ăn vạ còn chưa nói hết, một miếng dưa hấu đã tọng thẳng vào mồm làm Oscar ú ớ, phùng mang trợn má nhìn Teval.
Khung cảnh phó nhất phó nhì hoạnh họe nhau hết sức quen thuộc lại được tái hiện trên tàu Nhiễm Tinh.
“Tóm lại chú mày là Beta thật à?” Teval không nhịn được mà hỏi.
Chủ nhân cái đầu quả quýt nhàm chán thổi một lọn tóc phủ trước trán, thuận miệng ừ một tiếng.
Teval: “Vậy mà kiểm tra sức khỏe không bị phát hiện?”
Oscar đắc ý: “Hứ, tui cũng có tay trong chứ bộ. Trong Viện khoa học có bà chị tiến sĩ tên Patricia giúp tui đó, he he~”
Không lâu sau, phân nửa nhân viên chiến hạm đã thay phiên nhau đến hóng chuyện, làm Teval cáu tiết mắng ầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Rảnh quá đúng không, cút đi huấn luyện cho tôi!”
Kroos nhoài người vào từ khung cửa: “Ù ôi, sống ngần này năm mới thấy có đồng đội ngụy trang giới tính hàng thật giá thật đấy. Mà người ta AO giả B, chú em đây B giả A, ghi tên vào lịch sử hạm đội được rồi!”
Phó quan thứ nhất lại quen mồm dìm phó quan thứ hai: “Thằng này cũng có phải O giả A đâu mà phải ngạc nhiên?”
Kroos nói đầy khoa trương: “Chuẩn luôn bạn ơi, giờ mà đào ra được Omega nào giả Alpha là tôi hứa nhịn ăn một tuần, trồng chuối uống dịch dinh dưỡng qua ngày, đi đầu xuống đất chạy quanh sân, đấm chân cho vị anh hùng đó một năm luôn cũng được!”
…
Từ khi Nguyên soái và Jocelyn đồng thời xuất hiện, bầu không khí trên tàu Nhiễm Tinh cứ có gì đó là lạ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ cuộc tán dóc giữa Mera và Cecilia.
Người trước nói Hạm trưởng yêu Nguyên soái tha thiết nhưng không được đáp lại nên mới tìm thế thân là Jocelyn; người sau hoảng hồn bảo sao lại thế được, bên bọn tôi còn bắt đầu đoán ai trên ai dưới rồi cơ, hai người họ là một đôi không phải chuyện rõ như ban ngày rồi sao??
Hai cô gái im lặng nhìn nhau.
Mera: “Tui không tin Hạm trưởng tụi tui là đồ đểu.”
Cecilia: “Tui cũng vậy, bằng không anh ta đã bị Nguyên soái xé xác rồi.”
Kroos đi ngang qua xen mồm vào: “Vậy thì Jocelyn là sao hả mấy chế? Đừng nói Nguyên soái mới là thế thân của người ta nhé?”
Mera rút ra một điếu thuốc, đẩy cái đầu tên hoa tiêu đi: “Đừng có đoán mò. Hạm trưởng nhà mình có đui đâu mà lại xem Nguyên soái thành thế thân.”
Nên tóm lại là Jocelyn rốt cuộc là thế nào???
Trong lúc đó, “đầu sỏ” gây ra bầu không khí này đang bị còng vào tường.
Chính xác, trên cổ tay trái Lâm Kính Dã là một chiếc còng với đầu kia được bập vào tay nắm khẩn cấp trên vách khoang, lý do là vì… ban nãy anh lỡ tay gấp chăn.
Nhìn Rennes đang liều mạng xếp chăn mền trên giường về lại như cũ, khóe miệng anh không khỏi giật một cái, cảm thấy Nguyên soái đang cố ý 100%.
“Em thật sự không biết đó là tổ của ngài mà.” Trên đời có Omega nào lại xem chăn mền ngủ dậy chưa kịp gấp làm tổ không? Lâm Kính Dã thở dài phân trần: “Với lại, đó là chăn của em.”
Rennes cười gằn.
“… Em xin lỗi, ngài đừng giận.” Và đừng giở “rối loạn đại pháp”.
Omega mang gương mặt hầm hầm vì bị phá tổ bước tới trả tự do cho Lâm Kính Dã, ra lệnh: “Cởi áo, bỏ bên kia.”
Lâm Kính Dã: “…”
Rennes gắt: “Lẹ cái tay lên!”
“… Dạ.”
Sau đó, Thanh Kiếm Bầu Trời bạc bẽo vô tình khoanh tay đứng một bên, nghiêm khắc chỉ đạo cấp dưới xúi quẩy… xây tổ.
“Chỗ đó sai rồi, xích vào trong tí nữa!”
Lâm Kính Dã im lặng đẩy cái chăn của mình vào trong.
Anh từng được học về hành vi xây tổ ở Úy Lam, về sau có hỏi thăm ý kiến của Lê Giang, nhận được đáp án rằng: “Xây tổ và kỳ sinh lý không có quan hệ nhân quả gì cả. Chỉ là Omega đến kỳ dễ bị xúc động, sinh ra cảm giác thiếu an toàn nên hành vi ấy mới xảy ra thường xuyên hơn. Nhưng trên thực tế, bất cứ lúc nào Omega cảm thấy không hài lòng, không đủ an toàn thì sẽ bắt đầu làm tổ.”
Lúc nói ra những lời này, Viện trưởng viện Khoa học đang tự giam mình trong căn phòng đầy ắp hàng tá dụng cụ thí nghiệm, nghe đâu là vừa bị bộ Tài chính cắt mất một phần ba ngân sách xin cho hạng mục sắp tới.
So với cái tổ theo phong cách khoa học cứng ngắc của anh ta, tổ của Rennes ít nhất cũng mềm mại hơn, nằm vào thoải mái vô cùng.
“Vậy đã được chưa Nguyên soái?”
Lâm Kính Dã nghiêng người, lộ ra cái giường bị chất đầy chăn nệm đằng sau. Rennes ngắm nghía một hồi mới lộ ra vẻ thỏa mãn, phán: “Tốt, em có thể vào.”
Lâm Kính Dã: “…”
Suýt quên bản thân anh cũng là vật liệu xây tổ.
Cả hai úm nhau trong chăn, câu được câu mất mà trò chuyện.
“Nguyên soái định giải quyết Langdon thế nào?”
Rennes thờ ơ: “Để rồi tính, trước tiên bảo bên đó ép con mụ Pharaoh thành vàng lỏng đã!”
Lâm Kính Dã không nhịn được một tiếng cười. Khi bị một bàn tay vươn tới nắm cằm, anh nương theo lực kéo mà ngoảnh sang, chỉ thấy đôi mắt xanh biếc của người kia.
Giọng nói mang theo chút phức tạp của Rennes vang lên: “Thì ra Giả Phóng là do em giết.”
Lâm Kính Dã không đáp.
Giả Phóng là một trong những thủ lĩnh tinh tặc sở hữu thế lực hùng hậu nhất bấy giờ, đồng thời từng thả tiếng gió, bày tỏ ý muốn quy thuận Liên Bang. Quốc hội Liên Bang đương nhiên không gật đầu ngay mà phái Thanh Kiếm Bầu Trời tiếp xúc trước, nhưng khi Rennes đặt chân đến điểm hẹn, nơi đó chỉ còn sót lại thi hài của một chiếc tinh hạm.
Trong đài chỉ huy tĩnh mịch, hắn phát hiện thi thể của Giả Phóng bị cây thương đi kèm bộ giáp xương ngoài của chính mình cắm xuyên qua ngực. Mũi thương thậm chí còn xuyên thủng lưng ghế hạm trưởng bằng kim loại, như đại diện cho cơn thịnh nộ không thể dằn lại của người ra tay.
Từ ghi chép hành trình của chiến hạm, có thể thấy Giả Phóng thật lòng muốn quy thuận, tìm một chốn nương thân ở Liên Bang sau khi gây thù chuốc oán quá nhiều với phản quân. Nhưng gã lại yêu cầu được phong làm Thiếu tướng Hạm trưởng.
“Thứ như thằng đó mà cũng dám ra điều kiện với ta?” Rennes năm ấy khịt mũi xem thường trước lời đề nghị này, nhưng lại vô cùng thưởng thức – thậm chí tò mò về – người đã kết liễu gã và toàn bộ đám tinh tặc.
Từ những dấu vết để lại, đó là một chiến thắng lấy ít địch nhiều tiêu chuẩn, thậm chí đối phương có thể chỉ có một chiếc chiến hạm trong tay.
“Thì ra chính là em.” Rennes rúc lại gần: “Nếu năm ấy tôi cho điều tra rồi bắt em về thì đã được ôm mắt uyên ương xinh đẹp sớm hơn rồi nhỉ.”
“… Ngài không hỏi nguyên do sao? Năm ấy cao tầng Liên Bang đã rất tức giận khi mất đi một nhân tài có thể trở thành nòng cốt trong hạm đội về sau.”
Hắn nghe vậy thì trưng ra một nụ cười nhạo báng, chỉ trả lời câu hỏi thứ nhất: “Còn cần phải đoán à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất