Ở Thế Giới Bình Thường Phân Hóa Thành Omega
Chương 11: Cậu phải cùng tôi ở chung một phòng
Ngày thứ hai bước vào lớp hiếm khi thấy Chu Ninh múa bút thành văn, Tống Thần ngạc nhiên vô cùng.
“Hôm nay chịu khó thế, cuối cùng cũng phát hiện chỉ số thông minh của mình không đủ nên những ngày sau phải cố gắng hơn?”
“Sao cậu bây giờ mới đến, nhanh, mạng người quan trọng!”
Tống Thần bỏ cặp xuống lôi cuốn giải thích toàn bộ cho cuộc thi ra, “Sao rồi, cậu sắp sinh?”
Vì mạng người, Chu Ninh không thèm tính toán với cậu.
Vậy nên mỉm cười vươn tay đấm vai cho cậu, “Hồi nãy lão Mạc nói vào tiết sẽ kiểm tra bài tập của lớp, nhưng hôm qua đi cắm trại nướng thịt hăng hái quá, không cẩn thận quên làm bài tập mất.”
“Cậu rõ ràng là không nhớ mới đúng.” Tống Linh ở bên cạnh phun tào.
“Cái này không quan trọng!” Chu Ninh lay Tống Thần cầu xin, “Thần à cậu cứu tôi với, nhanh đưa bài tập cho tôi, còn mười phút ba mươi giây nữa thôi là vào tiết rồi!”
“Đừng la nữa, tự lấy đi.”
Chu Ninh lấy vở bài tập ra trong ánh mắt ghen tị của người khác, Tống Linh nhìn thấy cuốn giải thích toàn bộ cho cuộc thi trên bàn cậu, cao hứng nói: “Anh muốn tham gia cuộc thi sao?”
“Sao mà cậu biết?”
Tống Linh chỉ vào cuốn sách, nói: “Đây là cuốn ai tham gia cuộc thi cũng sẽ mua, mà cả khối chỉ có 4 người mua, trên Tieba được gọi là sách chuyên dụng cho học sinh giỏi.”
“Thế à.” Tống Thần phản ứng như thường.
Dù sao cậu cũng học giỏi từ bé đến lớn, không cần dùng cái này để chứng minh.
Tống Linh thành kính lật cuốn giải thích toàn bộ cho cuộc thi.
Đúng là thế,
Xem không hiểu.
Thế giới của học sinh giỏi khó hiểu quá.
“Đây là lần đầu tiên tui nhìn thấy cuốn sách trong truyền thuyết này á.”
Dừng xoay bút,Tống Thần nghi hoặc, “Không phải Trần Lãng năm ngoái đứng thứ nhất à.”
Đáng lẽ ra phải thấy qua ở chỗ cậu ta mới đúng.
“Đúng vậy á, nhưng anh Lãng của chúng ta không cần mua sách này.” Tống Linh bật chế độ mất não thổi phồng, “Có người chạy tới hỏi anh ấy, anh nói là không cần mua, làm thêm bài tập là đủ rồi.” Lúc đó trên Tieba có người cược anh ấy sẽ không có tên trong chung kết, nếu không sẽ phát sóng trực tiếp trồng cây chuối đi tắm, cuối cùng là bị vả mặt đôm đốp.”
Tống Thần trong lòng nghẹn muốn chết, cảm giác đã chịu đủ vũ nhục cùng lừa gạt.
Bản thân không cần, còn giả vờ giả vịt mang cậu đi mua.
Có ý gì?
Coi thường ai vậy!
Càng nghĩ càng tức, Tống Thần cầm sách ném vào học bàn.
Mười phần kiên cường nghĩ, ông cũng đếch cần.
Không được, đề của cuộc thi cũng chưa từng thấy qua, ngộ nhỡ lật xe lại bị thằng ngốc* kia chế giễu.
Cậu liền viết vài câu hỏi điển hình để làm quen với dạng đề.
Sau đó thì dừng bút.
Vài ngày sau đó Tống Thần dành toàn bộ thời gian để làm đề, thỉnh thoảng nhân lúc ít người giả vờ tản bộ ngồi gần chỗ Trần Lãng.
“Hả, đề này còn có thể giải như vậy?”
“Đề như vậy mà cậu ta cũng giải ra được.”
“Vậy mà chỉ có mỗi đáp án, quá trình cũng không có, Trần Lãng thằng ngố* này chó quá.”
Ghi nhớ ghi nhớ, sự chú ý của cậu đổ dồn vào đồ vật trên bàn.
Đó là băng bảo vệ cổ tay của Trần Lãng.
Cậu ta thường đeo lên lúc chơi bóng.
Tống Thần đã thấy nó trong mấy tấm ảnh Tống Linh chụp lén.
Trần Lãng dùng tay quấn băng cổ tay màu đen cầm chai nước lên uống, giọt nước dọc theo thân bình rơi xuống lòng bàn tay.
Cuối cùng thấm vào băng cổ tay màu đen.
Hiện tại cái băng cổ tay này đường đường chính chính ở trước mắt cậu, Tống Thần thậm chí không cần cố tình ngửi ngửi, cũng có thể cảm giác được mùi hương của Trần Lãng.
Hơi đất ẩm ướt sau cơn mưa.
Mắt cậu còn dừng ở trên đề bài, tay lại duỗi ra trong vô thức.
“Anh Lãng nhanh lên! Chuông reo mất!”
Khương Vũ hướng mấy người chậm rì phía sau hô lớn, Tống Thần đột ngột đứng thẳng người, đầu gối đập vào chân bàn, mặc kệ đau đớn, vội vàng rời khỏi hiện trường.
Nhét đồ ăn vặt vào học bàn, nhìn sách trên bàn rõ đã bị lật tung, Trần Lãng nhướn mày.
Nghĩ nghĩ, Trần Lãng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm nhận.
Trong không khí lưu lại một mùi thơm ngọt yếu ớt còn sót lại, lơ lơ lửng lửng giống như tiến lại quấn quanh lấy Trần Lãng.
Bả vai bị vỗ một cái, Trần Lãng mở mắt ra.
Mùi hương biến mất.
“Cậu nhắm mắt làm gì, tập cách ngủ đứng?” Khương Vũ ngày càng không hiểu mấy động tác kì lạ của Trần Lãng.
“Cải thiện trí nhớ, cậu có thể thử xem.” Trần Lãng nói, ngồi xuống hỏi Kiều Thận ngồi phía trước, “Vừa nãy có người đi qua chỗ tôi à.”
“Rất nhiều người.”
Đi đi lại lại nhiều người như vậy Kiều Thận cũng không thể nhớ rõ, nhưng mà mới nãy thực sự là có người đứng một lúc, lúc đi còn đá chân bàn, hại cậu ta viết lệch chữ.
Kiều Thận nói: “Tống Thần.”
Thuận tiện ném một câu, “Còn đá bàn của cậu.”
Giống tính cách của cậu ta.
Trần Lãng không cảm thấy bất ngờ, ánh mắt xuyên qua các bạn học khác nhìn về phía Tống Thần, thấy cậu quay đầu nói nhỏ gì đó với Chu Ninh.
Nâng mày vừa cười vừa mắng, đưa tay đánh lên đầu Chu Ninh.
Trần Lãng nheo mắt.
Bẻ một mảnh sữa ném vào miệng cắn nát.
Tính táo.
Kể từ ngày thấy băng cổ tay, Tông Thần bắt đầu nhớ thương đồ vật của Trần Lãng.
Khứu giác của cậu hình như ngày càng nhạy cảm, chỉ cần là đồ Trần Lãng đã dùng qua, nhiều hay ít thì cậu đều có thể ngửi thấy mùi như sau cơn mưa đó.
Ngửi thấy thì lập tức truyền lên phía trên.
Phía trên muốn duỗi tay cầm lấy. (phía trên = não)
Có lúc bị váng đầu không ngừng nên duỗi móng sói ra túm áo Trần Lãng lại.
Trần lãng quay đầu liếc lại ánh mắt mơ hồ đang cố trừng của cậu, dễ dàng lôi tay cậu ra.
“Cởi quần áo trong trường học là đồi phong bại tục.”
Tống Thần “a” một tiếng, hất tay của Trần Lãng ra, “Ai muốn cậu cởi, tự luyến à.”
Bây giờ không riêng gì đồ vật bên cạnh Trần Lãng, giống như cả trong không khí thi thoảng cũng xuất hiện mùi hương của cậu ta.
Tống Thần lấy tay che nửa mặt tinh thần muốn sụp đổ đến nơi, mùi này cũng ngấm nhanh quá trời.
Lúc trước bị bệnh mới cần mùi trên người Trần Lãng, giờ thì giống như người nghiện thuốc lá, thi thoảng phải hút một ngụm.
Giá mà đồ của Trần Lãng đều biến thành của riêng mình thì tốt.
Chẳng hạn như…sách của cậu ta...băng cổ tay
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Thần rùng mình.
Không được,vậy thì biến thái quá.
Sau tiết học đầu tiên như thường lệ thì mọi người đều ghét giờ thể dục giữa tiết, Tống Thần theo mọi người đi xuống dưới, chạy đi xin phép giáo viên trước khi bắt đầu, trở về phòng học.
Chu Ninh nhìn chằm chằm cậu, thầm đậu má một tiếng.
Như vậy mà cũng được?
Cậu ta bắt chước đi theo giáo viên, so với Tống Thần còn chuyên nghiệp hơn, ôm bụng, cau mày.
Rất gấp!
Sau đó giáo viên mỉm cười, đuổi người trở về.
“Kìm nén.”
Cả tòa dạy học rất yên tĩnh, Tống Thần cả đoạn đường chậm rãi đi lên, ánh mắt sách quắc, trông rất vui vẻ.
Đẩy cửa phòng học ra liếc mắt nhìn.
Rất tốt, không có ai.
Cậu thấy trong đội ngũ tập thể dục không có Trần Lãng, cậu ta chắc lại xuống phòng y tế chơi mạt chược.
Thời cơ tốt.
Tống Thần không ngừng bước vọt tới chỗ ngồi Trần Lãng, không chút do dự ngồi xuống.
Cúi đầu vừa chăm chú vừa cẩn thận quan sát băng cổ tay trong học bàn, sau khi nhớ rõ vị trí của nó, lấy ra đặt trong lòng bàn tay lật qua lật lại.
Màu đen tuyền phổ thông, phía trên có logo thương hiệu.
Nhưng nó tràn đầy mùi hương giống trên người Trần Lãng.
Chỉ một chút, tôi mượn dùng chút thôi.
Tống Thần trầm giọng nói, đem băng cổ tay đeo vào tay mình.
Cánh tay cậu trắng, đeo băng cổ tay màu đen lên trông càng trắng nõn mịn màng, như thể chỉ cần nắm nhẹ thôi cũng sẽ lưu lại vết đỏ rõ ràng.
Sau khi đeo xong Tống Thần để hai tay để trên bàn nằm bò lên, chóp mũi hướng về phía băng cổ tay.
Nhịn không được thở dài một tiếng.
Chuyện trộm đồ của Trần Lãng cậu không làm được, vậy nên chỉ có thể lợi dụng lúc này chiếm chút tiện nghi.
Đều là mùi của Trần Lãng!
“Cũng không biết bệnh này khi nào mới hết.”
Khi đã thỏa mãn đủ, Tống Thần lại buồn phiền, cứ như này cũng không phải biện pháp.
Cậu thoải mái nheo mắt lại, lông mi dài không ngừng lay động, tiếng hát trên sân trường bên ngoài cũng sắp kết thúc, sắp đến giờ.
Sẽ có một nhóm học sinh về phòng học trước, thời gian không còn nhiều lắm.
Tống Thần miễn cưỡng cởi băng cổ tay, đặt nó về trạng thái ban đầu.
Ngồi được một lúc thì nghe thấy tiếng cười nói dưới lầu truyền đến, cậu mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Làm trọn vẹn vở kịch.
Chỉ là khi mở cửa nhà vệ sinh ra lại nhìn thấy người mà cậu hiện tại không muốn nhìn thấy nhất.
“Sao cậu lại ở đây?”
Trần Lãng đang rửa tay, mười ngón tay thon dài được dòng nước quấn lấy, trên mu bàn tay còn nổi lên gân xanh.
Chậm rãi, không nhanh không chậm.
Nghe thấy lời này, hỏi lại cậu, “Tôi không ở đây, vậy nên ở đâu?”
Tắt vòi nước, Trần Lãng rút một tờ giấy ra lau tay, lại hỏi, “Phòng y tế sao? Cậu biết rõ mà.”
Tống Thần: “Nghĩ nhiều rồi, tôi thèm quan tâm cậu ở chỗ nào.”
Chỉ cần đừng ở trong lớp là được.
Nhớ lại hành động vừa nãy của mình, Tống Thần thở phào nhẹ nhõm, dù sao không thấy là tốt.
Cậu đi vòng qua Trần Lãng tiến vào bên trong, lúc đi ra phát hiện Trần Lãng còn ở bên ngoài, trong tay còn lắc một thanh kẹo sữa.
Giấy bạc phía trên phát ra âm thanh loạt soạt.
“Cậu ở trước cửa nhà vệ sinh ăn kẹo? Đam mê kiểu gì vậy.”
Tống Thần tò mò bộ nhá của cậu ta khi nào mới bị sâu ăn sạch, ngày nào cũng ăn kẹo.
“Cậu muốn ăn không?”
Còn muốn xúi giục cậu ăn, mưu tính làm hại hàm răng cậu vất vả chăm sóc.
Tống Thần tức giận: “Đã nói từ sớm là tôi không ăn ngọt, trí nhớ của cậu có ổn không vậy?”
“Tôi cho là cậu lừa tôi.” Trần Lãng làm bộ ngạc nhiên, nghiêng đầu cong môi cười, “Bằng không tại sao trên người cậu đều là mùi thơm ngọt, lần trước đem quần áo trả tôi cũng là hương ngọt lịm.”
Chớp chớp mắt, bộ dáng trông thực vô tội.
“Trí nhớ không chỉ kém, mà mũi cũng có vấn đề, đó là mùi của nước giặt quần áo! Muốn thì có thể đi siêu thị mua, uống xong một chai cả người cậu cũng có thể toàn là vị ngọt.”
“Được thôi.” Giọng điệu Trần Lãng lộ vẻ đáng tiếc.
Hai người cùng nhau đi về phía lớp học, Tống Thần vội vã cách xa cậu ta, bước chân cũng rộng hơn, nhưng Trần Lãng vừa nhấc chân đã nhẹ nhàng đuổi kịp.
“Tuần sau chúng ta đi Nhất trung thi, đừng quên chuẩn bị đồ.”
“Không phải chỉ cần mang bút giấy theo thôi à.” Tống Thần không cho là đúng.
Chuẩn bị đồ trước khi đi thi mà thôi, không phải là vấn đề lớn.
Ngày cả bọn họ cách nửa tháng lại ra đề trắc nghiệm một lần, chuyện thường.
“Không riêng gì bút, còn có quần áo để tắm.” Trần Lãng nói.
“??”
Tống Thần dừng chân, nghi hoặc đầy mặt, vì thế Trần Lãng có lòng tốt giải thích cho cậu, “Cậu không biết sao, cuộc thi diễn ra trong hai ngày, yêu cầu ở lại một đêm.”
Cậu không biết thật, không ai nhắc cho cậu biết.
Trần Lãng tiếp tục, “Còn có, dựa theo năm vừa rồi, nơi dừng chân đều được cung cấp theo tiêu chuẩn có sẵn, sắp xếp cũng lặp lại theo nguyên tắc những năm gần đây, ý chính chính là……”
Cậu ta cười cười, khuôn mặt đầy vẻ lưu manh hiếm thấy của thiếu niên, “Cậu phải cùng tôi ở chung một gian phòng.”
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, bạn học lục đục chạy về phòng học, Trần Lãng cũng ngồi về vị trí, lấy bao cổ tay trong ngăn kéo ra mang lên tay.
Băng cổ tay tràn đầy mùi hương dính nhớp thơm ngọt.
“Cậu bây giờ mang làm gì, tiết thể dục là tiết cuối cùng mà.”
Trần Lãng lật sách ra, trả lời bạn ngồi cùng bàn, “Làm gì trước cũng tốt.”
Khương Vũ: “……”
Này cũng quá sớm.
- ---------------------------------
*Gốc là khờ phê
Lảm nhảm: Tui vừa mò wikidich ra bộ O xuyên mặt thế, đọc giới thiệu thấy cũng cưng nên chắc hết tuần sau edit xong cái giới thiệu vì nhác, nhưng bộ đó cưng thật:")
“Hôm nay chịu khó thế, cuối cùng cũng phát hiện chỉ số thông minh của mình không đủ nên những ngày sau phải cố gắng hơn?”
“Sao cậu bây giờ mới đến, nhanh, mạng người quan trọng!”
Tống Thần bỏ cặp xuống lôi cuốn giải thích toàn bộ cho cuộc thi ra, “Sao rồi, cậu sắp sinh?”
Vì mạng người, Chu Ninh không thèm tính toán với cậu.
Vậy nên mỉm cười vươn tay đấm vai cho cậu, “Hồi nãy lão Mạc nói vào tiết sẽ kiểm tra bài tập của lớp, nhưng hôm qua đi cắm trại nướng thịt hăng hái quá, không cẩn thận quên làm bài tập mất.”
“Cậu rõ ràng là không nhớ mới đúng.” Tống Linh ở bên cạnh phun tào.
“Cái này không quan trọng!” Chu Ninh lay Tống Thần cầu xin, “Thần à cậu cứu tôi với, nhanh đưa bài tập cho tôi, còn mười phút ba mươi giây nữa thôi là vào tiết rồi!”
“Đừng la nữa, tự lấy đi.”
Chu Ninh lấy vở bài tập ra trong ánh mắt ghen tị của người khác, Tống Linh nhìn thấy cuốn giải thích toàn bộ cho cuộc thi trên bàn cậu, cao hứng nói: “Anh muốn tham gia cuộc thi sao?”
“Sao mà cậu biết?”
Tống Linh chỉ vào cuốn sách, nói: “Đây là cuốn ai tham gia cuộc thi cũng sẽ mua, mà cả khối chỉ có 4 người mua, trên Tieba được gọi là sách chuyên dụng cho học sinh giỏi.”
“Thế à.” Tống Thần phản ứng như thường.
Dù sao cậu cũng học giỏi từ bé đến lớn, không cần dùng cái này để chứng minh.
Tống Linh thành kính lật cuốn giải thích toàn bộ cho cuộc thi.
Đúng là thế,
Xem không hiểu.
Thế giới của học sinh giỏi khó hiểu quá.
“Đây là lần đầu tiên tui nhìn thấy cuốn sách trong truyền thuyết này á.”
Dừng xoay bút,Tống Thần nghi hoặc, “Không phải Trần Lãng năm ngoái đứng thứ nhất à.”
Đáng lẽ ra phải thấy qua ở chỗ cậu ta mới đúng.
“Đúng vậy á, nhưng anh Lãng của chúng ta không cần mua sách này.” Tống Linh bật chế độ mất não thổi phồng, “Có người chạy tới hỏi anh ấy, anh nói là không cần mua, làm thêm bài tập là đủ rồi.” Lúc đó trên Tieba có người cược anh ấy sẽ không có tên trong chung kết, nếu không sẽ phát sóng trực tiếp trồng cây chuối đi tắm, cuối cùng là bị vả mặt đôm đốp.”
Tống Thần trong lòng nghẹn muốn chết, cảm giác đã chịu đủ vũ nhục cùng lừa gạt.
Bản thân không cần, còn giả vờ giả vịt mang cậu đi mua.
Có ý gì?
Coi thường ai vậy!
Càng nghĩ càng tức, Tống Thần cầm sách ném vào học bàn.
Mười phần kiên cường nghĩ, ông cũng đếch cần.
Không được, đề của cuộc thi cũng chưa từng thấy qua, ngộ nhỡ lật xe lại bị thằng ngốc* kia chế giễu.
Cậu liền viết vài câu hỏi điển hình để làm quen với dạng đề.
Sau đó thì dừng bút.
Vài ngày sau đó Tống Thần dành toàn bộ thời gian để làm đề, thỉnh thoảng nhân lúc ít người giả vờ tản bộ ngồi gần chỗ Trần Lãng.
“Hả, đề này còn có thể giải như vậy?”
“Đề như vậy mà cậu ta cũng giải ra được.”
“Vậy mà chỉ có mỗi đáp án, quá trình cũng không có, Trần Lãng thằng ngố* này chó quá.”
Ghi nhớ ghi nhớ, sự chú ý của cậu đổ dồn vào đồ vật trên bàn.
Đó là băng bảo vệ cổ tay của Trần Lãng.
Cậu ta thường đeo lên lúc chơi bóng.
Tống Thần đã thấy nó trong mấy tấm ảnh Tống Linh chụp lén.
Trần Lãng dùng tay quấn băng cổ tay màu đen cầm chai nước lên uống, giọt nước dọc theo thân bình rơi xuống lòng bàn tay.
Cuối cùng thấm vào băng cổ tay màu đen.
Hiện tại cái băng cổ tay này đường đường chính chính ở trước mắt cậu, Tống Thần thậm chí không cần cố tình ngửi ngửi, cũng có thể cảm giác được mùi hương của Trần Lãng.
Hơi đất ẩm ướt sau cơn mưa.
Mắt cậu còn dừng ở trên đề bài, tay lại duỗi ra trong vô thức.
“Anh Lãng nhanh lên! Chuông reo mất!”
Khương Vũ hướng mấy người chậm rì phía sau hô lớn, Tống Thần đột ngột đứng thẳng người, đầu gối đập vào chân bàn, mặc kệ đau đớn, vội vàng rời khỏi hiện trường.
Nhét đồ ăn vặt vào học bàn, nhìn sách trên bàn rõ đã bị lật tung, Trần Lãng nhướn mày.
Nghĩ nghĩ, Trần Lãng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm nhận.
Trong không khí lưu lại một mùi thơm ngọt yếu ớt còn sót lại, lơ lơ lửng lửng giống như tiến lại quấn quanh lấy Trần Lãng.
Bả vai bị vỗ một cái, Trần Lãng mở mắt ra.
Mùi hương biến mất.
“Cậu nhắm mắt làm gì, tập cách ngủ đứng?” Khương Vũ ngày càng không hiểu mấy động tác kì lạ của Trần Lãng.
“Cải thiện trí nhớ, cậu có thể thử xem.” Trần Lãng nói, ngồi xuống hỏi Kiều Thận ngồi phía trước, “Vừa nãy có người đi qua chỗ tôi à.”
“Rất nhiều người.”
Đi đi lại lại nhiều người như vậy Kiều Thận cũng không thể nhớ rõ, nhưng mà mới nãy thực sự là có người đứng một lúc, lúc đi còn đá chân bàn, hại cậu ta viết lệch chữ.
Kiều Thận nói: “Tống Thần.”
Thuận tiện ném một câu, “Còn đá bàn của cậu.”
Giống tính cách của cậu ta.
Trần Lãng không cảm thấy bất ngờ, ánh mắt xuyên qua các bạn học khác nhìn về phía Tống Thần, thấy cậu quay đầu nói nhỏ gì đó với Chu Ninh.
Nâng mày vừa cười vừa mắng, đưa tay đánh lên đầu Chu Ninh.
Trần Lãng nheo mắt.
Bẻ một mảnh sữa ném vào miệng cắn nát.
Tính táo.
Kể từ ngày thấy băng cổ tay, Tông Thần bắt đầu nhớ thương đồ vật của Trần Lãng.
Khứu giác của cậu hình như ngày càng nhạy cảm, chỉ cần là đồ Trần Lãng đã dùng qua, nhiều hay ít thì cậu đều có thể ngửi thấy mùi như sau cơn mưa đó.
Ngửi thấy thì lập tức truyền lên phía trên.
Phía trên muốn duỗi tay cầm lấy. (phía trên = não)
Có lúc bị váng đầu không ngừng nên duỗi móng sói ra túm áo Trần Lãng lại.
Trần lãng quay đầu liếc lại ánh mắt mơ hồ đang cố trừng của cậu, dễ dàng lôi tay cậu ra.
“Cởi quần áo trong trường học là đồi phong bại tục.”
Tống Thần “a” một tiếng, hất tay của Trần Lãng ra, “Ai muốn cậu cởi, tự luyến à.”
Bây giờ không riêng gì đồ vật bên cạnh Trần Lãng, giống như cả trong không khí thi thoảng cũng xuất hiện mùi hương của cậu ta.
Tống Thần lấy tay che nửa mặt tinh thần muốn sụp đổ đến nơi, mùi này cũng ngấm nhanh quá trời.
Lúc trước bị bệnh mới cần mùi trên người Trần Lãng, giờ thì giống như người nghiện thuốc lá, thi thoảng phải hút một ngụm.
Giá mà đồ của Trần Lãng đều biến thành của riêng mình thì tốt.
Chẳng hạn như…sách của cậu ta...băng cổ tay
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Thần rùng mình.
Không được,vậy thì biến thái quá.
Sau tiết học đầu tiên như thường lệ thì mọi người đều ghét giờ thể dục giữa tiết, Tống Thần theo mọi người đi xuống dưới, chạy đi xin phép giáo viên trước khi bắt đầu, trở về phòng học.
Chu Ninh nhìn chằm chằm cậu, thầm đậu má một tiếng.
Như vậy mà cũng được?
Cậu ta bắt chước đi theo giáo viên, so với Tống Thần còn chuyên nghiệp hơn, ôm bụng, cau mày.
Rất gấp!
Sau đó giáo viên mỉm cười, đuổi người trở về.
“Kìm nén.”
Cả tòa dạy học rất yên tĩnh, Tống Thần cả đoạn đường chậm rãi đi lên, ánh mắt sách quắc, trông rất vui vẻ.
Đẩy cửa phòng học ra liếc mắt nhìn.
Rất tốt, không có ai.
Cậu thấy trong đội ngũ tập thể dục không có Trần Lãng, cậu ta chắc lại xuống phòng y tế chơi mạt chược.
Thời cơ tốt.
Tống Thần không ngừng bước vọt tới chỗ ngồi Trần Lãng, không chút do dự ngồi xuống.
Cúi đầu vừa chăm chú vừa cẩn thận quan sát băng cổ tay trong học bàn, sau khi nhớ rõ vị trí của nó, lấy ra đặt trong lòng bàn tay lật qua lật lại.
Màu đen tuyền phổ thông, phía trên có logo thương hiệu.
Nhưng nó tràn đầy mùi hương giống trên người Trần Lãng.
Chỉ một chút, tôi mượn dùng chút thôi.
Tống Thần trầm giọng nói, đem băng cổ tay đeo vào tay mình.
Cánh tay cậu trắng, đeo băng cổ tay màu đen lên trông càng trắng nõn mịn màng, như thể chỉ cần nắm nhẹ thôi cũng sẽ lưu lại vết đỏ rõ ràng.
Sau khi đeo xong Tống Thần để hai tay để trên bàn nằm bò lên, chóp mũi hướng về phía băng cổ tay.
Nhịn không được thở dài một tiếng.
Chuyện trộm đồ của Trần Lãng cậu không làm được, vậy nên chỉ có thể lợi dụng lúc này chiếm chút tiện nghi.
Đều là mùi của Trần Lãng!
“Cũng không biết bệnh này khi nào mới hết.”
Khi đã thỏa mãn đủ, Tống Thần lại buồn phiền, cứ như này cũng không phải biện pháp.
Cậu thoải mái nheo mắt lại, lông mi dài không ngừng lay động, tiếng hát trên sân trường bên ngoài cũng sắp kết thúc, sắp đến giờ.
Sẽ có một nhóm học sinh về phòng học trước, thời gian không còn nhiều lắm.
Tống Thần miễn cưỡng cởi băng cổ tay, đặt nó về trạng thái ban đầu.
Ngồi được một lúc thì nghe thấy tiếng cười nói dưới lầu truyền đến, cậu mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Làm trọn vẹn vở kịch.
Chỉ là khi mở cửa nhà vệ sinh ra lại nhìn thấy người mà cậu hiện tại không muốn nhìn thấy nhất.
“Sao cậu lại ở đây?”
Trần Lãng đang rửa tay, mười ngón tay thon dài được dòng nước quấn lấy, trên mu bàn tay còn nổi lên gân xanh.
Chậm rãi, không nhanh không chậm.
Nghe thấy lời này, hỏi lại cậu, “Tôi không ở đây, vậy nên ở đâu?”
Tắt vòi nước, Trần Lãng rút một tờ giấy ra lau tay, lại hỏi, “Phòng y tế sao? Cậu biết rõ mà.”
Tống Thần: “Nghĩ nhiều rồi, tôi thèm quan tâm cậu ở chỗ nào.”
Chỉ cần đừng ở trong lớp là được.
Nhớ lại hành động vừa nãy của mình, Tống Thần thở phào nhẹ nhõm, dù sao không thấy là tốt.
Cậu đi vòng qua Trần Lãng tiến vào bên trong, lúc đi ra phát hiện Trần Lãng còn ở bên ngoài, trong tay còn lắc một thanh kẹo sữa.
Giấy bạc phía trên phát ra âm thanh loạt soạt.
“Cậu ở trước cửa nhà vệ sinh ăn kẹo? Đam mê kiểu gì vậy.”
Tống Thần tò mò bộ nhá của cậu ta khi nào mới bị sâu ăn sạch, ngày nào cũng ăn kẹo.
“Cậu muốn ăn không?”
Còn muốn xúi giục cậu ăn, mưu tính làm hại hàm răng cậu vất vả chăm sóc.
Tống Thần tức giận: “Đã nói từ sớm là tôi không ăn ngọt, trí nhớ của cậu có ổn không vậy?”
“Tôi cho là cậu lừa tôi.” Trần Lãng làm bộ ngạc nhiên, nghiêng đầu cong môi cười, “Bằng không tại sao trên người cậu đều là mùi thơm ngọt, lần trước đem quần áo trả tôi cũng là hương ngọt lịm.”
Chớp chớp mắt, bộ dáng trông thực vô tội.
“Trí nhớ không chỉ kém, mà mũi cũng có vấn đề, đó là mùi của nước giặt quần áo! Muốn thì có thể đi siêu thị mua, uống xong một chai cả người cậu cũng có thể toàn là vị ngọt.”
“Được thôi.” Giọng điệu Trần Lãng lộ vẻ đáng tiếc.
Hai người cùng nhau đi về phía lớp học, Tống Thần vội vã cách xa cậu ta, bước chân cũng rộng hơn, nhưng Trần Lãng vừa nhấc chân đã nhẹ nhàng đuổi kịp.
“Tuần sau chúng ta đi Nhất trung thi, đừng quên chuẩn bị đồ.”
“Không phải chỉ cần mang bút giấy theo thôi à.” Tống Thần không cho là đúng.
Chuẩn bị đồ trước khi đi thi mà thôi, không phải là vấn đề lớn.
Ngày cả bọn họ cách nửa tháng lại ra đề trắc nghiệm một lần, chuyện thường.
“Không riêng gì bút, còn có quần áo để tắm.” Trần Lãng nói.
“??”
Tống Thần dừng chân, nghi hoặc đầy mặt, vì thế Trần Lãng có lòng tốt giải thích cho cậu, “Cậu không biết sao, cuộc thi diễn ra trong hai ngày, yêu cầu ở lại một đêm.”
Cậu không biết thật, không ai nhắc cho cậu biết.
Trần Lãng tiếp tục, “Còn có, dựa theo năm vừa rồi, nơi dừng chân đều được cung cấp theo tiêu chuẩn có sẵn, sắp xếp cũng lặp lại theo nguyên tắc những năm gần đây, ý chính chính là……”
Cậu ta cười cười, khuôn mặt đầy vẻ lưu manh hiếm thấy của thiếu niên, “Cậu phải cùng tôi ở chung một gian phòng.”
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, bạn học lục đục chạy về phòng học, Trần Lãng cũng ngồi về vị trí, lấy bao cổ tay trong ngăn kéo ra mang lên tay.
Băng cổ tay tràn đầy mùi hương dính nhớp thơm ngọt.
“Cậu bây giờ mang làm gì, tiết thể dục là tiết cuối cùng mà.”
Trần Lãng lật sách ra, trả lời bạn ngồi cùng bàn, “Làm gì trước cũng tốt.”
Khương Vũ: “……”
Này cũng quá sớm.
- ---------------------------------
*Gốc là khờ phê
Lảm nhảm: Tui vừa mò wikidich ra bộ O xuyên mặt thế, đọc giới thiệu thấy cũng cưng nên chắc hết tuần sau edit xong cái giới thiệu vì nhác, nhưng bộ đó cưng thật:")
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất