Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao
Chương 38: Quái vật
Editor: Xoài
Tiệc rượu thượng lưu vẫn còn tiếp tục.
Hoàn toàn là vây quanh nịnh nọt Colin, xem ra Colin chính là Boss lớn của chiếc thuyền này.
“Đám nhóc kia vẫn còn ngủ say, nếu như tỉnh lại cũng có lũ linh cẩu canh chừng.”
Colin giơ ly thủy tinh, một hơi uống cạn rượu trong ly, tiếng cười rất lớn, nói: “Không liên quan, để bọn họ biết đến chúng ta thì mới càng thú vị, kích thích hơn, không phải sao? Chiếc thuyền này không cấm kỵ điều gì, càng có trò hay để xem, càng sung sướng. “
“Đúng vậy, đúng vậy, Colin nói đúng, như vậy chơi mới sướng chứ.”
“Ngày mai đã có thể mở quà, tôi rất thích món quà này, có thể cho bọn họ nhìn nó lắc lắc. Điều kiện là gì…”
“Ha ha, thích thú hả, suỵt, đừng nói lớn quá, bị nghe được sẽ không có ý nghĩa.”
Người ở bên trong liền thấp giọng nói nhỏ, không bao lâu lại sảng khoái bắt đầu cười ha hả, vây quanh Colin ôm chân thối của hắn.
Trần Thải Tinh cách kính thủy tinh đếm đếm số lượng quái vật, rất nhiều, ít nhất trên một trăm, nếu nhiệm vụ của trò chơi này là giết hết tất cả quái vật, vậy người chơi bọn họ chỉ cần đánh càng sớm càng tốt, chẳng phải là GG rồi sao? Nhất định phải có biện pháp khác.
(GG nghĩa là goodgame, sau mỗi trận đánh game hay thì hai bên đối thủ sẽ bắt tay nhau và khen GG nghĩa là hai bên đã cùng nhau đấu và kết thúc trận đấu một cách tốt đẹp).
Nguyên Tinh, mày có thể, cố gắng lên nào!
Trần Thải Tinh đứng ngoài nghe lén, bị gió biển thổi đến phát run, không nghe được tin tức hữu dụng khác, chỉ có thể dắt tiểu Cửu trở lại, lúc đi nghe được vị phu nhân vây quanh Colin kia nói nói: “Ban ngày làm con người thật phiền, gò bó hết sức, buổi tối có thể sung sướng, đây mới là thời gian của chúng ta.”
Sau đó là càn rỡ cười to, còn có âm thanh ồn ào của bầy quái vật hùa theo.
Trần Thải Tinh liếc mắt, ở góc khuất, một tay che mắt Tiểu Cửu, cái này không thích hợp với con nít.
Hai người trở lại căn phòng suite trên lầu, linh cẩu ngủ say như chết, căn bản không phát hiện hai người đã từng rời đi. Cậu liếc nhìn thời gian, đã ba giờ rồi, Trần Thải Tinh đi vào nhà vệ sinh xong lập tức chui vào chăn, tiểu Cửu đến gần, chui vào trong lồng ngực của cậu, Trần Thải Tinh mới vừa rồi còn lạnh cóng, thế nhưng bây giờ lại được ôm ôm gối ôm em trai hình người đầy ấm áp.
” Thân thể Tiểu Cửu khỏe mạnh, thật ấm, sau này có thể giúp vợ sưởi ấm rồi.”
Nguyên Cửu Vạn mang khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói: “Em chỉ giúp anh sưởi ấm.”
“Ha ha, đúng là lời nói của con nít.” Trần Thải Tinh chọc cười không coi là thật, sờ cái đầu tóc xoăn, nói: “Đi ngủ thôi.”
“Anh thì sao?”
Trần Thải Tinh còn muốn chờ tiệc rượu của bầy quái vật ở dưới kia kết thúc, sau khi kết thúc sẽ đi đâu, cậu còn chưa biết phòng của Colin ở chỗ nào, những thứ này nếu muốn biết đều phải đi tìm đầu mối.
“Em sẽ cùng chờ với anh.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Cửu Vạn lộ ra nụ cười cơ trí, nói chuyện lại ngoan cực kỳ. Trần Thải Tinh làm anh bị em trai đáng yêu chạm trúng điểm manh, cười híp mắt nói: “Con nít phải đi ngủ sớm thì mới có thể cao được, ngoan, đi ngủ đi.”
Nguyên Cửu Vạn không chịu, trợn to mắt nhìn Trần Thải Tinh.
Đứa nhỏ ngoan, tính cách cũng có chút bướng bỉnh. Trần Thải Tinh không nóng nảy, ngược lại trong lòng rất ấm áp, không uổng công thương tiểu Cửu. Hai người trò chuyện câu được câu mất, tiếng động dưới lầu vẫn như cũ rất vang dội, cho đến năm giờ, trong nháy mắt đã không có âm thanh nào nữa.
Rất kỳ quái.
“Sớm biết vậy đã đi canh chừng…” Trần Thải Tinh lẩm bẩm.
Nhưng có thể do hóng gió nên bị lạnh, nên giờ cậu rất muốn đi vệ sinh. Không có biện pháp, không chịu nổi rồi. Ai kêu cậu là một bà bầu chứ. Trần Thải Tinh viện cớ cho mình.
Cậu rời giường đi tới cửa phòng khách, kéo nắm cửa, linh cẩu ở bên ngoài quả nhiên biến thành quản gia Âu phục chỉnh tề, đối phương tựa vào vách tường giống như là đã ngồi một đêm, còn mê mê man man mà ngủ, Trần Thải Tinh chắc chắn xong đóng cửa lại, khó khăn bò lên giường, ôm tiểu Cửu nói: “Đi ngủ thôi.”
Tám giờ rưỡi sáng, trong Palace suite B22, 23 lại vang lên tiếng mắng chửi.
Đang mắng người chính là thai phụ an nhàn sung sướng kia, cô mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu đỏ, vạt áo khép lại, bên hông buột lại một nút thắt, che đi những thứ cần che, lộ ra thắt lưng xinh đẹp cùng xương quai xanh trắng nõn tinh tế, làn da trắng như đang phát sáng, áo ngủ chỉ dài ngang đầu gối, dễ dàng thấy được mắt cá chân, bắp chân nhỏ gầy xinh đẹp vô ngần, một đầu tóc đen dày mượt phủ trên bả vai.
Ánh nắng buổi sáng nhu hòa chiếu lên cô gái, xinh đẹp tựa như báu vật nhân gian. Các người chơi nam nghe được tiếng động ra xem thử đều trợn mắt cả lên, trong lòng hâm mộ cùng ghen tị chồng của thai phụ đang đang lên tiếng chửi bới này, tại sao lại có thể nhanh tay như vậy cướp được bảo vật nhân gian trước cả bọn họ.
Nói thật giọng nói của thai phụ rất dễ nghe, không chói tai cũng không lanh lảnh, như tiếng nước trong trẻo, mắng chửi người khác cũng không thốt ra từ ngữ thô tục nào.
“… Tôi nửa giờ trước muốn cà phê đen cùng sữa bò, ông bây giờ mới đưa tới cho tôi, còn gì là ăn sáng nữa? Đem lên vài lát bánh mì đã coi như xong hả? Ông làm việc có thể hay không có chút chỉ số thông minh, Ông như thế này sẽ để cho tôi cảm thấy ông chỉ là một con chó … ”
” Này! Cô đủ chưa.” Có người chơi nữ nhịn không được, lớn tiếng ngăn lại: “Cô đuổi hắn đi ra, hắn ở ngoài cửa ngủ một đêm, cô bây giờ còn nói như vậy, thật là quá đáng.”
Trần Thải Tinh nhìn sang, người chơi nữ không cam lòng yếu thế trợn mắt nhìn lại, “Tôi nói không đúng sao? Đều đến thế giới trò chơi, còn tưởng rằng mình là nàng công chúa nhỏ sao, loại người như cô thật là làm mất mặt phụ nữ chúng tôi.”
“Tôi làm mất mặt phụ nữ sao?” Trần Thải Tinh nhẹ tay vén tóc, phong tình vạn chủng quay đầu lại hỏi những người chơi năm đang xem náo nhiệt.
Người chơi nam:!!!
Đương nhiên là không có.
“Không có, không có, làm sao có thể.” Thai phụ này xinh đẹp như vậy nói cái gì cũng đúng.
“Đúng vậy, hơn nữa Nguyên Tinh cũng không mắng chửi người khác, chỉ là dạy dỗ một chút, làm sao có thể nghiêm trọng đến nỗi làm mất mặt phụ nữ được.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Từ Hồng Hồng, cô nói chuyện thật là quá đáng, Nguyên Tinh cũng chưa nói gì, còn đang mang thai, cô đừng kích thích cô ấy.”
Người chơi nữ Từ Hồng Hồng:???, cô gái bụng lớn này còn nói quản gia là con chó, vậy mà còn chưa nói gì sao!
Trần Thải Tinh thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười, “Đừng nói ta dùng thân phận người mang thai khi dễ một cô gái.” Cậu hất cằm đến chỗ quản gia, nói: “Mọi người chỉ thấy ta dạy dỗ hắn, làm sao không hỏi một chút bản thân hắn là cái loại quản gia gì, làm việc lộn xộn, không có tí đầu óc, bởi vậy mới có chuyện xảy ra, chẳng lẽ tôi rất giống một người tranh cãi mà không có lí do sao?”
Không đợi ai trả lời, Trần Thải Tinh còn nói: “Ông nếu cảm thấy tôi không dễ phục vụ, được, ông đi theo người khác, đừng ở nơi này làm chướng mắt tôi.”
Nghĩ cũng biết, linh cẩulinh cẩu không thể bỏ đi theo người khác.
Quả nhiên, quản gia cúi đầu, giọng nói cung kính, thành khẩn nói: “Tiểu thư, tôi là quản gia của người, không thể đi nơi khác, xin người đừng đuổi tôi đi.”
“Nghe chưa? Đây là hắn muốn lưu lại.” Trần Thải Tinh liếc nhìn Từ Hồng Hồng, giọng đầy ngụ ý nói: “Lần sau trước khi bất bình giùm người khác, thì xác định một chút cô có phải hay không đang làm việc tốt nha.”
Nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt quét qua quản gia đang cúi đầu che giấu sắc mặt, Trần Thải Tinh lãnh đạm nói: “Còn không đi chuẩn bị bữa ăn sáng, ngây người ở đây làm gì.”
Quản gia đi xuống.
Mấy người chơi khác đứng khá xa, không có nhận ra được đáy mắt quản gia lộ ra ác ý.
Trần Thải Tinh phát hiện, nếu linh cẩulinh cẩu có thể tùy ý giết người chơi, ngày thứ nhất cậu đã chết một ngàn tám trăm lần. Muốn tìm đầu mối ở trên thuyền lớn, tránh tai mắt của linh cẩu, phải suy nghĩ chút biện pháp tìm việc cho đối phương làm.
“Không có chuyện gì thì giải tán đi.” Trần Thải Tinh khép lại áo ngủ, xoay người trở về phòng đóng sầm cửa lại.
Người chơi nam bên ngoài thu hồi ánh mắt, chưa thỏa mãn, quyến luyến không thôi nói: “Vừa nãy quên hỏi, buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm không…”
“Anh nói đúng, không nhớ ra được. Nguyên Tinh thật là xinh đẹp.”
Từ Hồng Hồng giận đến đỏ mặt lên, đàn ông ai cũng thật tùy tiện, ngay cả phụ nữ có thai mà cũng có thể đánh chủ ý. Cô xoay người trở về phòng, giận đùng đùng nói cùng người trong phòng: “Tức chết tôi, mắng quản gia là chó, tôi thật là a từng thấy thai phụ nào cực phẩm như vậy cả, còn cái đám đàn ông kia đều không phải là thứ gì tốt đẹp, cô có nghe ôi nói không?”
“Cái gì?”
“Cái cô bụng lớn kêu Nguyên Tinh á.” Từ Hồng Hồng thở phì phò, “Thật may lúc đầu không tổ đội với đàn ông, cứ nhìn thấy gái đẹp là đờ người ra, cũng không để ý đức hạnh gì.”
Người cùng phòng mở miệng: “Tôi cảm thấy Nguyên Tinh nói không sai, chú ý quản gia một chút, tránh xa hắn ra.” Vừa nói vừa đứng lên đi ra khỏi cửa.
Từ Hồng Hồng liên tục oán giận, một đầu dấu hỏi.
“Vương Tiêu Tiêu, cô đi làm gì? Cô rốt cuộc là đồng đội của ai vậy?.”
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa và câu nói ngắn gọn đơn giản của Vương Tiêu Tiêu, “Tìm Nguyên Tinh.”
Từ Hồng Hồng mặt đầy mơ hồ, Nguyên Tinh rốt cuộc có cái gì tốt, trai gái đều theo, đáng ghét!
Đùng! Đùng! Đùng, cửa phòng bị gõ.
Trần Thải Tinh nghĩ quản gia trở lại, ngồi ở trên ghế sa lon, lười vận động, nói: “Cửa không có khóa.”
Cửa đẩy ra, đi vào là một cô gái tóc ngắn mặc áo thun cùng quần jean… Trần Thải Tinh thấy mặt đối phương, trầm mặc một lát, nhanh chóng đứng lên nói: “Tôi biết cô muốn hỏi gì, tôi nói tôi không phải cô tin không?”
Đối phương không trả lời.
Trần Thải Tinh cắn răng: “Tôi là em gái của hắn cô tin không?”
“Anh Trần, anh cùng Tiểu Cửu …” Vương Tiêu Tiêu trong đầu nghĩ cô ta là đang thử chỉ số thông minh của mình sao?
Trần Thải Tinh nghe được hai chữ anh Trần, thì biết mọi sự đã rồi, cậu nhắm mắt gật đầu một cái.
“Không sai, anh Trần đã chết, đứng ở trước mặt cô là em gái của hắn – Nguyên Tinh.”
“Cho nên anh Trần cùng Nguyên Tinh là anh em cùng cha khác mẹ?”
Trần Thải Tinh trầm mặc một giây, liếc nhìn cô gái tóc ngắn trước mặt, Vương Tiêu Tiêu, chính là cô gái tóc ngắn gặp được ở thế giới thứ nhất Bảo tàng tượng sáp, cậu há miệng, dùng một loại quy tắc ngầm của người trưởng thành, nói: “Có một số việc thật ra cũng không cần tôi mở miệng thừa nhận, cô biết chưa?”
“Biết, chẳng qua là không nghĩ tới Trần…” Vương Tiêu Tiêu uyển chuyển thay đổi lời nói: “Chị Nguyên Tinh, không nghĩ tới sở thích của chị rất đặc biệt, ngày thứ nhất tôi đều không dám tin, chị cùng anh Trần mặt mũi rất giống nhau, chính là đẹp hơn nữ tính hơn một chút, vẫn là tiểu Cửu không thay đổi.”
Ghế sô pha bị đẩy đến, Nguyên Cửu Vạn ngẩng đầu nhìn Vương Tiêu Tiêu một chút, là con gái, không có sức cạnh tranh, vì vậy lại thu hồi ánh mắt.
“Dùng đạo cụ, như vậy sẽ thuận tiện hơn.” Trần Thải Tinh trả lời ngắn gọn, nhanh chóng thay đổi đề tài, “Cô đi tới đây là thế giới thứ mấy? Sao tóc lại cắt ngắn như vậy?”
Cậu biến thành mẹ, Vương Tiêu Tiêu lại biến thành cha.
Trò chơi thật là một con dao giết người.
“Thế giới thứ tư, trong trò chơi vì ngại phiền phức nên dứt khoát cắt luôn cho thuận tiện.” Vương Tiêu Tiêu vừa nói, vừa liếc nhìn mái tóc dài trên sô pha của Nguyên Tinh, thật là đẹp.
Số lần hai người vào thế giới trò chơi quả nhiên bằng nhau.
Lại tán gẫu mấy câu, quản gia đẩy xe cùng bữa sáng trở lại.
Lần này bữa ăn sáng đặc biệt phong phú, đa dạng, quản gia dọn đồ xong, không cần Trần Thải Tinh phân phó lập tức đẩy xe rời đi. Vương Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng quản gia rời đi, cảm giác có chút giống như chạy mất dạng, thật khôi hài.
“Vừa ăn vừa nói chuyện.” Trần Thải Tinh uống một ngụm cà phê, nói: “Quản gia là linh cẩu, đừng dựa vào quá gần.”
Vương Tiêu Tiêu vừa nghe, vừa trao đổi đầu mối: “Tôi biết phòng ở của Colin.”
Trần Thải Tinh nắm quai ly cà phê dừng lại, nhướng mày, ” Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp.”
(Trích từ câu “Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì nên rửa mắt mà nhìn” của Lã Mông với Lỗ Túc trong Tam Quốc Chí, ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật)
“Hắc hắc, trong tay Từ Hồng Hồng có đạo cụ, cô ta đi một thế giới nhặt được đạo cụ tăng cường may mắn, buổi sáng lúc tìm gian phòng, có sử dụng một chút.” Vương Tiêu Tiêu nghĩ đến mâu thuẫn buổi sáng, thay đồng đội giải thích vài câu, “Tính Từ Hồng Hồng chính trực trượng nghĩa, lá gan cũng lớn, nhưng không có tâm tư gì xấu cả.”
“Không có sao, tôi không để ý.” Trần Thải Tinh chỉ đang nghĩ đến đạo cụ tăng cường may mắn mà Từ Hồng Hồng nhặt được, lại suy nghĩ một chút chính mình liều sống liều chết mới lụm được ba cái đạo cụ, giả gái, bụng phát sáng, trải nghiệm làm mèo, cũng rất muốn bán gạch cho trò chơi xây nhà.
Nhìn xem người ta may mắn biết bao nhiêu.
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn nhanh chóng dùng xong bữa ăn sáng, bốn người cùng đi xem một chút phòng của Colin. Quản gia bị Trần Thải Tinh tìm cách sai khiến đi nơi khác.
“Thật xin lỗi chuyện buổi sáng.” Từ Hồng hồng nói xin lỗi.
Vương Tiêu Tiêu giải thích: “Tôi có kể chuyện linh cẩu cho cô ấy nghe.” Chưa nói chuyện chị Nguyên Tinh là anh Trần.
“Không sao.” Trần Thải Tinh vén tóc, cười híp mắt nói: “Tôi vẫn đẹp là được.”
Từ Hồng Hồng: … NHỊN.
Phòng Colin ở tầng dưới, chính là nơi ở của những người nghèo cư trú trên tàu Titanic. Xuyên qua khu vực của người có tiền, đi xuống, bốn người đi xuống cầu thang. Từ Hồng Hồng nói: “Cũng không biết có tật xấu gì, tầng trên có nhiều gian phòng đẹp thế nhưng lại đi ở nơi như vậy, ánh sáng không tốt, ban ngày cũng âm trầm tối tăm.”
“Chắc là do thân phận hắn ta thấp hèn.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nói.
Từ Hồng Hồng: Ờ.
Tầng dưới ngoại trừ ánh sáng ở bên ngoài không tốt, còn lại đều bố trí khác hoàn toàn ở trên phim, phòng rất lớn, hành lang sang trọng, bố trí giống như tầng trên vậy. Đi qua mấy tầng nữa, phòng Colin ở ngay tầng tiếp theo.
Chiếc thuyền này cùng trên phim không giống nhau gì cả, chẳng cần phải đốt than để hoạt động.
Tầng dưới chót một chút ánh đèn cũng không có, ngoài cửa sổ đã là nước biển, sóng xanh da trời gợn lăn tăn, giống như người ở trong biển sâu.
“Gần tới rồi.” Từ Hồng Hồng chỉ một nơi, “Từ đây đi thêm một chút nữa là đã đến.”
Trần Thải Tinh liếc nhìn Từ Hồng Hồng, cô bé này lá gan thật lớn. Dưới đáy không có ánh sáng, hết sức yên tĩnh, nếu là lá gan nhỏ một chút đều sớm muốn rời đi, giống như cậu, cậu chính là một phụ nữ có thai yểu điệu, nhưng vì đứa trẻ chỉ có thể tiếp tục đi tới nơi kia.
Bốn người đi về phía trước, lặng lẽ, im ắng không một bóng người.
Lối đi hai bên được treo đầy các tấm phù điêu, những cụm hoa hồng, các loài động vật nhỏ, có thỏ, mèo, dê, rắn.v.v, những động vật đều ngồi hoặc nằm, bị những cành hoa hồng trói lại, tuy nhiên mắt tất cả đều đang nhìn người đi hành lang.
Giống như con thỏ kia, rõ ràng nghiêng người, nhưng vẫn là nghiêng đầu trợn mắt.
“Mọi người có không có cảm thấy bọn họ đang nhìn chúng ta không?” Vương Tiêu Tiêu hỏi.
Trần Thải Tinh cũng phát hiện, có điều mọi thứ vẫn chưa quá rõ ràng, không nói gì. Rất nhanh thì tới nơi cao nhất, hai cái cửa màu vàng, cửa sạch sẽ, không có hoa văn gì, cùng các loại điêu khắc ở hành lang so sánh thì rất đơn điệu.
Có loại cảm giác không cân xứng.
Hành lang ở tầng một cũng không điêu khắc những thứ này.
“Đến rồi, muốn đi vào sao?” Từ Hồng Hồng nuốt nước miếng một cái.
Trần Thải Tinh suy xét một giây, suy nghĩ tới cũng tới rồi, gật đầu nói: “Vào xem một chút đi.”
Trước khi vào trò chơi cậu chỉ mua được hai đạo cụ, một túi kẹo đậu, một đóa hoa hồng. Còn dư lại hai mươi đồng tiền vàng. Hắn móc ra túi kẹo đậu, một cái tay khác đẩy cửa.
Cửa từ từ mở ra.
Bên trong đen kịt một mảnh, căn bản không nhìn thấy cái gì, trên đất trải thảm lông thật dày, đạp lên không có âm thanh, bốn người sờ soạng xác định phương hướng đi vào, chờ mắt thích ứng với độ sáng, mơ hồ có thể thấy tình huống đại khái.
Phòng khách rất lớn, trang trí xa hoa, trên bàn uống trà nhỏ còn có mấy khúc xương đã bị gặm nhấm sạch sẽ, hiện lên ánh sáng bóng lưỡng. Mọi người cũng nhận ra đây là xương gì.
Xương đùi của người.
Vương Tiêu Tiêu chỉ chỉ một nơi, nơi đó là cửa phòng ngủ. Trần Thải Tinh đi tới, Nguyên Cửu Vạn đuổi theo phía sau, hai cánh cửa bị đẩy ra một cái khe hở, Trần Thải Tinh đi vào nhìn một vòng, trước mặt là một cái giường lớn, phía trên mơ hồ có người nằm, chắc là Colin.
Phòng hình như không có đồ vật đáng sợ nào. Trần Thải Tinh đang suy nghĩ có nên đi vào hay không nhìn một chút, đột nhiên tay bị nắm chặt, là Tiểu Cửu, cậu cuối đầu đối mặt với ánh mắt đỏ trong khe cửa, đó không phải là đôi mắt nên có của con người, quá lớn.
Dường như là bị đánh thức, mắt quái vật đỏ tươi, càng ngày càng tỉnh táo, mở to miệng lộ ra răng nanh sắc bén.
Dựa vào bản năng phán đoán được rèn luyện ở những thế giới trước, Trần Thải Tinh không hề nghĩ ngợi, móc mấy viên kẹo đậu đạo cụ đã chuẩn bị trước ném vào trong khe cửa, bởi vì phòng trải thảm thật dày, không gây ra tí âm thanh nào,kẹo rơi trên mặt đất, con quái thú mắt đỏ kia lập tức đuổi theo kẹo chạy qua một bên.
Vương Tiêu Tiêu và Từ Hồng Hồng đứng sau lưng thấy cảnh này sợ đến cả người đều đổ mồ hôi lạnh, Từ Hồng Hồng khoa tay múa chân hỏi có muốn đi hay không?
Trần Thải Tinh trầm tư một chút, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói: Tới cũng tới rồi.
Cậu đẩy cửa ra, quái thú vẫn còn đang ăn kẹo, cũng không có nhìn cậu. Trần Thải Tinh khoa tay múa chân để cho hai cô bé đừng vào, cậu mò mẫm phương hướng đi vào, xuyên thấu qua cửa sổ màu xanh da trời đại dương, thấy rõ người đang ngủ đúng là Colin, trong hình dáng con người.
Colin giống như là một xác chết vậy, không có lấy một tiếng hít thở, cứng rắn nằm ở chính giữa, hai tay đặt trước ngực, cũng không có gì đặc biệt, Trần Thải Tinh đang định đi tìm điểm khác, đột nhiên bị một tia sáng hấp dẫn, tay của Colin đặt trước ngực lộ ra một tia sáng màu xanh.
Rất yếu ớt, cậu vừa mới bắt đầu cho là ánh sáng đại dương. Nhưng cẩn thận nhìn một chút thì không phải, ánh sáng màu xanh là từ trong người Colin chảy ra, là tim của Colin.
Không còn kịp suy nghĩ nữa, vạt áo bị kéo lại, Trần Thải Tinh quay đầu liền thấy Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu chỉ quái thú ở góc bên cạnh.
Kẹo đã bị ăn hếtrồi.
Trần Thải Tinh không có dừng lại, nhanh chóng dắt tiểu Cửu đi ra ngoài. Hai cô bé nhìn thấy có người đi ra, biểu tình cảm ơn trời đất, vội vàng đi theo, cho đến khi lên trên boong tàu, vừa nãy ở dưới tầng chót lạnh lẽo âm u, giờ đây được ánh mặt trời sưởi nắng, mọi người như được hồi sinh lần nữa.
“Quá đáng sợ, lá gan của cô cũng quá lớn rồi, hù chết tôi.” Từ Hồng Hồng ở bên cạnh nói, rồi sau đó tò mò hỏi: “Cô ở trong đó có phát hiện cái gì không?”
“Tim của Colin phát sáng.”
Từ Hồng Hồng:??? Lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Thải Tinh thấy chưa phải lúc để nhiều lời, cậu phát hiện quản gia ở cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm cậu. Cậu suy nghĩ một chút, hôm nay hoạt động săn giết cô dâu của quái vật còn chưa bắt đầu, chắc sắp tới rồi.
Cho nên lá gan của con linh cẩu này mới bắt đầu lớn lên.
“Cô xem kìa, tôi nói hắn ngây ngốc mọi người còn không tin.” Trần Thải Tinh lộ ra vẻ mặt tôi thật là người tốt, ngoắc gọi quản gia tới, một tay che mặt trời, kiểu cách nói: “Đều thấy tôi đang phơi nắng như này, sao không mang dù tới, mặt trời lớn như vậy sẽ làm đen da tôi mất.”
Quản gia cúi đầu cung kính nói: “Tiểu thư, tôi đi lấy ngay bây giờ.”
“Đi đi, đi đi.” Trần Thải Tinh khoát tay, câu nói đầu tiên đuổi quản gia chạy đi.
Ánh mắt Từ Hồng Hồng phức tạp, mang theo mấy phần sùng bái. Sau khi biết quản gia là quái vật, cô càng không dám la hét om sòm, nhìn cô gái có thai một chút, thái độ từ đầu đến cuối như một, khó trách Vương Tiêu Tiêu nói rất cường hãn.
Bốn người trở về phòng, Trần Thải Tinh thấy số phòng của mình, đột nhiên nghĩ đến lời nói nghe lén được lúc rạng sáng.
Ngày mai muốn mở quà, điều kiện là gì…
Trần Thải Tinh nghĩ đến lời nói nghe lén được, nếu như dựa theo cậu đoán thì điều kiện là chết đi, như vậy điều kiện còn cần phải lắc, có phải hay không mỗi ngày điều kiện tử vong đều thay đổi?
Rất nhanh cậu sẽ biết. Buổi trưa, lúc dùng cơm, quản gia mời người chơi đến phòng tiệc ở lầu hai, nói Colin tiên sinh sợ các cô dâu nhàm chán, chuẩn bị một chút trò chơi giải trí, các thành viên trong gia tộc của hắn cũng muốn gặp các vị.
Trần Thải Tinh thay quần áo khác, lúc dắt tiểu Cửu xuống lầu, nghe được có người chơi nói: “Ngày thứ hai, còn chưa có người chết, cái trò chơi này nhìn không cũng không phải rất khó nha.”
“Cô dâu ở lại cuối cùng? Ý có phải hay không là chúng ta phải tránh, đừng làm cô dâu, tôi luôn cảm thấy ý trong lời nói cứ là lạ.”
“NPC không phải đã nói rồi sao, trừ cô dâu ra, những người khác có thể xuống thuyền.”
Có người giễu cợt, nói: “NPC nói cái gì chính là cái đó, nếu như bị đào thải thì đều phải chết thôi, chỉ có người ở lại cuối cùng mới có thể sống sót.”
“Anh nghĩ đây là thế giới cap cấp sao? Làm sao có thể chết hết được? Không thể nào chỉ có một người sống sót.”
Có cái gì không thể. Thế giới trò chơi thần quái cũng không phải là ngồi ở cửa hàng ăn trái cây, chết mấy mạng người đều phải cân đo đong đếm an bài cho thỏa đáng.
Người nói chuyện thấy sau lưng có tiếng bước chân, nhìn thấy người đứng sau, mắt sáng lên, ân cần hỏi han: “Nguyên Tinh, cô nói xem?”
“Tra nam đưa cho tôi một chiếc thuyền hư nát thì muốn tôi làm cô dâu của hắn, tôi thèm vào.” Trần Thải Tinh chê bai thậm tệ, thuận tiện quét mắt tới đám Đại lão gia bên này, “Mấy người muốn hả?”
“Không không không, dĩ nhiên không muốn, ta là thẳng nam, Nguyên Tinh.”
Trần Thải Tinh liếc nhìn người nói thẳng nam, trong đầu nghĩ anh mà là cong thì hai ta cũng không có khả năng. Không nói gì nữa, dắt Tiểu Cửu xuyên qua mấy người chơi xuống lầu, đi tới trước phòng ăn, có người hầu thay cậu kéo cửa ra.
Cảnh tượng bên trong giống như yến hội lúc rạng sáng, âm nhạc tao nhã, người hầu bưng ly thủy tinh để rượu qua lại trước mặt các vị quý tộc thân sĩ phu nhân, những quái vật muốn thể hiện kia bưng ly rượu trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười, so với nụ cười hào phóng tối hôm qua, bây giờ đã thu liễm đi rất nhiều.
Nhìn qua cùng người bình thường giống nhau. Điều kiện tiên quyết là phải làm lơ mấy ánh mắt vô tình hay cố ý quét tới như đang quan sát hàng hóa của đối phương.
Trần Thải Tinh tìm vị trí rồi ngồi xuống, vẫn không có nghĩ ra điều kiện tử vong.
Đã có người bưng ly rượu tới bắt chuyện, là một vị phu nhân lớn tuổi, trang phục đẹp đẽ, đặt ly rượu xuống, nở một nụ cười nói: “Cô nhìn qua thật xinh đẹp.”
Qua lỗ tai của Trần Thải Tinh phiên dịch thì thành cô nhìn qua thật ngon miệng.
“Cô có thể chưa biết, tôi là cô của Colin, hắn thích dạng gì ghét dạng gì tôi đều biết, cô không muốn hỏi ta một chút về cái gì sao?” Tay phu nhân mập mạp đeo chiếc nhẫn vuốt ve ly rượu, mặt đầy chân thành, nói tiếp: “Cô như vậy tôi cũng rất thích.”
Trần Thải Tinh nghĩ tiệc rượu buổi tối có cảnh tượng không thích hợp với thiếu nhi, quét mắt toàn trường thấy nhóm thành viên gia tộc có cùng huyết thống với Colin đã đến đông đủ cả rồi. Không khỏi sâu kín than thở một câu, “Súc sinh.”
Phu nhân:???
Tiệc rượu thượng lưu vẫn còn tiếp tục.
Hoàn toàn là vây quanh nịnh nọt Colin, xem ra Colin chính là Boss lớn của chiếc thuyền này.
“Đám nhóc kia vẫn còn ngủ say, nếu như tỉnh lại cũng có lũ linh cẩu canh chừng.”
Colin giơ ly thủy tinh, một hơi uống cạn rượu trong ly, tiếng cười rất lớn, nói: “Không liên quan, để bọn họ biết đến chúng ta thì mới càng thú vị, kích thích hơn, không phải sao? Chiếc thuyền này không cấm kỵ điều gì, càng có trò hay để xem, càng sung sướng. “
“Đúng vậy, đúng vậy, Colin nói đúng, như vậy chơi mới sướng chứ.”
“Ngày mai đã có thể mở quà, tôi rất thích món quà này, có thể cho bọn họ nhìn nó lắc lắc. Điều kiện là gì…”
“Ha ha, thích thú hả, suỵt, đừng nói lớn quá, bị nghe được sẽ không có ý nghĩa.”
Người ở bên trong liền thấp giọng nói nhỏ, không bao lâu lại sảng khoái bắt đầu cười ha hả, vây quanh Colin ôm chân thối của hắn.
Trần Thải Tinh cách kính thủy tinh đếm đếm số lượng quái vật, rất nhiều, ít nhất trên một trăm, nếu nhiệm vụ của trò chơi này là giết hết tất cả quái vật, vậy người chơi bọn họ chỉ cần đánh càng sớm càng tốt, chẳng phải là GG rồi sao? Nhất định phải có biện pháp khác.
(GG nghĩa là goodgame, sau mỗi trận đánh game hay thì hai bên đối thủ sẽ bắt tay nhau và khen GG nghĩa là hai bên đã cùng nhau đấu và kết thúc trận đấu một cách tốt đẹp).
Nguyên Tinh, mày có thể, cố gắng lên nào!
Trần Thải Tinh đứng ngoài nghe lén, bị gió biển thổi đến phát run, không nghe được tin tức hữu dụng khác, chỉ có thể dắt tiểu Cửu trở lại, lúc đi nghe được vị phu nhân vây quanh Colin kia nói nói: “Ban ngày làm con người thật phiền, gò bó hết sức, buổi tối có thể sung sướng, đây mới là thời gian của chúng ta.”
Sau đó là càn rỡ cười to, còn có âm thanh ồn ào của bầy quái vật hùa theo.
Trần Thải Tinh liếc mắt, ở góc khuất, một tay che mắt Tiểu Cửu, cái này không thích hợp với con nít.
Hai người trở lại căn phòng suite trên lầu, linh cẩu ngủ say như chết, căn bản không phát hiện hai người đã từng rời đi. Cậu liếc nhìn thời gian, đã ba giờ rồi, Trần Thải Tinh đi vào nhà vệ sinh xong lập tức chui vào chăn, tiểu Cửu đến gần, chui vào trong lồng ngực của cậu, Trần Thải Tinh mới vừa rồi còn lạnh cóng, thế nhưng bây giờ lại được ôm ôm gối ôm em trai hình người đầy ấm áp.
” Thân thể Tiểu Cửu khỏe mạnh, thật ấm, sau này có thể giúp vợ sưởi ấm rồi.”
Nguyên Cửu Vạn mang khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói: “Em chỉ giúp anh sưởi ấm.”
“Ha ha, đúng là lời nói của con nít.” Trần Thải Tinh chọc cười không coi là thật, sờ cái đầu tóc xoăn, nói: “Đi ngủ thôi.”
“Anh thì sao?”
Trần Thải Tinh còn muốn chờ tiệc rượu của bầy quái vật ở dưới kia kết thúc, sau khi kết thúc sẽ đi đâu, cậu còn chưa biết phòng của Colin ở chỗ nào, những thứ này nếu muốn biết đều phải đi tìm đầu mối.
“Em sẽ cùng chờ với anh.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Cửu Vạn lộ ra nụ cười cơ trí, nói chuyện lại ngoan cực kỳ. Trần Thải Tinh làm anh bị em trai đáng yêu chạm trúng điểm manh, cười híp mắt nói: “Con nít phải đi ngủ sớm thì mới có thể cao được, ngoan, đi ngủ đi.”
Nguyên Cửu Vạn không chịu, trợn to mắt nhìn Trần Thải Tinh.
Đứa nhỏ ngoan, tính cách cũng có chút bướng bỉnh. Trần Thải Tinh không nóng nảy, ngược lại trong lòng rất ấm áp, không uổng công thương tiểu Cửu. Hai người trò chuyện câu được câu mất, tiếng động dưới lầu vẫn như cũ rất vang dội, cho đến năm giờ, trong nháy mắt đã không có âm thanh nào nữa.
Rất kỳ quái.
“Sớm biết vậy đã đi canh chừng…” Trần Thải Tinh lẩm bẩm.
Nhưng có thể do hóng gió nên bị lạnh, nên giờ cậu rất muốn đi vệ sinh. Không có biện pháp, không chịu nổi rồi. Ai kêu cậu là một bà bầu chứ. Trần Thải Tinh viện cớ cho mình.
Cậu rời giường đi tới cửa phòng khách, kéo nắm cửa, linh cẩu ở bên ngoài quả nhiên biến thành quản gia Âu phục chỉnh tề, đối phương tựa vào vách tường giống như là đã ngồi một đêm, còn mê mê man man mà ngủ, Trần Thải Tinh chắc chắn xong đóng cửa lại, khó khăn bò lên giường, ôm tiểu Cửu nói: “Đi ngủ thôi.”
Tám giờ rưỡi sáng, trong Palace suite B22, 23 lại vang lên tiếng mắng chửi.
Đang mắng người chính là thai phụ an nhàn sung sướng kia, cô mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu đỏ, vạt áo khép lại, bên hông buột lại một nút thắt, che đi những thứ cần che, lộ ra thắt lưng xinh đẹp cùng xương quai xanh trắng nõn tinh tế, làn da trắng như đang phát sáng, áo ngủ chỉ dài ngang đầu gối, dễ dàng thấy được mắt cá chân, bắp chân nhỏ gầy xinh đẹp vô ngần, một đầu tóc đen dày mượt phủ trên bả vai.
Ánh nắng buổi sáng nhu hòa chiếu lên cô gái, xinh đẹp tựa như báu vật nhân gian. Các người chơi nam nghe được tiếng động ra xem thử đều trợn mắt cả lên, trong lòng hâm mộ cùng ghen tị chồng của thai phụ đang đang lên tiếng chửi bới này, tại sao lại có thể nhanh tay như vậy cướp được bảo vật nhân gian trước cả bọn họ.
Nói thật giọng nói của thai phụ rất dễ nghe, không chói tai cũng không lanh lảnh, như tiếng nước trong trẻo, mắng chửi người khác cũng không thốt ra từ ngữ thô tục nào.
“… Tôi nửa giờ trước muốn cà phê đen cùng sữa bò, ông bây giờ mới đưa tới cho tôi, còn gì là ăn sáng nữa? Đem lên vài lát bánh mì đã coi như xong hả? Ông làm việc có thể hay không có chút chỉ số thông minh, Ông như thế này sẽ để cho tôi cảm thấy ông chỉ là một con chó … ”
” Này! Cô đủ chưa.” Có người chơi nữ nhịn không được, lớn tiếng ngăn lại: “Cô đuổi hắn đi ra, hắn ở ngoài cửa ngủ một đêm, cô bây giờ còn nói như vậy, thật là quá đáng.”
Trần Thải Tinh nhìn sang, người chơi nữ không cam lòng yếu thế trợn mắt nhìn lại, “Tôi nói không đúng sao? Đều đến thế giới trò chơi, còn tưởng rằng mình là nàng công chúa nhỏ sao, loại người như cô thật là làm mất mặt phụ nữ chúng tôi.”
“Tôi làm mất mặt phụ nữ sao?” Trần Thải Tinh nhẹ tay vén tóc, phong tình vạn chủng quay đầu lại hỏi những người chơi năm đang xem náo nhiệt.
Người chơi nam:!!!
Đương nhiên là không có.
“Không có, không có, làm sao có thể.” Thai phụ này xinh đẹp như vậy nói cái gì cũng đúng.
“Đúng vậy, hơn nữa Nguyên Tinh cũng không mắng chửi người khác, chỉ là dạy dỗ một chút, làm sao có thể nghiêm trọng đến nỗi làm mất mặt phụ nữ được.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Từ Hồng Hồng, cô nói chuyện thật là quá đáng, Nguyên Tinh cũng chưa nói gì, còn đang mang thai, cô đừng kích thích cô ấy.”
Người chơi nữ Từ Hồng Hồng:???, cô gái bụng lớn này còn nói quản gia là con chó, vậy mà còn chưa nói gì sao!
Trần Thải Tinh thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười, “Đừng nói ta dùng thân phận người mang thai khi dễ một cô gái.” Cậu hất cằm đến chỗ quản gia, nói: “Mọi người chỉ thấy ta dạy dỗ hắn, làm sao không hỏi một chút bản thân hắn là cái loại quản gia gì, làm việc lộn xộn, không có tí đầu óc, bởi vậy mới có chuyện xảy ra, chẳng lẽ tôi rất giống một người tranh cãi mà không có lí do sao?”
Không đợi ai trả lời, Trần Thải Tinh còn nói: “Ông nếu cảm thấy tôi không dễ phục vụ, được, ông đi theo người khác, đừng ở nơi này làm chướng mắt tôi.”
Nghĩ cũng biết, linh cẩulinh cẩu không thể bỏ đi theo người khác.
Quả nhiên, quản gia cúi đầu, giọng nói cung kính, thành khẩn nói: “Tiểu thư, tôi là quản gia của người, không thể đi nơi khác, xin người đừng đuổi tôi đi.”
“Nghe chưa? Đây là hắn muốn lưu lại.” Trần Thải Tinh liếc nhìn Từ Hồng Hồng, giọng đầy ngụ ý nói: “Lần sau trước khi bất bình giùm người khác, thì xác định một chút cô có phải hay không đang làm việc tốt nha.”
Nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt quét qua quản gia đang cúi đầu che giấu sắc mặt, Trần Thải Tinh lãnh đạm nói: “Còn không đi chuẩn bị bữa ăn sáng, ngây người ở đây làm gì.”
Quản gia đi xuống.
Mấy người chơi khác đứng khá xa, không có nhận ra được đáy mắt quản gia lộ ra ác ý.
Trần Thải Tinh phát hiện, nếu linh cẩulinh cẩu có thể tùy ý giết người chơi, ngày thứ nhất cậu đã chết một ngàn tám trăm lần. Muốn tìm đầu mối ở trên thuyền lớn, tránh tai mắt của linh cẩu, phải suy nghĩ chút biện pháp tìm việc cho đối phương làm.
“Không có chuyện gì thì giải tán đi.” Trần Thải Tinh khép lại áo ngủ, xoay người trở về phòng đóng sầm cửa lại.
Người chơi nam bên ngoài thu hồi ánh mắt, chưa thỏa mãn, quyến luyến không thôi nói: “Vừa nãy quên hỏi, buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm không…”
“Anh nói đúng, không nhớ ra được. Nguyên Tinh thật là xinh đẹp.”
Từ Hồng Hồng giận đến đỏ mặt lên, đàn ông ai cũng thật tùy tiện, ngay cả phụ nữ có thai mà cũng có thể đánh chủ ý. Cô xoay người trở về phòng, giận đùng đùng nói cùng người trong phòng: “Tức chết tôi, mắng quản gia là chó, tôi thật là a từng thấy thai phụ nào cực phẩm như vậy cả, còn cái đám đàn ông kia đều không phải là thứ gì tốt đẹp, cô có nghe ôi nói không?”
“Cái gì?”
“Cái cô bụng lớn kêu Nguyên Tinh á.” Từ Hồng Hồng thở phì phò, “Thật may lúc đầu không tổ đội với đàn ông, cứ nhìn thấy gái đẹp là đờ người ra, cũng không để ý đức hạnh gì.”
Người cùng phòng mở miệng: “Tôi cảm thấy Nguyên Tinh nói không sai, chú ý quản gia một chút, tránh xa hắn ra.” Vừa nói vừa đứng lên đi ra khỏi cửa.
Từ Hồng Hồng liên tục oán giận, một đầu dấu hỏi.
“Vương Tiêu Tiêu, cô đi làm gì? Cô rốt cuộc là đồng đội của ai vậy?.”
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa và câu nói ngắn gọn đơn giản của Vương Tiêu Tiêu, “Tìm Nguyên Tinh.”
Từ Hồng Hồng mặt đầy mơ hồ, Nguyên Tinh rốt cuộc có cái gì tốt, trai gái đều theo, đáng ghét!
Đùng! Đùng! Đùng, cửa phòng bị gõ.
Trần Thải Tinh nghĩ quản gia trở lại, ngồi ở trên ghế sa lon, lười vận động, nói: “Cửa không có khóa.”
Cửa đẩy ra, đi vào là một cô gái tóc ngắn mặc áo thun cùng quần jean… Trần Thải Tinh thấy mặt đối phương, trầm mặc một lát, nhanh chóng đứng lên nói: “Tôi biết cô muốn hỏi gì, tôi nói tôi không phải cô tin không?”
Đối phương không trả lời.
Trần Thải Tinh cắn răng: “Tôi là em gái của hắn cô tin không?”
“Anh Trần, anh cùng Tiểu Cửu …” Vương Tiêu Tiêu trong đầu nghĩ cô ta là đang thử chỉ số thông minh của mình sao?
Trần Thải Tinh nghe được hai chữ anh Trần, thì biết mọi sự đã rồi, cậu nhắm mắt gật đầu một cái.
“Không sai, anh Trần đã chết, đứng ở trước mặt cô là em gái của hắn – Nguyên Tinh.”
“Cho nên anh Trần cùng Nguyên Tinh là anh em cùng cha khác mẹ?”
Trần Thải Tinh trầm mặc một giây, liếc nhìn cô gái tóc ngắn trước mặt, Vương Tiêu Tiêu, chính là cô gái tóc ngắn gặp được ở thế giới thứ nhất Bảo tàng tượng sáp, cậu há miệng, dùng một loại quy tắc ngầm của người trưởng thành, nói: “Có một số việc thật ra cũng không cần tôi mở miệng thừa nhận, cô biết chưa?”
“Biết, chẳng qua là không nghĩ tới Trần…” Vương Tiêu Tiêu uyển chuyển thay đổi lời nói: “Chị Nguyên Tinh, không nghĩ tới sở thích của chị rất đặc biệt, ngày thứ nhất tôi đều không dám tin, chị cùng anh Trần mặt mũi rất giống nhau, chính là đẹp hơn nữ tính hơn một chút, vẫn là tiểu Cửu không thay đổi.”
Ghế sô pha bị đẩy đến, Nguyên Cửu Vạn ngẩng đầu nhìn Vương Tiêu Tiêu một chút, là con gái, không có sức cạnh tranh, vì vậy lại thu hồi ánh mắt.
“Dùng đạo cụ, như vậy sẽ thuận tiện hơn.” Trần Thải Tinh trả lời ngắn gọn, nhanh chóng thay đổi đề tài, “Cô đi tới đây là thế giới thứ mấy? Sao tóc lại cắt ngắn như vậy?”
Cậu biến thành mẹ, Vương Tiêu Tiêu lại biến thành cha.
Trò chơi thật là một con dao giết người.
“Thế giới thứ tư, trong trò chơi vì ngại phiền phức nên dứt khoát cắt luôn cho thuận tiện.” Vương Tiêu Tiêu vừa nói, vừa liếc nhìn mái tóc dài trên sô pha của Nguyên Tinh, thật là đẹp.
Số lần hai người vào thế giới trò chơi quả nhiên bằng nhau.
Lại tán gẫu mấy câu, quản gia đẩy xe cùng bữa sáng trở lại.
Lần này bữa ăn sáng đặc biệt phong phú, đa dạng, quản gia dọn đồ xong, không cần Trần Thải Tinh phân phó lập tức đẩy xe rời đi. Vương Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng quản gia rời đi, cảm giác có chút giống như chạy mất dạng, thật khôi hài.
“Vừa ăn vừa nói chuyện.” Trần Thải Tinh uống một ngụm cà phê, nói: “Quản gia là linh cẩu, đừng dựa vào quá gần.”
Vương Tiêu Tiêu vừa nghe, vừa trao đổi đầu mối: “Tôi biết phòng ở của Colin.”
Trần Thải Tinh nắm quai ly cà phê dừng lại, nhướng mày, ” Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp.”
(Trích từ câu “Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì nên rửa mắt mà nhìn” của Lã Mông với Lỗ Túc trong Tam Quốc Chí, ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật)
“Hắc hắc, trong tay Từ Hồng Hồng có đạo cụ, cô ta đi một thế giới nhặt được đạo cụ tăng cường may mắn, buổi sáng lúc tìm gian phòng, có sử dụng một chút.” Vương Tiêu Tiêu nghĩ đến mâu thuẫn buổi sáng, thay đồng đội giải thích vài câu, “Tính Từ Hồng Hồng chính trực trượng nghĩa, lá gan cũng lớn, nhưng không có tâm tư gì xấu cả.”
“Không có sao, tôi không để ý.” Trần Thải Tinh chỉ đang nghĩ đến đạo cụ tăng cường may mắn mà Từ Hồng Hồng nhặt được, lại suy nghĩ một chút chính mình liều sống liều chết mới lụm được ba cái đạo cụ, giả gái, bụng phát sáng, trải nghiệm làm mèo, cũng rất muốn bán gạch cho trò chơi xây nhà.
Nhìn xem người ta may mắn biết bao nhiêu.
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn nhanh chóng dùng xong bữa ăn sáng, bốn người cùng đi xem một chút phòng của Colin. Quản gia bị Trần Thải Tinh tìm cách sai khiến đi nơi khác.
“Thật xin lỗi chuyện buổi sáng.” Từ Hồng hồng nói xin lỗi.
Vương Tiêu Tiêu giải thích: “Tôi có kể chuyện linh cẩu cho cô ấy nghe.” Chưa nói chuyện chị Nguyên Tinh là anh Trần.
“Không sao.” Trần Thải Tinh vén tóc, cười híp mắt nói: “Tôi vẫn đẹp là được.”
Từ Hồng Hồng: … NHỊN.
Phòng Colin ở tầng dưới, chính là nơi ở của những người nghèo cư trú trên tàu Titanic. Xuyên qua khu vực của người có tiền, đi xuống, bốn người đi xuống cầu thang. Từ Hồng Hồng nói: “Cũng không biết có tật xấu gì, tầng trên có nhiều gian phòng đẹp thế nhưng lại đi ở nơi như vậy, ánh sáng không tốt, ban ngày cũng âm trầm tối tăm.”
“Chắc là do thân phận hắn ta thấp hèn.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nói.
Từ Hồng Hồng: Ờ.
Tầng dưới ngoại trừ ánh sáng ở bên ngoài không tốt, còn lại đều bố trí khác hoàn toàn ở trên phim, phòng rất lớn, hành lang sang trọng, bố trí giống như tầng trên vậy. Đi qua mấy tầng nữa, phòng Colin ở ngay tầng tiếp theo.
Chiếc thuyền này cùng trên phim không giống nhau gì cả, chẳng cần phải đốt than để hoạt động.
Tầng dưới chót một chút ánh đèn cũng không có, ngoài cửa sổ đã là nước biển, sóng xanh da trời gợn lăn tăn, giống như người ở trong biển sâu.
“Gần tới rồi.” Từ Hồng Hồng chỉ một nơi, “Từ đây đi thêm một chút nữa là đã đến.”
Trần Thải Tinh liếc nhìn Từ Hồng Hồng, cô bé này lá gan thật lớn. Dưới đáy không có ánh sáng, hết sức yên tĩnh, nếu là lá gan nhỏ một chút đều sớm muốn rời đi, giống như cậu, cậu chính là một phụ nữ có thai yểu điệu, nhưng vì đứa trẻ chỉ có thể tiếp tục đi tới nơi kia.
Bốn người đi về phía trước, lặng lẽ, im ắng không một bóng người.
Lối đi hai bên được treo đầy các tấm phù điêu, những cụm hoa hồng, các loài động vật nhỏ, có thỏ, mèo, dê, rắn.v.v, những động vật đều ngồi hoặc nằm, bị những cành hoa hồng trói lại, tuy nhiên mắt tất cả đều đang nhìn người đi hành lang.
Giống như con thỏ kia, rõ ràng nghiêng người, nhưng vẫn là nghiêng đầu trợn mắt.
“Mọi người có không có cảm thấy bọn họ đang nhìn chúng ta không?” Vương Tiêu Tiêu hỏi.
Trần Thải Tinh cũng phát hiện, có điều mọi thứ vẫn chưa quá rõ ràng, không nói gì. Rất nhanh thì tới nơi cao nhất, hai cái cửa màu vàng, cửa sạch sẽ, không có hoa văn gì, cùng các loại điêu khắc ở hành lang so sánh thì rất đơn điệu.
Có loại cảm giác không cân xứng.
Hành lang ở tầng một cũng không điêu khắc những thứ này.
“Đến rồi, muốn đi vào sao?” Từ Hồng Hồng nuốt nước miếng một cái.
Trần Thải Tinh suy xét một giây, suy nghĩ tới cũng tới rồi, gật đầu nói: “Vào xem một chút đi.”
Trước khi vào trò chơi cậu chỉ mua được hai đạo cụ, một túi kẹo đậu, một đóa hoa hồng. Còn dư lại hai mươi đồng tiền vàng. Hắn móc ra túi kẹo đậu, một cái tay khác đẩy cửa.
Cửa từ từ mở ra.
Bên trong đen kịt một mảnh, căn bản không nhìn thấy cái gì, trên đất trải thảm lông thật dày, đạp lên không có âm thanh, bốn người sờ soạng xác định phương hướng đi vào, chờ mắt thích ứng với độ sáng, mơ hồ có thể thấy tình huống đại khái.
Phòng khách rất lớn, trang trí xa hoa, trên bàn uống trà nhỏ còn có mấy khúc xương đã bị gặm nhấm sạch sẽ, hiện lên ánh sáng bóng lưỡng. Mọi người cũng nhận ra đây là xương gì.
Xương đùi của người.
Vương Tiêu Tiêu chỉ chỉ một nơi, nơi đó là cửa phòng ngủ. Trần Thải Tinh đi tới, Nguyên Cửu Vạn đuổi theo phía sau, hai cánh cửa bị đẩy ra một cái khe hở, Trần Thải Tinh đi vào nhìn một vòng, trước mặt là một cái giường lớn, phía trên mơ hồ có người nằm, chắc là Colin.
Phòng hình như không có đồ vật đáng sợ nào. Trần Thải Tinh đang suy nghĩ có nên đi vào hay không nhìn một chút, đột nhiên tay bị nắm chặt, là Tiểu Cửu, cậu cuối đầu đối mặt với ánh mắt đỏ trong khe cửa, đó không phải là đôi mắt nên có của con người, quá lớn.
Dường như là bị đánh thức, mắt quái vật đỏ tươi, càng ngày càng tỉnh táo, mở to miệng lộ ra răng nanh sắc bén.
Dựa vào bản năng phán đoán được rèn luyện ở những thế giới trước, Trần Thải Tinh không hề nghĩ ngợi, móc mấy viên kẹo đậu đạo cụ đã chuẩn bị trước ném vào trong khe cửa, bởi vì phòng trải thảm thật dày, không gây ra tí âm thanh nào,kẹo rơi trên mặt đất, con quái thú mắt đỏ kia lập tức đuổi theo kẹo chạy qua một bên.
Vương Tiêu Tiêu và Từ Hồng Hồng đứng sau lưng thấy cảnh này sợ đến cả người đều đổ mồ hôi lạnh, Từ Hồng Hồng khoa tay múa chân hỏi có muốn đi hay không?
Trần Thải Tinh trầm tư một chút, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói: Tới cũng tới rồi.
Cậu đẩy cửa ra, quái thú vẫn còn đang ăn kẹo, cũng không có nhìn cậu. Trần Thải Tinh khoa tay múa chân để cho hai cô bé đừng vào, cậu mò mẫm phương hướng đi vào, xuyên thấu qua cửa sổ màu xanh da trời đại dương, thấy rõ người đang ngủ đúng là Colin, trong hình dáng con người.
Colin giống như là một xác chết vậy, không có lấy một tiếng hít thở, cứng rắn nằm ở chính giữa, hai tay đặt trước ngực, cũng không có gì đặc biệt, Trần Thải Tinh đang định đi tìm điểm khác, đột nhiên bị một tia sáng hấp dẫn, tay của Colin đặt trước ngực lộ ra một tia sáng màu xanh.
Rất yếu ớt, cậu vừa mới bắt đầu cho là ánh sáng đại dương. Nhưng cẩn thận nhìn một chút thì không phải, ánh sáng màu xanh là từ trong người Colin chảy ra, là tim của Colin.
Không còn kịp suy nghĩ nữa, vạt áo bị kéo lại, Trần Thải Tinh quay đầu liền thấy Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu chỉ quái thú ở góc bên cạnh.
Kẹo đã bị ăn hếtrồi.
Trần Thải Tinh không có dừng lại, nhanh chóng dắt tiểu Cửu đi ra ngoài. Hai cô bé nhìn thấy có người đi ra, biểu tình cảm ơn trời đất, vội vàng đi theo, cho đến khi lên trên boong tàu, vừa nãy ở dưới tầng chót lạnh lẽo âm u, giờ đây được ánh mặt trời sưởi nắng, mọi người như được hồi sinh lần nữa.
“Quá đáng sợ, lá gan của cô cũng quá lớn rồi, hù chết tôi.” Từ Hồng Hồng ở bên cạnh nói, rồi sau đó tò mò hỏi: “Cô ở trong đó có phát hiện cái gì không?”
“Tim của Colin phát sáng.”
Từ Hồng Hồng:??? Lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Thải Tinh thấy chưa phải lúc để nhiều lời, cậu phát hiện quản gia ở cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm cậu. Cậu suy nghĩ một chút, hôm nay hoạt động săn giết cô dâu của quái vật còn chưa bắt đầu, chắc sắp tới rồi.
Cho nên lá gan của con linh cẩu này mới bắt đầu lớn lên.
“Cô xem kìa, tôi nói hắn ngây ngốc mọi người còn không tin.” Trần Thải Tinh lộ ra vẻ mặt tôi thật là người tốt, ngoắc gọi quản gia tới, một tay che mặt trời, kiểu cách nói: “Đều thấy tôi đang phơi nắng như này, sao không mang dù tới, mặt trời lớn như vậy sẽ làm đen da tôi mất.”
Quản gia cúi đầu cung kính nói: “Tiểu thư, tôi đi lấy ngay bây giờ.”
“Đi đi, đi đi.” Trần Thải Tinh khoát tay, câu nói đầu tiên đuổi quản gia chạy đi.
Ánh mắt Từ Hồng Hồng phức tạp, mang theo mấy phần sùng bái. Sau khi biết quản gia là quái vật, cô càng không dám la hét om sòm, nhìn cô gái có thai một chút, thái độ từ đầu đến cuối như một, khó trách Vương Tiêu Tiêu nói rất cường hãn.
Bốn người trở về phòng, Trần Thải Tinh thấy số phòng của mình, đột nhiên nghĩ đến lời nói nghe lén được lúc rạng sáng.
Ngày mai muốn mở quà, điều kiện là gì…
Trần Thải Tinh nghĩ đến lời nói nghe lén được, nếu như dựa theo cậu đoán thì điều kiện là chết đi, như vậy điều kiện còn cần phải lắc, có phải hay không mỗi ngày điều kiện tử vong đều thay đổi?
Rất nhanh cậu sẽ biết. Buổi trưa, lúc dùng cơm, quản gia mời người chơi đến phòng tiệc ở lầu hai, nói Colin tiên sinh sợ các cô dâu nhàm chán, chuẩn bị một chút trò chơi giải trí, các thành viên trong gia tộc của hắn cũng muốn gặp các vị.
Trần Thải Tinh thay quần áo khác, lúc dắt tiểu Cửu xuống lầu, nghe được có người chơi nói: “Ngày thứ hai, còn chưa có người chết, cái trò chơi này nhìn không cũng không phải rất khó nha.”
“Cô dâu ở lại cuối cùng? Ý có phải hay không là chúng ta phải tránh, đừng làm cô dâu, tôi luôn cảm thấy ý trong lời nói cứ là lạ.”
“NPC không phải đã nói rồi sao, trừ cô dâu ra, những người khác có thể xuống thuyền.”
Có người giễu cợt, nói: “NPC nói cái gì chính là cái đó, nếu như bị đào thải thì đều phải chết thôi, chỉ có người ở lại cuối cùng mới có thể sống sót.”
“Anh nghĩ đây là thế giới cap cấp sao? Làm sao có thể chết hết được? Không thể nào chỉ có một người sống sót.”
Có cái gì không thể. Thế giới trò chơi thần quái cũng không phải là ngồi ở cửa hàng ăn trái cây, chết mấy mạng người đều phải cân đo đong đếm an bài cho thỏa đáng.
Người nói chuyện thấy sau lưng có tiếng bước chân, nhìn thấy người đứng sau, mắt sáng lên, ân cần hỏi han: “Nguyên Tinh, cô nói xem?”
“Tra nam đưa cho tôi một chiếc thuyền hư nát thì muốn tôi làm cô dâu của hắn, tôi thèm vào.” Trần Thải Tinh chê bai thậm tệ, thuận tiện quét mắt tới đám Đại lão gia bên này, “Mấy người muốn hả?”
“Không không không, dĩ nhiên không muốn, ta là thẳng nam, Nguyên Tinh.”
Trần Thải Tinh liếc nhìn người nói thẳng nam, trong đầu nghĩ anh mà là cong thì hai ta cũng không có khả năng. Không nói gì nữa, dắt Tiểu Cửu xuyên qua mấy người chơi xuống lầu, đi tới trước phòng ăn, có người hầu thay cậu kéo cửa ra.
Cảnh tượng bên trong giống như yến hội lúc rạng sáng, âm nhạc tao nhã, người hầu bưng ly thủy tinh để rượu qua lại trước mặt các vị quý tộc thân sĩ phu nhân, những quái vật muốn thể hiện kia bưng ly rượu trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười, so với nụ cười hào phóng tối hôm qua, bây giờ đã thu liễm đi rất nhiều.
Nhìn qua cùng người bình thường giống nhau. Điều kiện tiên quyết là phải làm lơ mấy ánh mắt vô tình hay cố ý quét tới như đang quan sát hàng hóa của đối phương.
Trần Thải Tinh tìm vị trí rồi ngồi xuống, vẫn không có nghĩ ra điều kiện tử vong.
Đã có người bưng ly rượu tới bắt chuyện, là một vị phu nhân lớn tuổi, trang phục đẹp đẽ, đặt ly rượu xuống, nở một nụ cười nói: “Cô nhìn qua thật xinh đẹp.”
Qua lỗ tai của Trần Thải Tinh phiên dịch thì thành cô nhìn qua thật ngon miệng.
“Cô có thể chưa biết, tôi là cô của Colin, hắn thích dạng gì ghét dạng gì tôi đều biết, cô không muốn hỏi ta một chút về cái gì sao?” Tay phu nhân mập mạp đeo chiếc nhẫn vuốt ve ly rượu, mặt đầy chân thành, nói tiếp: “Cô như vậy tôi cũng rất thích.”
Trần Thải Tinh nghĩ tiệc rượu buổi tối có cảnh tượng không thích hợp với thiếu nhi, quét mắt toàn trường thấy nhóm thành viên gia tộc có cùng huyết thống với Colin đã đến đông đủ cả rồi. Không khỏi sâu kín than thở một câu, “Súc sinh.”
Phu nhân:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất