Ô Hắc: Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Chương 34

Trước Sau
Ngay khi Ngạo Triết Thiên đánh mất đi tia ý thức cuối cùng, giữa đất trời mênh mông đột nhiên lại truyền đến một tiếng long ngâm ngân vang trong trẻo. Trong nhất thời cả tòa tuyết sơn tịch mịch đều nhẹ rung lên.

Giữa tuyết hoa vũ loạn, phi long cự đại trắng thuần mang theo quang mang nhàn nhạt xuất hiện giữa bầu trời. Ngồi trên lưng nó, là một thiếu niên một thân vận bạch sắc truờng bào, mài tóc dài màu tuyết bạch phiêu diêu giữa không trung, hé ra một khuôn mặt thanh lệ không nhiễm chút bụi trần, như một tinh linh huyễn ảo lặng lẽ xuất hiện giữa cơn mưa tuyết hoa, mỹ lệ đến mức khiến kẻ khác cũng không dám hít mạnh.

Song nhãn băng lam sắc tựa như ngọc bích trong suốt mà lãnh ngạo nhìn bao quát xung quanh, nhưng khi ánh mắt rơi xuống một điểm hắc sắc yếu ớt đến gần như tiêu thất trên nền tuyết trắng thì lại co rút lại mãnh liệt, ngực tựa như dính phải một đòn trọng kích trực diện, đau đến không khỏi lạnh run.

Phất tay một cái, phi long trong nháy mắt liền lao đến điểm hắc ảnh sắp sửa tiêu thất kia. Long ngâm lần thứ hai vang lên xuyên thấu đất trời.

Mà hết thảy những việc đang xảy ra, nam nhân bị tuyết trắng che khuất kia rốt cuộc cũng không cảm giác được gì.

Hắn chỉ cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng trầm xuống, càng ngày càng suy yếu…

Không biết qua bao lâu, linh hồn phảng phất như đang dần thoát ly khỏi thân thể, cuối cùng là bị cuốn vào trong một không gian tràn ngập sương mù, một thân cô độc trong không gian kỳ lạ, ngoại trừ một sắc xám ra, cũng chỉ là sắc xám.

Hắn không thấy được hình dạng của mình lúc này, chỉ mơ hồ cảm thấy như mình đã trở thành một thực thể ý thức trừu tượng nào đó. Không có thính giác, không có khứu giác, càng không có xúc giác.

Chỉ có duy nhất ý thức của mình… Phiêu bạt lang thang giữa chốn không gian vô định.

Đã chết rồi sao?

Hắn bình tĩnh suy nghĩ, kết luận này cũng không khiến hắn dao động nhiều lắm. Trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra hình ảnh một hồng phát nam nhân ôn hòa, chân thật đến có thể thấy được từng sợi tóc đỏ dài tựa máu của hắn diêu động, như ánh nắng đỏ rực của một buổi hoàng hôn rực rỡ làm say mê nhân tâm. Nghĩ đến đây, thân thể mà hắn cho rằng đã không thể có bất cứ cảm giác gì nữa, cuối cùng lại thấy nhói đau lên một trận trong ***g ngực.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắc ám vô biên bắt đầu bao phủ lên thân ảnh cô độc, hắn một lần nữa rơi vào bóng đêm mịt mờ.

******

Khi Ngạo Triết Thiên lần thứ hai tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang nằm cạnh một cái đầm lầy trong khu rừng rậm, trong mũi tràn ngập mùi bùn đất. Xuyên qua những ngọn cây phía trên đỉnh đầu, là ánh trăng bạc nhàn nhạt giữa đêm, trời u huyền càng khiến cho lòng người thêm bất an.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Mình còn chưa chết sao?

Nam nhân có chút mơ hồ nghĩ muốn ngồi dậy, sau lại kinh ngạc khi phát hiện ra tay mình đã trở thành một dạng tay của trẻ con, biến cố xảy ra bất thỉnh lình khiến nam nhân mở tròn mắt nhìn, theo ánh trăng yếu ớt mà quan sát thật kĩ, nhưng tất cả chỉ thấy một thân thể trẻ con bọc trong một tấm vải thô rách rưới… Hơn nữa, thân thể còn vì quá đói mà trở nên hư nhuyễn vô lực.

Đây là sao đây?

Mình đã nhập vào một đứa trẻ con bị người ta vứt bỏ sao? Đột nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh chớp nhoáng không rõ ràng, một trung niên nam nhân mặt mày xanh xao vàng vọt, thừa lúc đêm tối mịt mù mà ôm hắn chạy đến chỗ này, sau đó…

Vứt bỏ.

Thực mỉa mai.

Lẽ nào là muốn hắn chết thêm một lần nữa? Một đứa trẻ con ngay cả đứng lên đều chật vật như vậy mà bị vứt bỏ giữa rừng rậm, thì kết cục chẳng phải chỉ có thể là chết thôi hay sao, bất quá, chỉ là cách chết khác nhau mà thôi, bởi vì, hắn cảm giác được có một con thú dữ đang từ từ tiến lại gần hắn.

Khí tức nguy hiểm mang theo mùi máu tươi.

Ngạo Triết Thiên mới chỉ cảm nhận được chừng đó, thì chỗ hõm vai liền truyền đến một trận đau đớn, trong hơi thở đều là mùi thịt sống tanh nóng, một đôi thú nhãn dữ tợn mà kinh khủng gắt gao nhìn vào hắn.

Tiếp đó, thân thể bị nhấc lên khỏi mặt đất, mang theo đau đớn dữ dội, ở giữa không trung mà lắc qua lắc lại. Đau đớn mỗi lúc một tăng lên.

Trên mặt đất rất nhanh liền xuất hiện một vết tích bằng máu kéo dài, tuy nhiên, cũng rất nhanh bị đất ướt hấp thụ lấy mà tiêu thất lập tức…

Không biết có phải là do mùi máu tươi làm ảnh hướng đến không, mà Ngạo Triết Thiên cảm thấy ánh trăng huyết sắc kia càng lúc càng thêm đỏ sậm, mang theo một cảm giác sợ hãi lạnh lẽo buồn nôn.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gầm nhẹ trầm thấp như đang bị uy hiếp của một con thú thuộc họ mèo, cơn đau ở hõm vai cũng giảm đi không ít, theo hướng ánh sáng chợt lóe lên, Ngạo Triết Thiên cảm thấy mình như bị rơi xuống đất, cật lực nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy một hắc sắc thân ảnh đang kinh hoàng bỏ trốn.

Là một con báo lông đỏ?

Dã thú chỉ bỏ chạy khi nó gặp phải một uy hiếp mà nó không thể chống trả được, thế nhưng đưa mắt nhìn xung quanh lại không thấy quái thú nào hùng mạnh cả, chỉ có duy nhất ánh trăng treo giữa không trung mỗi lúc một thêm quỷ dị.

Nằm trên nằm đất đầy lá cây héo úa, Ngạo Triết Thiên cảm giác được vết thương ở hõm vai thật đau đớn, máu không ngừng chảy ra.

Lá cây rất dày, mặc dù mùi hư thối thì không dễ chịu chút nào, thân thể bị bỏ lại cho tới lúc này ngoài miệng vết thương do răng thú gây ra thì cũng không có thương tổn nào khác nữa, chỉ là, khu rừng này thoạt nhìn qua đã biết là nơi rất thưa vắng dấu chân người, thân là một đứa trẻ con gầy yếu, trên người còn có mấy miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, chết cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Không một động tĩnh nào…

Máu, vẫn như cũ liên tục chảy ra, mặt đất mục thối cũng thoải mái hấp thụ lấy dòng nhiệt ấm nóng đó, không lãng phí một chút nào.

Hô hấp bắt đầu trở nên trắc trở, mỗi một hơi thở tựa như phải gồng hết khí lực toàn thân lên. Ngạo Triết Thiên đối với cái chết cũng không có mấy lo sợ, thế nhưng, bên trong cơ thể hắn phảng phất như có một linh hồn nhỏ bé đang cố gắng giãy dụa, dù thế nào cũng không chịu buông tay chấp nhận kết cục.

Linh hồn kia theo bản năng vẫn muốn sống, không cam tâm chết đi như vậy… Thậm chí cái miệng nhỏ tái nhợt còn muốn mấp máy gọi người thân nhân đã vứt bỏ mình đi, khàn khàn, nhưng cũng chỉ bật ra được mấy thanh âm vô nghĩa yếu ớt, giữ khu rừng rậm rộng lớn quạnh quẽ như vậy chỉ cảm thấy được nỗi bất lực cùng cô đơn vô hạn.

Đứa trẻ bị câm…

Ngạo Triết Thiên có thể hiểu được lý do mà hắn bị vứt bỏ.

Thế nhưng, hô hấp của thân thể này mỗi lúc một thêm suy yếu.



Đột nhiên, ánh trăng treo trên cao phát sinh biến hóa kỳ dị, trở nên nhiễu động bất ổn, giống như chất lỏng phun trào trên bề mặt của mặt trời, mang theo từng đạo sóng ánh sáng cuốn đi không có quy luật.

Tiếp đó, mặt đất cũng bắt đầu trở nên hắc ám, bởi vì toàn bộ quang mang của ánh trăng đột nhiên kết tụ lại bên ngoài khu rừng rậm, tạo thành một chùm sáng lãnh sắc nhu hòa. Ngoại trừ nơi đó ra, tất cả mọi chỗ khác đều chìm trong bóng đêm không chút ánh sáng. Cũng ngay trong bóng tối, một vài tia hôi sắc khí tức thoát ra khỏi ánh trăng tiến nhập vào bên trong cơ thể Ngạo Triết Thiên.

Sau đó, tất cả mọi thứ lại trở về bình thường.

Kỳ thực Ngạo Triết Thiên cũng không biết mới nãy mình vừa hấp thụ một nguồn hôi sắc năng lượng không tầm thường, càng không biết bên kia khu rừng rậm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cảm thấy thân thể không còn chật vật như lúc đầu nữa, tuy rằng vết thương trên thân thể vẫn đau như vậy, nhưng hô hấp không còn bị trắc trở, tựa hồ như chỉ cần không chịu buông xuôi thì có thể duy trì được mạng sống. Ngay cả máu, cũng không tiếp tục chảy ra nữa.

Đây rốt cuộc là hi vọng? Hay là đổi lấy một số phận tàn khốc hơn?

Ngạo Triết Thiên vô lực nằm trên mặt đất mà suy nghĩ.

Bên kia rừng rậm, đã xảy ra một biến cố rất lớn mà Ngạo Triết Thiên không hay biết, mà biến cố đó, lại có quan hệ rất lớn đến tồn vong của Tinh linh tộc.

Trên thực tế, linh hồn của Ngạo Triết Thiên đã du hồn đến hơn một trăm năm trước.

Ngay trong thời khắc mà Tinh Linh Hoàng được sinh ra.

Trước khi hắn được sinh ra, Tinh linh tộc đã phải đối mặt với vận mệnh diệt tộc trong lịch sử.

Những tinh linh hiền lành không muốn cùng người lạ chung sống, đã cư ngụ dưới tàng cây ở thần vực Di Vong Sâm Lâm, trở thành một bộ tộc mỹ lệ và thần bí nhất trên đại lục này. Thẳng đến một ngày nọ, một loại sức mạnh hắc ám không biết từ nơi nào đến đã dần ăn mòn nguồn năng lượng của thần vực chi thụ, từ đó tất cả mọi thứ bắt đầu trở nên suy tàn.

Linh khí luôn gắn bó với Tinh linh tộc từng chút lại từng chút tiêu thất dần, nữ Tinh Linh Vương vì cố gắng bảo vệ một tia linh khí cuối cùng mà phải hy sinh cả sinh mệnh của mình, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được suy vong đang dần chạm tay đến Tinh linh tộc.

Thẳng đến khi Tinh Linh Hoàng – Tuyết Liệp được sinh ra.

Không giống với các tinh linh khác, Tuyết Liệp được sinh ra trong hồ nước, bởi vì đó là nơi tụ kết của năng lượng ánh trăng dị biến. Hắn tựa như một thiên sứ ánh sáng hạ phàm, cả người tản ra một quang mang nhu hòa, nhẹ nhàng phiêu động xuất hiện giữa hồ.

Mỹ lệ của hắn, hết thảy đều khiến cho vạn vật ảm nhiên thất sắc, cùng với khí chất tôn quý bẩm sinh khiến cho toàn bộ những tinh linh nhìn thấy hắn đều bất giác quỳ xuống trước hắn, đương nhiên, có thể khiến cho các tinh linh quỳ xuống không phải chỉ cần có bề ngoài, phần lớn chính là vì sức mạnh cường đại của hắn, gần như soi sáng cả một khu rừng rậm, đêm tối mà sáng rực rỡ như ban ngày. Mà trong nháy mắt, tinh lực của thần vực chi thụ cũng trở nên sung túc trở lại.

Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn đã trở thành thần của bọn họ, là tất cả của bọn họ.

Cùng lúc đó ở bên kia, Ngạo Triết Thiên lại phải chịu đựng đủ hàn lãnh cùng cơn đói dày vò hành hạ. Đã bị ảnh hưởng một phần bởi linh hồn vốn có của thân thể này, hắn lại có thêm một phần ý thức cầu sinh ( muốn sống). Nhưng dù sao cũng là thân thể của hài nhi, vô luận nỗ lực thế nào, cũng không thể đứng lên được.

Thẳng đến khi hắn nằm trong đầm lầy băng lãnh mà ẩm ướt tròn ba ngày ba đêm, mới có một người xuất hiện.

Nói đúng hơn, là một hôi phát [ tóc xám ] nữ tinh linh, một khuôn mặt ôn hòa có chút tàn nhang, lúc này chính là vừa kinh ngạc lại vừa thương xót nhìn hắn, sau đó cẩn thận cúi xuống ôm hắn lên.

Đây là lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian qua Ngạo Triết Thiên cảm giác được, tia ấm áp duy nhất.

Trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ tư vị không nói được nên lời.

Đột nhiên, hình ảnh trước mắt như tiêu thất đi, giống như một thước phim bị tua nhanh, trong nháy mắt hiện lên những hình ảnh hơn mười năm liên tiếp, lúc lấy lại nhận thức, Ngạo Triết Thiên lại phát hiện mình đang ngồi tựa vào một gốc cây đại thụ cổ kính xanh tươi, trên miệng còn ngậm một lá cây nhẹ nhàng thổi khúc nhạc. Phía trên đỉnh đầu, ánh dương quang lười nhác xuyên qua tán lá cây rơi xuống trên người mình, mơ hồ còn mang theo một tia ấm áp.

“…” Nam nhân có chút thất thần, đối với biến đổi quá nhanh chóng này có chút không thích ứng kịp, theo bản năng giơ bàn tay lên trước nhìn, lại phát hiện đó là bàn tay của một nam thanh niên, thon dài mà hữu lực.

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

Tùy ý để chiếc lá trong tay bị gió cuốn mất, Ngạo Triết Thiên bước xuống con sông nhỏ cách đó không xa, vừa mới nhìn thấy khuôn mặt chiếu dưới nước hắn đã kinh ngạc không thôi, đó là một khuôn mặt nam tính vừa có chút quen thuộc lại có đôi phần xa lạ.

Song nhãn đen tựa như bóng đêm sâu thẳm ẩn chứa quang mang, mày kiếm ẩn dưới mái tóc dài cùng với hai bên tóc mai thả xuống, bên dưới sóng mũi cao thẳng là đôi môi có chút lãnh đạm.

Khuôn mặt này cùng với khuôn mặt cũ của Ngạo Triết Thiên có đến bảy, tám phần giống nhau.

Thoạt nhìn ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi gì đó.

Thế nhưng, dù thế nào thì cũng không phải là thân thể của hắn.

Ngạo Triết Thiên chau mày đứng lên, đầu óc có chút hỗn loạn. Lẽ nào thân thể trẻ con mình nhập vào chỉ trong nháy mắt đã trải qua hơn hai mươi năm? Mà khuôn mặt này cùng với của mình cũng có chút tương đồng.

Đột nhiên, một đoạn ký ức xa lạ xen lẫn vào dòng nhận thức của Ngạo Triết Thiên.

Nguyên lai, hai mươi tám năm trước, khi hắn vẫn còn là một đứa trẻ con, hôi phát nữ tinh linh năm đó đã cứu hắn rồi nuôi nấng hắn lớn lên.

Nhưng nữ tinh linh này lại không được như các tinh linh khác sống trên cây của thần vực, mà sống ở bên cạnh một cái cây khô xác đơn sơ ở bên dưới.

Cũng không phải là nàng không muốn, bởi vì đó là nơi mà nàng ao ước được đặt chân lên nhất, thế nhưng nàng nói rằng mình không có đủ tư cách để lên đó.

Bởi vì nàng sinh ra là một tinh linh biến dị, không có vẻ ngoài mỹ lệ, cũng không có ma pháp, ngay cả việc bay lên cũng phi thường chật vật, như một con vịt xám xấu xí giữa một bầy thiên nga đẹp đẽ.

Sự tồn tại của nàng, khiến các tinh linh cảm thấy đó như một sự vũ nhục, bởi vì, bọn họ từ trước đến nay chính là một thị tộc mỹ lệ nhất, cao quý nhất, là một truyền thuyết trên đại lục này. Thế nhưng hôm nay lại xuất hiện một tinh linh xấu xí so với nhân loại bình thường cũng không mấy sai khác, đó là chuyện mà bọn họ không thể dễ dàng cho qua được. Tuy rằng chán ghét là vậy, thế nhưng bọn họ cũng không thể làm loại chuyện như xóa bỏ chính đồng bạn của mình, vậy nên, chỉ xua đuổi nàng đến khu vực bên ngoài thần vực chi thụ, không cho phép nàng bước đến gần địa phận thần thánh, bằng không, giết.

Thế nên, nữ tinh linh sống cô đơn quạnh quẽ trong suốt nhiều năm, cho đến ngày nhặt được hắn, từ đó về sau, khuôn mặt ôn hòa trẻ tuổi mới xuất hiện một điểm tiếu ý nhẹ nhàng.

Ngạo Triết Thiên đột nhiên nghĩ thấy chán ghét mấy tinh linh có vẻ ngoài mỹ lệ kia.

Nhưng điều khiến hắn hoang mang hơn cả chính là tình trạng hiện tại của mình, nghĩ nghĩ, không kềm được mà tùy ý ngồi xuống suy nghĩ bên cạnh sông, híp hờ mắt lại phân tích kĩ càng tình hình.



Hắn hẳn là đã chết ở trên tuyết sơn, thế nhưng ý thức lại du hồn đến thế giới này, đầu tiên là thâm nhập vào thân thể của một tiểu hài tử, sau đó được một tinh linh cứu vớt, rồi trong nháy mắt thì trải qua hai mươi tám năm… Điều làm cho hắn cảm thấy quái dị nhất chính là, khi dòng ký ức xa lạ kia mạnh mẽ tiến nhập vào trong trí nhớ, thì hắn thường xuyên nghe được hôi phát nữ tinh linh nhắc đến một người…

Tinh Linh Hoàng…

Là người ưu việt thượng đẳng nhất trong lịch sử, cũng là nam Tinh Linh Vương duy nhất.

Hắn so với bất luận tinh linh nào khác đều cường hãn hơn, so với bất luận kẻ nào đều mỹ lệ hơn. Ngay cả nữ tinh linh mỹ lệ nhất của Tinh linh tộc cũng không thể so sánh được với hắn, dung mạo tuyệt trần cùng sức mạnh của hắn thậm chí có thể oanh động đến cả nhân ma thiên tam giới, có vô số người muốn săn đoạt hắn, thế nhưng tất cả đều thất bại nặng nề.

Điều khiến Ngạo Triết Thiên ngạc nhiên nhất chính là, khoảng thời gian mà hắn tìm được trong ký ức.

Trung Hoa năm 1845.

So sánh với khoảng thời gian lúc mà mình chết tại tuyết sơn, là sớm hơn một trăm năm.

Vậy là mình đã quay về quá khứ sao?

Thế nhưng vì sao thời gian lại trôi qua một cách nhanh chóng như vậy? Hơn nữa, lại có những hình ảnh, sự việc rõ ràng là mình chưa trải qua bao giờ lại xuất hiện trong ký ức khiến hắn không thể lý giải nổi, có thể đó là những việc mà linh hồn của thân thể này đã trải qua, bây giờ chỉ đơn thuần truyền đến thần thức của hắn mà thôi.

Vậy hiện tại linh hồn kia đang ở đâu? Đang ngủ? Hay đã cùng hắn dung hợp rồi?

“Uế? Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Khi Ngạo Triết Thiên còn đang chìm trong suy tư của riêng mình, bỗng một thanh âm ôn hòa gọi hắn quay lại, ngước đầu qua nhìn, phát hiện ra một nam tinh linh với mái tóc màu tím nhạt đang mỉm cười nhìn hắn, khuôn mặt mỹ lệ mà anh khí dưới ánh mặt trời càng thêm phần lóa mắt. Thế nhưng Ngạo Triết Thiên vừa nhìn thấy người kia toàn thân liền trở nên rợn lạnh, hai con ngươi co rút lại mãnh liệt, sát ý cường liệt nhất thời dâng lên mạnh mẽ trong đầu.

Người này, cho dù làn da tuyết trắng cùng mái tóc dài phiêu lượng, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được!

Là một trong những tinh linh ngày đó đã từng cưỡng gian hắn!

Trong đầu vô pháp khống chế liền tái hiện lại những hình ảnh mà hắn vừa sợ hãi lại vừa oán hận, hắn như một con cẩu quỳ rạp trên mặt đất, hai tay bị trói lại phía sau. Hai chân bị xả ra một cách thô bạo, không thể tránh được đầu lưỡi ma mỵ tùy ý liếm lộng, càng không thể chạy trốn được tiến nhập càng lúc càng trở nên hung hăng từ phía sau, thẳng đến khi bên miệng còn bị nhét vào tinh khí của một tinh linh nào đó…

Không!!!

Dừng lại!!!

“Ngươi làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt Uế càng lúc càng tái nhợt, Thủy Nguyệt không khỏi có chút lo lắng.

Ngạo Triết Thiên song nhãn đầy tơ máu nhìn hắn, nhưng lại không có cách nào động thủ giết hắn được. Không phải là hắn không muốn, mà là linh hồn của thân thể này vốn đã bắt đầu ảnh hưởng đến hắn. Vì vậy, sát ý trong nội tâm chậm rãi chuyển thành một loại xúc cảm lãnh đạm.

Ngạo Triết Thiên đột nhiên có loại ảo giác, hắn tựa hồ như đang sống trong một đoạn hồi ức xa xưa?

Lẽ nào hắn cũng có kiếp trước? Hay hắn chính là Uế – chủ nhân của thân thể này? Như vậy có thể giải thích được hắn vì sao trước đây lại có chút ký ức của tinh linh, thậm chí là cả ký ức về Tinh linh thụ.

Cái giả thuyết này có điểm huyền diệu, thế nhưng, hắn hiện tại có cảm giác như đang sống trong một giấc mộng, từ một vị trí có thể nhìn giấc mộng phát triển, nhưng không thể làm bất cứ hành động nào để thay đổi nó, thậm chí còn có thể bị người trong mộng làm ảnh hưởng theo, cảm thụ hết thảy mọi tâm tình của đối phương.

Vậy là hắn đây còn sống hay là đã chết?

Bất quá có một điều mà hiện tại hắn có thể khẳng định, chính là, chủ nhân nguyên bản của thân thể này – Uế – đối với tinh linh trước mắt không có hận ý gì, nhưng cũng không có mấy ấn tượng, chỉ là cảm thấy việc đối phương từ sau lần đầu gặp mặt, đã bắt đầu đến tìm hắn có điểm kỳ quái.

Một băng tinh linh đứng hàng đệ nhị trong Tinh linh tộc, là người đứng đầu trong lục đại thủ hộ sử của Tinh Linh Hoàng, bình thường lại chạy tới tìm một gã nhân loại bị câm để nói chuyện phiếm? Chẳng lẽ không kỳ quái sao?

Đúng vậy, hắn thiếu chút nữa là quên mất, chủ nhân của thân thể này – Uế nguyên là một người bị câm.

Lắc đầu, Ngạo Triết Thiên biểu thị bản thân không có việc gì, thế nhưng cũng không muốn nói chuyện nhiều, vì vậy hắn đứng dậy rồi ly khai luôn.

Tựa hồ như cảm giác được đối phương tận lực muốn xa lánh, Thủy Nguyệt có chút chạnh lòng, nhưng cũng không nói thêm gì, nhân loại kia từ trước đến nay đều rất lãnh đạm, chỉ khi đối với hôi phát tinh linh dị biến kia mới có thể có được một điểm biểu tình ôn nhu.

Trong ngực có chút không thoải mái.

Đột nhiên, ở bên ngoài cách Tinh linh thụ mấy trăm thước — khu vực thần vực chi thụ của các tinh linh truyền đến một thanh âm dài khẩn cấp, trong lòng Thủy Nguyệt nhất thời trầm xuống, hắn hiểu rõ trong khu vực đang xảy ra một biến cố lớn, lúc này cũng chỉ nói qua loa vài câu với Uế rồi lập tức muốn bay về khu vực.

Chỉ khi xuất hiện địch nhân có khả năng ảnh hưởng đến tồn vong của Tinh linh tộc, mới có thể phát tín hiệu khẩn cấp như vậy.

Vốn Ngạo Triết Thiên đối với chuyện của Tinh linh tộc cũng không muốn quan hệ nhiều lắm, thế nhưng lần này lại ngoài sở liệu mà muốn đi xem, lẽ nào chủ nhân của thân thể này muốn đến xem sự việc?

Hắn đưa tay kéo lại tinh linh chuẩn bị bay đi, ý bảo chính mình cũng muốn đi theo.

Thủy Nguyện vốn định cự tuyệt, dù sao cũng rất nguy hiểm, hắn không muốn đối phương gặp phải hiểm cảnh như vậy. Thế nhưng, đây cũng là lần đầu tiên mà Uế chủ động đưa ra yêu cầu với mình, hắn cự tuyệt không được.

Gật đầu, Thủy Nguyệt ý bảo đồng ý, hắn sẽ bảo hộ tốt đối phương. Sau đó cánh tay đột nhiên vòng xuống ôm lấy thắt lưng hắn cuốn vào lòng, cuối cùng là phi nhanh vào khoảng không. Ngạo Triết Thiên nhíu mày, nhưng cũng không có mấy biểu tình, chỉ cảm thấy bàn tay đang ôm thắt lưng mình mỗi lúc một thêm chặt.

Lúc bọn họ rời đi, hôi phát nữ tinh linh thoạt nhìn ước chừng hai mươi tuổi cũng hốt hoảng chạy theo, bởi vì nàng cũng nghe được thanh âm dài khẩn cấp kia. Tuy rằng nàng không có ma pháp, thế nhưng, đây là việc liên quan đến số phận của Tinh linh tộc, nàng có thể bỏ mặc không đoái hoài đến sao? Biết đâu có thể giúp đỡ được gì đó.

Nhìn hai người đang phi thân trên bầu trời trước mắt, bóng lưng thon dài mà phiêu dật của Thủy Nguyệt khiến ***g ngực nàng nhất thời thắt lại, nhưng cũng không dám suy nghĩ gì nhiều, nàng tự hiểu chính bản thân mình không có đủ tư cách để thân cận với những đại tinh linh thoạt nhìn đã thấy được vẻ cao quý không gì sánh bằng.

Chỉ cần có thể đứng xa xa nhìn đã là tốt lắm rồi, đôi khi nàng phi thường ao ước có thể được như Uế, có thể bình tĩnh đứng cạnh Thủy Nguyệt… Phải biết rằng nàng ngay cả lại gần đối phương cũng không dám…

Nếu như người kia nhìn nàng, nàng có cảm giác như tim mình sẽ đập liên hồi mãi không thôi, mặc dù đối phương chưa từng để nàng vào mắt…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau