Ở Trong Game Phát Sóng Trực Tiếp Tán Tỉnh Boss
Chương 5: Thấy hai người thân mật, Tần Nam rút dao mổ
"Linh Vô bị làm sao vậy?" Tô Tử Khanh hỏi: "Hắn cắn cậu sao?"
Mao Mao: "..."
"Làm sao có thể vậy được!" Mao Mao trợn trắng mắt, sau đó dùng tay trái rút ra một cuốn ca bệnh án đưa cho cậu, "Cái này là Linh Vô đưa cho tôi."
Tô Tử Khanh nhận lấy, hỏi lại: "Cái gì?"
"Không biết a, Linh Vô trông có vẻ mơ hồ, đưa thứ này cho tôi liền đi rồi, tôi đã mở ra xem thử, đều là vẽ bùa quỷ, tôi là một thanh niên ba tốt của xã hội, không tin vào ma quỷ, làm sao có thể xem hiểu được!
Tô Tử Khanh tùy ý lật xem sổ bệnh án, đáp lai: "Thôi, lần sau không hiểu thì cứ nói không hiểu, đừng giả bộ hiểu. Ngu ngốc."
Mao Mao nghẹn ngào, những lời muốn nói còn lại đều bị mắc kẹt trong cổ họng một lúc lâu, hai má đỏ bừng mà không biết tại sao.
Tô Tử Khanh liếc cậu ta một cái, dùng đầu ngón tay phủi vết đỏ trên bệnh án, tùy tay khép lại quyển sổ, thở dài nói: "Đem những lời muốn nói kia phun ra đi, kẻo lại nghẹn đến chết rồi lỗi tại tôi."
Còn nữa... ở trong trò chơi kinh dị bị chính bản thân mình nghẹn chết, kể ra có phải có chút mất mặt không?
"Khụ khụ....." Mao Mao nhếch môi trừng mắt nhìn cậu, "Cậu có thể xem hiểu những thứ này sao?"
"Không." Tô Tử Khanh đem sổ bệnh án trả lại cho cậu ta.
Mao Mao lập tức ôm bụng bật cười: "Hahaha! Còn nói tôi, nhìn cậu như tiểu học còn chưa tốt nghiệp!"
"Nhưng ít nhất tôi vẫn biết vệt màu đỏ trên đó là máu." Tô Tử Khanh trừng cậu ta một cái, cùng tổ đội với Mao Mao thật là lãng phí sức lực, "Tùy ý phủi vết máu đi sẽ xuất hiện, còn có ý nghĩa gì?*"
*Câu này mình ko biết edit sao nên edit theo ý mình hiểu.
"A? Cậu làm sao nhìn ra được đó là máu?" Mao Mao lần đầu nhìn thấy còn nghĩ vật là do dùng bút lông mực đỏ viết ra, vừa rồi nghe Tô Tử Khanh nói như vậy mới phát hiện ra chỗ không đúng, mở ra cuốn sổ bệnh án trong tay, lặp lại hành động giống như Tô Tử Khanh khi nãy phủi hai phát trên cuốn sổ, nhưng mà lại giống như cũ đều không có gì xuất hiện, "Không có a...Tôi không thấy gì cả."
Tô Tử Khanh nhìn thấy như vậy, không nhịn được nhướng mày, nhìn cậu ta một cách hứng thú: "Vậy thì cậu...ngửi thử xem?"
Mao Mao ngây người chốc lát, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Tử Khanh, sau đó đem sổ bệnh án để ở dưới mũi ngửi thử.
Thao!
Mao Mao bị mùi máu tươi phả vào mặt, hun đến thiếu điều muốn ngất tại chỗ.
Mao Mao một tay đem cuốn sổ ném ra xa, một tay chống tường ho khan kịch liệt: "A....Khụ khụ! Phi! Đây là cái mùi hương quỷ quái gì vậy?"
Sổ bệnh án vẫn có được xem là một vật phẩm quan trọng, Tô Tử Khanh nhặt lên, nói: "Không biết là cái quỷ gì."
Còn chưa nói dứt câu, ánh mắt của Tô Tử Khanh mang vài phần suy tư,
"Nếu cậu thật sự tò mò, không bằng ngửi thật kỹ, có khi cậu có thể ngửi được mùi hương độc nhất từ thân của nữ quỷ."
"Vẫn là bỏ đi." Mao Mao vẻ mặt xám xịt như là mói vừa ăn phải sh*t, nửa ngày trôi qua vẫn không vực dậy được.
Mao Mao liếc mắt qua nhìn làn đạn, bỗng một câu hỏi vừa vặn xuất hiện ngay rầm mắt cậu ta, lập tức quay qua hỏi: "Đúng rồi, Boss kia có mùi hương gì cậu biết không?"
"..." Tô Tử Khanh nhíu mày, "Cậu nói gì cơ?"
"Tôi thấy cậu cùng với Boss rất là thân mật a, cậu không biết sao, những người chơi đi trước đã bị tra tấn tàn bạo như thế nào, có khi chưa kịp gặp Boss đã bị các quỷ nhỏ cho lên thớt rồi, hoặc là gặp được Boss rồi sau đó bị hắn thẻo thành từng miếng, băm nhuyễn, nấu canh, luộc đồ ăn, rất ư là thảm!" Bây giờ Mao Mao nhớ lại những video đó vẫn còn cảm thấy ớn lạnh.
Những người chơi trước đều không có ai thông quan cả, uổng công cho cậu nhìn nhiều cách chơi, kết quả chính là xem cho chính mình.
Tô Tử Khanh chăm chú nhìn cậu ta, "Cậu muốn biết?"
"Ừ!" Mao Mao gật đầu lia lịa.
Tô Tử Khanh nói: "Vậy cậu quay đầu lại ngửi một cái liền biết mùi hương gì chứ gì."
"A? Cái gì?" Mao Mao trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, dừng một lúc, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, cảm nhận khí tức phía sau mình dần trở nên âm trầm lạnh lẽo, cậu ta nuốt nước bọt, chậm rãi xoay người, liền thấy Boss mặt không cảm xúc nhùn chằm chằm cậu ta.
".._!!!" Nếu như Mao Mao bây giờ là một con vật chủ sợ lông cả người bây giờ đều đã xù lên, nhìn Tần Nam mười lăm phút, da thịt Mao Mao lập tức nổi da gà, miệng khép mở liên tục sau nửa ngày, cuối cùng ở cực đọ của khiếp sợ mới tìm lại được âm thanh của mình, " Ô ô.... Aaaaaaaaaaa!"
Mắt thấy nước mắt từ khóe mắt rơi, theo động tác chạy như điên của Mao Mao rơi khắp nơi trong không khí.
"Aaaaaaaa! Boss muốn ta, thân thân cứu mạng a!" Mao Mao một đường chạy như điên đến giá sau Tô Tử Khanh, còn theo bản năng kéo cậu một cái, lại không nghĩ đến quán tính gây ra, dưới chân cậu ta trượt một cái, trực tiếp đem Tô Tử Khanh túm lấy té trên mặt đất, sau một hồi trời đất quay cuồng, Mao Mao ngơ ngác nhìn mông mình đang ngồi trên Tô Tử Khanh.
A, sao lại như thế này?
Làn đạn như vũ bão quét qua:
"Đm! Mao ca uy vũ!"
"??? CP của tôi vừa mới nổi liền cho tôi xem cảnh này?"
"Cái kia... Mấy người có ai cảm thấy ánh sáng màu xanh lá mờ nhạt trên tóc của BOSS không?"
............
Lúc này, Tần Nam vô cảm nhìn hai người bọn họ.
Trên khuôn mặt lãnh đạm không có vui mừng hay tức giận, nhưng Mao Mao mơ hồ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Nhìn thấy Tần Nam sắp lao tới, Mao Mao run rẩy vung tay lên: "Cái kia... cái kia..."
Cạch!
Tần Nam rút dao mổ!
Mao Mao: "... QAQ!"
Trực tiếp sợ đến phát khóc!
"Ô ô ô, tôi sắp chết ô ô ô.... Tôi không cam lòng a, tôi còn chưa tìm được manh mối nào mà, ô ô ô...."
Tô Tử Khanh bị cậu ta nháo đến phiền, liền một chân đá người đi, "Đừng khóc."
"Ô ô ô ô ô."
Tô Tử Khanh: "..."
Làn đạn ngập ngừng:
[Không nói, Mao Mao tiếng khóc nghe khá hay.]
[Anh trai, trọng tâm của anh là gì?! Cảnh bể đầu của tôi đâu?! Nhanh lên mau cảnh cáo năng lượng cao!!!*]
*Nguyên văn câu này khá là khó hiểu nên mình để vậy nha. Nếu tìm được nghĩa mình sẽ sửa lại.
[Lầu trên, cậu vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp rồi, ở đây không có bể đầu, hôn còn rất ngọt ngào, nếu không muốn xem cậu có thể thoát.]
[Chờ đã... hôn??]
Tô TỬ Khanh nhìn làn đạn trước mắt lao một cách điên cuồng muốn chóng mặt, không biết nên trả lờ cái nào trước, cậu liền đóng tất cả lại, quay đầu sang định nói gì đó với Mao Mao, bỗng nhiên bị Tần Nam kéo sang một bên, tiếp đến là một ánh dao sắc nhọn lóe lên, Tô Tử Khanh vội vàng ngăn cản, "Đừng..." Nói đi nói lại bọn họ đều là người chơi giống cậu, nếu chết có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiến độ trò chơi.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói xong, Tần Nam đã chém dao xuống!
Mao Mao ngay lập tức hét lên: "Ahhhhhhhhhhhh! Tay của tôi không còn nữa!!!!"
Tô Tử Thanh giật mình, vừa quay đầu liền nhìn thấy Mao Mao đang lăn trên mặt đất, trong tay nắm một góc áo, khóc rống lên, cậu bất lực nói: "Này!"
Mao Mao bật khóc: " Này, đừng gọi tôi, tôi đã bị chém chết rồi!"
Tô Tử Khanh muốn đi qua cho cậu ta thêm một phát nữa, nhưng còn chưa chờ cậu động đậy đã bị Tần Nam lôi đi, cậu kỳ quái nhìn Tần Nam.
Biểu hiện của Tần Nam vẫn như cũ, nhưng cậu nhìn thế nào vẫn cảm thấy giống như Tần Nam đang thể hiện ra sự ủy khuất của mình với cậu.
Tần Nam: "Em không được đi."
Mao Mao: "..."
"Làm sao có thể vậy được!" Mao Mao trợn trắng mắt, sau đó dùng tay trái rút ra một cuốn ca bệnh án đưa cho cậu, "Cái này là Linh Vô đưa cho tôi."
Tô Tử Khanh nhận lấy, hỏi lại: "Cái gì?"
"Không biết a, Linh Vô trông có vẻ mơ hồ, đưa thứ này cho tôi liền đi rồi, tôi đã mở ra xem thử, đều là vẽ bùa quỷ, tôi là một thanh niên ba tốt của xã hội, không tin vào ma quỷ, làm sao có thể xem hiểu được!
Tô Tử Khanh tùy ý lật xem sổ bệnh án, đáp lai: "Thôi, lần sau không hiểu thì cứ nói không hiểu, đừng giả bộ hiểu. Ngu ngốc."
Mao Mao nghẹn ngào, những lời muốn nói còn lại đều bị mắc kẹt trong cổ họng một lúc lâu, hai má đỏ bừng mà không biết tại sao.
Tô Tử Khanh liếc cậu ta một cái, dùng đầu ngón tay phủi vết đỏ trên bệnh án, tùy tay khép lại quyển sổ, thở dài nói: "Đem những lời muốn nói kia phun ra đi, kẻo lại nghẹn đến chết rồi lỗi tại tôi."
Còn nữa... ở trong trò chơi kinh dị bị chính bản thân mình nghẹn chết, kể ra có phải có chút mất mặt không?
"Khụ khụ....." Mao Mao nhếch môi trừng mắt nhìn cậu, "Cậu có thể xem hiểu những thứ này sao?"
"Không." Tô Tử Khanh đem sổ bệnh án trả lại cho cậu ta.
Mao Mao lập tức ôm bụng bật cười: "Hahaha! Còn nói tôi, nhìn cậu như tiểu học còn chưa tốt nghiệp!"
"Nhưng ít nhất tôi vẫn biết vệt màu đỏ trên đó là máu." Tô Tử Khanh trừng cậu ta một cái, cùng tổ đội với Mao Mao thật là lãng phí sức lực, "Tùy ý phủi vết máu đi sẽ xuất hiện, còn có ý nghĩa gì?*"
*Câu này mình ko biết edit sao nên edit theo ý mình hiểu.
"A? Cậu làm sao nhìn ra được đó là máu?" Mao Mao lần đầu nhìn thấy còn nghĩ vật là do dùng bút lông mực đỏ viết ra, vừa rồi nghe Tô Tử Khanh nói như vậy mới phát hiện ra chỗ không đúng, mở ra cuốn sổ bệnh án trong tay, lặp lại hành động giống như Tô Tử Khanh khi nãy phủi hai phát trên cuốn sổ, nhưng mà lại giống như cũ đều không có gì xuất hiện, "Không có a...Tôi không thấy gì cả."
Tô Tử Khanh nhìn thấy như vậy, không nhịn được nhướng mày, nhìn cậu ta một cách hứng thú: "Vậy thì cậu...ngửi thử xem?"
Mao Mao ngây người chốc lát, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Tử Khanh, sau đó đem sổ bệnh án để ở dưới mũi ngửi thử.
Thao!
Mao Mao bị mùi máu tươi phả vào mặt, hun đến thiếu điều muốn ngất tại chỗ.
Mao Mao một tay đem cuốn sổ ném ra xa, một tay chống tường ho khan kịch liệt: "A....Khụ khụ! Phi! Đây là cái mùi hương quỷ quái gì vậy?"
Sổ bệnh án vẫn có được xem là một vật phẩm quan trọng, Tô Tử Khanh nhặt lên, nói: "Không biết là cái quỷ gì."
Còn chưa nói dứt câu, ánh mắt của Tô Tử Khanh mang vài phần suy tư,
"Nếu cậu thật sự tò mò, không bằng ngửi thật kỹ, có khi cậu có thể ngửi được mùi hương độc nhất từ thân của nữ quỷ."
"Vẫn là bỏ đi." Mao Mao vẻ mặt xám xịt như là mói vừa ăn phải sh*t, nửa ngày trôi qua vẫn không vực dậy được.
Mao Mao liếc mắt qua nhìn làn đạn, bỗng một câu hỏi vừa vặn xuất hiện ngay rầm mắt cậu ta, lập tức quay qua hỏi: "Đúng rồi, Boss kia có mùi hương gì cậu biết không?"
"..." Tô Tử Khanh nhíu mày, "Cậu nói gì cơ?"
"Tôi thấy cậu cùng với Boss rất là thân mật a, cậu không biết sao, những người chơi đi trước đã bị tra tấn tàn bạo như thế nào, có khi chưa kịp gặp Boss đã bị các quỷ nhỏ cho lên thớt rồi, hoặc là gặp được Boss rồi sau đó bị hắn thẻo thành từng miếng, băm nhuyễn, nấu canh, luộc đồ ăn, rất ư là thảm!" Bây giờ Mao Mao nhớ lại những video đó vẫn còn cảm thấy ớn lạnh.
Những người chơi trước đều không có ai thông quan cả, uổng công cho cậu nhìn nhiều cách chơi, kết quả chính là xem cho chính mình.
Tô Tử Khanh chăm chú nhìn cậu ta, "Cậu muốn biết?"
"Ừ!" Mao Mao gật đầu lia lịa.
Tô Tử Khanh nói: "Vậy cậu quay đầu lại ngửi một cái liền biết mùi hương gì chứ gì."
"A? Cái gì?" Mao Mao trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, dừng một lúc, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, cảm nhận khí tức phía sau mình dần trở nên âm trầm lạnh lẽo, cậu ta nuốt nước bọt, chậm rãi xoay người, liền thấy Boss mặt không cảm xúc nhùn chằm chằm cậu ta.
".._!!!" Nếu như Mao Mao bây giờ là một con vật chủ sợ lông cả người bây giờ đều đã xù lên, nhìn Tần Nam mười lăm phút, da thịt Mao Mao lập tức nổi da gà, miệng khép mở liên tục sau nửa ngày, cuối cùng ở cực đọ của khiếp sợ mới tìm lại được âm thanh của mình, " Ô ô.... Aaaaaaaaaaa!"
Mắt thấy nước mắt từ khóe mắt rơi, theo động tác chạy như điên của Mao Mao rơi khắp nơi trong không khí.
"Aaaaaaaa! Boss muốn ta, thân thân cứu mạng a!" Mao Mao một đường chạy như điên đến giá sau Tô Tử Khanh, còn theo bản năng kéo cậu một cái, lại không nghĩ đến quán tính gây ra, dưới chân cậu ta trượt một cái, trực tiếp đem Tô Tử Khanh túm lấy té trên mặt đất, sau một hồi trời đất quay cuồng, Mao Mao ngơ ngác nhìn mông mình đang ngồi trên Tô Tử Khanh.
A, sao lại như thế này?
Làn đạn như vũ bão quét qua:
"Đm! Mao ca uy vũ!"
"??? CP của tôi vừa mới nổi liền cho tôi xem cảnh này?"
"Cái kia... Mấy người có ai cảm thấy ánh sáng màu xanh lá mờ nhạt trên tóc của BOSS không?"
............
Lúc này, Tần Nam vô cảm nhìn hai người bọn họ.
Trên khuôn mặt lãnh đạm không có vui mừng hay tức giận, nhưng Mao Mao mơ hồ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Nhìn thấy Tần Nam sắp lao tới, Mao Mao run rẩy vung tay lên: "Cái kia... cái kia..."
Cạch!
Tần Nam rút dao mổ!
Mao Mao: "... QAQ!"
Trực tiếp sợ đến phát khóc!
"Ô ô ô, tôi sắp chết ô ô ô.... Tôi không cam lòng a, tôi còn chưa tìm được manh mối nào mà, ô ô ô...."
Tô Tử Khanh bị cậu ta nháo đến phiền, liền một chân đá người đi, "Đừng khóc."
"Ô ô ô ô ô."
Tô Tử Khanh: "..."
Làn đạn ngập ngừng:
[Không nói, Mao Mao tiếng khóc nghe khá hay.]
[Anh trai, trọng tâm của anh là gì?! Cảnh bể đầu của tôi đâu?! Nhanh lên mau cảnh cáo năng lượng cao!!!*]
*Nguyên văn câu này khá là khó hiểu nên mình để vậy nha. Nếu tìm được nghĩa mình sẽ sửa lại.
[Lầu trên, cậu vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp rồi, ở đây không có bể đầu, hôn còn rất ngọt ngào, nếu không muốn xem cậu có thể thoát.]
[Chờ đã... hôn??]
Tô TỬ Khanh nhìn làn đạn trước mắt lao một cách điên cuồng muốn chóng mặt, không biết nên trả lờ cái nào trước, cậu liền đóng tất cả lại, quay đầu sang định nói gì đó với Mao Mao, bỗng nhiên bị Tần Nam kéo sang một bên, tiếp đến là một ánh dao sắc nhọn lóe lên, Tô Tử Khanh vội vàng ngăn cản, "Đừng..." Nói đi nói lại bọn họ đều là người chơi giống cậu, nếu chết có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiến độ trò chơi.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói xong, Tần Nam đã chém dao xuống!
Mao Mao ngay lập tức hét lên: "Ahhhhhhhhhhhh! Tay của tôi không còn nữa!!!!"
Tô Tử Thanh giật mình, vừa quay đầu liền nhìn thấy Mao Mao đang lăn trên mặt đất, trong tay nắm một góc áo, khóc rống lên, cậu bất lực nói: "Này!"
Mao Mao bật khóc: " Này, đừng gọi tôi, tôi đã bị chém chết rồi!"
Tô Tử Khanh muốn đi qua cho cậu ta thêm một phát nữa, nhưng còn chưa chờ cậu động đậy đã bị Tần Nam lôi đi, cậu kỳ quái nhìn Tần Nam.
Biểu hiện của Tần Nam vẫn như cũ, nhưng cậu nhìn thế nào vẫn cảm thấy giống như Tần Nam đang thể hiện ra sự ủy khuất của mình với cậu.
Tần Nam: "Em không được đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất