Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao
Chương 31: Quỷ
Editor: Đào Đào
Người trên giường đã chết.
Tay dính đầy máu tươi, bác sĩ tiện thể lau vào drap giường, sau đó cầm đèn rời khỏi phòng. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến ánh đèn lay động lay động, mặt nạ mỏ chim in lên trên tường, cái bóng càng lúc càng dài, trông bác sĩ mỏ chim vô cùng khủng bố và quái dị.
Đi theo? Quách Dục nói trong im lặng.
Tất nhiên phải đi theo rồi. Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu, gật đầu, mắt ra hiệu đi theo bác sĩ mỏ chim.
Trong Bệnh viện im ắng, bác sĩ đi tuốt đằng trước, bước chân rất nhẹ, trên người toàn là đồ đen, nếu không phải trên tay còn cầm ngọn đèn, y như là hòa làm một với bóng đêm. Bốn người chẳng dám bám sát quá, cách hơn chừng mười thước, có luống hoa che chắn, núp thật kỹ.
Quách Dục khẽ mở miệng: “Mọi người có thấy không? Mẹ nó kinh khủng thiệt, mẹ nó gã đang dùng người sống để thí nghiệm, tên điên. Xem mà tôi nổi cả da gà da vịt.”
Uổng công vén tay áo cho mọi người xem, mà chả ai tặng cho hắn dù chỉ một ánh mắt, Quách Dục đành tự nói tự nghe: “Mọi người đoán cái vị hồi nãy có áp lực trong mình không ha?” Chỉ cần da mặt hắn đủ dày, sẽ chẳng biết lúng túng là gì.
“Đi nhìn một chút là biết.” Sắc mặt Trần Thải Tinh bình thản.
Cậu cũng cảm thấy việc sử dụng người sống để thí nghiệm, chỉ có thể là Alexander – kẻ có tiếng nói trong Bệnh viện này, những bác sĩ làm công ăn lương bình thường là không thể.
“Vào rồi vào rồi.” Quách Dục báo tin.
Bác sĩ ở đằng trước đã cầm đèn đi vào một ngôi nhà. Gian nhà trệt, kiến trúc xây đựng còn đẹp đẽ hơn cả Bệnh viện, mái ngói hình tam giác, xung quanh sơn tường màu đen, trên cửa có một ngọn đèn, tại tòa Bệnh viện mênh mông hiu quạnh vắng vẻ này, hòa nhập với bóng đêm làm một, tỏa ra vẻ um tùm khủng bố.
“Phắc diu, biệt thự luôn, tôi đoán là quan chức cấp cao nè.” Quách Dục tiếp tục phỉ nhổ.
Bác sĩ đã đi vào, cửa đóng lại.
“Sao giờ?” Quách Dục hỏi lão Trình.
Trần Thải Tinh: “Đã tới rồi, phải vào xem sao.”
Quách Dục:??? Chị gái ơi quả nhiên chẳng nơi nào mà chị chẳng dám đi.
Trình Lập Phong cũng gật đầu, Quách Dục không còn cách nào khác, bạo gan nói: “Được, đi thôi. Tuy nhiên sao chúng ta vào được?”
“Nhìn cửa sổ kìa.” Trần Thải Tinh nói.
Bốn người đánh vòng ra mặt sau của căn nhà, phát hiện đó là một mảnh đất trống, khắp nơi là vôi, kèm theo từng hàng từng hàng thánh giá màu đen đặt tên bệ đá, ở cái chỗ như thế này, không khỏi khiến người ta liên tưởng, nơi đây từng là một pháp trưởng.
“Hầy, mọi người có xem tử hình thời Trung Cổ không? Kiểu như đem mụ phù thủy còn sống sờ sờ mà đóng đinh lên thánh giá, y hệt như cái sân trước mặt chúng ta, mọi người nghĩ xem có phải trên đó còn có oan hồn vương vấn? Bao nhiêu cái thánh giá? Tôi đếm thử xem…” Quách Dục bắt đầu bô bô, vài giây sau, nhích qua hỏi lão Trình: “Ông có thấy rét căm căm không.”
Trình Lập Phong hất mắt, Quách Dục ấn ánh mắt quay đầu, phát hiện Nguyên Tinh đang nhìn mình rét căm căm, im ắng 1s, tay ra dấu kéo khóa miệng lại, trưng lên nụ cười em gái ngoan.
Trần Thải Tinh:… Đồ thiếu đánh.
Mặt sau căn nhà có cửa sổ, còn rất là to. Cửa sổ mở hé, rèm trắng bị gió thổi phất phơ, bên trong đen thùi, không có ánh đèn.
“Các người đoán xem bác sĩ ở trỏng có ngủ không nhỉ? Có khi nào chúng ta vừa vào là gã đứng chờ chúng ta?”
Trần Thải Tinh nhìn Quách Dục mới im được vài giây kia, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh có biết, có một cách khiến người ta vĩnh viễn ngậm mồm, tôi đoán chắc anh rất thích nó.” Cậu liếc Trình Lập Phong, “Anh không định hôn lên miệng nhỏ của em gái tôi, thưởng thức mùi hương thơm ngát của nó sao?”
Quách Dục Trình Lập Phong:…
Hai tên trai thẳng điếng người. Quách Dục tê tái da đầu, đón lấy mắt phi đao của lão Trình, nơm nớp lo sợ nói: “Không phải mà lão Trình, ông đừng hiểu lầm.”
“Chẹp, quả là đáng yêu yandere.” Trần Thải Tinh cố ý xuyên tạc.
Trình Lập Phong nhìn Quách Dục với ánh mắt quá trời nguy hiểm. Quách Dục chút nữa sợ tè, nghĩ thầm lão Trình ý ông là sao á? Nguyên Tinh nói xàm mà ông cũng tin? Đừng đừng đừng, tôi sẽ không dám miệng thúi nữa, cho tôi cơ hội đi.
Thế giới được im lặng.
Tôi đi trước. Trình Lập Phong ra dấu, hắn sẽ tiên phong.
Trần Thải Tinh nhường đường, chỉ thấy Trình Lập Phong một tay vịn bệ cửa sổ mà nhanh nhẹn nhảy vào bên trong, lúc chạm đất một tí tẹo tiếng động cũng chẳng có, Trần Thải trông phát thèm, Nguyên Cửu Vạn đứng cạnh cửa sổ, bản thân chỉ hơn cửa sổ được nửa cái đầu, lúc này mặt rất là khó coi.
Người thứ hai đi vào là Trần Thải Tinh, cậu bụng lớn, học như Trình Lập Phong, tuy nhiên dùng tới hai tay vịnh, nhưng xém tí ngã chổng vó, may mà Trình Lập Phong chụp kịp.
“Em trai nhỏ, để anh ẳm em qua.” Quách Dục nhỏ giọng nói.
Nguyên Cửu Vạn mắt trừng trừng nhìn Trình Lập Phong níu tay Tinh, môi mím chặt, nói: “Không thèm đâu, em tự vào được.”
“Em còn chẳng với tới bệ cửa sổ, thôi đừng nghịch, chị em còn đang ở bên trong chờ em kìa.” Quách Dục chẳng lề mề đưa tay ẳm Nguyên Cửu Vạn.
Nguyên Cửu Vạn trông thấy Trần Thải Tinh dang tay, không giãy dụa nữa, theo đó nhào vào trong ngực Trần Thải Tinh.
Trong phòng tối thui, tuy cửa sổ rất lớn nhưng ánh trăng khó chiếu vào, bốn người lại chẳng dám bật đèn pin, Trình Lập Phong nói nhỏ: “Theo tôi.”
Đoán chừng là dù ánh sang không đầy đủ vẫn có thể thấy rõ đường. Trần Thải Tinh gật đầu nghĩ, dắt tay Tiểu Cửu.
Quả nhiên Trình Lập Phong có thể thấy mọi đồ vật trong đêm, đảo mắt một vòng, dẫn bọn họ đi xuyên qua phòng khách, kế đó là một hành lang, nơi ấy có một căn phòng, cửa phòng mở he hé, bắn ra một chút bóng mờ. Cả đám đứng ngoài cửa, Trình Lập Phong liếc khẽ vào bên trong, chẳng có ai, mà sau lưng bọn họ lại có tiếng bước chân, càng lúc càng gần…
Hiển nhiên mọi người ai cũng nghe thấy, Trần Thải Tinh nghĩ đến mồm bô bô của Quách Dục, cái tên miệng thúi này.
Tiếng bước chân đã quá gần rồi, không kịp né nữa.
Trình Lập Phong chạy vào trong phòng, ba người đuổi theo. Phòng rất lớn, tủ quần áo, gầm giường, bức bình phong… chẳng kịp rồi, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu trốn vào tủ quần áo, Quách Dục co người lại lăn vào gầm giường, Trình Lập Phong trốn vào sau bức bình phong nơi cửa sổ.
Bọn họ vừa núp xong, đã nghe tiếng mở cửa.
Người nọ đi vào.
Tủ không lớn, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu trốn một bên, tay chân lạnh toát, tim đập rầm rầm rầm, nghe tiếng bước chân tới gần tủ quần áo, tức khắc chả dám thở mạnh.
Cánh cửa bên cạnh bị mở ra, một cái tay luồn vào, cầm mặt nạ mỏ chim, đối phương thả mặt nạ xuống, đóng tủ lại.
Mỏ chim nhọn hoắc và đôi mắt đen ngòm rất vừa vặn chỉa vào Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn.
Trong không gian nhỏ hẹp u tối, một cái mỏ chim lạnh lẽo hướng về phía cậu.
Trần Thải như có ảo giác, bên trong mỏ chim có thứ gì đó đang ngó chừng mình.
Bên ngoài có tiếng động, Trần Thải Tinh ráng gượng dời sự chú ý từ mặt nạ đi, xuyên thấu qua khe hở, bác sĩ đưa lung về phía bọn họ, đang cởi quần áo, từng cái từng cái vắt lên trên bức bình phong. Cho đến cái cuối cùng …
Trần Thải Tinh trợn to mắt, bởi vì sau lưng bác sĩ là một màu đen kịt, quan sát tỉ mỉ, ấy là một đám lít nha lít nhít lông chim màu đen.
Rõ ràng bác sĩ không phải con người.
Là quái vật.
Kèn kẹt… đối phương leo lên giường, đè nặng khiến giường vang ra tiếng.
Ngọn đèn phụt tắt.
Căn phòng đen ngòm, bốn người chả ai dám nhúc nhích, chẳng biết đã qua bao lâu, có tiếng ngáy vang lên, bác sĩ ngủ rất say. Trần Thải Tinh thử đẩy nhẹ cửa tủ, tạo thành tiếng kẽo kẹt, tức khắc dừng lại động tác trên tay.
Tiếng ngáy chẳng thay đổi.
Trần Thải Tinh tiếp tục.
Tiếng kẽo kẹt kia như ra hiệu cho hai vị cũng trốn trong căn phòng, chờ Trần Thải Tinh cứng còng tay chân ôm Tiểu Cửu bước ra, Quách Dục đã bò từ gầm giường dậy, điên cuồng quơ tay múa chân ra dấu chạy thôi!
Bốn người chả dám ở lại lâu, chỉ là lúc gần đi, Trần Thải Tinh dựa vào ánh trăng mịt mờ, nhìn kỹ dáng dấp của quái vật ngủ trên giường.
Mặt đầy lông chim, mỏ chim nhọn hoắc, y hệt như mặt nạ.
Chạy được khỏi phòng, bốn người như là sống sót dưới bàn tay tử thần. Chẳng ai dám nói gì, mãi đến khi cách căn nhà màu đen kia xa thật xa, Quách Dục mới oai oái không dứt, “Thứ kia là quái vật đó, chẳng phải nhân loại, mọi người có thấy không? Dưới mặt nạ, toàn là lông chim đen, ối trời đây là cái Thế giới quái quỷ gì vậy, chẳng phải là thời Trung Cổ hay sao? Cớ gì lại có cả quái vật.”
“Có quái vật, vậy phải chăng mụ phù thủy cũng tồn tại?” Trần Thải Tinh tự hỏi.
Do gợi ý manh mối là Châu Âu thời Trung Cổ, Trần Thải Tinh theo bản năng dùng lịch sử thực tế để suy luận, trước cậu còn cho là mụ phù thủy chỉ là sự sợ hãi của thế nhân đối với tử vong, không hiểu dịch bệnh cho nên đẩy hết toàn bộ lý do lên cho ác ma, ngu muội và mù quáng đổ tội cho một phụ nữ cô độc.
Sauk hi rời khỏi sân trống, Trình Lập Phong nói: “Đây là Thế giới linh dị, cho nên đừng áp dụng thực tế lên nó.”
Đừng lấy chủ nghĩa duy vật của hiện thực mà áp dụng lên nó.
Sắp đến KTX, Quách Dục thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tối nay hù chết tôi rồi, trở về phải ngủ một giác thiệt ngon, ngày mai dậy đi ăn lạp xưởng an ủi tâm linh …” Lời còn chưa nói xong, đã trông thấy một con mèo mun từ một gian phòng nhảy ra.
Leng keng leng keng.
Tiếng lục lạc.
“Má ơi, còn meo mun nó tới, phắc.” Quách Dục nuốt lại lời vừa nói, “Sao lại có tiếng lục lạc”
Trần Thải Tinh nhớ đến lục lạc mà ban ngày nhặt được, vốn là không còn kêu, nhưng giờ…nhìn con mèo từ xa xa chạy về phía bọn họ, chẳng kịp suy tư thêm, Trần Thải Tinh vội nói: “Tiểu Cửu, đưa lục lạc cho chị, nhanh lên.”
Cậu chẳng biết chuông này là tốt hay xấu, mà mỗi lần con mèo mun kia xuất hiện là có người chết, đề phòng trường hợp rủi ro, Trần Thải Tinh nhét thánh giá vào trong tay Tiểu Cửu, cầm lấy lục lạc.
Dưới trăng, con mèo mụn sắp sửa tới gần bọn họ.
Móng vuốt rụt lại, đôi mắt lập lòe vốn có, lúc này mất đi lớp sát khí, trở về màu xanh xanh xám tro, nhìn Trần Thải Tinh kêu nũng nịu mew mew mew mew, thậm chí vẫy đuôi, thoạt nhìn chả khác gì một con mèo bé nhỏ bình thường.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Chờ đến khi xác định không có nguy hiểm, Trần Thải Tinh cả người lạnh toát.
“Chị ơi, chẳng sao cả nè, mew mew có vẻ rất thích chị.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn nói.
Trần Thải Tinh nắm lục lạc, sau đó ngước nhìn con mèo mun trước mặt bọn họ. Lục lạc kêu lên, con mèo mun nhảy tới nhảy lui, y hệt như thú nuôi trong nhà, Nguyên Cửu Vạn ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của nó, con mèo mun mềm mại cà cà, Nguyên Cửu Vạn cười vang khanh khách, quay đầu lại nhìn Trần Thải Tinh, đáng yêu nói: “Chị ơi, mew mew thiệt là mềm.”
“Em trai cô gan bự thiệt.” Quách Dục đứng một bên bái phục, hắn bị hù xém trụy cơ tim luôn nè.
Trần Thải Tinh kéo tay Tiểu Cửu, liếc nhìn con mèo đen đang nũng nịu kêu, thở phào nhẹ nhõm xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Cửu, nói: “Vận may của Tiểu Cửu nhà tôi luôn rất cao.”
Bốn người đi về phòng, lục lạc leng keng leng keng kêu vang, con mèo kia cứ thế dính dính đi theo sau.
“Con mèo này có đi theo vào phòng không?” Quách Dục sợ đến hoảng hốt, hắn nhớ tới cũng chính nó leo lên giường của lão Trình, thiếu chút nữa lão Trình nhận giấy báo tử rồi, giờ nhìn cái bản mặt nũng nịu làm trò của nó, “Đừng nói con mèo này bị đoạt xác? Có hai mặt nha.”
Trần Thải Tinh nghĩ đến Barbara, lại nhìn con mèo nom có vẻ bình thường này, Quách Dục nói rất có lý.
Con mèo mun theo chân vào phòng, nằm nhoài trên bệ cửa sổ, ngoan ngoãn, lâu lâu mew nhẹ một tiếng.
Mạnh ai nấy lên giường, hôm nay mới mua đệm chăn, chất lượng cũng không tính là tốt, được cái sạch sẽ tinh tươm, cả tối mệt nhọc, ngoại trừ Nguyên Cửu Vạn ra ai cũng buồn ngủ díu cả mắt. Trần Thải Tinh đang nhìn con mèo mun suy tư, chợt có một bàn tay từ trong chăn duỗi ra, nắm lấy tay cậu, Tiểu Cửu mơ mơ màng màng mềm mại: “Chị ơi, ngủ đi.”
Trần Thải Tinh bị ảnh hưởng, cũng buồn ngủ theo, ôm Tiểu Cửu nói: “Ngủ”.
Hai người bọn họ ngủ, còn Trình Lập Phong và Quách Dục cứ ngó lom lom con mèo trên bệ cửa sổ. Lục lạc hết kêu rồi, mà con mèo quỷ quái này chẳng chịu đi, lười biếng co mình nằm đó, mãi đến khi chân trời nhú lên tia sang đầu tiên, nó mew một tiếng, nhảy từ bệ cửa sổ ra ngoài và biến mất vào rừng cây.
Buổi sáng.
“Sao cửa lại mở?”
“Hồi tối tự dưng mở ra, tôi bị lạnh cóng cả người, chẳng biết là ai.”
“Sao không đóng lại?”
“Tôi, tôi sợ, không dám xuống giường.”
Trần Thải Tinh nghe newbie nói chuyện, tối hôm qua con mèo đi từ trong phòng này ra, nếu không phải bọn họ trở về kịp lúc, lục lạc kêu vang, là đã có người chết. Chờ đủ mặt, Trần Thải Tinh đếm đếm, không thiếu một ai.
Tập họp xong lại đi tới phòng ăn, cuộc sống không phân biệt nổi ngày tháng, mịt mù chết lặng chẳng thấy chút hy vọng, mặc dù không có ai chết, mà bầu không khí rất căng thẳng, chẳng ai nói chuyện, im cun cút ăn cho xong đồ ăn, sang đại sảnh.
Alexander xuất hiện, vẫn đeo mặt nạ như trước.
Trần Thải Tinh nhìn mặt nạ của Alexander, chợt nhớ tới con quái vật hôm qua, mặc dù chẳng có bằng chứng Alexander chính là nó, dù sao bọn họ cũng chưa từng thấy khuôn mặt thật của Alexander, nhưng trực giác của cậu bảo rằng chính là gã.
Do tâm trạng của Alexander không tốt, cách mặt nạ vẫn cảm nhận được, cả đám chả ai dám hó hé, đối phương dung mỏ chim quét ngang bọn họ, bầu không khí căng thẳng, như có sát khí, hẳn là gã phát hiện tối hôm qua có người tiến vào phòng của mình.
“Hôm qua có ai rời khỏi phòng sao?” Alexander hỏi.
Quả nhiên.
Mọi người mặt mờ mịt, có người nói: “Không có, chẳng phải ngài nói buổi tối không nên đi ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm hay sao?”
Mỏ chim nghi ngờ mà lom lom ngó bọn họ. Có người chơi chẳng chịu đựng được, khóc lóc sợ sệt, hoặc là né tránh nó. Chỉ có Trần Thải Tinh vẫn như bình thường, lúc mỏ chim nhìn sang, thậm chí còn nợ nụ cười lễ phép.
“Tốt thôi, các người nhớ kỹ là buổi tối không nên ra khỏi phòng.” Bác sĩ mỏ chim thu ánh mắt lại, dặn cái câu của hai hôm trước.
Lại tới lúc phân chia ra nên đi nông thôn hay là thành phố. Trên mặt mọi người toàn là sự sợ hãi, cái chết của Phương Bình Bình nhắc nhở rằng, bọn họ cũng sẽ bị truyền nhiễm. Có người bạo gan hỏi: “Bác sĩ Alexander, tôi có chút khó chịu, hôm nay tôi không ra ngoài mà ở lại nghỉ ngơi một hôm có được không?”
Bác sĩ mỏ chim nhìn người nói chuyện, giọng điệu có chút thôi miên: “Nếu vị này cảm thấy không khỏe, có thể tới phòng trị liệu nghỉ ngơi, có đồng ý không?”
“Tôi …”
“Trên đời không có ai cho không ai cái gì, bác sĩ Alexander cho chúng ta ăn cho chúng ta ngủ, chúng ta phải cần cù lao động mới phải.” Trần Thải Tinh đột nhiên mở miệng, mặt cười hiền hòa, “Bác sĩ, ngài nói xem có đúng không?”
Mỏ chim của Alexander mỏ chim chuyển hướng Trần Thải Tinh, một lúc lâu, mới lạnh lẽo nói: “Đúng, các người phải học tập cho giỏi.” Câu này nghe rất cứng.
Chờ mọi người rời khỏi đại sảnh.
Người chơi ban nãy muốn lười biếng nghỉ việc kia liếc Trần Thải Tinh, tức giận nói: “Cô không muốn nghỉ ngơi thì kệ cô nhưng người khác muốn.”
“Đúng rồi, nịnh nọt cho lắm Alexander người ta cũng chẳng quan tâm.”
Trần Thải Tinh nhẹ nhàng: “Đừng để bệnh giả thành thật, ngủ rồi không tỉnh nữa.”
“Cô!” Đối phương giận xanh mặt, muốn xông lên ăn thua đủ: “Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ có thai.”
“Gà mờ như vậy, tôi nào dám không tin.”
Người nọ vốn đang tức như con cá nóc, lại bị câu kia của Trần Thải Tinh chích xì hơi, nom xem sống dở chết dở, cuối cùng thở dài một cái, được bạn bè dìu đi, cách mấy mét còn nghe văng vẳng tiếng khuyên lơn: “Thôi chớ tính toán với phụ nữ có thai.”, “Bộ không thấy sau lung ả ta có hai tên đàn ông to con sao, làm không lại đâu.”
Nguyên Cửu Vạn nhăn mặt.
Ủa hai tên đàn ông là sao? Mình bỏ đâu?
Trần Thải Tinh cúi đầu, bắt gặp em trai cưng đang giận dỗi, bao nhiêu tâm tư treo hết lên trên mặt, bèn cười híp mặt xoa đầu nhỏ của Nguyên Cửu khen: “Bé Cửu nhà chúng ta là lợi hại nhất, chị toàn là dựa vào bé Cửu bảo vệ, bé Cửu đàn ông dữ dữ.”
Quách Dục:… Nguyên Tinh cái gì cũng tốt, chỉ là mắt hơi có chút vấn đề.
Hôm nay bốn người vẫn như cũ đi vào thành, Trần Thải Tinh có suy đoán cần phải xác nhận một chút. Đồng hành lần này còn có ba người khác, hai nữ một nam, Trần Thải Tinh nhận ra cô nàng Vương Quả nọ, chăm chú nhìn kỹ, ba người một đội, mà Vương Quả im lặng đi tuốt sau cuối, hai người đồng đội của cô ta chuyện trò rất thân thiết, tựa như cô ta là tàng hình mất vậy.
Hai đội cách một khoảng xa, xem ra người ta sợ bọn họ nghe được cái gì.
Trình Lập Phong chú ý tới tầm mắt của Nguyên Tinh, nói: “Nam tên Chu Tuy, là oldbie.”
“Như vậy lại càng kỳ quái.” Trần Thải Tinh nói, bổ sung thêm, “Ngày đầu tiên tới đây tôi có chạm vào tay Alexander, có nhiệt độ.” Cho nên khi ấy khẳng định Alexander là người, kết quả lại là?
Khung cảnh tối qua còn treo lơ lửng trước mắt.
Trình Lập Phong nhìn bóng lưng trước mặt, nhíu mày.
“Ủa ủa ủa, đội chúng ta bốn người lận mà, mờ mờ mịt mịt làm chi? Bộ tôi hổng xứng biết đến hay sao?” Quách Dục không chịu bị bỏ rơi.
Trần Thải Tinh liếc nhìn Quách Dục, cúi đầu hỏi Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, em hiểu chị nói gì không?”
“Dạ em biết.” Nguyên Cửu Vạn gật gù cái đầu nhỏ.
Quách Dục:???
“Tôi không tinnnnnnn, giờ em trai nói thử xem, tôi nghe coi có đúng vậy không.” Quách Dục mặt dày, hắn không tin là mình còn thua cả một học sinh tiểu học. ngôn tình ngược
Nguyên Cửu Vạn vốn không định để ý tới Quách Dục, mà Tinh nhìn nhóc, chẳng còn cách nào hơn: “Chu Tuy là oldbie, Vương Quả ngày hôm sau đã chen vào được đội ngũ của Chu Tuy. Ấy mà đêm đầu tiên chết bốn người, newbie rất sợ sệt muốn được ở cùng oldbie, nhưng chẳng ai chịu đồng ý.”
Tuy vậy Vương Quả vào được đội của Chu Tuy.
“Sao nhóc biết là ngày thứ hai …” chợt Quách Dục ngậm miệng. Vì tối hôm đầu tiên có người chết, ngày thứ hai hắn và lão Trình vào thành, lúc đó Vương Quả một thân một mình, không có đồng đội, hơn nữa đối phương còn tỏ ra đáng thương muốn gia nhập đội ngũ của bọn họ, hắn và lão Trình đều cự tuyệt.
Khi ấy bọn họ đã party với hai chị em Nguyên Tinh, lười đổi bạn cùng phòng. Nếu khi ấy Vương Quả đã được Chu Tuy cho vào đội, chẳng có lý gì lại tìm đến bọn họ.
“Còn có một chỗ là, độ tồn tại của Vương Quả quá thấp.” Trình Lập Phong nói rằng. Một khi hắn gặp được ai là sẽ không thể quên được, nhưng lại thường xuyên lờ đi cô ta, nếu chẳng phải Nguyên Tinh nhắc tới, hắn cũng chẳng nghĩ ra, cứ như đối phương là không có trên đời, chẳng có gì đặc biệt.
Đây lại càng quái dị.
Nhìn đội ngũ trước mặt, rõ ràng là ba người, mà Chu Tuy lại thân thiết chuyện trò cùng người nữ khác, cứ như chẳng biết có Vương Quả đằng sau.
Quách Dục suy luận cho ra một khả năng, sợ đến kêu thành tiếng, run cầm cập nói: “Các người nghĩ xem có khi nào Vương Quả là quỷ không? Chỉ có chúng ta nhìn thấy cổ, mà đồng đội của cổ lại không nhìn thấy, một đội bốn người thì có chia ra đi tìm manh mối cũng chia 2 – 2, chứ ai lại chia 3 – 1.”
“Vương Quả có bóng và có nhiệt độ.” Trần Thải Tinh cảm thấy chưa chắc là quỷ.
Quách Dục quan sát, quả nhiên phía sau Vương Quả đổ xuống một cái bóng dài thật dài, ban đầu cho là quỷ hắn cảm thấy rất sợ, nhưng bây giờ không phải người không phải quỷ hắn càng cảm thấy sợ hơn, giọng vo ve như muỗi, “Vậy các người nói thử xem rốt cuộc Vương Quả là cái gì? Lão Trình còn từng cõng cổ … ”
“Phắc diu.” Quách Dục kịp phản ứng, nhìn về phía lão Trình, “Tối ngày thứ hai mèo mun định giết ông, điều kiện kích hoạt tử vong không phải là vào rừng, mà là bị Vương Quả theo dõi?”
Trình Lập Phong đã nghĩ tới việc đó từ sớm, mà vẫn lắc đầu: “Cũng chưa chắc, có khi hai cái cộng lại mới thành điều kiện.”
Vào rừng và bị Vương Quả theo dõi.
Chẳng biết vì sao bị theo dõi nữa, có thể là ở một nơi bọn họ không chú ý tới, Vương Quả có hành vi gì đó dụ dỗ bọn họ kích hoạt điều kiện. Chứ nếu không sao bị Vương Quả theo dõi, mà đám người Chu Tuy chẳng bị gì cả, tối qua mèo mun cũng chẳng phải từ phòng của đám người Chu Tuy đi ra.
“Bốn người chết vào tối đầu tiên, có newbie trông thấy bọn họ cùng nhau đi vào rừng” Trần Thải Tinh bổ sung.
Cho nên điều kiện là một đôi.
Trước mắt, có thể đưa ra kết luận Vương Quả và rừng cây có liên quan với nhau. Đạo cụ lục lạc mà bọn họ có sẽ khiến mèo mun của Barbara nghe lời, không thể giết người vào ban đêm. Nếu người chơi không có tiền mua thánh giá, chỉ cần tra được Barbara, sau đó tìm được lục lạc từ trong cửa hàng giầy da, vậy là tránh được.
Game cho bọn họ con đường sống, một cơ hội mà không cần nạp tiền cũng có.
Tuy nhiên đánh đổi cũng không nhỏ, cần phải từng mạng từng mạng thí nghiệm. Ai mà biết chuông này xài được đâu.
“Lần này nhờ có Tiểu Cửu mới có lục lạc, Tiểu Cửu giỏi quá.” Trần Thải Tinh khen Tiểu Cửu.
Nguyên Cửu Vạn được khen mà ưỡn ưỡn ngực nhỏ, vui vẻ nói: “Là chị nhìn thấy trước, em mới lấy được nó, chị giỏi hơn nhiều.”
Quách Dục: … Hai chị em nhà này bị cái gì vậy, tự dưng nịnh bợ lẫn nhau.
“Ngày mai đến nông thôn xem xem.” Trần Thải Tinh nhớ tới Murphy, có thể hỏi thêm chút gì khác. Trò chơi chia ra nông thôn và thành phố, chắc là chia ra hai con đường, trong thành là rừng cây Barbara, còn nông thôn là con chim đen Alexander.
Chẳng qua khi ấy cậu không ngờ tới Alexander có vấn đề, Murphy kể việc Barbara xong, cậu chứ chăm chăm vào chuyện ấy, nên không hỏi được nhiều.
Murphy có nhắc tới ác ma.
Trần Thải Tinh chợt ngộ ra.
Ý Murphy nói là chỉ gã ta chứ không phải chỉ là bệnh dịch hạch.
Thế giới này cho bọn họ thông tin rất mịt mờ, một ván cờ toàn chơi chữ.
Người trên giường đã chết.
Tay dính đầy máu tươi, bác sĩ tiện thể lau vào drap giường, sau đó cầm đèn rời khỏi phòng. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến ánh đèn lay động lay động, mặt nạ mỏ chim in lên trên tường, cái bóng càng lúc càng dài, trông bác sĩ mỏ chim vô cùng khủng bố và quái dị.
Đi theo? Quách Dục nói trong im lặng.
Tất nhiên phải đi theo rồi. Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu, gật đầu, mắt ra hiệu đi theo bác sĩ mỏ chim.
Trong Bệnh viện im ắng, bác sĩ đi tuốt đằng trước, bước chân rất nhẹ, trên người toàn là đồ đen, nếu không phải trên tay còn cầm ngọn đèn, y như là hòa làm một với bóng đêm. Bốn người chẳng dám bám sát quá, cách hơn chừng mười thước, có luống hoa che chắn, núp thật kỹ.
Quách Dục khẽ mở miệng: “Mọi người có thấy không? Mẹ nó kinh khủng thiệt, mẹ nó gã đang dùng người sống để thí nghiệm, tên điên. Xem mà tôi nổi cả da gà da vịt.”
Uổng công vén tay áo cho mọi người xem, mà chả ai tặng cho hắn dù chỉ một ánh mắt, Quách Dục đành tự nói tự nghe: “Mọi người đoán cái vị hồi nãy có áp lực trong mình không ha?” Chỉ cần da mặt hắn đủ dày, sẽ chẳng biết lúng túng là gì.
“Đi nhìn một chút là biết.” Sắc mặt Trần Thải Tinh bình thản.
Cậu cũng cảm thấy việc sử dụng người sống để thí nghiệm, chỉ có thể là Alexander – kẻ có tiếng nói trong Bệnh viện này, những bác sĩ làm công ăn lương bình thường là không thể.
“Vào rồi vào rồi.” Quách Dục báo tin.
Bác sĩ ở đằng trước đã cầm đèn đi vào một ngôi nhà. Gian nhà trệt, kiến trúc xây đựng còn đẹp đẽ hơn cả Bệnh viện, mái ngói hình tam giác, xung quanh sơn tường màu đen, trên cửa có một ngọn đèn, tại tòa Bệnh viện mênh mông hiu quạnh vắng vẻ này, hòa nhập với bóng đêm làm một, tỏa ra vẻ um tùm khủng bố.
“Phắc diu, biệt thự luôn, tôi đoán là quan chức cấp cao nè.” Quách Dục tiếp tục phỉ nhổ.
Bác sĩ đã đi vào, cửa đóng lại.
“Sao giờ?” Quách Dục hỏi lão Trình.
Trần Thải Tinh: “Đã tới rồi, phải vào xem sao.”
Quách Dục:??? Chị gái ơi quả nhiên chẳng nơi nào mà chị chẳng dám đi.
Trình Lập Phong cũng gật đầu, Quách Dục không còn cách nào khác, bạo gan nói: “Được, đi thôi. Tuy nhiên sao chúng ta vào được?”
“Nhìn cửa sổ kìa.” Trần Thải Tinh nói.
Bốn người đánh vòng ra mặt sau của căn nhà, phát hiện đó là một mảnh đất trống, khắp nơi là vôi, kèm theo từng hàng từng hàng thánh giá màu đen đặt tên bệ đá, ở cái chỗ như thế này, không khỏi khiến người ta liên tưởng, nơi đây từng là một pháp trưởng.
“Hầy, mọi người có xem tử hình thời Trung Cổ không? Kiểu như đem mụ phù thủy còn sống sờ sờ mà đóng đinh lên thánh giá, y hệt như cái sân trước mặt chúng ta, mọi người nghĩ xem có phải trên đó còn có oan hồn vương vấn? Bao nhiêu cái thánh giá? Tôi đếm thử xem…” Quách Dục bắt đầu bô bô, vài giây sau, nhích qua hỏi lão Trình: “Ông có thấy rét căm căm không.”
Trình Lập Phong hất mắt, Quách Dục ấn ánh mắt quay đầu, phát hiện Nguyên Tinh đang nhìn mình rét căm căm, im ắng 1s, tay ra dấu kéo khóa miệng lại, trưng lên nụ cười em gái ngoan.
Trần Thải Tinh:… Đồ thiếu đánh.
Mặt sau căn nhà có cửa sổ, còn rất là to. Cửa sổ mở hé, rèm trắng bị gió thổi phất phơ, bên trong đen thùi, không có ánh đèn.
“Các người đoán xem bác sĩ ở trỏng có ngủ không nhỉ? Có khi nào chúng ta vừa vào là gã đứng chờ chúng ta?”
Trần Thải Tinh nhìn Quách Dục mới im được vài giây kia, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh có biết, có một cách khiến người ta vĩnh viễn ngậm mồm, tôi đoán chắc anh rất thích nó.” Cậu liếc Trình Lập Phong, “Anh không định hôn lên miệng nhỏ của em gái tôi, thưởng thức mùi hương thơm ngát của nó sao?”
Quách Dục Trình Lập Phong:…
Hai tên trai thẳng điếng người. Quách Dục tê tái da đầu, đón lấy mắt phi đao của lão Trình, nơm nớp lo sợ nói: “Không phải mà lão Trình, ông đừng hiểu lầm.”
“Chẹp, quả là đáng yêu yandere.” Trần Thải Tinh cố ý xuyên tạc.
Trình Lập Phong nhìn Quách Dục với ánh mắt quá trời nguy hiểm. Quách Dục chút nữa sợ tè, nghĩ thầm lão Trình ý ông là sao á? Nguyên Tinh nói xàm mà ông cũng tin? Đừng đừng đừng, tôi sẽ không dám miệng thúi nữa, cho tôi cơ hội đi.
Thế giới được im lặng.
Tôi đi trước. Trình Lập Phong ra dấu, hắn sẽ tiên phong.
Trần Thải Tinh nhường đường, chỉ thấy Trình Lập Phong một tay vịn bệ cửa sổ mà nhanh nhẹn nhảy vào bên trong, lúc chạm đất một tí tẹo tiếng động cũng chẳng có, Trần Thải trông phát thèm, Nguyên Cửu Vạn đứng cạnh cửa sổ, bản thân chỉ hơn cửa sổ được nửa cái đầu, lúc này mặt rất là khó coi.
Người thứ hai đi vào là Trần Thải Tinh, cậu bụng lớn, học như Trình Lập Phong, tuy nhiên dùng tới hai tay vịnh, nhưng xém tí ngã chổng vó, may mà Trình Lập Phong chụp kịp.
“Em trai nhỏ, để anh ẳm em qua.” Quách Dục nhỏ giọng nói.
Nguyên Cửu Vạn mắt trừng trừng nhìn Trình Lập Phong níu tay Tinh, môi mím chặt, nói: “Không thèm đâu, em tự vào được.”
“Em còn chẳng với tới bệ cửa sổ, thôi đừng nghịch, chị em còn đang ở bên trong chờ em kìa.” Quách Dục chẳng lề mề đưa tay ẳm Nguyên Cửu Vạn.
Nguyên Cửu Vạn trông thấy Trần Thải Tinh dang tay, không giãy dụa nữa, theo đó nhào vào trong ngực Trần Thải Tinh.
Trong phòng tối thui, tuy cửa sổ rất lớn nhưng ánh trăng khó chiếu vào, bốn người lại chẳng dám bật đèn pin, Trình Lập Phong nói nhỏ: “Theo tôi.”
Đoán chừng là dù ánh sang không đầy đủ vẫn có thể thấy rõ đường. Trần Thải Tinh gật đầu nghĩ, dắt tay Tiểu Cửu.
Quả nhiên Trình Lập Phong có thể thấy mọi đồ vật trong đêm, đảo mắt một vòng, dẫn bọn họ đi xuyên qua phòng khách, kế đó là một hành lang, nơi ấy có một căn phòng, cửa phòng mở he hé, bắn ra một chút bóng mờ. Cả đám đứng ngoài cửa, Trình Lập Phong liếc khẽ vào bên trong, chẳng có ai, mà sau lưng bọn họ lại có tiếng bước chân, càng lúc càng gần…
Hiển nhiên mọi người ai cũng nghe thấy, Trần Thải Tinh nghĩ đến mồm bô bô của Quách Dục, cái tên miệng thúi này.
Tiếng bước chân đã quá gần rồi, không kịp né nữa.
Trình Lập Phong chạy vào trong phòng, ba người đuổi theo. Phòng rất lớn, tủ quần áo, gầm giường, bức bình phong… chẳng kịp rồi, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu trốn vào tủ quần áo, Quách Dục co người lại lăn vào gầm giường, Trình Lập Phong trốn vào sau bức bình phong nơi cửa sổ.
Bọn họ vừa núp xong, đã nghe tiếng mở cửa.
Người nọ đi vào.
Tủ không lớn, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu trốn một bên, tay chân lạnh toát, tim đập rầm rầm rầm, nghe tiếng bước chân tới gần tủ quần áo, tức khắc chả dám thở mạnh.
Cánh cửa bên cạnh bị mở ra, một cái tay luồn vào, cầm mặt nạ mỏ chim, đối phương thả mặt nạ xuống, đóng tủ lại.
Mỏ chim nhọn hoắc và đôi mắt đen ngòm rất vừa vặn chỉa vào Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn.
Trong không gian nhỏ hẹp u tối, một cái mỏ chim lạnh lẽo hướng về phía cậu.
Trần Thải như có ảo giác, bên trong mỏ chim có thứ gì đó đang ngó chừng mình.
Bên ngoài có tiếng động, Trần Thải Tinh ráng gượng dời sự chú ý từ mặt nạ đi, xuyên thấu qua khe hở, bác sĩ đưa lung về phía bọn họ, đang cởi quần áo, từng cái từng cái vắt lên trên bức bình phong. Cho đến cái cuối cùng …
Trần Thải Tinh trợn to mắt, bởi vì sau lưng bác sĩ là một màu đen kịt, quan sát tỉ mỉ, ấy là một đám lít nha lít nhít lông chim màu đen.
Rõ ràng bác sĩ không phải con người.
Là quái vật.
Kèn kẹt… đối phương leo lên giường, đè nặng khiến giường vang ra tiếng.
Ngọn đèn phụt tắt.
Căn phòng đen ngòm, bốn người chả ai dám nhúc nhích, chẳng biết đã qua bao lâu, có tiếng ngáy vang lên, bác sĩ ngủ rất say. Trần Thải Tinh thử đẩy nhẹ cửa tủ, tạo thành tiếng kẽo kẹt, tức khắc dừng lại động tác trên tay.
Tiếng ngáy chẳng thay đổi.
Trần Thải Tinh tiếp tục.
Tiếng kẽo kẹt kia như ra hiệu cho hai vị cũng trốn trong căn phòng, chờ Trần Thải Tinh cứng còng tay chân ôm Tiểu Cửu bước ra, Quách Dục đã bò từ gầm giường dậy, điên cuồng quơ tay múa chân ra dấu chạy thôi!
Bốn người chả dám ở lại lâu, chỉ là lúc gần đi, Trần Thải Tinh dựa vào ánh trăng mịt mờ, nhìn kỹ dáng dấp của quái vật ngủ trên giường.
Mặt đầy lông chim, mỏ chim nhọn hoắc, y hệt như mặt nạ.
Chạy được khỏi phòng, bốn người như là sống sót dưới bàn tay tử thần. Chẳng ai dám nói gì, mãi đến khi cách căn nhà màu đen kia xa thật xa, Quách Dục mới oai oái không dứt, “Thứ kia là quái vật đó, chẳng phải nhân loại, mọi người có thấy không? Dưới mặt nạ, toàn là lông chim đen, ối trời đây là cái Thế giới quái quỷ gì vậy, chẳng phải là thời Trung Cổ hay sao? Cớ gì lại có cả quái vật.”
“Có quái vật, vậy phải chăng mụ phù thủy cũng tồn tại?” Trần Thải Tinh tự hỏi.
Do gợi ý manh mối là Châu Âu thời Trung Cổ, Trần Thải Tinh theo bản năng dùng lịch sử thực tế để suy luận, trước cậu còn cho là mụ phù thủy chỉ là sự sợ hãi của thế nhân đối với tử vong, không hiểu dịch bệnh cho nên đẩy hết toàn bộ lý do lên cho ác ma, ngu muội và mù quáng đổ tội cho một phụ nữ cô độc.
Sauk hi rời khỏi sân trống, Trình Lập Phong nói: “Đây là Thế giới linh dị, cho nên đừng áp dụng thực tế lên nó.”
Đừng lấy chủ nghĩa duy vật của hiện thực mà áp dụng lên nó.
Sắp đến KTX, Quách Dục thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tối nay hù chết tôi rồi, trở về phải ngủ một giác thiệt ngon, ngày mai dậy đi ăn lạp xưởng an ủi tâm linh …” Lời còn chưa nói xong, đã trông thấy một con mèo mun từ một gian phòng nhảy ra.
Leng keng leng keng.
Tiếng lục lạc.
“Má ơi, còn meo mun nó tới, phắc.” Quách Dục nuốt lại lời vừa nói, “Sao lại có tiếng lục lạc”
Trần Thải Tinh nhớ đến lục lạc mà ban ngày nhặt được, vốn là không còn kêu, nhưng giờ…nhìn con mèo từ xa xa chạy về phía bọn họ, chẳng kịp suy tư thêm, Trần Thải Tinh vội nói: “Tiểu Cửu, đưa lục lạc cho chị, nhanh lên.”
Cậu chẳng biết chuông này là tốt hay xấu, mà mỗi lần con mèo mun kia xuất hiện là có người chết, đề phòng trường hợp rủi ro, Trần Thải Tinh nhét thánh giá vào trong tay Tiểu Cửu, cầm lấy lục lạc.
Dưới trăng, con mèo mụn sắp sửa tới gần bọn họ.
Móng vuốt rụt lại, đôi mắt lập lòe vốn có, lúc này mất đi lớp sát khí, trở về màu xanh xanh xám tro, nhìn Trần Thải Tinh kêu nũng nịu mew mew mew mew, thậm chí vẫy đuôi, thoạt nhìn chả khác gì một con mèo bé nhỏ bình thường.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Chờ đến khi xác định không có nguy hiểm, Trần Thải Tinh cả người lạnh toát.
“Chị ơi, chẳng sao cả nè, mew mew có vẻ rất thích chị.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn nói.
Trần Thải Tinh nắm lục lạc, sau đó ngước nhìn con mèo mun trước mặt bọn họ. Lục lạc kêu lên, con mèo mun nhảy tới nhảy lui, y hệt như thú nuôi trong nhà, Nguyên Cửu Vạn ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của nó, con mèo mun mềm mại cà cà, Nguyên Cửu Vạn cười vang khanh khách, quay đầu lại nhìn Trần Thải Tinh, đáng yêu nói: “Chị ơi, mew mew thiệt là mềm.”
“Em trai cô gan bự thiệt.” Quách Dục đứng một bên bái phục, hắn bị hù xém trụy cơ tim luôn nè.
Trần Thải Tinh kéo tay Tiểu Cửu, liếc nhìn con mèo đen đang nũng nịu kêu, thở phào nhẹ nhõm xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Cửu, nói: “Vận may của Tiểu Cửu nhà tôi luôn rất cao.”
Bốn người đi về phòng, lục lạc leng keng leng keng kêu vang, con mèo kia cứ thế dính dính đi theo sau.
“Con mèo này có đi theo vào phòng không?” Quách Dục sợ đến hoảng hốt, hắn nhớ tới cũng chính nó leo lên giường của lão Trình, thiếu chút nữa lão Trình nhận giấy báo tử rồi, giờ nhìn cái bản mặt nũng nịu làm trò của nó, “Đừng nói con mèo này bị đoạt xác? Có hai mặt nha.”
Trần Thải Tinh nghĩ đến Barbara, lại nhìn con mèo nom có vẻ bình thường này, Quách Dục nói rất có lý.
Con mèo mun theo chân vào phòng, nằm nhoài trên bệ cửa sổ, ngoan ngoãn, lâu lâu mew nhẹ một tiếng.
Mạnh ai nấy lên giường, hôm nay mới mua đệm chăn, chất lượng cũng không tính là tốt, được cái sạch sẽ tinh tươm, cả tối mệt nhọc, ngoại trừ Nguyên Cửu Vạn ra ai cũng buồn ngủ díu cả mắt. Trần Thải Tinh đang nhìn con mèo mun suy tư, chợt có một bàn tay từ trong chăn duỗi ra, nắm lấy tay cậu, Tiểu Cửu mơ mơ màng màng mềm mại: “Chị ơi, ngủ đi.”
Trần Thải Tinh bị ảnh hưởng, cũng buồn ngủ theo, ôm Tiểu Cửu nói: “Ngủ”.
Hai người bọn họ ngủ, còn Trình Lập Phong và Quách Dục cứ ngó lom lom con mèo trên bệ cửa sổ. Lục lạc hết kêu rồi, mà con mèo quỷ quái này chẳng chịu đi, lười biếng co mình nằm đó, mãi đến khi chân trời nhú lên tia sang đầu tiên, nó mew một tiếng, nhảy từ bệ cửa sổ ra ngoài và biến mất vào rừng cây.
Buổi sáng.
“Sao cửa lại mở?”
“Hồi tối tự dưng mở ra, tôi bị lạnh cóng cả người, chẳng biết là ai.”
“Sao không đóng lại?”
“Tôi, tôi sợ, không dám xuống giường.”
Trần Thải Tinh nghe newbie nói chuyện, tối hôm qua con mèo đi từ trong phòng này ra, nếu không phải bọn họ trở về kịp lúc, lục lạc kêu vang, là đã có người chết. Chờ đủ mặt, Trần Thải Tinh đếm đếm, không thiếu một ai.
Tập họp xong lại đi tới phòng ăn, cuộc sống không phân biệt nổi ngày tháng, mịt mù chết lặng chẳng thấy chút hy vọng, mặc dù không có ai chết, mà bầu không khí rất căng thẳng, chẳng ai nói chuyện, im cun cút ăn cho xong đồ ăn, sang đại sảnh.
Alexander xuất hiện, vẫn đeo mặt nạ như trước.
Trần Thải Tinh nhìn mặt nạ của Alexander, chợt nhớ tới con quái vật hôm qua, mặc dù chẳng có bằng chứng Alexander chính là nó, dù sao bọn họ cũng chưa từng thấy khuôn mặt thật của Alexander, nhưng trực giác của cậu bảo rằng chính là gã.
Do tâm trạng của Alexander không tốt, cách mặt nạ vẫn cảm nhận được, cả đám chả ai dám hó hé, đối phương dung mỏ chim quét ngang bọn họ, bầu không khí căng thẳng, như có sát khí, hẳn là gã phát hiện tối hôm qua có người tiến vào phòng của mình.
“Hôm qua có ai rời khỏi phòng sao?” Alexander hỏi.
Quả nhiên.
Mọi người mặt mờ mịt, có người nói: “Không có, chẳng phải ngài nói buổi tối không nên đi ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm hay sao?”
Mỏ chim nghi ngờ mà lom lom ngó bọn họ. Có người chơi chẳng chịu đựng được, khóc lóc sợ sệt, hoặc là né tránh nó. Chỉ có Trần Thải Tinh vẫn như bình thường, lúc mỏ chim nhìn sang, thậm chí còn nợ nụ cười lễ phép.
“Tốt thôi, các người nhớ kỹ là buổi tối không nên ra khỏi phòng.” Bác sĩ mỏ chim thu ánh mắt lại, dặn cái câu của hai hôm trước.
Lại tới lúc phân chia ra nên đi nông thôn hay là thành phố. Trên mặt mọi người toàn là sự sợ hãi, cái chết của Phương Bình Bình nhắc nhở rằng, bọn họ cũng sẽ bị truyền nhiễm. Có người bạo gan hỏi: “Bác sĩ Alexander, tôi có chút khó chịu, hôm nay tôi không ra ngoài mà ở lại nghỉ ngơi một hôm có được không?”
Bác sĩ mỏ chim nhìn người nói chuyện, giọng điệu có chút thôi miên: “Nếu vị này cảm thấy không khỏe, có thể tới phòng trị liệu nghỉ ngơi, có đồng ý không?”
“Tôi …”
“Trên đời không có ai cho không ai cái gì, bác sĩ Alexander cho chúng ta ăn cho chúng ta ngủ, chúng ta phải cần cù lao động mới phải.” Trần Thải Tinh đột nhiên mở miệng, mặt cười hiền hòa, “Bác sĩ, ngài nói xem có đúng không?”
Mỏ chim của Alexander mỏ chim chuyển hướng Trần Thải Tinh, một lúc lâu, mới lạnh lẽo nói: “Đúng, các người phải học tập cho giỏi.” Câu này nghe rất cứng.
Chờ mọi người rời khỏi đại sảnh.
Người chơi ban nãy muốn lười biếng nghỉ việc kia liếc Trần Thải Tinh, tức giận nói: “Cô không muốn nghỉ ngơi thì kệ cô nhưng người khác muốn.”
“Đúng rồi, nịnh nọt cho lắm Alexander người ta cũng chẳng quan tâm.”
Trần Thải Tinh nhẹ nhàng: “Đừng để bệnh giả thành thật, ngủ rồi không tỉnh nữa.”
“Cô!” Đối phương giận xanh mặt, muốn xông lên ăn thua đủ: “Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ có thai.”
“Gà mờ như vậy, tôi nào dám không tin.”
Người nọ vốn đang tức như con cá nóc, lại bị câu kia của Trần Thải Tinh chích xì hơi, nom xem sống dở chết dở, cuối cùng thở dài một cái, được bạn bè dìu đi, cách mấy mét còn nghe văng vẳng tiếng khuyên lơn: “Thôi chớ tính toán với phụ nữ có thai.”, “Bộ không thấy sau lung ả ta có hai tên đàn ông to con sao, làm không lại đâu.”
Nguyên Cửu Vạn nhăn mặt.
Ủa hai tên đàn ông là sao? Mình bỏ đâu?
Trần Thải Tinh cúi đầu, bắt gặp em trai cưng đang giận dỗi, bao nhiêu tâm tư treo hết lên trên mặt, bèn cười híp mặt xoa đầu nhỏ của Nguyên Cửu khen: “Bé Cửu nhà chúng ta là lợi hại nhất, chị toàn là dựa vào bé Cửu bảo vệ, bé Cửu đàn ông dữ dữ.”
Quách Dục:… Nguyên Tinh cái gì cũng tốt, chỉ là mắt hơi có chút vấn đề.
Hôm nay bốn người vẫn như cũ đi vào thành, Trần Thải Tinh có suy đoán cần phải xác nhận một chút. Đồng hành lần này còn có ba người khác, hai nữ một nam, Trần Thải Tinh nhận ra cô nàng Vương Quả nọ, chăm chú nhìn kỹ, ba người một đội, mà Vương Quả im lặng đi tuốt sau cuối, hai người đồng đội của cô ta chuyện trò rất thân thiết, tựa như cô ta là tàng hình mất vậy.
Hai đội cách một khoảng xa, xem ra người ta sợ bọn họ nghe được cái gì.
Trình Lập Phong chú ý tới tầm mắt của Nguyên Tinh, nói: “Nam tên Chu Tuy, là oldbie.”
“Như vậy lại càng kỳ quái.” Trần Thải Tinh nói, bổ sung thêm, “Ngày đầu tiên tới đây tôi có chạm vào tay Alexander, có nhiệt độ.” Cho nên khi ấy khẳng định Alexander là người, kết quả lại là?
Khung cảnh tối qua còn treo lơ lửng trước mắt.
Trình Lập Phong nhìn bóng lưng trước mặt, nhíu mày.
“Ủa ủa ủa, đội chúng ta bốn người lận mà, mờ mờ mịt mịt làm chi? Bộ tôi hổng xứng biết đến hay sao?” Quách Dục không chịu bị bỏ rơi.
Trần Thải Tinh liếc nhìn Quách Dục, cúi đầu hỏi Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, em hiểu chị nói gì không?”
“Dạ em biết.” Nguyên Cửu Vạn gật gù cái đầu nhỏ.
Quách Dục:???
“Tôi không tinnnnnnn, giờ em trai nói thử xem, tôi nghe coi có đúng vậy không.” Quách Dục mặt dày, hắn không tin là mình còn thua cả một học sinh tiểu học. ngôn tình ngược
Nguyên Cửu Vạn vốn không định để ý tới Quách Dục, mà Tinh nhìn nhóc, chẳng còn cách nào hơn: “Chu Tuy là oldbie, Vương Quả ngày hôm sau đã chen vào được đội ngũ của Chu Tuy. Ấy mà đêm đầu tiên chết bốn người, newbie rất sợ sệt muốn được ở cùng oldbie, nhưng chẳng ai chịu đồng ý.”
Tuy vậy Vương Quả vào được đội của Chu Tuy.
“Sao nhóc biết là ngày thứ hai …” chợt Quách Dục ngậm miệng. Vì tối hôm đầu tiên có người chết, ngày thứ hai hắn và lão Trình vào thành, lúc đó Vương Quả một thân một mình, không có đồng đội, hơn nữa đối phương còn tỏ ra đáng thương muốn gia nhập đội ngũ của bọn họ, hắn và lão Trình đều cự tuyệt.
Khi ấy bọn họ đã party với hai chị em Nguyên Tinh, lười đổi bạn cùng phòng. Nếu khi ấy Vương Quả đã được Chu Tuy cho vào đội, chẳng có lý gì lại tìm đến bọn họ.
“Còn có một chỗ là, độ tồn tại của Vương Quả quá thấp.” Trình Lập Phong nói rằng. Một khi hắn gặp được ai là sẽ không thể quên được, nhưng lại thường xuyên lờ đi cô ta, nếu chẳng phải Nguyên Tinh nhắc tới, hắn cũng chẳng nghĩ ra, cứ như đối phương là không có trên đời, chẳng có gì đặc biệt.
Đây lại càng quái dị.
Nhìn đội ngũ trước mặt, rõ ràng là ba người, mà Chu Tuy lại thân thiết chuyện trò cùng người nữ khác, cứ như chẳng biết có Vương Quả đằng sau.
Quách Dục suy luận cho ra một khả năng, sợ đến kêu thành tiếng, run cầm cập nói: “Các người nghĩ xem có khi nào Vương Quả là quỷ không? Chỉ có chúng ta nhìn thấy cổ, mà đồng đội của cổ lại không nhìn thấy, một đội bốn người thì có chia ra đi tìm manh mối cũng chia 2 – 2, chứ ai lại chia 3 – 1.”
“Vương Quả có bóng và có nhiệt độ.” Trần Thải Tinh cảm thấy chưa chắc là quỷ.
Quách Dục quan sát, quả nhiên phía sau Vương Quả đổ xuống một cái bóng dài thật dài, ban đầu cho là quỷ hắn cảm thấy rất sợ, nhưng bây giờ không phải người không phải quỷ hắn càng cảm thấy sợ hơn, giọng vo ve như muỗi, “Vậy các người nói thử xem rốt cuộc Vương Quả là cái gì? Lão Trình còn từng cõng cổ … ”
“Phắc diu.” Quách Dục kịp phản ứng, nhìn về phía lão Trình, “Tối ngày thứ hai mèo mun định giết ông, điều kiện kích hoạt tử vong không phải là vào rừng, mà là bị Vương Quả theo dõi?”
Trình Lập Phong đã nghĩ tới việc đó từ sớm, mà vẫn lắc đầu: “Cũng chưa chắc, có khi hai cái cộng lại mới thành điều kiện.”
Vào rừng và bị Vương Quả theo dõi.
Chẳng biết vì sao bị theo dõi nữa, có thể là ở một nơi bọn họ không chú ý tới, Vương Quả có hành vi gì đó dụ dỗ bọn họ kích hoạt điều kiện. Chứ nếu không sao bị Vương Quả theo dõi, mà đám người Chu Tuy chẳng bị gì cả, tối qua mèo mun cũng chẳng phải từ phòng của đám người Chu Tuy đi ra.
“Bốn người chết vào tối đầu tiên, có newbie trông thấy bọn họ cùng nhau đi vào rừng” Trần Thải Tinh bổ sung.
Cho nên điều kiện là một đôi.
Trước mắt, có thể đưa ra kết luận Vương Quả và rừng cây có liên quan với nhau. Đạo cụ lục lạc mà bọn họ có sẽ khiến mèo mun của Barbara nghe lời, không thể giết người vào ban đêm. Nếu người chơi không có tiền mua thánh giá, chỉ cần tra được Barbara, sau đó tìm được lục lạc từ trong cửa hàng giầy da, vậy là tránh được.
Game cho bọn họ con đường sống, một cơ hội mà không cần nạp tiền cũng có.
Tuy nhiên đánh đổi cũng không nhỏ, cần phải từng mạng từng mạng thí nghiệm. Ai mà biết chuông này xài được đâu.
“Lần này nhờ có Tiểu Cửu mới có lục lạc, Tiểu Cửu giỏi quá.” Trần Thải Tinh khen Tiểu Cửu.
Nguyên Cửu Vạn được khen mà ưỡn ưỡn ngực nhỏ, vui vẻ nói: “Là chị nhìn thấy trước, em mới lấy được nó, chị giỏi hơn nhiều.”
Quách Dục: … Hai chị em nhà này bị cái gì vậy, tự dưng nịnh bợ lẫn nhau.
“Ngày mai đến nông thôn xem xem.” Trần Thải Tinh nhớ tới Murphy, có thể hỏi thêm chút gì khác. Trò chơi chia ra nông thôn và thành phố, chắc là chia ra hai con đường, trong thành là rừng cây Barbara, còn nông thôn là con chim đen Alexander.
Chẳng qua khi ấy cậu không ngờ tới Alexander có vấn đề, Murphy kể việc Barbara xong, cậu chứ chăm chăm vào chuyện ấy, nên không hỏi được nhiều.
Murphy có nhắc tới ác ma.
Trần Thải Tinh chợt ngộ ra.
Ý Murphy nói là chỉ gã ta chứ không phải chỉ là bệnh dịch hạch.
Thế giới này cho bọn họ thông tin rất mịt mờ, một ván cờ toàn chơi chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất