Ở Ký Túc Xá Coi Trai Đấu Kiếm Bị Bạn Cùng Phòng Phát Hiện

Chương 15

Trước Sau
WXID123456: Tới rồi tới rồi! Biết mọi người bị ngắt đoạn không thoải mái, tôi mới tăng tốc độ mã lực viết hết câu chuyện này nè. B và tôi sau khi tan học bắt đầu kể chuyện tiếp, cậu ấy nói chỉ nhớ rõ mấy đoạn thôi, câu chuyện trải qua sửa đổi mới ra hình dáng như bây giờ.

Đến khi hương khách ít hơn, tiểu hòa thượng thả chim non lên cây, lúc leo cây cánh hoa rơi đầu đầy. Buổi tối trước khi luyện công cậu do dự cởi quần áo trên người xuống, đổi thành một bộ khác. Luyện công rất mệt, cậu trở lại trên giường rất nhanh đã ngủ, tiếng ngáy của tiểu hòa thượng mập bên cạnh cũng không có ảnh hưởng đến cậu chìm vào giấc ngủ.

Nhưng nửa đêm cậu đột nhiên thức tỉnh. Cho dù là cuối xuân, buổi tối trong núi cũng lạnh, nhưng sau lưng cậu lại đổ một lớp mồ hôi, ướt khăn trải giường. Cậu không dám nhớ lại giấc mơ của mình, chỉ nhớ phồn hoa như gấm, làn da trắng và cánh hoa trắng, làn da mịn màng và môi hoa mịn màng, khớp xương màu hồng và đầu hoa màu hồng, không phân biệt được không nói rõ được.

Giường của tiểu hòa thượng bên cửa sổ. Cậu lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, ánh trăng như nước, đổ vào nhà. Cậu ngồi trên mép giường, nhìn cây hoa dưới ánh trăng, lúc mới vào chùa chọn giường cậu bị phân chia đến cái giường bên cửa sổ mà mọi người đều không muốn đến. Bởi vì mùa đông lạnh, cửa sổ giấy một khi rách thì đừng hòng ngủ. Nhưng sau đó cậu cảm thấy vị trí này không tệ, có thể thấy cây cầu nguyện trong sân, cây cầu nguyện cao lớn, trên cành thấp lùn treo bùa cầu nguyện màu đỏ. Vào mùa xuân thật ra không thấy rõ, bởi vì trên cây nở đầy hoa màu trắng, bùa cầu nguyện lấp ló dưới chùm hoa tươi đẹp.

Lúc hoa nở, có không ít cô nương tới đây cầu duyên, có thể xin xăm, nhưng nhiều người lại chấp nhận cầu nguyện thông qua cánh hoa bay tán loạn. Có lẽ bởi vì cánh hoa lơ lửng xinh đẹp so với cây thăm trúc lạnh lẽo có vẻ càng khao khát tình yêu hơn đi.

Gió buổi tối không thể so với ban ngày, vẫn nhu hòa, nhưng lành lạnh, giống như cánh hoa trên cây. Ánh trăng vì màu hoa tăng thêm phân lãnh ý, thật ra hoa của cây này cũng không phải thuần trắng, màu trắng không có một chút tỳ vết nào có lẽ có chút không thú vị. Tiểu hòa thượng nhặt lên hoa rơi dưới đất hoa rơi, đầu hoa là màu hồng, hồng phấn, màu hồng loang ra như ngâm qua nước suối vậy. Tiểu hòa thượng đỏ mặt, so với màu hồng của đầu hoa còn xinh đẹp hơn.

Có mấy cánh hoa bay vào nhà, rơi vào lên tăng y xếp chỉnh tề bên gối tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng nhẹ nhàng giơ tăng y lên trước mặt, đếm kỹ đường vân sần sùi phía trên, dưới ánh trăng mỗi một nét đều hiện rõ. Cậu ngắm nhìn bốn phía, những tiểu hòa thượng khác đều ngủ rồi, tiếng ngáy của tiểu hòa thượng mập đổi tần số, mới đầu là tiếng ngáy dài, rồi sau đó hơi ngừng. Khi cho là cậu ta đã yên lặng, tiếng ngáy lại hồi sinh.

Tiểu hòa thượng quay trở lại, tiếp tục nhìn chăm chú tăng y tầm thường của mình. Cậu nghĩ tới trường sam màu vàng nhạt hôm nay tiểu thiếu gia mặc, sáng ngời nhu thuận, còn có mùi hương đặc biệt trên người tiểu thiếu gia, trong veo trong mùi hương khói thật nồng. Cậu thật sự rất muốn ngửi một cái, tiểu hòa thượng chậm rãi lại gần tăng y, chóp mũi mới vừa chạm lên, cậu hít một hơi thật sâu.

Mùi lá rụng thối rữa, mùi mồ hôi cơ hồ không ngửi thấy, mùi chát của vải bông xiêm áo, còn có một mùi, mùi thơm khó nhận ra của tiểu thiếu gia. Cậu ấy như ma nhập, mặt hung hăng vùi vào trong quần áo sần sùi, muốn đem mùi thơm còn sót lại chiếm làm của riêng, lại thăm dò xem có còn thừa lại hay không. Đáng tiếc không có, cậu lăn qua lộn lại tìm kiếm, đều không có.

Mặt cậu không cam lòng chôn bên trong, mồ hôi sau lưng bị gió thổi khô, có hơi lạnh, trong lòng cũng trống rỗng. Cậu nâng người lên, lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, không có gió, chỉ có mấy chùm hoa rơi bay bổng rơi xuống đất. Cậu nhớ ra rồi, hoa trắng đó thật ra có chút thơm, đứng xa thì không ngửi thấy, phải dán lên nhụy hoa, tinh tế ngửi, mới có thể bắt được một chút thoang thoảng.

Mùi thơm trên người tiểu thiếu gia không hề diễm tục, chỉ nhàn nhạt, nhưng đủ để câu người. Tiểu hòa thượng nhìn thấy mấy cánh hoa vừa rồi cầm quần áo lên đánh rơi trên gối, dè dặt cầm hoa lên, đặt trên áo khoác, khẽ ngửi, sợ hô hấp của mình thổi rơi cánh hoa. Rất nhạt rất nhạt, tiểu hòa thượng xếp quần áo để ở xa xa. Nhìn chằm chằm cây hoa ngoài cửa sổ, buồn bã mất mát, cho đến cậu không chịu được nữa ngủ quên.

Tiểu hòa thượng tái diễn cuộc sống khô khan, luyện công, quét sân, chỉ là so với trước kia nhiều thêm phần tâm tư, sẽ chú ý ngoài cửa có bóng người màu vàng nhạt kia không.

Một tháng sau, rốt cuộc cậu đã đến. Nhưng lần này tiểu thiếu gia mặc xiêm y màu xanh nhạt, nhìn vẫn linh động hoạt bát. Lần này cậu đến cùng mẹ, buổi trưa còn phải ở trong chùa ăn chay, thời gian dừng lại dài hơn một chút. Tiểu hòa thượng thấy bọn họ vào chùa, vội vàng trở về thay bộ tăng y khác mới một chút. Cậu đến gần tiểu thiếu gia, lại thu bước chân, không dám tiến lên. Nếu như tiểu thiếu gia đã không nhớ cậu thì phải làm sao, cậu có chút ảo não, buồn bã muốn tránh đi sân sau. Cậu lưu luyến ở xa xa nhìn một cái, thấy tiểu thiếu gia hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như đang tìm cái gì. Tiểu hòa thượng mang chút may mắn trong lòng, đi ra ngoài cây cột một chút. Tiểu thiếu gia nhìn thẳng vào mắt cậu, kéo xiêm y mẹ cậu, nói gì đó, vừa nói vừa chỉ hướng tiểu hòa thượng. Mẹ cậu gật đầu một cái, tiểu thiếu gia bèn rải bước chân chạy về phía tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng không kịp phản ứng, tiểu thiếu gia đã đến bên cạnh.

"Còn nhớ ta không?"

Tiểu hòa thượng sao lại không nhớ cậu chứ, cậu nhớ cậu nhiều lắm, nhưng chỉ nội liễm trả lời, "Nhớ."

"Con chim nhỏ lần trước nhân huynh để lại chỗ cũ rồi chưa?" Tiểu thiếu gia càng hưng phấn hơn, hai mắt càng tròn sáng lên.



Tiểu hòa thượng cho cậu câu trả lời khẳng định, dẫn cậu đến dưới cầu nguyện nhìn. Một tháng, hoa trên cây cầu nguyện đã sớm rơi sạch, thay lá cây màu xanh mới tinh, cành dày lá tốt.

Tiểu thiếu gia ngẩng đầu lên cố gắng quan sát, nhưng không tìm thấy ổ chim. Tiểu hòa thượng dẫn cậu lại gần rễ cây hơn, đổi hướng. Lần này tiểu thiếu gia nhìn thấy, ổ chim màu nâu nằm trên một cành khô rắn chắc. Cậu nhìn chăm chăm, có thể thấy mấy con chim lông xù ló đầu ra.

Tiểu thiếu gia xoay đầu lại, "Là thật kìa, bên trên mấy con."

"Có bốn con." Tiểu hòa thượng trả lời.

"Nó trở về thì tốt quá, nơi này cũng không thể leo cây, ngươi biết có gì chơi vui không?" Tiểu thiếu gia lại tiến tới bên cạnh cậu, hai mắt nhìn cậu, mùi thơm quen thuộc xuất hiện lần nữa. Tiểu hòa thượng nghiêng đầu, che giấu vui vẻ trong lòng, chỉ phía sau, nói, "Ta bình thường sẽ ra sau núi chơi, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể đưa ngươi đi."

Tiểu thiếu gia thích chơi sao lại sẽ không nguyện ý, kéo tiểu hòa thượng chạy tới cửa sau.

Hai người đều là trẻ con tuổi không lớn lắm, đối với bọn họ mà nói trên núi một bông hoa một cái cây, con chim trên cây, sâu trong cỏ, con cóc cạnh tảng đá, con mèo vươn vai trên mái hiên, đều là thứ tràn đầy thú vị, đều đáng giá tốn thời gian thật lâu để chơi đùa.

Vẫn là tiếng chuông ăn chay thúc giục bọn họ trở về, bọn họ mới ngừng lại thời gian vui đùa tốt đẹp.

Sau đó mỗi một tháng, tiểu thiếu gia đều sẽ lên chùa, tiểu hòa thượng dẫn cậu cùng đi chơi. Thỉnh thoảng có mấy lần, tiểu hòa thượng có thể đi theo phương trượng đến nhà tiểu thiếu gia phù hộ, ngắm con dế tiểu thiếu gia nuôi.

Về sau nữa tiểu thiếu gia càng ngày càng cao, cũng không cần bùi tóc tròn quay nữa, tiểu hòa thượng còn cảm thấy có chút đáng tiếc. Thời gian tiểu thiếu gia chơi đùa ít lại, cậu là bé trai duy nhất trong nhà, cả nhà đều đốc xúc cậu học hành đàng hoàng, chuẩn bị thi khoa cử, thời gian có thể chơi đương nhiên cũng ít. Khi cậu quả thực đọc không nổi tứ thư ngũ kinh chi hồ giả dã cũ, cũng sẽ lén chạy lên núi tìm tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng cũng sẽ nghĩ biện pháp nửa đêm chạy xuống núi, cùng tiểu thiếu gia đốt đèn học hành cực khổ.

Về sau nữa, tiểu thiếu gia thuận lợi thi đậu tú tài, cống sĩ, qua thi hội, thành tiến sĩ. Cậu vui vì tiểu thiếu gia, mặc dù thời gian cậu có thể bầu bạn với tiểu thiếu gia càng ngày càng ít.

Rất nhanh, không ít người làm mai cho tiểu thiếu gia. Tiểu thiếu gia vẫn không muốn kết hôn, tiểu hòa thượng mỗi lần nghe tiểu thiếu gia, bây giờ là đại thiếu gia, nói gần đây mẹ lại giúp cậu tìm cô nương, một thiên kim nhà quan cũng có ý với cậu, trong lòng cậu cũng ê ẩm khổ sở. Cậu không thể uống rượu, nhưng mỗi lần nhìn đại thiếu gia buồn rầu uống rượu, cậu cũng muốn thử một lần.

Có một hôm cậu ngay trước mặt đại thiếu gia, phá giới một lần, uống một hớp rượu trên tay đại thiếu gia, vừa cay vừa đắng, cũng không dễ uống. Thế nhưng mùi vị nồng nặc tựa hồ có thể kích thích những điều ứ đọng trong lòng cậu, để cậu nóng lòng phát tiết. Cậu nhìn chằm chằm đôi mắt ửng đỏ của đại thiếu gia, không cách nào suy tính đè lên đại thiếu gia cậu tâm tâm niệm niệm, cắn lên đôi môi cậu ngày nhớ đêm mong. Cậu không biết hôn, chỉ biết cắn, đại thiếu gia có lẽ cũng uống rượu đầu óc mê muội, cũng cùng cậu cắn mấy miếng thịt, hận không thể nuốt đối phương vào trong bụng.

Nó không giống một cái hôn, chờ khi mùi máu tanh nồng đến nỗi không thể không tách ra, nhưng phát hiện trên mặt hai người đều là nước mắt, có lẽ uống nhiều rượu nên chảy ra.

Sau, bọn họ ăn ý ngậm miệng không nói đến cái hôn hoang đường đó.

Chưa tới hai năm, đại thiếu gia cưới một người vợ xinh đẹp hiền huệ.

Chưa tới hai năm, đại thiếu gia vì gia tộc có thêm một đứa bé.

Chưa tới hai năm, đại thiếu gia thăng chức đi xa.



Chưa tới bốn năm, đại thiếu gia bị cách chức đi tha hương.

Cơ hội đại thiếu gia cùng tiểu hòa thượng gặp mặt càng ngày càng ít, tiểu hòa thượng cũng không còn là tiểu hòa thượng nữa, tiểu hòa thượng một chút tuệ căn cũng không có ngày xưa không biết đã trải qua cái gì, hiểu thiện ý, thành phương trượng, thường hay ở trước tượng phật từ bi cầu bình an cho đại thiếu gia. Đại thiếu gia đã từng quyên tặng một tượng phật cho chùa. Trong chùa hương khói vẫn thịnh vượng, cây cầu nguyện kia cũng càng ngày càng lớn. Mỗi ba tháng, phồn hoa như gấm, hương khách tới cầu nguyện đông đảo.

Có một buổi tối, phương trượng thấy ánh trăng đẹp quá, không nỡ ngủ, không mặc thêm quần áo đến dưới cây cầu nguyện. Anh chắp tay đứng thật lâu, trên đầu trên vai cũng rơi đầy hoa màu trắng. Anh chậm rãi mở mắt ra, xòe bàn tay ra, bên trên là hai cánh hoa, tất cả đều là mặt trước.

Anh nhìn kết quả cười.

Lúc anh còn trẻ, anh rất nhiều lần đi tới dưới cành cây, chắp tay đón những cánh hoa đó, tất cả đều là mặt sau hoặc là một mặt trước một mặt sau. Vào một lần quan trọng nhất, anh lại một lần nữa chắp tay, mở ra còn chưa thấy rõ, một trận kình phong thổi tới, cánh hoa trên lòng bàn tay anh, theo cánh hoa mới rơi xuống cùng nhau đi xa.

Anh nhìn hoa càng bay càng xa, nội tâm lại kiên định. Mỗi một lần chắp tay, anh chỉ muốn một câu trả lời, anh mong muốn câu trả lời ấy. Anh đuổi theo hoa, tâm tình nhanh nhẹn, ra cửa chùa, chạy tới dưới núi. Đến phủ đệ anh quen thuộc, anh gặp người muốn gặp. Thiếu gia đang muốn lên kiệu tử, không ngờ sẽ gặp anh, anh đi tới trước mặt tiểu hòa thượng, "Ta đang muốn đi tìm ngươi."

"Ta..."

"Ta..."

Hai người đồng thanh, tiểu hòa thượng kêu thiếu gia nói trước.

"Ta quyết định đính hôn rồi." Thiếu gia nhìn ánh mắt anh, nhẹ nhàng nói ra câu này. Tiểu hòa thượng trông vào đôi mắt anh, ánh mắt thiếu gia không còn tròn như hồi bé nữa, hơi hẹp dài một chút, anh để ý thấy mấy cái nếp nhăn ở đuôi mắt thiếu gia.

Hóa ra hai chúng ta tuổi tác đều lớn nha, tiểu hòa thượng trong lòng cảm khái.

Thiếu gia chăm chú nhìn anh, giống như lần đầu tiên họ gặp mặt. Đột nhiên thiếu gia cười, ánh mắt hoàn toàn nheo lại.

"Ừ, chính là như vậy." Thiếu gia cắn cắn môi, tổng kết sau cùng, "Ngươi vừa rồi muốn nói gì?"

"Không quan trọng." Tiểu hòa thượng lần nữa nghiêm túc nhìn mặt thiếu gia, muốn ghi tạc mỗi một chi tiết trong đầu.

"Ngươi muốn đi đâu?" Tiểu hòa thượng chuyển hướng cổ kiệu sau lưng.

"Đi gặp ngươi." Thiếu gia tầm mắt ngừng trên cổ kiệu, vẫn nhẹ nhàng nói.

Phương trượng ngẩng đầu lên, cánh hoa trên đầu bay xuống, có mùi thơm rất nhạt. Anh nhìn về ổ chim trên cây, đêm đã khuya, chim đều an tĩnh. Chỉ có tiếng hoa rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau