Ở Thế Giới Bình Thường Phân Hóa Thành Omega

Chương 6: Bọn họ đang tán tỉnh

Trước Sau
Bởi vì áo khoác mất đi tác dụng, tâm trạng Tống Thần không được đẹp cho lắm.

Chuyện này có nghĩa là cậu phải nghĩ biện pháp tiếp cận Trần Lãng, hoặc là lấy những đồ vật cá nhân của Trần Lãng.

Các tiết học sáng đều trở nên sầu não không vui, ngay cả khi nghe thấy giáo viên luân phiên nhau khen ngợi Trần Lãng cũng không có phản ứng.

“Có phải là di chứng hay không?” Tống Linh lo lắng không thôi, quay người cùng Chu Ninh ngồi sau nói thầm.

“Không thể nào, hôm qua còn đạp tôi rất mạnh á.”

“Lúc sáng tui xem ảnh anh Lãng mà cậu ấy lại chưa mắng người! Rất không bình thường.”

“Haiz, tôi thấy Tống Thần đi mua trà sữa, không uống, một đường xách trở về.” Bạn cùng bàn của Chu Ninh Đường Mộ Mộ từ bên ngoài bước vào, kinh ngạc đối với hai người nói.

“Không có khả năng, cậu ấy giới đường.”

*Tra ra là bỏ đường, chắc là hạn chế hoặc không ăn đường hay sao ý D:

Tống Linh chắc chắn Tống Thần trước đó do ăn quá nhiều đồ ngọt, răng đau muốn chết, xin nghỉ phép vài ngày, trám răng xong trở về thề không bao giờ chạm vào đồ ngọt.

Đường Mộ Ngô chỉ vào hai mắt của mình, sắt son thề, “Tận mắt nhìn thấy.”

Chu Ninh mắt lóe linh quang, tặc lưỡi, “Sẽ không phải là cho cậu ta ha.”

Cậu nhớ Trần Lãng nói cái gì vào giờ tan học hôm qua.

“Cho ai?”

Tống Linh bắt được trọng điểm.

“Không có ai.”

Chu Ninh không dám nói, chẳng may không phải, nói ra lại bị truyền đi, không đem cậu chặt thành khúc thì không phải là Tống Thần.

Tống Thần xách theo cốc trà sữa tới, ánh mắt ba người cùng nhìn về phía cậu.

“Ánh mắt mấy cậu là có ý gì?”

“Anh, trà sữa, cho tui?” Đứa con gái duy nhất – Tống Linh cười hỏi.

Tống Thần: “Không phải.”

Chu Ninh: “Là của tôi, Thần nha không uổng công tôi ngày nào cũng hầu hạ cậu.”

Tống Thần hất văng cách tay đang duỗi tới của cậu ta: “Đừng đụng vào.”

Tự giác biết bản thân không có hi vọng, Đường Mộ Ngô mở to mắt, “Hể, chẳng lẽ lại cho tôi?”

Tống Thần: “Ba người các cậu học nhau cách nói chuyện à?”

Cái sau so với cái trước càng buồn cười.

“Nói chung là không phải cho cậu uống, chẳng lẽ cậu lại quên lời thề lúc trước.” Chu Ninh ânhs mắt thâm tình chân thành nhìn cậu.

Tống Thần: “……”

Tống Thần: “Có bệnh nên uống thuốc.”

Tống Thần xoay xoay cổ, cảm giác phần gáy lại hơi ngứa, cậu không dám chạm vào, chỉ vào ly trà sữa nói với Tống Linh: “Cho cậu một cơ hội, đem trà sữa đưa cho Trần Lãng.”

“…” Tống Linh nhất thời cứng đờ, nghĩ tới liền bị hù cho hoa dung thất sắc, “Cậu mua trà sữa cho Trần Lãng uống!”

“Nói nhỏ lại!”

Nhưng đã quá muộn, tuy giờ đã tan học, trong phòng học ít người, nhưng vẫn có không ít học sinh ở lại làm bài tập, nghe thấy lời này nhao nhao vểnh tai cẩn thận hóng chuyện.

Mua trà sữa?

Đây là kịch bản mới sao, vì hận sinh yêu sao?

Tống Thần lập tức nhìn về phía Trần Lãng bên kia, thấy cậu ta bình chân như vại bình tĩnh viết đề, yên tâm quay đầu lại.

Vì vậy bỏ lỡ hình ảnh Trần Lãng nhẹ cong khóe môi.

“Một câu thôi, có đi hay không?”

Tống Linh lắc đầu, không đi.

Tống Thần: “Nhát gan.”

Bình thường kêu nam thần là chồng so với người ta hăng hơn, giờ lại không có lá gan đưa một cốc trà sữa.

“Mới không phải.” Tống Linh mang vẻ mặt cậu không hiểu tự hào, “Các chị em trong nhóm đều đã thề, cùng nhau làm vợ của anh Lãng, ai tỏ tình trước là chó.”

Tống Thần: “…”

Chị em gì mà tàn nhẫn như vậy, lại còn cùng làm vợ một người.

“Đưa ly trà sữa mà thôi, cậu có phải là nghĩ quá nhiều không.”

“Bốn bỏ năm lên (???) tương đương tỏ tình, tui không thể phản bội tổ chức!” Tống Linh kiên quyết nói.

Tống Thần: “…”

Tống Thần chuyển hướng sang Chu Ninh, nhướng mày ra hiệu cậu ta đi đưa.



Chu Ninh lạnh nhạt nói: “Uổng công tôi ngày thường làm trâu làm ngựa lao tâm lao lực, kết quả là ngay cả một cốc trà sữa cũng không xứng, là tôi suy nghĩ quá nhiều, nam cặn bã.”

Cặn bã Tống Thần hít thở không thông: “…”

Cuối cùng nhìn về phía Đường Mộ Ngô, không đợi Tống Thần lên tiếng, cậu ta lắc đầu nguầy nguậy, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, tỏ ý bản thân không tham gia.

Má, không phải đưa ly trà sữa thôi sao!

Tận lực làm công việc tẩy não bản thân, Tống Thần không ngừng gõ ngón tay lên mặt bàn, cắn răng cầm theo trà sữa đứng lên.

Ba người Chu Ninh khẽ chọt nhau di mắt dõi theo, thấy Tống Thần nện bước thấy chết không sờn đi đến hàng cuối.

Trần Lãng vốn đang viết đề nhẹ để bút xuống, thân thể cao lớn tựa vào ghế khẽ nghiêng, đôi chân dài tùy ý duỗi ra.

Dù bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức Tống Thần mặt lạnh tanh đi tới.

Vừa đẹp trai lại thiếu đánh.

Tống Thần giống như ném bom đem trà sữa quăng trên bàn cậu ta, trà sữa lảo đảo, kiên cường đứng vững.

Ánh mắt bạn học trong lớp không thể không chế đồng loạt nhìn chăm chăm, Tống Thần híp mắt đảo quanh lớp, thành công dọa lui bọn họ.

Chỉ có Tống Linh tay run rẩy lén lút chụp được cảnh tượng trước mắt, “Các chị em, chúng ta làm được thật rồi.”

Tống Thần định đi, nghe thấy Trần Lãng hỏi với giọng điệu vô cùng kinh ngạc: “Cho tôi?”

Khuôn mặt cậu ta có đường nét sắc sảo, chững chạc lạnh lùng, nhưng lúc nhướng mày lên cười thì lại tràn đầy cảm giác giống thiếu niên lưu manh.

Nếu có học sinh nữ trông thấy nụ cười này, nhất định phải gào thét chụp ảnh.

Đáng tiếc trước mặt cậu ta chính là khốc ca* Tống Thần.

*K-Không biết dịch sao

Tống Thần liếc cậu ta một cái.

Giả ngu mà còn không biết xem tình hình!

Trà sữa đầy đá viên, thành cốc phủ một tầng hơi nước, ngón tay mảnh khảnh của Trần Lãng dọc theo hơi nước vẽ một vòng, “Thêm sữa à?”

Tống Thần: “Ngọt chết cậu.”

Trần Lãng: “Trân châu đâu?”

Tống Thần nhẫn nại, “Không bỏ.”

Đợi những người khác đi được vài bước, Trần Lãng mới chậm trãi nói: “Áo khoác tôi đâu?”

“Chờ lấy!”

Chu Ninh thấy cậu trở về, giữ một bụng lời vừa muốn hỏi, trông thấy cậu từ trong túi xách lôi một cái áo khoác ra.

Màu đen, nhìn rất quen mắt.

Sau đó cầm áo khoác lại lần nữa đi về phía Trần Lãng, ném về phía người cậu ra.

Mùi sữa ngọt ngào theo áo khoác đập vào mặt, yết hầu Trần Lãng căng lên, vô ý hít lấy hơi thở ngọt ngào này.

“Thật sự giặt sạch cho tôi rồi này.”

“Làm bài đến ngu rồi hả.”

Trần Lãng không thèm để ý cười, nâng mí mắt nhìn cậu, cố tình hạ giọng, “Vậy tại sao áo khoác của tôi lại có mùi của cậu?”

Tống Thần: “…”

Trần Lãng thản nhiên cười, “Vừa thơm vừa ngọt, lại có mùi sữa, gần đây cậu bú sữa mẹ bổ sung canxi à.”

Tống Thần cứng đờ, nhớ tới Chu Ninh thi thoảng cũng ngửi thấy mùi sữa thơm, chẳng lẽ trên người mình thật sự có mùi này?

Chỉ là cầm áo khoác ôm một đêm mà lưu lại vết tích, Tống Thần chột dạ sắc mặt dần ửng đỏ.

Cậu nhớ cơ thể mình gần đây có hơi quái, hình như mỗi lần Chu Ninh nói ngửi được mùi thơm, cả người đều không được dễ chịu.

Muốn cái gì tới cái đó, cơ thể đột nhiên nóng lên, Tống Thần choáng muốn ngất, một tay chống lên bàn Trần Lãng.

“Giống nhau như đúc.” Trần Lãng thu lại ý cười, vẻ mặt bất ngờ, bị mùi thơm tập kích khiến trong lòng ngứa ngáy.

Không ý thức được mùi hương như sau cơn mưa trên người mình chủ động hướng về phía Tống Thần.

Hai loại hơi thở hòa quyện đan xen, an ủi lẫn nhau.

“Mấy người thấy thế nào? Đây là chuẩn bị cãi nhau hay đánh nhau?” Chu Ninh phía khác vô cùng quan tâm, nhìn chằm chằm tình huống, chuẩn bị sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Đường Mộ Ngô nói: “Tôi cảm thấy là cãi nhau, dù sao Thần nhà chúng ta chưa từng đánh nhau.”

Tống Linh hào hứng lại chụp một bức: “Tui cảm thấy là đang tán tỉnh á.”

Chu Ninh: “…”

Đường Mộ Ngô: “…”

Cảm nhận được hơi thở trên người Trần Lãng, Tống Thần hiển nhiên thấy thoải mái hơn, cậu nhíu mày, nghi hoặc tại sao vừa rồi không có ngửi được, giờ đột nhiên từ đâu chui ra.

Nhưng mà cậu cũng không nghĩ nhiều, cười nhẹ nhìn Trần Lãng: “Cậu là chó à?”

Mũi chó.



Khương Vũ xách theo đồ ăn vặt mới mua trở về phòng học, lấy chocolate □□ sữa có đường đưa cho Trần Lãng.

Ai sẽ ngờ được người lạnh nhạt ít nói như Trần Lãng thích ngọt, không có việc gì cũng thích vừa ngấm nháp đồ ngọt vừa làm đề.

“Cảm ơn, tiền sẽ chuyển cho cậu sau.”

Khương Vũ ừ một tiếng, quét mắt nhìn Trần Lãng một cái, cảm giác có gì đó không đúng, nhìn kĩ mới nói: “Cậu mặc áo khoác làm gì, ngoài trời hôm nay nhiệt độ rất cao á.”

Trần Lãng hạ mí mắt xé túi đóng gói, ném viên kẹo đường vào miệng, “Không ngọt.”

“Còn nói không ngọt, tôi mỗi ngày đều nhìn cậu ăn nhìn muốn sâu răng.”

Khương Vũ cảm giác nếu còn nhìn thêm nữa thì răng sẽ đau, thấy cốc trà sữa trên bàn, vui mừng nhướn mày, “Lại nhận được cốc trà sữa, còn là loại KoKo mà tôi thích.”

Nói xong liền đưa tay muốn lấy, bị Trần Lãng ngăn lại.

“Tôi.”

“Hả? Anh Lãng đây là có ý định chấp nhận hotgirl trường rồi?” Khương Vũ kinh ngạc, trước đây đồ vật hoa khôi trường đưa tới Trần Lãng đều không đụng vào, vẫn là cậu không nhìn nổi nhận lấy.

Trần Lãng: “Ai nói là của cô ấy.”

Khương Vũ: “!!!”

Khương Vũ: “Đó là ai? Đờ mờ thế mà khiến cậu phàm tâm đại động*, ghê gớm nha.”

*Có thể hiểu là trái tym rung động

Trần Lãng không nói lời nào, mở nắp trà sữa ra nhấp một ngụm, lớp sữa mịn dày từ từ trượt vào cổ họng.

Vừa ngọt vừa dính.

Nhưng không giống vị ngọt trên người ai đó.

Khương Vũ bên cạnh hiếu kì muốn chết, “Rố cuộc là ai vậy? Bên cạnh lớp chúng ta hả, hay là em gái lần trước đưa thư tình?”

“Tôi tôi tôi, tôi biết.” Bàn trên nhẫn nhịn nửa ngày quay lại, cuối cùng cũng có thể buôn chuyện, “Là Tống Thần! Cậu ấy tự mình đưa cho Trần Lãng.”

Khương Vũ không tin: “Không thể nào.”

Với cái tính cách kia của Tống Thần, đừng nói là đưa trà sữa, để cậu ta giúp Trần Lãng nâng cái tay cũng khó.

“Đánh cược không? Một trăm trở lên.”

Khương Vũ do dự, thấy vẻ mặt bình tĩnh giống như cười lại không phải cười (?) của Trần Lãng, không khỏi tin mấy phần, “Không cá cược, thật sự là cậu ta tặng? Sẽ không bỏ độc ở bên trong ha.”

Nhìn trà sữa còn một phần ba, Khương Vũ chăm chú hỏi Trần Lãng: “Cần giúp cậu gọi 120 không?”

Trần Lãng: “…”

Thời tiết dần chuyển nóng, tiết thể dục trở thành gánh nặng của Tống Thần, cậu tình nguyên ở lớp học làm đề cũng không muốn ra bên ngoài chảy mồ hôi.

Ánh nắng chiếu vào làm người uể oải, Tống Thần mơ mơ màng màng muốn ngủ, rõ ràng trời còn chưa quá nóng, cậu lại cảm thấy rất khát.

Sau khi chạy xong sẽ được tự do hoạt động, cậu cùng Tống Linh ngồi trên bãi cỏ chơi điện thoại.

“Anh gần đây có phải là đổi sữa tắm không?”

“Có sao?”

“Có á, cảm giác thơm hơn nhiều.” Tống Linh xem điện thoại kêu một tiếng, “Ồ…, lớp chúng ta muốn cùng lớp mười tranh tài bóng rổ, bọn họ thật là phiền, lại muốn quậy nha.”

Tống Thần cúi đầu nhìn sự yên lặng trong nhóm lớp, “Cậu lấy tin tức ở đâu đấy?”

“Trong nhóm vợ Trần Lãng, nhân viên bọn tui phân bố từng khối từng lớp khác nhau, chuyện gì cũng không thoát khỏi tầm mắt của bọn tui.”

Tống Thần không nói gì, đây không phải thế giới của cậu.

“Đi xem không anh?” Tống Linh đứng lên vỗ vỗ người.

“Không đi, tôi trở về lớp.”

Cậu đối với bóng rổ sinh ra bóng ma tâm lí.

Tống Thần chậm rãi trở về lớp học, cảm giác thân thể lại bắt đầu nóng ran, dứt khoát cởi áo khoác chỉ mặc áo sơ mi mỏng bên trong.

Nghĩ mấy tiết còn lại nếu không ổn thì xin phép nghỉ về nhà là được.

Đẩy cánh cửa phòng học cậu trông thấy có người đứng tại chỗ ngồi của mình, khom người không biết làm gì.

Nghe thấy tiếng mở cửa người đó bị dọa quay người lại.

Nhìn khá quen.

“Cậu là ai vậy? Ở đó làm gì?” Tống Thần dùng sức gõ lên cánh cửa, hỏi cậu ta.

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Lãng ăn □□ đường: Không ngọt

Trần Lãng uống trà sữa: Giống trên

Trần Lãng hít mùi vợ: Nghiện rồi nghiện rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau