Ở Huyện Thành Cổ Đại Dưỡng Nhi
Chương 3
Kiều Thâm nấu một nồi nước tính toán để tắm rửa, thời tiết tuy có nóng nhưng y vẫn còn bị cảm lạnh chưa khỏi, Tiểu Thường Nhạc cũng không thể dùng nước lạnh để tắm cho nên mỗi lần tắm rửa đều nấu nước nóng.
Tuy đã chạng vạng nhưng mặt trời vẫn chưa lặn,không khí cũng thập phần khô nóng, Kiều Thâm đem nước ấm đổ vào trong bồn tắm gỗlại kêu Kỳ Thạc giúp đem đến dưới cây liễu, Kiều Thâm bế Tiểu Thường Nhạc vàotrong nước để giúp bé tắm rửa.
Cổ nhân dù có nóng bức thế nào cũng bao bọc toàn thân trên dưới kín mít vì vậycho nên cả người Tiểu Thường Nhạc đều trắng trắng mềm mềm, chỉ có điều vì thiếudinh dưỡng nên có hơi gầy, Kiều Thâm lấy khắn vải nhẹ nhàng lau toàn thân TiểuThường Nhạc, Tiểu Thường Nhạc không có thói quen tắm rửa, cả người ướt dầm dề đượcôm trong ngực Kiều Thâm, hai chân ngắn nhỏ đá đá nước tắm.
Dùng vải bông bao lại Tiểu Thường Nhạc đang khỏa thân đi được vào trong phòngthì toàn thân Kiều Thâm cũng ướt nước, thay quần áo xong cho Tiểu Thường Nhạc,Kỳ Thâm lại đem bé bỏ vào trong cái sọt trước mặt Kỳ Thạc còn mình thì mang nướcấm hướng nhà tắm đi tới.
Nhà bếp truyền đến mùi hương của thịt, Tiểu Thường Nhạc ngửi được liền không thểngồi yên, a a kêu la, hai cánh tay nhỏ hướng về phía Kỳ Thạc như muốn nói mau dẫncon đi xem món gì thươm vậy a!
Kỳ Thạc nhìn nhi tử mình ầm ĩ liền rửa sạch tay rồi bế Tiểu Thường Nhạc lên đivào nhà bếp, hắn cũng không biết có thể mở nắp nồi không nên chỉ đơn giản thêmchút củi đảm bảo lửa vẫn cháy, nhà bế tràn đầy hương thịt, Kỳ Thạc là ngườikhông quá quan trọng việc ăn uống cũng có chút thèm.
Thêm củi xong Kỳ Thạc ôm Tiểu Thường Nhạc ra khỏi phòng bếp, ôm bé tới chỗ câyliễu bắt lấy cành lá rũ xuống để chơi, bên này Kiều Thạc tắm xong mang một đầutóc ướt đi ra.
Kỳ Thạc một bên che miệng Tiểu Thường Nhạc tránh cho bé bỏ cành liễu vào miệngcắn một bên nói với Kiều Thâm đang đi vào bếp: " Mới vừa thêm củi, sợ lửa tắt."
Kiều Thâm ừ một tiếng, nhìn lửa lại dung đũa chọc miếng thịt, không tính toán đểthem củi, chờ lửa tắt là có thể ăn được.
Trở về trong sân Kiều Thâm nghĩ nghĩ vẫnmở miệng nói: " Hay là tôi nấu nước cho anh tắm, tắm nước lạnh dễ bị cảm. "
Kỳ Thạc đem Tiểu Thường Nhạc đang quẫy cho Kiều Thâm tránh cho bé lại bỏ cànhliễu vào miệng, thế nên bé đang dãy dụa không cho phụ thân ôm: " Cảm mạo là ý tứgì? Không cần đâu tắm nước lạnh cũng được. " Hắn là hán tử, hán tử giống nhau đều có dương khí vượng, cả người đềunóng.
" Chính là cảm lạnh, vậy thôi được anh nhanh đi đi, lát nữa mặt trời lặn sẽ lạnh." Kiều Thâm đỡ Tiểu Thường Nhạc làm bé đứngtrên bàn đá, miệng Tiểu Thường Nhạc bẹp bẹp nhào vào trong lồng ngực Kiều Thâm,miệng gặm cổ Kiều Thâm làm cổ y toàn nước miếng, đây là đói bụng rồi.
" Thường Nhạc của chúng ta đói bụng hả, muốn ăn cơm, đến, cùng cha nói muốn.....ăn..... cơm. "
" Ân...... lộc cộc...... bảy...... thất thất...... "
" Cha. "
" Lộc cộc! "
" Cha. "
" Đát..... đà. "
Kiều Thâm thở dài, đã hai tuổi còn chưa kêu cha được, ai......
Thôi cứ từ từ đi.
Bế Tiểu Thường Nhạc lên, tiến vào nhà bếp vớt lên hai cái trứng kho, bưng chén điđến bàn đá ngồi xuống, lột vỏ trứng rồi thổi cho bớt nóng rồi đút cho Tiểu ThườngNhạc, mùi thơm của trứng kho,vị ngon của nó làm bé ham ăn trong người Tiểu ThườngNhạc trỗi dậy chén sạch sẽ hai cái trứng kho, ăn xong còn lôi kéo Kiều Thâm hướngtới nhà bếp, bé còn muốn ăn.
Nhà bếp lại nổi lửa để luộc khoai lang và ngô, Kiều Thâm không muốn Tiểu ThườngNhạc đi vào nhà bếp nên y ôm thân mình mềm mại của bé lên, đút bé uống chén nướcrồi lại dỗ bé dẫn bé di xem con kiến trên cây.
Chờ đến khi Kỳ Thạc tắm gội xong thì đem Tiểu Thường Nhạc đặt dưới mí mắt hắn,Kiều Thâm mới bước vào bếp đem cắt thịt kho rồi bưng ra cùng với khoai và ngô. Truyện Truyện Teen
Tiểu Thường Nhạc nhìn thấy đồ ăn trên bàn đá cả người hưng phấn không thôi, ởtrong người phụ thân lắc tới lắc lui, dậm dậm đùi của phụ thân hận không thể nhàovào trong chén, Kiều Thâm lột một nửa bắp ngô trộn lẫn với vụn thịt kho rồi đưacho Tiểu Thường Nhạc để bé tự cầm muỗng gỗ ăn.
Thịt kho đủ vị, hút nước đầy đủ không khô, lửa đủ độ không dính, thịt mềm mà khôngnát, miệng đầy hương thơm thịt bất giác Kỳ Thạc đã ăn hai bát cơm, bụng cũng nohơn.
Kiều Thâm không màng hình tượng gặm móng heo, nhìn thấy Kỳ Thạc với Tiểu ThườngNhạc ăn đầy thỏa mãn thì sự tự tin với trù nghệ của mình càng bành trướng, xemra với trù nghệ này dưỡng béo cho Tiểu Thường Nhạc vẫn có khả năng.
Sau khi cơm nước xong trời cũng đã tối, buổi tối không khí cũng giảm mấy độ, KiềuThâm đem thịt kho còn thừa bỏ vào trong nồi sứ, ban đêm nhệt độ thấp đồ ăn khôngdễ bị hỏng những ngày mai phải ăn hết chỗ đồ ăn này.
Sửa soạn trong nhà bếp xong, khóa cửa cổng cẩn thận Kiều Thâm liền trở lại phòng,mỗi ngày thì giờ phút này là thời khác xấu hổ nhất, còn tốt là Tiểu Thường Nhạcngủ cùng bọn họ, nhưng cũng có thẻ vì thân thể của chính mình chưa khỏe nên KỳThạc cũng chưa có làm them động tác gì.
Bởi vì bị ảnh hưởng bởi mẹ nên Kiều Thâm có khát vọng nhất định đối với gia đìnhcũng có ý thức trách nhiệm với nó, nhưng y vẫn chưa thể tiếp nhận được cùng mộtngười đàn ông nằm cạnh nhau phát sinh chuyện gì đó.
Trong phòng thắp nến, Kỳ Thạc ngồi ở bàn gỗ điêu khắc một số đồ vật nhỏ, TiểuThường Nhạc thì ở trên giường bò tới bò lui, Kiều Thâm giả bộ ho khan hai tiếngtỏ vẻ thân thể mình còn chưa có tốt, chột dạ ngồi trên giường xoa đầu Tiểu ThườngNhạc.
Sờ một lúc thì thấy Tiểu Thường Nhạc đã nóng đến chảy mồ hôi, Kiều Thâm lau sơqua người bé, nghĩ nghĩ lại mở tủ quần áo đem đồ Tiểu Thường Nhạc mặc lúc mớisinh lấy ra.
Quần áo đã nhỏ còn hài tử lớn nhanh cũng không mặc mấy lần nên đồ vẫn dung tốt,khi nào đó về thôn thì mang về chắc là nhà nào đó trong thôn có em bé sẽ cần dung.
Kỳ Thạc thấy Kiều Thâm cắt đồ Tiểu Thường Nhạc không dung làm đồ lót muốn nói lạithôi, nghĩ đến những cử chỉ kỳ lạ của Kiều Thâm mấy ngày nay nhưng đều là để chămsóc Tiểu Thường Nhạc thoải mái dễ chịu, cuối cùng vẫn không mở miệng ngăn lại.
Rất nhanh Kiều Thâm đã phỏng theo thiết kế của tã giấy hiện đại làm tã cho TiểuThường Nhạc, y mặc tã cẩn thận cho Tiểu Thường Nhạc, có hơi rộng nhưng không bịrơi xuống là được.
Nhìn số vải còn dư lại, Kiều Thâm lại làm cho Tiểu Thường Nhạc một cái yếm đơngiản, lại làm thêm hai cái quần (?) tránh cho Tiểu Thường Nhạc bị lạnh bụng.
Nhìn thành quả của mình, Kiều Thâm bất giác cười lên, Kỳ Thạc nghe thấy tiếng cườicủa Kiều Thâm thì động tác trên tay dừng lại, Kiều Thâm của hiện tại luôn làm tâmtình hắn vui sướng.
Thu dọn xong, Kiều Thâm chỉ mặc trung y ôm Tiểu Thường Nhạc nằm lên giường, giườngcủa cổ nhân đều là giường đất, vừa cứng vừa to, trừ bỏ lúc tắ rửa Tiểu ThườngNhạc chưa để lộ nhiều da thịt như vậy, bé ngồi bên cạnh Kiều Thâm dùng ngón útniết niết trên đùi.
Nhìn vải bông trên lưng Tiểu Thường Nhạc, lưng phúc bé hơi mỏng mềm mụ thịt (?)vẫn còn gầy, Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc làm cho bé ghé vào trên ngực mình, bàntay mềm mại của Tiểu Thường Nhạc để trên vai Kiều Thâm, dần dần an tĩnh lại.......
Trời hoàn toàn tối đen, bốn phía một mảnh yên tĩnh, nến sắp cháy hết, Kỳ Thạcthu hồi đồ vật trên tay, chuẩn bị đi ngủ.
Dọn dẹp xong rồi tắt nến, Kỳ Thạc dần thích ứng trong bóng tối, nương theo ánhtrăng đánh giá Kiều Thâm đã ngủ say, sau khi Kiều Thâm rơi xuống nước tỉnh lạicứ như thay đổi thành một người khác, trở nên có sức sống, hơn nữa còn thường xuyênôm Tiểu Thường Nhạc, trước kia Kiều Thâm ôm hài tử đều ngại mệt.
Tiểu Thường Nhạc khi còn nhỏ giống Kỳ Thạc, không thích khóc nháo, đặc biệt dễnuôi, vì thế Kiều Thâm liền càng thêm bỏ qua Tiểu Thường Nhạc, mắt tháy TiểuThường Nhạc gần đây càng thêm dính Kiều Thâm, Kiều Thâm hình như cũng khôngchê, đối với Tiểu Thường Nhạc cũng đau sủng vạn phần.
Như vậy cũng tốt, Kỳ Thạc tự an ủi, chính mình nỗ lực kiếm tiền, phu lang có lườimột chút nhưng y chỉ cần vẫn luôn yêu thương hài tử như này thì y muốn gì cũng được,Kỳ Thạc nhẹ tay đem Tiểu Thường Nhạc từ trên người Kiều Thâm bế xuống đặt cạnhngười y rồi nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Sức nặng trên người Kiều Thâm không còn, y thoải mái đổi tư thế, chân vô thức đặttrên đùi Kiều Thâm, cánh tay ôm Tiểu Thường Nhạc vô thức cọ cọ, Kỳ Thạc nhìn KiềuThâm ngủ ngon lành chính mình cũng nhắm mắt dần dần tiến vào mộng đẹp.
___________
* Trung y: áo ngủ của người cổ đại.
Chương này có nhiều chỗ khó hiểu quá.
P/s: thì dạo này tui khá là bận ( thêm chút lười nữa) nên tui ko có thời gianedit đăng chương. Biết là mình chọn truyện có nội dung ngắn nhất rồi nhưng mà vẫnko có thời gian, ngoài chuyện nhà cửa tui còn vừa làm vừa vò đầu bứt tai vớihai bài tập lớn. Có thể sau Tết thì sẽ có thời gian hơn chút nên mong mọi ngườivẫn ủng hộ tui. ????????????
Tuy đã chạng vạng nhưng mặt trời vẫn chưa lặn,không khí cũng thập phần khô nóng, Kiều Thâm đem nước ấm đổ vào trong bồn tắm gỗlại kêu Kỳ Thạc giúp đem đến dưới cây liễu, Kiều Thâm bế Tiểu Thường Nhạc vàotrong nước để giúp bé tắm rửa.
Cổ nhân dù có nóng bức thế nào cũng bao bọc toàn thân trên dưới kín mít vì vậycho nên cả người Tiểu Thường Nhạc đều trắng trắng mềm mềm, chỉ có điều vì thiếudinh dưỡng nên có hơi gầy, Kiều Thâm lấy khắn vải nhẹ nhàng lau toàn thân TiểuThường Nhạc, Tiểu Thường Nhạc không có thói quen tắm rửa, cả người ướt dầm dề đượcôm trong ngực Kiều Thâm, hai chân ngắn nhỏ đá đá nước tắm.
Dùng vải bông bao lại Tiểu Thường Nhạc đang khỏa thân đi được vào trong phòngthì toàn thân Kiều Thâm cũng ướt nước, thay quần áo xong cho Tiểu Thường Nhạc,Kỳ Thâm lại đem bé bỏ vào trong cái sọt trước mặt Kỳ Thạc còn mình thì mang nướcấm hướng nhà tắm đi tới.
Nhà bếp truyền đến mùi hương của thịt, Tiểu Thường Nhạc ngửi được liền không thểngồi yên, a a kêu la, hai cánh tay nhỏ hướng về phía Kỳ Thạc như muốn nói mau dẫncon đi xem món gì thươm vậy a!
Kỳ Thạc nhìn nhi tử mình ầm ĩ liền rửa sạch tay rồi bế Tiểu Thường Nhạc lên đivào nhà bếp, hắn cũng không biết có thể mở nắp nồi không nên chỉ đơn giản thêmchút củi đảm bảo lửa vẫn cháy, nhà bế tràn đầy hương thịt, Kỳ Thạc là ngườikhông quá quan trọng việc ăn uống cũng có chút thèm.
Thêm củi xong Kỳ Thạc ôm Tiểu Thường Nhạc ra khỏi phòng bếp, ôm bé tới chỗ câyliễu bắt lấy cành lá rũ xuống để chơi, bên này Kiều Thạc tắm xong mang một đầutóc ướt đi ra.
Kỳ Thạc một bên che miệng Tiểu Thường Nhạc tránh cho bé bỏ cành liễu vào miệngcắn một bên nói với Kiều Thâm đang đi vào bếp: " Mới vừa thêm củi, sợ lửa tắt."
Kiều Thâm ừ một tiếng, nhìn lửa lại dung đũa chọc miếng thịt, không tính toán đểthem củi, chờ lửa tắt là có thể ăn được.
Trở về trong sân Kiều Thâm nghĩ nghĩ vẫnmở miệng nói: " Hay là tôi nấu nước cho anh tắm, tắm nước lạnh dễ bị cảm. "
Kỳ Thạc đem Tiểu Thường Nhạc đang quẫy cho Kiều Thâm tránh cho bé lại bỏ cànhliễu vào miệng, thế nên bé đang dãy dụa không cho phụ thân ôm: " Cảm mạo là ý tứgì? Không cần đâu tắm nước lạnh cũng được. " Hắn là hán tử, hán tử giống nhau đều có dương khí vượng, cả người đềunóng.
" Chính là cảm lạnh, vậy thôi được anh nhanh đi đi, lát nữa mặt trời lặn sẽ lạnh." Kiều Thâm đỡ Tiểu Thường Nhạc làm bé đứngtrên bàn đá, miệng Tiểu Thường Nhạc bẹp bẹp nhào vào trong lồng ngực Kiều Thâm,miệng gặm cổ Kiều Thâm làm cổ y toàn nước miếng, đây là đói bụng rồi.
" Thường Nhạc của chúng ta đói bụng hả, muốn ăn cơm, đến, cùng cha nói muốn.....ăn..... cơm. "
" Ân...... lộc cộc...... bảy...... thất thất...... "
" Cha. "
" Lộc cộc! "
" Cha. "
" Đát..... đà. "
Kiều Thâm thở dài, đã hai tuổi còn chưa kêu cha được, ai......
Thôi cứ từ từ đi.
Bế Tiểu Thường Nhạc lên, tiến vào nhà bếp vớt lên hai cái trứng kho, bưng chén điđến bàn đá ngồi xuống, lột vỏ trứng rồi thổi cho bớt nóng rồi đút cho Tiểu ThườngNhạc, mùi thơm của trứng kho,vị ngon của nó làm bé ham ăn trong người Tiểu ThườngNhạc trỗi dậy chén sạch sẽ hai cái trứng kho, ăn xong còn lôi kéo Kiều Thâm hướngtới nhà bếp, bé còn muốn ăn.
Nhà bếp lại nổi lửa để luộc khoai lang và ngô, Kiều Thâm không muốn Tiểu ThườngNhạc đi vào nhà bếp nên y ôm thân mình mềm mại của bé lên, đút bé uống chén nướcrồi lại dỗ bé dẫn bé di xem con kiến trên cây.
Chờ đến khi Kỳ Thạc tắm gội xong thì đem Tiểu Thường Nhạc đặt dưới mí mắt hắn,Kiều Thâm mới bước vào bếp đem cắt thịt kho rồi bưng ra cùng với khoai và ngô. Truyện Truyện Teen
Tiểu Thường Nhạc nhìn thấy đồ ăn trên bàn đá cả người hưng phấn không thôi, ởtrong người phụ thân lắc tới lắc lui, dậm dậm đùi của phụ thân hận không thể nhàovào trong chén, Kiều Thâm lột một nửa bắp ngô trộn lẫn với vụn thịt kho rồi đưacho Tiểu Thường Nhạc để bé tự cầm muỗng gỗ ăn.
Thịt kho đủ vị, hút nước đầy đủ không khô, lửa đủ độ không dính, thịt mềm mà khôngnát, miệng đầy hương thơm thịt bất giác Kỳ Thạc đã ăn hai bát cơm, bụng cũng nohơn.
Kiều Thâm không màng hình tượng gặm móng heo, nhìn thấy Kỳ Thạc với Tiểu ThườngNhạc ăn đầy thỏa mãn thì sự tự tin với trù nghệ của mình càng bành trướng, xemra với trù nghệ này dưỡng béo cho Tiểu Thường Nhạc vẫn có khả năng.
Sau khi cơm nước xong trời cũng đã tối, buổi tối không khí cũng giảm mấy độ, KiềuThâm đem thịt kho còn thừa bỏ vào trong nồi sứ, ban đêm nhệt độ thấp đồ ăn khôngdễ bị hỏng những ngày mai phải ăn hết chỗ đồ ăn này.
Sửa soạn trong nhà bếp xong, khóa cửa cổng cẩn thận Kiều Thâm liền trở lại phòng,mỗi ngày thì giờ phút này là thời khác xấu hổ nhất, còn tốt là Tiểu Thường Nhạcngủ cùng bọn họ, nhưng cũng có thẻ vì thân thể của chính mình chưa khỏe nên KỳThạc cũng chưa có làm them động tác gì.
Bởi vì bị ảnh hưởng bởi mẹ nên Kiều Thâm có khát vọng nhất định đối với gia đìnhcũng có ý thức trách nhiệm với nó, nhưng y vẫn chưa thể tiếp nhận được cùng mộtngười đàn ông nằm cạnh nhau phát sinh chuyện gì đó.
Trong phòng thắp nến, Kỳ Thạc ngồi ở bàn gỗ điêu khắc một số đồ vật nhỏ, TiểuThường Nhạc thì ở trên giường bò tới bò lui, Kiều Thâm giả bộ ho khan hai tiếngtỏ vẻ thân thể mình còn chưa có tốt, chột dạ ngồi trên giường xoa đầu Tiểu ThườngNhạc.
Sờ một lúc thì thấy Tiểu Thường Nhạc đã nóng đến chảy mồ hôi, Kiều Thâm lau sơqua người bé, nghĩ nghĩ lại mở tủ quần áo đem đồ Tiểu Thường Nhạc mặc lúc mớisinh lấy ra.
Quần áo đã nhỏ còn hài tử lớn nhanh cũng không mặc mấy lần nên đồ vẫn dung tốt,khi nào đó về thôn thì mang về chắc là nhà nào đó trong thôn có em bé sẽ cần dung.
Kỳ Thạc thấy Kiều Thâm cắt đồ Tiểu Thường Nhạc không dung làm đồ lót muốn nói lạithôi, nghĩ đến những cử chỉ kỳ lạ của Kiều Thâm mấy ngày nay nhưng đều là để chămsóc Tiểu Thường Nhạc thoải mái dễ chịu, cuối cùng vẫn không mở miệng ngăn lại.
Rất nhanh Kiều Thâm đã phỏng theo thiết kế của tã giấy hiện đại làm tã cho TiểuThường Nhạc, y mặc tã cẩn thận cho Tiểu Thường Nhạc, có hơi rộng nhưng không bịrơi xuống là được.
Nhìn số vải còn dư lại, Kiều Thâm lại làm cho Tiểu Thường Nhạc một cái yếm đơngiản, lại làm thêm hai cái quần (?) tránh cho Tiểu Thường Nhạc bị lạnh bụng.
Nhìn thành quả của mình, Kiều Thâm bất giác cười lên, Kỳ Thạc nghe thấy tiếng cườicủa Kiều Thâm thì động tác trên tay dừng lại, Kiều Thâm của hiện tại luôn làm tâmtình hắn vui sướng.
Thu dọn xong, Kiều Thâm chỉ mặc trung y ôm Tiểu Thường Nhạc nằm lên giường, giườngcủa cổ nhân đều là giường đất, vừa cứng vừa to, trừ bỏ lúc tắ rửa Tiểu ThườngNhạc chưa để lộ nhiều da thịt như vậy, bé ngồi bên cạnh Kiều Thâm dùng ngón útniết niết trên đùi.
Nhìn vải bông trên lưng Tiểu Thường Nhạc, lưng phúc bé hơi mỏng mềm mụ thịt (?)vẫn còn gầy, Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc làm cho bé ghé vào trên ngực mình, bàntay mềm mại của Tiểu Thường Nhạc để trên vai Kiều Thâm, dần dần an tĩnh lại.......
Trời hoàn toàn tối đen, bốn phía một mảnh yên tĩnh, nến sắp cháy hết, Kỳ Thạcthu hồi đồ vật trên tay, chuẩn bị đi ngủ.
Dọn dẹp xong rồi tắt nến, Kỳ Thạc dần thích ứng trong bóng tối, nương theo ánhtrăng đánh giá Kiều Thâm đã ngủ say, sau khi Kiều Thâm rơi xuống nước tỉnh lạicứ như thay đổi thành một người khác, trở nên có sức sống, hơn nữa còn thường xuyênôm Tiểu Thường Nhạc, trước kia Kiều Thâm ôm hài tử đều ngại mệt.
Tiểu Thường Nhạc khi còn nhỏ giống Kỳ Thạc, không thích khóc nháo, đặc biệt dễnuôi, vì thế Kiều Thâm liền càng thêm bỏ qua Tiểu Thường Nhạc, mắt tháy TiểuThường Nhạc gần đây càng thêm dính Kiều Thâm, Kiều Thâm hình như cũng khôngchê, đối với Tiểu Thường Nhạc cũng đau sủng vạn phần.
Như vậy cũng tốt, Kỳ Thạc tự an ủi, chính mình nỗ lực kiếm tiền, phu lang có lườimột chút nhưng y chỉ cần vẫn luôn yêu thương hài tử như này thì y muốn gì cũng được,Kỳ Thạc nhẹ tay đem Tiểu Thường Nhạc từ trên người Kiều Thâm bế xuống đặt cạnhngười y rồi nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Sức nặng trên người Kiều Thâm không còn, y thoải mái đổi tư thế, chân vô thức đặttrên đùi Kiều Thâm, cánh tay ôm Tiểu Thường Nhạc vô thức cọ cọ, Kỳ Thạc nhìn KiềuThâm ngủ ngon lành chính mình cũng nhắm mắt dần dần tiến vào mộng đẹp.
___________
* Trung y: áo ngủ của người cổ đại.
Chương này có nhiều chỗ khó hiểu quá.
P/s: thì dạo này tui khá là bận ( thêm chút lười nữa) nên tui ko có thời gianedit đăng chương. Biết là mình chọn truyện có nội dung ngắn nhất rồi nhưng mà vẫnko có thời gian, ngoài chuyện nhà cửa tui còn vừa làm vừa vò đầu bứt tai vớihai bài tập lớn. Có thể sau Tết thì sẽ có thời gian hơn chút nên mong mọi ngườivẫn ủng hộ tui. ????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất