Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao
Chương 118: Lấy độc trị độc
Editor: Nghi nghi
Mới vừa gọi điện thoại sang thì người bên kia đã bắt máy ngay.
“Tôi mới ra ngoài, có chuyện gì thì nói từ từ, đừng vội.”
“Tố Tố là người chơi.”
Giọng nói của Quách Dục mệt mỏi, khàn khàn, giống như đã lâu rồi không nghỉ ngơi. Cách điện thoại thì không thể nói rõ được, Trần Thải Tinh không nhiều lời, nói thẳng: “Tôi và lão Trình đến tìm cậu.”
Tắt điện thoại rồi đặt vé máy bay sớm nhất.
Trần Thải Tinh lái xe đi về hướng sân bay, Nguyên Cửu Vạn ngồi ghế phụ. Hắc Đản ngoan ngoãn ngồi phía sau với anh trai, Trình Lập Phong sờ đầu Đản Đản nói: “Không sao đâu.”
Từ lúc nhận được điện thoại đến giờ, Hắc Đản nghe ra được hình như chú mập gặp chuyện không vui, vẫn luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn. Trình Lập Phong lấy hai viên kẹo trong túi ra đưa đến trước mặt Hắc Đản, giọng điệu nhẹ nhàng, nói: “Ăn kẹo này.”
Hắc Đản thấy kẹo thì vui vẻ.
“Haruhi.” Trình Lập Phong đưa viên kẹo còn lại cho Nguyên Haruhi.
Nguyên Haruhi xua tay từ chối, nhóc đã bao lớn rồi, cũng không phải con nít, cho Đản Đản ăn là được rồi. Vậy mà Trình đại ca lại để viên kẹo vào lòng bàn tay cậu.
“Chưa thành niên thì vẫn là con nít.” Trình Lập Phong nói.
Hắc Đản mở giấy gói kẹo, cạp một ngụm ngậm kẹo vào miệng, nó làm khủng long lâu rồi, bây giờ không quen làm người lắm, giọng điệu mềm mại đáng yêu, ngậm viên kẹo sữa hình con thỏ ở một bên, má phồng lên mang theo mùi sữa nhàn nhạt, nói: “Ngon nhắm, anh ăn thử đi.”
Haruhi nắm kẹo sữa trong tay, nghĩ thầm, vậy thì cậu vĩnh viễn là con nít.
Chết năm 17 tuổi.
Không khí trong xe thoải mái dần lên.
Nguyên Haruhi có thể tàn hình, giấy tờ của Hắc Đản và Nguyên Cửu Vạn đều do Nguyên Cửu Vạn lo, lên máy bay. Không có chỗ trống, Trần Thải Tinh hỏi Haruhi muốn vào ba lô không. Nguyên Haruhi không thích nơi tối đen kín mít đó, lắc đầu nói mình đứng là được rồi.
“Ngồi lên đùi anh này.” Trình Lập Phong mở miệng.
Trần Thải Tinh vốn định nói để cậu ôm Đản Đản, Haruhi ngồi chỗ của Đản Đản là được. Cậu nghĩ đến tính cách của Haruhi, hẳn là sẽ từ chối lão Trình, vừa mới định mở miệng, không ngờ Haruhi lại gật đầu đồng ý, nói: “Cảm ơn Trình đại ca.”
Trần Thải Tinh:?
Hình như cậu phát hiện ra gì đó rồi á, sau đó liếc mắt nhìn sang Nguyên Cửu Vạn.
“Bảo bối, em cũng muốn anh ôm em hả?”
Trần Thải Tinh: …
Cảm ơn, không cần.
Chắc là bản thân cậu nghĩ nhiều rồi, đừng thấy lão Trình bình thường nghiêm túc đến nỗi doạ con nít khóc, trong lòng hắn vẫn rất thích con nít, độ kiên nhẫn của hắn đối với con nít còn hơn cả cậu.
Tuổi của Haruhi trong mắt lão Trình chỉ như một cậu em trai nhà bên thôi, chăm sóc hơn chút là chuyện đương nhiên.
Bay hơn hai tiếng thì đến Bắc Kinh, vừa mới xuống tới sân bay thì đã thấy Quách Dục đứng ở phía xa. Bây giờ mới hơn hai giờ sáng, sân bay cũng chẳng có bao nhiêu hành khách, Quách Dục trông gầy hơn hẳn, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt đầy mỏi mệt, đôi mắt toàn là tơ máu.
“Cậu không ngủ mấy ngày rồi thế? Tự lái xe đến à?”
Qua một giây Quách Dục mới phản ứng lại, nói: “Ba ngày không chợp mắt, không ngủ được, tôi kêu tài xế lái xe.” Hắn lấy lại tinh thần, nói, “Yên tâm, trước khi tìm được Tố Tố thì tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Chú mập, Tố Tố là ai thế ạ?” Hắc Đản vẫy tay chào hỏi Quách Dục.
Gương mặt Quách Dục đầy mỏi mệt, cố nở một nụ cười, hắn ngồi xổm xuống ngang hàng với Pi bảo bối, nói: “Pi bảo bối có thể ra ngoài, hồi nãy chú bận lo lắng nên không thấy con, chú sai, lát nữa chú mua đồ ăn ngon bù cho Pi bảo có được không?”
“Tố Tố là người mà chú rất thích.” Giọng Quách Dục khàn đi.
Trần Thải Tinh nói: “Về rồi nói tiếp.”
Nguyên Cửu Vạn ôm Hắc Đản, bây giờ Hắc Đản đã lớn rồi, Trần Thải Tinh ôm một hồi muốn gãy tay luôn, cũng chỉ có Nguyên Cửu Vạn mới có thể ôm nó bằng một tay mà chẳng có áp lực gì.
Mọi người lên xe, tài xế lái xe đến nhà Quách Dục.
Nhà Quách Dục vẫn xa hoa như cũ, nhưng có thể thấy được sự thay đổi, thêm một mớ thú bông, còn có mỹ phẩm, đồ dưỡng da, dép lê kiểu nữ. Trần Thải Tinh không ngờ hai người họ tiến triển nhanh như thế.
“Hai người ở chung à?”
Quách Dục lắc đầu nói: “Thỉnh thoảng Tố Tố ở lại đây mấy ngày.”
Mấy người ngồi xuống, Quách Dục hỏi Hắc Đản muốn ăn gì, ai cũng có thể nhìn ra được trạng thái của Quách Dục rất không tốt, vẫn luôn kiềm nén, Trần Thải Tinh nói: “Người một nhà cả, Haruhi, nhóc đưa Đản Đản đi chơi đi, cầm cả đồ ăn vặt nữa, đi phòng khách chơi.”
Haruhi đưa tiểu chủ nhân đi chơi.
Chờ mấy đứa nhỏ đi, Quách Dục nhịn không được hai mắt ửng hồng, nói: “Nguyên tiên sinh, cầu xin anh, tôi muốn biết Tố Tố ở thế giới nào trong trò chơi, có được không?”
“Lão Quách, có lẽ cô Chu không phải người chơi, có thể nào là cô ấy đi công tác hay về quê gì không?” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục khẳng định: “Không đâu, Tố Tố là người chơi.”
Mấy người nhìn về phía Quách Dục, hắn khẳng định như thế, Trình Lập Phong nói: “Cậu có chứng cứ.”
Quách Dục đưa ipad tới, nhấn mở một đoạn video. Đây là ở một nhà hàng, Quách Dục và Chu Tố Tố đang dùng cơm, không bao lâu sau thì biểu cảm trên mặt Chu Tố Tố biến đổi, đứng dậy đi.
“Hai chúng tôi đang ăn uống rất bình thường, không khí cũng vui vẻ, cô ấy nói muốn đi toilet một chuyến, sắc mặt bỗng trở nên khó chịu, tôi hỏi cô ấy có chỗ nào không thoải mái không, cô ấy nói không có gì, chỉ có chút chuyện phiền toái thôi.” Quách Dục giải thích video, hắn tưởng bà dì của Tố Tố đến.
Video vẫn tiếp tục, Quách Dục ngồi đợi năm, sáu phút, thấy Chu Tố Tố còn chưa về nên lo lắng nhìn về phía toilet, lại qua thêm hai phút, Quách Dục cầm điện thoại gọi, không gọi được nên đứng lên đi về phía toilet.
Video là từ camera trong nhà hàng, màn ảnh cắt ở lối đi nhỏ đến toilet.
Quách Dục đứng trước cửa WC nữ chờ một hồi mới gọi điện thoại tiếp, điện thoại kêu nhưng không ai nhận. Quách Dục cản một nữ phục vụ nói gì đó.
“Không có.” Quách Dục đau đớn nói: “Tố Tố mất tích rồi.”
Video vẫn còn tiếp, vẫn là chỗ lối đi đó, nhưng là của mười mấy phút trước. Camera quay được cảnh Chu Tố Tố đi vào nhà vệ sinh, khoảng năm, sáu phút sau, video đột nhiên mờ đi khoảng 30 giây.
“Người ở nhà hàng nói Tố Tố đi trong 30 giây này. Lão Trình, Tinh, các cậu tin không?” Quách Dục đỏ mắt hỏi.
Đương nhiên là không tin, chỗ nào cũng kì lạ cả.
“Tôi còn tra thử camera ở khu thương mại, cũng không có, Tố Tố không đi, cô ấy vào WC rồi biến mất.” Quách Dục rất bình tĩnh.
Trước đây hắn cũng cho rằng có thể Tố Tố mất tích hoặc bị bắt cóc, hay là gặp tai nạn gì đó, nói tóm lại một người bỗng dưng biến mất thì có thể có rất nhiều nguyên do, thậm chí hắn còn nghĩ đến có thể nào Tố Tố không thích hắn hay không, muốn chia tay với hắn nhưng ngại nói cho nên mới đột ngột biến mất. Nhưng Quách Dục sợ rằng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm, dù có không thích, muốn chia tay, thì ít nhất cũng phải xác định được cô ấy an toàn.
Vừa mới tra, Quách Dục như nghĩ đến cái gì đó, sụp đổ.
Chu Tố Tố tốt nghiệp hai năm, hàng xóm cạnh nhà thuê và đồng nghiệp trong công ty đều nói không gặp, đang yên đang lành lại bỗng nhiên biến mất, không đi làm.
“Tôi còn tưởng Tố Tố đi công tác, nhưng công ty không phái cô ấy đi, khi đó là thời gian nghỉ phép của cô ấy.”
“Đồng nghiệp nói Tố Tố đột nhiên thay đổi rất lớn, trước đây là một cô gái rất văn nhã, bảo thủ, ba tháng trước mới bắt đầu bấm khuyên tai, xăm hình, uống rượu, đi hộp đêm.” Quách Dục lẩm bẩm nói: “Đồng nghiệp còn nói xém tý thì tưởng Tố Tố bị ung thư, nếu không thì tại sao tính cách lại thay đổi đột ngột như thế, muốn thử hết mọi thứ.”
Tất cả những điều này chỉ dẫn đến một cái kết luận.
Ba tháng trước Chu Tố Tố bị đưa vào trò chơi, trở thành người chơi.
Nếu người khác thì rất khó tin, nhưng bọn họ đều là người chơi, hiểu rất rõ những hành động kì lạ và cả chuyện camera nữa.
Nếu Chu Tố Tố chết trong thế giới trò chơi, vậy thì Chu Tố Tố ở hiện thực sẽ tử vong. Nhưng lúc này Chu Tố Tố mất tích, Quách Dục nghĩ đến Lâm Dao, người chơi biến thành ma cà rồng bị kẹt lại trong thế giới phó bản, vĩnh viễn không thể ra ngoài.
“Nguyên tiên sinh, tôi cầu xin anh.” Đôi mắt Quách Dục đỏ bừng, khẩn cầu nói: “Tôi chỉ muốn biết cô ấy ở đâu thôi, cầu xin anh.”
Trần Thải Tinh nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn đang không nói lời nào, cậu không thích bị ràng buộc đạo đức, cũng không thích ràng buộc tình thân, nhưng lão Quách là một trong số ít những người bạn thân thiết của cậu.
“Được không?”
Nguyên Cửu Vạn gật đầu, “Được.”
Quách Dục vui vẻ, liên tục nói cảm ơn.
“Cậu là bạn của Tinh, chút chuyện thế này tôi có thể giúp được, nhưng chỉ có thể xem Chu Tố Tố ở thế giới nào thôi.” Nguyên Cửu Vạn nói đến đây thì nghiêm túc lên, nói: “Cậu nhất định phải biết à? Tôi sẽ không đưa cô ấy ra giúp cậu hay là khôi phục thân phận người chơi của cô ta đâu, cậu có gặp cô ta cũng vô dụng, cô ta vẫn bị nhốt ở thế giới kia.”
Trần Thải Tinh không có ý kiến.
“Tôi biết, tôi đã nghĩ đến.” Quách Dục nở nụ cười, ánh mắt kiên định, nói: “Tôi mặt dày dùng tình cảm với Tinh để cầu xin anh, tôi biết tôi không đúng, nhưng tôi muốn gặp cô ấy, muốn xem thử cô ấy sống có tốt không, mà dù cho có thảm thì tôi cũng muốn gặp cô ấy.”
Từ trước tới giờ hắn chưa từng động lòng với một cô gái nào nhiều như thế.
Yêu một người sâu đậm bao nhiêu không liên quan đến thời gian, mà là do linh hồn của cả hai có phù hợp hay không.
Quách mập từ trước tới giờ chưa từng văn vẻ như vậy, nhưng hắn chỉ thích Chu Tố Tố, không thể nào kiềm nén được.
“Cậu quyết định được là tốt rồi.” Thần sắc Nguyên Cửu Vạn thản nhiên.
Tra ra được phó bản Chu Tố Tố đang ở.
“Thế giới Ma cà rồng kia.”
Lại là thế giới Ma cà rồng.
Sau khi Quách Dục nghe được thì thở phào, hắn nghĩ Tố Tố trở thành ma cà rồng cũng được, ít nhất là còn sống, hắn có thể đi tìm Tố Tố.
Nhưng trước mắt, đến một thế giới chỉ định cần phải dùng tiền rút đạo cụ, còn rất đắt nữa. Quách Dục xài hết tiền, đến nỗi chỉ còn số lẻ, nhưng vẫn không rút trúng.
“Tôi đi cày phó bản, tôi vào trò chơi đây.”
“Thôi đi, trạng thái này của cậu mà bước vào thế giới cao cấp chỉ dùng để làm đồ ăn thôi.” Trần Thải Tinh ngăn cản ý định của Quách mập, nói: “Tôi rút cho.”
Trình Lập Phong: “Tài khoản của tôi còn mười chín nghìn kim tệ.”
Trần Thải Tinh huýt sáo, lão Trình còn nhiều hơn cậu tận một nghìn, cậu cười khoe với Quách mập, “Cậu cũng may mắn đấy, chúng tôi mấy hôm trước toàn đi cày phó bản.”
Đạo cụ có thể tặng được.
“Đừng …”
“Cậu không muốn gặp cô Chu à? Đã mất nhiều thời gian như thế rồi, cậu muốn cày đến khi nào?” Trần Thải Tinh dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cũng đâu có tặng không cho cậu, chờ cậu tích đủ rồi thì trả lại cho chúng tôi.”
Nói thì nói thế, nhưng Quách Dục biết lão Trình và Tinh chỉ khách sáo thôi, không muốn hắn thấy khó xử.
“Để tôi trước, tôi cảm thấy mình rất may mắn, lần trước rút tôi chỉ rút có một lần.” Trần Thải Tinh khoác lác khoe.
Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh cười cười, nếu không phải hắn động tay động chân thì Tinh sẽ không vui mất.
Lúc này Nguyên Cửu Vạn không ra tay.
Một lần rút 70 kim tệ, Trần Thải Tinh rút mười lần trước, không trúng. Lại cái nữa! Cũng không trúng! Cái nữa đê! Trúng đồ ăn vặt hả???
Trần Thải Tinh vô cảm quay đầu hỏi Nguyên Cửu Vạn, “Tại sao rút lần thứ 71 lại rút ra đồ ăn vặt?”
“Tinh may mắn, cố lên.” Nguyên Cửu Vạn thò tay, “Anh đang muốn ăn.”
Cho anh cái khô gà nè!
Vẫn đưa đồ ăn vặt cho Nguyên Cửu Vạn.
“Đúng rồi, em biết vì sao mình lại đen thế rồi.” Trần Thải Tinh tỏ vẻ hiểu ra, Holmes nhập, nói: “Anh cách xa em ra coi, anh đen gần chết, cầm đồ ăn đi chơi với Đản Đản đi, mau lên.”
Còn tuỳ tiện hơn đuổi Đản Đản nữa.
Rồi cậu quay đầu nói với lão Trình và Quách mập: “Lần trước anh ấy xài hơn hai ngàn của tôi mà chẳng rút được gì, nhân phẩm kém.”
Nguyên Cửu Vạn cầm đồ ăn vặt nhắc nhở, “Em rút một cái là trúng, có nghĩ tới là vì trong người em…”
“Ăn đồ ăn vặt của anh đi.” Trần Thải Tinh đuổi người, nghiêm trang nói: “Trong người của em có dòng máu may mắn.”
Nguyên Cửu Vạn: …
Được, hắn đi ăn đồ ăn vặt.
Trần Thải Tinh rút hơn năm nghìn kim tệ mà còn không trúng, muốn bùng nổ luôn, toàn trúng mấy cái bùa chú, đồ ăn vặt, kẹo, ly??? Toàn mấy phần thưởng ngon lành.
“Trò chơi chết tiệt này, gian thương!” Trần Thải Tinh đen mặt mắng.
Quách Dục mới vừa nhận được sự giúp đỡ của Nguyên Cửu Vạn, trái lương tâm nói: “Cũng không hẳn, tốt xấu gì cũng trúng được ít, đỡ hơn là không có gì, trò chơi này vẫn còn tốt đó chứ.”
Trần Thải Tinh: …
Đồ chó săn!
“Cho cậu cái ly.”
Quách Dục ôm ly nước tiếp tục nói: “Tinh, cậu xem, cái ly này xúc cảm lạnh lẽo, còn có công dụng mà, đổ nước ấm vào là thành nước lạnh rồi.”
“Trong ba lô của tôi còn mấy chai nước khoáng kìa, lạnh, không cần phải đổ, vặn ra là uống được rồi.” Công dụng gì mà nhạt nhẽo thế!
Trình Lập Phong cười nói: “Để tôi rút thử.”
“Ừ.” Trần Thải Tinh nghĩ chẳng lẽ lần trước rút trúng là vì trong cơ thể có…
Lấy độc trị độc?
Hai người xui xẻo cộng lại thành may mắn?
“Tôi đi WC cái, lão Trình tiếp tục đi.”
Trần Thải Tinh nghĩ vậy thì đứng lên đi về phía WC, tiện thể còn đi ngang qua ban công gọi Nguyên Cửu Vạn.
“Anh muốn đi WC không?”
Nguyên Cửu Vạn ôm túi đồ ăn vặt, vừa cắn viên kẹo vị quýt vừa cạp thạch trái cây. Đồ của trò chơi quả nhiên ăn ngon vl.
“???”
Trần Thải Tinh ho khan, cảm thấy mình hơi bạt điểu vô tình, mới vừa đuổi người đi, bây giờ cần thì gọi, hiện thực này quá xấu xa, cậu đành quan tâm nói: “Đừng ăn đồ ăn vặt nhiều quá, không tốt cho răng đâu.”
“!”
Nguyên Cửu Vạn đứng lên, bỗng nhớ về hồi mình còn là em giai bé nhỏ, thiệt hoài niệm.
“Bảo bối, nghe em hết.”
Trần Thải Tinh đứng đắn nói: “Đi súc miệng thôi, em đứng canh.”
Nguyên Cửu Vạn: “???”
Hắn ngửi được mùi dụ dỗ.
Nhưng mà hắn muốn xem thử là kiểu kịch bản gì. Khi đi ngang qua phòng khách, Hắc Đản và Haruhi nhìn về phía đối diện, thỉnh thoảng cười ra tiếng. Trần Thải Tinh không biết hai đứa nhỏ chơi cái gì, ‘làm’ chuyện chính trước đã. Cậu và Nguyên Cửu Vạn vào toilet, vừa mới đóng cửa, Trần Thải Tinh đã nói: “Tiểu Cửu, mượn cái.”
Gọi cả Tiểu Cửu luôn rồi?
“Mượn cái gì?”
“Khụ, cái đó đó.” Trần Thải Tinh mơ hồ truyền đạt ý nghĩ muốn lấy độc trị độc của mình.
Nguyên Cửu Vạn:!!!
Hạnh phúc tới đột ngột thế?
Hai người đương nhiên là sẽ không làm trong nhà vệ sinh của nhà Quách Dục, thời gian không nhiều, dài quá sẽ rất dễ bị nhận biết, vào toilet rồi vào thẳng Thành Hư Vô. Có chênh lệch thời gian, hai người làm bậy một hồi, cuối cùng Nguyên Cửu Vạn bảo đảm: “Đầy nhớ.”
“Câm miệng!” Trần Thải Tinh sờ eo, thẹn quá hoá giận.
Làm như có mình anh có miệng nói vậy!
Khi họ ra ngoài vẫn ở trong toilet nhà Quách Dục, ở hiện thực cũng chỉ mới mấy phút. Trần Thải Tinh nhìn thấy bản thân mình trong gương có sắc mặt tốt hơn nhiều, mà hai chữ này đảo ngược lại thì thích hợp hơn, sau đó lấy nước đá rửa mặt, giảm bớt nhiệt độ rồi mới đẩy cửa ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Nguyên Cửu Vạn đưa túi đồ ăn vặt cho con trai.
Vừa rồi chỉ lo ăn liên tục, ngọt muốn chết.
“Đúng rồi, hai đứa đang chơi gì đấy?” Trần Thải Tinh tò mò, động tác của hai đứa nhỏ cũng không thay đổi, ngồi trên đệm nhìn về phía đối diện, thỉnh thoảng cười hai tiếng.
Căn nhà đối diện cách đây rất xa, đây là khoảng cách bình thường ở khu nhà xa hoa này.
“Ba, xem vui lắm.” Hắc Đản vừa ăn kẹo vừa cười khanh khách.
Trần Thải Tinh nghĩ đến gì đó, nhìn về phía Haruhi, “Hai đứa đang nhìn xuyên tưởng hả? Không đúng, cách xa vậy cũng thấy được à?”
“Được, em có cảm thức.”
Phòng khách nhà lão Quách có cái TV to đùng như thế mà hai đứa nhỏ lại ngồi xem trộm TV nhà người ta một cách đáng thương thế này?
Chua xót.
“Ra phòng khách xem đi. Ba mở cho con xem.” Trần Thải Tinh nghĩ thầm, bây giờ cậu lấy độc trị độc, hẳn là có thể rút được đồ rồi.
Hai đứa nhỏ đương nhiên vui vẻ.
Trần Thải Tinh bật phim hoạt hình, ai ngờ Hắc Đản lại lắc đầu nói không phải, cậu nhìn về phía Haruhi, Haruhi nghĩ một lúc, nói: “Có một cô gái tóc dài bò từ trong TV ra…”
“Sadako?” Trần Thải Tinh nhìn con trai mình đang vui vẻ chờ mong ngồi ôm đồ ăn vặt xem TV ‘đẹp mà thú vị’.
Hai người mới vừa xem Sadako! Còn cười!
“Đản Đản không sợ à?”
Hắc Đản lắc đầu, đôi mắt to đầy mơ màng, “Thú vị lắm mà ba, sao lại sợ? Còn có một cậu bé nữa, nhưng mà không đáng yêu bằng Đản Đản.”
“Cứ bật đi, không sao đâu.” Nguyên Cửu Vạn nói.
Trần Thải Tinh đành phải bật Sadako.
Dàn âm thanh nhà lão Quách rất tốt, không bao lâu sau trong phòng vang lên bầu không khí kinh dị. Quách Dục vốn đang căng thẳng nhìn lão Trình, nhắm mắt khẩn cầu, kết quả mới vừa nghe tiếng, quay đầu lại thì thấy trong TV có một cô gái xoã tóc bò ra, giật mình cố nén tiếng chửi thề, có Pi bảo bối ở đây, không được nói bậy.
“Hai đứa nó không sợ à?” Quách Dục hỏi xong thì thấy mình hỏi hơi ngu, một đứa là quỷ, một đứa thích giả quỷ, sợ gì nữa.
Trần Thải Tinh nhìn dáng vẻ con trai nhà mình, bỗng cảm thấy Hắc Đản lại học được điều gì rồi.
Người chơi ở thế giới sau, ừ, cẩn thận tý.
Dưới loại âm hiệu quỷ dị này, Trình Lập Phong rút trúng.
Trần Thải Tinh lấy độc trị độc: …
“Cậu rút hết bao nhiêu?”
“Hơn 6 nghìn.”
Vậy thì cậu cũng không đen lắm, không chừng rút thêm một ngàn nữa là có thể trúng. Trần Thải Tinh tự an ủi mình, mình cũng không đen lắm. Rồi nghe lão Trình nói: “Hơn 4 nghìn rớt một cái trứng thú cưng, không cần dùng nên rút tiếp.”
Trần Thải Tinh: …
Bai, chúng ta không phải bạn đâu.
Lão Trình chưa đưa đạo cụ cho Quách Dục mà nói: “Trạng thái của cậu bây giờ vào một mình nguy hiểm lắm, cùng vào.”
Đây là chuyện riêng của hắn, vốn đã làm phiền hai người rồi, Quách Dục rất băn khoăn, vào thế giới trò chơi luôn có nguy hiểm.
“Đừng từ chối, cùng đi.” Trần Thải Tinh nói.
Trời đã sáng, Hắc Đản và Haruhi còn đang xem Sadako, Quách Dục đặt cơm cho bữa sáng, hoa hoè loè loẹt, rất phong phú, tận dụng thời gian chờ tắm một cái, cạo râu, thay quần áo, lập tức biến thành Quách thiếu.
Mọi người ăn cơm sáng xong, Trần Thải Tinh cũng không khách khí, chiếm luôn phòng cho khách, ngủ bù.
Hắc Đản tràn ngập tò mò với thế giới này, lôi theo anh trai xuống lầu chơi.
Trần Thải Tinh ngủ mơ màng, cảm thấy được ai đó ôm mình, ngửi được hương vị quen thuộc, đổi một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Bảo bối, của anh là của em.” Nguyên Cửu Vạn cúi đầu hôn lên tóc người trong lòng.
Bọn họ là một.
Nguyên Cửu Vạn sờ ngón áp út của Trần Thải Tinh, nơi đó trơn bóng tựa như chẳng đeo gì cả nhưng thật ra vẫn luôn hiện diện.
Cái hôn lễ đó là thật, khế ước cũng là thật.
Hai ngày sau.
Quách mập đau lòng nói: “Pi bảo bối, chú sai quá, chờ lần sau chú đưa con đi chơi khắp Bắc Kinh nha, thiệt thòi cho Pi bảo của chúng ta quá.”
Thiệt thòi cái quằn.
Hai ngày nay cậu mua bao nhiêu là đồ ăn, quần áo cho Hắc Đản, nó thích là mua. Trần Thải Tinh còn phải nghi ngờ ai mới là ba ruột.
Lần này vào trò chơi không có gợi ý manh mối.
Bởi vì bọn họ cố tình muốn vào cho nên không có manh mối. Dựa theo lời của Chu Tố Tố và phỏng đoán của Quách Dục thì Chu Tố Tố hẳn là người chơi ở thế giới cấp thấp hoặc trung cấp. Những thế giới này không phải là để cho người chơi thăng cấp, mà là để cho điểm.
Cho nên Trần Thải Tinh đi mấy cái thế giới này không mấy lần thì mở thẳng thế giới cao cấp.
Rất nhiều người chơi trở thành du thủ du thực trong phó bản, nhát gan, sợ hãi không dám tìm manh mối, không dám tiết lộ, chỉ chờ người chơi khác dẫn đường, mỗi lần đều không làm gì cả là có thể ra ngoài bình an, tuy là điểm thấp, ít tiền, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống nên muốn kiếm tý lời. Nhưng lại không nghĩ đến đây là một cái tuần hoàn ác tính.
Ít kim tệ thì không có tiền mua đạo cụ, lần sau vào trò chơi lại nguy hiểm thêm một chút, sợ hãi, trốn tránh, làm kẻ ăn bám, giao hết cơ hội sống sót cho đồng đội, nếu đồng đội đáng tin cậy thì có thể ra ngoài, mà nếu đồng đội cũng ăn hại như mình thì diệt cả đoàn.
Loại chuyện như vận khí này, ai có thể đảm bảo rằng mình trời sinh có may mắn, nhiều lần bình an vô sự chứ?
“Tuy là thế giới cấp thấp trong truyền thuyến, nhưng không có manh mối…” Quách mập định nói nguy hiểm, bảo hai người họ suy xét, nhưng hắn biết hai người nhất định sẽ không chịu cho nên nhịn lại, trong lòng vô cùng cảm động, đổi thành, “Khi nào về sẽ mời hai anh giai uống rượu.”
Trần Thải Tinh: “Thôi thôi nhanh cái chân lên, đừng mở flag.”
Nói rửa tay chậu vàng thì mất tay, nói từ chiến trường về sẽ kết hôn thì tuyệt đối sẽ chết trận, loại chuyện thế này đừng có nói thì hơn.
Quách Dục vốn đang cảm động gâu gâu, bây giờ chỉ có thể vội vàng.
“Lát gặp nha ba!” Hắc Đản vẫy tay, thấy lão cha không chú ý mình, thì thầm: “Ba, con sẽ bảo vệ ba.”
Trần Thải Tinh: Đây là cục hack nhỏ của cậu.
Cậu hôn con trai, nói: “Được, mau đi đi, không thì không giành được chỗ nào tốt đâu.”
Hắc Đản nhớ đến lần bị ăn hiếp trước, chỉ có thể làm một con khủng long, còn là một con non mới vừa phá xác, cả đoạn đường không thể bảo vệ ba, chỉ có thể bán manh kêu ngao ngao, lần này vừa nghe thấy ba muốn vào trò chơi thì lập tức đòi đi trước.
Nguyên Cửu Vạn làm như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, hắn nghĩ, cần con bảo vệ ba con hả?! Chồng ẻm chết rồi hay gì?
Trong lòng thầm nghĩ làm sao để cho Hắc Đản đi sung quân.
Mà Hắc Đản vẫn không biết gì, âm thầm nắm chặt tay, lần này nhất định phải lợi hại nhất!
Hai cha con biến mất.
Cách mấy phút sau, ba người dùng đạo cụ buộc định đồng đội, lão Trình dùng đạo cụ đến thế giới chỉ định.
Trạng thái chuẩn bị vào trò chơi.
Từ cửa hàng mua sắm đạo cụ thì có thể nhìn ra được chút manh mối.
Bùa, giá chữ thập bằng bạc, máu chó.
Một thế giới có quỷ, có ma cà rồng.
Bọn họ nghĩ đến tình hình lạc quan hơn chút, Chu Tố Tố vào phó bản khó, nhưng bây giờ xem ra giống ‘ải lên cấp’ hơn.
Thế giới cấp trung, thấp lên thế giới cấp cao.
Thế giới như thế sẽ càng khó hơn, có thể còn khó hơn cả thế giới cấp cao.
Mới vừa gọi điện thoại sang thì người bên kia đã bắt máy ngay.
“Tôi mới ra ngoài, có chuyện gì thì nói từ từ, đừng vội.”
“Tố Tố là người chơi.”
Giọng nói của Quách Dục mệt mỏi, khàn khàn, giống như đã lâu rồi không nghỉ ngơi. Cách điện thoại thì không thể nói rõ được, Trần Thải Tinh không nhiều lời, nói thẳng: “Tôi và lão Trình đến tìm cậu.”
Tắt điện thoại rồi đặt vé máy bay sớm nhất.
Trần Thải Tinh lái xe đi về hướng sân bay, Nguyên Cửu Vạn ngồi ghế phụ. Hắc Đản ngoan ngoãn ngồi phía sau với anh trai, Trình Lập Phong sờ đầu Đản Đản nói: “Không sao đâu.”
Từ lúc nhận được điện thoại đến giờ, Hắc Đản nghe ra được hình như chú mập gặp chuyện không vui, vẫn luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn. Trình Lập Phong lấy hai viên kẹo trong túi ra đưa đến trước mặt Hắc Đản, giọng điệu nhẹ nhàng, nói: “Ăn kẹo này.”
Hắc Đản thấy kẹo thì vui vẻ.
“Haruhi.” Trình Lập Phong đưa viên kẹo còn lại cho Nguyên Haruhi.
Nguyên Haruhi xua tay từ chối, nhóc đã bao lớn rồi, cũng không phải con nít, cho Đản Đản ăn là được rồi. Vậy mà Trình đại ca lại để viên kẹo vào lòng bàn tay cậu.
“Chưa thành niên thì vẫn là con nít.” Trình Lập Phong nói.
Hắc Đản mở giấy gói kẹo, cạp một ngụm ngậm kẹo vào miệng, nó làm khủng long lâu rồi, bây giờ không quen làm người lắm, giọng điệu mềm mại đáng yêu, ngậm viên kẹo sữa hình con thỏ ở một bên, má phồng lên mang theo mùi sữa nhàn nhạt, nói: “Ngon nhắm, anh ăn thử đi.”
Haruhi nắm kẹo sữa trong tay, nghĩ thầm, vậy thì cậu vĩnh viễn là con nít.
Chết năm 17 tuổi.
Không khí trong xe thoải mái dần lên.
Nguyên Haruhi có thể tàn hình, giấy tờ của Hắc Đản và Nguyên Cửu Vạn đều do Nguyên Cửu Vạn lo, lên máy bay. Không có chỗ trống, Trần Thải Tinh hỏi Haruhi muốn vào ba lô không. Nguyên Haruhi không thích nơi tối đen kín mít đó, lắc đầu nói mình đứng là được rồi.
“Ngồi lên đùi anh này.” Trình Lập Phong mở miệng.
Trần Thải Tinh vốn định nói để cậu ôm Đản Đản, Haruhi ngồi chỗ của Đản Đản là được. Cậu nghĩ đến tính cách của Haruhi, hẳn là sẽ từ chối lão Trình, vừa mới định mở miệng, không ngờ Haruhi lại gật đầu đồng ý, nói: “Cảm ơn Trình đại ca.”
Trần Thải Tinh:?
Hình như cậu phát hiện ra gì đó rồi á, sau đó liếc mắt nhìn sang Nguyên Cửu Vạn.
“Bảo bối, em cũng muốn anh ôm em hả?”
Trần Thải Tinh: …
Cảm ơn, không cần.
Chắc là bản thân cậu nghĩ nhiều rồi, đừng thấy lão Trình bình thường nghiêm túc đến nỗi doạ con nít khóc, trong lòng hắn vẫn rất thích con nít, độ kiên nhẫn của hắn đối với con nít còn hơn cả cậu.
Tuổi của Haruhi trong mắt lão Trình chỉ như một cậu em trai nhà bên thôi, chăm sóc hơn chút là chuyện đương nhiên.
Bay hơn hai tiếng thì đến Bắc Kinh, vừa mới xuống tới sân bay thì đã thấy Quách Dục đứng ở phía xa. Bây giờ mới hơn hai giờ sáng, sân bay cũng chẳng có bao nhiêu hành khách, Quách Dục trông gầy hơn hẳn, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt đầy mỏi mệt, đôi mắt toàn là tơ máu.
“Cậu không ngủ mấy ngày rồi thế? Tự lái xe đến à?”
Qua một giây Quách Dục mới phản ứng lại, nói: “Ba ngày không chợp mắt, không ngủ được, tôi kêu tài xế lái xe.” Hắn lấy lại tinh thần, nói, “Yên tâm, trước khi tìm được Tố Tố thì tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Chú mập, Tố Tố là ai thế ạ?” Hắc Đản vẫy tay chào hỏi Quách Dục.
Gương mặt Quách Dục đầy mỏi mệt, cố nở một nụ cười, hắn ngồi xổm xuống ngang hàng với Pi bảo bối, nói: “Pi bảo bối có thể ra ngoài, hồi nãy chú bận lo lắng nên không thấy con, chú sai, lát nữa chú mua đồ ăn ngon bù cho Pi bảo có được không?”
“Tố Tố là người mà chú rất thích.” Giọng Quách Dục khàn đi.
Trần Thải Tinh nói: “Về rồi nói tiếp.”
Nguyên Cửu Vạn ôm Hắc Đản, bây giờ Hắc Đản đã lớn rồi, Trần Thải Tinh ôm một hồi muốn gãy tay luôn, cũng chỉ có Nguyên Cửu Vạn mới có thể ôm nó bằng một tay mà chẳng có áp lực gì.
Mọi người lên xe, tài xế lái xe đến nhà Quách Dục.
Nhà Quách Dục vẫn xa hoa như cũ, nhưng có thể thấy được sự thay đổi, thêm một mớ thú bông, còn có mỹ phẩm, đồ dưỡng da, dép lê kiểu nữ. Trần Thải Tinh không ngờ hai người họ tiến triển nhanh như thế.
“Hai người ở chung à?”
Quách Dục lắc đầu nói: “Thỉnh thoảng Tố Tố ở lại đây mấy ngày.”
Mấy người ngồi xuống, Quách Dục hỏi Hắc Đản muốn ăn gì, ai cũng có thể nhìn ra được trạng thái của Quách Dục rất không tốt, vẫn luôn kiềm nén, Trần Thải Tinh nói: “Người một nhà cả, Haruhi, nhóc đưa Đản Đản đi chơi đi, cầm cả đồ ăn vặt nữa, đi phòng khách chơi.”
Haruhi đưa tiểu chủ nhân đi chơi.
Chờ mấy đứa nhỏ đi, Quách Dục nhịn không được hai mắt ửng hồng, nói: “Nguyên tiên sinh, cầu xin anh, tôi muốn biết Tố Tố ở thế giới nào trong trò chơi, có được không?”
“Lão Quách, có lẽ cô Chu không phải người chơi, có thể nào là cô ấy đi công tác hay về quê gì không?” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục khẳng định: “Không đâu, Tố Tố là người chơi.”
Mấy người nhìn về phía Quách Dục, hắn khẳng định như thế, Trình Lập Phong nói: “Cậu có chứng cứ.”
Quách Dục đưa ipad tới, nhấn mở một đoạn video. Đây là ở một nhà hàng, Quách Dục và Chu Tố Tố đang dùng cơm, không bao lâu sau thì biểu cảm trên mặt Chu Tố Tố biến đổi, đứng dậy đi.
“Hai chúng tôi đang ăn uống rất bình thường, không khí cũng vui vẻ, cô ấy nói muốn đi toilet một chuyến, sắc mặt bỗng trở nên khó chịu, tôi hỏi cô ấy có chỗ nào không thoải mái không, cô ấy nói không có gì, chỉ có chút chuyện phiền toái thôi.” Quách Dục giải thích video, hắn tưởng bà dì của Tố Tố đến.
Video vẫn tiếp tục, Quách Dục ngồi đợi năm, sáu phút, thấy Chu Tố Tố còn chưa về nên lo lắng nhìn về phía toilet, lại qua thêm hai phút, Quách Dục cầm điện thoại gọi, không gọi được nên đứng lên đi về phía toilet.
Video là từ camera trong nhà hàng, màn ảnh cắt ở lối đi nhỏ đến toilet.
Quách Dục đứng trước cửa WC nữ chờ một hồi mới gọi điện thoại tiếp, điện thoại kêu nhưng không ai nhận. Quách Dục cản một nữ phục vụ nói gì đó.
“Không có.” Quách Dục đau đớn nói: “Tố Tố mất tích rồi.”
Video vẫn còn tiếp, vẫn là chỗ lối đi đó, nhưng là của mười mấy phút trước. Camera quay được cảnh Chu Tố Tố đi vào nhà vệ sinh, khoảng năm, sáu phút sau, video đột nhiên mờ đi khoảng 30 giây.
“Người ở nhà hàng nói Tố Tố đi trong 30 giây này. Lão Trình, Tinh, các cậu tin không?” Quách Dục đỏ mắt hỏi.
Đương nhiên là không tin, chỗ nào cũng kì lạ cả.
“Tôi còn tra thử camera ở khu thương mại, cũng không có, Tố Tố không đi, cô ấy vào WC rồi biến mất.” Quách Dục rất bình tĩnh.
Trước đây hắn cũng cho rằng có thể Tố Tố mất tích hoặc bị bắt cóc, hay là gặp tai nạn gì đó, nói tóm lại một người bỗng dưng biến mất thì có thể có rất nhiều nguyên do, thậm chí hắn còn nghĩ đến có thể nào Tố Tố không thích hắn hay không, muốn chia tay với hắn nhưng ngại nói cho nên mới đột ngột biến mất. Nhưng Quách Dục sợ rằng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm, dù có không thích, muốn chia tay, thì ít nhất cũng phải xác định được cô ấy an toàn.
Vừa mới tra, Quách Dục như nghĩ đến cái gì đó, sụp đổ.
Chu Tố Tố tốt nghiệp hai năm, hàng xóm cạnh nhà thuê và đồng nghiệp trong công ty đều nói không gặp, đang yên đang lành lại bỗng nhiên biến mất, không đi làm.
“Tôi còn tưởng Tố Tố đi công tác, nhưng công ty không phái cô ấy đi, khi đó là thời gian nghỉ phép của cô ấy.”
“Đồng nghiệp nói Tố Tố đột nhiên thay đổi rất lớn, trước đây là một cô gái rất văn nhã, bảo thủ, ba tháng trước mới bắt đầu bấm khuyên tai, xăm hình, uống rượu, đi hộp đêm.” Quách Dục lẩm bẩm nói: “Đồng nghiệp còn nói xém tý thì tưởng Tố Tố bị ung thư, nếu không thì tại sao tính cách lại thay đổi đột ngột như thế, muốn thử hết mọi thứ.”
Tất cả những điều này chỉ dẫn đến một cái kết luận.
Ba tháng trước Chu Tố Tố bị đưa vào trò chơi, trở thành người chơi.
Nếu người khác thì rất khó tin, nhưng bọn họ đều là người chơi, hiểu rất rõ những hành động kì lạ và cả chuyện camera nữa.
Nếu Chu Tố Tố chết trong thế giới trò chơi, vậy thì Chu Tố Tố ở hiện thực sẽ tử vong. Nhưng lúc này Chu Tố Tố mất tích, Quách Dục nghĩ đến Lâm Dao, người chơi biến thành ma cà rồng bị kẹt lại trong thế giới phó bản, vĩnh viễn không thể ra ngoài.
“Nguyên tiên sinh, tôi cầu xin anh.” Đôi mắt Quách Dục đỏ bừng, khẩn cầu nói: “Tôi chỉ muốn biết cô ấy ở đâu thôi, cầu xin anh.”
Trần Thải Tinh nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn đang không nói lời nào, cậu không thích bị ràng buộc đạo đức, cũng không thích ràng buộc tình thân, nhưng lão Quách là một trong số ít những người bạn thân thiết của cậu.
“Được không?”
Nguyên Cửu Vạn gật đầu, “Được.”
Quách Dục vui vẻ, liên tục nói cảm ơn.
“Cậu là bạn của Tinh, chút chuyện thế này tôi có thể giúp được, nhưng chỉ có thể xem Chu Tố Tố ở thế giới nào thôi.” Nguyên Cửu Vạn nói đến đây thì nghiêm túc lên, nói: “Cậu nhất định phải biết à? Tôi sẽ không đưa cô ấy ra giúp cậu hay là khôi phục thân phận người chơi của cô ta đâu, cậu có gặp cô ta cũng vô dụng, cô ta vẫn bị nhốt ở thế giới kia.”
Trần Thải Tinh không có ý kiến.
“Tôi biết, tôi đã nghĩ đến.” Quách Dục nở nụ cười, ánh mắt kiên định, nói: “Tôi mặt dày dùng tình cảm với Tinh để cầu xin anh, tôi biết tôi không đúng, nhưng tôi muốn gặp cô ấy, muốn xem thử cô ấy sống có tốt không, mà dù cho có thảm thì tôi cũng muốn gặp cô ấy.”
Từ trước tới giờ hắn chưa từng động lòng với một cô gái nào nhiều như thế.
Yêu một người sâu đậm bao nhiêu không liên quan đến thời gian, mà là do linh hồn của cả hai có phù hợp hay không.
Quách mập từ trước tới giờ chưa từng văn vẻ như vậy, nhưng hắn chỉ thích Chu Tố Tố, không thể nào kiềm nén được.
“Cậu quyết định được là tốt rồi.” Thần sắc Nguyên Cửu Vạn thản nhiên.
Tra ra được phó bản Chu Tố Tố đang ở.
“Thế giới Ma cà rồng kia.”
Lại là thế giới Ma cà rồng.
Sau khi Quách Dục nghe được thì thở phào, hắn nghĩ Tố Tố trở thành ma cà rồng cũng được, ít nhất là còn sống, hắn có thể đi tìm Tố Tố.
Nhưng trước mắt, đến một thế giới chỉ định cần phải dùng tiền rút đạo cụ, còn rất đắt nữa. Quách Dục xài hết tiền, đến nỗi chỉ còn số lẻ, nhưng vẫn không rút trúng.
“Tôi đi cày phó bản, tôi vào trò chơi đây.”
“Thôi đi, trạng thái này của cậu mà bước vào thế giới cao cấp chỉ dùng để làm đồ ăn thôi.” Trần Thải Tinh ngăn cản ý định của Quách mập, nói: “Tôi rút cho.”
Trình Lập Phong: “Tài khoản của tôi còn mười chín nghìn kim tệ.”
Trần Thải Tinh huýt sáo, lão Trình còn nhiều hơn cậu tận một nghìn, cậu cười khoe với Quách mập, “Cậu cũng may mắn đấy, chúng tôi mấy hôm trước toàn đi cày phó bản.”
Đạo cụ có thể tặng được.
“Đừng …”
“Cậu không muốn gặp cô Chu à? Đã mất nhiều thời gian như thế rồi, cậu muốn cày đến khi nào?” Trần Thải Tinh dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cũng đâu có tặng không cho cậu, chờ cậu tích đủ rồi thì trả lại cho chúng tôi.”
Nói thì nói thế, nhưng Quách Dục biết lão Trình và Tinh chỉ khách sáo thôi, không muốn hắn thấy khó xử.
“Để tôi trước, tôi cảm thấy mình rất may mắn, lần trước rút tôi chỉ rút có một lần.” Trần Thải Tinh khoác lác khoe.
Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh cười cười, nếu không phải hắn động tay động chân thì Tinh sẽ không vui mất.
Lúc này Nguyên Cửu Vạn không ra tay.
Một lần rút 70 kim tệ, Trần Thải Tinh rút mười lần trước, không trúng. Lại cái nữa! Cũng không trúng! Cái nữa đê! Trúng đồ ăn vặt hả???
Trần Thải Tinh vô cảm quay đầu hỏi Nguyên Cửu Vạn, “Tại sao rút lần thứ 71 lại rút ra đồ ăn vặt?”
“Tinh may mắn, cố lên.” Nguyên Cửu Vạn thò tay, “Anh đang muốn ăn.”
Cho anh cái khô gà nè!
Vẫn đưa đồ ăn vặt cho Nguyên Cửu Vạn.
“Đúng rồi, em biết vì sao mình lại đen thế rồi.” Trần Thải Tinh tỏ vẻ hiểu ra, Holmes nhập, nói: “Anh cách xa em ra coi, anh đen gần chết, cầm đồ ăn đi chơi với Đản Đản đi, mau lên.”
Còn tuỳ tiện hơn đuổi Đản Đản nữa.
Rồi cậu quay đầu nói với lão Trình và Quách mập: “Lần trước anh ấy xài hơn hai ngàn của tôi mà chẳng rút được gì, nhân phẩm kém.”
Nguyên Cửu Vạn cầm đồ ăn vặt nhắc nhở, “Em rút một cái là trúng, có nghĩ tới là vì trong người em…”
“Ăn đồ ăn vặt của anh đi.” Trần Thải Tinh đuổi người, nghiêm trang nói: “Trong người của em có dòng máu may mắn.”
Nguyên Cửu Vạn: …
Được, hắn đi ăn đồ ăn vặt.
Trần Thải Tinh rút hơn năm nghìn kim tệ mà còn không trúng, muốn bùng nổ luôn, toàn trúng mấy cái bùa chú, đồ ăn vặt, kẹo, ly??? Toàn mấy phần thưởng ngon lành.
“Trò chơi chết tiệt này, gian thương!” Trần Thải Tinh đen mặt mắng.
Quách Dục mới vừa nhận được sự giúp đỡ của Nguyên Cửu Vạn, trái lương tâm nói: “Cũng không hẳn, tốt xấu gì cũng trúng được ít, đỡ hơn là không có gì, trò chơi này vẫn còn tốt đó chứ.”
Trần Thải Tinh: …
Đồ chó săn!
“Cho cậu cái ly.”
Quách Dục ôm ly nước tiếp tục nói: “Tinh, cậu xem, cái ly này xúc cảm lạnh lẽo, còn có công dụng mà, đổ nước ấm vào là thành nước lạnh rồi.”
“Trong ba lô của tôi còn mấy chai nước khoáng kìa, lạnh, không cần phải đổ, vặn ra là uống được rồi.” Công dụng gì mà nhạt nhẽo thế!
Trình Lập Phong cười nói: “Để tôi rút thử.”
“Ừ.” Trần Thải Tinh nghĩ chẳng lẽ lần trước rút trúng là vì trong cơ thể có…
Lấy độc trị độc?
Hai người xui xẻo cộng lại thành may mắn?
“Tôi đi WC cái, lão Trình tiếp tục đi.”
Trần Thải Tinh nghĩ vậy thì đứng lên đi về phía WC, tiện thể còn đi ngang qua ban công gọi Nguyên Cửu Vạn.
“Anh muốn đi WC không?”
Nguyên Cửu Vạn ôm túi đồ ăn vặt, vừa cắn viên kẹo vị quýt vừa cạp thạch trái cây. Đồ của trò chơi quả nhiên ăn ngon vl.
“???”
Trần Thải Tinh ho khan, cảm thấy mình hơi bạt điểu vô tình, mới vừa đuổi người đi, bây giờ cần thì gọi, hiện thực này quá xấu xa, cậu đành quan tâm nói: “Đừng ăn đồ ăn vặt nhiều quá, không tốt cho răng đâu.”
“!”
Nguyên Cửu Vạn đứng lên, bỗng nhớ về hồi mình còn là em giai bé nhỏ, thiệt hoài niệm.
“Bảo bối, nghe em hết.”
Trần Thải Tinh đứng đắn nói: “Đi súc miệng thôi, em đứng canh.”
Nguyên Cửu Vạn: “???”
Hắn ngửi được mùi dụ dỗ.
Nhưng mà hắn muốn xem thử là kiểu kịch bản gì. Khi đi ngang qua phòng khách, Hắc Đản và Haruhi nhìn về phía đối diện, thỉnh thoảng cười ra tiếng. Trần Thải Tinh không biết hai đứa nhỏ chơi cái gì, ‘làm’ chuyện chính trước đã. Cậu và Nguyên Cửu Vạn vào toilet, vừa mới đóng cửa, Trần Thải Tinh đã nói: “Tiểu Cửu, mượn cái.”
Gọi cả Tiểu Cửu luôn rồi?
“Mượn cái gì?”
“Khụ, cái đó đó.” Trần Thải Tinh mơ hồ truyền đạt ý nghĩ muốn lấy độc trị độc của mình.
Nguyên Cửu Vạn:!!!
Hạnh phúc tới đột ngột thế?
Hai người đương nhiên là sẽ không làm trong nhà vệ sinh của nhà Quách Dục, thời gian không nhiều, dài quá sẽ rất dễ bị nhận biết, vào toilet rồi vào thẳng Thành Hư Vô. Có chênh lệch thời gian, hai người làm bậy một hồi, cuối cùng Nguyên Cửu Vạn bảo đảm: “Đầy nhớ.”
“Câm miệng!” Trần Thải Tinh sờ eo, thẹn quá hoá giận.
Làm như có mình anh có miệng nói vậy!
Khi họ ra ngoài vẫn ở trong toilet nhà Quách Dục, ở hiện thực cũng chỉ mới mấy phút. Trần Thải Tinh nhìn thấy bản thân mình trong gương có sắc mặt tốt hơn nhiều, mà hai chữ này đảo ngược lại thì thích hợp hơn, sau đó lấy nước đá rửa mặt, giảm bớt nhiệt độ rồi mới đẩy cửa ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Nguyên Cửu Vạn đưa túi đồ ăn vặt cho con trai.
Vừa rồi chỉ lo ăn liên tục, ngọt muốn chết.
“Đúng rồi, hai đứa đang chơi gì đấy?” Trần Thải Tinh tò mò, động tác của hai đứa nhỏ cũng không thay đổi, ngồi trên đệm nhìn về phía đối diện, thỉnh thoảng cười hai tiếng.
Căn nhà đối diện cách đây rất xa, đây là khoảng cách bình thường ở khu nhà xa hoa này.
“Ba, xem vui lắm.” Hắc Đản vừa ăn kẹo vừa cười khanh khách.
Trần Thải Tinh nghĩ đến gì đó, nhìn về phía Haruhi, “Hai đứa đang nhìn xuyên tưởng hả? Không đúng, cách xa vậy cũng thấy được à?”
“Được, em có cảm thức.”
Phòng khách nhà lão Quách có cái TV to đùng như thế mà hai đứa nhỏ lại ngồi xem trộm TV nhà người ta một cách đáng thương thế này?
Chua xót.
“Ra phòng khách xem đi. Ba mở cho con xem.” Trần Thải Tinh nghĩ thầm, bây giờ cậu lấy độc trị độc, hẳn là có thể rút được đồ rồi.
Hai đứa nhỏ đương nhiên vui vẻ.
Trần Thải Tinh bật phim hoạt hình, ai ngờ Hắc Đản lại lắc đầu nói không phải, cậu nhìn về phía Haruhi, Haruhi nghĩ một lúc, nói: “Có một cô gái tóc dài bò từ trong TV ra…”
“Sadako?” Trần Thải Tinh nhìn con trai mình đang vui vẻ chờ mong ngồi ôm đồ ăn vặt xem TV ‘đẹp mà thú vị’.
Hai người mới vừa xem Sadako! Còn cười!
“Đản Đản không sợ à?”
Hắc Đản lắc đầu, đôi mắt to đầy mơ màng, “Thú vị lắm mà ba, sao lại sợ? Còn có một cậu bé nữa, nhưng mà không đáng yêu bằng Đản Đản.”
“Cứ bật đi, không sao đâu.” Nguyên Cửu Vạn nói.
Trần Thải Tinh đành phải bật Sadako.
Dàn âm thanh nhà lão Quách rất tốt, không bao lâu sau trong phòng vang lên bầu không khí kinh dị. Quách Dục vốn đang căng thẳng nhìn lão Trình, nhắm mắt khẩn cầu, kết quả mới vừa nghe tiếng, quay đầu lại thì thấy trong TV có một cô gái xoã tóc bò ra, giật mình cố nén tiếng chửi thề, có Pi bảo bối ở đây, không được nói bậy.
“Hai đứa nó không sợ à?” Quách Dục hỏi xong thì thấy mình hỏi hơi ngu, một đứa là quỷ, một đứa thích giả quỷ, sợ gì nữa.
Trần Thải Tinh nhìn dáng vẻ con trai nhà mình, bỗng cảm thấy Hắc Đản lại học được điều gì rồi.
Người chơi ở thế giới sau, ừ, cẩn thận tý.
Dưới loại âm hiệu quỷ dị này, Trình Lập Phong rút trúng.
Trần Thải Tinh lấy độc trị độc: …
“Cậu rút hết bao nhiêu?”
“Hơn 6 nghìn.”
Vậy thì cậu cũng không đen lắm, không chừng rút thêm một ngàn nữa là có thể trúng. Trần Thải Tinh tự an ủi mình, mình cũng không đen lắm. Rồi nghe lão Trình nói: “Hơn 4 nghìn rớt một cái trứng thú cưng, không cần dùng nên rút tiếp.”
Trần Thải Tinh: …
Bai, chúng ta không phải bạn đâu.
Lão Trình chưa đưa đạo cụ cho Quách Dục mà nói: “Trạng thái của cậu bây giờ vào một mình nguy hiểm lắm, cùng vào.”
Đây là chuyện riêng của hắn, vốn đã làm phiền hai người rồi, Quách Dục rất băn khoăn, vào thế giới trò chơi luôn có nguy hiểm.
“Đừng từ chối, cùng đi.” Trần Thải Tinh nói.
Trời đã sáng, Hắc Đản và Haruhi còn đang xem Sadako, Quách Dục đặt cơm cho bữa sáng, hoa hoè loè loẹt, rất phong phú, tận dụng thời gian chờ tắm một cái, cạo râu, thay quần áo, lập tức biến thành Quách thiếu.
Mọi người ăn cơm sáng xong, Trần Thải Tinh cũng không khách khí, chiếm luôn phòng cho khách, ngủ bù.
Hắc Đản tràn ngập tò mò với thế giới này, lôi theo anh trai xuống lầu chơi.
Trần Thải Tinh ngủ mơ màng, cảm thấy được ai đó ôm mình, ngửi được hương vị quen thuộc, đổi một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Bảo bối, của anh là của em.” Nguyên Cửu Vạn cúi đầu hôn lên tóc người trong lòng.
Bọn họ là một.
Nguyên Cửu Vạn sờ ngón áp út của Trần Thải Tinh, nơi đó trơn bóng tựa như chẳng đeo gì cả nhưng thật ra vẫn luôn hiện diện.
Cái hôn lễ đó là thật, khế ước cũng là thật.
Hai ngày sau.
Quách mập đau lòng nói: “Pi bảo bối, chú sai quá, chờ lần sau chú đưa con đi chơi khắp Bắc Kinh nha, thiệt thòi cho Pi bảo của chúng ta quá.”
Thiệt thòi cái quằn.
Hai ngày nay cậu mua bao nhiêu là đồ ăn, quần áo cho Hắc Đản, nó thích là mua. Trần Thải Tinh còn phải nghi ngờ ai mới là ba ruột.
Lần này vào trò chơi không có gợi ý manh mối.
Bởi vì bọn họ cố tình muốn vào cho nên không có manh mối. Dựa theo lời của Chu Tố Tố và phỏng đoán của Quách Dục thì Chu Tố Tố hẳn là người chơi ở thế giới cấp thấp hoặc trung cấp. Những thế giới này không phải là để cho người chơi thăng cấp, mà là để cho điểm.
Cho nên Trần Thải Tinh đi mấy cái thế giới này không mấy lần thì mở thẳng thế giới cao cấp.
Rất nhiều người chơi trở thành du thủ du thực trong phó bản, nhát gan, sợ hãi không dám tìm manh mối, không dám tiết lộ, chỉ chờ người chơi khác dẫn đường, mỗi lần đều không làm gì cả là có thể ra ngoài bình an, tuy là điểm thấp, ít tiền, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống nên muốn kiếm tý lời. Nhưng lại không nghĩ đến đây là một cái tuần hoàn ác tính.
Ít kim tệ thì không có tiền mua đạo cụ, lần sau vào trò chơi lại nguy hiểm thêm một chút, sợ hãi, trốn tránh, làm kẻ ăn bám, giao hết cơ hội sống sót cho đồng đội, nếu đồng đội đáng tin cậy thì có thể ra ngoài, mà nếu đồng đội cũng ăn hại như mình thì diệt cả đoàn.
Loại chuyện như vận khí này, ai có thể đảm bảo rằng mình trời sinh có may mắn, nhiều lần bình an vô sự chứ?
“Tuy là thế giới cấp thấp trong truyền thuyến, nhưng không có manh mối…” Quách mập định nói nguy hiểm, bảo hai người họ suy xét, nhưng hắn biết hai người nhất định sẽ không chịu cho nên nhịn lại, trong lòng vô cùng cảm động, đổi thành, “Khi nào về sẽ mời hai anh giai uống rượu.”
Trần Thải Tinh: “Thôi thôi nhanh cái chân lên, đừng mở flag.”
Nói rửa tay chậu vàng thì mất tay, nói từ chiến trường về sẽ kết hôn thì tuyệt đối sẽ chết trận, loại chuyện thế này đừng có nói thì hơn.
Quách Dục vốn đang cảm động gâu gâu, bây giờ chỉ có thể vội vàng.
“Lát gặp nha ba!” Hắc Đản vẫy tay, thấy lão cha không chú ý mình, thì thầm: “Ba, con sẽ bảo vệ ba.”
Trần Thải Tinh: Đây là cục hack nhỏ của cậu.
Cậu hôn con trai, nói: “Được, mau đi đi, không thì không giành được chỗ nào tốt đâu.”
Hắc Đản nhớ đến lần bị ăn hiếp trước, chỉ có thể làm một con khủng long, còn là một con non mới vừa phá xác, cả đoạn đường không thể bảo vệ ba, chỉ có thể bán manh kêu ngao ngao, lần này vừa nghe thấy ba muốn vào trò chơi thì lập tức đòi đi trước.
Nguyên Cửu Vạn làm như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, hắn nghĩ, cần con bảo vệ ba con hả?! Chồng ẻm chết rồi hay gì?
Trong lòng thầm nghĩ làm sao để cho Hắc Đản đi sung quân.
Mà Hắc Đản vẫn không biết gì, âm thầm nắm chặt tay, lần này nhất định phải lợi hại nhất!
Hai cha con biến mất.
Cách mấy phút sau, ba người dùng đạo cụ buộc định đồng đội, lão Trình dùng đạo cụ đến thế giới chỉ định.
Trạng thái chuẩn bị vào trò chơi.
Từ cửa hàng mua sắm đạo cụ thì có thể nhìn ra được chút manh mối.
Bùa, giá chữ thập bằng bạc, máu chó.
Một thế giới có quỷ, có ma cà rồng.
Bọn họ nghĩ đến tình hình lạc quan hơn chút, Chu Tố Tố vào phó bản khó, nhưng bây giờ xem ra giống ‘ải lên cấp’ hơn.
Thế giới cấp trung, thấp lên thế giới cấp cao.
Thế giới như thế sẽ càng khó hơn, có thể còn khó hơn cả thế giới cấp cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất