Ở Ký Túc Xá Coi Trai Đấu Kiếm Bị Bạn Cùng Phòng Phát Hiện
Chương 28
WXID123456: Hôm nay là ngày cá tháng tư, B không bày trò trêu tôi, mà lại nói cho tôi một chuyện rất nặng nề. Tôi cũng vì vậy mà biết được chuyện mà mọi người muốn biết chuyện trong bài đăng lần trước.
Buổi sáng, B ôm một bó hoa, bên trong là hoa cúc trắng. Tôi không hỏi cậu ấy muốn đi gặp ai, im lặng đi theo cậu ấy ngồi tàu điện ngầm gần một tiếng đi về phía Tây Nam.
Một đoạn của tàu điện ngầm nằm trên đất liền. Càng kéo dài ra ngoại ô, cảnh sắc ngoài cửa sổ càng êm đềm. Mùa xuân ấm áp, ven đường hoa nở hoặc hồng hoặc trắng giữa một màu xanh biếc. Đầu xuân ánh nắng ôn hòa êm ái vẩy lên người chúng tôi. Theo lý thuyết, nên tâm trạng thoải mái, nhưng tôi cúi đầu nhìn bó hoa còn vương nước trong tay B, rất có lên tinh thần.
Rất nhiều chi tiết quá khứ luôn ám chỉ tôi đã từng có một sinh mệnh chết. Tôi không biết tôi là nam hay nữ, ngoại hình tính cách như thế nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không nhìn thấy Giang Nam cuối xuân, không thể leo lên đỉnh núi rậm cây xanh ở viễn phương, trong lòng thấy bi thương khó mà kiềm chết.
B không nói chuyện, tôi cũng không hỏi, hai người im lặng ngồi trong tàu điện ngầm được ánh nắng chiếu sáng.
Sau khi xuống tàu điện ngậm, chúng tôi tiếp tục đi một đoạn nữa. Trên đường yên tĩnh, ít có xe cộ đi qua.
Leo lên bậc thang màu trắng, chúng tôi cùng dừng lại trước một bia mộ. Trên bia dán hình của cậu con trai, tóc cậu ấy đen nhánh mềm mại, phủ trên trán. Mặt mũi xinh xắn trắng nõn, đeo cái kính gọng đen, miệng nở nụ cười xấu hổ, nhìn qua là một học sinh cấp ba khôn khéo ngượng ngùng.
Cậu ấy đã qua đời vào ngày này ba năm trước.
B yên lặng đặt bó hoa trong tay trước mộ. Chúng tôi đứng thật lâu, cảm nhận gió mát trong núi. Giống như đang nói chuyện cũ mai táng ở chỗ này, tan đi trong tự nhiên.
B bình tĩnh nhìn hình của nam sinh, cậu ấy có đôi mắt ôn nhu sáng ngời.
"Cậu ấy... là bạn cấp ba của tôi. Trước kia thật ra tôi không hiểu về cậu ấy bao nhiêu, nói chính xác là, tôi cũng không để ý các bạn trong lớp quá nhiều. Trí nhớ của tôi không kém, nếu như tôi muốn, tôi có thể nhớ tên và mặt của mỗi một bạn cấp ba. Không thể bảo đảm mỗi một chuyện đều nhớ rõ như mới, nhưng phần lớn những sự kiện mấu chốt đều có thể nhớ." B chuyển sang tôi, cau mày nói, "Nhưng lúc ấy tôi không có gì đáng để nhớ, cảm thấy người chung quanh như thế nào cũng không liên quan đến tôi, mọi người cùng lắm chỉ là học chung một lớp trong ba năm, rồi đi thi những kỳ thi giống nhau thôi."
"Tôi không muốn cũng không có suy nghĩ đó, không giống cậu" Ánh mắt B khẽ nâng, "Giữ lại trong lòng mỗi một thời gian đẹp trong cuộc sống, trở thành đoạn phim đáng để nhớ lại, càng ngày càng lấp lánh rực rỡ."
Tôi gật đầu một cái, nghe cậu ấy kể về chuyện đã qua.
Địa điểm là trường học có mùi cổ kính mà mấy ngày trước mới đi, trường tuy đẹp, nhưng không phải mỗi một người đều có thể hết lòng hưởng thụ. Chàng trai này chính là như vậy, cậu ấy bởi vì một vài chuyện mà bị bạo lực học đường. Tính cậu ấy thì yếu đuối, không chống đối quá mạnh.
Cậu ấy và B có tiếp xúc hiếm hoi vào một mùa đông sau khi tan học, B bận công việc ở trường nên trời cũng hơi tối rồi mới chuẩn bị về nhà. Trên đường xuống lầu, nghe được có tiếng khóc sụt sùi rất nhẹ.
"Âm thanh rất nhỏ, nếu như không phải là bốn phía quá yên tĩnh, tôi đi chậm, lần đó cũng không nghe được." Khi cậu ấy nói câu sau cùng âm thanh không tự chủ hạ thấp một chút.
Nam sinh ngồi xổm trong góc phòng vệ sinh, chôn giữa đầu gối, chỉ lộ ra đỉnh đầu, bả vai khẽ run. Nghe tiếng bước chân B tiến vào, cậu ấy sợ hãi ngẩng đầu, thấy là B, trong mắt thoáng rút đi bất an. Tóc mái của cậu ấy dính trên mặt, trên mắt kính đầy hơi nước, có lẽ là mới khóc hoặc là mới rửa mặt đi.
"Khi đó tôi hành động rất máy móc," B nhìn ta, tự giễu cười, "'Có người chảy nước mắt ― đưa khăn giấy'. Không đồng cảm, càng khỏi nói tới chuyện tới an ủi. Sau đó tôi cũng không để ý cậu ấy nữa."
Lần kế B gặp cậu ấy là vào một buổi chiều đầu xuân, nam sinh nói câu đầu tiên với B, kêu cậu ấy đến vườn hoa trước nhà thì nghiệm của trường. Hoa lê trắng như tuyết uyển chuyển nở đầy, nụ hoa màu hồng phấn của hải đường thùy tơ sắp nở.
"Cậu ấy cúi đầu không dám nhìn tôi. Tôi đợi một hồi, cậu ấy mới nhanh chóng nhẹ giọng bày tỏ với tôi." B có hơi khó xử nhìn tôi, "Khi đó tôi không hiểu thích là cái gì. Vì vậy quả quyết cự tuyệt cậu ấy, đi thẳng về lớp. Bỏ lại một mình cậu ấy dưới cây hoa."
Đây là lần đầu tiên B và nam sinh nói chuyện, cũng là lần cuối cùng.
Lại qua một tuần, vào lúc nghỉ trưa B đến phòng thí nghiệm trước chuẩn bị dụng cụ, đi một mình trên lối đi vắng lặng không người.
Màu máu đỏ thẫm dọc theo đá cuội lồi lõm, từ xa đến gần, chậm rãi chạy tới dưới chân B. B đạp lên máu, giày thể thao màu trắng bắn lên điểm đỏ rực rỡ. Cậu ấy dừng trước cây hải đường dưới lầu nhà thí nghiệm. Dưới gốc cây có một cậu trai đang nằm máu thịt mơ hồ, cánh hoa hải đường ngâm trong vũng máu.
Cậu ấy cúi đầu nhìn kính gọng đen rơi gãy, mới từ cục thịt gần như không còn sức sống trong vũng máu phân biệt được thân phận của cậu trai ấy.
B nhớ về những tiếp xúc ít ỏi với cậu con trai ngày xưa. Vào buổi chiều một tuần trước, phía Bắc cây lê cao lớn nở hoa như sắc trăng, dưới đất rơi dày một lớp thảm trắng mềm mại, đạp lên sẽ in dấu trên đá xanh. Hoa hải đường chia ra tọa lạc ở phía Đông Tây, phía Đông trên cành cây cao nhất có ba mươi bốn nụ hoa, phía Tây trên cành cây dài nhất có bốn mươi bảy nụ.
Bây giờ trên cây lê, không có hoa, dưới đất cũng không có thảm trắng, chỉ mọc đầy mầm mới non xanh. Ba mươi bốn nụ hoa đã nở hai mươi ba bông, có bốn nụ có lẽ bị gió mưa thổi rơi, tìm không thấy. Bốn mươi bảy nụ hoa còn lại có mười tám nụ chưa nở hẳn, nhưng nhanh thôi.
B ngửa đầu, từ trên nhìn xuống, hàng rào bảo vệ trên sân thượng tầng năm có hai mươi ba thanh. Cửa sổ phòng thí nghiệm tầng năm, có rèm cửa sổ của ba phòng học kèo vào thật kín kẽ, ngoài ra có thể nhìn thấy ba câu danh ngôn của doanh nhân treo trên tường. Không nhìn thấy cảnh bên trong phòng thí nghiệm lầu bốn, bởi vì cửa sổ đều bị kéo lại. Tầng ba là văn phòng sinh học, phòng thứ hai từ phía Tây đếm qua là vị trí của giáo viên sinh học. Trong lan can ngoài cửa sổ treo ba chậu lan, năm chậu sen đá. Tầng thứ hai là văn phòng của giáo viên hóa, cậu ấy đang muốn đến căn phòng thứ tư. Một lầu là bãi đậu xe đạp, thông qua cửa sổ nhỏ hẹp có thể thấy xe đạp của học sinh bên trong.
Trong vườn hoa có hai cây hải đường đứng hai bên ghế đá, một cây hoa lê cao đến giữa tầng hai, phía Đông còn có ba cây hoa quế. Phía Tây hải đường nở rộ hai mươi chín bông, vừa bị gió thổi rơi một bông hoa nở đẹp nhất, bây giờ chỉ còn lại hai mươi tám bông.
Đá cuội dưới đất bị máu nhuộm đỏ, có bảy mươi bảy viên.
Cuối cùng B nhìn một cái, không vẻ bối rối gì xoay người đi tới chỗ bảo vệ, sau lưng lưu lại dấu chân nửa đường máu.
"Cậu ấy để lại một bức tâm thư, trong thư viết bởi vì bị bạn học phát hiện thích nam sinh, nên bị bắt nạt. Nói cho cha mẹ, cũng không được đồng tình. Không nơi nương tựa cậu ấy lựa chọn vào một buổi chiều yên tĩnh kết thúc cuộc đời mình. Trường học rất nhanh đè tai nạn này xuống, cũng chỉ có học sinh khóa chúng tôi biết chuyện này. Cậu ấy chết thật im hơi lặng tiếng."
"Khi đó tôi mới biết hóa ra bình thường mấy nam sinh kia đùa giỡn, thật ra là đang 'đánh', đồng thời bị sinh lý và tâm lý hành hạ. Nhưng tôi chưa từng chú ý, cũng chưa bao giờ thay đổi chuyện gì. Đã quen một mình đi học, một mình bước chậm trong sân trường."
"Mẹ tôi nghe nói tôi là người đầu tiên phát hiện thi thể của cậu ấy," B lắc đầu một cái, "Bà ấy vô cùng lo lắng tôi có bóng ma tâm lý."
"Nhưng tôi không có, tôi chẳng có cảm giác gì cả." B ngẩng đầu nhìn trời, "Như cùng cậu ngắm mây bay trên trời, hoa cỏ dưới đất vậy. Sẽ không bởi vì mây bay dễ tan, cỏ thơm dễ gãy mà than trời trách đất."
"Tôi không bình thường lắm phải không?" B quay đầu, nhìn về phía tôi. Cậu ấy đứng dưới bầu trời ngoại ô, nhỏ bé cô đơn, yếu ớt như vậy. Trong mắt cậu ấy có bi thương nồng đậm, mà cứ nhất quyết muốn giả vờ ung dung không thèm để ý trả lời.
"Hồi nhỏ tôi đã phát hiện mình không đúng. Ba mẹ mua lego cho tôi, tôi sẽ ghép chúng lại hoàn chỉnh, nhưng khi thấy thành phẩm cũng không thấy vui sướng và thỏa mãn."
"Tôi hình như thiếu làm năng lực cảm xúc bẩm sinh của một con người. Nhưng tôi có thể bắt chước cảm xúc người bình thường nên có, ba mẹ mua quà thì nói cám ơn; thấy nhà người ta nuôi động vật nhỏ phải nói đáng yêu; phân biệt được điểm cười của người khác cảm thấy không có một chút thú vị nào cũng sẽ cười; bạn học vì tốt nghiệp mà rưng rưng nước mắt, tôi chỉ biết cúi đầu ăn uống che giấu lúng túng... trước kia tôi vẫn cảm thấy những chuyện này không quan trọng, ba mẹ tôi cũng không có chú ý."
"Học kỳ trước cậu đã học môn xã hội học rồi, chắc cậu đã nghe giảng viên nói về Tự Giới Thiệu Cuộc Sống Hằng Ngày của Erving Goffman."
Học kỳ trước bài tập của nhóm tôi chính là phân tích quyển sách này. Trong sách xem xã hội thành một nhà hát lớn, mỗi một người là diễn viên trong nhà hát. Chúng tôi thông qua giao thiệp xã hội nhận được nhân vật nặng biết bao của mình, căn cứ vào khung quy phạm xã hội trước hành vi diễn xuất, bắt đầu máy móc biểu diễn chính mình.
"Cậu nói là cậu vẫn căn cứ vào những cảnh bất đồng để đóng vai nhân vật cậu nên có sao?" Tôi tiến lên nắm tay cậu ấy, nghiêm túc nhìn vào trong mắt cậu ấy.
"Đúng vậy. Tôi căn cứ vào lý luận này để giải thích sự thật mình không cách nào đồng cảm với người khác, đóng vai một người bình thường, giống đa số mọi người vậy, có điều tôi phải bắt chước hơi nhiều."
Tôi nhớ lại phân tích trong bài tập nhóm lần trước, mặc dù người dựa vào sách vở mà biểu diễn, nhưng thật ra vẫn thể hiện chính mình một cách chân thật, "Cậu cảm thấy biểu hiện của cậu vốn không phải là chính cậu sao?"
Cậu ấy gật đầu, "Trước kia tôi luôn không thèm để ý. Bởi vì tôi có thể trong thế giới giả tưởng cảm nhận được cảm xúc hình tượng được đắp nặn ra, tôi có thể bi thương vì người trong sách hận yêu ly biệt sinh tử đau. Đây là sự chân thực duy nhất trong thế giới biểu diễn giả tạo của tôi, tôi có một phần chân thực này là đủ rồi."
"Đối với tôi mà nói, câu chuyện sau lưng việc nắn thạch cao trắng xóa, điêu khắc ra nhân vật, so với bắt chước con người trong cuộc sống thực tế, càng làm cho tôi ung dung tự tại."
Chẳng trách mùa đông năm ngoái, B có thể nắn người tuyết hoàng tử Vui Vẻ trông sống động như thật.
"Tôi vẫn cảm thấy mình rất bình thường," Cậu ấy cười khổ, "Nhưng tự an ủi khi chuyện này bị vạch trần. Tôi phát hiện, tôi như kẻ lạc loài. Tôi đã quen là một bí mật không thích hợp với xã hội. Giống như một câu nói 'Hôm nay, mẹ chết rồi. Có lẽ là hôm qua, con không biết.' trong Người Ngoài Cuộc."
"Chết rồi, người bên cạnh vĩnh viễn biến mất. Lại không khiến tôi có chút xíu dao động. Tôi bắt đầu nhìn lại bản thên." Ánh mắt B né tránh, xoay qua một bên, nhẹ giọng kết luận, "Tôi quả nhiên là một quái vật."
B yên lặng thật lâu, cũng không muốn đối mặt với tôi.
"Vậy tại sao cậu phải nhớ mỗi một chi tiết trong cảnh tượng đó chứ?" Tôi hỏi.
"Nếu như không thèm để ý, sẽ còn qua nhiều năm, vẫn có thể nhớ rõ ngày đó hoa nở bao nhiêu, rồi rụng bao nhiêu không?" Tôi bao bọc hai tay cậu ấy trong lòng bàn tay, "Cậu còn nhớ điêu khắc bên sườn Kim cương bảo tọa trong bảo tàng khắc đá có mấy tầng không?"
"Sáu tầng."
"Sáu tầng."
Hai chúng tôi đồng thanh nói.
Tôi khẽ cười một cái, "Tôi nhớ có mấy tầng là bởi vì tôi quan tâm, mùa thu năm ngoái cùng cậu đi bảo tàng khắc đá là ngày tôi không thể quên được."
"Ngũ Tháp Tự trong Chân Giác Tự, bảng hiệu trước cửa có tên là 'Trinh thạch vĩnh cố', là 'Vĩnh cố' tôi muốn mãi mãi bên người; điêu khắc hai bên Ngũ Tháp Tự so với 'Ngũ' nhiều hơn một nét; dưới hai cây ngân hạnh làm bạn trăm năm trước Kim cương bảo tọa có hai con sư tử đá, kiến trúc còn lài thì biến mất hầu như không còn. Chúng đều là số chẵn, cho nên tôi nhớ."
"Nhưng tôi không nhớ ra nhà ăn của trường rốt cuộc có bao nhiêu cửa sổ," Tôi nghĩ tới mấy món ăn khó mà nuốt trong trong nhà ăn của trường, bĩu môi, "Đương nhiên mấy món đặc biệt khó ăn thì tôi nhớ rõ."
Khóe môi B cũng hơi cong lên một chút, hiển nhiên cũng có chút phê bình kính đáo đối với tài nghệ phát huy cực thấp lại ổn định của nhà ăn.
Cậu ấy xoay lại nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi hòa chung chỗ. Tôi thấy cảm xúc của cậu ấy thoáng chuyển biến tốt, nói tiếp: "Cậu có nghĩ tới hay không, có lẽ cậu thật sự rất khó cảm nhận được mỗi một cảm xúc của mọi người trong cuộc sống thực tế. Nếu như vượt qua ngưỡng, hạch hạnh nhân* chịu trách nhiệm nhận thức cảm tính của cậu vẫn không có động tĩnh, nhưng hồi hải mã* của cậu sinh động, khắc lại tình cảnh cậu đang trải qua. Khi tương lai cậu cần, chúng có thể lành lặn lần nữa tái hiện."
*Hạch hạnh nhân là một trong hai nhóm nhân hình quả hạnh nhân nằm ở giữa sâu bên trong thùy thái dương của não, nó đóng một vai trò thiết yếu trong việc xử lý ký ức, ra quyết định và phản ứng cảm xúc (bao gồm sợ hãi, lo lắng và giận dữ)
*Hồi hải mã là một phần của hệ viền (hệ limbic), có vai trò quan trọng trong việc củng cố trí nhớ từ trí nhớ ngắn hạn đến trí nhớ dài hạn và trí nhớ không gian cho phép điều hướng
"Đây chính là cách cậu ứng đối, không phải người máy không nhúc nhích. Cậu có tình cảm sinh động, cậu là người có máu có thịt, tim còn đập." Tôi nắm chặt tay cậu ấy, muốn ủ ấm làn da lạnh ngắt của cậu ấy.
Ánh mắt cậu ấy chậm rãi mở to, khẽ há miệng: "Tôi quả thật không nghĩ như vậy."
Tôi cảm giác tay cậu ấy đang khẽ run rẩy, tôi dứt khoát ôm lấy cậu ấy, nói bên tai cậu ấy: "Cho nên, cậu không có không bình thường. Một chút cũng không có."
Tôi đột nhiên nghĩ đến một chữ, như B lúc nhắc tới cozy vậy ― confession
Những gì cậu ấy nói hôm nay càng giống như là một buổi sám hối, thừa nhận mình không hoàn mỹ, vạch ra tâm lý quanh quẩn mây đen đã lâu. Đối với tôi mà nói, việc này lại giống như một lần bày tỏ, cậu ấy đem nội tâm ẩn sâu, mặt u ám ít người biết không giữ lại chút nào moi ra, phơi bày trước mặt tôi. Cậu ấy không còn là chàng trai dịu dàng luôn có chút khoảng cách với tôi, cậu ấy cũng có lúc khổ sở không hiểu, mà cậu ấy tình nguyện nói hết cho tôi nghe.
"Tôi cho em con đường chật hẹp / hoàng hôn tuyệt vọng / ánh trăng nơi ngoại ô hoang vắng / tôi cho riêng em nỗi buồn của một người đã nhìn thật lâu vào vầng trăng cô đơn."
(Bài thơ 'Can I Hold You with' của Jorge Luis Borges)
Đây là một bài thơ mà tôi đánh giá cao trong lớp văn học hồi năm thứ nhất đại học, bài thơ lần đầu tiên đọc tôi đã yêu nó rồi. Tôi vì nó nghĩ ra một câu chuyện hoàn chỉnh, viết ra một lá thứ, làm bài tập trong môn học này của tôi, xem thanh ta mong đợi và ảo tưởng đẹp nhất của tôi về tình yêu.
Bây giờ có một người, cho tôi cô đơn của người ấy, bóng tối của người ấy, đói khát trong lòng người ấy, dùng nghi ngờ, nguy hiểm, thất bại đánh động tôi.
Tim tôi bị cảm xúc chua xót mà kỳ diệu bao đầy, không nhịn được muốn rơi lệ, bi thương, tung tăng, vì tồn tại chân thực như vậy. Tôi chờ lâu như thế, tôi chờ đến giờ phút này, mọi khổ sở gian nan vui sướng đã qua cũng có vẻ không đủ cân nặng. Người tôi trở nên rất nhẹ, tự tại như mây bay trên đỉnh đầu.
Tôi chôn trên vai cậu ấy, tiêu hóa cảm xúc quá phong phú, cùng cậu ấy dịu lại cảm xúc.
Chờ cảm xúc của B ổn định lại, cậu ấy nhìn hình nam sinh. Cậu ấy vẫn cười xấu hổ, sinh mạng của cậu ấy mãi dừng ở giây phút trong hình. Có lẽ là hình cậu ấy chụp trước khi nhập học nhỉ, khi đó có phải cậu ấy tràn đầy hướng tới cùng ước mơ đối với tương lai không? Lá cây trong núi phát ra tiếng xào xạc, có chim từ trong rừng bay ra, biến mất ở phía xa.
Tôi xoay người đi xuống núi, để B ở lại chỗ cũ: "Chờ tôi một lát."
Tôi đi tới cây hải đường chân núi hái được một đóa hoa mở nở được phân nửa, trở lại trước mộ nam sinh, đặt bông hoa hơi hồng bên trong hoa cúc trắng tinh, để chúng cùng an nghỉ cùng cậu trai ấy.
Kiếp sau đừng sống khổ như vậy nữa.
Sau khi tạm biệt, tôi và B dọc theo bậc thang từ từ đi xuống. Tôi nhìn thấy một bòng người hơi quen trên một lối đi khác, nhưng nhất thời không phân biệt được là ai. Tôi kéo tay áo của B, cậu ấy nhìn sang hướng chàng trai mặc đồ đen đó, dừng bước lại.
"Là bạn cấp ba của tôi." Cậu ấy dừng một chút, "Cái lần đi chơi Escape Room cậu đã gặp cậu ấy rồi."
Là nam sinh cười lên trông rất khôn khéo kia, tôi xoay mặt về hướng cậu ấy, gật đầu một cái.
"Cậu ấy và nam sinh đã nhảy lầu đó trước kia từng chơi chung." B nắm tay tôi, "Bị bắt nạt đầu tiên chính là cậu ấy, nguyên nhân cụ thể tôi không biết. Nhưng về sau là người nam sinh kia bởi vì tính hướng mà bị ức hiếp."
B từ sườn núi ngước mắt nhìn bóng lưng của chàng trai, dáng người cậu ấy thật gầy, quần áo màu đen càng thêm mong manh, "Cậu ấy không bị bạo lực học đường nữa."
"Đi thôi." B nắm tay tôi, đi xuống dưới núi.
Cuối cùng tôi quay đầu nhìn một cái, chàng trai kia đứng trước mộ nam sinh, đứng thẳng.
Lầu 175 (Man phiến giả hầu): Kẻ bạo lực học đường phải nghiêm trị!!! Sắp tức chết tui!!!! Đáng tiếc cho một cậu trai tốt như vậy!!!!
Lầu 176 (HTWE): Cho nên B tham gia câu lạc bộ kịch nói cũng là vì cảm nhận cảm xúc con người đúng không.
Lầu 177 (Tử gián giả tru): "Tôi diễn giải cho bạn về cuộc sống của bạn / lý luận về bản thân bạn / sự tồn tại của bạn thật sự rất tuyệt vời."
Lầu 178 (Bạn làm hư Word thì còn Excel mà): Hồi cấp hai á tôi cũng bị ép come out, lúc ấy cũng trời đất u ám lắm, cả cuộc sống như sắp hủy diệt. Nhưng cũng may tôi đã chịu đựng được, bây giờ sống một cuộc tự tại vui vẻ. R. I. P
― Chính văn hoàn
Buổi sáng, B ôm một bó hoa, bên trong là hoa cúc trắng. Tôi không hỏi cậu ấy muốn đi gặp ai, im lặng đi theo cậu ấy ngồi tàu điện ngầm gần một tiếng đi về phía Tây Nam.
Một đoạn của tàu điện ngầm nằm trên đất liền. Càng kéo dài ra ngoại ô, cảnh sắc ngoài cửa sổ càng êm đềm. Mùa xuân ấm áp, ven đường hoa nở hoặc hồng hoặc trắng giữa một màu xanh biếc. Đầu xuân ánh nắng ôn hòa êm ái vẩy lên người chúng tôi. Theo lý thuyết, nên tâm trạng thoải mái, nhưng tôi cúi đầu nhìn bó hoa còn vương nước trong tay B, rất có lên tinh thần.
Rất nhiều chi tiết quá khứ luôn ám chỉ tôi đã từng có một sinh mệnh chết. Tôi không biết tôi là nam hay nữ, ngoại hình tính cách như thế nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không nhìn thấy Giang Nam cuối xuân, không thể leo lên đỉnh núi rậm cây xanh ở viễn phương, trong lòng thấy bi thương khó mà kiềm chết.
B không nói chuyện, tôi cũng không hỏi, hai người im lặng ngồi trong tàu điện ngầm được ánh nắng chiếu sáng.
Sau khi xuống tàu điện ngậm, chúng tôi tiếp tục đi một đoạn nữa. Trên đường yên tĩnh, ít có xe cộ đi qua.
Leo lên bậc thang màu trắng, chúng tôi cùng dừng lại trước một bia mộ. Trên bia dán hình của cậu con trai, tóc cậu ấy đen nhánh mềm mại, phủ trên trán. Mặt mũi xinh xắn trắng nõn, đeo cái kính gọng đen, miệng nở nụ cười xấu hổ, nhìn qua là một học sinh cấp ba khôn khéo ngượng ngùng.
Cậu ấy đã qua đời vào ngày này ba năm trước.
B yên lặng đặt bó hoa trong tay trước mộ. Chúng tôi đứng thật lâu, cảm nhận gió mát trong núi. Giống như đang nói chuyện cũ mai táng ở chỗ này, tan đi trong tự nhiên.
B bình tĩnh nhìn hình của nam sinh, cậu ấy có đôi mắt ôn nhu sáng ngời.
"Cậu ấy... là bạn cấp ba của tôi. Trước kia thật ra tôi không hiểu về cậu ấy bao nhiêu, nói chính xác là, tôi cũng không để ý các bạn trong lớp quá nhiều. Trí nhớ của tôi không kém, nếu như tôi muốn, tôi có thể nhớ tên và mặt của mỗi một bạn cấp ba. Không thể bảo đảm mỗi một chuyện đều nhớ rõ như mới, nhưng phần lớn những sự kiện mấu chốt đều có thể nhớ." B chuyển sang tôi, cau mày nói, "Nhưng lúc ấy tôi không có gì đáng để nhớ, cảm thấy người chung quanh như thế nào cũng không liên quan đến tôi, mọi người cùng lắm chỉ là học chung một lớp trong ba năm, rồi đi thi những kỳ thi giống nhau thôi."
"Tôi không muốn cũng không có suy nghĩ đó, không giống cậu" Ánh mắt B khẽ nâng, "Giữ lại trong lòng mỗi một thời gian đẹp trong cuộc sống, trở thành đoạn phim đáng để nhớ lại, càng ngày càng lấp lánh rực rỡ."
Tôi gật đầu một cái, nghe cậu ấy kể về chuyện đã qua.
Địa điểm là trường học có mùi cổ kính mà mấy ngày trước mới đi, trường tuy đẹp, nhưng không phải mỗi một người đều có thể hết lòng hưởng thụ. Chàng trai này chính là như vậy, cậu ấy bởi vì một vài chuyện mà bị bạo lực học đường. Tính cậu ấy thì yếu đuối, không chống đối quá mạnh.
Cậu ấy và B có tiếp xúc hiếm hoi vào một mùa đông sau khi tan học, B bận công việc ở trường nên trời cũng hơi tối rồi mới chuẩn bị về nhà. Trên đường xuống lầu, nghe được có tiếng khóc sụt sùi rất nhẹ.
"Âm thanh rất nhỏ, nếu như không phải là bốn phía quá yên tĩnh, tôi đi chậm, lần đó cũng không nghe được." Khi cậu ấy nói câu sau cùng âm thanh không tự chủ hạ thấp một chút.
Nam sinh ngồi xổm trong góc phòng vệ sinh, chôn giữa đầu gối, chỉ lộ ra đỉnh đầu, bả vai khẽ run. Nghe tiếng bước chân B tiến vào, cậu ấy sợ hãi ngẩng đầu, thấy là B, trong mắt thoáng rút đi bất an. Tóc mái của cậu ấy dính trên mặt, trên mắt kính đầy hơi nước, có lẽ là mới khóc hoặc là mới rửa mặt đi.
"Khi đó tôi hành động rất máy móc," B nhìn ta, tự giễu cười, "'Có người chảy nước mắt ― đưa khăn giấy'. Không đồng cảm, càng khỏi nói tới chuyện tới an ủi. Sau đó tôi cũng không để ý cậu ấy nữa."
Lần kế B gặp cậu ấy là vào một buổi chiều đầu xuân, nam sinh nói câu đầu tiên với B, kêu cậu ấy đến vườn hoa trước nhà thì nghiệm của trường. Hoa lê trắng như tuyết uyển chuyển nở đầy, nụ hoa màu hồng phấn của hải đường thùy tơ sắp nở.
"Cậu ấy cúi đầu không dám nhìn tôi. Tôi đợi một hồi, cậu ấy mới nhanh chóng nhẹ giọng bày tỏ với tôi." B có hơi khó xử nhìn tôi, "Khi đó tôi không hiểu thích là cái gì. Vì vậy quả quyết cự tuyệt cậu ấy, đi thẳng về lớp. Bỏ lại một mình cậu ấy dưới cây hoa."
Đây là lần đầu tiên B và nam sinh nói chuyện, cũng là lần cuối cùng.
Lại qua một tuần, vào lúc nghỉ trưa B đến phòng thí nghiệm trước chuẩn bị dụng cụ, đi một mình trên lối đi vắng lặng không người.
Màu máu đỏ thẫm dọc theo đá cuội lồi lõm, từ xa đến gần, chậm rãi chạy tới dưới chân B. B đạp lên máu, giày thể thao màu trắng bắn lên điểm đỏ rực rỡ. Cậu ấy dừng trước cây hải đường dưới lầu nhà thí nghiệm. Dưới gốc cây có một cậu trai đang nằm máu thịt mơ hồ, cánh hoa hải đường ngâm trong vũng máu.
Cậu ấy cúi đầu nhìn kính gọng đen rơi gãy, mới từ cục thịt gần như không còn sức sống trong vũng máu phân biệt được thân phận của cậu trai ấy.
B nhớ về những tiếp xúc ít ỏi với cậu con trai ngày xưa. Vào buổi chiều một tuần trước, phía Bắc cây lê cao lớn nở hoa như sắc trăng, dưới đất rơi dày một lớp thảm trắng mềm mại, đạp lên sẽ in dấu trên đá xanh. Hoa hải đường chia ra tọa lạc ở phía Đông Tây, phía Đông trên cành cây cao nhất có ba mươi bốn nụ hoa, phía Tây trên cành cây dài nhất có bốn mươi bảy nụ.
Bây giờ trên cây lê, không có hoa, dưới đất cũng không có thảm trắng, chỉ mọc đầy mầm mới non xanh. Ba mươi bốn nụ hoa đã nở hai mươi ba bông, có bốn nụ có lẽ bị gió mưa thổi rơi, tìm không thấy. Bốn mươi bảy nụ hoa còn lại có mười tám nụ chưa nở hẳn, nhưng nhanh thôi.
B ngửa đầu, từ trên nhìn xuống, hàng rào bảo vệ trên sân thượng tầng năm có hai mươi ba thanh. Cửa sổ phòng thí nghiệm tầng năm, có rèm cửa sổ của ba phòng học kèo vào thật kín kẽ, ngoài ra có thể nhìn thấy ba câu danh ngôn của doanh nhân treo trên tường. Không nhìn thấy cảnh bên trong phòng thí nghiệm lầu bốn, bởi vì cửa sổ đều bị kéo lại. Tầng ba là văn phòng sinh học, phòng thứ hai từ phía Tây đếm qua là vị trí của giáo viên sinh học. Trong lan can ngoài cửa sổ treo ba chậu lan, năm chậu sen đá. Tầng thứ hai là văn phòng của giáo viên hóa, cậu ấy đang muốn đến căn phòng thứ tư. Một lầu là bãi đậu xe đạp, thông qua cửa sổ nhỏ hẹp có thể thấy xe đạp của học sinh bên trong.
Trong vườn hoa có hai cây hải đường đứng hai bên ghế đá, một cây hoa lê cao đến giữa tầng hai, phía Đông còn có ba cây hoa quế. Phía Tây hải đường nở rộ hai mươi chín bông, vừa bị gió thổi rơi một bông hoa nở đẹp nhất, bây giờ chỉ còn lại hai mươi tám bông.
Đá cuội dưới đất bị máu nhuộm đỏ, có bảy mươi bảy viên.
Cuối cùng B nhìn một cái, không vẻ bối rối gì xoay người đi tới chỗ bảo vệ, sau lưng lưu lại dấu chân nửa đường máu.
"Cậu ấy để lại một bức tâm thư, trong thư viết bởi vì bị bạn học phát hiện thích nam sinh, nên bị bắt nạt. Nói cho cha mẹ, cũng không được đồng tình. Không nơi nương tựa cậu ấy lựa chọn vào một buổi chiều yên tĩnh kết thúc cuộc đời mình. Trường học rất nhanh đè tai nạn này xuống, cũng chỉ có học sinh khóa chúng tôi biết chuyện này. Cậu ấy chết thật im hơi lặng tiếng."
"Khi đó tôi mới biết hóa ra bình thường mấy nam sinh kia đùa giỡn, thật ra là đang 'đánh', đồng thời bị sinh lý và tâm lý hành hạ. Nhưng tôi chưa từng chú ý, cũng chưa bao giờ thay đổi chuyện gì. Đã quen một mình đi học, một mình bước chậm trong sân trường."
"Mẹ tôi nghe nói tôi là người đầu tiên phát hiện thi thể của cậu ấy," B lắc đầu một cái, "Bà ấy vô cùng lo lắng tôi có bóng ma tâm lý."
"Nhưng tôi không có, tôi chẳng có cảm giác gì cả." B ngẩng đầu nhìn trời, "Như cùng cậu ngắm mây bay trên trời, hoa cỏ dưới đất vậy. Sẽ không bởi vì mây bay dễ tan, cỏ thơm dễ gãy mà than trời trách đất."
"Tôi không bình thường lắm phải không?" B quay đầu, nhìn về phía tôi. Cậu ấy đứng dưới bầu trời ngoại ô, nhỏ bé cô đơn, yếu ớt như vậy. Trong mắt cậu ấy có bi thương nồng đậm, mà cứ nhất quyết muốn giả vờ ung dung không thèm để ý trả lời.
"Hồi nhỏ tôi đã phát hiện mình không đúng. Ba mẹ mua lego cho tôi, tôi sẽ ghép chúng lại hoàn chỉnh, nhưng khi thấy thành phẩm cũng không thấy vui sướng và thỏa mãn."
"Tôi hình như thiếu làm năng lực cảm xúc bẩm sinh của một con người. Nhưng tôi có thể bắt chước cảm xúc người bình thường nên có, ba mẹ mua quà thì nói cám ơn; thấy nhà người ta nuôi động vật nhỏ phải nói đáng yêu; phân biệt được điểm cười của người khác cảm thấy không có một chút thú vị nào cũng sẽ cười; bạn học vì tốt nghiệp mà rưng rưng nước mắt, tôi chỉ biết cúi đầu ăn uống che giấu lúng túng... trước kia tôi vẫn cảm thấy những chuyện này không quan trọng, ba mẹ tôi cũng không có chú ý."
"Học kỳ trước cậu đã học môn xã hội học rồi, chắc cậu đã nghe giảng viên nói về Tự Giới Thiệu Cuộc Sống Hằng Ngày của Erving Goffman."
Học kỳ trước bài tập của nhóm tôi chính là phân tích quyển sách này. Trong sách xem xã hội thành một nhà hát lớn, mỗi một người là diễn viên trong nhà hát. Chúng tôi thông qua giao thiệp xã hội nhận được nhân vật nặng biết bao của mình, căn cứ vào khung quy phạm xã hội trước hành vi diễn xuất, bắt đầu máy móc biểu diễn chính mình.
"Cậu nói là cậu vẫn căn cứ vào những cảnh bất đồng để đóng vai nhân vật cậu nên có sao?" Tôi tiến lên nắm tay cậu ấy, nghiêm túc nhìn vào trong mắt cậu ấy.
"Đúng vậy. Tôi căn cứ vào lý luận này để giải thích sự thật mình không cách nào đồng cảm với người khác, đóng vai một người bình thường, giống đa số mọi người vậy, có điều tôi phải bắt chước hơi nhiều."
Tôi nhớ lại phân tích trong bài tập nhóm lần trước, mặc dù người dựa vào sách vở mà biểu diễn, nhưng thật ra vẫn thể hiện chính mình một cách chân thật, "Cậu cảm thấy biểu hiện của cậu vốn không phải là chính cậu sao?"
Cậu ấy gật đầu, "Trước kia tôi luôn không thèm để ý. Bởi vì tôi có thể trong thế giới giả tưởng cảm nhận được cảm xúc hình tượng được đắp nặn ra, tôi có thể bi thương vì người trong sách hận yêu ly biệt sinh tử đau. Đây là sự chân thực duy nhất trong thế giới biểu diễn giả tạo của tôi, tôi có một phần chân thực này là đủ rồi."
"Đối với tôi mà nói, câu chuyện sau lưng việc nắn thạch cao trắng xóa, điêu khắc ra nhân vật, so với bắt chước con người trong cuộc sống thực tế, càng làm cho tôi ung dung tự tại."
Chẳng trách mùa đông năm ngoái, B có thể nắn người tuyết hoàng tử Vui Vẻ trông sống động như thật.
"Tôi vẫn cảm thấy mình rất bình thường," Cậu ấy cười khổ, "Nhưng tự an ủi khi chuyện này bị vạch trần. Tôi phát hiện, tôi như kẻ lạc loài. Tôi đã quen là một bí mật không thích hợp với xã hội. Giống như một câu nói 'Hôm nay, mẹ chết rồi. Có lẽ là hôm qua, con không biết.' trong Người Ngoài Cuộc."
"Chết rồi, người bên cạnh vĩnh viễn biến mất. Lại không khiến tôi có chút xíu dao động. Tôi bắt đầu nhìn lại bản thên." Ánh mắt B né tránh, xoay qua một bên, nhẹ giọng kết luận, "Tôi quả nhiên là một quái vật."
B yên lặng thật lâu, cũng không muốn đối mặt với tôi.
"Vậy tại sao cậu phải nhớ mỗi một chi tiết trong cảnh tượng đó chứ?" Tôi hỏi.
"Nếu như không thèm để ý, sẽ còn qua nhiều năm, vẫn có thể nhớ rõ ngày đó hoa nở bao nhiêu, rồi rụng bao nhiêu không?" Tôi bao bọc hai tay cậu ấy trong lòng bàn tay, "Cậu còn nhớ điêu khắc bên sườn Kim cương bảo tọa trong bảo tàng khắc đá có mấy tầng không?"
"Sáu tầng."
"Sáu tầng."
Hai chúng tôi đồng thanh nói.
Tôi khẽ cười một cái, "Tôi nhớ có mấy tầng là bởi vì tôi quan tâm, mùa thu năm ngoái cùng cậu đi bảo tàng khắc đá là ngày tôi không thể quên được."
"Ngũ Tháp Tự trong Chân Giác Tự, bảng hiệu trước cửa có tên là 'Trinh thạch vĩnh cố', là 'Vĩnh cố' tôi muốn mãi mãi bên người; điêu khắc hai bên Ngũ Tháp Tự so với 'Ngũ' nhiều hơn một nét; dưới hai cây ngân hạnh làm bạn trăm năm trước Kim cương bảo tọa có hai con sư tử đá, kiến trúc còn lài thì biến mất hầu như không còn. Chúng đều là số chẵn, cho nên tôi nhớ."
"Nhưng tôi không nhớ ra nhà ăn của trường rốt cuộc có bao nhiêu cửa sổ," Tôi nghĩ tới mấy món ăn khó mà nuốt trong trong nhà ăn của trường, bĩu môi, "Đương nhiên mấy món đặc biệt khó ăn thì tôi nhớ rõ."
Khóe môi B cũng hơi cong lên một chút, hiển nhiên cũng có chút phê bình kính đáo đối với tài nghệ phát huy cực thấp lại ổn định của nhà ăn.
Cậu ấy xoay lại nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi hòa chung chỗ. Tôi thấy cảm xúc của cậu ấy thoáng chuyển biến tốt, nói tiếp: "Cậu có nghĩ tới hay không, có lẽ cậu thật sự rất khó cảm nhận được mỗi một cảm xúc của mọi người trong cuộc sống thực tế. Nếu như vượt qua ngưỡng, hạch hạnh nhân* chịu trách nhiệm nhận thức cảm tính của cậu vẫn không có động tĩnh, nhưng hồi hải mã* của cậu sinh động, khắc lại tình cảnh cậu đang trải qua. Khi tương lai cậu cần, chúng có thể lành lặn lần nữa tái hiện."
*Hạch hạnh nhân là một trong hai nhóm nhân hình quả hạnh nhân nằm ở giữa sâu bên trong thùy thái dương của não, nó đóng một vai trò thiết yếu trong việc xử lý ký ức, ra quyết định và phản ứng cảm xúc (bao gồm sợ hãi, lo lắng và giận dữ)
*Hồi hải mã là một phần của hệ viền (hệ limbic), có vai trò quan trọng trong việc củng cố trí nhớ từ trí nhớ ngắn hạn đến trí nhớ dài hạn và trí nhớ không gian cho phép điều hướng
"Đây chính là cách cậu ứng đối, không phải người máy không nhúc nhích. Cậu có tình cảm sinh động, cậu là người có máu có thịt, tim còn đập." Tôi nắm chặt tay cậu ấy, muốn ủ ấm làn da lạnh ngắt của cậu ấy.
Ánh mắt cậu ấy chậm rãi mở to, khẽ há miệng: "Tôi quả thật không nghĩ như vậy."
Tôi cảm giác tay cậu ấy đang khẽ run rẩy, tôi dứt khoát ôm lấy cậu ấy, nói bên tai cậu ấy: "Cho nên, cậu không có không bình thường. Một chút cũng không có."
Tôi đột nhiên nghĩ đến một chữ, như B lúc nhắc tới cozy vậy ― confession
Những gì cậu ấy nói hôm nay càng giống như là một buổi sám hối, thừa nhận mình không hoàn mỹ, vạch ra tâm lý quanh quẩn mây đen đã lâu. Đối với tôi mà nói, việc này lại giống như một lần bày tỏ, cậu ấy đem nội tâm ẩn sâu, mặt u ám ít người biết không giữ lại chút nào moi ra, phơi bày trước mặt tôi. Cậu ấy không còn là chàng trai dịu dàng luôn có chút khoảng cách với tôi, cậu ấy cũng có lúc khổ sở không hiểu, mà cậu ấy tình nguyện nói hết cho tôi nghe.
"Tôi cho em con đường chật hẹp / hoàng hôn tuyệt vọng / ánh trăng nơi ngoại ô hoang vắng / tôi cho riêng em nỗi buồn của một người đã nhìn thật lâu vào vầng trăng cô đơn."
(Bài thơ 'Can I Hold You with' của Jorge Luis Borges)
Đây là một bài thơ mà tôi đánh giá cao trong lớp văn học hồi năm thứ nhất đại học, bài thơ lần đầu tiên đọc tôi đã yêu nó rồi. Tôi vì nó nghĩ ra một câu chuyện hoàn chỉnh, viết ra một lá thứ, làm bài tập trong môn học này của tôi, xem thanh ta mong đợi và ảo tưởng đẹp nhất của tôi về tình yêu.
Bây giờ có một người, cho tôi cô đơn của người ấy, bóng tối của người ấy, đói khát trong lòng người ấy, dùng nghi ngờ, nguy hiểm, thất bại đánh động tôi.
Tim tôi bị cảm xúc chua xót mà kỳ diệu bao đầy, không nhịn được muốn rơi lệ, bi thương, tung tăng, vì tồn tại chân thực như vậy. Tôi chờ lâu như thế, tôi chờ đến giờ phút này, mọi khổ sở gian nan vui sướng đã qua cũng có vẻ không đủ cân nặng. Người tôi trở nên rất nhẹ, tự tại như mây bay trên đỉnh đầu.
Tôi chôn trên vai cậu ấy, tiêu hóa cảm xúc quá phong phú, cùng cậu ấy dịu lại cảm xúc.
Chờ cảm xúc của B ổn định lại, cậu ấy nhìn hình nam sinh. Cậu ấy vẫn cười xấu hổ, sinh mạng của cậu ấy mãi dừng ở giây phút trong hình. Có lẽ là hình cậu ấy chụp trước khi nhập học nhỉ, khi đó có phải cậu ấy tràn đầy hướng tới cùng ước mơ đối với tương lai không? Lá cây trong núi phát ra tiếng xào xạc, có chim từ trong rừng bay ra, biến mất ở phía xa.
Tôi xoay người đi xuống núi, để B ở lại chỗ cũ: "Chờ tôi một lát."
Tôi đi tới cây hải đường chân núi hái được một đóa hoa mở nở được phân nửa, trở lại trước mộ nam sinh, đặt bông hoa hơi hồng bên trong hoa cúc trắng tinh, để chúng cùng an nghỉ cùng cậu trai ấy.
Kiếp sau đừng sống khổ như vậy nữa.
Sau khi tạm biệt, tôi và B dọc theo bậc thang từ từ đi xuống. Tôi nhìn thấy một bòng người hơi quen trên một lối đi khác, nhưng nhất thời không phân biệt được là ai. Tôi kéo tay áo của B, cậu ấy nhìn sang hướng chàng trai mặc đồ đen đó, dừng bước lại.
"Là bạn cấp ba của tôi." Cậu ấy dừng một chút, "Cái lần đi chơi Escape Room cậu đã gặp cậu ấy rồi."
Là nam sinh cười lên trông rất khôn khéo kia, tôi xoay mặt về hướng cậu ấy, gật đầu một cái.
"Cậu ấy và nam sinh đã nhảy lầu đó trước kia từng chơi chung." B nắm tay tôi, "Bị bắt nạt đầu tiên chính là cậu ấy, nguyên nhân cụ thể tôi không biết. Nhưng về sau là người nam sinh kia bởi vì tính hướng mà bị ức hiếp."
B từ sườn núi ngước mắt nhìn bóng lưng của chàng trai, dáng người cậu ấy thật gầy, quần áo màu đen càng thêm mong manh, "Cậu ấy không bị bạo lực học đường nữa."
"Đi thôi." B nắm tay tôi, đi xuống dưới núi.
Cuối cùng tôi quay đầu nhìn một cái, chàng trai kia đứng trước mộ nam sinh, đứng thẳng.
Lầu 175 (Man phiến giả hầu): Kẻ bạo lực học đường phải nghiêm trị!!! Sắp tức chết tui!!!! Đáng tiếc cho một cậu trai tốt như vậy!!!!
Lầu 176 (HTWE): Cho nên B tham gia câu lạc bộ kịch nói cũng là vì cảm nhận cảm xúc con người đúng không.
Lầu 177 (Tử gián giả tru): "Tôi diễn giải cho bạn về cuộc sống của bạn / lý luận về bản thân bạn / sự tồn tại của bạn thật sự rất tuyệt vời."
Lầu 178 (Bạn làm hư Word thì còn Excel mà): Hồi cấp hai á tôi cũng bị ép come out, lúc ấy cũng trời đất u ám lắm, cả cuộc sống như sắp hủy diệt. Nhưng cũng may tôi đã chịu đựng được, bây giờ sống một cuộc tự tại vui vẻ. R. I. P
― Chính văn hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất